Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa
-
Chương 11: Lời hứa (1)
Ai Cập cố đô Memphis:
Con thuyền êm ả nhẹ nhàng trôi vào bến, đến tận lúc này Inari vẫn còn đang say giấc, Tito không nỡ đánh thức nàng dậy. Suốt cả chặng đường dài, công chúa của cậu đã phải vất vả nhiều rồi! Ramses bước đến chỗ hai người bọn họ, đôi mắt của hắn ánh lên một tia tức giận.
Chẳng kịp đợi Tito hỏi hắn muốn gì, thì Ramses đã nhấc bổng Inari lên tay mình, hắn bế cô lên cao. Xoay khuôn mặt nhỏ bé của cô đối diện với thứ ánh sáng chói lòa buổi ban trưa. “Dậy đi, con mèo lười, chúng ta đã đến nơi rồi.” Inari khó chịu tỉnh giấc, thứ ánh sáng kia làm nàng cảm thấy không thoải mái.
“Tito, tôi còn muốn ngủ thêm chút nữa.” Nàng cau hàng chân mày lại, nhưng vẫn mở mắt ra, trước mặt của nàng hiện lên cảnh tượng diễm lệ. Hai bên bờ sông, những kiến trúc cổ kính sừng sững đứng đó, ánh nắng mặt trời lấp lánh nhảy múa trên dòng sông. Hắt thứ ánh sáng ấy bao trùm cả thành phố rực rỡ kia, “Chào mừng cô, Inari, đây chính là nhà của ta.”
Inari giật mình vì giọng nói kề sát bên tai mình, nàng quay phắt người lại, bàn tay phải vung lên định tát kẻ đã tự ý bế mình. Nhưng rất nhanh chóng, hắn đã khống chế được cả hai tay của nàng, ánh mắt tức giận của hắn khi nãy đã dịu lại hơn rất nhiều. Nhìn vẻ mặt cau có vì tức giận của nàng làm hắn cảm thấy rất thú vị và dễ chịu, hắn giữ chặt hai tay của Inari phía sau lưng.
Rồi cúi mặt xuống gần như sắp chạm vào mặt nàng, hơi thở của hắn phả ra làm phần tóc mai của Inari cũng đung đưa theo. Tito đã không thể kiềm chế được nữa, cậu lao vào Ramses mà hét lớn: “Buông tiểu thư ra mau, tên Ai Cập kia.”. Hành động của Tito khiến Inari lo lắng, sự lo lắng ấy khiến nàng càng giãy dụa trong vòng tay của Ramses: “Nếu ngươi dám làm cậu ấy bị thương, ta nhất định sẽ thiêu chết ngươi.”
Tiếng hét của Tito khiến Ramses chú ý, nhưng khi nghe được câu nói của nàng, hắn quay đầu lại, mỉm cười ranh mãnh: “Tiểu thư của tôi, nhất định tôi sẽ không làm cậu bạn của người bị thương đâu.” Nói là làm, hắn nhanh nhẹn lách người ra khỏi sự công kích của Tito, khiến cậu bé theo quán tính đang lao đến lại bị mất đi mục tiêu tấn công.
“Tito, cẩn thận!” Inari mở to mắt gọi Tito, nhưng tiếng gọi của nàng chưa kịp dứt, thì Tito đã bay ra khỏi mạn thuyền, rơi xuống dòng sông Nile. “Ầm!” Nước bắn tung tóe lên cao, Ramses thong thả bế Inari lại sát mạn thuyền, giọng điệu trêu chọc vẫn không hề thay đổi: “Này Tito, ta biết khí trời Ai Cập rất nóng, nhưng cũng không cần thiết phải quá khích tắm sông vào giữa trời trưa nắng như vậy đâu.”
Inari nhìn Tito ướt nhẹp bên dưới, trên đầu cậu bé còn có vài cọng rong rêu, vẻ mặt hết sức ảo não. “Tiểu thư!” Khi cậu ngước nhìn lên, Inari đã không thể nhịn được, nàng bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo vang vọng gần xa. Không phải nàng cười vì câu nói vừa rồi của Ramses, việc khiến nàng cười là vẻ mặt có một không hai kia của Tito.
“Từ xa đã nghe thấy tiếng cười rồi, lần này anh lại mang về thứ gì thú vị sao, anh trai của em?” Ramses nghe được giọng nói ấy, hắn bế Inari rồi xoay người lại. Từ trong ánh mắtcủa hắn, Inari có thể nhìn thấy một sự triều mến nhẹ nhàng.
“Nepheruto, đã lâu không gặp.” Hắn mỉm cười chào cô bé con đang đứng trên bến, cô gái nhỏ mang làn da rám nắng đặc trưng của người Ai Cập. Mái tóc cũng theo thông lệ mà cắt rất ngắn, trên mình mặc lễ phục truyền thống của giới quý tộc. Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo năm sáu phần giống hệt Ramses, cô bé này chính là em gái của hắn, Nepheruto.
Ramses đặt Inari xuống, rồi chậm rãi nắm lấy tay của nàng dắt đến bên cạnh Nepheruto. Em gái Ramses thích thú ngắm nhìn cô gái mà anh trai đưa về, màu tóc trắng như mây trời, còn bồng bềnh gợn sóng, và đôi mắt xanh biếc hiếm có. “Cô là người nước nào vậy? Màu tóc của cô rất đặc biệt!” Nepheruto không đợi Ramses giới thiệu, đã đột ngột hỏi Inari như vậy.
Inari cũng quan sát cô bé trạc tầm tuổi mình, nàng không thích người khác quá tò mò về mình. Ramses đọc được điều ấy từ đôi mắt xanh của nàng, hắn vội lên tiếng: “Nepheruto, đừng thất lễ, tò mò về những việc người khác không muốn nói là điều không tốt đâu. Đây là Inari, người đã cứu mạng anh.!”
Lời nói nhắc nhở của hắn không làm cô bé phật lòng, ngược lại càng khôi gợi sự tò mò về Inari của cô gái trẻ: “Anh trai, em đã bắt buộc tiểu thư đây trả lời câu hỏi của mình bao giờ chưa? Thật hiếm có, lần đầu tiên em mới thấy anh đi bênh vực một cô gái khác ngoài em gái của chính mình đấy nhé.” Nepheruto ngẩng cao đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, anh em nhà này đúng là rất giống nhau.
Sự ranh mãnh trong điệu bộ cũng y đúc một khuôn, Ramses đối diện với câu hỏi của em gái mình. Khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong khó chịu, hắn khoanh tay lại: “Nepheruto, em vẫn chẳng dễ thương hơn chút nào cả.”. Nepheruto mỉm cười ngọt ngào, nhún mình trước mặt Ramses: “Em sẽ coi đó như là một lời khen tặng.”
Inari im lặng từ đầu đến giờ đứng giữa cuộc đối thoại này, Tito đã lên trên bến và đứng ngay sau lưng của nàng. Lúc này, Nepheruto quay về phía nàng, dành cho nàng một lời chào thân thiện: “Đã khiến tiểu thư phải chờ lâu, tôi xin được phép giới thiệu lại, tên tôi là Nepheruto, rất vui khi được biết tiểu thư.’’
Nàng đã nhận được lời chào từ Nepheruto, vì thế cũng không thể làm như không nghe thấy được. Inari hơi khẽ nhún người, đáp lại lời Nepheruto: “Tên của tôi là Inari, và là một thương nhân, tôi cũng rất vui khi được gặp tiểu thư.”. Nepheruto nở nụ cười, cô gái mà anh trai nàng đưa về lần này quả thật có đơn giản chỉ là ân nhân cứu mạng hay không?
Nhìn cái cách Ramses cẩn thận bế Inari trên tay, đã khiến Nepheruto dấy lên mối hoài nghi về mục đích của anh trai mình. Nàng liếc nhìn sang Ramses đứng bên cạnh Inari, ánh mắt của nàng như muốn nói: “Anh trai, lần này anh sa vào lưới tình rồi sao?” Phớt lờ ánh mắt tinh nghịch đến từ Nepheruto, hắn xoay người bước vào nhà, không quên dắt theo cả Inari.
“Chào hỏi đến đây là đủ rồi, trời nắng như vậy, hai người tính đứng đây cả ngày ư?” Ramses sải những bước chân rất dài, nhưng khi nhận ra Inari không thể theo kịp, hắn giảm dần tốc độ, đi thong thả hơn trước, chỉ để chờ Inari bắt kịp. . . hành động này ngay cả hắn cũng không ý thức được. Rồi một ngày nào đó, chỉ để chờ cho bước chân bé nhỏ kia có thể bước đi cùng, song hành bên cạnh hắn. Hắn đã phải trả giá biết bao nhiêu.. .
Con thuyền êm ả nhẹ nhàng trôi vào bến, đến tận lúc này Inari vẫn còn đang say giấc, Tito không nỡ đánh thức nàng dậy. Suốt cả chặng đường dài, công chúa của cậu đã phải vất vả nhiều rồi! Ramses bước đến chỗ hai người bọn họ, đôi mắt của hắn ánh lên một tia tức giận.
Chẳng kịp đợi Tito hỏi hắn muốn gì, thì Ramses đã nhấc bổng Inari lên tay mình, hắn bế cô lên cao. Xoay khuôn mặt nhỏ bé của cô đối diện với thứ ánh sáng chói lòa buổi ban trưa. “Dậy đi, con mèo lười, chúng ta đã đến nơi rồi.” Inari khó chịu tỉnh giấc, thứ ánh sáng kia làm nàng cảm thấy không thoải mái.
“Tito, tôi còn muốn ngủ thêm chút nữa.” Nàng cau hàng chân mày lại, nhưng vẫn mở mắt ra, trước mặt của nàng hiện lên cảnh tượng diễm lệ. Hai bên bờ sông, những kiến trúc cổ kính sừng sững đứng đó, ánh nắng mặt trời lấp lánh nhảy múa trên dòng sông. Hắt thứ ánh sáng ấy bao trùm cả thành phố rực rỡ kia, “Chào mừng cô, Inari, đây chính là nhà của ta.”
Inari giật mình vì giọng nói kề sát bên tai mình, nàng quay phắt người lại, bàn tay phải vung lên định tát kẻ đã tự ý bế mình. Nhưng rất nhanh chóng, hắn đã khống chế được cả hai tay của nàng, ánh mắt tức giận của hắn khi nãy đã dịu lại hơn rất nhiều. Nhìn vẻ mặt cau có vì tức giận của nàng làm hắn cảm thấy rất thú vị và dễ chịu, hắn giữ chặt hai tay của Inari phía sau lưng.
Rồi cúi mặt xuống gần như sắp chạm vào mặt nàng, hơi thở của hắn phả ra làm phần tóc mai của Inari cũng đung đưa theo. Tito đã không thể kiềm chế được nữa, cậu lao vào Ramses mà hét lớn: “Buông tiểu thư ra mau, tên Ai Cập kia.”. Hành động của Tito khiến Inari lo lắng, sự lo lắng ấy khiến nàng càng giãy dụa trong vòng tay của Ramses: “Nếu ngươi dám làm cậu ấy bị thương, ta nhất định sẽ thiêu chết ngươi.”
Tiếng hét của Tito khiến Ramses chú ý, nhưng khi nghe được câu nói của nàng, hắn quay đầu lại, mỉm cười ranh mãnh: “Tiểu thư của tôi, nhất định tôi sẽ không làm cậu bạn của người bị thương đâu.” Nói là làm, hắn nhanh nhẹn lách người ra khỏi sự công kích của Tito, khiến cậu bé theo quán tính đang lao đến lại bị mất đi mục tiêu tấn công.
“Tito, cẩn thận!” Inari mở to mắt gọi Tito, nhưng tiếng gọi của nàng chưa kịp dứt, thì Tito đã bay ra khỏi mạn thuyền, rơi xuống dòng sông Nile. “Ầm!” Nước bắn tung tóe lên cao, Ramses thong thả bế Inari lại sát mạn thuyền, giọng điệu trêu chọc vẫn không hề thay đổi: “Này Tito, ta biết khí trời Ai Cập rất nóng, nhưng cũng không cần thiết phải quá khích tắm sông vào giữa trời trưa nắng như vậy đâu.”
Inari nhìn Tito ướt nhẹp bên dưới, trên đầu cậu bé còn có vài cọng rong rêu, vẻ mặt hết sức ảo não. “Tiểu thư!” Khi cậu ngước nhìn lên, Inari đã không thể nhịn được, nàng bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo vang vọng gần xa. Không phải nàng cười vì câu nói vừa rồi của Ramses, việc khiến nàng cười là vẻ mặt có một không hai kia của Tito.
“Từ xa đã nghe thấy tiếng cười rồi, lần này anh lại mang về thứ gì thú vị sao, anh trai của em?” Ramses nghe được giọng nói ấy, hắn bế Inari rồi xoay người lại. Từ trong ánh mắtcủa hắn, Inari có thể nhìn thấy một sự triều mến nhẹ nhàng.
“Nepheruto, đã lâu không gặp.” Hắn mỉm cười chào cô bé con đang đứng trên bến, cô gái nhỏ mang làn da rám nắng đặc trưng của người Ai Cập. Mái tóc cũng theo thông lệ mà cắt rất ngắn, trên mình mặc lễ phục truyền thống của giới quý tộc. Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo năm sáu phần giống hệt Ramses, cô bé này chính là em gái của hắn, Nepheruto.
Ramses đặt Inari xuống, rồi chậm rãi nắm lấy tay của nàng dắt đến bên cạnh Nepheruto. Em gái Ramses thích thú ngắm nhìn cô gái mà anh trai đưa về, màu tóc trắng như mây trời, còn bồng bềnh gợn sóng, và đôi mắt xanh biếc hiếm có. “Cô là người nước nào vậy? Màu tóc của cô rất đặc biệt!” Nepheruto không đợi Ramses giới thiệu, đã đột ngột hỏi Inari như vậy.
Inari cũng quan sát cô bé trạc tầm tuổi mình, nàng không thích người khác quá tò mò về mình. Ramses đọc được điều ấy từ đôi mắt xanh của nàng, hắn vội lên tiếng: “Nepheruto, đừng thất lễ, tò mò về những việc người khác không muốn nói là điều không tốt đâu. Đây là Inari, người đã cứu mạng anh.!”
Lời nói nhắc nhở của hắn không làm cô bé phật lòng, ngược lại càng khôi gợi sự tò mò về Inari của cô gái trẻ: “Anh trai, em đã bắt buộc tiểu thư đây trả lời câu hỏi của mình bao giờ chưa? Thật hiếm có, lần đầu tiên em mới thấy anh đi bênh vực một cô gái khác ngoài em gái của chính mình đấy nhé.” Nepheruto ngẩng cao đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, anh em nhà này đúng là rất giống nhau.
Sự ranh mãnh trong điệu bộ cũng y đúc một khuôn, Ramses đối diện với câu hỏi của em gái mình. Khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong khó chịu, hắn khoanh tay lại: “Nepheruto, em vẫn chẳng dễ thương hơn chút nào cả.”. Nepheruto mỉm cười ngọt ngào, nhún mình trước mặt Ramses: “Em sẽ coi đó như là một lời khen tặng.”
Inari im lặng từ đầu đến giờ đứng giữa cuộc đối thoại này, Tito đã lên trên bến và đứng ngay sau lưng của nàng. Lúc này, Nepheruto quay về phía nàng, dành cho nàng một lời chào thân thiện: “Đã khiến tiểu thư phải chờ lâu, tôi xin được phép giới thiệu lại, tên tôi là Nepheruto, rất vui khi được biết tiểu thư.’’
Nàng đã nhận được lời chào từ Nepheruto, vì thế cũng không thể làm như không nghe thấy được. Inari hơi khẽ nhún người, đáp lại lời Nepheruto: “Tên của tôi là Inari, và là một thương nhân, tôi cũng rất vui khi được gặp tiểu thư.”. Nepheruto nở nụ cười, cô gái mà anh trai nàng đưa về lần này quả thật có đơn giản chỉ là ân nhân cứu mạng hay không?
Nhìn cái cách Ramses cẩn thận bế Inari trên tay, đã khiến Nepheruto dấy lên mối hoài nghi về mục đích của anh trai mình. Nàng liếc nhìn sang Ramses đứng bên cạnh Inari, ánh mắt của nàng như muốn nói: “Anh trai, lần này anh sa vào lưới tình rồi sao?” Phớt lờ ánh mắt tinh nghịch đến từ Nepheruto, hắn xoay người bước vào nhà, không quên dắt theo cả Inari.
“Chào hỏi đến đây là đủ rồi, trời nắng như vậy, hai người tính đứng đây cả ngày ư?” Ramses sải những bước chân rất dài, nhưng khi nhận ra Inari không thể theo kịp, hắn giảm dần tốc độ, đi thong thả hơn trước, chỉ để chờ Inari bắt kịp. . . hành động này ngay cả hắn cũng không ý thức được. Rồi một ngày nào đó, chỉ để chờ cho bước chân bé nhỏ kia có thể bước đi cùng, song hành bên cạnh hắn. Hắn đã phải trả giá biết bao nhiêu.. .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook