Viên Kẹo Nhỏ
Chương 3: Kẹo đường là đường thu

Tề Thịnh cảm thấy gần đây mình có chút mệt mỏi, cho nên vừa rồi hắn mới sinh ra lỗi giác là “viên kẹo đường này hình như biết động đậy”, hiện giờ dường như lại nghe thấy. . . . . . Viên kẹo trong miệng mình đang nói chuyện?

Hắn dừng lại, cẩn thận lắng nghe, không có tiếng động gì. Thế là hắn lại nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm liếm viên kẹo nhỏ kia.

“Ha ha. . . . . . phụt. . . . . . Nhột quá nhột quá. . . . . . Đừng liếm tôi nữa mà. . . . . .”

Đường Thu lại không nhịn được mà la lên. Không phải là cậu không tiền đồ, mà là đầu lưỡi của bạn fan boy này quá lợi hại, khiến cậu giống như đang chơi đua xe, không ngừng xoay tròn ba trăm sáu mươi độ đến váng đầu hoa mắt. Hơn nữa, đầu lưỡi ẩm ướt còn không ngừng liếm đôi mắt, miệng, bụng của cậu, và cả . . . . .mông, cậu thật là vừa nhột vừa thẹn mà.

“PIU————–”

Một cơn lốc mạnh đẩy Đường Thu ra ngoài, sau đó Đường Thu vẽ một đường pa-ra-bôn cao cao giữa không trung, đập một cái lên vách tường, sau đó lại bùm bùm nhảy từ bàn đến sô pha rồi nhảy xuống sàn nhà, rồi lại lăn tới lăn lui như viên đạn nhỏ.

Cuối cùng cũng dừng lại nơi góc tường, Đường Thu gần như sắp ngất xỉu, nhìn thấy sao sáng bay bay.

Tề Thịnh híp mắt ngồi xổm xuống, đối diện với viên kẹo nhỏ đang chớp chớp mắt cho đỡ choáng đầu. Đúng, hắn lúc này mới phát hiện viên kẹo này có đôi mắt, hai con mắt tròn tròn, giống như hai viên đá quý nhỏ khảm lên thân thể tròn tròn mập mập, nhỏ đến mức nếu không nhìn kĩ thì sẽ không dễ dàng nhìn thấy.

“Mày là cái. . . . . . cái gì vậy?”

Đường Thu run rẩy làm rơi vụn đường trên người xuống, thân thể tròn tròn đang bị bẩn lập tức lại sạch sẽ như lúc ban đầu. Đối diện với gương mặt cực kỳ có cảm giác áp bách của bạn fan boy kia, cậu đành phải giả vờ trấn định nói: “Xin chào, tôi là Đường, Đường Thu.”

“Kẹo. . . . . . Đường?” Lúc Tề Thịnh thốt ra hai chữ này, giọng nói bỗng uyển chuyển kì diệu, sau đó, hắn nhíu mày: “Kẹo đường tinh?”

“Không phải. . . . . .” Đường Thu có chút ngượng ngùng mà nhích nhích mông, ra hiệu về phía tấm poster treo trên tường: “Tôi là anh. . . . . là Đường Thu mà anh treo trên tường kia. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”

Bầu không khí yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh dài đến năm phút đồng hồ.

“Là thiệt mà.” Đường Thu tủi thân nói: “Vốn tôi đang ở phim trường đóng phim ngon lành, sau đó lại bị rơi từ trên dây cáp treo xuống, không biết thế nào lại biến thành một viên kẹo đường, còn suýt chút nữa bị anh ăn mất.”

“Từ từ.” Tề Thịnh hít sâu một hơi, cẩn thận nhặt Đường Thu đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống đối diện cậu, dùng biểu tình quái dị nhìn chằm chằm cậu một hồi, mới nói: “Mày nói, mày là. . . . . . Đường Thu? Thần tượng Đường Thu? Người?”

“Phải.” Đường Thu liều mạng gật đầu, có điều mỗi lần gật một cái lại lăn mấy vòng về phía trước. Cậu vừa lăn vừa biện bạch: “Tôi thật sự là Đường Thu mà. . . . . . Bằng không tôi nói cho anh bí mật của tôi nha, món ăn tôi thích nhất là cá lư chiên giòn sốt chua ngọt và xôi nếp sườn heo*, ghét ăn nhất là cà rốt và tỏi. Tài khoản game online Thần Tiên Lộ Trình [tên game] của tôi còn thiếu một cấp nữa là mãn cấp rồi! Trước kia lúc chụp hình cho “Tuyệt đại nhị kiều”, vai của tôi bị thương, chỗ đó vẫn còn vết sẹo chưa mờ. Còn, còn nữa. . . . . . Mông bên phải của tôi, có, có nốt ruồi. . . . . .”

Trong khoảnh khắc trước khi cậu lăn xuống bàn trà, Tề Thịnh vươn tay ra, chuẩn xác đón được cậu, sau đó hắn giơ cậu lên trước mắt, lại nhìn chằm chằm không chớp mắt lần nữa.

“Mấy cái này không nói lên được điều gì, chỉ cần lên mạng cũng có thể tìm được mà?”

“Tìm không được đâu!” Đường Thu vội vàng nói: “Trên mạng đều là giả, bọn họ cho tôi ghét ăn lựu.”

“À. . . . . . Vậy cậu chậm một chút, lặp lại lần nữa xem?”

Vì thế Đường Thu lại đem toàn bộ sở thích và bí mật của mình nói lại một lần nữa, Tề Thịnh không yên lòng lắng nghe, lại còn mở ngăn kéo dưới bàn trà, lấy giấy bút chậm rãi viết cái gì đó. Chờ Đường Thu nói xong, biểu tình trên mặt hắn vẫn là nhìn không ra có tin hay không, Đường Thu đành phải có chút chán nản ngậm miệng lại. . . . . . Dù hắn không tin, dù thế nào cậu cũng sẽ không nói ra tài khoản và mật mã trong game của mình đâu.

“Cậu chờ một chút, tôi đi WC.” Sau khi một người một kẹo đối diện nhìn nhau thật lâu, Tề Thịnh rốt cuộc mở miệng nói.

Rõ ràng là vừa mới tắm xong, nhưng khi Tề Thịnh vào phòng tắm lại truyền ra tiếng nước chảy, giữa tiếng nước còn kèm theo rất nhiều tiếng động kì quái. . . . . . Như là tiếng cái gì đó va vào vách tường, hoặc là tiếng cười trầm thấp, là lạ? Các loại tiếng động kì lạ giằng co vài phút rồi mới dừng lại. Có điều khi cửa phòng tắm mở ra, vẻ mặt của Tề Thịnh vẫn bình tĩnh mà lãnh đạm như trước.

Có lẽ là hơi nước trong phòng tắm quá nhiều, bên tai hắn bị xông đến mức có chút ửng đỏ. Vừa bước qua cửa, hắn liền đi đến trước tấm poster của Đường Thu, tháo tấm poster đó xuống.

Nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của Đường Thu đang nghi hoặc chớp chớp nhìn hắn, Tề Thịnh thản nhiên như không, giải thích một câu: “Em họ của tôi là fan của cậu, đây. . . . . . nó không nên dán lên như vậy.”

“Ừm. . . . . .” Đường Thu ngoan ngoãn đáp lời, dù sao, tấm poster treo trên tường kia cũng khiến cậu ngượng ngùng.

Tề Thịnh lại cầm lấy cậu trong lòng bàn tay, dừng một chút, lại như an ủi động viên lấy ngón tay sờ sờ chỗ phía trên đôi mắt của Đường Thu, có lẽ là đầu của cậu: “Tiếp theo dự định làm gì đây?” Nói xong lại nhíu mày, mới nhớ ra bổ sung một câu: “Đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi tên Tề Thịnh. Có chuyện gì phiền toái, tôi có thể giúp đỡ, tôi. . . . . . em họ của tôi, ừm, nó. . . . . . rất thích cậu.”

“Tôi cũng không biết, từ trước đến giờ cũng chưa từng nghe nói qua loại chuyện này.” Đường Thu phiền não nói, “Có lẽ ngày mai lên mạng tra thử xem? Hoặc là đi tìm đạo sĩ hỏi một chút?”

“Vậy hiện giờ đi tra luôn đi.” Tề Thịnh cầm lấy máy tính nói.

Đường Thu lén nhìn nhìn đôi mắt đen dày đặc tơ máu của Tề Thịnh, lại nhìn nhìn kim giờ chỉ về hướng số một, do dự một chút, vẫn không có ngăn cản đối phương mà chỉ nhảy nhảy theo sát Tề Thịnh, cùng xem trang web. Đáng tiếc, tra hết các loại từ khóa như “Người đột nhiên biến thành viên kẹo phải làm gì bây giờ”, “Linh hồn bị viên kẹo giam giữ”, “Phương pháp từ viên kẹo biến trở về người” linh tinh, đều hoàn toàn không có chút tin tức liên quan nào. Chỉ có một tin tức quảng cáo người lớn có liên quan, có điều nội dung lại là: “Làm thế nào lúc XX có thể khiến cho người yêu cảm giác được hương thơm ngọt ngào của bạn. . . . . .” =)))))))))~

Tề Thịnh lấy tay đè lên huyệt Thái Dương, Đường Thu vẫn luôn lén chú ý trạng thái của hắn vội vàng nói: “Bằng không, đi ngủ trước đi. Dù sao cũng đã như vậy hơn một tháng rồi, cũng không có chuyện gì, thêm một đêm cũng không sao đâu. Cảm ơn anh.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng thân thể tròn tròn màu phấn hồng vẫn chầm chậm trở nên ảm đạm.

Tề Thịnh nhìn cậu một lát, mới nói: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ nghĩ cách.”

Thật ra Đường Thu cũng rất mệt, cho nên khi Tề Thịnh nâng cậu lên, cậu cũng không để ý mình sẽ bị đem đi đâu. Mãi đến khi được nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, cậu mới phản ứng lại, vội ngượng ngùng đúng lý hợp tình nói: “Tôi ngủ trong hộp được rồi, hoặc là. . . . . . trong túi nhựa cũng được.”

“Sẽ không thoải mái.” Tề Thịnh không đồng ý, vẫn như cũ đặt cậu xuống cạnh mép gối, sau đó dùng một chồng sách phân ra lãnh địa an toàn cho cậu. Cuối cùng, hắn thậm chí còn từ trong ngăn tủ tìm ra một cái khăn mặt, đặt dưới mông Đường Thu.

Hương thơm ấm áp từ khăn mặt khiến cho Đường Thu hoàn toàn mất đi khả năng chống cự. Tề Thịnh từ trên cao nhìn xuống cậu, dường như còn đang chậm chạp tiếp nhận sự thật kì dị “viên kẹo này là người”. Đường Thu cố gắng cong cong đôi mắt nho nhỏ, làm ra vẻ mặt tươi cười: “Thật sự rất cảm ơn anh.”

Từ khi biến thành viên kẹo, thứ duy nhất không thay đổi có lẽ chính là giọng nói của Đường Thu. Âm điệu trong trẻo xen giữa giọng nói vừa giống thiếu niên vừa giống thanh niên, khi nói cảm ơn thì rất dịu dàng, lại còn có thể vô ý để lộ ra một chút ỷ lại và thân mật. Vậy nên, cậu đã từng được giới truyền thông bầu chọn là “lady killer” dễ dàng kích thích bản năng người mẹ của nữ giới nhất.

“Không có gì. . . . . .” Tề Thịnh nói xong, nằm xuống cách cậu một khoảng.

Đường Thu lăn qua lăn lại, ậm ừ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí, đúng lý hợp tình bỏ thêm một câu: “Nếu khi ngủ, không cẩn thận ăn tôi thì phải nhớ lấy tôi ra nha. . . . . .”

__________________________________________________________________

*cá lư chiên giòn sốt chua ngọt



xôi nếp sườn heo:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương