“Cô Lạc khách sáo rồi, tôi đến nãy giờ mà chưa chào, tôi mới là người thất lễ chứ !” – Âu Đường có chút không thích nghi kịp thậm chí là hơi bối rối khi cô chủ động chào anh – một điều mà trước giờ chưa từng xảy ra.
Trong đầu của Trịnh Âu Đường thật sự ấn tượng về cô đại tiểu thư Lạc Sở này là con số 0. Anh trước giờ chỉ vì trách nhiệm bác sĩ của mình mà đến. Riêng đối với Lạc Nghi, anh thầm mến cô ấy từ những ngày đầu tiên vì sự trong sáng trong nét đẹp của cô và cả sự dễ thương trong tính cách nữa. Anh không dám thổ lộ vì khi tiếp xúc anh cảm nhận được cô chỉ xem anh đơn giản là một anh trai bác sĩ. Anh rất sợ nếu nói ra sẽ mất đi sự thân thiết đẹp đẽ này. Còn về phần Lạc Sở, tuy anh không để ý cô lắm nhưng mối quan hệ giữa cô và Lạc Nghi chắc chắn không ổn. Theo như trí nhớ của anh trong những lần đến nhà là sự lạnh nhạt đến đáng sợ của Lac Sở đối với em gái mình, trong khi Lạc Nghi thì rất thương nhưng cũng rất e dè với chị mình. Mới hôm qua đây thôi, trước khi ngất đi vì kiệt sức cô vẫn cố chấp né tránh không để Lạc Nghi đụng vào người cơ mà? Sao hôm nay lại thay đổi đến vậy? Ban nãy sau khi họp xong, nghe Lạc Nghi đến tìm và nói Lạc Sở có chút vấn đề, anh vẫn nghĩ Lạc Nghi quá lo lắng thôi. Nhưng nay khi quan sát chị em họ nói chuyện thì quả thật có vấn đề. Lạc Sở hôm nay sao lại khác quá vậy?
“Không sao. Anh đừng để tâm” – “em rể” yêu thích của cô có khác, giọng nói nghe rất êm tai, nam thần làm gì cũng hấp dẫn vậy sao?
“Anh Đường khám cho chị em đi” – Lạc Nghi sốt ruột lên tiếng, cô quay sang nắm tay Lạc Sở kéo cô ấy ngồi xuống giường – “Chị ngồi cho anh ấy khám nào, có gì không ổn phải nói ngay chị nhé!”
Thuận theo lời của Lạc Nghi, Lạc Sở ngồi xuống giường cho Âu Đường khám. Lúc này, Âu Đường mới chú ý kỹ hơn, hôm nay Lạc Sở không hề trang điểm, trang phục của cô cũng vô cùng đơn giản, nhẹ nhàng – không sắc sảo, già dặn như những lần trước. Khi tiếp xúc gần, gương mặt mộc của cô làm anh có chút bối rối. Tuy nhợt nhạt vì đang bệnh, nhưng đôi mắt to của cô lại trong suốt – không vui tươi, ngây thơ như mắt của Lạc Nghi - ở đôi mắt của Lạc Sở anh thấy được một nét buồn mang mác, rất sâu – nếu nhìn mãi người ta có thể sẽ bị cuốn hút mà không thoát ra được – một đôi mắt luôn bị che khuất bởi lớp trang điểm dày. Cô có cái mũi thon gọn, cánh môi hồng nhạt đi nhiều nhưng vẫn căng mọng. Âu Đường khẽ lặng đi, đây tuy không phải lần đầu anh khám cho cô nhưng đây là lần đầu tiên anh ngắm cô dưới góc nhìn thưởng thức – quả thật, cô rất đẹp – nét đẹp không phải của thiên thần như Lạc Nghi – khiến người ta say mê – mà là nét đẹp của hồ ly – khiến người ta phải trầm luân.
Còn về phần Lạc Sở, cô chẳng suy nghĩ gì nhiều lúc này, vì dưới con mắt của các tác giả ngôn tình thì nét đẹp của nam thần nào cũng đáng được trân trọng và chắp bút. Cô sẽ tha hồ ngắm, tha hồ nhớ kỹ để sau này nếu có cơ hội viêt lại, cô sẽ đưa vào tiểu thuyết của cô nét đẹp này.
“Chị em sao rồi anh Đường?”
Câu hỏi của Lạc Nghi làm cả hai người đang ngắm nhau giật mình về lại thực tại. Âu Đường bối rối với suy nghĩ của bản thân mình. Trước giờ anh vẫn luôn đơn phương thầm thích Lạc Nghi nhưng chưa bao giờ anh mê man lạc lối như vừa nãy khi nhìn Lạc Sở - rồi anh trấn tỉnh – có lẽ là do bản thân mình quá ngạc nhiên trước một sự thay đổi nên có chút ngỡ ngàng thôi
“Cô Lạc không sao đâu, chỉ là do làm việc nhiều, thiếu ngủ nên bị suy nhược cơ thể, có lẽ vì suy nghĩ nhiều nên làm thần kinh có chút căng thẳng, cố gắng ăn điểu độ và ngủ đủ giấc là sẽ nhanh khỏi thôi”
“Vậy là em yên tâm rồi.” – Lạc Nghi thở phào
“Cảm ơn anh nhé, bác sĩ Trịnh nhưng về sau anh không cần khách sáo vậy đâu, anh cứ gọi tôi là Sở Sở như Tiểu Nghi vẫn gọi là ok rồi” – Lạc Sở cười nhẹ, cô thật không quen cách xưng hô của mấy người nhà giàu với nhau, cô chỉ thích gọi tên thân mật như những người bạn là được rồi
“Chị em nói đúng đó anh Đường” – Lạc Nghi ủng hộ một cách vui vẻ
“Vậy thì em nói chị em đừng gọi anh là bác sĩ Trịnh nữa, cứ gọi tên anh là được rồi”- Âu Đường nhẹ giọng đùa, có lẽ anh dần ấn tượng hơn về cô gái Lạc Sở này rồi chứ không lu mờ như trước đây, có một chút cảm giác thân thiện
“Anh Đường nói đúng đó chị” – Lac Nghi cười nói
“Con bé này, sao ai nói em cũng thấy đúng vậy chứ?” – Lạc Sở yêu thương cốc yêu lên trán Lạc Nghi, khỏi nói là Lạc Nghi hạnh phúc cỡ nào – cô không quan tâm điều gì hay cơn ngất nào làm chị cô thay đổi – cô chỉ biết giờ đây cô thấy chị cô không còn đáng sợ nữa
“Thôi nếu không còn gì thì tôi xin phép về phòng khám,nếu cô Lạc… à không nếu Sở Sở có gì không khỏe thì em cứ gọi cho anh nhé Tiểu Nghi!”
“ Dạ em biết mà, em cảm ơn anh Đường”
“Cảm ơn anh Đường nhé, tôi không sao đâu, hẹn gặp lại anh,Tiểu Nghi em tiễn anh Đường giúp chị nhé!”
“Dạ, chị cứ nằm nghỉ đi, em sẽ tiễn anh Đường, sẵn em đi học luôn, hôm nay em có tiết”
“Tạm biệt Sở Sở - hẹn gặp lại!”
Trước khi Lạc Nghi đi mở cửa cho Âu Đường, Lạc Sở vẫn kịp nói – “Tiểu Nghi,đi cẩn thận em nhé !”
Trong đầu của Trịnh Âu Đường thật sự ấn tượng về cô đại tiểu thư Lạc Sở này là con số 0. Anh trước giờ chỉ vì trách nhiệm bác sĩ của mình mà đến. Riêng đối với Lạc Nghi, anh thầm mến cô ấy từ những ngày đầu tiên vì sự trong sáng trong nét đẹp của cô và cả sự dễ thương trong tính cách nữa. Anh không dám thổ lộ vì khi tiếp xúc anh cảm nhận được cô chỉ xem anh đơn giản là một anh trai bác sĩ. Anh rất sợ nếu nói ra sẽ mất đi sự thân thiết đẹp đẽ này. Còn về phần Lạc Sở, tuy anh không để ý cô lắm nhưng mối quan hệ giữa cô và Lạc Nghi chắc chắn không ổn. Theo như trí nhớ của anh trong những lần đến nhà là sự lạnh nhạt đến đáng sợ của Lac Sở đối với em gái mình, trong khi Lạc Nghi thì rất thương nhưng cũng rất e dè với chị mình. Mới hôm qua đây thôi, trước khi ngất đi vì kiệt sức cô vẫn cố chấp né tránh không để Lạc Nghi đụng vào người cơ mà? Sao hôm nay lại thay đổi đến vậy? Ban nãy sau khi họp xong, nghe Lạc Nghi đến tìm và nói Lạc Sở có chút vấn đề, anh vẫn nghĩ Lạc Nghi quá lo lắng thôi. Nhưng nay khi quan sát chị em họ nói chuyện thì quả thật có vấn đề. Lạc Sở hôm nay sao lại khác quá vậy?
“Không sao. Anh đừng để tâm” – “em rể” yêu thích của cô có khác, giọng nói nghe rất êm tai, nam thần làm gì cũng hấp dẫn vậy sao?
“Anh Đường khám cho chị em đi” – Lạc Nghi sốt ruột lên tiếng, cô quay sang nắm tay Lạc Sở kéo cô ấy ngồi xuống giường – “Chị ngồi cho anh ấy khám nào, có gì không ổn phải nói ngay chị nhé!”
Thuận theo lời của Lạc Nghi, Lạc Sở ngồi xuống giường cho Âu Đường khám. Lúc này, Âu Đường mới chú ý kỹ hơn, hôm nay Lạc Sở không hề trang điểm, trang phục của cô cũng vô cùng đơn giản, nhẹ nhàng – không sắc sảo, già dặn như những lần trước. Khi tiếp xúc gần, gương mặt mộc của cô làm anh có chút bối rối. Tuy nhợt nhạt vì đang bệnh, nhưng đôi mắt to của cô lại trong suốt – không vui tươi, ngây thơ như mắt của Lạc Nghi - ở đôi mắt của Lạc Sở anh thấy được một nét buồn mang mác, rất sâu – nếu nhìn mãi người ta có thể sẽ bị cuốn hút mà không thoát ra được – một đôi mắt luôn bị che khuất bởi lớp trang điểm dày. Cô có cái mũi thon gọn, cánh môi hồng nhạt đi nhiều nhưng vẫn căng mọng. Âu Đường khẽ lặng đi, đây tuy không phải lần đầu anh khám cho cô nhưng đây là lần đầu tiên anh ngắm cô dưới góc nhìn thưởng thức – quả thật, cô rất đẹp – nét đẹp không phải của thiên thần như Lạc Nghi – khiến người ta say mê – mà là nét đẹp của hồ ly – khiến người ta phải trầm luân.
Còn về phần Lạc Sở, cô chẳng suy nghĩ gì nhiều lúc này, vì dưới con mắt của các tác giả ngôn tình thì nét đẹp của nam thần nào cũng đáng được trân trọng và chắp bút. Cô sẽ tha hồ ngắm, tha hồ nhớ kỹ để sau này nếu có cơ hội viêt lại, cô sẽ đưa vào tiểu thuyết của cô nét đẹp này.
“Chị em sao rồi anh Đường?”
Câu hỏi của Lạc Nghi làm cả hai người đang ngắm nhau giật mình về lại thực tại. Âu Đường bối rối với suy nghĩ của bản thân mình. Trước giờ anh vẫn luôn đơn phương thầm thích Lạc Nghi nhưng chưa bao giờ anh mê man lạc lối như vừa nãy khi nhìn Lạc Sở - rồi anh trấn tỉnh – có lẽ là do bản thân mình quá ngạc nhiên trước một sự thay đổi nên có chút ngỡ ngàng thôi
“Cô Lạc không sao đâu, chỉ là do làm việc nhiều, thiếu ngủ nên bị suy nhược cơ thể, có lẽ vì suy nghĩ nhiều nên làm thần kinh có chút căng thẳng, cố gắng ăn điểu độ và ngủ đủ giấc là sẽ nhanh khỏi thôi”
“Vậy là em yên tâm rồi.” – Lạc Nghi thở phào
“Cảm ơn anh nhé, bác sĩ Trịnh nhưng về sau anh không cần khách sáo vậy đâu, anh cứ gọi tôi là Sở Sở như Tiểu Nghi vẫn gọi là ok rồi” – Lạc Sở cười nhẹ, cô thật không quen cách xưng hô của mấy người nhà giàu với nhau, cô chỉ thích gọi tên thân mật như những người bạn là được rồi
“Chị em nói đúng đó anh Đường” – Lạc Nghi ủng hộ một cách vui vẻ
“Vậy thì em nói chị em đừng gọi anh là bác sĩ Trịnh nữa, cứ gọi tên anh là được rồi”- Âu Đường nhẹ giọng đùa, có lẽ anh dần ấn tượng hơn về cô gái Lạc Sở này rồi chứ không lu mờ như trước đây, có một chút cảm giác thân thiện
“Anh Đường nói đúng đó chị” – Lac Nghi cười nói
“Con bé này, sao ai nói em cũng thấy đúng vậy chứ?” – Lạc Sở yêu thương cốc yêu lên trán Lạc Nghi, khỏi nói là Lạc Nghi hạnh phúc cỡ nào – cô không quan tâm điều gì hay cơn ngất nào làm chị cô thay đổi – cô chỉ biết giờ đây cô thấy chị cô không còn đáng sợ nữa
“Thôi nếu không còn gì thì tôi xin phép về phòng khám,nếu cô Lạc… à không nếu Sở Sở có gì không khỏe thì em cứ gọi cho anh nhé Tiểu Nghi!”
“ Dạ em biết mà, em cảm ơn anh Đường”
“Cảm ơn anh Đường nhé, tôi không sao đâu, hẹn gặp lại anh,Tiểu Nghi em tiễn anh Đường giúp chị nhé!”
“Dạ, chị cứ nằm nghỉ đi, em sẽ tiễn anh Đường, sẵn em đi học luôn, hôm nay em có tiết”
“Tạm biệt Sở Sở - hẹn gặp lại!”
Trước khi Lạc Nghi đi mở cửa cho Âu Đường, Lạc Sở vẫn kịp nói – “Tiểu Nghi,đi cẩn thận em nhé !”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook