Viện Bảo Tàng Sơn Hải
-
Chương 125
EDIT: HÂN
BETA: HẠ Y
…………
Lúc Lăng Mục Du và hiệu trưởng Triệu của Tiểu học Kim Phong sắp xếp thỏa đáng hết hoạt động mùa thu của học sinh, Minh Hoặc cũng đã nghĩ ra cách dạy cho tên dê xồm một bài học.
Hoạt động mùa thu của học sinh được quyết định vào cuối tháng Chín – cuối thu mát mẻ, tổng cộng ba ngày hai đêm, tối sẽ ở trong “ký túc xá tập thể” mà viện bảo tàng chuẩn bị trước.
Ban đầu định để học sinh ở trong lều trải nghiệm cuộc sống hoang dã, nhưng khi ấy núi Ngọa Long về đêm đã dần trở lạnh, ở trong lều không hay lắm, Lăng Mục Du bèn quy hoạch lại hai sảnh triển lãm trống thành ký túc xá nam và nữ.
Cách mà Minh Hoặc nghĩ ra để xử tên dê xồm đó là cử Toan Dữ ra.
Núi Cảnh có loài chim, trông như rắn nhưng lại có bốn cánh, sáu mắt, sáu chân, tên Toan Dữ, tiếng của nó như đang tự gọi tên mình, nhìn thấy nó ở thành trấn nào, nơi đó ắt sẽ có nỗi sợ.
Ngoại hình của Toan Dữ là con rắn có sáu chân và sáu mắt, bốn cánh, nhưng nó lại là điểu yêu, kêu tiếng nghe như “Toan Dữ, Toan Dữ”, nó xuất hiện ở đâu, người của thành trấn đó sẽ gặp ác mộng, còn là ác mộng vô cùng khủng khiếp.
Trong mắt Minh Hoặc, loại yêu này đúng là lựa chọn tốt nhất để dạy dỗ tên dê xồm.
“Tại sao?” Toan Dữ đau lòng nâng cánh tự ôm lấy mình: “Tại sao tui phải ở trong nhà một tên dê xồm tận tám ngày? Tui sợ lắm.”
Đôi mắt đen như hạt nho của Minh Hoặc tức thì ánh lên vẻ bất mãn, bàn tay mũm mĩm vỗ đầu Toan Dữ: “Ngươi tiến bộ lên đi được không? Đại yêu thượng cổ mà sao lại dễ bị dọa sợ vậy.”
Toan Dữ nhút nhát co rụt người lại, lỡ rồi nói thẳng luôn: “Tui sợ mà. Lúc trước con người thấy tôi là đánh, ngài nhìn nè Ma quân, vết sẹo trên cái chân này của tôi,” nó vươn một cái chân ra cho Minh Hoặc xem: “là do lúc trước con người đánh đó, suýt gãy luôn, phải nghỉ ngơi lâu lắm mới lành được.”
Minh Hoặc: “…”
Đường đường là đại yêu thượng cổ khiến người ta rơi vào ác mộng không thoát được, sợ như vậy coi có được không?
Toan Dữ cuộn mình nhỏ hơn trước ánh mắt trầm mặc của Minh Hoặc, và cực lực đề cử Chu Nhụ và Ung Hòa đỉnh hơn mình, cũng có thể “gặp sẽ mang đến nỗi sợ”.
“Không được!” Minh Hoặc chưa nói, Đan Tiêu đã bác bỏ trước: “Chu Nhụ và Ung Hòa không được đi. Mi chỉ khiến người ta mơ thấy ác mộng thôi, nhưng chúng sẽ khiến người ở đó trở nên bạo lực và gây ra chuyện khủng khiếp, nhất là Ung Hòa, không được ra khỏi cổng viện bảo tàng dù chỉ một bước.”
Chu Nhụ và Ung Hòa dán sát nhau, tức giận trừng Toan Dữ – đang yên đang lành, tại sao cứ phải nhắc bọn này, phiền chết được.
Toan Dữ bĩu môi, đút đầu vào khe sofa, giả vờ mình là một con đà điểu.
“Quyết định vậy đi. Tối nay Toan Dữ đến nhà tên dê xồm kia.” Minh Hoặc cười châm chọc: “Cho hắn giấc mơ đàn ông không thể chịu đựng nhất.”
Mấy con yêu quái khác cố gắng nhịn cười.
Toan Dữ đút đầu sâu hơn.
“Gì mà giấc mơ đàn ông không thể chịu đựng được nhất?” Lăng Mục Du cầm một bát to đầy những viên bạch tuộc mà mình tự làm đi vào văn phòng, không nghe đoạn trước, chỉ nghe thấy câu cuối cùng này.
Dạo này cậu đầu tắt mặt tối với hoạt động mùa thu của học sinh, cả việc Đan Tiêu xách Minh Hoặc xuống núi đến ngày thứ ba Minh Hoặc lại bảo Khấu Dung đưa mình lên núi mà cũng chẳng biết, còn tưởng Minh Hoặc luôn ở trong viện bảo tàng.
“Sao ngươi chưa về?” Trước ánh mắt đầy khao khát của đám yêu, Lăng Mục Du đưa bát đựng viên bạch tuộc cho Đan Tiêu, rồi lại nói với Minh Hoặc: “Lần này ngươi ở nửa tháng rồi đấy, không nhớ mẹ ngươi à?”
Minh Hoặc: “…” Cứ cảm giác Thủy Thôi cố ý nói vậy.
“E hèm…” Đan Tiêu hạ giọng tằng hắng một tiếng, đặt bạch tuộc viên trong tay xuống: “Trong khoảng thời gian này Minh Hoặc có về vài ngày, mới lên lại.”
“Ồ.” Lăng Mục Du gật đầu, lấy một viên ăn, không hỏi gì khác nữa.
Minh Hoặc: “…” Tên khốn Thủy Thôi, chẳng lẽ không hỏi sao hắn không về à?
Phết tương Thiên Đảo (*), nước sốt, thêm một chút vụn rong biển và cá ngừ khô bào, viên bạch tuộc vàng óng ánh cám dỗ từng con yêu quái trong văn phòng, con nào con nấy đều nhìn chằm chằm miệng của Lăng Mục Du cắn một cái mất nửa viên.
Viên bánh nóng hổi được cắn ra đang còn bốc hơi nóng, bên trong được dồn rất nhiều chân bạch tuộc, đám yêu quái đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt, tuy mới ăn xong bữa tối, bụng không đói, nhưng mắt chúng nó đói mà.
Bát đựng bánh đang ở trong tay viện trưởng, chúng không dám cướp, tại sao Tiểu Ngư còn chưa nói sẽ cho chúng ăn nhỉ?
Lăng Mục Du lại há mồm định ăn luôn nửa viên còn lại, chợt nhận được tín hiệu khao khát bức thiết của đám yêu quái, cậu cười nói: “Trong bếp có nhiều lắm, bọn mi tự lấy đi .”
Chưa dứt lời, yêu quái trong văn phòng đã biến mất sạch. À, còn mỗi Toan Dữ chưa đi.
“Toan Dữ sao vậy?” Cuối cùng Lăng Mục Du đã thấy trạng thái kỳ lạ của Toan Dữ, đầu đút trong khe, người co cụm lại, bốn cái cánh ôm chặt lấy mình: “Toan Dữ, mi không ăn bạch tuộc viên à? Đến muộn sẽ hết đấy.”
Toan Dữ vẫn không động đậy, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng “Toan Dữ” đáng thương.
Lăng Mục Du nhìn Đan Tiêu, rồi lại nhìn Minh Hoặc, đầu tiên là vẻ mặt đầy khó hiểu, sau lại vỡ lẽ, hỏi Toan Dữ: “Có phải đầu mi bị kẹt trong sofa không ra được?”
Đâu ngờ trí tưởng tượng của Quản lý viên lại quái lạ như vậy, sao đại yêu thượng cổ lại có thể bị kẹt ở sofa chứ.
Đan Tiêu phì cười, Minh Hoặc thì chẳng khách sáo cười phá lên, tiếng cười còn rất trong trẻo non nớt.
Toan Dữ: “…”
Lăng Mục Du chớp mắt, mình nói sai gì à?
“Không phải kẹt đầu.” Đan Tiêu giải thích: “Minh Hoặc bảo Toan Dữ xuống núi hù dọa một người, Toan Dữ sợ không dám đi.”
Lăng Mục Du hỏi Minh Hoặc: “Làm gì mà phải để Toan Dữ đi dọa con người? Toan Dữ nhát gan lắm, lại mù phương hướng, ra ngoài chưa chắc tìm được đường về.”
Toan Dữ đang chúi dầu trong khe sofa nghe thấy lời Quản lý viên nói, tức thì rút đầu ra, gật đầu lia lịa.
Đúng đúng, nhỡ nó mù đường không về được thì sao?
Minh Hoặc nói: “Sợ gì, để Đan Tiêu đưa đón nó đi về. Huống chi Đan Tiêu còn phải đến nhà tên dê xồm kia tạo kết giới, không thì hàng xóm của tên dê xồm cũng sẽ gặp ác mộng.”
“Dê xồm?” Tên dê xồm từ đâu xuất hiện vậy?
Minh Hoặc kể tỉ mỉ chi tiết chuyện tên dê xồm thèm muốn Khấu Dung và sàm sỡ cô, còn đánh giá một cách chủ quan về mặt mũi xấu xí hèn hạ của tên dê xồm này.
Lăng Mục Du cạn lời, một lúc sau mới khuyên: “Ngươi đừng làm bậy. Ngươi đã hỏi Khấu Dung có thích người đó không chưa? Nhỡ hai người họ đều có ý với nhau, sao ngươi nỡ chia rẽ đôi uyên ương.”
“Con người hèn hạ như vậy sao lại xứng được.” Minh Hoặc huơ cánh tay múp nhỏ, nói với vẻ ngang ngược: “Cô gái Khấu Dung kia không biết nhìn, không thì sao lại thích Lăng Giác, mặc kệ cô ấy có thích tên dê xồm kia không, bổn thần cũng phải làm kẻ chia rẽ uyên ương.”
Lăng Mục Du: “…”
Đan Tiêu: “…”
Toan Dữ: “…”
Đám yêu quái tranh giành bạch tuộc viên trong bếp xong quay về, nghe thấy tuyên bố xấc xược của Ma quân, thế là vỗ vuốt a dua: “Ma quân nói hay lắm, Ma quân tuyệt quá, phong thái năm xưa của Ma quân không giảm đi chút nào.”
Đám tiểu yêu đi sau lưng đám đại yêu cũng vỗ vuốt, tuy chúng chẳng rõ năm xưa Ma quân có phong thái thế nào.
Chỉ mỗi bé rồng trắng và cọp oai phong là đực mặt ra, bởi sau khi thấy cảnh ở vườn hoa phía sau, chúng thật sự không tài nào tưởng tượng ra được phong thái năm xưa của cục tròn.
Lăng Mục Du ngờ vực hỏi Đan Tiêu: “Năm xưa Minh Hoặc làm những gì?” Chia rẽ cặp đôi cũng được tính là không thua kém phong thái năm xưa?
Khóe miệng Đan Tiêu giật giật, từ chối nhớ lại.
Chuyện này được quyết định như vậy, mặc xác Toan Dữ có vui hay không, nó đều bị Đan Tiêu xách xuống núi, Lăng Mục Du tò mò đi theo.
Tên dê xồm theo lời Minh Hoặc đã ở trong trấn Cốc Hợp từ đời ông cố nội, luôn theo nghề nông. Sau khi hắn tốt nghiệp đại học cũng không ở lại trong thành phố lớn bươn chải, mà về trấn mở một cửa hàng online bán đặc sản đặc trưng của trấn, mấy năm trước việc làm ăn khá tốt, mấy năm nay vì những cửa tiệm nhỏ ngày càng khó duy trì trên các trang mua bán trực tuyến, bèn đóng cửa tiệm mạng, mở khu du lịch nông thôn theo đà phất lên của viện bảo tàng Sơn Hải.
Đây đều là những điều Lăng Mục Du hỏi thăm được từ các bà các dì ở gần nhà hắn, còn nhân tiện nghe ngóng luôn cô cháu ngoại của một dì thích hắn, dì nọ đang định làm mai cho hắn và cháu gái của mình.
“Cậu chàng này cũng có đầu óc kinh doanh, hoàn cảnh gia đình cũng ổn, còn là người đầu tiên mua nhà thang máy trong trấn nữa.” Dì ấy khen lấy khen để hắn.
Minh Hoặc nghe thế càng giữ vững quyết tâm chia rẽ: “Chậc chậc, còn trêu ong ghẹo bướm, đúng là dê xồm.”
Lăng Mục Du bất đắc dĩ nhìn hắn, muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại có lẽ Minh Hoặc cũng không nghe, thế là thôi, quay đầu dặn Toan Dữ đang quấn chặt cánh tay mình: “Mi cứ ở trong căn nhà đó, xem như đi công tác, tám ngày sau bọn tao sẽ đến đón mi.”
Sáu con mắt của Toan Dữ rưng rưng, im lặng nhìn Lăng Mục Du với vẻ đáng thương.
Lăng Mục Du: “…”
Nếu không phải vì Toan Dữ xấu xí quá, sáu con mắt hơi đáng sợ, không chừng cậu sẽ mủi lòng trước dáng vẻ đáng thương của nó, còn bây giờ thì…
Đan Tiêu túm cánh của Toan Dữ xách nó khỏi cánh tay Lăng Mục Du, ba thần một yêu dùng phép che mắt dễ dàng đột nhập nhà dân, Toan Dữ bị đặt trên đầu tủ quần áo trong phòng ngủ, làm phép che mắt, giăng kết giới.
Mọi chuyện đều được chuẩn bị xong, chỉ chờ “dê xồm” thôi.
Tên dê xồm theo lời Minh Hoặc về đến nhà vào buổi tối, không hề nhận thấy gì khác thường trong nhà, lúc đến tủ quần áo lấy đồ ngủ đi tắm cũng chẳng hay biết trên đầu tủ có một con yêu quái đang nhìn hắn bằng sáu con mắt.
Hắn lấy quần áo, miệng mắng: “Một người phụ nữ dẫn theo con chồng trước, cũng có giá quá, nếu không vì thấy cô cũng khá đẹp, cô nghĩ tôi vui lòng mất nhiều thời gian với cô vậy à.”
Dứt lời, hắn ra khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm tắm rửa.
Trên đầu tủ quần áo trong phòng ngủ, Toan Dữ nghiêng đầu, nghĩ bụng: Chắc tên dê xồm đang mắng mẹ của Ma quân, vậy mình sẽ cho hắn ác mộng khủng khiếp nhất.
Toan Dữ hồi đầu còn sợ co cụm người lại bấy giờ chẳng sợ nữa, nó bay từ đầu tủ xuống, đến ngoài phòng tắm, lắc lư cánh, yêu lực tỏa ra rồi bị kết giới chặn trong nhà, chỉ có người bên trong trúng.
Toan Dữ chờ một lúc mới mở cửa phòng tắm vào xem tên dê xồm đã thiếp đi chưa.
Mới vào thấy vòi sen đang chảy nước rào rào, người nọ ngồi dưới sàn dựa vào tường, nhắm mắt nhíu mày, có thể thấy đã ngủ mất, hơn nữa còn mơ thấy ác mộng.
“Tiết kiệm nước, tiết kiệm nước.” Toan Dữ bay qua tắt vòi sen đi, sau đó lơ lửng trước mặt người nọ, một cái chân đặt lên trán hắn, yêu lực truyền cuồn cuộn vào hồn người nọ, sau khi chắc chắn hắn sẽ mơ thấy giấc mơ khủng khiếp mà đàn ông không thể chịu đựng được, bấy giờ nó mới rụt chân về, bay ra phòng tắm.
Lúc bay ngang qua phòng bếp, cánh của Toan Dữ dừng lại, nhìn tủ lạnh trong bếp, sáu mắt long lanh, bay đến mở tủ lạnh ra. Khi nhìn thấy bia cổ vịt thịt gà chiên xù thịt bò khô vân vân, sáu con mắt của nó sáng rỡ.
Không ngờ đi công tác cũng có nhiều đồ ăn ngon vậy, á há há há, nó không ngại công tác thêm đâu.
BETA: HẠ Y
…………
Lúc Lăng Mục Du và hiệu trưởng Triệu của Tiểu học Kim Phong sắp xếp thỏa đáng hết hoạt động mùa thu của học sinh, Minh Hoặc cũng đã nghĩ ra cách dạy cho tên dê xồm một bài học.
Hoạt động mùa thu của học sinh được quyết định vào cuối tháng Chín – cuối thu mát mẻ, tổng cộng ba ngày hai đêm, tối sẽ ở trong “ký túc xá tập thể” mà viện bảo tàng chuẩn bị trước.
Ban đầu định để học sinh ở trong lều trải nghiệm cuộc sống hoang dã, nhưng khi ấy núi Ngọa Long về đêm đã dần trở lạnh, ở trong lều không hay lắm, Lăng Mục Du bèn quy hoạch lại hai sảnh triển lãm trống thành ký túc xá nam và nữ.
Cách mà Minh Hoặc nghĩ ra để xử tên dê xồm đó là cử Toan Dữ ra.
Núi Cảnh có loài chim, trông như rắn nhưng lại có bốn cánh, sáu mắt, sáu chân, tên Toan Dữ, tiếng của nó như đang tự gọi tên mình, nhìn thấy nó ở thành trấn nào, nơi đó ắt sẽ có nỗi sợ.
Ngoại hình của Toan Dữ là con rắn có sáu chân và sáu mắt, bốn cánh, nhưng nó lại là điểu yêu, kêu tiếng nghe như “Toan Dữ, Toan Dữ”, nó xuất hiện ở đâu, người của thành trấn đó sẽ gặp ác mộng, còn là ác mộng vô cùng khủng khiếp.
Trong mắt Minh Hoặc, loại yêu này đúng là lựa chọn tốt nhất để dạy dỗ tên dê xồm.
“Tại sao?” Toan Dữ đau lòng nâng cánh tự ôm lấy mình: “Tại sao tui phải ở trong nhà một tên dê xồm tận tám ngày? Tui sợ lắm.”
Đôi mắt đen như hạt nho của Minh Hoặc tức thì ánh lên vẻ bất mãn, bàn tay mũm mĩm vỗ đầu Toan Dữ: “Ngươi tiến bộ lên đi được không? Đại yêu thượng cổ mà sao lại dễ bị dọa sợ vậy.”
Toan Dữ nhút nhát co rụt người lại, lỡ rồi nói thẳng luôn: “Tui sợ mà. Lúc trước con người thấy tôi là đánh, ngài nhìn nè Ma quân, vết sẹo trên cái chân này của tôi,” nó vươn một cái chân ra cho Minh Hoặc xem: “là do lúc trước con người đánh đó, suýt gãy luôn, phải nghỉ ngơi lâu lắm mới lành được.”
Minh Hoặc: “…”
Đường đường là đại yêu thượng cổ khiến người ta rơi vào ác mộng không thoát được, sợ như vậy coi có được không?
Toan Dữ cuộn mình nhỏ hơn trước ánh mắt trầm mặc của Minh Hoặc, và cực lực đề cử Chu Nhụ và Ung Hòa đỉnh hơn mình, cũng có thể “gặp sẽ mang đến nỗi sợ”.
“Không được!” Minh Hoặc chưa nói, Đan Tiêu đã bác bỏ trước: “Chu Nhụ và Ung Hòa không được đi. Mi chỉ khiến người ta mơ thấy ác mộng thôi, nhưng chúng sẽ khiến người ở đó trở nên bạo lực và gây ra chuyện khủng khiếp, nhất là Ung Hòa, không được ra khỏi cổng viện bảo tàng dù chỉ một bước.”
Chu Nhụ và Ung Hòa dán sát nhau, tức giận trừng Toan Dữ – đang yên đang lành, tại sao cứ phải nhắc bọn này, phiền chết được.
Toan Dữ bĩu môi, đút đầu vào khe sofa, giả vờ mình là một con đà điểu.
“Quyết định vậy đi. Tối nay Toan Dữ đến nhà tên dê xồm kia.” Minh Hoặc cười châm chọc: “Cho hắn giấc mơ đàn ông không thể chịu đựng nhất.”
Mấy con yêu quái khác cố gắng nhịn cười.
Toan Dữ đút đầu sâu hơn.
“Gì mà giấc mơ đàn ông không thể chịu đựng được nhất?” Lăng Mục Du cầm một bát to đầy những viên bạch tuộc mà mình tự làm đi vào văn phòng, không nghe đoạn trước, chỉ nghe thấy câu cuối cùng này.
Dạo này cậu đầu tắt mặt tối với hoạt động mùa thu của học sinh, cả việc Đan Tiêu xách Minh Hoặc xuống núi đến ngày thứ ba Minh Hoặc lại bảo Khấu Dung đưa mình lên núi mà cũng chẳng biết, còn tưởng Minh Hoặc luôn ở trong viện bảo tàng.
“Sao ngươi chưa về?” Trước ánh mắt đầy khao khát của đám yêu, Lăng Mục Du đưa bát đựng viên bạch tuộc cho Đan Tiêu, rồi lại nói với Minh Hoặc: “Lần này ngươi ở nửa tháng rồi đấy, không nhớ mẹ ngươi à?”
Minh Hoặc: “…” Cứ cảm giác Thủy Thôi cố ý nói vậy.
“E hèm…” Đan Tiêu hạ giọng tằng hắng một tiếng, đặt bạch tuộc viên trong tay xuống: “Trong khoảng thời gian này Minh Hoặc có về vài ngày, mới lên lại.”
“Ồ.” Lăng Mục Du gật đầu, lấy một viên ăn, không hỏi gì khác nữa.
Minh Hoặc: “…” Tên khốn Thủy Thôi, chẳng lẽ không hỏi sao hắn không về à?
Phết tương Thiên Đảo (*), nước sốt, thêm một chút vụn rong biển và cá ngừ khô bào, viên bạch tuộc vàng óng ánh cám dỗ từng con yêu quái trong văn phòng, con nào con nấy đều nhìn chằm chằm miệng của Lăng Mục Du cắn một cái mất nửa viên.
Viên bánh nóng hổi được cắn ra đang còn bốc hơi nóng, bên trong được dồn rất nhiều chân bạch tuộc, đám yêu quái đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt, tuy mới ăn xong bữa tối, bụng không đói, nhưng mắt chúng nó đói mà.
Bát đựng bánh đang ở trong tay viện trưởng, chúng không dám cướp, tại sao Tiểu Ngư còn chưa nói sẽ cho chúng ăn nhỉ?
Lăng Mục Du lại há mồm định ăn luôn nửa viên còn lại, chợt nhận được tín hiệu khao khát bức thiết của đám yêu quái, cậu cười nói: “Trong bếp có nhiều lắm, bọn mi tự lấy đi .”
Chưa dứt lời, yêu quái trong văn phòng đã biến mất sạch. À, còn mỗi Toan Dữ chưa đi.
“Toan Dữ sao vậy?” Cuối cùng Lăng Mục Du đã thấy trạng thái kỳ lạ của Toan Dữ, đầu đút trong khe, người co cụm lại, bốn cái cánh ôm chặt lấy mình: “Toan Dữ, mi không ăn bạch tuộc viên à? Đến muộn sẽ hết đấy.”
Toan Dữ vẫn không động đậy, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng “Toan Dữ” đáng thương.
Lăng Mục Du nhìn Đan Tiêu, rồi lại nhìn Minh Hoặc, đầu tiên là vẻ mặt đầy khó hiểu, sau lại vỡ lẽ, hỏi Toan Dữ: “Có phải đầu mi bị kẹt trong sofa không ra được?”
Đâu ngờ trí tưởng tượng của Quản lý viên lại quái lạ như vậy, sao đại yêu thượng cổ lại có thể bị kẹt ở sofa chứ.
Đan Tiêu phì cười, Minh Hoặc thì chẳng khách sáo cười phá lên, tiếng cười còn rất trong trẻo non nớt.
Toan Dữ: “…”
Lăng Mục Du chớp mắt, mình nói sai gì à?
“Không phải kẹt đầu.” Đan Tiêu giải thích: “Minh Hoặc bảo Toan Dữ xuống núi hù dọa một người, Toan Dữ sợ không dám đi.”
Lăng Mục Du hỏi Minh Hoặc: “Làm gì mà phải để Toan Dữ đi dọa con người? Toan Dữ nhát gan lắm, lại mù phương hướng, ra ngoài chưa chắc tìm được đường về.”
Toan Dữ đang chúi dầu trong khe sofa nghe thấy lời Quản lý viên nói, tức thì rút đầu ra, gật đầu lia lịa.
Đúng đúng, nhỡ nó mù đường không về được thì sao?
Minh Hoặc nói: “Sợ gì, để Đan Tiêu đưa đón nó đi về. Huống chi Đan Tiêu còn phải đến nhà tên dê xồm kia tạo kết giới, không thì hàng xóm của tên dê xồm cũng sẽ gặp ác mộng.”
“Dê xồm?” Tên dê xồm từ đâu xuất hiện vậy?
Minh Hoặc kể tỉ mỉ chi tiết chuyện tên dê xồm thèm muốn Khấu Dung và sàm sỡ cô, còn đánh giá một cách chủ quan về mặt mũi xấu xí hèn hạ của tên dê xồm này.
Lăng Mục Du cạn lời, một lúc sau mới khuyên: “Ngươi đừng làm bậy. Ngươi đã hỏi Khấu Dung có thích người đó không chưa? Nhỡ hai người họ đều có ý với nhau, sao ngươi nỡ chia rẽ đôi uyên ương.”
“Con người hèn hạ như vậy sao lại xứng được.” Minh Hoặc huơ cánh tay múp nhỏ, nói với vẻ ngang ngược: “Cô gái Khấu Dung kia không biết nhìn, không thì sao lại thích Lăng Giác, mặc kệ cô ấy có thích tên dê xồm kia không, bổn thần cũng phải làm kẻ chia rẽ uyên ương.”
Lăng Mục Du: “…”
Đan Tiêu: “…”
Toan Dữ: “…”
Đám yêu quái tranh giành bạch tuộc viên trong bếp xong quay về, nghe thấy tuyên bố xấc xược của Ma quân, thế là vỗ vuốt a dua: “Ma quân nói hay lắm, Ma quân tuyệt quá, phong thái năm xưa của Ma quân không giảm đi chút nào.”
Đám tiểu yêu đi sau lưng đám đại yêu cũng vỗ vuốt, tuy chúng chẳng rõ năm xưa Ma quân có phong thái thế nào.
Chỉ mỗi bé rồng trắng và cọp oai phong là đực mặt ra, bởi sau khi thấy cảnh ở vườn hoa phía sau, chúng thật sự không tài nào tưởng tượng ra được phong thái năm xưa của cục tròn.
Lăng Mục Du ngờ vực hỏi Đan Tiêu: “Năm xưa Minh Hoặc làm những gì?” Chia rẽ cặp đôi cũng được tính là không thua kém phong thái năm xưa?
Khóe miệng Đan Tiêu giật giật, từ chối nhớ lại.
Chuyện này được quyết định như vậy, mặc xác Toan Dữ có vui hay không, nó đều bị Đan Tiêu xách xuống núi, Lăng Mục Du tò mò đi theo.
Tên dê xồm theo lời Minh Hoặc đã ở trong trấn Cốc Hợp từ đời ông cố nội, luôn theo nghề nông. Sau khi hắn tốt nghiệp đại học cũng không ở lại trong thành phố lớn bươn chải, mà về trấn mở một cửa hàng online bán đặc sản đặc trưng của trấn, mấy năm trước việc làm ăn khá tốt, mấy năm nay vì những cửa tiệm nhỏ ngày càng khó duy trì trên các trang mua bán trực tuyến, bèn đóng cửa tiệm mạng, mở khu du lịch nông thôn theo đà phất lên của viện bảo tàng Sơn Hải.
Đây đều là những điều Lăng Mục Du hỏi thăm được từ các bà các dì ở gần nhà hắn, còn nhân tiện nghe ngóng luôn cô cháu ngoại của một dì thích hắn, dì nọ đang định làm mai cho hắn và cháu gái của mình.
“Cậu chàng này cũng có đầu óc kinh doanh, hoàn cảnh gia đình cũng ổn, còn là người đầu tiên mua nhà thang máy trong trấn nữa.” Dì ấy khen lấy khen để hắn.
Minh Hoặc nghe thế càng giữ vững quyết tâm chia rẽ: “Chậc chậc, còn trêu ong ghẹo bướm, đúng là dê xồm.”
Lăng Mục Du bất đắc dĩ nhìn hắn, muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại có lẽ Minh Hoặc cũng không nghe, thế là thôi, quay đầu dặn Toan Dữ đang quấn chặt cánh tay mình: “Mi cứ ở trong căn nhà đó, xem như đi công tác, tám ngày sau bọn tao sẽ đến đón mi.”
Sáu con mắt của Toan Dữ rưng rưng, im lặng nhìn Lăng Mục Du với vẻ đáng thương.
Lăng Mục Du: “…”
Nếu không phải vì Toan Dữ xấu xí quá, sáu con mắt hơi đáng sợ, không chừng cậu sẽ mủi lòng trước dáng vẻ đáng thương của nó, còn bây giờ thì…
Đan Tiêu túm cánh của Toan Dữ xách nó khỏi cánh tay Lăng Mục Du, ba thần một yêu dùng phép che mắt dễ dàng đột nhập nhà dân, Toan Dữ bị đặt trên đầu tủ quần áo trong phòng ngủ, làm phép che mắt, giăng kết giới.
Mọi chuyện đều được chuẩn bị xong, chỉ chờ “dê xồm” thôi.
Tên dê xồm theo lời Minh Hoặc về đến nhà vào buổi tối, không hề nhận thấy gì khác thường trong nhà, lúc đến tủ quần áo lấy đồ ngủ đi tắm cũng chẳng hay biết trên đầu tủ có một con yêu quái đang nhìn hắn bằng sáu con mắt.
Hắn lấy quần áo, miệng mắng: “Một người phụ nữ dẫn theo con chồng trước, cũng có giá quá, nếu không vì thấy cô cũng khá đẹp, cô nghĩ tôi vui lòng mất nhiều thời gian với cô vậy à.”
Dứt lời, hắn ra khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm tắm rửa.
Trên đầu tủ quần áo trong phòng ngủ, Toan Dữ nghiêng đầu, nghĩ bụng: Chắc tên dê xồm đang mắng mẹ của Ma quân, vậy mình sẽ cho hắn ác mộng khủng khiếp nhất.
Toan Dữ hồi đầu còn sợ co cụm người lại bấy giờ chẳng sợ nữa, nó bay từ đầu tủ xuống, đến ngoài phòng tắm, lắc lư cánh, yêu lực tỏa ra rồi bị kết giới chặn trong nhà, chỉ có người bên trong trúng.
Toan Dữ chờ một lúc mới mở cửa phòng tắm vào xem tên dê xồm đã thiếp đi chưa.
Mới vào thấy vòi sen đang chảy nước rào rào, người nọ ngồi dưới sàn dựa vào tường, nhắm mắt nhíu mày, có thể thấy đã ngủ mất, hơn nữa còn mơ thấy ác mộng.
“Tiết kiệm nước, tiết kiệm nước.” Toan Dữ bay qua tắt vòi sen đi, sau đó lơ lửng trước mặt người nọ, một cái chân đặt lên trán hắn, yêu lực truyền cuồn cuộn vào hồn người nọ, sau khi chắc chắn hắn sẽ mơ thấy giấc mơ khủng khiếp mà đàn ông không thể chịu đựng được, bấy giờ nó mới rụt chân về, bay ra phòng tắm.
Lúc bay ngang qua phòng bếp, cánh của Toan Dữ dừng lại, nhìn tủ lạnh trong bếp, sáu mắt long lanh, bay đến mở tủ lạnh ra. Khi nhìn thấy bia cổ vịt thịt gà chiên xù thịt bò khô vân vân, sáu con mắt của nó sáng rỡ.
Không ngờ đi công tác cũng có nhiều đồ ăn ngon vậy, á há há há, nó không ngại công tác thêm đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook