Viên Tam Công Tử Trọng Sinh
-
Chương 14: Mộng như không mộng
Dung Duyệt quét mắt nhìn Trưởng Tôn Yến từ trên xuống dưới, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ thực kiêu căng.
“Không phải ngươi.”
Nhìn thấy hình bóng quen thuộc sau lưng Trưởng Tôn Yến, ánh mắt hắn sáng lên, thích thú vội vàng đi qua.
“Đại tẩu!”
Đáng tiếc còn chưa sờ đến góc áo, đã bị một chưởng đánh úp vào mặt. Trưởng Tôn Yến không nói một câu quyền đã đến trước mặt. Dung Duyệt xoay người gọn gàng né được.
“Kẻ phá đám.”
Trưởng Tôn Yến cũng kinh ngạc vì thân thủ của Dung Duyệt, trên mặt thần sắc lại không biến, hờ hững như băng.
“Đi ra ngoài.”
“Chết tiệt, ngươi nói ta đi ra ngoài ta liền đi ra ngoài thì bổn thiếu gia chẳng phải là quá thật mất mặt sao?”
Dung Duyệt liếc mắt nhìn vị công tử phía sau.
“Ô, kiếm của ngươi không phải là Long Tuyền Ngâm đó sao, đưa ta mượn coi.”
Lời còn chưa dứt, hắn cúi mình một cái, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bóng trắng nhoáng lên, kiếm mới vừa rồi đặt trên bàn đã vào trong tay Dung Duyệt rồi. Hắn còn dường như cười trộm vài tiếng, xoay người một cái nhảy qua cửa sổ.
Trưởng Tôn Yến sắc mặt khẽ biến, Long Tuyền Ngâm chính là bảo kiếm gia truyền, đánh mất chính là chuyện lớn. Hắn không kịp hỏi lập tức đuổi theo.
Viên Tri Mạch nghe động tĩnh, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ. Bên cạnh có một tiếng vang nhỏ, như có người ngồi xuống. Người nọ cũng không nói lời nào, như là đang đánh giá. Viên Tri Mạch rũ mắt, làm như không biết.<HunhHn786>
Tuy rằng đôi mắt không thể nhìn, nhưng người đến là ai, Viên Tri Mạch vẫn có thể đoán được.
Là Mộ Dung Đan Thanh.
Đại Ung có hai Thừa tướng, một văn một võ, tạo thành hai thế cân bằng. Hữu Thừa tướng Lưu Diễm xuất thân khoa cử, coi trọng luân thường huyết mạch truyền thừa, trước nay duy trì ý kiến Dung Tuyển kế thừa đại thống. Mà Tả Thừa tướng Mộ Dung Duẫn lại bất đồng, bản thân là võ tướng, có công lớn lao, trước nay đều kiên trì cho rằng kế thừa vương vị phải là người có đức có tài. Đời trước cũng dốc hết sức đưa Định Hi Hầu tiếp quản ngôi vị Hoàng đế, cuối cùng Định Hi Hầu chết đột ngột tại tiệc rượu. Thái tử kế vị, Mộ Dung Duẫn tất nhiên bị liên luỵ, bị tùy tiện tìm cái cớ sung quân đến biên cương, cuối cùng chết ở chiến trường, cũng coi như là da ngựa bọc thây.
Mộ Dung Đan Thanh là con út của Mộ Dung Duẫn. Nghe nói năm đó lúc sinh ra là khi Mộ Dung phu nhân cùng tướng quân Mộ Dung Duẫn trấn thủ biên quan. Năm đó man di tấn công biên cương vào ban đêm, Mộ Dung phu nhân trong lúc lẩn trốn vì sinh non mà bỏ mạng. Bởi vì chiến loạn mà Mộ Dung Duẫn lạc mất con, vốn tưởng rằng đã chết, không thể ngờ hai mươi lăm năm sau, Mộ Dung Đan Thanh tay cầm tín vật trở về Tả tướng phủ.
Từ khi hắn trở về, Tả Thừa tướng vốn còn trung lập, thái độ liền chuyển đổi một phát sang ủng hộ Định Hi Hầu.
Mộ Dung Đan Thanh làm việc này không phải vì Dung Tầm, mà vì sư đệ Dung Duyệt. Dung Duyệt và Mộ Dung Đan Thanh là huynh đệ đồng môn. Người này mặt trắng lại lương bạc xảo trá, thật sự làm người ta không nghĩ ra hắn vì sao thích Dung Duyệt đơn thuần trong sáng.
Chỉ tiếc đời trước Định Hi Hầu đoạt quyền thất bại, huynh đệ Dung Tầm phẫn hận khởi binh tạo phản. Dung Duyệt và ngàn binh lính gặp mai phục, bị trúng mấy mũi tên mà chết. Viên Tri Mạch đến bây giờ còn nhớ rõ năm đó Mộ Dung Đan Thanh nhìn thấy thi thể Dung Duyệt thì rơi vào tình trạng thảm thiết, điên cuồng cười to, sau một đêm đầu bạc như tuyết, vô cùng bi phẫn!
Hơn nữa…… Viên Tri Mạch theo bản năng xoa xoa ngực, chỉ cảm thấy ngực còn đau, giống như năm đó sau khi Dung Tầm chết Mộ Dung Đan Thanh đâm một nhát kiếm vào ngực mình, cảm giác rất thật không chút nào giả dối.
Người ngồi bên cạnh thiếu chút nữa lấy mạng nhỏ của mình, cảm giác này quả thực kỳ diệu.
Viên Tri Mạch vẫn đang suy tư. Mộ Dung Đan Thanh cũng đang đánh giá Viên Tri Mạch. Làm đồng minh với Dung Tầm, hắn đại khái cũng biết chuyện của Viên Tri Mạch. Hiện giờ xem ra, người này tướng mạo xuất chúng, tâm tính cũng vững vàng, đúng là thanh lãnh quả quyết.
Mộ Dung Đan Thanh lắc lắc quạt xếp, dường như trong đôi mắt hơi lóe sáng.
Loại người này đối với chính mình cũng có thể ngoan độc xuống tay, thì đối với người khác càng có thể dễ dàng xuống tay. Dung Tầm nếu thật sự dính vào, hắn chỉ sợ bị người này nắm trong tay điều khiển. Thân là bạn, hắn nên làm người tốt giúp đỡ, hay nên ra tay đoạn tình tuyệt ái?
Quả nhiên là vấn đề khó khăn.
Mộ Dung Đan Thanh lắc lắc quạt xếp, liếc mắt nhìn phía đối diện, trên mặt lập tức tươi cười.
“Tại hạ là Mộ Dung Đan Thanh, Viên Tam công tử đang muốn chọn tri tâm vừa ý sao? Tại hạ bất tài có thể hỗ trợ không?”
Viên Tri Mạch hơi quẫn bách, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quái dị bị người bắt gian. Huống hồ gì người này có thể không có tâm tư tốt, hơi hơi cắn răng nói.
“Không cần Mộ Dung công tử lao tâm...”
Nhưng lời nói còn chưa nói xong, đã bị Viên Hiểu Bình bán đứng.
“Muốn muốn muốn, đương nhiên muốn, Mộ Dung công tử, hôm nay xin công tử hỗ trợ một chút!”
Vừa đẩy Xuân Phong ma ma chạy qua, vừa đến bên Viên Tri Mạch thấp giọng nói.
“Ngốc tử, nghe nói Mộ Dung công tử chính là người am hiểu xem tướng mạo, ngươi là lần đầu tiên, chọn cho tốt về sau sẽ có ích!”
Mặt Viên Tri Mạch hơi hơi hồng.
“Đại ca, ta……”
“A, người này không tồi, môi hồng răng trắng sắc mặt hồng nhuận.”
Mộ Dung Đan Thanh hoàn toàn không để ý, phe phẩy quạt xếp tự nói.
“Đáng tiếc, sợ việc quá dễ dãi sẽ không như ý, cũng không sạch sẽ lưu loát, loại sự tình này nên tìm đúng người mới được.”
Viên Tri Mạch nhảy dựng.
“Cái thân thể này đẫy đà, ôm tuyệt đối sẽ mềm mại, chỉ tiếc hàm dưới hơi nhọn, dễ dàng kiêu ngạo, hoàn toàn không để ý tới người khác, tâm ngoan ý lạnh, vô tình đả thương người.”
Viên Tri Mạch càng khẩn trương. Người này ngấm ngầm hại người rốt cuộc muốn nói cái gì?
“Vị này là cô nương hoa khôi đó, bộ dáng rất tốt.”
Mộ Dung Đan Thanh tiếp tục chỉ trích.
“Thoạt nhìn nhu nhược vô hại, nhưng không biết được lúc nào có thể cho khách một đao một kiếm hoặc là……”
Đôi mắt nghiêng nghiêng đảo qua.
“Hoặc là sau khi phục dược gì đó, giết người một cách vô hình. Viên Tam công tử, ngươi nói đúng không?”
Ngón tay Viên Tri Mạch run lên, trong lòng cười lạnh.
Tới bênh vực kẻ yếu sao?
A, thật đúng là đối xử chân thành như huynh đệ tốt.
Xuân Phong ma ma ngó trái ngó phải, đã sớm hiểu vị công tử con tướng gia này kỳ thật không có hứng thú đối với các cô nương, trong lòng nói thầm là hắn hướng tới ai đây, trên mặt lại không dám biểu lộ nhiều, cười làm lành.
“Mộ Dung công tử sao lại nói vậy, chỗ chúng ta là nơi làm ăn buôn bán đàng hoàng, cũng không dám phạm tội.”
Mộ Dung Đan Thanh trên mặt mang nụ cười, ngữ khí lại lạnh lẽo.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, loại chuyện này ai biết được? Ta quen biết một bằng hữu, đào tim đào phổi, của cải cũng móc ra vì một người. Mấy ngày trước đây lại bị người ta đạp ngã, hiện giờ còn nằm ở nhà kìa. Đáng thương cho một người khỏe mạnh, đảo mắt cũng chỉ dư lại một hơi tàn.”
Thân thể Viên Tri Mạch cứng đờ, nhưng ngay sau đó liền đem khiếp sợ đè ép xuống.
Không có khả năng. Nếu thật sự xảy ra chuyện, không có khả năng một chút tin tức cũng không truyền ra ngoài. Duệ Quận Vương thân phận tôn quý, sao một chút phong phanh cũng không lộ ra?
Viên Hiểu Bình cười nói.
“Tướng gia danh tiếng hiển hách quen biết cũng rộng, bằng hữu kia còn thừa một hơi cũng có thể cứu trở về được. Khiến Mộ Dung công tử lo lắng, vị bằng hữu kia nhất định bỉ cực thái lai Thần Phật phù hộ.”
“Tâm bệnh còn cần tâm dược trị, loại chuyện này ta có lòng nhưng chỉ có thể đứng xem vô phương giúp đỡ.”
Mộ Dung Đan Thanh nặng nề thở dài.
“Hắn lại không phải người địa phương, nếu thật sự đi ra đường nói không chừng chúng ta còn phải tìm đưa trở về……”
Leng keng!
Một tiếng giòn tan vang lên, ly trà nóng rơi xuống đất, Viên đại thiếu gia quay đầu nhìn lại.
“Ô, Hiểu Đường, sao không cẩn thận như thế, nhìn này ướt hết rồi. Sắc mặt của ngươi sao khó coi như vậy?”
Viên Tri Mạch chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng từ sống lưng chảy ra, không tự chủ được rùng mình.
“Không có gì, chỉ trượt tay thôi.”
Nửa vạt áo bị ướt, Viên Tri Mạch miễn cưỡng cười cười.
“Đại ca, ta đi về đổi quần áo trước, quần áo ướt cũng khó chịu.”
“Ướt thì có gì vội vàng, dù sao đợi lát nữa cũng phải……”
Viên Hiểu Bình ái muội cười, lại phát hiện Viên Tri Mạch thật sự sờ soạng đi đến cửa, hắn lập tức nóng nảy.
“Ai da, Hiểu Đường, đây chính là ý của lão gia……”
Lời còn chưa dứt, trong tay Viên Hiểu Bình đã được nhét vào một chồng thật dày ngân phiếu. Viên Tri Mạch tận lực điều chỉnh hô hấp.
“Đại ca ở nơi này chờ ta, đợi lát nữa ta trở lại, chọn được ai thì làm chủ giúp ta.”
Viên Hiểu Bình ước lượng số ngân phiếu, lập tức mặt mày hớn hở.
“Thôi, ta đưa ngươi trở về đợi lát nữa thì cùng nhau trở lại đây, đôi mắt của ngươi cũng không có tiện.”
“Không cần, ta lập tức trở lại……”
Viên Tri Mạch tâm hoảng loạn vội vàng đi ra ngoài, lại không lưu ý đường, một trận trời đất quay cuồng. Dường như có người đột nhiên vọt đến, lại ngửi được một mùi hương quen thuộc, lại tựa hồ có người kinh hô cái gì. Viên Tri Mạch mất đi ý thức, rốt cuộc không cảm giác được gì nữa.
Đầy trời cát vàng ập vào trước mặt, cờ trắng bay phất phơ. Một quan tài màu đen chậm rãi di chuyển tới, Viên Tri Mạch liều mạng chạy trốn, nhưng quan tài kia càng ngày càng gần, căn bản không cho cơ hội né tránh.
Viên Tri Mạch trơ mắt nhìn rất nhiều người mình không biết xốc nắp quan tài lên. Bên trong có một người nằm, một thân nhung giáp dính đầy vết máu, nhưng khuôn mặt kia vẫn tuấn mỹ yêu nghiệt như vậy. Viên Tri Mạch cho rằng nháy mắt tiếp theo nhất định hắn sẽ mở mắt ra, mặt dày vô sỉ mà hướng mình cười nói.
“Ta dọa ngươi thôi.”
“Dung Tầm!”
Viên Tri Mạch tê tâm liệt phế kêu to ra tiếng! Nhưng mà, Viên Tri Mạch chỉ rơi vào tuyệt vọng.
Người trong quan tài người đột nhiên mở mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp giống pha lê sáng lấp lánh, người nọ run run ôm chầm Viên Tri Mạch.
“Ngoan, ta không phải ở chỗ này sao?”
Trong phút chốc, Viên Tri Mạch cảm thấy vui mừng vì bị mất mà tìm được, mừng như sắp điên, liều mạng ôm cổ Dung Tầm.
“Ngươi còn sống, ngươi còn sống!”
Trái tim giống như nhảy lên, thật hứng khởi, cả người vùi vào trong lòng ngực Dung Tầm, đem môi hung hăng đè lên môi của hắn.
Dung Tầm lập tức hung mãnh dị thường hôn đáp lại. Môi răng dây dưa, đầu lưỡi quấn quanh ở bên nhau, chặt chẽ đến hít thở không thông. Hôn làm hai người đồng thời đều cảm giác được vui vẻ.
Viên Tri Mạch đắm chìm ở trong hơi thở Dung Tầm, hôn hôn cả người run rẩy, kích động đến lung lay đưa tay cởi đai lưng của Dung Tầm xuống.
Đáy mắt Dung Tầm lóe lên tia hoang mang, vừa sung sướng vừa buồn cười. Hắn bắt đầu giúp đỡ Viên Tri Mạch cởi quần áo. Thực mau trên mặt đất đã đầy quần áo, hai người quấn lấy nhau, làn da ma sát vào nhau làm người ta rùng mình khoái cảm. Ngay sau đó Viên Tri Mạch cảm thấy eo mình bị nhẹ nhàng nhấc lên, chỗ ở phía sau truyền đến đau đớn vì bị xé rách. Viên Tri Mạch thống khổ kêu rên một tiếng.
“Đau.”
“Đừng sợ đừng sợ, lập tức sẽ tốt thôi.”
Dung Tầm thấp giọng dỗ dành, một bàn tay trấn an vuốt ve đằng trước. Bàn tay to thực mau khiến cho nơi đó sinh ra biến hóa, Viên Tri Mạch cảm thấy cả người vui sướng tràn trề. Sức lực toàn thân cũng theo dòng nhiệt kia tan ra, eo mềm nhũn, Viên Tri Mạch mềm mại nằm ở trên người Dung Tầm không thể động đậy.
“Này, như vậy thì không được. Thôi...”
Dung Tầm bất đắc dĩ thở dài.
“Hôm nay không mang đồ vật tạm tha cho ngươi……”
Không biết qua bao lâu, Viên Tri Mạch đột nhiên bật ngồi dậy. Bốn phía thật yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy gió bên ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên còn có tiếng than cháy nổ lách tách.
Vừa rồi, vừa rồi……
Theo bản năng đưa tay xuống tìm tòi, xúc cảm lạnh lẽo trơn trượt làm mặt Viên Tri Mạch đỏ bừng. Vừa rồi mơ thấy quan tài chứa Dung Tầm, sau đó Dung Tầm tỉnh lại, bọn họ còn…… Nhưng đó là mộng sao? Chân thật như vậy, chân thật làm người ta vui sướng tràn trề, khoái cảm cũng……
“Tam công tử đã tỉnh? Làm ta sợ muốn chết. Sao để ngã xuống lầu. Ngày mai nhũ mẫu nhất định đi lạy tạ Bồ Tát, mấy ngày nay lăn lộn……”
Viên Tri Mạch giật mình, lúc này mới nhớ tới việc mình trượt chân té ngã. Mình trượt chân ngã xuống vì sao có loại mộng này, hơn nữa chân thật như vậy?
Quá hoang đường!
Vỗ vỗ mặt, làm cho mình thanh tỉnh, nhưng Viên Tri Mạch nhịn không được hỏi.
“Nhũ mẫu, vừa rồi có người tới sao?”
“Không có, ta vẫn luôn ở bên ngoài, không gặp người nào. Làm sao vậy?”
“À, không có việc gì, không có việc gì.”
Mặt Viên Tri Mạch ửng đỏ, không thể nói cho nhũ mẫu mình hoài nghi vừa rồi có người vào cùng mình điên loan đảo phượng.
“Hiện tại là giờ nào? Ta ngủ đã bao lâu?”
“Hiện tại mới canh bốn, đại phu nói chỉ là trầy xước ngoài da, công tử muốn ngủ tiếp hay không?”
“Mới canh bốn à, vậy nhũ mẫu cũng đi nghỉ ngơi đi, ta ngủ tiếp một chút.”
Viên Tri Mạch một lần nữa nằm trên giường. Tiếng bước chân của nhĩ mẫu dần dần xa. Viên Tri Mạch nhắm mắt hay mở mắt đều là một mảnh tối đen, dứt khoát nhắm mắt lại, đặt tay lên ngực. Ngực hơi hơi đau đớn, như còn có thể cảm giác được trận tê tâm liệt phế vì gào thét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook