Viên Kẹo Nhỏ
-
Chương 1: Đường thu biến thành kẹo đường
Đường Thu dè dặt mở mắt, nhắm mắt, lại mở mắt, rồi lại nhắm mắt. Sau đó. . . . . . cậu hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này.
Dường như chỉ mới một giây trước, cậu còn đang treo lơ lửng trên dây cáp treo ở phim trường, diễn viên diễn cùng cậu chính là anh chàng cơ bắp nổi tiếng trong giới diễn viên, vậy nên khi dây thép rung lắc dữ dội, cậu cũng chỉ tưởng là do sức lực của đối phương quá lớn.
Kết quả, khi đại đao bay đến, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng “răng rắc” nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng.
Phản ứng của Đường Thu không tính là chậm, cậu lập tức đưa hai tay ôm đầu, cuộn người bảo vệ những vị trí quan trọng, lúc rơi xuống đất cũng không cảm thấy quá đau.
Thế nhưng, vì sao vừa mở mắt ra, cậu liền biến thành một viên kẹo đường. . . . . . Một viên kẹo đường đặt trên gian hàng trong siêu thị, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mua, sau đó bị mở ra ăn sạch?
Ban đầu Đường Thu cũng không biết mình hiện giờ là một viên kẹo đường. Từ góc nhìn của cậu, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy thật nhiều lạp xưởng, chân gà, mì ăn liền . . . . . .
Sau đó, cậu quay người lại —– à không, là lăn một cái, liền nhìn thấy bên cạnh mình có rất nhiều viên kẹo nhỏ tròn tròn, đủ mọi màu sắc. Từng viên kẹo nhỏ đều được chiếc túi nhựa nho nhỏ bao lại, mặt trên viết “Kẹo trái cây Bát Bảo đệ nhất”.
Đường Thu nghĩ rằng bản thân cậu hẳn là màu hồng phấn, bởi vì cậu có thể mơ hồ nhìn thấy ba chữ “Vị ô mai” trên cái túi nhựa nho nhỏ đựng cậu.
Tình hình này thật khiến cho người ta khó có thể chấp nhận, Đường Thu khiếp sợ đến mức cam chịu mà ngủ cả ngày. Trước khi ngủ, cậu không phải không có len lén ảo tưởng rằng tất cả chuyện này có lẽ đều chỉ là một giấc mộng hoang đường . . . . . .Đáng tiếc, vừa mở mắt ra, cậu vẫn là viên kẹo đường tròn tròn có vị ô mai kia. Hơn nữa, cậu nhanh chóng gặp phải một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều —– cậu đói bụng.
Cho dù hiện giờ cậu chẳng phân biệt rõ chỗ nào là bụng chỗ nào là mông, nhưng cậu vẫn rõ ràng cảm thấy bản thân mình đói bụng. Nhìn thấy viên kẹo đường Bát Bảo tròn tròn thơm thơm vị vải bên cạnh mình, cậu cảm thấy miệng mình đang chảy nước miếng không ngừng. Cảm giác thèm ăn mãnh liệt khiến cho Đường Thu tạm thời thoát khỏi nỗi tuyệt vọng, ngược lại còn tự hỏi làm thế nào mới có thể lấp no “bụng” mình. Cậu thử dùng nơi có thể là mông mình nhẹ nhàng nhảy lên, lập tức kinh hỉ phát hiện, khả năng nhảy lên của mình vẫn còn khá tốt.
Vì thế sau đó, Đường Thu cố gắng nhảy tới nhảy lui, không ngừng dùng thân thể tròn vo mập mạp của mình đụng vào miệng chiếc túi nhựa nhỏ. Ông trời không phụ kẹo có lòng [ông trời không phụ người có lòng] rốt cuộc, sau khi “thử” suốt một tiếng, chiếc túi nhựa vốn không chắc chắn lắm đã bị phá mở, Đường Thu nuốt nước miếng ừng ực, lăn vào một đống kẹo Bát Bảo.
Đường Thu tiếp tục lăn lăn lăn, lăn mãi đến khi toại nguyện nằm bò trên viên kẹo tròn tròn vị vải mà mình thích. Nhìn trái nhìn phải một chút, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, cậu bắt đầu đáng khinh dùng thân thể mình cọ lên chiếc túi nhựa đựng viên kẹo vải kia, cọ đến lúc chiếc túi nhỏ kia mềm đi, mới dùng cái miệng nhỏ xíu của mình cố gắng cắn xé túi.
Không ngừng không nghỉ cố gắng một ngày rưỡi, cậu mới thỏa mãn toại nguyện ôm được viên kẹo vải tròn tròn kia vào lòng mình. Cái miệng nhỏ xíu liếm viên kẹo đường tròn tròn kia, cõi lòng ảm đạm của Đường Thu cuối cùng cũng có một chút an ủi.
Giải quyết xong vấn đề sống còn, khổ não lớn nhất của Đường Thu chỉ còn một vấn đề —— làm thế nào mới có thể không bị người ta ăn sạch đây?
Mỗi ngày sau khi ăn xong, Đường Thu đều sẽ thử đâm đầu vào cái bao to to đựng tất cả kẹo Bát Bảo. Nhưng cậu thật sự quá nhỏ, lần nào lần nấy không phải là nhảy không đủ cao thì cũng là sức lực quá yếu, tóm lại kết quả đều là thất bại không hề mong muốn.
May mắn hiện giờ những người thích ăn kẹo đường cũng không nhiều, mà chỗ Đường Thu đang ở là trong một bịch kẹo đặt tại nơi tối tăm nhất trên giá hàng, nhờ vậy, Đường Thu tốt xấu vẫn an toàn sống qua nửa tháng ở siêu thị.
Trong thời gian ấy, không phải là không có khách hàng nào từng cầm lấy bịch kẹo kia, nhưng Đường Thu vô cùng cảnh giác, chỉ cần vừa rời khỏi giá hàng, cậu liền chu mông, bình bịch nhảy loạn một trận, mãi đến khi khiến cả bịch kẹo từ trong tay khách hàng rơi xuống mặt đất, cậu mới có thể an phận ngoan ngoãn trốn phía sau các viên kẹo khác. Đi tới đi lui, khách hàng không kiên nhẫn nên tự nhiên sẽ tiện tay cầm lấy một bịch kẹo khác.
Ban ngày, Đường Thu đều giống như đang ở trên chiến trường, cẩn thận cảnh giác tình huống xung quanh, đợi đến khi siêu thị đóng cửa tắt đèn, cậu mới có thể yên tâm, lén lút ngủ một giấc.
Đường Thu cảm thấy có chút lẻ loi, nhưng mỗi ngày vẫn tuần tự làm từng bước canh giữ, gây rối, cố gắng giúp chính mình tránh khỏi vận mệnh bị ăn. Mãi đến một ngày kia, cậu nghe thấy bài hit trong album đầu tay của mình từ loa phóng thanh trong siêu thị.
Đường Thu đứng trên những viên kẹo đường khác, vịn vào bịch kẹo đường to đặt kế bên, mở to hai mắt, chớp mắt một cái rồi lại chớp mắt một cái, nhìn vào cái TV treo trên tường trong một góc siêu thị. TV đang chiếu album mà cậu vừa nhớ đến, có những bộ phim điện ảnh, phim thần tượng cậu đã tham gia đóng từ khi mới ra mắt, còn có hai album mà cậu đã phát hành. Cuối cùng, người chủ trì tổng kết nói: “. . . . . .Đại thần tượng Đường Thu vẫn rất được yêu mến, một tháng trước ở phim trường vô tình rơi xuống từ trên cao, vì não bị ngoại thương nghiêm trọng nên đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện. Chúng ta hãy cùng cầu chúc cho Đường Thu, hi vọng anh ấy sớm tỉnh lại, trở về với chúng ta.”
Đường Thu chăm chú xem hết cả tiết mục, thậm chí ngay cả mười phút quảng cáo khi tiết mục kết thúc cũng không bỏ qua. Sau đó, cậu cảm thấy miệng mình nhếch lên, có vài giọt nước mắt ngọt ngào khẽ rơi.
Hậu quả của việc xem TV rất lâu cộng với tâm tình không tốt chính là, trước khi siêu thị đóng cửa, lần đầu tiên Đường Thu mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Lúc này đây, Đường Thu ngủ rất an tâm, thậm chí còn mơ một giấc mộng. Trong mộng, cậu thư thái ung dung nằm trên giường bệnh, không cần lo lắng sẽ bị ăn, cũng không cần lo lắng vì mình bị chảy mà bị vứt đi, còn có người hầu hạ cậu, giúp cậu xoay người, mát xa. Giường bệnh viện không biết vì sao lại có hình dạng cái nôi, nằm ở trên giường có thể cảm giác được tiết tấu đong đưa qua lại, thật sự cực kỳ tuyệt vời.
Sau đó, Đường Thu nghe thấy có người nói. . . . . .
“Thưa anh, tổng cộng là hai trăm bảy mươi tám đồng sáu hào.”
Đường Thu sợ đến mức vội mở to mắt, sau đó, cậu tuyệt vọng phát hiện mình đang nằm trên quầy tính tiền. Bàn tay thật lớn của nhân viên thu ngân giống như ngọn núi to lớn sắp đè xuống cậu.
“A, bịch kẹo này có hai viên bị rách bao đựng rồi.” Cô bé thu ngân đột nhiên nói: “Thực xin lỗi a, quý khách, bằng không thì chúng tôi giúp ngài đổi bịch kẹo khác nhé.”
Đường Thu ngây người, còn chưa kịp tỉnh táo lại, chỉ thầm mơ mơ màng màng nghĩ ngợi trong lòng, rốt cuộc là bị ăn sạch tốt hơn hay là bị vứt đi thì tốt hơn?
“Không cần đổi.”
Chẳng đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, cậu đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp trả lời như vậy.
Dường như chỉ mới một giây trước, cậu còn đang treo lơ lửng trên dây cáp treo ở phim trường, diễn viên diễn cùng cậu chính là anh chàng cơ bắp nổi tiếng trong giới diễn viên, vậy nên khi dây thép rung lắc dữ dội, cậu cũng chỉ tưởng là do sức lực của đối phương quá lớn.
Kết quả, khi đại đao bay đến, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng “răng rắc” nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng.
Phản ứng của Đường Thu không tính là chậm, cậu lập tức đưa hai tay ôm đầu, cuộn người bảo vệ những vị trí quan trọng, lúc rơi xuống đất cũng không cảm thấy quá đau.
Thế nhưng, vì sao vừa mở mắt ra, cậu liền biến thành một viên kẹo đường. . . . . . Một viên kẹo đường đặt trên gian hàng trong siêu thị, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mua, sau đó bị mở ra ăn sạch?
Ban đầu Đường Thu cũng không biết mình hiện giờ là một viên kẹo đường. Từ góc nhìn của cậu, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy thật nhiều lạp xưởng, chân gà, mì ăn liền . . . . . .
Sau đó, cậu quay người lại —– à không, là lăn một cái, liền nhìn thấy bên cạnh mình có rất nhiều viên kẹo nhỏ tròn tròn, đủ mọi màu sắc. Từng viên kẹo nhỏ đều được chiếc túi nhựa nho nhỏ bao lại, mặt trên viết “Kẹo trái cây Bát Bảo đệ nhất”.
Đường Thu nghĩ rằng bản thân cậu hẳn là màu hồng phấn, bởi vì cậu có thể mơ hồ nhìn thấy ba chữ “Vị ô mai” trên cái túi nhựa nho nhỏ đựng cậu.
Tình hình này thật khiến cho người ta khó có thể chấp nhận, Đường Thu khiếp sợ đến mức cam chịu mà ngủ cả ngày. Trước khi ngủ, cậu không phải không có len lén ảo tưởng rằng tất cả chuyện này có lẽ đều chỉ là một giấc mộng hoang đường . . . . . .Đáng tiếc, vừa mở mắt ra, cậu vẫn là viên kẹo đường tròn tròn có vị ô mai kia. Hơn nữa, cậu nhanh chóng gặp phải một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều —– cậu đói bụng.
Cho dù hiện giờ cậu chẳng phân biệt rõ chỗ nào là bụng chỗ nào là mông, nhưng cậu vẫn rõ ràng cảm thấy bản thân mình đói bụng. Nhìn thấy viên kẹo đường Bát Bảo tròn tròn thơm thơm vị vải bên cạnh mình, cậu cảm thấy miệng mình đang chảy nước miếng không ngừng. Cảm giác thèm ăn mãnh liệt khiến cho Đường Thu tạm thời thoát khỏi nỗi tuyệt vọng, ngược lại còn tự hỏi làm thế nào mới có thể lấp no “bụng” mình. Cậu thử dùng nơi có thể là mông mình nhẹ nhàng nhảy lên, lập tức kinh hỉ phát hiện, khả năng nhảy lên của mình vẫn còn khá tốt.
Vì thế sau đó, Đường Thu cố gắng nhảy tới nhảy lui, không ngừng dùng thân thể tròn vo mập mạp của mình đụng vào miệng chiếc túi nhựa nhỏ. Ông trời không phụ kẹo có lòng [ông trời không phụ người có lòng] rốt cuộc, sau khi “thử” suốt một tiếng, chiếc túi nhựa vốn không chắc chắn lắm đã bị phá mở, Đường Thu nuốt nước miếng ừng ực, lăn vào một đống kẹo Bát Bảo.
Đường Thu tiếp tục lăn lăn lăn, lăn mãi đến khi toại nguyện nằm bò trên viên kẹo tròn tròn vị vải mà mình thích. Nhìn trái nhìn phải một chút, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, cậu bắt đầu đáng khinh dùng thân thể mình cọ lên chiếc túi nhựa đựng viên kẹo vải kia, cọ đến lúc chiếc túi nhỏ kia mềm đi, mới dùng cái miệng nhỏ xíu của mình cố gắng cắn xé túi.
Không ngừng không nghỉ cố gắng một ngày rưỡi, cậu mới thỏa mãn toại nguyện ôm được viên kẹo vải tròn tròn kia vào lòng mình. Cái miệng nhỏ xíu liếm viên kẹo đường tròn tròn kia, cõi lòng ảm đạm của Đường Thu cuối cùng cũng có một chút an ủi.
Giải quyết xong vấn đề sống còn, khổ não lớn nhất của Đường Thu chỉ còn một vấn đề —— làm thế nào mới có thể không bị người ta ăn sạch đây?
Mỗi ngày sau khi ăn xong, Đường Thu đều sẽ thử đâm đầu vào cái bao to to đựng tất cả kẹo Bát Bảo. Nhưng cậu thật sự quá nhỏ, lần nào lần nấy không phải là nhảy không đủ cao thì cũng là sức lực quá yếu, tóm lại kết quả đều là thất bại không hề mong muốn.
May mắn hiện giờ những người thích ăn kẹo đường cũng không nhiều, mà chỗ Đường Thu đang ở là trong một bịch kẹo đặt tại nơi tối tăm nhất trên giá hàng, nhờ vậy, Đường Thu tốt xấu vẫn an toàn sống qua nửa tháng ở siêu thị.
Trong thời gian ấy, không phải là không có khách hàng nào từng cầm lấy bịch kẹo kia, nhưng Đường Thu vô cùng cảnh giác, chỉ cần vừa rời khỏi giá hàng, cậu liền chu mông, bình bịch nhảy loạn một trận, mãi đến khi khiến cả bịch kẹo từ trong tay khách hàng rơi xuống mặt đất, cậu mới có thể an phận ngoan ngoãn trốn phía sau các viên kẹo khác. Đi tới đi lui, khách hàng không kiên nhẫn nên tự nhiên sẽ tiện tay cầm lấy một bịch kẹo khác.
Ban ngày, Đường Thu đều giống như đang ở trên chiến trường, cẩn thận cảnh giác tình huống xung quanh, đợi đến khi siêu thị đóng cửa tắt đèn, cậu mới có thể yên tâm, lén lút ngủ một giấc.
Đường Thu cảm thấy có chút lẻ loi, nhưng mỗi ngày vẫn tuần tự làm từng bước canh giữ, gây rối, cố gắng giúp chính mình tránh khỏi vận mệnh bị ăn. Mãi đến một ngày kia, cậu nghe thấy bài hit trong album đầu tay của mình từ loa phóng thanh trong siêu thị.
Đường Thu đứng trên những viên kẹo đường khác, vịn vào bịch kẹo đường to đặt kế bên, mở to hai mắt, chớp mắt một cái rồi lại chớp mắt một cái, nhìn vào cái TV treo trên tường trong một góc siêu thị. TV đang chiếu album mà cậu vừa nhớ đến, có những bộ phim điện ảnh, phim thần tượng cậu đã tham gia đóng từ khi mới ra mắt, còn có hai album mà cậu đã phát hành. Cuối cùng, người chủ trì tổng kết nói: “. . . . . .Đại thần tượng Đường Thu vẫn rất được yêu mến, một tháng trước ở phim trường vô tình rơi xuống từ trên cao, vì não bị ngoại thương nghiêm trọng nên đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện. Chúng ta hãy cùng cầu chúc cho Đường Thu, hi vọng anh ấy sớm tỉnh lại, trở về với chúng ta.”
Đường Thu chăm chú xem hết cả tiết mục, thậm chí ngay cả mười phút quảng cáo khi tiết mục kết thúc cũng không bỏ qua. Sau đó, cậu cảm thấy miệng mình nhếch lên, có vài giọt nước mắt ngọt ngào khẽ rơi.
Hậu quả của việc xem TV rất lâu cộng với tâm tình không tốt chính là, trước khi siêu thị đóng cửa, lần đầu tiên Đường Thu mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Lúc này đây, Đường Thu ngủ rất an tâm, thậm chí còn mơ một giấc mộng. Trong mộng, cậu thư thái ung dung nằm trên giường bệnh, không cần lo lắng sẽ bị ăn, cũng không cần lo lắng vì mình bị chảy mà bị vứt đi, còn có người hầu hạ cậu, giúp cậu xoay người, mát xa. Giường bệnh viện không biết vì sao lại có hình dạng cái nôi, nằm ở trên giường có thể cảm giác được tiết tấu đong đưa qua lại, thật sự cực kỳ tuyệt vời.
Sau đó, Đường Thu nghe thấy có người nói. . . . . .
“Thưa anh, tổng cộng là hai trăm bảy mươi tám đồng sáu hào.”
Đường Thu sợ đến mức vội mở to mắt, sau đó, cậu tuyệt vọng phát hiện mình đang nằm trên quầy tính tiền. Bàn tay thật lớn của nhân viên thu ngân giống như ngọn núi to lớn sắp đè xuống cậu.
“A, bịch kẹo này có hai viên bị rách bao đựng rồi.” Cô bé thu ngân đột nhiên nói: “Thực xin lỗi a, quý khách, bằng không thì chúng tôi giúp ngài đổi bịch kẹo khác nhé.”
Đường Thu ngây người, còn chưa kịp tỉnh táo lại, chỉ thầm mơ mơ màng màng nghĩ ngợi trong lòng, rốt cuộc là bị ăn sạch tốt hơn hay là bị vứt đi thì tốt hơn?
“Không cần đổi.”
Chẳng đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, cậu đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp trả lời như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook