2. Thứ bảy.

Ngược lại với gương mặt sầm sì khó chịu của tiểu quỷ tôi lại tỏ ra vô cùng hào hứng, dọc đường còn lẩm bẩm hát một bài.

Thời tiết này mà được ngâm mình trong nước thì không còn gì bằng.

-Cô điên rồi à? Hẹn hò với "con khỉ đỏ" đó mà cô cũng vui thế ư?

Haiz, cái lời lẽ lạnh băng này được thốt ra từ miệng của một thằng nhóc thật khó thích nghi, huống hồ còn là một gương mặt rất đáng yêu, nếu cứ thế thì tôi sẽ bị tâm thần phân liệt mất.

Cốc! Tôi không hề khách khí, gõ mạnh lên đầu hắn.

-Là một đứa trẻ con thì không thể không lễ phép, nếu không mọi người sẽ tưởng là "chị" không dạy "em" cẩn thận!

He he, tôi chỉ có thể nhân lúc hắn biến nhỏ mà bắt nạt hắn, chứ không chờ hắn lớn lên rồi thì tôi chẳng còn cơ hội nữa. Ha ha ha, cứ thế đi!

-Cô là người đàn bà độc ác, tôi cảnh cáo cô, đừng có đánh vào đầu tôi nữa!

Hừ! Lời cảnh cáo của một đứa trẻ con thì có ích gì?

Tôi lườm hắn một cái, ngoáy tay giả bộ không nghe rõ, bước nhanh chân về phía trước, sau đó tôi nghe thấy tiếng "mài răng" của một đứa trẻ con.

Là lá la, ăn chết ngươi, ăn chết ngươi!

Trong long tôi vui như tết, tôi hí hửng tìm "khỉ đỏ", khụ khụ, ý tôi là Mông Thái Tử.

Á? Đó chẳng phải là Mông Thía Tử sao?

Hôm nay hắn mặc một cái áo phông màu bạc rất ngầu, còn đeo kính đen, trông vô cùng đẹp trai, đứa con gái nào đi qua cũng phải quay lại nhìn hắn bằng con mắt ngưỡng mộ.

Có điều sao bên cạnh hắn còn có một đứa con gái khoảng 7, 8 tuổi với mái tóc công chúa, xinh như búp bê thế nhỉ? Ừm, nếu nhìn kĩ thì hai người có vẻ giống nhau, chẳng nhẽ đó là con riêng của hắn?

Nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình.

-Thú cưng, sao cô đến muộn thế, làm tôi suýt nữa thì báo cảnh sát! - Mông Thái Tử lao tới véo má tôi, nhưng bì Thánh Y Đằng chặn ngay lại được.

Thằng tiểu quỷ chết tiệt cười với hắn rất ngọt ngào.

-Xin lỗi, chú ơi, vị này nhà cháu thích ngủ nướng, thế nên bọn cháu dậy muộn.

Ngất...

Ai bắt anh phải giải thích thế để trả thù cái cốc đầu của tôi ban nãy!

-Tiểu quỷ chết tiệt, mày gặp ông chú nài đẹp trai như tao chưa? Sau này không được gọi tao là ông chú nữa, nếu không tao sẽ ném mày xuống hồ cá sấu, nghe rõ chưa hả? - Mông Thái Tử giận điên người, hắn bực bội gỡ kính râm xuống, trợn mắt nhìn Thánh Y Đằng bằng đôi mắt xanh lè.

-Hử? Các ông chú bình thường đều không thích tự nhận mình là ông chú mà, thôi được rồi, cháu không làm lộ thân phận của chú nữa.

-Thằng tiểu quỷ chết tiệt này, sao mà nói chuyện khó nghe thế...

-Các anh các chị đều nói cháu đáng yêu mà, bởi vì chú là chú nên mới ghét cháu phải không?

-Mày...

...

Hai cái người này cứ đụng mặt nhau là cãi nhau, bực mình thật!

-Này, này, đừng có cãi nhau nữa, các người coi tôi là người tàng hình à...

-Đàn ông nói chuyện, đàn bà đừng chen vào!

-Đàn ông nói chuyện, đàn bà đừng chen vào! - Hai người này sao tự nhiên lại có thỏa thuận ngầm như thế?

-Sao mày lại học cách nói của tao, trẻ con mà còn gia bộ đàn ông? - Mông Thái Tử bất mãn lắc cái đầu nhỏ của Thánh Y Đằng. Thằng tiểu quỷ đáng thương xanh cả mặt.

-Anh Thái Tử, cậu ấy là ai? Đẹp trai quá! - Cô bé nã giờ vẫn tò mò nhìn Thánh Y Đằng bắt đầu mở miệng, trên gương mặt bầu bĩnh còn có hai cái lúm đồng tiền, đáng yêu thật.

Trong đôi mắt xanh của Mông Thái Tử thoáng qua một ánh sáng, hắn kéo cô bé ra trước mặt chúng tôi.

-Quên không giới thiệu với hai người, đây là Mông Điềm Tâm, là con gái của dì tôi, năm nay 7 tuổi, thế nào, đáng yêu không? Tiểu quỷ, anh giới thiệu nó cho mày làm bạn gái, được không?

Là lá la...

Cơn gió thu nhè nhẹ làm một chiếc lá vàng rụng xuống, bay qua đầu tôi và tiểu quỷ.

Chẳng lẽ hắn định đưa cô bé này tới đây xem mắt Thánh Y Đằng?

Chết mất thôi!

Tuy rằng thằng tiểu quỷ giờ đã biến nhỏ, nhưng ít nhiều gì hắn cũng 16 tuổi rồi, bảo hắn xem mắt một đứa con gái 7 tuổi? Có điều nghe cũng thú vị ra phết! Ha ha ha...

-Khụ khụ, chị cảm thấy em Điềm Tâm cũng cinh lắm, em có nên suy nghĩ lại không? - Tôi cúi người, thì thầm vào tai Thánh Y Đằng, sau đó nhìn gương mặt cứng đơ của hắn bằng ánh mắt vui vẻ...

Ha ha, buồn cười thật, bỗng dưng lại cảm thấy Mông Thái Tử có một chiêu thật lợi hại, xem tiểu quỷ đối phó thế nào.

Là lá la...

Tâm trạng tôi tốt quá!

-Thú cưng, nhìn cô hôm nay có vẻ vui lắm... Có phải là cô thích hẹn hò với bổn thái tử lắm không? - Mông Thái Tử khoa chân múa tay.

-Ha ha ha, chúng ta đi nghịch nước đi! - Tôi cũng không trả lời hắn, chỉ cười cười lấp liếm, sau đó hào hứng lao về phía công viên nước.

Vì lúc này Thánh Y Đằng đang trong bộ dạng một đứa trẻ con nên hắn và Điềm Tâm chỉ được ở nơi nước nông.

-Anh Y Đằng, em không biết bơi, anh có thể dạy em không? - Điềm Tâm ngồi trên cái phao hình con vịt, đáng yêu nhìn Thánh Y Đằng.

Nhưng Thánh Y Đằng chỉ đứng im một chỗ, không có vẻ gì là đồng ý, điều này khiến Điềm Tâm đáng thương đỏ hoe mắt.

-Này, Thánh Y Đằng, em dạy con bé một tí thì chết à!

Tôi mặc áo bơi bơi qua, cốc đầu hắn một cái.

-Bà thím, bà cốc đầu tôi một lần nữa thử xem.

Giọng nói của hắn tuy lạnh lùng, ánh mắt thì nghiêm khắc, nhưng với bộ dạng trẻ con ấy thì chẳng khiến ai sợ cả.

-Người ta thích em, hãy đối tốt với em ấy một tí đi, không chừng lại có một cô bạn gái nhỏ, ha ha ha... - Tôi tiếp tục vui vẻ vỗ đầu hắn.

Hừ hừ! Dù sao thì giờ tôi cũng chẳng sợ anh, ông trời đối với tôi tốt thật, ha ha ha...

-Bà điên rồi à? Nó mới 7 tuổi!

Cái gương mặt như muôn hóa điên của tiểu quỷ trông thật là đáng yêu.

-Đúng thế, nó mới 7 tuổi, em 8 tuổi, thật là xứng đôi, thanh mai chúc mã, lâu ngày tình cảm sẽ nảy sinh, sau đó là kết hôn, sống với nhau hạnh phúc, ha ha, đẹp quá...

-Bà im miệng cho tôi!

-Hu hu... hu hu... anh Y Đằng không quan tâm tới em, hu hu... -Điềm Tâm thấy chúng tôi cãi nhau, bỏ mặc nó thì bật khóc nức nở, hàng lông mi dài tríu nước khiến nó trông thật đáng thương.

Phút chốc, những người đứng gần đó đều quay sang nhìn chúng tôi.

-Á, Thánh Y Đằng, mau dỗ nó đi, người ta đang nhìn chúng ta kìa, em định biến chúng ta thành những động vật trong vườn bách thú cho mọi người quan sát hay sao?

Tôi đẩy Thánh Y Đằng tới trước mặt Điềm Tâm.

-Chết tiệt! Em tên là Điềm Tâm phải không? Không được khóc!

-Hu hu... anh Y Đằng, anh dữ quá... hu hu hu... - Bị Thánh Y Đằng quát, Điềm Tâm càng khóc to hơn.

-Này, cậu quát cái gì mà quát, nó chỉ là trẻ con, cậu không biết dỗ trẻ con à? Cái chiêu giả bộ dễ thương của cậu đâu, mau dùng đi.

Cái gã này cố ý phải không?

Bình thường chẳng phải hắn rất được lòng các cô dì chú bác, cả các thầy cô giáo và bạn học ở trường đó sao, lần này sao không chịu dỗ dành Điềm Tâm?

Thánh Y Đằng hít sâu một hơi, nhìn tôi một cái, sau đó nở một nụ cười toe toét với Điềm Tâm, dịu giọng dỗ dành:

-Em đừng khóc, anh dạy em bơi, được không?

Điềm Tâm lập tức nín khóc, gật đầu, còn ra sức hít mũi, thật là đáng yêu quá đi. Bỗng nó ghé miệng hôn lên má phải Thánh Y Đằng một cái.

-Anh Y Đằng, anh tốt thật!

Chậc chậc...

Mặt Thánh Y Đằng chuyển từ trắng sang xanh, từ xanh sang đen, đây làdấu hiệu chứng tỏ hắn sắp nổi giận.

-Ha ha ha... ha ha ha...

Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhưng vừa nhìn gương mặt chuẩn bị khóc lần nữa của Điềm Tâm tôi vội nói:

-Đừng có nổi giận, chỉ là trẻ con thôi mà, nếu lại làm nó khóc thì phiền lám.

Thế là Thánh Y Đằng miễn cưỡng dạy cô bé bơi, tôi đứng cạnh quan sát để tránh xảy raviệc gì. Có điều, tôi nhìn vào chiếc áo phao trên người. Hình như tôi cũng không biết bơi...

-Bà thím, có cần dạy bà không? - Thánh Y Đằng vừa đỡ Điềm Tâm nắm trên cái phao con vịt vừa nói với tôi.

Làm gì có chuyện!

Giờ tôi mới biết thực ra tuổi của hắn cũng ngang tuổi tôi, thế mà còn dám gọi tôi là bà thím!

-Không thèm!

Tôi quay đầu đi, mặc kệ hắn.

-Ha ha ha, thú cưng, để tôi dạy cô bơi nhé, thằng tiểu quỷ này không đỡ nổi cô đây, ha ha...

Bụp bụp...

Cùng với bọt nước tung tóe khắp nơi, tôi bị Mông Thái Tử vừa ở khu nước sâu bơi sang bế thốc lên.

-Á, anh định làm gì?

-Anh định làm gì?

Mộng giọng nói lạnh lùng khác vang lên.

-Tao bế cô ấy sang bên kia học bơi, thằng tiểu quỷ mày cứ ở đây nuôi dưỡng tình cảm với Điềm Tâm đi - Mông Thái Tử thản nhiên ngẩng đầu lên, để lộ hàm rắng trắng đều như bắp.

Mẹ ơi!

Mông Thái Tử cởi trần, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người hắn, và cả lông ngực đang phập phồng theo từng hơi thở của hắn nữa, mặt tôi đỏ bừng lên rồi.

-Thả cô ấy xuống.

Khí thế toát ra từ thân hình nhỏ thó của Thánh Y Đằng không hề thua kém Mông Thái Tử cao to.

-Tao không thả!

...

Hai người bắt đầu trợn mắt lườm nhau.

Tôi đáng thương trở thành khói thuốc, bị Mông Thái Tử ôm trong lòng không dám cử động, suýt chút nữa thì đã bị ánh mặt trời hong khô, ôi sao mà thê lương!

-Tôi khát quá, có thể đi uống cái gì trước được không...

Vì mạng sống của tôi, tôi luống cuống đề nghị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương