Việt Ma Tân Lục
-
Quyển 6 - Chương 19: “nguyền rủa” và “luân hồi”
Bản Đồng Ngần, Tràng Định, Lạng Sơn.
Trên con đường đất dẫn vào bản, Gia Huy, Lan Phương, Vân Vân xách theo hành lý bước đi nhọc nhằn; trải qua một quãng đường dài, nhóm ba người rốt cuộc cũng đi tới nơi mà thầy Lang Trượng chỉ dẫn. Sau khi rời khỏi nhà thầy Lang Trượng ở Hòa Bình, cả nhóm liền bắt xe khách tới Lạng Sơn. Lúc đến thành phố Lạng Sơn đã là tối muộn, cả nhóm tìm một khách sạn ở trung tâm thành phố nghỉ qua đêm. Đến sáng nay, ba người thuê một chiếc xe ô tô đi đến bản Đồng Ngần ở huyện Tràng Định. Tuy nhiên, đường đến bản Đồng Ngần rất khó đi, xe ô tô chỉ có thể dừng ở con đường đất lớn cách bản mấy cây số, cho nên ba người đành phải đi bộ vào bản. Nhưng còn may mắn là trời hôm nay không mưa, nếu không đường đất lầy lội thì quả thật là một cực hình.
- Anh Gia Huy, đây thật sự là nơi thầy Lang Trượng nói đến à? -Lan Phương nhìn bản làng trước mắt, quay sang Gia Huy, hỏi.
- Chắc không sai đâu! -Gia Huy cũng không chắc chắn lắm, dù sao địa hình khu vực này khá phức tạp, anh lại chưa từng tới đây. -Chúng ta cứ thử đi vào hỏi xem, nếu không phải, lại nghĩ cách.
Phía bên ngoài bản có một con suối chảy qua; để tiện qua lại, người dân dựng một cây cầu nhỏ bằng gỗ rừng và tre nứa. Khi ba người đi tới cầu gỗ, Gia Huy nhìn thấy một thanh niên mặc đồ đen đang ngồi câu cá ở bờ suối cạnh cầu, liền đi tới bắt chuyện.
- Xin lỗi, cho anh hỏi một chút, đây có phải là bản Đồng Ngần không?
- Nếu anh không đi nhầm, thì đây quả thực là bản Đồng Ngần. -Thiếu niên đưa mắt nhìn ba người, đặc biệt ánh mắt của nó nhìn Vân Vân chăm chú hơn một chút, nhưng không quá lâu, nó quay trở lại nhìn Gia Huy, nói. -Nhìn quần áo của mọi người, chắc là từ thành phố tới, anh chị muốn tìm ai trong bản à?
- Đúng vậy, nhóm bọn anh muốn tìm thầy Đô ở bản Đồng Ngần, em có biết thầy ấy không? -Gia Huy cảm thấy thiếu niên trước mặt có chút kỳ lạ nhưng nghĩ có lẽ đây là đặc điểm riêng của đồng bào dân tộc cho nên không tiếp tục để ý tới mà cười nói.
- Thầy Đô mà anh nói đến chính là ông nội của em. Mấy hôm trước, ông nội gieo quẻ nói sẽ có khách từ phương xa tới thăm, cho nên mấy ngày đều bảo em ra chỗ này ngồi đợi khách đến. -Đốc bình thản đáp.
- Thật sự có người có thể biết trước tương lai à? -Gia Huy không kìm được kinh ngạc nhìn sang Vân Vân và Lan Phương, thấy hai ngươi cũng đang lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, đành quay đầu nhìn thiếu niên, nói tiếp. -Em có thể dẫn bọn anh tới gặp ông nội em không?
- Ông nội không phải biết trước tương lai, trên đời này không một ai có thể biết trước tương lai cả. Chỉ là ông nội có thể gieo quẻ bói, từ đó dự đoán được việc có thể xảy ra mà thôi. -Thiếu niên gật đầu, đứng dậy thu dọn cần, giỏ mây quay về bản. -Mọi người đi theo em là được
Ba người thấy vậy liền xách theo hành lý, vội vàng đuổi theo phía sau.
- Này, em tên là gì? -Vân Vân vốn là người trầm tính, ít nói, không biết vì sao lần này lại chủ động bắt chuyện với thiếu niên mặc đồ đen trước mắt này.
- Em tên là Đoàn Văn Đốc, mọi người gọi Đốc là được. -Thiếu niên quay đầu nhìn Vân Vân, nói.
- Chị tên là Vân Vân, vừa nãy chị thấy em để ý chị nhiều hơn những người khác, dường như em nhìn ra điều gì à? -Vân Vân trầm ngâm nói.
- Chị muốn nói đến linh hồn người thanh niên đi theo chị à? -Đốc khó hiểu, nói.
- Em có thể nhìn thấy Hoàng Anh ư? -Vân Vân ngạc nhiên, nói.
- Tất nhiên là có thể, trong bản ít người cho nên từ nhỏ đến lớn, em chơi với linh hồn còn nhiều hơn chơi với người sống đấy. -Đốc dang tay, cảm thấy những người khách mới đến này có những suy nghĩ thật kỳ lạ.
Đốc dẫn ba người Gia Huy, Lan Phương, Vân Vân tới nhà của mình, nó dặn ba người đợi ngồi đợi ở dưới sân, rồi đi lên nhà báo tin cho ông.
Một lúc sau, nó đi xuống, dẫn đám Gia Huy tới thư phòng của ông nội. Đi đến cửa, Đốc ra hiệu cho ba người mở cửa đi vào, còn nó thì đi xuống nhà chuẩn bị cơm trưa.
- Chào ba người bạn trẻ, ta nghe Đốc nói các cháu muốn tìm gặp ta à? -Ông nội Đốc nhìn ba người khách trẻ tuổi đẩy cửa đi vào liền nở nụ cười, chỉ tay xuống mấy chiếc bồ đoàn phía đối diện bàn gỗ, hiền từ nói.
- Vâng ạ! Chúng cháu được thầy Lang Trượng ở Hòa Bình giới thiệu đến đây. -Ba người ngồi xuống bồ đoàn mà thầy Đô chỉ, Gia Huy nhìn hai người trưng cầu ý kiến, rốt cuộc đại diện cả nhóm trả lời.
- Lang Trượng? -Thầy Đô lẩm bẩm, một lúc sau ông như nhớ ra điều gì, cười nói. -Ta nhớ ra rồi, mười mấy năm trước trong một lần đi qua Hòa Bình, ta có gặp ông ta, một người lương thiện nhưng cố chấp, cứng đầu. Khi đó lão nổi hứng muốn so pháp với ta xem ai cao minh hơn, kết quả đấu không lại ta, nhưng nhất quyết không chịu thua, nói để ngày khác đấu lại. Ta cho lão địa chỉ của ta ở Đồng Ngần này, nói khi nào tự tin thì đến đây gặp ta, nhưng từ đó đến nay lão cũng chưa từng đến đây. Không ngờ tin tức hiếm hoi nghe được về Lang Trượng lại là từ miệng của các cháu đấy. Đúng rồi, lão ấy vẫn khỏe chứ?
- Thầy Lang Trượng vẫn khỏe và minh mẫn ạ! -Gia Huy trả lời, anh do dự một chút, nói tiếp. -Thưa thầy Đô, bọn cháu có một vấn đề muốn nhờ thầy giải đáp ạ?
- À, mải nói chuyện xưa mà quên mất các cháu lặn lội đường xa tới đây, tất nhiên là có việc của mình. -Thầy Đô lắc nhẹ ấm trà bằng gốm của mình, rót nước trà cho ba người, cười nói. -Các cháu nói đi.
- Bọn cháu muốn hỏi thầy về thứ này ạ? -Gia Huy lấy từ trong túi đồ của mình ra một đoạn xương người,một mảnh lư hương và một tấm mề đay đưa cho thầy Đô.
Thầy Đô nhận lấy mảnh xương, mề đay và mảnh lư hương từ tay Gia Huy, đưa lên trước mặt quan sát. Ngay khi thầy Đô quan sát thấy hoa văn khắc trên đoạn xương người và bề mặt của lư hương, mề đay, mắt ông lập tức nheo lại; ông trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng rời mắt khỏi mảnh lư hương, nhìn về phía ba người, nói. -Các cháu phát hiện ra những thứ này ở đâu?
- Mảnh lư hương này tìm thấy ở nhà Lan Phương; tấm mề đay được tìm thấy tại nhà của Vân Vân ở trên Đà Lạt, còn đoạn xương người được tìm thấy trong nhà của một tay bác sĩ bệnh hoạn ở Hải Phòng ạ. -Gia Huy thấy ông lão trước mặt dường như biết điều gì đó về hoa văn trên lư hương thì mừng rỡ, anh chỉ tay sang Lan Phương bên cạnh, nói. -Thầy phát hiện ra điều gì sao?
- Mảnh lư hương này là đồ vật của nhà cháu? -Thầy Đô nhìn sang Lan Phương, nghi hoặc nói.
Sắc mặt Lan Phương tái nhợt, gật đầu, ấp úng nói không ra lời. Từ khi bước vào căn nhà sàn này của thầy Đô, Lan Phương chưa từng nói bất cứ câu gì, chính xác hơn là sợ hãi đến mức nói không thành lời, bởi vì cô nhìn thấy rất nhiều hồn ma đáng sợ trong căn nhà này. Lan Phương có thể nhìn thấy những hồn ma ẩn chứa năng lượng đáng sợ đang lượn lờ, vuốt ve mình. May mắn là căn nhà này dường như ẩn chứa một loại sức mạnh kiềm hãm những con ma kia khiến nó không cách nào cắn nuốt nhóm người bọn cô. Cuối cùng thì Lan Phương cũng hiểu vì sao Hoàng Anh lại không theo ba người đi vào trong nhà mà đợi ở bên ngoài.
- Lan Phương, em không sao chứ? -Vân Vân phát hiện ra tình trạng của Lan Phương có chút không ổn, quan tâm nói.
- Em không sao, có lẽ do đi bộ một đoạn đường dài nên vẫn hơi mệt, em ngồi nghỉ một lúc là hết thôi. -Lan Phương lắc đầu tỏ vẻ không sao, nói.
- Thầy Đô, cháu muốn hỏi về hoa văn khắc trên lư hương, mề đay và đoạn xương người kia. Nhà Lan Phương ở Hà Nội, mề đay ở Đà Lạt, đoạn xương người kia lại ở Hải Phòng, tất cả đều không có quen biết từ trước, vậy vì sao họa tiết hoa văn trên những thứ này lại giống nhau đến vậy?
- Với những hoa văn này, ta quả thực có một vài suy đoán, nhưng rốt cuộc có đúng hay không, nhất thời không cách nào xác thực. -Thầy Đô nhìn lại những họa tiết này một lần nữa, rồi đưa mắt nhìn ba người, nói tiếp.
Ba người nghe thầy Đô nói vậy thì không khỏi thất vọng, nhưng đúng lúc này, giọng nói của thầy Đô lại vang lên. -Ta không cách nào đưa ra được đáp án mà cậu muốn, nhưng đối với hoa văn trên mảnh lư hương này, ta có một vài suy đoán, không biết ba người có muốn nghe không?
- Có ạ! -Gia Huy vội vàng đáp lời.
- Nếu ta đoán không sai, nhà cháu cứ cách một thời gian sẽ xảy ra tai họa, vận rủi, thậm chí là có người mất mạng. -Thầy Đô nhìn Lan Phương, bình tĩnh nói.
- Đúng vậy! -Lần này cả ba người đều chấn động, nhất là Lan Phương, toàn thân cô run lên từng đợt, ấp úng nói. -Thầy biết điều gì về nhà họ Trịnh của cháu ư?
- Ta không biết cháu họ Trịnh, tất nhiên cũng không biết gì về dòng họ Trịnh của cháu, nhưng ta biết hoa văn trên lư hương kia tượng trưng cho điều gì? -Thầy Đô trầm ngâm nói.
- Hoa văn trên lư hương kia? -Gia Huy lẩm bẩm, cố gắng hiểu ý nghĩa trong câu nói của thầy Đô.
- Những họa tiết hoa văn trên lư hương kia tượng trưng cho… -Không gian trong phòng như ngưng đọng theo từng lời thốt ra khỏi miệng thầy Đô, nhất là đối với Lan Phương, hai tay cô nắm chặt, chăm chú lắng nghe.
- “Nguyền rủa” và “luân hồi”…
Trên con đường đất dẫn vào bản, Gia Huy, Lan Phương, Vân Vân xách theo hành lý bước đi nhọc nhằn; trải qua một quãng đường dài, nhóm ba người rốt cuộc cũng đi tới nơi mà thầy Lang Trượng chỉ dẫn. Sau khi rời khỏi nhà thầy Lang Trượng ở Hòa Bình, cả nhóm liền bắt xe khách tới Lạng Sơn. Lúc đến thành phố Lạng Sơn đã là tối muộn, cả nhóm tìm một khách sạn ở trung tâm thành phố nghỉ qua đêm. Đến sáng nay, ba người thuê một chiếc xe ô tô đi đến bản Đồng Ngần ở huyện Tràng Định. Tuy nhiên, đường đến bản Đồng Ngần rất khó đi, xe ô tô chỉ có thể dừng ở con đường đất lớn cách bản mấy cây số, cho nên ba người đành phải đi bộ vào bản. Nhưng còn may mắn là trời hôm nay không mưa, nếu không đường đất lầy lội thì quả thật là một cực hình.
- Anh Gia Huy, đây thật sự là nơi thầy Lang Trượng nói đến à? -Lan Phương nhìn bản làng trước mắt, quay sang Gia Huy, hỏi.
- Chắc không sai đâu! -Gia Huy cũng không chắc chắn lắm, dù sao địa hình khu vực này khá phức tạp, anh lại chưa từng tới đây. -Chúng ta cứ thử đi vào hỏi xem, nếu không phải, lại nghĩ cách.
Phía bên ngoài bản có một con suối chảy qua; để tiện qua lại, người dân dựng một cây cầu nhỏ bằng gỗ rừng và tre nứa. Khi ba người đi tới cầu gỗ, Gia Huy nhìn thấy một thanh niên mặc đồ đen đang ngồi câu cá ở bờ suối cạnh cầu, liền đi tới bắt chuyện.
- Xin lỗi, cho anh hỏi một chút, đây có phải là bản Đồng Ngần không?
- Nếu anh không đi nhầm, thì đây quả thực là bản Đồng Ngần. -Thiếu niên đưa mắt nhìn ba người, đặc biệt ánh mắt của nó nhìn Vân Vân chăm chú hơn một chút, nhưng không quá lâu, nó quay trở lại nhìn Gia Huy, nói. -Nhìn quần áo của mọi người, chắc là từ thành phố tới, anh chị muốn tìm ai trong bản à?
- Đúng vậy, nhóm bọn anh muốn tìm thầy Đô ở bản Đồng Ngần, em có biết thầy ấy không? -Gia Huy cảm thấy thiếu niên trước mặt có chút kỳ lạ nhưng nghĩ có lẽ đây là đặc điểm riêng của đồng bào dân tộc cho nên không tiếp tục để ý tới mà cười nói.
- Thầy Đô mà anh nói đến chính là ông nội của em. Mấy hôm trước, ông nội gieo quẻ nói sẽ có khách từ phương xa tới thăm, cho nên mấy ngày đều bảo em ra chỗ này ngồi đợi khách đến. -Đốc bình thản đáp.
- Thật sự có người có thể biết trước tương lai à? -Gia Huy không kìm được kinh ngạc nhìn sang Vân Vân và Lan Phương, thấy hai ngươi cũng đang lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, đành quay đầu nhìn thiếu niên, nói tiếp. -Em có thể dẫn bọn anh tới gặp ông nội em không?
- Ông nội không phải biết trước tương lai, trên đời này không một ai có thể biết trước tương lai cả. Chỉ là ông nội có thể gieo quẻ bói, từ đó dự đoán được việc có thể xảy ra mà thôi. -Thiếu niên gật đầu, đứng dậy thu dọn cần, giỏ mây quay về bản. -Mọi người đi theo em là được
Ba người thấy vậy liền xách theo hành lý, vội vàng đuổi theo phía sau.
- Này, em tên là gì? -Vân Vân vốn là người trầm tính, ít nói, không biết vì sao lần này lại chủ động bắt chuyện với thiếu niên mặc đồ đen trước mắt này.
- Em tên là Đoàn Văn Đốc, mọi người gọi Đốc là được. -Thiếu niên quay đầu nhìn Vân Vân, nói.
- Chị tên là Vân Vân, vừa nãy chị thấy em để ý chị nhiều hơn những người khác, dường như em nhìn ra điều gì à? -Vân Vân trầm ngâm nói.
- Chị muốn nói đến linh hồn người thanh niên đi theo chị à? -Đốc khó hiểu, nói.
- Em có thể nhìn thấy Hoàng Anh ư? -Vân Vân ngạc nhiên, nói.
- Tất nhiên là có thể, trong bản ít người cho nên từ nhỏ đến lớn, em chơi với linh hồn còn nhiều hơn chơi với người sống đấy. -Đốc dang tay, cảm thấy những người khách mới đến này có những suy nghĩ thật kỳ lạ.
Đốc dẫn ba người Gia Huy, Lan Phương, Vân Vân tới nhà của mình, nó dặn ba người đợi ngồi đợi ở dưới sân, rồi đi lên nhà báo tin cho ông.
Một lúc sau, nó đi xuống, dẫn đám Gia Huy tới thư phòng của ông nội. Đi đến cửa, Đốc ra hiệu cho ba người mở cửa đi vào, còn nó thì đi xuống nhà chuẩn bị cơm trưa.
- Chào ba người bạn trẻ, ta nghe Đốc nói các cháu muốn tìm gặp ta à? -Ông nội Đốc nhìn ba người khách trẻ tuổi đẩy cửa đi vào liền nở nụ cười, chỉ tay xuống mấy chiếc bồ đoàn phía đối diện bàn gỗ, hiền từ nói.
- Vâng ạ! Chúng cháu được thầy Lang Trượng ở Hòa Bình giới thiệu đến đây. -Ba người ngồi xuống bồ đoàn mà thầy Đô chỉ, Gia Huy nhìn hai người trưng cầu ý kiến, rốt cuộc đại diện cả nhóm trả lời.
- Lang Trượng? -Thầy Đô lẩm bẩm, một lúc sau ông như nhớ ra điều gì, cười nói. -Ta nhớ ra rồi, mười mấy năm trước trong một lần đi qua Hòa Bình, ta có gặp ông ta, một người lương thiện nhưng cố chấp, cứng đầu. Khi đó lão nổi hứng muốn so pháp với ta xem ai cao minh hơn, kết quả đấu không lại ta, nhưng nhất quyết không chịu thua, nói để ngày khác đấu lại. Ta cho lão địa chỉ của ta ở Đồng Ngần này, nói khi nào tự tin thì đến đây gặp ta, nhưng từ đó đến nay lão cũng chưa từng đến đây. Không ngờ tin tức hiếm hoi nghe được về Lang Trượng lại là từ miệng của các cháu đấy. Đúng rồi, lão ấy vẫn khỏe chứ?
- Thầy Lang Trượng vẫn khỏe và minh mẫn ạ! -Gia Huy trả lời, anh do dự một chút, nói tiếp. -Thưa thầy Đô, bọn cháu có một vấn đề muốn nhờ thầy giải đáp ạ?
- À, mải nói chuyện xưa mà quên mất các cháu lặn lội đường xa tới đây, tất nhiên là có việc của mình. -Thầy Đô lắc nhẹ ấm trà bằng gốm của mình, rót nước trà cho ba người, cười nói. -Các cháu nói đi.
- Bọn cháu muốn hỏi thầy về thứ này ạ? -Gia Huy lấy từ trong túi đồ của mình ra một đoạn xương người,một mảnh lư hương và một tấm mề đay đưa cho thầy Đô.
Thầy Đô nhận lấy mảnh xương, mề đay và mảnh lư hương từ tay Gia Huy, đưa lên trước mặt quan sát. Ngay khi thầy Đô quan sát thấy hoa văn khắc trên đoạn xương người và bề mặt của lư hương, mề đay, mắt ông lập tức nheo lại; ông trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng rời mắt khỏi mảnh lư hương, nhìn về phía ba người, nói. -Các cháu phát hiện ra những thứ này ở đâu?
- Mảnh lư hương này tìm thấy ở nhà Lan Phương; tấm mề đay được tìm thấy tại nhà của Vân Vân ở trên Đà Lạt, còn đoạn xương người được tìm thấy trong nhà của một tay bác sĩ bệnh hoạn ở Hải Phòng ạ. -Gia Huy thấy ông lão trước mặt dường như biết điều gì đó về hoa văn trên lư hương thì mừng rỡ, anh chỉ tay sang Lan Phương bên cạnh, nói. -Thầy phát hiện ra điều gì sao?
- Mảnh lư hương này là đồ vật của nhà cháu? -Thầy Đô nhìn sang Lan Phương, nghi hoặc nói.
Sắc mặt Lan Phương tái nhợt, gật đầu, ấp úng nói không ra lời. Từ khi bước vào căn nhà sàn này của thầy Đô, Lan Phương chưa từng nói bất cứ câu gì, chính xác hơn là sợ hãi đến mức nói không thành lời, bởi vì cô nhìn thấy rất nhiều hồn ma đáng sợ trong căn nhà này. Lan Phương có thể nhìn thấy những hồn ma ẩn chứa năng lượng đáng sợ đang lượn lờ, vuốt ve mình. May mắn là căn nhà này dường như ẩn chứa một loại sức mạnh kiềm hãm những con ma kia khiến nó không cách nào cắn nuốt nhóm người bọn cô. Cuối cùng thì Lan Phương cũng hiểu vì sao Hoàng Anh lại không theo ba người đi vào trong nhà mà đợi ở bên ngoài.
- Lan Phương, em không sao chứ? -Vân Vân phát hiện ra tình trạng của Lan Phương có chút không ổn, quan tâm nói.
- Em không sao, có lẽ do đi bộ một đoạn đường dài nên vẫn hơi mệt, em ngồi nghỉ một lúc là hết thôi. -Lan Phương lắc đầu tỏ vẻ không sao, nói.
- Thầy Đô, cháu muốn hỏi về hoa văn khắc trên lư hương, mề đay và đoạn xương người kia. Nhà Lan Phương ở Hà Nội, mề đay ở Đà Lạt, đoạn xương người kia lại ở Hải Phòng, tất cả đều không có quen biết từ trước, vậy vì sao họa tiết hoa văn trên những thứ này lại giống nhau đến vậy?
- Với những hoa văn này, ta quả thực có một vài suy đoán, nhưng rốt cuộc có đúng hay không, nhất thời không cách nào xác thực. -Thầy Đô nhìn lại những họa tiết này một lần nữa, rồi đưa mắt nhìn ba người, nói tiếp.
Ba người nghe thầy Đô nói vậy thì không khỏi thất vọng, nhưng đúng lúc này, giọng nói của thầy Đô lại vang lên. -Ta không cách nào đưa ra được đáp án mà cậu muốn, nhưng đối với hoa văn trên mảnh lư hương này, ta có một vài suy đoán, không biết ba người có muốn nghe không?
- Có ạ! -Gia Huy vội vàng đáp lời.
- Nếu ta đoán không sai, nhà cháu cứ cách một thời gian sẽ xảy ra tai họa, vận rủi, thậm chí là có người mất mạng. -Thầy Đô nhìn Lan Phương, bình tĩnh nói.
- Đúng vậy! -Lần này cả ba người đều chấn động, nhất là Lan Phương, toàn thân cô run lên từng đợt, ấp úng nói. -Thầy biết điều gì về nhà họ Trịnh của cháu ư?
- Ta không biết cháu họ Trịnh, tất nhiên cũng không biết gì về dòng họ Trịnh của cháu, nhưng ta biết hoa văn trên lư hương kia tượng trưng cho điều gì? -Thầy Đô trầm ngâm nói.
- Hoa văn trên lư hương kia? -Gia Huy lẩm bẩm, cố gắng hiểu ý nghĩa trong câu nói của thầy Đô.
- Những họa tiết hoa văn trên lư hương kia tượng trưng cho… -Không gian trong phòng như ngưng đọng theo từng lời thốt ra khỏi miệng thầy Đô, nhất là đối với Lan Phương, hai tay cô nắm chặt, chăm chú lắng nghe.
- “Nguyền rủa” và “luân hồi”…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook