Lạc Sở bắt đầu bình tâm suy nghĩ. Cô nhớ trong truyện có chi tiết Lạc Sở dọn ra ở riêng vì muốn độc lập và trả thù Lạc Nghi. Ba mẹ của hai người thì cô cũng không nghe tác giả nhắc nhiều. Chỉ biết là hai người đã di cư sang Mỹ và để lại công ty cho Lạc Sở quản lý nhưng trong tính toán họ đã quyết định rối sau này sẽ giao lại cho Lạc Nghi. Lạc Nghi thì chỉ đam mê âm nhạc nên cô không hứng thú gì với công ty. Lạc Sở đã rất tâm huyết nên khi nhận được chỉ thị quyền thừa kế từ luật sư cô đã hận em mình và quyết định ra riêng để trả thù. Chính vì vậy, nếu hiện tại, cả hai vẫn ở chung nhà, điều đó có nghĩa, lúc này, vẫn chưa có thông tin về quyền thừa kế, nghĩa là công ty của Vương Kiến Tường chỉ mới hợp tác cùng công ty cô – nếu anh ta có đang yêu thầm em gái cô hay đang xem cô như con rối mà ngon ngọt thì cũng chưa tác hại gì cả. Nghĩ đến đây, cô thở phào, may mắn là vào đúng đoạn này, khi mọi thứ chưa quá tệ, có lẽ em gái cô đang trong tình yêu với Lâm Minh. Lần này, cô phải nhanh tay tác hợp, giúp đỡ cho em gái, để em gái có được hạnh phúc thật sự trước đã. Có lẽ cô chỉ có thể thay đổi được số phận của cô, chứ Vương Kiến Tường dù sao cũng là nam chính, cũng yêu em gái cô thật lòng, nhưng anh ta đã lừa dối Lạc Sở - trực tiếp biến cô ấy thành kẻ phản diện đáng sợ thì cô phải cho anh ta đến sau một bước – trong truyện anh ta cưới được Lạc Nghi, hưởng được đêm đầu tiên của em ấy – tác giả quá thiên vị rồi – Lần này, cô phải dàn xếp cho Lâm Minh cưới em cô trước vì Lâm Minh mới đúng là tình yêu đích thực của em cô – Trong truyện, Lạc Sở kia vì trả thù nên bỏ thuốc vào rượu của anh khiến anh phản bội thôi… Nghĩ đến, Lạc Sở là cô đây cũng phải rùng mình. Thôi thì không cần biết Lạc Sở trước đây ở thế giới này tính cách và lối sống như thế nào nhưng kể từ bây giờ nhân vật này sẽ là cô và mang tính cách của chính cô – nữ phụ không phải lúc nào cũng ác – nhất là khi nữ phụ là một người chị tốt như cô… Nghĩ đến đây, tâm của cô bình yên hơn, cô biết việc cô phải làm bây giờ để bắt đầu mọi sự thay đổi là đi đánh răng, rửa mặt và thay quần áo.
Người giàu có khác, bất cứ thứ gì trong nhà kể cả vật dụng trong toilet cũng sang hơn người ta, một người nghèo như cô thật sự phải trầm trồ. Tủ quần áo của Lạc Sở cũng vậy, toàn những quần áo hàng hiệu tôn vinh dáng người chuẩn của cô ấy, còn cô trước giờ chỉ biết áo thun, sơ mi, quần jean – thật khác xa. Theo thói quen, sau khi tắm cho tỉnh người, cô chọn đại một áo thun đơn giản và một cái váy xòe màu xanh trời. Công nhận, người đẹp mặc gì cũng đẹp, Lạc Sở cho tới giờ phút này thầm cảm ơn ông trời đã ban cho cô hai điều mà trước giờ cô chỉ dám xây dựng cho nhân vật chính của truyện mình viết – đó chính là một đứa em ngoan và một nhan sắc – cô cười khẽ - phải rồi, con gái ai mà chẳng thích đẹp…
Đang miên man tự sướng với suy nghĩ của mình, tiếng gõ cửa đưa cô về thực tại
“ Chị Sở Sở, em về rồi, em vào được chứ ?” – Lạc Nghi nhẹ giọng, lo lắng hỏi
“Được, em vào đi !” – Lần này cô đã hiểu được mình đang ở đâu nên giọng nói tự nhiên hẳn, nét mặt cũng thư giãn hơn nhưng điều đó không kéo dài được quá ba phút khi cô trông thấy người đàn ông đứng cạnh Lạc Nghi.
Anh là người đàn ông cô gặp đầu tiên từ lúc xuyên vào truyện. Trước giờ sáng tác và xem ngôn tình nhiều, tưởng tượng ra nét đẹp của các anh nam thần, sưu tầm tranh ảnh về các anh, thậm chí viết về các anh nhưng nay lại là lần đầu tiên cô gặp nhân vật trong truyện một cách trực tiếp, thật khiến cô sướng đến quên mất mình là ai rồi. Ngắm anh ấy trước đã – một dáng người cao, chuẩn, cơ ngực săn chắc, khuôn mặt thì khỏi bàn, sóng mũi thẳng tắp, cánh môi đầy đặn – ôi, cái hội sắc nữ sáng tác truyện np của cô mà nhìn thấy anh chắc sẽ cho anh vào hậu cung ân sủng ngay và luôn – đến cả cô còn chịu không nổi mà – nói gì nói – cô chỉ là một cô sinh viên nhỏ, tác giả ngôn tình mê cái đẹp thôi, rất vô tư…
“Chị Sở Sở, chị sao vậy nè, em đã dẫn anh Đường đến khám cho chị nè ! Chị không sao chứ? – Thấy cô cứ đứng ngẩn ra, Lạc Nghi lo sợ lắc vai cô.
“ À… ừ… chị không sao… em đừng lo… Sao… sao em đi lâu vậy?” – Cái lắc vai làm Lạc Sở giật mình, cô bối rối hỏi đại một câu vô nghĩa để che đi cái lúng túng của mình.
“ Dạ, chị chờ em hơi lâu phải không? Không phải em muốn đi lâu đâu, đáng ra em lo cho chị, em gọi điện gấp cho anh Đường mà mãi không thấy anh ấy bắt máy, em lo chị mệt sẽ ngất tiếp nên em kêu tài xế chở thẳng tới phòng khám của anh ấy nên mới lâu thế này nè… em xin lỗi chị nhé… “ – Lạc Nghi chậm rãi giải thích giọng đầy bối rối
“Không sao… em đừng nói vậy… em lo cho chị… chị vui lắm” – Cô thật xúc động sắp khóc rồi, đời trước cô không có ai thân yêu để lo lắng chăm sóc cho cô thế này, kể cả lúc bệnh cô cũng phải cố mà tự lo, nay có được đứa em gái ngoan thế này, cô sẽ thật trân trọng mà thương yêu.
Điều này đối với cô là sự xúc động nhưng với Lạc Nghi lại là cả một sự ngạc nhiên vì trước giờ Lạc Sở đối với cô rất lạnh lùng, ít nói – việc chị ấy nói 1 câu với cô rất khó, trừ khi nào cần thiết, giọng nói và gương mặt thì luôn vô cảm nhưng hôm nay cô lại thấy rất nhiều cung bậc cảm xúc của chị mình từ ngạc nhiên, mơ hồ tới bối rối nhưng lạ là không hề có chút lạnh nhạt nào… Giờ cô lại nghe chị cô nói vui vì cô lo cho chị cô - Chợt cô thấy ấm áp – Đây không phải là mơ – có khi nào sự ngất đi hôm qua của chị ấy mang lại kỳ tích gì đó – nhưng thôi – dù thế nào đó cũng là điều cô ước bấy lâu – Chị Sở Sở hiểu được tình cảm của cô.
“ À mà anh này là… anh Đường ? … Trịnh Âu Đường?” – Chợt nhớ ra điều gì đó, Lạc Sở thấp giọng hỏi Lạc Nghi
“ Đúng rồi chị… Xem ra trí nhớ chị có chút không ổn đúng không? Em đã đoán không sai. Sáng chị hỏi em là ai… giờ lại thắc mắc về anh Đường rồi…” – Lạc Nghi bối rối nói
“Chị… chị nhớ mà…tại đầu chị có chút choáng thôi… Bác sĩ Đường – tôi thất lễ rồi, chào anh !” – Lạc Sở trấn an Lạc Nghi, sau đó quay sang “nam thần” bác sĩ lịch sự nhẹ giọng chào hỏi
Chính xác là cô đã được diện kiến một trong những nam chính chuẩn không cần chỉnh của em gái mình rồi đây. Cô nhớ trong truyện – Trịnh Âu Đường là bác sĩ tư gia của nhà họ Lạc – anh là con trai của một trong những đối thủ cạnh tranh của nhà họ Lạc – tuy nhiên, anh không thích kinh doanh, chỉ thích làm bác sĩ – Anh yêu nữ chính Lạc Nghi từ những ngày đầu gặp gỡ. Lạc Nghi là một cô bé trong sáng, cô ấy luôn làm người ta thấy dễ chịu và muốn che chở. Sau này, khi biến cố công ty xảy ra, ba anh tạo sức ép với ba của Lạc Sở và Lạc Nghi – buộc phải có hôn nhân thương mại thì mới giúp đỡ - ban đầu người anh muốn cưới đương nhiên là Lạc Nghi – Lạc Sở cũng tìm mọi cách để ba cô gả Lạc Nghi cho Âu Đường, điều này sẽ giúp đỡ cô không ít trong việc thừa kế, xem như mất đi đối thủ, không ngờ tất cả đã được ông Lạc tính toán – cô trở thành con chốt thí trên bàn cờ - Cô buộc phải hứa hôn trong khi tim mình dành cho người khác chỉ để bảo vệ đứa con gái cưng của ba – Không lâu sau ngày đó, cô cũng đã nhận được giấy thông báo quyền thừa kế, đương nhiên kẻ không có gì như cô phải làm vật hy sinh thôi.
Điều này cũng chứng minh rằng – tất cả vẫn còn kịp – giai đoạn này mọi thứ đều rất an toàn, nếu anh đâ là nam chính thì trước sau gì cũng về với em gái cô – cô phải bảo vệ mình khỏi sự hy sinh nhảm nhí này. Trong truyện, mối quan hệ của Âu Đường và Lạc Sở nhạt vô cùng, không trò chuyện nhiều trừ một vài lần anh đến khám bệnh – về sau anh cũng bất chấp hứa hôn mà đến bên Lạc Nghi. Một phần trong sự muộn màng này là do anh bác sĩ này hiền quá, không dám bày tỏ, mãi đến khi gần mất mới chịu lao vào. Tình cảm của anh cũng thật lòng, anh là một trong những nam chính cô yêu thích trong truyện nên cô sẽ cố gắng giúp anh cũng như giúp cô – thoát khỏi cuộc hứa hôn vô nghĩa. Ngắm nhìn lại đứa “em rể” tương lai càng khiến cô toại nguyện, em gái cô nhất định sẽ hạnh phúc. Chỉ nghĩ thôi mà mắt cô đã đậm ý cười.
Người giàu có khác, bất cứ thứ gì trong nhà kể cả vật dụng trong toilet cũng sang hơn người ta, một người nghèo như cô thật sự phải trầm trồ. Tủ quần áo của Lạc Sở cũng vậy, toàn những quần áo hàng hiệu tôn vinh dáng người chuẩn của cô ấy, còn cô trước giờ chỉ biết áo thun, sơ mi, quần jean – thật khác xa. Theo thói quen, sau khi tắm cho tỉnh người, cô chọn đại một áo thun đơn giản và một cái váy xòe màu xanh trời. Công nhận, người đẹp mặc gì cũng đẹp, Lạc Sở cho tới giờ phút này thầm cảm ơn ông trời đã ban cho cô hai điều mà trước giờ cô chỉ dám xây dựng cho nhân vật chính của truyện mình viết – đó chính là một đứa em ngoan và một nhan sắc – cô cười khẽ - phải rồi, con gái ai mà chẳng thích đẹp…
Đang miên man tự sướng với suy nghĩ của mình, tiếng gõ cửa đưa cô về thực tại
“ Chị Sở Sở, em về rồi, em vào được chứ ?” – Lạc Nghi nhẹ giọng, lo lắng hỏi
“Được, em vào đi !” – Lần này cô đã hiểu được mình đang ở đâu nên giọng nói tự nhiên hẳn, nét mặt cũng thư giãn hơn nhưng điều đó không kéo dài được quá ba phút khi cô trông thấy người đàn ông đứng cạnh Lạc Nghi.
Anh là người đàn ông cô gặp đầu tiên từ lúc xuyên vào truyện. Trước giờ sáng tác và xem ngôn tình nhiều, tưởng tượng ra nét đẹp của các anh nam thần, sưu tầm tranh ảnh về các anh, thậm chí viết về các anh nhưng nay lại là lần đầu tiên cô gặp nhân vật trong truyện một cách trực tiếp, thật khiến cô sướng đến quên mất mình là ai rồi. Ngắm anh ấy trước đã – một dáng người cao, chuẩn, cơ ngực săn chắc, khuôn mặt thì khỏi bàn, sóng mũi thẳng tắp, cánh môi đầy đặn – ôi, cái hội sắc nữ sáng tác truyện np của cô mà nhìn thấy anh chắc sẽ cho anh vào hậu cung ân sủng ngay và luôn – đến cả cô còn chịu không nổi mà – nói gì nói – cô chỉ là một cô sinh viên nhỏ, tác giả ngôn tình mê cái đẹp thôi, rất vô tư…
“Chị Sở Sở, chị sao vậy nè, em đã dẫn anh Đường đến khám cho chị nè ! Chị không sao chứ? – Thấy cô cứ đứng ngẩn ra, Lạc Nghi lo sợ lắc vai cô.
“ À… ừ… chị không sao… em đừng lo… Sao… sao em đi lâu vậy?” – Cái lắc vai làm Lạc Sở giật mình, cô bối rối hỏi đại một câu vô nghĩa để che đi cái lúng túng của mình.
“ Dạ, chị chờ em hơi lâu phải không? Không phải em muốn đi lâu đâu, đáng ra em lo cho chị, em gọi điện gấp cho anh Đường mà mãi không thấy anh ấy bắt máy, em lo chị mệt sẽ ngất tiếp nên em kêu tài xế chở thẳng tới phòng khám của anh ấy nên mới lâu thế này nè… em xin lỗi chị nhé… “ – Lạc Nghi chậm rãi giải thích giọng đầy bối rối
“Không sao… em đừng nói vậy… em lo cho chị… chị vui lắm” – Cô thật xúc động sắp khóc rồi, đời trước cô không có ai thân yêu để lo lắng chăm sóc cho cô thế này, kể cả lúc bệnh cô cũng phải cố mà tự lo, nay có được đứa em gái ngoan thế này, cô sẽ thật trân trọng mà thương yêu.
Điều này đối với cô là sự xúc động nhưng với Lạc Nghi lại là cả một sự ngạc nhiên vì trước giờ Lạc Sở đối với cô rất lạnh lùng, ít nói – việc chị ấy nói 1 câu với cô rất khó, trừ khi nào cần thiết, giọng nói và gương mặt thì luôn vô cảm nhưng hôm nay cô lại thấy rất nhiều cung bậc cảm xúc của chị mình từ ngạc nhiên, mơ hồ tới bối rối nhưng lạ là không hề có chút lạnh nhạt nào… Giờ cô lại nghe chị cô nói vui vì cô lo cho chị cô - Chợt cô thấy ấm áp – Đây không phải là mơ – có khi nào sự ngất đi hôm qua của chị ấy mang lại kỳ tích gì đó – nhưng thôi – dù thế nào đó cũng là điều cô ước bấy lâu – Chị Sở Sở hiểu được tình cảm của cô.
“ À mà anh này là… anh Đường ? … Trịnh Âu Đường?” – Chợt nhớ ra điều gì đó, Lạc Sở thấp giọng hỏi Lạc Nghi
“ Đúng rồi chị… Xem ra trí nhớ chị có chút không ổn đúng không? Em đã đoán không sai. Sáng chị hỏi em là ai… giờ lại thắc mắc về anh Đường rồi…” – Lạc Nghi bối rối nói
“Chị… chị nhớ mà…tại đầu chị có chút choáng thôi… Bác sĩ Đường – tôi thất lễ rồi, chào anh !” – Lạc Sở trấn an Lạc Nghi, sau đó quay sang “nam thần” bác sĩ lịch sự nhẹ giọng chào hỏi
Chính xác là cô đã được diện kiến một trong những nam chính chuẩn không cần chỉnh của em gái mình rồi đây. Cô nhớ trong truyện – Trịnh Âu Đường là bác sĩ tư gia của nhà họ Lạc – anh là con trai của một trong những đối thủ cạnh tranh của nhà họ Lạc – tuy nhiên, anh không thích kinh doanh, chỉ thích làm bác sĩ – Anh yêu nữ chính Lạc Nghi từ những ngày đầu gặp gỡ. Lạc Nghi là một cô bé trong sáng, cô ấy luôn làm người ta thấy dễ chịu và muốn che chở. Sau này, khi biến cố công ty xảy ra, ba anh tạo sức ép với ba của Lạc Sở và Lạc Nghi – buộc phải có hôn nhân thương mại thì mới giúp đỡ - ban đầu người anh muốn cưới đương nhiên là Lạc Nghi – Lạc Sở cũng tìm mọi cách để ba cô gả Lạc Nghi cho Âu Đường, điều này sẽ giúp đỡ cô không ít trong việc thừa kế, xem như mất đi đối thủ, không ngờ tất cả đã được ông Lạc tính toán – cô trở thành con chốt thí trên bàn cờ - Cô buộc phải hứa hôn trong khi tim mình dành cho người khác chỉ để bảo vệ đứa con gái cưng của ba – Không lâu sau ngày đó, cô cũng đã nhận được giấy thông báo quyền thừa kế, đương nhiên kẻ không có gì như cô phải làm vật hy sinh thôi.
Điều này cũng chứng minh rằng – tất cả vẫn còn kịp – giai đoạn này mọi thứ đều rất an toàn, nếu anh đâ là nam chính thì trước sau gì cũng về với em gái cô – cô phải bảo vệ mình khỏi sự hy sinh nhảm nhí này. Trong truyện, mối quan hệ của Âu Đường và Lạc Sở nhạt vô cùng, không trò chuyện nhiều trừ một vài lần anh đến khám bệnh – về sau anh cũng bất chấp hứa hôn mà đến bên Lạc Nghi. Một phần trong sự muộn màng này là do anh bác sĩ này hiền quá, không dám bày tỏ, mãi đến khi gần mất mới chịu lao vào. Tình cảm của anh cũng thật lòng, anh là một trong những nam chính cô yêu thích trong truyện nên cô sẽ cố gắng giúp anh cũng như giúp cô – thoát khỏi cuộc hứa hôn vô nghĩa. Ngắm nhìn lại đứa “em rể” tương lai càng khiến cô toại nguyện, em gái cô nhất định sẽ hạnh phúc. Chỉ nghĩ thôi mà mắt cô đã đậm ý cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook