Viết Lại Tương Lai?
-
Chương 11
Đồng dạng lúc này có một toán người áo đen chạy vội đến, trên tay người nào cũng mang những thanh Airsoft M4a1 hay AK47 đã lên đạn. Ngay lúc này, anh chợt lao ra nhanh chóng gom vài cái “đồ chơi” của bọn chó săn đã bị cô tiễn xuống cửu tuyền lúc nãy rồi nhanh chóng đem cô ôm ra ngoài với tốc độ vô cùng nhanh. Lúc này cô mới ranh mãnh lên tiếng hỏi hắn: “Không đứng nhìn nữa sao?”
Không để ý đến giọng nói mang đầy sự giễu cợt mà anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, trong lòng lại nhiều hơn sự thán phục cô gái nhỏ bé trước mắt mình. Trước đây anh luôn cho rằng, phụ nữ chỉ là những những con búp bê sứ đẹp đẽ nhưng lại vô dụng, yếu đuối. Đối với anh, phụ nữ là sự tồn tại không cần thiết trong cuộc sống của anh, thế cho nên anh chưa từng và cũng chẳng bao giờ rung động trước bất kì một người con gái nào.
Thế nhưng, khi Thượng Đế tạo ra con người họ đã tạo ra thứ gọi là ngoại lệ và điều ấy bây giờ hoàn toàn đúng với anh. Với anh, hiện tại cô là một cái kho tàng đầy bí ẩn và cũng chẳng phải một con búp bê vô dụng mặc dù anh phải thừa nhận rằng, cô rất là kiều mị. Bởi cô là người có thể không thay đổi sắc mặt khi giết người, cũng chẳng đoái hoài những lời chăm chọc của người khác và hơn nữa, cô còn rất bình tĩnh trước anh, trước những hành động phi thường đáng trách của anh. Do vậy, đối với anh, cô chính là một “ngoại lệ”.
-Cô nghĩ nhiều rồi!
Đúng lúc này đám người phía sau đã đuổi kịp hai người bọn họ, từ miệng bọn họ cô đã nghe được rất rõ ràng mệnh lệnh của tên cầm đầu, ‘GIẾT’. Cùng với đó là hàng loạt âm thanh viên đạn rời nồng súng, theo đó anh bế cô linh hoạt tránh những phát súng rồi nhẹ nhàng đặt cô vào một góc khuất, nhanh chóng rời đi.
Nhưng trước lúc anh rời đi cô đã níu lấy tay áo anh, nhẹ nhàng đặt vào tay anh một vật nhỏ hình cầu rồi cử động khóe miệng. Không rõ anh đã nghe cô nói gì mà mắt anh lại trợn trắng, đôi tay cầm lấy món quà của cô liền rung lên, trên khuôn mặt cũng dần xuất hiện vài giọt mồ hôi. Anh nhanh chóng xoay người, dùng sức ném vật nặng ban nãy về phía bọn theo đuôi thì bỗng ‘Đùng’ một tiếng, ngọn lửa dữ dội nhanh chóng bốc lên rồi lan rộng ra, nhấn chìm tòa lâu đài của Fuidan trong biển lửa. Và dĩ nhiên, trước khi ngọn lửa lan rộng, anh đã cùng cô thoát ra ngoài an toàn.
Ngay lúc ra ngoài, anh liền lên tiếng hỏi cô:
-Cô đang trả thù tôi sao?Ngay lúc ra ngoài, anh liền lên tiếng hỏi cô:
-Cô đang trả thù tôi sao?
Đúng, cô chính là cho anh chút “quà gặp mặt” thôi. Mà nó cũng chẳng phải cái gì to tát lắm đâu, đơn giản nó chỉ là một cái quả bom mà cô trộm được lúc ở trong căn phòng đó thôi. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, quả bom mà cô đã đưa cho anh chính là đã bị ai đó rút chốt rồi. Thế nhưng cô chính là cái thiên hạ đệ nhất mặt dày, vậy cho nên trước nghi ngờ của anh cô đã bày ra vẻ mặt nghiêm túc rồi bảo anh:
-Ấy nghĩ nhiều rồi!
-Ấy? Gọi tôi là Mark.
Trước lời giới thiệu của anh, cô liền xoay người đưa lưng về phía anh mà giễu cợt lên tiếng:
-Vậy mà tôi cứ nghĩ, Liar mới là tên của ấy?
{Liar: kẻ nói dối}
-Tên tôi là gì không quan trọng.
-Thế việc hôm nay nếu bị lộ ra…chắc cũng không quan trọng.
Nói tới đây, cô liền dừng lại xoay người về phía anh lên giọng nhắc nhở:
-Giết tôi…tự lượng sức mình mới có thể sống lâu!
Lúc này anh mới để ý, khi hai người bọn họ thoát ra đã là bình mình của ngày hôm sau. Từng tia sáng chiếu lên con người màu bạc phía trước, khiến cô trở nên vô cùng lấp lánh, cũng vô cùng vô thường. Và chính vì một khoảnh khắc như thế, anh đã quyết định sẽ thay đổi kế hoạch ban đầu và sẽ thử bắt đầu tin tưởng cô. Đúng lúc này, giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên, mang nhiều hơn chút ấm áp, à không chỉ là bớt lạnh lẽo hơn lúc nãy một chút ít thôi.
-Tôi biết ấy có thân phận khá đặc biệt nên tôi không cần tên thật của ấy.
-Phàm
-Tin tưởng tôi đến vậy sao?
-Tôi sẽ không nhìn lầm người đâu, và cô…
-Âm
-Âm sao?
Ngay lúc cô nhắc đến cái tên này thì trong vô thức, mọi chuyện xưa cũ lại như một cuộn phim quay chậm diễn ra lần nữa trong tâm trí cô.
-Ừ.
Bình minh đã lên rồi nhỉ!
Sau khi họ trốn thoát, lệnh truy nã cùng lúc cũng được dán lên, chỉ là lệnh truy nã chỉ yêu cầu: “BẮT SỐNG CON ĐIẾM TRONG HÌNH”.
Không để ý đến giọng nói mang đầy sự giễu cợt mà anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, trong lòng lại nhiều hơn sự thán phục cô gái nhỏ bé trước mắt mình. Trước đây anh luôn cho rằng, phụ nữ chỉ là những những con búp bê sứ đẹp đẽ nhưng lại vô dụng, yếu đuối. Đối với anh, phụ nữ là sự tồn tại không cần thiết trong cuộc sống của anh, thế cho nên anh chưa từng và cũng chẳng bao giờ rung động trước bất kì một người con gái nào.
Thế nhưng, khi Thượng Đế tạo ra con người họ đã tạo ra thứ gọi là ngoại lệ và điều ấy bây giờ hoàn toàn đúng với anh. Với anh, hiện tại cô là một cái kho tàng đầy bí ẩn và cũng chẳng phải một con búp bê vô dụng mặc dù anh phải thừa nhận rằng, cô rất là kiều mị. Bởi cô là người có thể không thay đổi sắc mặt khi giết người, cũng chẳng đoái hoài những lời chăm chọc của người khác và hơn nữa, cô còn rất bình tĩnh trước anh, trước những hành động phi thường đáng trách của anh. Do vậy, đối với anh, cô chính là một “ngoại lệ”.
-Cô nghĩ nhiều rồi!
Đúng lúc này đám người phía sau đã đuổi kịp hai người bọn họ, từ miệng bọn họ cô đã nghe được rất rõ ràng mệnh lệnh của tên cầm đầu, ‘GIẾT’. Cùng với đó là hàng loạt âm thanh viên đạn rời nồng súng, theo đó anh bế cô linh hoạt tránh những phát súng rồi nhẹ nhàng đặt cô vào một góc khuất, nhanh chóng rời đi.
Nhưng trước lúc anh rời đi cô đã níu lấy tay áo anh, nhẹ nhàng đặt vào tay anh một vật nhỏ hình cầu rồi cử động khóe miệng. Không rõ anh đã nghe cô nói gì mà mắt anh lại trợn trắng, đôi tay cầm lấy món quà của cô liền rung lên, trên khuôn mặt cũng dần xuất hiện vài giọt mồ hôi. Anh nhanh chóng xoay người, dùng sức ném vật nặng ban nãy về phía bọn theo đuôi thì bỗng ‘Đùng’ một tiếng, ngọn lửa dữ dội nhanh chóng bốc lên rồi lan rộng ra, nhấn chìm tòa lâu đài của Fuidan trong biển lửa. Và dĩ nhiên, trước khi ngọn lửa lan rộng, anh đã cùng cô thoát ra ngoài an toàn.
Ngay lúc ra ngoài, anh liền lên tiếng hỏi cô:
-Cô đang trả thù tôi sao?Ngay lúc ra ngoài, anh liền lên tiếng hỏi cô:
-Cô đang trả thù tôi sao?
Đúng, cô chính là cho anh chút “quà gặp mặt” thôi. Mà nó cũng chẳng phải cái gì to tát lắm đâu, đơn giản nó chỉ là một cái quả bom mà cô trộm được lúc ở trong căn phòng đó thôi. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, quả bom mà cô đã đưa cho anh chính là đã bị ai đó rút chốt rồi. Thế nhưng cô chính là cái thiên hạ đệ nhất mặt dày, vậy cho nên trước nghi ngờ của anh cô đã bày ra vẻ mặt nghiêm túc rồi bảo anh:
-Ấy nghĩ nhiều rồi!
-Ấy? Gọi tôi là Mark.
Trước lời giới thiệu của anh, cô liền xoay người đưa lưng về phía anh mà giễu cợt lên tiếng:
-Vậy mà tôi cứ nghĩ, Liar mới là tên của ấy?
{Liar: kẻ nói dối}
-Tên tôi là gì không quan trọng.
-Thế việc hôm nay nếu bị lộ ra…chắc cũng không quan trọng.
Nói tới đây, cô liền dừng lại xoay người về phía anh lên giọng nhắc nhở:
-Giết tôi…tự lượng sức mình mới có thể sống lâu!
Lúc này anh mới để ý, khi hai người bọn họ thoát ra đã là bình mình của ngày hôm sau. Từng tia sáng chiếu lên con người màu bạc phía trước, khiến cô trở nên vô cùng lấp lánh, cũng vô cùng vô thường. Và chính vì một khoảnh khắc như thế, anh đã quyết định sẽ thay đổi kế hoạch ban đầu và sẽ thử bắt đầu tin tưởng cô. Đúng lúc này, giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên, mang nhiều hơn chút ấm áp, à không chỉ là bớt lạnh lẽo hơn lúc nãy một chút ít thôi.
-Tôi biết ấy có thân phận khá đặc biệt nên tôi không cần tên thật của ấy.
-Phàm
-Tin tưởng tôi đến vậy sao?
-Tôi sẽ không nhìn lầm người đâu, và cô…
-Âm
-Âm sao?
Ngay lúc cô nhắc đến cái tên này thì trong vô thức, mọi chuyện xưa cũ lại như một cuộn phim quay chậm diễn ra lần nữa trong tâm trí cô.
-Ừ.
Bình minh đã lên rồi nhỉ!
Sau khi họ trốn thoát, lệnh truy nã cùng lúc cũng được dán lên, chỉ là lệnh truy nã chỉ yêu cầu: “BẮT SỐNG CON ĐIẾM TRONG HÌNH”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook