Viễn Yên Vạn Sủng
-
Chương 17
Lăng Dạ Uyên như không tin được nhìn những giọt màu lăn trêи kiếm nhỏ xuống, hắn thả lỏng tay, nhìn Nhược Yên không do dự rút thiết kiếm ra khỏi bụng nàng, đôi mắt lạnh lẽo cùng không chút tư tình vươn tay bóp chặt cổ hắn.
"Nhược Yên... khụ... độc trong người hắn đã bị ta dẫn đến lục phủ ngũ tạn. Nếu nàng giết ta, hắn sẽ chết, nàng và hắn mãi mãi không thể bên nhau... haha..."
"Khốn kiếp." Nhược Yên tức giận mắng.
Lúc này cấm vệ quân bao quanh lần lượt ngã xuống, Thạc Ý chạy tới cởi trói cho Lục Viễn.
Chưa đợi dây trói buông lỏng, Lục Viễn dùng sức lực đang dần bị độc tố phát tác mà héo mòn của mình giẫy dụa khỏi, chạy tới dùng tay bịt miệng vết thương Nhược Yên lại.
Nhược Yên siết chặt tay rồi buông Lăng Dạ Uyên ra, một bóng đen vụt tới chụp lấy hắn, lên tiếng:
"Yên, ta giúp ngươi giam hắn lại."
Nhược Yên gật đầu nhìn Hắc Thượng cho quỷ hầu trói Lăng Dạ Uyên biết mất.
"Yên Nhi, nàng, nàng chảy máu nhiều quá..." Hốc mắt Lục Viễn ửng đỏ, mặt kệ đau đớn của bản thân. Ôm chầm Nhược Yên vào lòng, nàng cảm nhận được hắn đang run rẩy hoảng hốt, sự hoảng hốt giống như nàng khi nhìn thấy mũi kiếm sắp đâm vào hắn vậy.
"Ta không sao, Lục Viễn..."
Nàng nhận ra sức lực của hắn đang giảm đi đáng kể, vội vả đỡ hắn đối diện với mình, sờ vào gượng mặt hiện rõ rệt sự thống khổ của hắn, gấp gáp nói:
"Lục Viễn, ngươi cố chịu, làm ơn. Thạc Ý, đưa cho ta ngọc bội."
Thạc Ý giật mình tìm ngọc bội của Trúc Học đưa cho Nhược Yên ra, vội vã đưa tới cho Nhược Yên.
"Không được. Yên, ngươi mất quá nhiều máu, không thể..."
"Ta chịu được."
Hắc Thượng chưa nói hết Nhược Yên đã vận dụng nội công, nhưng có vẽ do lực lượng không truyền vào thân thể Lục Viễn được, ngọc bỗi vỡ nát. Nàng phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
"Yên... Nhi... cầm máu cho nàng, ta không..." Tay Lục Viễn bổng nhiên buông lỏng, hắn ngất lịm đi.
"Lục Viên đừng ngất, Lục Viễn..."
Nàng nhìn tay hắn rũ xuống mà trái tim như bị ai đó khứa vào, đau tận tâm can. Nàng ôm hắn đứng dậy, nhưng lại lão đão muốn ngã xuống.
Hắc Thượng và Thạc Ý chạy tới đỡ lấy hai người, Thạc Ý đau lòng nói:
"Tiểu thư, người phải cầm máu trước đi đã."
Lần đầu tiên Thạc Ý thấy vẽ hoang mang trong đáy mắt tiểu thư của nàng, không biết nên làm thế nào, bất lực lan tràn trong đáy mắt.
"Trở về Hoàn Tuyên."
Hắc Thượng vừa lên tiếng thì 4 người biến mất trong đại lao, những hắc y nhân thấy vậy cũng vội vàng chạy về vì lo lắng cho chủ tử của mình.
.....
Sau khi trở về Nhược Yên kiệt sức ngất đi, tỉnh dậy vào chiều ngày hôm sau, nhìn ánh mặt trời chói lọi chiếu vào, nàng vội đứng lên đi ra khỏi phòng.
"Tiểu thư, cẩn thận vết thương của người."
"Thạc Ý, Lục Viễn đâu? Hắn hiện có ổn không?"
Thạc Ý nghe vậy thì vẽ mặt bối rối như muốn trốn tránh khiến Nhược Yên càng gấp gáp hơn.
"Ngươi mau nói." Nàng hơi lớn giọng.
"Tiểu thư, Hiền vương gia... vẫn chưa tỉnh lại."
"Nhược Yên... khụ... độc trong người hắn đã bị ta dẫn đến lục phủ ngũ tạn. Nếu nàng giết ta, hắn sẽ chết, nàng và hắn mãi mãi không thể bên nhau... haha..."
"Khốn kiếp." Nhược Yên tức giận mắng.
Lúc này cấm vệ quân bao quanh lần lượt ngã xuống, Thạc Ý chạy tới cởi trói cho Lục Viễn.
Chưa đợi dây trói buông lỏng, Lục Viễn dùng sức lực đang dần bị độc tố phát tác mà héo mòn của mình giẫy dụa khỏi, chạy tới dùng tay bịt miệng vết thương Nhược Yên lại.
Nhược Yên siết chặt tay rồi buông Lăng Dạ Uyên ra, một bóng đen vụt tới chụp lấy hắn, lên tiếng:
"Yên, ta giúp ngươi giam hắn lại."
Nhược Yên gật đầu nhìn Hắc Thượng cho quỷ hầu trói Lăng Dạ Uyên biết mất.
"Yên Nhi, nàng, nàng chảy máu nhiều quá..." Hốc mắt Lục Viễn ửng đỏ, mặt kệ đau đớn của bản thân. Ôm chầm Nhược Yên vào lòng, nàng cảm nhận được hắn đang run rẩy hoảng hốt, sự hoảng hốt giống như nàng khi nhìn thấy mũi kiếm sắp đâm vào hắn vậy.
"Ta không sao, Lục Viễn..."
Nàng nhận ra sức lực của hắn đang giảm đi đáng kể, vội vả đỡ hắn đối diện với mình, sờ vào gượng mặt hiện rõ rệt sự thống khổ của hắn, gấp gáp nói:
"Lục Viễn, ngươi cố chịu, làm ơn. Thạc Ý, đưa cho ta ngọc bội."
Thạc Ý giật mình tìm ngọc bội của Trúc Học đưa cho Nhược Yên ra, vội vã đưa tới cho Nhược Yên.
"Không được. Yên, ngươi mất quá nhiều máu, không thể..."
"Ta chịu được."
Hắc Thượng chưa nói hết Nhược Yên đã vận dụng nội công, nhưng có vẽ do lực lượng không truyền vào thân thể Lục Viễn được, ngọc bỗi vỡ nát. Nàng phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
"Yên... Nhi... cầm máu cho nàng, ta không..." Tay Lục Viễn bổng nhiên buông lỏng, hắn ngất lịm đi.
"Lục Viên đừng ngất, Lục Viễn..."
Nàng nhìn tay hắn rũ xuống mà trái tim như bị ai đó khứa vào, đau tận tâm can. Nàng ôm hắn đứng dậy, nhưng lại lão đão muốn ngã xuống.
Hắc Thượng và Thạc Ý chạy tới đỡ lấy hai người, Thạc Ý đau lòng nói:
"Tiểu thư, người phải cầm máu trước đi đã."
Lần đầu tiên Thạc Ý thấy vẽ hoang mang trong đáy mắt tiểu thư của nàng, không biết nên làm thế nào, bất lực lan tràn trong đáy mắt.
"Trở về Hoàn Tuyên."
Hắc Thượng vừa lên tiếng thì 4 người biến mất trong đại lao, những hắc y nhân thấy vậy cũng vội vàng chạy về vì lo lắng cho chủ tử của mình.
.....
Sau khi trở về Nhược Yên kiệt sức ngất đi, tỉnh dậy vào chiều ngày hôm sau, nhìn ánh mặt trời chói lọi chiếu vào, nàng vội đứng lên đi ra khỏi phòng.
"Tiểu thư, cẩn thận vết thương của người."
"Thạc Ý, Lục Viễn đâu? Hắn hiện có ổn không?"
Thạc Ý nghe vậy thì vẽ mặt bối rối như muốn trốn tránh khiến Nhược Yên càng gấp gáp hơn.
"Ngươi mau nói." Nàng hơi lớn giọng.
"Tiểu thư, Hiền vương gia... vẫn chưa tỉnh lại."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook