Viện Bảo Tàng Sơn Hải
-
Chương 127
EDIT: HÂN
BETA: SNIVY
———————
Viện bảo tàng đóng cửa vào 5:30 phút, các yêu quái lớn nhỏ đều tan tầm, sau khi xác nhận đã không còn người ngoài nữa, tất cả sẽ hóa thành hình người đến nhà nhỏ trồng hoa để ăn tối.
Trước khi các yêu quái đến, đã có một con yêu quái ngồi đợi ăn sẵn trong nhà nhỏ trồng hoa, con yêu quái này chính là Toan Dữ.
Trong vài ngày đi công tác, tuy nó ăn rất nhiều thức ăn của loài người, cả những món nóng hổi mới ra lò nó cũng nhân lúc loài người nấu ăn xoay đi để ăn trộm, nhưng nói thật, món ăn mà mẹ của tên mê gái kia làm chẳng ngon chút nào cả, kém xa của sói yêu và đám rồng đen trong viện bảo tàng nhiều.
Thế nên nó cho rằng mình đi công tác mấy ngày qua không được ăn ngon, đáng thương biết bao.
“Ông sắp có nọng cằm luôn rồi mà còn dám nói mình ăn không ngon á?!” Thao Thiết không thể tin nổi, sao thế gian này lại có con yêu quái mặt dày không biết xấu hổ vậy chứ.
Toan Dữ giật mình, lập tức sờ cằm mình, thấy không có thịt mới yên tâm, nhìn Thao Thiết với vẻ ấm ức.
Những con yêu quái khác cũng đứng về phía Thao Thiết, ném cho Toan Dữ ánh mắt khinh miệt.
Toan Dữ rụt đầu, cảm thấy ấm ức hơn, ăn không ngon thật mà!
“Haizz… Tui cũng muốn đi công tác lắm! Toan Dữ thì khỏi nói, nghe đồn Kế Mông theo đoàn làm phim người ta đóng phim tuyên truyền gì đó, ngày nào cũng được ăn ngon uống say, mập ra luôn đó.” Cửu Vĩ Hồ nói với giọng đầy ngưỡng mộ.
“Chuyện này chúng ta không ngưỡng mộ được đâu.” Phượng Hoàng ném một viên chocolate vào miệng cắn rộp rộp, lùng bùng: “Ai bảo chúng ta ngốc cơ chứ, ban đầu không học Mông Mông đóng giả con gái và đóng giả thành người trưởng thành, chín chắn cơ, không thì bây giờ chúng ta mới là những kẻ ăn ngon uống say rồi.”
“Haiz…” Đám yêu quái đồng thanh thở dài. Bọn yêu quái đực xuýt xoa không thôi, mấy con yêu cái đực số lượng ít ỏi cũng hối hận không kịp.
Lăng Mục Du vừa vào thì nghe thấy lời của đám yêu quái, thật sự cạn lời.
Đám yêu quái ngốc nghếch này, không nhìn xem hình người của mình trông thế nào, dù mặc đồ con gái thì người ta nhìn vào đã biết ngay là nam, cả Phượng Hoàng có ngoại hình xinh đẹp cũng không ngoại lệ, còn giả gái giả làm người trưởng thành, chín chắn, có ra gì không chứ.
Đực cái lại càng khỏi nói, suy cho cùng thì yêu quái cũng như các loài động vật thành tinh, dựa theo quy luật tự nhiên phổ biến, giống cái trông giản dị hơn giống đực, ừm, là loại mặt mày mờ nhạt của người qua đường đó.
Chúng mặc đồ con gái thì đúng là ra dáng con gái thật, nhưng vấn đề là người đại diện phát ngôn của viện bảo tàng phải khiến người ta nhìn vào khó quên chứ không phải nhìn vào là quên ngay.
“Nếu Cửu Vĩ Hồ cũng muốn đóng phim, tao có thể nghĩ cách liên hệ với đoàn làm phim.” Lăng Mục Du ngồi vào chỗ của mình, cười tít mắt nói.
Cửu Vĩ Hồ nghe thế, hai mắt sáng rỡ: “Thật không?” Còn ra vẻ đáng yêu chẳng chút liêm sĩ nào.
Bọn yêu quái khác tức thì chuyển tất cả lòng ngưỡng mộ, đố kỵ với Kế Mông thành ngưỡng mộ, đố kỵ, căm thù Cửu Vĩ Hồ.
Lăng Mục Du gật đầu, nói: “Tao đi nghe ngóng xem nhân vật chính bộ phim nào có con Samoyed không, mi có thể sử dụng phép che mắt cho cái đuôi của mình, giả làm Samoyed để đóng phim.”
Cửu Vĩ Hồ: “…”
Đám yêu quái: “…”
“Nghịch ngợm.” Đan Tiêu xoa đầu vợ mình, không nén được tiếng cười.
Một lúc sau đám yêu mới nhận ra Samoyed là cái giống gì, lập tức cười phá lên, nhao nhao khen ngợi ý kiến của quản lý, bộ phim này quả là dành riêng cho Cửu Vĩ Hồ mà.
Cửu Vĩ Hồ giận lắm, nó giống Samoyed chỗ nào hả? Giống Samoyed chỗ nào hả? Nó đẹp hơn Samoyed gấp trăm lần đấy nhé! Giống chó ngốc nghếch kia sao bằng được Thần Hồ Ly Thanh Khâu được!!!
Lăng Mục Du cố gắng nhịn cười, cố khiến mình trông nghiêm túc một chút: “Nếu đã không muốn đóng Samoyed thì làm việc cho đàng hoàng, thứ Ba đến thứ Năm tuần sau, các bé học sinh lớp một và lớp hai của trường Tiểu học Kim Phong dưới núi sẽ đến viện bảo tàng của chúng ta cho chuyến dạo chơi mùa thu, tính cả học sinh và giáo viên có tổng cộng một trăm lẻ tám người, mọi người phải đón khách với 120% nhiệt tình đấy.”
Thao Thiết trào phúng đầu tiên: “Đám nhãi con loài người phiền phức nhất, ồn ào chết được, có mấy nhóc cứ muốn túm lông của bọn ta.”
Lăng Mục Du bất đắc dĩ, nói: “Ba ngày này viện bảo tàng của chúng ta sẽ không đón thêm khách nào khác ngoài những học sinh đó.”
Bọn yêu quái nhìn nhau, không ai nói chuyện.
Lăng Mục Du tung đòn sát thủ: “Sau khi chuyến dạo chơi mùa thu kết thúc, nếu bọn bây thể hiện tốt sẽ thêm cơm cho bọn bây.”
“Thật không?”
“Thật hơn cả vàng luôn.”
Đám yêu quái bỗng chốc vui vẻ, ai nấy đều vỗ ngực đảm bảo rằng chắc chắn sẽ đón khách thật nhiệt tình, để đám nhóc loài người yêu luôn viện bảo tàng của chúng ta, không muốn đi nữa.
Lăng Mục Du cũng vui vẻ, bèn gắp một miếng cá chày sốt tương cho Đan Tiêu, cười đắc chí với y.
Đan Tiêu ăn cá, liếc nhìn đám yêu quái đang vui như đón Tết, thầm lắc đầu – đám yêu ngốc nghếch này, chẳng lẽ không nhận ra cái bẫy trong lời Tiểu Ngư sao?
“Nếu bọn bây thể hiện tốt sẽ thêm cơm cho bọn bây”, mà tiền đề của việc thêm cơm là thể hiện tốt, vậy thể hiện có tốt hay không là do ai quyết định?
Tất nhiên là quản lý của viện bảo tàng rồi.
Đan Tiêu yêu chiều vợ đang nhĩ có nên nói với đám yêu quái ngốc này về cái bẫy trong lời Tiểu Ngư không?
Ha ha.
Trước sự mong chờ tha thiết của đám yêu quái, học sinh lớp một, lớp hai của Tiểu học Kim Phong được mười giáo viên dẫn đường, đeo cặp trên lưng xếp thành hàng lên viện bảo tàng trên núi chơi thu với tinh thần sôi nổi.
Vì đây là lần đầu tiên tổ chức và tiếp đón hoạt động như vậy nên chưa có kinh nghiệm, Lăng Mục Du lo lắng về vấn đề an toàn, bèn dán thông báo ở trung tâm phục vụ du khách trên trang web, Weibo và viện bảo tàng trước một tuần rằng trong ba ngày học sinh tiểu học chơi thu sẽ không tiếp những vị khách khác, mấy phần mềm bán vé trên mạng cũng sẽ dừng bán vé vào cổng trong ba ngày này.
Sau khi phụ huynh học sinh hay tin thì cực kỳ tán thành việc nhà trường chọn viện bảo tàng Sơn Hải làm địa điểm cho tiết học ngoại khóa cuộc dạo chơi mùa thu. Cuộc chơi thu của trường mấy năm trước đều chỉ tổ chức đi dạo loanh quanh, tuy các bé đi đâu cũng chẳng chơi được, nhưng đâu thể khiến phụ huynh đóng tiền chơi thu cho con mình mà miễn cưỡng vậy chứ, chẳng học hành chẳng vui chơi gì mà phải đóng tận một trăm tệ, chênh lệch hơi quá rồi đấy.
Cuộc dạo chơi mùa thu lần này, tuy nhà trường tổ chức dài hơn mọi năm hai ngày, số tiền cần đóng cũng nhiều hơn một ít, nhưng sau khi thấy bảng kế hoạch chơi thu của trường, đa số các bậc phụ huynh đều không xỉa xói nữa, đóng tiền cũng cực kỳ dứt khoát.
Các em học sinh thì càng vui hơn, ba ngày không cần đi học há há há.
Chín giờ sáng, giáo viên dẫn các em học sinh đến viện bảo tàng Sơn Hải, giáo viên dẫn đội lần này là người quen cũ của viện bảo tàng – thầy Vương dạy môn Lịch Sử của Tiểu học Kim Phong, Lăng Mục Du và đám yêu quái nhỏ đã hóa thành hình người cùng đứng ngoài cổng lớn đón họ.
“Chào, chào quản lý Lăng.” Thầy Vương bước lên trước bắt tay với Lăng Mục Du. Với người quản lý của viện bảo tàng tóc dài ra, người cao lên, còn đổi gương mặt khác, thầy Vương lại không cho rằng cậu đã phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ xem như đổi một quản lý khác và trùng hợp thay, vị quản lý này cũng họ Lăng mà thôi.
“Thầy Vương, các thầy cô giáo, các bạn nhỏ, chào mọi người, chào mừng mọi người nhé.” Lăng Mục Du cười chào hỏi, nhận được tiếng “chào chú” đồng thanh của các em học sinh.
Lăng Mục Du mời các thầy trò vào cổng, nói với thầy Vương: “Thầy cứ tự nhiên nhé.” Sau đó lùi sang một bên, giao lại quyền làm chủ cho các thầy trò, tuy cậu sẽ theo sát suốt quá trình chơi thu, nhưng sẽ không can thiệp vào sự sắp xếp của các giáo viên, chỉ đứng bên cạnh nhìn và giúp đỡ thôi.
Đám yêu quái trong viện bảo tàng cũng thế, cũng đón các bạn nhỏ dạo chơi mùa thu như đón khách hằng ngày, nếu phải chỉ ra chỗ khác biệt thì là tuyên truyền, ba con yêu nhỏ, mỗi con cầm một cái máy ảnh quay suốt cả quá trình. Nội dung quay cũng được sự cho phép của nhà trường và phụ huynh, sau này sẽ được cắt ghép thành video tương tự như phim tài liệu đăng lên mạng để quảng bá trước cho kế hoạch trại hè của Lăng Mục Du.
Lăng Mục Du lùi sang đứng dưới một tán cây, thầy Vương và những giáo viên khác cùng dặn các em học sinh xếp hàng ngay ngắn ở trước lối vào, thầy Vương cầm chiếc loa to nói những điều cần chú ý trong cuộc chơi thu cho các em học sinh, không được to tiếng ầm ĩ, không được quậy phá, không được làm hư hại thiết bị của viện bảo tàng, không được ngắt hoa cỏ trong viện bảo tàng, có việc gì phải báo ngay với thầy cô, không được tự ý làm, vân vân.
“Chậc chậc, nhóc con loài người ồn ào nhất đấy, tên loài người không có tóc trên đầu kia không cho to tiếng ầm ĩ, đám nhóc đã ồn điếc tai rồi.” Một giọng nói mềm mại càu nhàu sau lưng Lăng Mục Du.
Cậu xoay người thì nhìn thấy Đan Tiêu và Minh Hoặc thấp bé bên cạnh y, người càu nhàu tất nhiên là Minh Hoặc rồi.
“Sao ngươi lại đến đây?” Lăng Mục Du hỏi Minh Hoặc.
Minh Hoặc bĩu môi không đáp, Đan Tiêu trả lời giúp nó: “Tò mò bé con loài người chơi thu thế nào, bảo Diệp Đình Đình đưa lên núi.”
Lăng Mục Du rất lấy làm lạ: “Có vậy cũng tò mò à?”
“Hừ!” Minh Hoặc hất mặt đi, gương mặt mũm mĩm lại phồng lên.
“… À, ta biết rồi.” Lăng Mục Du vỡ lẽ.
Minh Hoặc lại quay đầu về, nói với Lăng Mục Du bằng gương mặt hung hãn đáng yêu: “Ngươi biết cái gì?!”
Lăng Mục Du đặt tay lên đầu Minh Hoặc xoa mạnh, cười tít mắt rằng: “Năm sau ngươi phải vào mẫu giáo, nên đến đây trước để học hỏi kinh nghiệm ở chung với mấy bé loài người chứ gì!”
Mẫu giáo? Mẫu giáo!!!
Bấy giờ Minh Hoặc như trúng đòn trời giáng.
Mẫu giáo là thứ quái quỷ gì vậy? Ma Quân như nó mà cần học mẫu giáo á?
“Con nít tất nhiên phải đi mẫu giáo rồi, hồi ta còn nhỏ cũng từng học mà. Có câu nhìn trẻ ba tuổi biết tính cách sau này, đi mẫu giáo là chuyện vô cùng quan trọng, là giai đoạn mấu chốt để mài giũa nhân cách đó.” Lăng Mục Du cười tít mắt, trong mắt Minh Hoặc thì đây rõ ràng là ý đồ xấu.
Minh Hoặc thở hổn hển, nói: “Ta cần mài giũa nhân cách gì nữa, ta đã cả vạn tuổi rồi, già lắm rồi.”
“Câu này ngươi đi mà nói với Khấu Dung kìa, xem cô ấy có đưa ngươi vào trường mẫu giáo không.” Nói đoạn, Lăng Mục Du bật cười: “Không chừng còn tét mông ngươi nữa đấy.”
Vừa nhắc đến từ khóa “tét mông”, Minh Hoặc tức thì nhìn Đan Tiêu với vẻ giận dữ.
Đan Tiêu cúi đầu tránh đi tầm mắt của Minh Hoặc, sau đó ngước đầu với vẻ vô cảm, như kiểu “ngươi nhìn ta làm gì, ta từng tét mông ngươi chưa?”.
Minh Hoặc tức chết mất, cái tên Đan Tiêu vô liêm sĩ này còn dám giả vờ giả vịt với hắn!
Được, ngươi cứ giả vờ tiếp đi, xem ta làm thế nào…
Minh Hoặc nghĩ ngợi, không thể nói chuyện đó ra, không thì Thủy Suy và Đan Tiêu cùng một giuộc với nhau, chắc chắn sẽ cười nhạo mình mất.
Ma thần đắn đo suy nghĩ, cuối cùng lại nghĩ ra cách trả thù là…
Huơ cánh tay mum múp ngăn ngắn lên vỗ cái “chát”, bàn tay mũm mĩm đánh mạnh lên mông Đan Tiêu.
Đan Tiêu: “…”
Lăng Mục Du: (⊙o⊙)
Còn Minh Hoặc đã co cặp giò ngắn nhỏ của mình lên chạy bịch bịch bịch như bay, biến mất hút.
Ui! Đánh xong rồi chạy kích thích ghê.
Đan Tiêu: (╰_╯)#
Lăng Mục Du: “…”
Bà xã nhà mình bị vị thần khác sàm sỡ khiến tâm trạng Lăng Tiểu Ngư lúc này vô cùng phức tạp: “Tiêu Tiêu, có phải Minh Hoặc… có ý với anh không?” Không thì sờ mông anh làm gì?
Đan Tiêu:!!!
BETA: SNIVY
———————
Viện bảo tàng đóng cửa vào 5:30 phút, các yêu quái lớn nhỏ đều tan tầm, sau khi xác nhận đã không còn người ngoài nữa, tất cả sẽ hóa thành hình người đến nhà nhỏ trồng hoa để ăn tối.
Trước khi các yêu quái đến, đã có một con yêu quái ngồi đợi ăn sẵn trong nhà nhỏ trồng hoa, con yêu quái này chính là Toan Dữ.
Trong vài ngày đi công tác, tuy nó ăn rất nhiều thức ăn của loài người, cả những món nóng hổi mới ra lò nó cũng nhân lúc loài người nấu ăn xoay đi để ăn trộm, nhưng nói thật, món ăn mà mẹ của tên mê gái kia làm chẳng ngon chút nào cả, kém xa của sói yêu và đám rồng đen trong viện bảo tàng nhiều.
Thế nên nó cho rằng mình đi công tác mấy ngày qua không được ăn ngon, đáng thương biết bao.
“Ông sắp có nọng cằm luôn rồi mà còn dám nói mình ăn không ngon á?!” Thao Thiết không thể tin nổi, sao thế gian này lại có con yêu quái mặt dày không biết xấu hổ vậy chứ.
Toan Dữ giật mình, lập tức sờ cằm mình, thấy không có thịt mới yên tâm, nhìn Thao Thiết với vẻ ấm ức.
Những con yêu quái khác cũng đứng về phía Thao Thiết, ném cho Toan Dữ ánh mắt khinh miệt.
Toan Dữ rụt đầu, cảm thấy ấm ức hơn, ăn không ngon thật mà!
“Haizz… Tui cũng muốn đi công tác lắm! Toan Dữ thì khỏi nói, nghe đồn Kế Mông theo đoàn làm phim người ta đóng phim tuyên truyền gì đó, ngày nào cũng được ăn ngon uống say, mập ra luôn đó.” Cửu Vĩ Hồ nói với giọng đầy ngưỡng mộ.
“Chuyện này chúng ta không ngưỡng mộ được đâu.” Phượng Hoàng ném một viên chocolate vào miệng cắn rộp rộp, lùng bùng: “Ai bảo chúng ta ngốc cơ chứ, ban đầu không học Mông Mông đóng giả con gái và đóng giả thành người trưởng thành, chín chắn cơ, không thì bây giờ chúng ta mới là những kẻ ăn ngon uống say rồi.”
“Haiz…” Đám yêu quái đồng thanh thở dài. Bọn yêu quái đực xuýt xoa không thôi, mấy con yêu cái đực số lượng ít ỏi cũng hối hận không kịp.
Lăng Mục Du vừa vào thì nghe thấy lời của đám yêu quái, thật sự cạn lời.
Đám yêu quái ngốc nghếch này, không nhìn xem hình người của mình trông thế nào, dù mặc đồ con gái thì người ta nhìn vào đã biết ngay là nam, cả Phượng Hoàng có ngoại hình xinh đẹp cũng không ngoại lệ, còn giả gái giả làm người trưởng thành, chín chắn, có ra gì không chứ.
Đực cái lại càng khỏi nói, suy cho cùng thì yêu quái cũng như các loài động vật thành tinh, dựa theo quy luật tự nhiên phổ biến, giống cái trông giản dị hơn giống đực, ừm, là loại mặt mày mờ nhạt của người qua đường đó.
Chúng mặc đồ con gái thì đúng là ra dáng con gái thật, nhưng vấn đề là người đại diện phát ngôn của viện bảo tàng phải khiến người ta nhìn vào khó quên chứ không phải nhìn vào là quên ngay.
“Nếu Cửu Vĩ Hồ cũng muốn đóng phim, tao có thể nghĩ cách liên hệ với đoàn làm phim.” Lăng Mục Du ngồi vào chỗ của mình, cười tít mắt nói.
Cửu Vĩ Hồ nghe thế, hai mắt sáng rỡ: “Thật không?” Còn ra vẻ đáng yêu chẳng chút liêm sĩ nào.
Bọn yêu quái khác tức thì chuyển tất cả lòng ngưỡng mộ, đố kỵ với Kế Mông thành ngưỡng mộ, đố kỵ, căm thù Cửu Vĩ Hồ.
Lăng Mục Du gật đầu, nói: “Tao đi nghe ngóng xem nhân vật chính bộ phim nào có con Samoyed không, mi có thể sử dụng phép che mắt cho cái đuôi của mình, giả làm Samoyed để đóng phim.”
Cửu Vĩ Hồ: “…”
Đám yêu quái: “…”
“Nghịch ngợm.” Đan Tiêu xoa đầu vợ mình, không nén được tiếng cười.
Một lúc sau đám yêu mới nhận ra Samoyed là cái giống gì, lập tức cười phá lên, nhao nhao khen ngợi ý kiến của quản lý, bộ phim này quả là dành riêng cho Cửu Vĩ Hồ mà.
Cửu Vĩ Hồ giận lắm, nó giống Samoyed chỗ nào hả? Giống Samoyed chỗ nào hả? Nó đẹp hơn Samoyed gấp trăm lần đấy nhé! Giống chó ngốc nghếch kia sao bằng được Thần Hồ Ly Thanh Khâu được!!!
Lăng Mục Du cố gắng nhịn cười, cố khiến mình trông nghiêm túc một chút: “Nếu đã không muốn đóng Samoyed thì làm việc cho đàng hoàng, thứ Ba đến thứ Năm tuần sau, các bé học sinh lớp một và lớp hai của trường Tiểu học Kim Phong dưới núi sẽ đến viện bảo tàng của chúng ta cho chuyến dạo chơi mùa thu, tính cả học sinh và giáo viên có tổng cộng một trăm lẻ tám người, mọi người phải đón khách với 120% nhiệt tình đấy.”
Thao Thiết trào phúng đầu tiên: “Đám nhãi con loài người phiền phức nhất, ồn ào chết được, có mấy nhóc cứ muốn túm lông của bọn ta.”
Lăng Mục Du bất đắc dĩ, nói: “Ba ngày này viện bảo tàng của chúng ta sẽ không đón thêm khách nào khác ngoài những học sinh đó.”
Bọn yêu quái nhìn nhau, không ai nói chuyện.
Lăng Mục Du tung đòn sát thủ: “Sau khi chuyến dạo chơi mùa thu kết thúc, nếu bọn bây thể hiện tốt sẽ thêm cơm cho bọn bây.”
“Thật không?”
“Thật hơn cả vàng luôn.”
Đám yêu quái bỗng chốc vui vẻ, ai nấy đều vỗ ngực đảm bảo rằng chắc chắn sẽ đón khách thật nhiệt tình, để đám nhóc loài người yêu luôn viện bảo tàng của chúng ta, không muốn đi nữa.
Lăng Mục Du cũng vui vẻ, bèn gắp một miếng cá chày sốt tương cho Đan Tiêu, cười đắc chí với y.
Đan Tiêu ăn cá, liếc nhìn đám yêu quái đang vui như đón Tết, thầm lắc đầu – đám yêu ngốc nghếch này, chẳng lẽ không nhận ra cái bẫy trong lời Tiểu Ngư sao?
“Nếu bọn bây thể hiện tốt sẽ thêm cơm cho bọn bây”, mà tiền đề của việc thêm cơm là thể hiện tốt, vậy thể hiện có tốt hay không là do ai quyết định?
Tất nhiên là quản lý của viện bảo tàng rồi.
Đan Tiêu yêu chiều vợ đang nhĩ có nên nói với đám yêu quái ngốc này về cái bẫy trong lời Tiểu Ngư không?
Ha ha.
Trước sự mong chờ tha thiết của đám yêu quái, học sinh lớp một, lớp hai của Tiểu học Kim Phong được mười giáo viên dẫn đường, đeo cặp trên lưng xếp thành hàng lên viện bảo tàng trên núi chơi thu với tinh thần sôi nổi.
Vì đây là lần đầu tiên tổ chức và tiếp đón hoạt động như vậy nên chưa có kinh nghiệm, Lăng Mục Du lo lắng về vấn đề an toàn, bèn dán thông báo ở trung tâm phục vụ du khách trên trang web, Weibo và viện bảo tàng trước một tuần rằng trong ba ngày học sinh tiểu học chơi thu sẽ không tiếp những vị khách khác, mấy phần mềm bán vé trên mạng cũng sẽ dừng bán vé vào cổng trong ba ngày này.
Sau khi phụ huynh học sinh hay tin thì cực kỳ tán thành việc nhà trường chọn viện bảo tàng Sơn Hải làm địa điểm cho tiết học ngoại khóa cuộc dạo chơi mùa thu. Cuộc chơi thu của trường mấy năm trước đều chỉ tổ chức đi dạo loanh quanh, tuy các bé đi đâu cũng chẳng chơi được, nhưng đâu thể khiến phụ huynh đóng tiền chơi thu cho con mình mà miễn cưỡng vậy chứ, chẳng học hành chẳng vui chơi gì mà phải đóng tận một trăm tệ, chênh lệch hơi quá rồi đấy.
Cuộc dạo chơi mùa thu lần này, tuy nhà trường tổ chức dài hơn mọi năm hai ngày, số tiền cần đóng cũng nhiều hơn một ít, nhưng sau khi thấy bảng kế hoạch chơi thu của trường, đa số các bậc phụ huynh đều không xỉa xói nữa, đóng tiền cũng cực kỳ dứt khoát.
Các em học sinh thì càng vui hơn, ba ngày không cần đi học há há há.
Chín giờ sáng, giáo viên dẫn các em học sinh đến viện bảo tàng Sơn Hải, giáo viên dẫn đội lần này là người quen cũ của viện bảo tàng – thầy Vương dạy môn Lịch Sử của Tiểu học Kim Phong, Lăng Mục Du và đám yêu quái nhỏ đã hóa thành hình người cùng đứng ngoài cổng lớn đón họ.
“Chào, chào quản lý Lăng.” Thầy Vương bước lên trước bắt tay với Lăng Mục Du. Với người quản lý của viện bảo tàng tóc dài ra, người cao lên, còn đổi gương mặt khác, thầy Vương lại không cho rằng cậu đã phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ xem như đổi một quản lý khác và trùng hợp thay, vị quản lý này cũng họ Lăng mà thôi.
“Thầy Vương, các thầy cô giáo, các bạn nhỏ, chào mọi người, chào mừng mọi người nhé.” Lăng Mục Du cười chào hỏi, nhận được tiếng “chào chú” đồng thanh của các em học sinh.
Lăng Mục Du mời các thầy trò vào cổng, nói với thầy Vương: “Thầy cứ tự nhiên nhé.” Sau đó lùi sang một bên, giao lại quyền làm chủ cho các thầy trò, tuy cậu sẽ theo sát suốt quá trình chơi thu, nhưng sẽ không can thiệp vào sự sắp xếp của các giáo viên, chỉ đứng bên cạnh nhìn và giúp đỡ thôi.
Đám yêu quái trong viện bảo tàng cũng thế, cũng đón các bạn nhỏ dạo chơi mùa thu như đón khách hằng ngày, nếu phải chỉ ra chỗ khác biệt thì là tuyên truyền, ba con yêu nhỏ, mỗi con cầm một cái máy ảnh quay suốt cả quá trình. Nội dung quay cũng được sự cho phép của nhà trường và phụ huynh, sau này sẽ được cắt ghép thành video tương tự như phim tài liệu đăng lên mạng để quảng bá trước cho kế hoạch trại hè của Lăng Mục Du.
Lăng Mục Du lùi sang đứng dưới một tán cây, thầy Vương và những giáo viên khác cùng dặn các em học sinh xếp hàng ngay ngắn ở trước lối vào, thầy Vương cầm chiếc loa to nói những điều cần chú ý trong cuộc chơi thu cho các em học sinh, không được to tiếng ầm ĩ, không được quậy phá, không được làm hư hại thiết bị của viện bảo tàng, không được ngắt hoa cỏ trong viện bảo tàng, có việc gì phải báo ngay với thầy cô, không được tự ý làm, vân vân.
“Chậc chậc, nhóc con loài người ồn ào nhất đấy, tên loài người không có tóc trên đầu kia không cho to tiếng ầm ĩ, đám nhóc đã ồn điếc tai rồi.” Một giọng nói mềm mại càu nhàu sau lưng Lăng Mục Du.
Cậu xoay người thì nhìn thấy Đan Tiêu và Minh Hoặc thấp bé bên cạnh y, người càu nhàu tất nhiên là Minh Hoặc rồi.
“Sao ngươi lại đến đây?” Lăng Mục Du hỏi Minh Hoặc.
Minh Hoặc bĩu môi không đáp, Đan Tiêu trả lời giúp nó: “Tò mò bé con loài người chơi thu thế nào, bảo Diệp Đình Đình đưa lên núi.”
Lăng Mục Du rất lấy làm lạ: “Có vậy cũng tò mò à?”
“Hừ!” Minh Hoặc hất mặt đi, gương mặt mũm mĩm lại phồng lên.
“… À, ta biết rồi.” Lăng Mục Du vỡ lẽ.
Minh Hoặc lại quay đầu về, nói với Lăng Mục Du bằng gương mặt hung hãn đáng yêu: “Ngươi biết cái gì?!”
Lăng Mục Du đặt tay lên đầu Minh Hoặc xoa mạnh, cười tít mắt rằng: “Năm sau ngươi phải vào mẫu giáo, nên đến đây trước để học hỏi kinh nghiệm ở chung với mấy bé loài người chứ gì!”
Mẫu giáo? Mẫu giáo!!!
Bấy giờ Minh Hoặc như trúng đòn trời giáng.
Mẫu giáo là thứ quái quỷ gì vậy? Ma Quân như nó mà cần học mẫu giáo á?
“Con nít tất nhiên phải đi mẫu giáo rồi, hồi ta còn nhỏ cũng từng học mà. Có câu nhìn trẻ ba tuổi biết tính cách sau này, đi mẫu giáo là chuyện vô cùng quan trọng, là giai đoạn mấu chốt để mài giũa nhân cách đó.” Lăng Mục Du cười tít mắt, trong mắt Minh Hoặc thì đây rõ ràng là ý đồ xấu.
Minh Hoặc thở hổn hển, nói: “Ta cần mài giũa nhân cách gì nữa, ta đã cả vạn tuổi rồi, già lắm rồi.”
“Câu này ngươi đi mà nói với Khấu Dung kìa, xem cô ấy có đưa ngươi vào trường mẫu giáo không.” Nói đoạn, Lăng Mục Du bật cười: “Không chừng còn tét mông ngươi nữa đấy.”
Vừa nhắc đến từ khóa “tét mông”, Minh Hoặc tức thì nhìn Đan Tiêu với vẻ giận dữ.
Đan Tiêu cúi đầu tránh đi tầm mắt của Minh Hoặc, sau đó ngước đầu với vẻ vô cảm, như kiểu “ngươi nhìn ta làm gì, ta từng tét mông ngươi chưa?”.
Minh Hoặc tức chết mất, cái tên Đan Tiêu vô liêm sĩ này còn dám giả vờ giả vịt với hắn!
Được, ngươi cứ giả vờ tiếp đi, xem ta làm thế nào…
Minh Hoặc nghĩ ngợi, không thể nói chuyện đó ra, không thì Thủy Suy và Đan Tiêu cùng một giuộc với nhau, chắc chắn sẽ cười nhạo mình mất.
Ma thần đắn đo suy nghĩ, cuối cùng lại nghĩ ra cách trả thù là…
Huơ cánh tay mum múp ngăn ngắn lên vỗ cái “chát”, bàn tay mũm mĩm đánh mạnh lên mông Đan Tiêu.
Đan Tiêu: “…”
Lăng Mục Du: (⊙o⊙)
Còn Minh Hoặc đã co cặp giò ngắn nhỏ của mình lên chạy bịch bịch bịch như bay, biến mất hút.
Ui! Đánh xong rồi chạy kích thích ghê.
Đan Tiêu: (╰_╯)#
Lăng Mục Du: “…”
Bà xã nhà mình bị vị thần khác sàm sỡ khiến tâm trạng Lăng Tiểu Ngư lúc này vô cùng phức tạp: “Tiêu Tiêu, có phải Minh Hoặc… có ý với anh không?” Không thì sờ mông anh làm gì?
Đan Tiêu:!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook