Không biết chạy bao lâu, khi dừng lại thì tôi đã ở trước cửa khu vui chơi. Tôi lau nước mắt, mua một tấm vé và bước vào.

Bối Tây Mễ luôn luôn vui vẻ, mãi mãi vui vẻ, tôi là một đứa trẻ sinh ra để sống thật vui vẻ, vì vậy cho dù thế nào tôi cũng không được rơi nước mắt, không được đau lòng.

Sau khi đã chơi hết một lượt các trò chơi kích thích như tàu qua núi, thuyền hải tặc nhảy lầu... một mình tôi bỏ trên thùng rác mà nôn.

Khó chịu quá, đúng là tôi đang hành hạ bản thân mà. Thánh Bách Nguyên là đồ xấu xa, lần sau tôi nhất định sẽ bắt anh tới đây để hành hạ anh.

Lần sau...

Liệu còn có lần sau không?

Dạ dày lại quặn lên, tôi lại nôn thốc nôn tháo vào thùng rác, một lát sau đỡ hơn một chút, tôi chống tay vào cột đèn bên cạnh thùng rác rồi đứng lên.

- Hi, cô bé…

Một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, một lúc sau tôi mới định thần lại, nhìn rõ người trước mặt.

- Ông Đại Thánh.

Một ông già trong bộ đồ Trung Sơn, nhìn rất giống gương mặt của Tôn Ngộ Không – đó chẳng phải là người bạn vong niên của tôi, ông Đại Thánh sao?

- Ha ha, vừa nãy thấy cháu chơi một mình rất vui, có phải cháu gặp phải chuyện vui gì không? Có phải là có chàng trai nào tỏ tình với cháu rồi không?

Gương mặt đáng yêu khi cố tình trợn mắt của ông Đại Thánh khiến tâm trạng tôi khá hơn một chút.

- Có chuyện gì vui? Chẳng có ai tỏ tình, mà là cháu bị gã Thánh Bách Nguyên chết tiệt đá rồi!

- Cái gì? Nó đá cháu rồi? Sao lại như thế, chắc chắn là thằng mọt sách đó làm chuyện gì khiến cháu đau lòng phải không? - Ông Đại Thánh kích động nhảy lên, như muốn đánh cho Thánh Bách Nguyên một trận.

- Ông Đại Thánh, sao ông kích động thế, ông quen hắn sao?

- Ha ha ha, quên mất, hình như là ông không quen nó... Có điều người bắt nạt cháu bé thì không thể tha thứ được! — Xoa mái tóc bạc trắng, ông Đại Thánh cười ngượng ngùng, sau đó lại giơ nắm tay đấm vào không khí.

Ông Đại Thánh đúng là một ông già “nhiệt huyết“.

Có một người bạn vong niên thú vị thế này cũng thích ra phết. Vào lúc tôi không vui, ông có thể an ủi tôi.

- Cảm ơn ông, ông Đại Thánh. 

- Không cần cảm ơn… à, cháu bé, hay là chúng ta vào bắt ma đi? - Ông Đại Thánh đột nhiên vỗ đùi, hai mắt sáng lấp lánh, hào hứng đề nghị.

- Bắt… ma? Cháu không vào đâu, trong nhà ma sợ lắm.

Đừng nói là bắt ma, một người vốn sợ tối như tôi thì làm gì có gan đi vào nhà ma, thế nên tôi rất hoảng hốt với sự nhiệt tình, hào hứng của ông Đại Thánh.

- Ha ha, cháu cứ coi bọn ma đó là thằng ranh xấu xa định bắt nạt cháu, rồi bắt chúng lại! Chúng ta sẽ thi xem ai bắt được nhiều hơn, người thua phải mời người thắng ăn cơm, được chứ?

Ông Đại Thánh vừa nhắc tới Thánh Bách Nguyên là những lời đau lòng lúc sáng hắn nói lại một lần nữa vang lên bên tai tôi...

- Tôi sẽ nhanh chóng bảo người chuyển hành lý đi.

- Nơi đó tạm thời không thích hợp cho tôi ở.



Trong phút chốc, ý chí chiến đấu sục sôi trong lòng khiến tôi nắm chặt hai tay, đứng bật dậy.

- Đi nhà ma!

* * *

Trong căn nhà ma tối tăm, u ám vang lên tiếng hét của một ông già và một đứa con gái.

- Ông già, ông bỏ ra cho cháu!

- Sao ông lại phải bỏ ra? Con mà này là ông bắt được trước!

- Ông nhất định phải tranh với cháu sao?

- Cháu không biết kính trên nhường dưới sao?

- Cháu thấy vì ông không chịu nhường dưới…



- Hai vị đại nhân ơi, tôi không phải ma, chỉ là đóng giả thôi mà. Hu hu, không ngờ đóng giả ma trong nhà ma mà cũng bị người khác bắt nạt, công việc này khó quá.

Ông chú “ma” mặc bộ quần áo trắng, tóc tai ủ rũ khóc lóc kể lể. Còn tôi và ông Đại Thánh thì mỗi người nắm một tay chú ta, trên mặt đều là mặt nạ ma độc ác đang trừng mắt nhìn đối phương, không ai chịu buông ra, cho tới khi...

- Chuyện gì thế?

Một con “ma” khác có lẽ là nghe thấy tiếng cãi vã nên từ phòng Thái Bình “bay” sang.

Tôi với ông Đại Thánh đều đưa mắt nhìn hắn, rồi nhìn nhau, sau đó tôi kiên quyết vứt ông chú “ma” mà mình vừa săn được, nhào tới con “ma” mới “bay” sang.

Nhưng ông Đại Thánh khỏe hơn tôi nhiều, ông ấy nhảy ngay ra sau lưng con “ma”, kẹp cổ “ma” và hét lên với tôi:

- Đây là của ông,

- Hu hu, cổ tôi...

Con ma xui xẻo đó định thoát khỏi ông Đại Thánh, nhưng thử mấy lần mà vẫn không thành công, ông Đại Thánh như một con giao long, bàn tay quấn chặt trên cổ người đó.

Ông Đại Thánh, ông có hiếu thắng quá không nhỉ, sắp làm đứt cổ con “ma” kia mất rồi.

Chúng tôi làm loạn cả nhà ma lên, cuối cùng bị anh bảo vệ của khu vui chơi ném ra ngoài. Anh ta còn trợn mắt lườm chúng tôi.

- Các người quậy quá!

Cả buổi sáng, nhờ có dự an ủi của người bạn vong niên ông Đai Thánh mà tâm trạng tôi đã khá hơn nhiều. Tạm biệt ông Đại Thánh, tôi chuẩn bị về trường. Trốn học một buổi sáng, chắc chắn tôi sẽ bị người của Thái Tử Mông ghi vào danh sách đen rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương