Việt Ma Tân Lục
-
Quyển 7 - Chương 4: Chó chui gầm chạn
- Thôi được rồi, mày muốn lấy thằng khố rách áo ôm ấy thì cưới đi. Xem như tao vô phúc đẻ ra đứa con gái không biết suy nghĩ như mày.
Ông Hùng - bố của Tâm - lạnh lùng nói khi trở về từ đám tang của đứa cháu trai giỏi giang, được cả họ yêu thương hết mực.
Đám cưới diễn ra nhanh và vội vã, trước đó nhà trai đã hỏi về tiền thách cưới và sính lễ thì nhà gái chỉ lạnh nhạt đáp là không cần. Gả con gái như cho không thì chẳng ai muốn, nhưng ông Hùng muốn nhấn mạnh việc nhà trai có bán hết của cải trong nhà cũng không đủ một phần mười số sính lễ nhà gái kỳ vọng, thế nên tốt nhất là không cần, cho đỡ ngứa mắt. Nói trắng ra đây giống như là một hình thức khinh bỉ nhà trai trá hình.
Gia cảnh khốn khó mà làm dâu hay rể nhà giàu thì mấy khi được bình yên, Nam đi ở rể nhà Tâm cũng chẳng phải ngoại lệ. Bà Nguyệt -mẹ của Tâm -luôn “vô ý” nói ra những lời miệt thị, hay bóng gió về một chàng rể tài hoa, giàu có của nhà hàng xóm, thỉnh thoảng lại mắng vu vơ Tâm được ăn học đầy đủ mà ngu ngốc, đến việc chọn chồng cũng làm không xong. Tuy nhiên, lời nói thì qua tai này sang tai kia, Nam có thể lờ đi. Nhưng còn ông Hùng, ánh mắt của ông luôn nhìn anh bằng một vẻ khó tả; không căm ghét, không khinh thường, chỉ là lạnh lùng lẫn khó hiểu, giống như phải nhìn một thứ ung nhọt mọc trên một làn da đẹp đẽ. Nếu như không có sự kiện trùng tang… có lẽ cuộc đời con gái ông đã khác. Đây mới là điều khiến Nam đau đớn, nhục nhã hơn cả.
Để được sự công nhận của bố mẹ vợ, anh chỉ biết nỗ lực, cố gắng làm việc, những lúc rảnh rỗi thì học hành, trau dồi kiến thức, gần như không để bản thân phí phạm một giây phút nào. Ba tháng sau hôn lễ, bộ dạng của Nam thay đổi theo chiều hướng tiêu cực, nếu không muốn nói là thành hình hài đáng sợ. Người hốc hác, da sạm đi, má hóp lại, mắt lồi ra, lờ đờ như không còn chút sức sống đến mức Tâm phải phát hoảng.
- Em yêu anh vì anh là chính anh. Không cần phải thay đổi gì đâu. -Tâm đau buồn áp tai lên má anh. -Anh không xót anh nhưng em xót.
- Anh ổn, không cần phải lo cho anh đâu.
Rồi anh làm thinh, vùi đầu vào laptop. Chẳng hiểu sao từ khi lấy nhau lại khó nói ra tâm tư đến thế. Vì yêu khác cưới? Vì anh muốn là một phần của nhà họ Trịnh, mà những người đàn ông họ Trịnh luôn lạnh lùng, khắc nghiệt, giỏi che giấu suy nghĩ. Hay là vì bầu không khí u ám đang bao trùm cái gia tộc này khiến người ta không thể mở lòng với nhau hơn?
Nhà họ Trịnh vốn đoàn kết, gắn bó, cùng với đó là tinh thần coi trọng quá khứ, lịch sử lâu đời của dòng họ. Tài sản nhiều như vậy nhưng vẫn không chuyển đến các khu đô thị cao cấp, mà ở lại ngôi làng họ đã sống cả mấy trăm năm. Còn việc làm ăn, hay các giao dịch chủ yếu vẫn được thực hiện ở nội thành. Sau khi kết hôn với Tâm, Nam được sắp xếp vào làm giám đốc chi nhánh của một công ty chuyên sản xuất nội thất, tọa lạc ở trung tâm thành phố. Cũng chỉ là hữu danh vô thực, nhân viên không hề coi trọng anh.
Như mọi ngày, anh rời khỏi công ty vào giờ cao điểm. Những chiếc xe mệt mỏi nhích từng đoạn ngắn, còi xe kêu inh ỏi. Cơn gió lạnh thổi những cành cây già cỗi, tạo thành âm thanh xào xạc, vô hình khiến bầu không khí ức chế, căng thẳng. Công việc chồng chất, lại nghĩ cảnh nhà cửa toàn những ánh mắt coi thường, Nam vòng xe, đỗ tại một tầng hầm, sau đó đi dạo một vòng quanh khu đô thị.
Vừa đi vừa suy nghĩ miên man đến quên cả thời gian, khi Nam nhận ra thì đường phố đã thông thoáng, nhiều cửa hàng bắt đầu đóng cửa. Bây giờ đã chín giờ tối, nếu không lái xe về luôn thì Tâm ở nhà chắc chắn sẽ lo lắng. Anh xoay gót chân, sải bước rộng hơn.
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, như có luồng hơi nóng phả vào sau gáy, anh liền ngoảnh đầu lại. Suýt nữa giật nảy mình bởi đứng trước mặt anh là một cô gái đầu tóc rối bù, gương mặt xanh xao, nhợt nhạt như người chết. Cô ta bám theo anh từ khi nào? Tại sao anh lại nghe thấy tiếng bước chân?
- Con… của… tôi. Anh thấy… con của tôi không? -Giọng cô ta khàn khàn, như thể trước đó đã gào thét rất nhiều.
- Tôi… tôi không biết. -Nam nổi cả gai ốc, vô thức lùi lại, cảm giác bất an dâng lên.
- Không biết?
Đột nhiên, cô ta nghiến răng ken két, hai mắt trợn ngược, hiện ra những tơ máu. Rồi, trước sự hoảng sợ cực độc của Nam, đôi mắt cô ta chảy ra hai dòng lệ máu, hai con mắt theo đó rơi xuống, lăn trên mặt đất nhưng vẫn nhìn thẳng vào Nam bằng vẻ căm thù.
- Trả co* ch* tao! Trả co* ch* tao! Là mày hại chết con của tao!!!
Cô ta há rộng miệng, máu từ hàm răng nhọn hoắt ồ ạt chảy ra. Hai khóe miệng nứt toác, rách ra thành đường dài nhìn rõ cả lưỡi và cổ họng. Nam nín thở, hai chân cứng như đá không thể bỏ chạy. Rồi từ khoang miệng há rộng ấy, một đàn chuột ồ ạt chạy ra, bò lên khắp người Nam, gặm nhấm da thịt, cắm sâu răng vào nội tạng anh. Nam vẫn bất động như pho tượng, cơ thể không còn là chính mình, dường như anh đã biến thành một xác chết cho bọn chúng mặc sức xâu xé.
- Trả co* ch* tao!!!!
- A!!!
Nam bật dậy, thấy mình đang nằm trên giường, ánh trăng u tịch chiếu qua khung cửa sổ. Đến giờ anh mới xác định mọi thứ chỉ là mơ nhưng vẫn chưa hoàn hồn, tim đập vẫn thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng. Tâm nằm bên cạnh khẽ cựa mình, mở mắt ra rồi nhìn anh bằng vẻ ngái ngủ.
- Có chuyện gì thế anh?
- Không, không có gì. -Nam thấy lồng ngực vẫn đang phập phồng dữ dội. -Là ác mộng, anh nằm mơ thấy ác mộng thôi.
- Là do anh vất vả quá nên về mơ linh tinh đấy. Ngủ đi, em ở đây.
Cô khẽ cười rồi một lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ, Nam ngắm vợ ngủ một lúc, rồi cũng nhắm mắt nhưng không vào giấc. Cuối cùng anh rời giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nước tuôn xối xả ra khỏi vòi, Nam vục mặt vào trong bồn rửa.
Sự mát lạnh đem lại tỉnh táo trong giây lát, tiếp đó là cảm giác như bị kim châm. Một lúc rất lâu, Nam mới ngẩng đầu ra khỏi bồn nước, chậm rãi khép mắt lại như xua tan những hình ảnh kinh hoàng về cơn ác mộng. Những giọt nước lạnh thẫm đẫm ngực áo.
Khi mở mắt ra, một lần nữa Nam rơi vào sự kinh hoàng cực độ, hình ảnh phản chiếu sau lưng anh là một cô gái gương mặt nhợt nhạt, đang ngoác miệng cười khanh khách, máu chảy ra từ hốc mắt và miệng. Nam nhận ra chính là cô gái trong giấc mơ, theo phản xạ liền quay phắt về phía sau. Không có một ai!
- Chuyện này là sao? -Anh chống tay vào bồn rửa, ngăn cho bản thân không ngã xuống đất.
Tuy nhiên, điều Nam không ngờ nhất khi đó là cơn ác mộng của anh chưa kết thúc, đó chỉ là khởi đầu.
Mỗi đêm, Nam đều nằm mơ về người phụ nữ tìm con, không những thế anh còn bắt đầu gặp ảo giác. Nghe thấy tiếng khóc oán hận và tuyệt vọng của một người phụ nữ, rồi vô số lần phải giật mình bởi tiếng gào thét xé lòng thê lương như thể cô ta đang bị ai đó tùng xẻo phanh thây. Không ít lần, Nam đã bịt tai, đứng giữa đám đông, mà bảo cô ta hãy im lặng.
Nam sợ rằng cứ tiếp tục như thế này, anh sẽ phát điên.
Bất hạnh của anh bị đẩy lên cao hơn khi không thể nói với người nhà họ Trịnh hoặc Tâm. Bởi khi đó đang là trùng tang, người nhà họ Trịnh còn đang lo cho số phận con cháu ruột thịt của họ, không ai muốn bận tâm đến đứa con rể nghèo khó. Còn Tâm, cô đang vô cùng đau khổ, anh không muốn xoáy sâu hơn vào nỗi đau của cô.
Chuyện là cũng vào đúng tháng ấy, em họ Tâm qua đời, đám tang long trọng được diễn ra vào một ngày mưa tầm tã, cây cối rung rinh, những bờ vai run rẩy, ngôi làng họ Trịnh ướt sũng, Tâm tuyệt vọng than khóc bên linh cữu, mối quan hệ của cô và người em ấy luôn tốt đẹp.
Vừa đau lòng vừa khó hiểu, rõ ràng em họ Tâm không biết bơi, vậy mà nửa đêm lại trốn ra khỏi nhà, nhảy xuống hồ nước ở gần đầu làng. Khi người ta tìm thấy thì cô chỉ còn là cái xác trương phềnh.
Nhìn thấy Tâm như vậy, anh chỉ có thể im lặng, chịu đựng để nỗi ám ảnh giày vò qua từng ngày.
Trong một lần về thăm bố mẹ đẻ, chị gái anh -một người phụ nữ tinh tế và hiểu anh nhất -đã nhanh chóng nhìn ra vấn đề qua nét mặt tiều tụy, bèn gặng hỏi. Nam ấp úng mãi, cuối cùng mới kể ra tất cả, không quên trấn an chị rằng đó chỉ là những cơn ác mộng vô thưởng vô phạt. Tuy nhiên, nét mặt chị bỗng trở nên căng thẳng cực độ.
- Không được rồi, đúng là không nên dây vào cái dòng họ ấy. Bây giờ em cũng trở thành mục tiêu của thứ ma quỷ kia rồi.
- Nhưng em chỉ là con rể, đâu liên quan gì đến nhà họ Trịnh? -Nam tỏ ra hoang mang ra mặt.
- Ai mà biết được cái nhà họ Trịnh ấy đã làm ra những chuyện gì? Biết đâu thứ yêu ma ấy ám tất cả những ai liên quan đến nhà họ Trịnh; bao gồm cả dâu rể thì sao? -Chị gái Nam cố gắng ngăn bản thân không khóc.
- Không thể nào… -Nam run rẩy đáp. -Để tránh trùng tang, nhà họ Trịnh đã đem gả rất nhiều con gái đi để đổi họ. Những người ấy hiện giờ đang rất an toàn, chồng của họ cũng không sao cả.
- Nhưng chị lo cho em. Nghe chị, đề phòng vẫn hơn. Hay là em để ý hôm nào đẹp ngày thì nhờ bà đồng xem cho, nếu có ma quỷ đi theo thì nhờ người ta giúp, còn nếu không được thì gửi cho người ta một ít tiền lễ rồi về. Đằng nào cũng không thiệt. Chị biết một bà đồng có tiếng lắm.
Rồi, không cần biết Nam có đồng ý hay không, chị anh cứ thế gửi cho anh địa chỉ của một bà đồng tên Nghi, ở một thôn nghèo cách đây khá xa. Nam mặc dù không muốn, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của chị, đành tặc lưỡi đồng ý.
Ông Hùng - bố của Tâm - lạnh lùng nói khi trở về từ đám tang của đứa cháu trai giỏi giang, được cả họ yêu thương hết mực.
Đám cưới diễn ra nhanh và vội vã, trước đó nhà trai đã hỏi về tiền thách cưới và sính lễ thì nhà gái chỉ lạnh nhạt đáp là không cần. Gả con gái như cho không thì chẳng ai muốn, nhưng ông Hùng muốn nhấn mạnh việc nhà trai có bán hết của cải trong nhà cũng không đủ một phần mười số sính lễ nhà gái kỳ vọng, thế nên tốt nhất là không cần, cho đỡ ngứa mắt. Nói trắng ra đây giống như là một hình thức khinh bỉ nhà trai trá hình.
Gia cảnh khốn khó mà làm dâu hay rể nhà giàu thì mấy khi được bình yên, Nam đi ở rể nhà Tâm cũng chẳng phải ngoại lệ. Bà Nguyệt -mẹ của Tâm -luôn “vô ý” nói ra những lời miệt thị, hay bóng gió về một chàng rể tài hoa, giàu có của nhà hàng xóm, thỉnh thoảng lại mắng vu vơ Tâm được ăn học đầy đủ mà ngu ngốc, đến việc chọn chồng cũng làm không xong. Tuy nhiên, lời nói thì qua tai này sang tai kia, Nam có thể lờ đi. Nhưng còn ông Hùng, ánh mắt của ông luôn nhìn anh bằng một vẻ khó tả; không căm ghét, không khinh thường, chỉ là lạnh lùng lẫn khó hiểu, giống như phải nhìn một thứ ung nhọt mọc trên một làn da đẹp đẽ. Nếu như không có sự kiện trùng tang… có lẽ cuộc đời con gái ông đã khác. Đây mới là điều khiến Nam đau đớn, nhục nhã hơn cả.
Để được sự công nhận của bố mẹ vợ, anh chỉ biết nỗ lực, cố gắng làm việc, những lúc rảnh rỗi thì học hành, trau dồi kiến thức, gần như không để bản thân phí phạm một giây phút nào. Ba tháng sau hôn lễ, bộ dạng của Nam thay đổi theo chiều hướng tiêu cực, nếu không muốn nói là thành hình hài đáng sợ. Người hốc hác, da sạm đi, má hóp lại, mắt lồi ra, lờ đờ như không còn chút sức sống đến mức Tâm phải phát hoảng.
- Em yêu anh vì anh là chính anh. Không cần phải thay đổi gì đâu. -Tâm đau buồn áp tai lên má anh. -Anh không xót anh nhưng em xót.
- Anh ổn, không cần phải lo cho anh đâu.
Rồi anh làm thinh, vùi đầu vào laptop. Chẳng hiểu sao từ khi lấy nhau lại khó nói ra tâm tư đến thế. Vì yêu khác cưới? Vì anh muốn là một phần của nhà họ Trịnh, mà những người đàn ông họ Trịnh luôn lạnh lùng, khắc nghiệt, giỏi che giấu suy nghĩ. Hay là vì bầu không khí u ám đang bao trùm cái gia tộc này khiến người ta không thể mở lòng với nhau hơn?
Nhà họ Trịnh vốn đoàn kết, gắn bó, cùng với đó là tinh thần coi trọng quá khứ, lịch sử lâu đời của dòng họ. Tài sản nhiều như vậy nhưng vẫn không chuyển đến các khu đô thị cao cấp, mà ở lại ngôi làng họ đã sống cả mấy trăm năm. Còn việc làm ăn, hay các giao dịch chủ yếu vẫn được thực hiện ở nội thành. Sau khi kết hôn với Tâm, Nam được sắp xếp vào làm giám đốc chi nhánh của một công ty chuyên sản xuất nội thất, tọa lạc ở trung tâm thành phố. Cũng chỉ là hữu danh vô thực, nhân viên không hề coi trọng anh.
Như mọi ngày, anh rời khỏi công ty vào giờ cao điểm. Những chiếc xe mệt mỏi nhích từng đoạn ngắn, còi xe kêu inh ỏi. Cơn gió lạnh thổi những cành cây già cỗi, tạo thành âm thanh xào xạc, vô hình khiến bầu không khí ức chế, căng thẳng. Công việc chồng chất, lại nghĩ cảnh nhà cửa toàn những ánh mắt coi thường, Nam vòng xe, đỗ tại một tầng hầm, sau đó đi dạo một vòng quanh khu đô thị.
Vừa đi vừa suy nghĩ miên man đến quên cả thời gian, khi Nam nhận ra thì đường phố đã thông thoáng, nhiều cửa hàng bắt đầu đóng cửa. Bây giờ đã chín giờ tối, nếu không lái xe về luôn thì Tâm ở nhà chắc chắn sẽ lo lắng. Anh xoay gót chân, sải bước rộng hơn.
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, như có luồng hơi nóng phả vào sau gáy, anh liền ngoảnh đầu lại. Suýt nữa giật nảy mình bởi đứng trước mặt anh là một cô gái đầu tóc rối bù, gương mặt xanh xao, nhợt nhạt như người chết. Cô ta bám theo anh từ khi nào? Tại sao anh lại nghe thấy tiếng bước chân?
- Con… của… tôi. Anh thấy… con của tôi không? -Giọng cô ta khàn khàn, như thể trước đó đã gào thét rất nhiều.
- Tôi… tôi không biết. -Nam nổi cả gai ốc, vô thức lùi lại, cảm giác bất an dâng lên.
- Không biết?
Đột nhiên, cô ta nghiến răng ken két, hai mắt trợn ngược, hiện ra những tơ máu. Rồi, trước sự hoảng sợ cực độc của Nam, đôi mắt cô ta chảy ra hai dòng lệ máu, hai con mắt theo đó rơi xuống, lăn trên mặt đất nhưng vẫn nhìn thẳng vào Nam bằng vẻ căm thù.
- Trả co* ch* tao! Trả co* ch* tao! Là mày hại chết con của tao!!!
Cô ta há rộng miệng, máu từ hàm răng nhọn hoắt ồ ạt chảy ra. Hai khóe miệng nứt toác, rách ra thành đường dài nhìn rõ cả lưỡi và cổ họng. Nam nín thở, hai chân cứng như đá không thể bỏ chạy. Rồi từ khoang miệng há rộng ấy, một đàn chuột ồ ạt chạy ra, bò lên khắp người Nam, gặm nhấm da thịt, cắm sâu răng vào nội tạng anh. Nam vẫn bất động như pho tượng, cơ thể không còn là chính mình, dường như anh đã biến thành một xác chết cho bọn chúng mặc sức xâu xé.
- Trả co* ch* tao!!!!
- A!!!
Nam bật dậy, thấy mình đang nằm trên giường, ánh trăng u tịch chiếu qua khung cửa sổ. Đến giờ anh mới xác định mọi thứ chỉ là mơ nhưng vẫn chưa hoàn hồn, tim đập vẫn thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng. Tâm nằm bên cạnh khẽ cựa mình, mở mắt ra rồi nhìn anh bằng vẻ ngái ngủ.
- Có chuyện gì thế anh?
- Không, không có gì. -Nam thấy lồng ngực vẫn đang phập phồng dữ dội. -Là ác mộng, anh nằm mơ thấy ác mộng thôi.
- Là do anh vất vả quá nên về mơ linh tinh đấy. Ngủ đi, em ở đây.
Cô khẽ cười rồi một lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ, Nam ngắm vợ ngủ một lúc, rồi cũng nhắm mắt nhưng không vào giấc. Cuối cùng anh rời giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nước tuôn xối xả ra khỏi vòi, Nam vục mặt vào trong bồn rửa.
Sự mát lạnh đem lại tỉnh táo trong giây lát, tiếp đó là cảm giác như bị kim châm. Một lúc rất lâu, Nam mới ngẩng đầu ra khỏi bồn nước, chậm rãi khép mắt lại như xua tan những hình ảnh kinh hoàng về cơn ác mộng. Những giọt nước lạnh thẫm đẫm ngực áo.
Khi mở mắt ra, một lần nữa Nam rơi vào sự kinh hoàng cực độ, hình ảnh phản chiếu sau lưng anh là một cô gái gương mặt nhợt nhạt, đang ngoác miệng cười khanh khách, máu chảy ra từ hốc mắt và miệng. Nam nhận ra chính là cô gái trong giấc mơ, theo phản xạ liền quay phắt về phía sau. Không có một ai!
- Chuyện này là sao? -Anh chống tay vào bồn rửa, ngăn cho bản thân không ngã xuống đất.
Tuy nhiên, điều Nam không ngờ nhất khi đó là cơn ác mộng của anh chưa kết thúc, đó chỉ là khởi đầu.
Mỗi đêm, Nam đều nằm mơ về người phụ nữ tìm con, không những thế anh còn bắt đầu gặp ảo giác. Nghe thấy tiếng khóc oán hận và tuyệt vọng của một người phụ nữ, rồi vô số lần phải giật mình bởi tiếng gào thét xé lòng thê lương như thể cô ta đang bị ai đó tùng xẻo phanh thây. Không ít lần, Nam đã bịt tai, đứng giữa đám đông, mà bảo cô ta hãy im lặng.
Nam sợ rằng cứ tiếp tục như thế này, anh sẽ phát điên.
Bất hạnh của anh bị đẩy lên cao hơn khi không thể nói với người nhà họ Trịnh hoặc Tâm. Bởi khi đó đang là trùng tang, người nhà họ Trịnh còn đang lo cho số phận con cháu ruột thịt của họ, không ai muốn bận tâm đến đứa con rể nghèo khó. Còn Tâm, cô đang vô cùng đau khổ, anh không muốn xoáy sâu hơn vào nỗi đau của cô.
Chuyện là cũng vào đúng tháng ấy, em họ Tâm qua đời, đám tang long trọng được diễn ra vào một ngày mưa tầm tã, cây cối rung rinh, những bờ vai run rẩy, ngôi làng họ Trịnh ướt sũng, Tâm tuyệt vọng than khóc bên linh cữu, mối quan hệ của cô và người em ấy luôn tốt đẹp.
Vừa đau lòng vừa khó hiểu, rõ ràng em họ Tâm không biết bơi, vậy mà nửa đêm lại trốn ra khỏi nhà, nhảy xuống hồ nước ở gần đầu làng. Khi người ta tìm thấy thì cô chỉ còn là cái xác trương phềnh.
Nhìn thấy Tâm như vậy, anh chỉ có thể im lặng, chịu đựng để nỗi ám ảnh giày vò qua từng ngày.
Trong một lần về thăm bố mẹ đẻ, chị gái anh -một người phụ nữ tinh tế và hiểu anh nhất -đã nhanh chóng nhìn ra vấn đề qua nét mặt tiều tụy, bèn gặng hỏi. Nam ấp úng mãi, cuối cùng mới kể ra tất cả, không quên trấn an chị rằng đó chỉ là những cơn ác mộng vô thưởng vô phạt. Tuy nhiên, nét mặt chị bỗng trở nên căng thẳng cực độ.
- Không được rồi, đúng là không nên dây vào cái dòng họ ấy. Bây giờ em cũng trở thành mục tiêu của thứ ma quỷ kia rồi.
- Nhưng em chỉ là con rể, đâu liên quan gì đến nhà họ Trịnh? -Nam tỏ ra hoang mang ra mặt.
- Ai mà biết được cái nhà họ Trịnh ấy đã làm ra những chuyện gì? Biết đâu thứ yêu ma ấy ám tất cả những ai liên quan đến nhà họ Trịnh; bao gồm cả dâu rể thì sao? -Chị gái Nam cố gắng ngăn bản thân không khóc.
- Không thể nào… -Nam run rẩy đáp. -Để tránh trùng tang, nhà họ Trịnh đã đem gả rất nhiều con gái đi để đổi họ. Những người ấy hiện giờ đang rất an toàn, chồng của họ cũng không sao cả.
- Nhưng chị lo cho em. Nghe chị, đề phòng vẫn hơn. Hay là em để ý hôm nào đẹp ngày thì nhờ bà đồng xem cho, nếu có ma quỷ đi theo thì nhờ người ta giúp, còn nếu không được thì gửi cho người ta một ít tiền lễ rồi về. Đằng nào cũng không thiệt. Chị biết một bà đồng có tiếng lắm.
Rồi, không cần biết Nam có đồng ý hay không, chị anh cứ thế gửi cho anh địa chỉ của một bà đồng tên Nghi, ở một thôn nghèo cách đây khá xa. Nam mặc dù không muốn, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của chị, đành tặc lưỡi đồng ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook