Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa
-
Chương 14: Lời hứa (4)
“Tito, tiểu thư vẫn không chịu ăn gì sao?” Người tỳ nữ lo lắng hỏi Tito khi cậu bé đang đứng trước cửa nhà bếp, trên tay cầm khay thức ăn mới vừa được mang đến cho Inari. “Thức ăn này không hợp với tiểu thư, để đó cho tôi.” Tito lạnh nhạt trả lời người tỳ nữ, không quan tâm đến nữa mà vội vàng đi thẳng vào phòng bếp. “Thứ này mà cũng dám gọi là thức ăn sao? Nếu đã giữ tiểu thư ở lại, ít nhất cũng phải biết tiểu thư ăn được thứ gì và không ăn được thứ gì chứ?” Cậu bé giận cá chém thớt, vung con dao thái thịt rất mạnh tay, chẳng mấy chốc đám thịt cừu đã được chặt gọn gàng.
Inari vốn không quen với thức ăn khô cứng của Ai Cập, vừa nhìn thấy đã nuốt không nổi, vì thế màTito mới phải đích thân xuống bếp. Được một điều trái cây ở đây rất tươi ngon, trong lúc chờ Tito làm xong món ăn, thì Inari cũng có thứ ăn để chống đói. Nghe Ramses báo tin đến, hắn đã cho người đến tìm đoàn thương buôn và thông báo tin về nàng. Chủ đoàn hình như cũng đã yêu cầu hắn cho phép được gặp nàng, nhưng Ramses vẫn một mực từ chối yêu cầu đó.
Còn về tin tức của Nerasofiti thì chưa có tiến triển gì đáng kể, cả nàng và hắn đều đang giằng co tranh đấu lẫn nhau. Đã là ngày thứ ba nàng đến ở trong phủ nhà hắn, cũng là ngày thứ ba nàng không chịu bước ra khỏi phòng. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Inari xoay người lại nhìn về phía đó. Nàng còn chưa kịp trả lời, cánh cửa đã được đẩy ra, một cái đầu nhỏ nhắn ló vào trong: “Ta nghe người hầu nói, có chết cô cũng không chịu bước ra khỏi phòng à?”
Người không mới mà đến chính là Nepheruto, cô bé bước hẳn vào phòng, khoanh tay trước ngực nhìn bộ dạng lười biếng của Inari hiện tại. “Ta còn có thể làm gì khác ngoài việc ở trong phòng kia chứ?” Inari cắn một miếng dâu trả lời, Nepheruto lấy tay đỡ trán: “Cô tính ăn trái cây sống qua ngày đó à?” Nàng nghiêm túc gật đầu, nếu không ăn trái cây, nàng còn có thể ăn thứ gì?
Gân xanh trên trán Nepheruto giần giật, cô bé bước về phía Inari, kéo nàng đứng dậy khỏi chiếc đệm mềm, lôi nàng ra khỏi phòng. Cùng lúc đó, Tito cũng vừa trở về từ nhà bếp, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cậu chưa kịp lên tiếng đã bị Nepheruto kéo đi luôn. “Cầm món ăn trên tay ngươi cho chắc vào, chúng ta đưa tiểu thư của ngươi ra ngoài nhìn ánh mặt trời một chút. Xem thử đi, cô ta sắp mọc rễ luôn trong phòng rồi kìa.”
Tito còn biết nói gì hơn, đành phải vừa loay hoay giữ vững dĩa thức ăn, vừa cố gắng theo kịp tốc độ của Nepheruto. Trong sự náo loạn ấy, cậu đưa mắt nhìn về phía nàng, lúc này Inari cũng đang nhìn cậu, khóe môi của nàng nhếch lên thành một đường cong đắc thắng. Bất chợt cậu hiểu ra tất cả, là công chúa đã cố tình vùi mình trong phòng ba ngày, nếu người không làm vậy sẽ không có chuyện này xảy ra.
***
Một tấm bạt trải trên mặt đất ven bờ sông, dưới rèm che được giăng về bốn góc, tạo thành một không gian yên tĩnh mát lành. Ba người bọn họ ngồi trong tấm bạt trên đất, từ tốn thưởng thức bữa ăn trưa. Xung quanh ba người họ, có một số tỳ nữ đang phe phẩy chiếc quạt lông tạo những cơn gió thổi đến ba người. “Inari, người hầu của cô nấu ăn rất ngon, lần đầu tiên ta được ăn một món ăn như thế. Rốt cuộc các người đến từ đâu?”
Nepheruto xoa xoa cái bụng căng tròn, dùng giọng điệu thõa mãn nói chuyện với Inari. “Đã ăn hết thức ăn mà Tito làm cho ta, cô còn bụng dạ hỏi chuyện ta đến từ đâu sao? ” Inari liếc nhìn cô bé trước mặt, rồi thong thả tựa mình lên chiếc gối sau lưng, chống tay lên đầu phóng tầm mắt ra xa. “Hắn ta bảo cô đưa ta ra ngoài sao?” Inari chậm rãi hỏi Nepheruto.
Cô bé nhanh chóng rủ bỏ bộ dạng mất mặt kia của mình, cũng nằm tựa ra sau gối mềm, trả lời nàng: “Tại sao lại phải liên quan đến anh ấy, ta cảm thấy thích nên đưa cô ra ngoài hóng gió cũng không được sao?” Inari vẫn giữ nguyên thái độ, đưa mắt nhìn thẳng vào Nepheruto: “Cô là một tiểu thư thông minh, Nepherruto, đừng quên ta là một thương nhân, một thương nhân thì phải mở to đôi mắt để nhìn thấu mọi việc. Nếu không có lệnh của Ramses, đừng nói là bước được ra khỏi cửa, mà đi hóng gió với cô, ta cũng không được phép.”
Nepheruto im lặng, nàng chồm mình về phía Inari đang nằm, áp sát cặp mắt mình vào mắt của Inari: “Sao ta cứ cảm thấy, cô và anh trai ta rất giống nhau nhỉ? Hai người đều là những kẻ đáng sợ.” Inari mở to mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ta đáng sợ ư??” Rồi vội vàng quay đầu sang hỏi Tito: “Tito, tôi có đáng sợ không?”. Tito cố nén cười trước bộ dạng của nàng, cậu bé trả lời: “Không đâu, tiểu thư rất đáng yêu.”
Nepheruto nghe được câu nói của Tito, nàng nghiến răng, trừng mắt với hai người bọn họ: “Chủ tớ các người thật biết cách tâng bốc nhau.”. Inari dùng bộ mặt không thể bình thản hơn gật đầu một cái: “Nhưng lời bọn ta nói, hoàn toàn không hề sai.” Tito cũng gật gù đồng ý với lời Inari nói.
Nepheruto không biết phải nói gì hơn, đành câm nín để mặc cho hai người, kẻ xướng lên, người theo phụ họa. Đột nhiên Inari quay sang hỏi, “Nepheruto, có thể đi dạo phố được không?” Ramses chỉ dặn dò Nepheruto tuyệt đối không để nàng chạy mất, và tìm được cách liên lạc với đoan thương buôn. Chứ không hề yêu cầu gì hơn nữa, nếu có thể làm Inari chịu ăn là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Được, ta cũng muốn có bạn dạo phố cùng nhau.” Nepheruto phất tay một cái, người hầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Di chuyển vào lại bên trong thành phố, Nepheruto ra lệnh cho người hầu về nhà trước, chỉ dẫn theo nhũ mẫu và hai thị nữ đi cùng. Sáu người cứ thế rong ruổi khắp mọi nẻo đường, lần đầu tiên Inari được tận mắt nhìn thấy cảnh chợ búa tấp nập ở Memphis như thế này.
Sự hào nhoáng không chỉ đến từ những công trình vĩ đại, mà còn thể hiện qua sự giàu có của người dân. Các mặt hàng cao cấp có thể được tìm thấy ở bất kỳ nơi đâu trên đường, dù giá cả cao ngất ngưỡng, thì vẫn có người chịu móc hầu bao chi trả. Ai Cập hùng mạnh đến vậy sao? Inari xoay mình quanh những điều nàng nhìn thấy, phân tích tình hình Ai Cập hiện tại. Không đâu, sau sự phồn thịnh này chắc chắn phải có những góc khuất ít ai chịu thừa nhận.
Nepheruto rất khéo léo trong việc dẫn dắt nàng từ nơi này đến chỗ nọ, cô gái nhỏ thật sự rất hào hứng với người bạn mới. Bỗng nhiên, Nepheruto nhìn thấy một đám đông phía trước, không thể cưỡng lại được sự tò mò, cô đã kéo cả nàng đến đó. “Inari, chúng ta đến đằng trước kia xem thử nào.” Tito thật sự muốn bùng nổ đến nơi, cô gái này cũng hưng phấn thật lôi kéo công chúa đi khắp mọi nơi. Cô ta không mệt nhưng cũng không có nghĩa là công chúa của cậu không mệt.
Trước khi Tito kịp mở miệng, Inari đã nắm lấy tay cậu, kéo cậu theo đà lôi của Nepheruto, nàng nói khẽ: “Tito, tôi nhìn thấy một thứ gì đó trong đám đông đằng kia.” Lời nói của nàng làm cậu giật mình, nàng đã nhìn thấy thứ gì đó trong đám đông sao? Đôi mắt xanh biếc của nàng có thể nhìn thấy những điều người bình thường không thể thấy được. Thứ mà nàng nhìn thấy sẽ là điều gì đây? Nó tượng trưng cho sự may mắn hay bất hạnh?
Tại quầy bán hàng trang sức, ông chủ quầy hàng đang tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, bàn tay run rẩy không ngừng chỉ về phía cô gái trước mặt: “Cô. . . cô . . . giờ tôi hỏi cô có đền hay không?” Cô gái đứng trước mặt ông ta cười khẩy, đẩy ngón tay đang chỉ vào mặt mình ra: “Muốn ta đền thứ hàng giả kém chất lượng này sao? Nằm mơ đi!”.
“RẦM!” Ông ta đập mạnh tay xuống bàn khiến những món đồ trang sức bật lên cao rồi rơi mạnh xuống lại mặt bàn. “Đã làm hỏng đồ của tôi, cô còn già mồm nói đây là hàng giả sao? Cô có tin tôi sẽ báo quan không?” Gân xanh trên mặt người chủ quầy càng lúc càng tím lại, có cảm giác ông ta sẽ tắt thở vì nổi giận quá lâu. Còn cô gái thì chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái, ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác trước sự tức giận của ông ta.
Giữa lúc tình hình đang căng thẳng, thì một cuộc đối thoại vang lên phá tan bầu không khí rực lửa này: “Đoán thử xem, cái này là hàng giả loại mấy?” Hai cô gái nhỏ đứng cạnh nhau, chăm chú nhìn những món trang sức bày bán trên bàn. Một cô gái cầm lấy một món rồi hỏi người bạn bên cạnh, cô bé còn lại hơi suy tư một chút rồi trả lời: “Gia công rất tinh xảo, hình dạng cũng vô cùng bắt mắt, nhưng nếu chú ý kỹ, sẽ thấy có một vết nứt nhỏ được che lại bằng họa tiết khắc nổi trên bề mặt. Nhìn xem, món đồ của ta đang đeo giống hệt cái này, nếu so sánh sẽ thấy ngay sự khác biệt. Nếu món ở cửa hàng không phải hàng giả, Nepheruto, chẳng lẽ phủ tướng quân Ramses nhà các cô lại dùng hàng giả sao?”
Lời cô gái kia vừa nói ra, đám đông tự khắc giải tán, ai dám nói đồ trong phủ nhà tướng quân Ramses là hàng giả kia chứ? Còn chưa rõ ràng hay sao, muốn tự chuốc lấy phiền phức thì cứ đứng lại coi tiếp, còn muốn yên phận thì mau tránh cho xa. Ông chủ quầy hàng trang sức đã không còn nổi cơn tức giận được nữa, hai cô gái mới đến đang nhìn ông bằng ánh mắt ngây thơ vô tội. Nhũ mẫu đằng sau thì đang cau mày nhìn ông chủ cửa hàng, “Đến đồ trong phủ tướng quân mà ông cũng dám làm giả? Ông có mấy cái mạng để chém đây?”
“Phu nhân. . . phu nhân, …xin bà bớt giận là tôi sai, tôi sai. . .” Ông ta vội vàng quỳ xuống trước mặt người nhũ mẫu, dập đầu tạ tội. Bà ấy tuy là nhũ mẫu, nhưng lại đóng vai trò như người quản gia của gia đình Ramses trong bao nhiêu năm nay. Danh tiếng của bà ở Mamphis cũng có chỗ đứng nhất định, mọi việc lớn nhỏ trong phủ tướng quân đều thông qua tay bà xử lý. Các tiểu thương trong thành đều biết mặt của bà, cho dù họ có thể không biết Nepheruto, nhưng không ai không nhận ra bà cả.
“Tiểu thư, người muốn xử lý chuyện này làm sao đây ạ?” Nhũ mẫu mỉm cười ôn hòa vớiNepheruto, nàng ngẩng đầu nhìn bà, giọng điệu vô cùng tự nhiên mà nói: “Tùy vào nhũ mẫu!” Nhận được câu trả lời của nàng, bà cung kính cúi đầu vâng một tiếng rồi quay sang ông chủ làm nhái trang sức kia. Nụ cười vẫn cứ giữ nguyên trên môi, nhưng làn khí toát ra xung quanh lại lạnh đến thấu xương: “Nào chúng ta bắt đầu “xử lý” gả này.”
Inari không quan tâm đến việc gả bán hàng bị xử lý ra sao, nàng chỉ chú ý đến người con gái ban đầu đã cãi nhau với gã ta. Thứ nàng nhìn thấy trong đám đông, thứ đã thu hút nàng chính là cô ta, à không phải nói là thứ đang di chuyển vờn quanh cô gái đó. Luồng khí chết chóc, kêu gào điên cuồng, còn có. . . cả những lời nguyện cầu của những đứa trẻ,. . . và thứ ánh sáng mong manh nhưng rạng rỡ bao quanh.
“Vẫn chẳng thay đổi chút nào Nepheruto, em vẫn chẳng dễ thương hơn chút nào.” Cô gái mỉm cười đầy hứng thú, Nepheruto nhìn cô gái với ánh mắt bình thản: “Đã lâu không gặp, mà cứ coi đó là lời khen đi, Ankhesenamun.” Nụ cười trên môi Ankhesenamun càng ngọt ngào hơn bao giờ hết, “Còn cô gái bên cạnh em không lẽ chính là mỹ nhân trong lời đồn đại mà Ramses đã đưa về sao? Xem ra anh ta, có sở thích cũng không bình thường chút nào, vẫn còn là một cô bé mà.”
Ánh mắt của Ankhesenamun dừng lại trên người Inari, lướt một lượt từ trên xuống, câu nói của nàng khiến cả hai cô bé kia cùng đen mặt. “Đầu óc của chị vẫn không thể suy nghĩ giống người bình thường được nhỉ, Ankhesenamun?” Ankhesenamun nghe câu nói củaNepheruto, nàng che miệng cười rộ lên: “Hô hô, chị sẽ coi đó là một lời khen vậy.” Nepheruto càng sa sầm: “Đừng có tự ý cướp câu cửa miệng của tôi.”
Sau đó nàng nhìn quanh một lượt, rồi lại nói tiếp: “Nếu chị xuất hiện ở đây thì chắc Tut đang ở cùng Ramses, anh ta chịu để chị lang thang một mình ngoài này sao?” Nepheruto cắt ngang giọng cười của Ankhesenamun, cô gái lắc đầu: “Hô, hô. . .Không đâu, là chị đã trốn anh ấy ra đây.” “Chị mau trở về bên anh ta đi, trước khi cả Memphis bị lật tung lên.” Nepheruto đã không thể nào giữ được giọng nói bình tĩnh được nữa trước điệu cười kia.
“Anh em nhà cô cũng có nhiều người bạn “bình thường” quá nhỉ?” Inari rùng mình vì điệu cười của Ankhesenamun, nàng đen mặt quay sang nói chuyện với Nepheruto, cách nhấn mạnh hai từ ''bình thường'' trong câu nói thể hiện phần nào sự không thể chịu được. “Đừng xếp ta đứng cùng loại với chị ta.” Cô bé trả lời nàng với thái độ không dễ chịu một chút nào, ánh mắt cũng mang theo vài phần bất lực.
Inari vốn không quen với thức ăn khô cứng của Ai Cập, vừa nhìn thấy đã nuốt không nổi, vì thế màTito mới phải đích thân xuống bếp. Được một điều trái cây ở đây rất tươi ngon, trong lúc chờ Tito làm xong món ăn, thì Inari cũng có thứ ăn để chống đói. Nghe Ramses báo tin đến, hắn đã cho người đến tìm đoàn thương buôn và thông báo tin về nàng. Chủ đoàn hình như cũng đã yêu cầu hắn cho phép được gặp nàng, nhưng Ramses vẫn một mực từ chối yêu cầu đó.
Còn về tin tức của Nerasofiti thì chưa có tiến triển gì đáng kể, cả nàng và hắn đều đang giằng co tranh đấu lẫn nhau. Đã là ngày thứ ba nàng đến ở trong phủ nhà hắn, cũng là ngày thứ ba nàng không chịu bước ra khỏi phòng. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Inari xoay người lại nhìn về phía đó. Nàng còn chưa kịp trả lời, cánh cửa đã được đẩy ra, một cái đầu nhỏ nhắn ló vào trong: “Ta nghe người hầu nói, có chết cô cũng không chịu bước ra khỏi phòng à?”
Người không mới mà đến chính là Nepheruto, cô bé bước hẳn vào phòng, khoanh tay trước ngực nhìn bộ dạng lười biếng của Inari hiện tại. “Ta còn có thể làm gì khác ngoài việc ở trong phòng kia chứ?” Inari cắn một miếng dâu trả lời, Nepheruto lấy tay đỡ trán: “Cô tính ăn trái cây sống qua ngày đó à?” Nàng nghiêm túc gật đầu, nếu không ăn trái cây, nàng còn có thể ăn thứ gì?
Gân xanh trên trán Nepheruto giần giật, cô bé bước về phía Inari, kéo nàng đứng dậy khỏi chiếc đệm mềm, lôi nàng ra khỏi phòng. Cùng lúc đó, Tito cũng vừa trở về từ nhà bếp, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cậu chưa kịp lên tiếng đã bị Nepheruto kéo đi luôn. “Cầm món ăn trên tay ngươi cho chắc vào, chúng ta đưa tiểu thư của ngươi ra ngoài nhìn ánh mặt trời một chút. Xem thử đi, cô ta sắp mọc rễ luôn trong phòng rồi kìa.”
Tito còn biết nói gì hơn, đành phải vừa loay hoay giữ vững dĩa thức ăn, vừa cố gắng theo kịp tốc độ của Nepheruto. Trong sự náo loạn ấy, cậu đưa mắt nhìn về phía nàng, lúc này Inari cũng đang nhìn cậu, khóe môi của nàng nhếch lên thành một đường cong đắc thắng. Bất chợt cậu hiểu ra tất cả, là công chúa đã cố tình vùi mình trong phòng ba ngày, nếu người không làm vậy sẽ không có chuyện này xảy ra.
***
Một tấm bạt trải trên mặt đất ven bờ sông, dưới rèm che được giăng về bốn góc, tạo thành một không gian yên tĩnh mát lành. Ba người bọn họ ngồi trong tấm bạt trên đất, từ tốn thưởng thức bữa ăn trưa. Xung quanh ba người họ, có một số tỳ nữ đang phe phẩy chiếc quạt lông tạo những cơn gió thổi đến ba người. “Inari, người hầu của cô nấu ăn rất ngon, lần đầu tiên ta được ăn một món ăn như thế. Rốt cuộc các người đến từ đâu?”
Nepheruto xoa xoa cái bụng căng tròn, dùng giọng điệu thõa mãn nói chuyện với Inari. “Đã ăn hết thức ăn mà Tito làm cho ta, cô còn bụng dạ hỏi chuyện ta đến từ đâu sao? ” Inari liếc nhìn cô bé trước mặt, rồi thong thả tựa mình lên chiếc gối sau lưng, chống tay lên đầu phóng tầm mắt ra xa. “Hắn ta bảo cô đưa ta ra ngoài sao?” Inari chậm rãi hỏi Nepheruto.
Cô bé nhanh chóng rủ bỏ bộ dạng mất mặt kia của mình, cũng nằm tựa ra sau gối mềm, trả lời nàng: “Tại sao lại phải liên quan đến anh ấy, ta cảm thấy thích nên đưa cô ra ngoài hóng gió cũng không được sao?” Inari vẫn giữ nguyên thái độ, đưa mắt nhìn thẳng vào Nepheruto: “Cô là một tiểu thư thông minh, Nepherruto, đừng quên ta là một thương nhân, một thương nhân thì phải mở to đôi mắt để nhìn thấu mọi việc. Nếu không có lệnh của Ramses, đừng nói là bước được ra khỏi cửa, mà đi hóng gió với cô, ta cũng không được phép.”
Nepheruto im lặng, nàng chồm mình về phía Inari đang nằm, áp sát cặp mắt mình vào mắt của Inari: “Sao ta cứ cảm thấy, cô và anh trai ta rất giống nhau nhỉ? Hai người đều là những kẻ đáng sợ.” Inari mở to mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ta đáng sợ ư??” Rồi vội vàng quay đầu sang hỏi Tito: “Tito, tôi có đáng sợ không?”. Tito cố nén cười trước bộ dạng của nàng, cậu bé trả lời: “Không đâu, tiểu thư rất đáng yêu.”
Nepheruto nghe được câu nói của Tito, nàng nghiến răng, trừng mắt với hai người bọn họ: “Chủ tớ các người thật biết cách tâng bốc nhau.”. Inari dùng bộ mặt không thể bình thản hơn gật đầu một cái: “Nhưng lời bọn ta nói, hoàn toàn không hề sai.” Tito cũng gật gù đồng ý với lời Inari nói.
Nepheruto không biết phải nói gì hơn, đành câm nín để mặc cho hai người, kẻ xướng lên, người theo phụ họa. Đột nhiên Inari quay sang hỏi, “Nepheruto, có thể đi dạo phố được không?” Ramses chỉ dặn dò Nepheruto tuyệt đối không để nàng chạy mất, và tìm được cách liên lạc với đoan thương buôn. Chứ không hề yêu cầu gì hơn nữa, nếu có thể làm Inari chịu ăn là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Được, ta cũng muốn có bạn dạo phố cùng nhau.” Nepheruto phất tay một cái, người hầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Di chuyển vào lại bên trong thành phố, Nepheruto ra lệnh cho người hầu về nhà trước, chỉ dẫn theo nhũ mẫu và hai thị nữ đi cùng. Sáu người cứ thế rong ruổi khắp mọi nẻo đường, lần đầu tiên Inari được tận mắt nhìn thấy cảnh chợ búa tấp nập ở Memphis như thế này.
Sự hào nhoáng không chỉ đến từ những công trình vĩ đại, mà còn thể hiện qua sự giàu có của người dân. Các mặt hàng cao cấp có thể được tìm thấy ở bất kỳ nơi đâu trên đường, dù giá cả cao ngất ngưỡng, thì vẫn có người chịu móc hầu bao chi trả. Ai Cập hùng mạnh đến vậy sao? Inari xoay mình quanh những điều nàng nhìn thấy, phân tích tình hình Ai Cập hiện tại. Không đâu, sau sự phồn thịnh này chắc chắn phải có những góc khuất ít ai chịu thừa nhận.
Nepheruto rất khéo léo trong việc dẫn dắt nàng từ nơi này đến chỗ nọ, cô gái nhỏ thật sự rất hào hứng với người bạn mới. Bỗng nhiên, Nepheruto nhìn thấy một đám đông phía trước, không thể cưỡng lại được sự tò mò, cô đã kéo cả nàng đến đó. “Inari, chúng ta đến đằng trước kia xem thử nào.” Tito thật sự muốn bùng nổ đến nơi, cô gái này cũng hưng phấn thật lôi kéo công chúa đi khắp mọi nơi. Cô ta không mệt nhưng cũng không có nghĩa là công chúa của cậu không mệt.
Trước khi Tito kịp mở miệng, Inari đã nắm lấy tay cậu, kéo cậu theo đà lôi của Nepheruto, nàng nói khẽ: “Tito, tôi nhìn thấy một thứ gì đó trong đám đông đằng kia.” Lời nói của nàng làm cậu giật mình, nàng đã nhìn thấy thứ gì đó trong đám đông sao? Đôi mắt xanh biếc của nàng có thể nhìn thấy những điều người bình thường không thể thấy được. Thứ mà nàng nhìn thấy sẽ là điều gì đây? Nó tượng trưng cho sự may mắn hay bất hạnh?
Tại quầy bán hàng trang sức, ông chủ quầy hàng đang tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, bàn tay run rẩy không ngừng chỉ về phía cô gái trước mặt: “Cô. . . cô . . . giờ tôi hỏi cô có đền hay không?” Cô gái đứng trước mặt ông ta cười khẩy, đẩy ngón tay đang chỉ vào mặt mình ra: “Muốn ta đền thứ hàng giả kém chất lượng này sao? Nằm mơ đi!”.
“RẦM!” Ông ta đập mạnh tay xuống bàn khiến những món đồ trang sức bật lên cao rồi rơi mạnh xuống lại mặt bàn. “Đã làm hỏng đồ của tôi, cô còn già mồm nói đây là hàng giả sao? Cô có tin tôi sẽ báo quan không?” Gân xanh trên mặt người chủ quầy càng lúc càng tím lại, có cảm giác ông ta sẽ tắt thở vì nổi giận quá lâu. Còn cô gái thì chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái, ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác trước sự tức giận của ông ta.
Giữa lúc tình hình đang căng thẳng, thì một cuộc đối thoại vang lên phá tan bầu không khí rực lửa này: “Đoán thử xem, cái này là hàng giả loại mấy?” Hai cô gái nhỏ đứng cạnh nhau, chăm chú nhìn những món trang sức bày bán trên bàn. Một cô gái cầm lấy một món rồi hỏi người bạn bên cạnh, cô bé còn lại hơi suy tư một chút rồi trả lời: “Gia công rất tinh xảo, hình dạng cũng vô cùng bắt mắt, nhưng nếu chú ý kỹ, sẽ thấy có một vết nứt nhỏ được che lại bằng họa tiết khắc nổi trên bề mặt. Nhìn xem, món đồ của ta đang đeo giống hệt cái này, nếu so sánh sẽ thấy ngay sự khác biệt. Nếu món ở cửa hàng không phải hàng giả, Nepheruto, chẳng lẽ phủ tướng quân Ramses nhà các cô lại dùng hàng giả sao?”
Lời cô gái kia vừa nói ra, đám đông tự khắc giải tán, ai dám nói đồ trong phủ nhà tướng quân Ramses là hàng giả kia chứ? Còn chưa rõ ràng hay sao, muốn tự chuốc lấy phiền phức thì cứ đứng lại coi tiếp, còn muốn yên phận thì mau tránh cho xa. Ông chủ quầy hàng trang sức đã không còn nổi cơn tức giận được nữa, hai cô gái mới đến đang nhìn ông bằng ánh mắt ngây thơ vô tội. Nhũ mẫu đằng sau thì đang cau mày nhìn ông chủ cửa hàng, “Đến đồ trong phủ tướng quân mà ông cũng dám làm giả? Ông có mấy cái mạng để chém đây?”
“Phu nhân. . . phu nhân, …xin bà bớt giận là tôi sai, tôi sai. . .” Ông ta vội vàng quỳ xuống trước mặt người nhũ mẫu, dập đầu tạ tội. Bà ấy tuy là nhũ mẫu, nhưng lại đóng vai trò như người quản gia của gia đình Ramses trong bao nhiêu năm nay. Danh tiếng của bà ở Mamphis cũng có chỗ đứng nhất định, mọi việc lớn nhỏ trong phủ tướng quân đều thông qua tay bà xử lý. Các tiểu thương trong thành đều biết mặt của bà, cho dù họ có thể không biết Nepheruto, nhưng không ai không nhận ra bà cả.
“Tiểu thư, người muốn xử lý chuyện này làm sao đây ạ?” Nhũ mẫu mỉm cười ôn hòa vớiNepheruto, nàng ngẩng đầu nhìn bà, giọng điệu vô cùng tự nhiên mà nói: “Tùy vào nhũ mẫu!” Nhận được câu trả lời của nàng, bà cung kính cúi đầu vâng một tiếng rồi quay sang ông chủ làm nhái trang sức kia. Nụ cười vẫn cứ giữ nguyên trên môi, nhưng làn khí toát ra xung quanh lại lạnh đến thấu xương: “Nào chúng ta bắt đầu “xử lý” gả này.”
Inari không quan tâm đến việc gả bán hàng bị xử lý ra sao, nàng chỉ chú ý đến người con gái ban đầu đã cãi nhau với gã ta. Thứ nàng nhìn thấy trong đám đông, thứ đã thu hút nàng chính là cô ta, à không phải nói là thứ đang di chuyển vờn quanh cô gái đó. Luồng khí chết chóc, kêu gào điên cuồng, còn có. . . cả những lời nguyện cầu của những đứa trẻ,. . . và thứ ánh sáng mong manh nhưng rạng rỡ bao quanh.
“Vẫn chẳng thay đổi chút nào Nepheruto, em vẫn chẳng dễ thương hơn chút nào.” Cô gái mỉm cười đầy hứng thú, Nepheruto nhìn cô gái với ánh mắt bình thản: “Đã lâu không gặp, mà cứ coi đó là lời khen đi, Ankhesenamun.” Nụ cười trên môi Ankhesenamun càng ngọt ngào hơn bao giờ hết, “Còn cô gái bên cạnh em không lẽ chính là mỹ nhân trong lời đồn đại mà Ramses đã đưa về sao? Xem ra anh ta, có sở thích cũng không bình thường chút nào, vẫn còn là một cô bé mà.”
Ánh mắt của Ankhesenamun dừng lại trên người Inari, lướt một lượt từ trên xuống, câu nói của nàng khiến cả hai cô bé kia cùng đen mặt. “Đầu óc của chị vẫn không thể suy nghĩ giống người bình thường được nhỉ, Ankhesenamun?” Ankhesenamun nghe câu nói củaNepheruto, nàng che miệng cười rộ lên: “Hô hô, chị sẽ coi đó là một lời khen vậy.” Nepheruto càng sa sầm: “Đừng có tự ý cướp câu cửa miệng của tôi.”
Sau đó nàng nhìn quanh một lượt, rồi lại nói tiếp: “Nếu chị xuất hiện ở đây thì chắc Tut đang ở cùng Ramses, anh ta chịu để chị lang thang một mình ngoài này sao?” Nepheruto cắt ngang giọng cười của Ankhesenamun, cô gái lắc đầu: “Hô, hô. . .Không đâu, là chị đã trốn anh ấy ra đây.” “Chị mau trở về bên anh ta đi, trước khi cả Memphis bị lật tung lên.” Nepheruto đã không thể nào giữ được giọng nói bình tĩnh được nữa trước điệu cười kia.
“Anh em nhà cô cũng có nhiều người bạn “bình thường” quá nhỉ?” Inari rùng mình vì điệu cười của Ankhesenamun, nàng đen mặt quay sang nói chuyện với Nepheruto, cách nhấn mạnh hai từ ''bình thường'' trong câu nói thể hiện phần nào sự không thể chịu được. “Đừng xếp ta đứng cùng loại với chị ta.” Cô bé trả lời nàng với thái độ không dễ chịu một chút nào, ánh mắt cũng mang theo vài phần bất lực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook