Viện Bảo Tàng Sơn Hải
-
Chương 111
Edit: Xiamei
Beta: Thng
…..
Đan Tiêu cảm nhận được chút linh lực kì lạ pha lẫn sức mạnh tín ngưỡng, là thần lực, nhưng sức mạnh tín ngưỡng lại không hề ổn định chút nào, giống như lúc nào cũng có thể tách rời khỏi thần lực và linh lực vậy.
Tần Lĩnh là kinh đô thứ hai của Côn Luân, đã từng là thiên đường của thần tiên và yêu quái.
Chỉ là thế sự xoay vần, vật đổi sao dời, khu Tần Lĩnh là vùng đất tranh chấp muôn đời của người Hoa Hạ, trải qua rất nhiều trận chiến quan trọng, long mạch bị phá hủy, linh khí tiêu tán, nơi thâm sơn cùng cốc của Tần Lĩnh có lẽ vẫn còn có yêu quái cố chèo chống trong đau khổ không muốn rời đi, nhưng ở đây từ lâu đã không còn thần nữa rồi.
Sau khi trận đại chiến loài người hơn một trăm năm trước kết thúc, Đan Tiêu dẫn đám Thao Thiết đến Tần Lĩnh, mặc dù biết cánh cổng dẫn đến Côn Luân đã biến mất, nhưng bọn họ vẫn muốn thử một lần.
Lúc đó bọn họ không hề cảm nhận được một chút thần lực nào ở Tần Lĩnh này.
Trăm năm đã qua đi, Tần Lĩnh lại xuất hiện thần lực, điều này không khỏi để Đan Tiêu chú ý và cảnh giác. Y còn nhớ cuốn sổ nhỏ tìm được ở chỗ tu tà, trên đó có viết về con đường tắt để thành thần.
Nguồn linh lực kì lạ đó đi thẳng về hướng tây, tốc độ không nhanh, còn lúc có lúc không, Đan Tiêu nắm tay Lăng Mục Du đi theo đằng sau nguồn linh lực từ xa, thỉnh thoảng còn dừng lại mua chút đồ ăn vặt ăn.
Linh lực ra khỏi thành phố Định Quảng, một mạch đi thẳng đến vùng thôn quê Quảng Lăng, tốc độ nhanh hơn không ít, Đan Tiêu liền dùng thuật che mắt, giấu mình và bà xã đi, rồi dùng tốc độ súc địa thành thốn chậm nhất từ khi thành thần đến giờ để theo đuôi linh lực.
Đến Quảng Lăng, nguồn linh lực đó lao thẳng vào một hộ nông dân, leo lên tường sau nhà họ, hình dáng của linh lực dần dần hiện ra, một con cừu lông trắng muốt bò chân trước lên đầu tường, thò đầu nhìn vào trong.
“Cừu yêu?!” Lăng Mục Du hơi giật mình.
Động vật thành tinh cần thiên thời địa lợi và nguồn linh khí dồi dào bất tận, động vật có thể thành yêu được đều là con xuất sắc trong loài, hơn nữa phần lớn đều sống ở nơi rừng sâu núi thẳm ít ai lui tới, như thế mới không bị con người làm phiền, thuận lợi cho việc tu luyện thành yêu.
Loài vật kinh tế như cừu, lông có thể mặc thịt có thể ăn, được con người chăn nuôi, còn chưa sống được đến lúc khai mở linh trí thì đã đã thành đĩa thịt chiếc áo cho con người rồi.
Giống như trong viện bảo tàng của bọn họ có gà cảnh yêu, nhưng không có gà trống yêu bình thường. Thỏ yêu Bì Tiểu Bạch là thỏ tuyết – loài động vật được bảo vệ cấp hai quốc gia, cũng không phải thỏ hoang lông trắng bình thường.
Cho nên, bỗng dưng nhìn thấy một con cừu yêu, cũng không thể trách Lăng Mục Du ngạc nhiên được, thực sự rất hiếm gặp, hoàn toàn có thể liệt vào danh sách yêu quái cần được bảo vệ trong đám yêu quái rồi.
Cừu trắng nghe thấy có người đang nói chuyện, run cầm cập đầy sợ hãi, nó run rẩy quay đầu lại.
Cừu yêu vừa quay đầu lại, Lăng Mục Du lại càng kinh ngạc hơn.
Chỉ thấy mặt của nó không phải là mặt cừu, mà là một khuôn mặt người có tướng mạo đôn hậu chất phác, Lăng Mục Du tức thì nghĩ đến Thao Thiết ở viện bảo tàng nhà mình.
Thao Thiết cũng là mặt người thân cừu, có điều là mặt Thao Thiết đẹp trai, ngầu lòi hơn nhiều.
Lông trên người Thao Thiết không phải là lông cừu ngắn dày như này, mà là một bộ lông dài cực kỳ mượt mà, lông trắng có chút ánh bạc, bị gió thổi bay, trông rất tiên —— tương phản hoàn toàn với tính cách của nó.
Hơn nữa tứ chi của Thao Thiết là vuốt hổ vằn trắng đen, móng vuốt sắc nhọn, vừa nhìn là biết rất có lực sát thương.
Quản lý cúi đầu nhìn bốn chiếc móng dê lông lá, trầm mặc một lát rồi hỏi Đan Tiêu: “Chẳng lẽ đây là Thao Thiết biến dị? Hay là bà con xa của Thao Thiết?”
Đan Tiêu dở khóc dở cười: “Thao Thiết là trời sinh đất dưỡng, trên thế gian làm gì có con Thao Thiết thứ hai chứ. Nó cũng không có bà con xa nào cả.”
Lăng Mục Du: “Vậy con cừu này…”
“Đây là…”
Đan Tiêu còn chưa nói xong, cừu mặt người đã khóc tu tu lao đến, nằm sấp cạnh chân y, dùng hai móng trước ôm lấy chân Đan Tiêu, khóc to nói: “Tôn thần, tôn thần, ngài vẫn còn sống, thế thì quá tốt rồi… Ngài không biết đâu, mấy năm nay tui khổ thế nào đâu… Huhuhu…”
Lăng Mục Du: “…” Sao lại có cảm giác như bà xã của mình bị sàm sỡ nhỉ?
“Thôi, đừng khóc nữa.” Đan Tiêu động đậy chân, “Nói xem sức mạnh tín ngưỡng kỳ lạ trên người mi là sao thế này.”
Cừu mặt người đứng dậy, lấy móng lau nước mắt trên mặt, Lăng Mục Du thấy lớp lông ngắn trên guốc nó đã ướt hết, đây rốt cuộc là xúc động phát khóc tới cỡ nào chứ.
“Tôn thần…” Cừu mặt người đứng vững mới nhìn thấy Lăng Mục Du vẻ mặt một lời khó nói hết, trên khuôn mặt chất phác đầy vẻ kinh ngạc, “…Tên loài người này là?”
“Đông Quân. Bà xã của ta.” Đan Tiêu nắm chặt tay Lăng Mục Du.
Cừu mặt người càng kinh ngạc hơn: “… Nhưng mà, Đông Quân không phải thế này mà! Đông Quân cao hơn, đẹp trai hơn tên nhân loại này nhiều mà!”
Lăng Mục Du: “…” Hừ! Không biết Thao Thiết có ăn cừu mặt người nướng nguyên con không!!!
Đan Tiêu không biết làm thế nào, xoa xoa tay Lăng Mục Du an ủi, giải thích: “Đây là sơn thần của đỉnh Côn Luân – kinh đô thứ hai, tên Dực Vọng, từng bị Lục Ngô đánh gãy mất hai cái sừng, cho nên không được thông minh cho lắm.”
“Nó là một con cừu đực hả?” Lăng Mục Du kinh ngạc, “Em thấy nó không có sừng, còn tưởng nó là cừu cái cơ.”
Sơn thần Dực Vọng mặt người thân cừu tức giận nói: “Tui không phải cừu.”
Lăng Mục Du: “Ồ.” Nếu không nhìn mặt thì chính là một con cừu đó ba, còn là một con cừu cái nữa chứ.
Dực Vọng nhấn mạnh: “Tui là sơn thần, không phải cừu.”
“Biết rồi, nói về chuyện của mi đi.” Đan Tiêu cưỡng ép đổi chủ đề.
Sơn thần không phải yêu quái, nhưng nếu so với các vị thần chính thức khác thì lại thấp hơn mấy bậc, chỉ có danh nghĩa là thần, chứ thực lực còn không bằng mấy đại yêu có chút tiếng tăm.
Dực Vọng là sơn thần của một vùng từ núi Sùng Ngô đến Dực Vọng, trong số những núi mà nó quản lý có núi Bất Chu, núi Hòe Giang, đỉnh Côn Luân, núi Ngọc nơi Tây Vương Mẫu ở và núi Trường Lưu nơi Bạch Đế cư ngụ, cũng coi như là một trong những thần cai quản kinh đô thứ hai.
Sơn thần sinh ra từ sự thờ cúng, thu gom thần lực dựa vào sức mạnh tín ngưỡng của con người, sau khi con người dần dần không thờ cúng sơn thần nữa thì bọn họ cũng dần dần ngã xuống.
Bởi vì Dực Vọng là sơn thần bảo vệ kinh đô thứ hai, qua loa hơn sơn thần khác nhiều, nhưng cũng vì không được cúng tế nên mới ngủ say.
Từ trước trận đại chiến hơn hai nghìn năm trước, nó đã ngủ say không tỉnh, sau đại chiến, Côn Luân biến mất, theo lý thì Dực Vọng cũng phải biến mất theo mới đúng.
“Tui vốn cũng không biết tại sao bản thân vẫn còn tồn tại, hơn nữa còn tỉnh lại vào sáu mươi mấy năm trước.” Dực Vọng nói: “Sau khi tui tỉnh lại, cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng thờ tế yếu ớt, nên đã lén đi xem thử người nào thờ cúng mình, thế rồi tui phát hiện gia đình này vẫn luôn thờ phụng thần vị của tui.” Nó dùng móng chỉ chỉ đình viện nhỏ ở đằng sau.
Tại hướng đông đình viện nhỏ của nông gia có bày một bài vị thần, trên đó khắc tên thần Dực Vọng bằng chữ Tiểu triện, được nhà họ Vương ở dưới chân núi Tần Lĩnh lưu truyền nhiều đời, dù không còn thờ phụng nữa, hay trong năm tháng chiến tranh, chiếc bài vị này vẫn luôn được giữ gìn trong nhà, không hề bị hư hao một li một tí nào.
Chính bởi vì thế nên sơn thần Dực Vọng mới không ngã xuống mà chỉ chìm vào giấc ngủ say.
Cho đến hơn sáu mươi năm trước, xảy ra thiên tai nghiêm trọng, người con nhỏ của nhà họ Vương đời đời bảo vệ thần vị thành khẩn quỳ bái, khẩn cầu thần linh bảo hộ cho cả nhà vượt qua kiếp nạn này.
Cứ như thế cầu khấn đến tận một năm, nguồn sức mạnh tín ngưỡng đó đã đánh thức Dực Vọng từ trong giấc ngủ say. Nhưng nó chỉ là một sơn thần nhỏ bé không có chút thần lực nào vừa mới tỉnh lại, không thể thỏa mãn được khẩn cầu của đứa bé, chỉ có thể lặng lẽ bảo vệ gia đình đó.
Một năm qua đi, cuối cùng sơn thôn dưới chân núi Tần Lĩnh cũng được cứu giúp, nhà họ Vương cũng đã chống chọi được quãng thời gian khó khăn nhất, đứa trẻ bắt đầu đi học, được dạy về giáo dục vô thần, không còn tin về sự tồn tại của thần trên thế gian này, dần dần cũng ít thờ phụng sơn thần hơn, đến cuối cùng, bài vị thần lại bị cất kỹ vào hòm lần nữa.
Nhưng Dực Vọng không say ngủ tiếp, mà nghĩ cách để bản thân có thể gom được nhiều sức mạnh tín ngưỡng hơn nữa.
Mười mấy năm sau thành phố Định Quảng có xây một công viên, trong công viên có một hồ nước, không biết từ khi nào có truyền thuyết Hồ Nguyện Ước, thu hút vô số người trong thành phố lẫn du khách rối rít đến đây, ném tiền xu vào trong ao và cầu nguyện.
Sau khi Dực Vọng biết được tin này thì lặng lẽ sống nhờ vào một tượng cá chép trong ao, lấy trộm sức mạnh tín ngưỡng của con người.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đan Tiêu lại cảm thấy sức mạnh tín ngưỡng trên người Dực Vọng có thể bị bóc ra bất kì lúc nào.
Lăng Mục Du rất bội phục hành động gây rối này của cừu mặt người, thế mà lại nghĩ đến chuyện nhập vào tượng cá chép.
“Vậy sao mi không cos cá chép tiếp, chạy đến đây làm gì?” Lăng Mục Du hỏi.
Dực Vọng đáp: “Tui cảm giác được đứa trẻ thờ cúng tôi năm đó đã trở về rồi, nên muốn đến thăm nó.”
Tuổi thọ của con người có hạn, đã sáu mươi mấy năm trôi qua rồi, chỉ sợ đứa trẻ đó cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
Năm đó nếu không phải nhờ có đứa trẻ đó, thì Dực Vọng cũng không thể tỉnh lại, nhưng nó không thể thực hiện được lời khẩn cầu của đứa trẻ đó. Bây giờ nó gom góp được chút thần lực rồi nên muốn lén đến thăm đứa trẻ đó, xem nhóc ấy có còn nguyện vọng gì không thì nó sẽ giúp, cũng coi như chấm dứt đoạn nhân quả này.
Nghe cừu mặt người nói vậy, Lăng Mục Du cũng có chút tò mò với đứa trẻ trong lời kể của nó, ỷ vào có thuật che mắt của Đan Tiêu, trèo lên tường nhà người ta với cừu để nhìn trộm.
Đan Tiêu cũng đi theo, dù là trèo tường thì y cũng có phong thái của một nam thần, thỉnh thoảng lại lấy chút bánh ngọt ra đút cho bà xã mình ăn.
Dực Vọng chớp mắt, nó cũng muốn ăn.
Lăng Mục Du thấy có thứ lông xù cọ bên tay mình, vừa quay đầu nhìn thì thấy đầu của cừu sắp gác lên người mình luôn rồi.
“Tôn thần, Đông Quân, hai người đang ăn gì đó?” Giọng cừu ồm ồm.
“Bánh nhiều lớp.”
“Có ngon không?”
Lăng Mục Du buồn cười, lấy một cái từ trong tay Đan Tiêu đưa cho cừu, nó lập tức há to miệng đợi bón.
Đan Tiêu trầm mặt xuống, khua tay một cái, mười mấy cái bánh nhiều lớp loạt soạt rơi vào trong mồm Dực Vọng, suýt chút nghẹn chết nó.
Đã lâu rồi cừu chưa được ăn đồ ăn của con người, thế là nó bị sự mỹ vị trong miệng cảm động tới nỗi nước mắt lưng tròng, nó chóp chép mấy cái đã ăn xong hết chỗ bánh trong miệng, rồi lại hỏi: “Tôn thần, có còn nữa không?”
Đan Tiêu nhướn mày, đang định nói thì nghe Lăng Mục Du nói: “Ôi, người ra rồi này… Đây, đây không phải là cụ Vương trên tàu hỏa à?”
Dực Vọng lập tức thò đầu qua, cảm khái nói: “Đứa bé đó quay lại thật rồi, đều đã già thế này rồi ư.”
“Mi chuẩn bị kết thúc nhân quả với con người như thế nào đây?” Đan Tiêu hỏi.
Cừu ngẩn ngơ, ngây ngốc nói: “Tui cũng không biết.”
Đan Tiêu không nói tiếp nữa, mà đổi chủ đề khác: “Mi còn cảm ứng được cảnh cửa thông từ kinh đô thứ hai lên Côn Luân không?”
Dực Vọng thất vọng cúi đầu, “Tôn thần, cửa đã không còn nữa.”
Không còn cửa nữa!
Trên mặt Đan Tiêu không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng vẫn hơi thất vọng.
“Tôn thần, ngài tìm cánh cửa đến Côn Luân làm gì thế?” Dực Vọng tò mò hỏi. Theo lý, thì đáng ra tôn thần phải hiểu rõ Côn Luân hơn mình thì biết rõ Côn Luân đã biến mất rồi chứ.
“Muốn tìm một bộ công pháp, có thể làm cho thần cách của thần Thủy Thôi quay trở lại.” Đan Tiêu nói: “Tất Phương nói, Ứng Long đã từng đến Côn Luân trộm bộ công pháp này.”
Lăng Mục Du kìm nén than thở trong lòng, nghiêng đầu hôn lên má Đan Tiêu.
Côn Luân đã sớm biến mất rồi, không từ bỏ cũng không được nữa rồi.
“Tui biết đấy!” Ai ngờ cừu lại đột nhiên cả tiếng.
“Gì cơ?”
“Chuyện là thế nào, nói mau đi!”
Cả Lăng Mục Du và Đan Tiêu đều nhìn chằm chằm vào cừu mặt người.
Dực Vọng bị nhìn như thế, nhịn không được lùi một bước, rồi mới nói: “Thần Lục Ngô thả thần Ứng Long đi trộm công pháp, đúng lúc tui nhìn thấy, thế là bị tóm tới làm đồng phạm luôn. Thần Lục Ngô còn cảnh cáo tui không được nói cho ai, nếu không sẽ ăn thịt tui mất. Tôn thần, tui thật sự không cố ý, là thần Lục Ngô uy hiếp tui, huhuhu…” Nói xong rồi khóc òa ngay.
Lăng Mục Du và Đan Tiêu bốn mắt nhìn nhau bất lực.
“Mi biết Ứng Long trộm công pháp gì không?” Đan Tiêu hỏi, lại nói: “Nếu mi nói, ta sẽ không truy cứu tội không làm hết chức trách của mi.”
Lăng Mục Du phỉ nhổ trong lòng: Đều đã cả ngàn cả vạn năm trôi qua rồi, kì hạn truy cứu này cũng dài quá đi mất.
Dực Vọng lại vui vẻ không thôi, gật đầu lia lịa: “Tui biết, tui biết.”
Đan Tiêu thúc giục: “Mau nói đi!”
Lăng Mục Du cũng bất giác căng thẳng theo, mắt sáng như sao nhìn cừu mặt người.
Nó nói lớn: “Là song tu.”
“Gì cơ?”
“Gì cơ?’
Beta: Thng
…..
Đan Tiêu cảm nhận được chút linh lực kì lạ pha lẫn sức mạnh tín ngưỡng, là thần lực, nhưng sức mạnh tín ngưỡng lại không hề ổn định chút nào, giống như lúc nào cũng có thể tách rời khỏi thần lực và linh lực vậy.
Tần Lĩnh là kinh đô thứ hai của Côn Luân, đã từng là thiên đường của thần tiên và yêu quái.
Chỉ là thế sự xoay vần, vật đổi sao dời, khu Tần Lĩnh là vùng đất tranh chấp muôn đời của người Hoa Hạ, trải qua rất nhiều trận chiến quan trọng, long mạch bị phá hủy, linh khí tiêu tán, nơi thâm sơn cùng cốc của Tần Lĩnh có lẽ vẫn còn có yêu quái cố chèo chống trong đau khổ không muốn rời đi, nhưng ở đây từ lâu đã không còn thần nữa rồi.
Sau khi trận đại chiến loài người hơn một trăm năm trước kết thúc, Đan Tiêu dẫn đám Thao Thiết đến Tần Lĩnh, mặc dù biết cánh cổng dẫn đến Côn Luân đã biến mất, nhưng bọn họ vẫn muốn thử một lần.
Lúc đó bọn họ không hề cảm nhận được một chút thần lực nào ở Tần Lĩnh này.
Trăm năm đã qua đi, Tần Lĩnh lại xuất hiện thần lực, điều này không khỏi để Đan Tiêu chú ý và cảnh giác. Y còn nhớ cuốn sổ nhỏ tìm được ở chỗ tu tà, trên đó có viết về con đường tắt để thành thần.
Nguồn linh lực kì lạ đó đi thẳng về hướng tây, tốc độ không nhanh, còn lúc có lúc không, Đan Tiêu nắm tay Lăng Mục Du đi theo đằng sau nguồn linh lực từ xa, thỉnh thoảng còn dừng lại mua chút đồ ăn vặt ăn.
Linh lực ra khỏi thành phố Định Quảng, một mạch đi thẳng đến vùng thôn quê Quảng Lăng, tốc độ nhanh hơn không ít, Đan Tiêu liền dùng thuật che mắt, giấu mình và bà xã đi, rồi dùng tốc độ súc địa thành thốn chậm nhất từ khi thành thần đến giờ để theo đuôi linh lực.
Đến Quảng Lăng, nguồn linh lực đó lao thẳng vào một hộ nông dân, leo lên tường sau nhà họ, hình dáng của linh lực dần dần hiện ra, một con cừu lông trắng muốt bò chân trước lên đầu tường, thò đầu nhìn vào trong.
“Cừu yêu?!” Lăng Mục Du hơi giật mình.
Động vật thành tinh cần thiên thời địa lợi và nguồn linh khí dồi dào bất tận, động vật có thể thành yêu được đều là con xuất sắc trong loài, hơn nữa phần lớn đều sống ở nơi rừng sâu núi thẳm ít ai lui tới, như thế mới không bị con người làm phiền, thuận lợi cho việc tu luyện thành yêu.
Loài vật kinh tế như cừu, lông có thể mặc thịt có thể ăn, được con người chăn nuôi, còn chưa sống được đến lúc khai mở linh trí thì đã đã thành đĩa thịt chiếc áo cho con người rồi.
Giống như trong viện bảo tàng của bọn họ có gà cảnh yêu, nhưng không có gà trống yêu bình thường. Thỏ yêu Bì Tiểu Bạch là thỏ tuyết – loài động vật được bảo vệ cấp hai quốc gia, cũng không phải thỏ hoang lông trắng bình thường.
Cho nên, bỗng dưng nhìn thấy một con cừu yêu, cũng không thể trách Lăng Mục Du ngạc nhiên được, thực sự rất hiếm gặp, hoàn toàn có thể liệt vào danh sách yêu quái cần được bảo vệ trong đám yêu quái rồi.
Cừu trắng nghe thấy có người đang nói chuyện, run cầm cập đầy sợ hãi, nó run rẩy quay đầu lại.
Cừu yêu vừa quay đầu lại, Lăng Mục Du lại càng kinh ngạc hơn.
Chỉ thấy mặt của nó không phải là mặt cừu, mà là một khuôn mặt người có tướng mạo đôn hậu chất phác, Lăng Mục Du tức thì nghĩ đến Thao Thiết ở viện bảo tàng nhà mình.
Thao Thiết cũng là mặt người thân cừu, có điều là mặt Thao Thiết đẹp trai, ngầu lòi hơn nhiều.
Lông trên người Thao Thiết không phải là lông cừu ngắn dày như này, mà là một bộ lông dài cực kỳ mượt mà, lông trắng có chút ánh bạc, bị gió thổi bay, trông rất tiên —— tương phản hoàn toàn với tính cách của nó.
Hơn nữa tứ chi của Thao Thiết là vuốt hổ vằn trắng đen, móng vuốt sắc nhọn, vừa nhìn là biết rất có lực sát thương.
Quản lý cúi đầu nhìn bốn chiếc móng dê lông lá, trầm mặc một lát rồi hỏi Đan Tiêu: “Chẳng lẽ đây là Thao Thiết biến dị? Hay là bà con xa của Thao Thiết?”
Đan Tiêu dở khóc dở cười: “Thao Thiết là trời sinh đất dưỡng, trên thế gian làm gì có con Thao Thiết thứ hai chứ. Nó cũng không có bà con xa nào cả.”
Lăng Mục Du: “Vậy con cừu này…”
“Đây là…”
Đan Tiêu còn chưa nói xong, cừu mặt người đã khóc tu tu lao đến, nằm sấp cạnh chân y, dùng hai móng trước ôm lấy chân Đan Tiêu, khóc to nói: “Tôn thần, tôn thần, ngài vẫn còn sống, thế thì quá tốt rồi… Ngài không biết đâu, mấy năm nay tui khổ thế nào đâu… Huhuhu…”
Lăng Mục Du: “…” Sao lại có cảm giác như bà xã của mình bị sàm sỡ nhỉ?
“Thôi, đừng khóc nữa.” Đan Tiêu động đậy chân, “Nói xem sức mạnh tín ngưỡng kỳ lạ trên người mi là sao thế này.”
Cừu mặt người đứng dậy, lấy móng lau nước mắt trên mặt, Lăng Mục Du thấy lớp lông ngắn trên guốc nó đã ướt hết, đây rốt cuộc là xúc động phát khóc tới cỡ nào chứ.
“Tôn thần…” Cừu mặt người đứng vững mới nhìn thấy Lăng Mục Du vẻ mặt một lời khó nói hết, trên khuôn mặt chất phác đầy vẻ kinh ngạc, “…Tên loài người này là?”
“Đông Quân. Bà xã của ta.” Đan Tiêu nắm chặt tay Lăng Mục Du.
Cừu mặt người càng kinh ngạc hơn: “… Nhưng mà, Đông Quân không phải thế này mà! Đông Quân cao hơn, đẹp trai hơn tên nhân loại này nhiều mà!”
Lăng Mục Du: “…” Hừ! Không biết Thao Thiết có ăn cừu mặt người nướng nguyên con không!!!
Đan Tiêu không biết làm thế nào, xoa xoa tay Lăng Mục Du an ủi, giải thích: “Đây là sơn thần của đỉnh Côn Luân – kinh đô thứ hai, tên Dực Vọng, từng bị Lục Ngô đánh gãy mất hai cái sừng, cho nên không được thông minh cho lắm.”
“Nó là một con cừu đực hả?” Lăng Mục Du kinh ngạc, “Em thấy nó không có sừng, còn tưởng nó là cừu cái cơ.”
Sơn thần Dực Vọng mặt người thân cừu tức giận nói: “Tui không phải cừu.”
Lăng Mục Du: “Ồ.” Nếu không nhìn mặt thì chính là một con cừu đó ba, còn là một con cừu cái nữa chứ.
Dực Vọng nhấn mạnh: “Tui là sơn thần, không phải cừu.”
“Biết rồi, nói về chuyện của mi đi.” Đan Tiêu cưỡng ép đổi chủ đề.
Sơn thần không phải yêu quái, nhưng nếu so với các vị thần chính thức khác thì lại thấp hơn mấy bậc, chỉ có danh nghĩa là thần, chứ thực lực còn không bằng mấy đại yêu có chút tiếng tăm.
Dực Vọng là sơn thần của một vùng từ núi Sùng Ngô đến Dực Vọng, trong số những núi mà nó quản lý có núi Bất Chu, núi Hòe Giang, đỉnh Côn Luân, núi Ngọc nơi Tây Vương Mẫu ở và núi Trường Lưu nơi Bạch Đế cư ngụ, cũng coi như là một trong những thần cai quản kinh đô thứ hai.
Sơn thần sinh ra từ sự thờ cúng, thu gom thần lực dựa vào sức mạnh tín ngưỡng của con người, sau khi con người dần dần không thờ cúng sơn thần nữa thì bọn họ cũng dần dần ngã xuống.
Bởi vì Dực Vọng là sơn thần bảo vệ kinh đô thứ hai, qua loa hơn sơn thần khác nhiều, nhưng cũng vì không được cúng tế nên mới ngủ say.
Từ trước trận đại chiến hơn hai nghìn năm trước, nó đã ngủ say không tỉnh, sau đại chiến, Côn Luân biến mất, theo lý thì Dực Vọng cũng phải biến mất theo mới đúng.
“Tui vốn cũng không biết tại sao bản thân vẫn còn tồn tại, hơn nữa còn tỉnh lại vào sáu mươi mấy năm trước.” Dực Vọng nói: “Sau khi tui tỉnh lại, cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng thờ tế yếu ớt, nên đã lén đi xem thử người nào thờ cúng mình, thế rồi tui phát hiện gia đình này vẫn luôn thờ phụng thần vị của tui.” Nó dùng móng chỉ chỉ đình viện nhỏ ở đằng sau.
Tại hướng đông đình viện nhỏ của nông gia có bày một bài vị thần, trên đó khắc tên thần Dực Vọng bằng chữ Tiểu triện, được nhà họ Vương ở dưới chân núi Tần Lĩnh lưu truyền nhiều đời, dù không còn thờ phụng nữa, hay trong năm tháng chiến tranh, chiếc bài vị này vẫn luôn được giữ gìn trong nhà, không hề bị hư hao một li một tí nào.
Chính bởi vì thế nên sơn thần Dực Vọng mới không ngã xuống mà chỉ chìm vào giấc ngủ say.
Cho đến hơn sáu mươi năm trước, xảy ra thiên tai nghiêm trọng, người con nhỏ của nhà họ Vương đời đời bảo vệ thần vị thành khẩn quỳ bái, khẩn cầu thần linh bảo hộ cho cả nhà vượt qua kiếp nạn này.
Cứ như thế cầu khấn đến tận một năm, nguồn sức mạnh tín ngưỡng đó đã đánh thức Dực Vọng từ trong giấc ngủ say. Nhưng nó chỉ là một sơn thần nhỏ bé không có chút thần lực nào vừa mới tỉnh lại, không thể thỏa mãn được khẩn cầu của đứa bé, chỉ có thể lặng lẽ bảo vệ gia đình đó.
Một năm qua đi, cuối cùng sơn thôn dưới chân núi Tần Lĩnh cũng được cứu giúp, nhà họ Vương cũng đã chống chọi được quãng thời gian khó khăn nhất, đứa trẻ bắt đầu đi học, được dạy về giáo dục vô thần, không còn tin về sự tồn tại của thần trên thế gian này, dần dần cũng ít thờ phụng sơn thần hơn, đến cuối cùng, bài vị thần lại bị cất kỹ vào hòm lần nữa.
Nhưng Dực Vọng không say ngủ tiếp, mà nghĩ cách để bản thân có thể gom được nhiều sức mạnh tín ngưỡng hơn nữa.
Mười mấy năm sau thành phố Định Quảng có xây một công viên, trong công viên có một hồ nước, không biết từ khi nào có truyền thuyết Hồ Nguyện Ước, thu hút vô số người trong thành phố lẫn du khách rối rít đến đây, ném tiền xu vào trong ao và cầu nguyện.
Sau khi Dực Vọng biết được tin này thì lặng lẽ sống nhờ vào một tượng cá chép trong ao, lấy trộm sức mạnh tín ngưỡng của con người.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đan Tiêu lại cảm thấy sức mạnh tín ngưỡng trên người Dực Vọng có thể bị bóc ra bất kì lúc nào.
Lăng Mục Du rất bội phục hành động gây rối này của cừu mặt người, thế mà lại nghĩ đến chuyện nhập vào tượng cá chép.
“Vậy sao mi không cos cá chép tiếp, chạy đến đây làm gì?” Lăng Mục Du hỏi.
Dực Vọng đáp: “Tui cảm giác được đứa trẻ thờ cúng tôi năm đó đã trở về rồi, nên muốn đến thăm nó.”
Tuổi thọ của con người có hạn, đã sáu mươi mấy năm trôi qua rồi, chỉ sợ đứa trẻ đó cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
Năm đó nếu không phải nhờ có đứa trẻ đó, thì Dực Vọng cũng không thể tỉnh lại, nhưng nó không thể thực hiện được lời khẩn cầu của đứa trẻ đó. Bây giờ nó gom góp được chút thần lực rồi nên muốn lén đến thăm đứa trẻ đó, xem nhóc ấy có còn nguyện vọng gì không thì nó sẽ giúp, cũng coi như chấm dứt đoạn nhân quả này.
Nghe cừu mặt người nói vậy, Lăng Mục Du cũng có chút tò mò với đứa trẻ trong lời kể của nó, ỷ vào có thuật che mắt của Đan Tiêu, trèo lên tường nhà người ta với cừu để nhìn trộm.
Đan Tiêu cũng đi theo, dù là trèo tường thì y cũng có phong thái của một nam thần, thỉnh thoảng lại lấy chút bánh ngọt ra đút cho bà xã mình ăn.
Dực Vọng chớp mắt, nó cũng muốn ăn.
Lăng Mục Du thấy có thứ lông xù cọ bên tay mình, vừa quay đầu nhìn thì thấy đầu của cừu sắp gác lên người mình luôn rồi.
“Tôn thần, Đông Quân, hai người đang ăn gì đó?” Giọng cừu ồm ồm.
“Bánh nhiều lớp.”
“Có ngon không?”
Lăng Mục Du buồn cười, lấy một cái từ trong tay Đan Tiêu đưa cho cừu, nó lập tức há to miệng đợi bón.
Đan Tiêu trầm mặt xuống, khua tay một cái, mười mấy cái bánh nhiều lớp loạt soạt rơi vào trong mồm Dực Vọng, suýt chút nghẹn chết nó.
Đã lâu rồi cừu chưa được ăn đồ ăn của con người, thế là nó bị sự mỹ vị trong miệng cảm động tới nỗi nước mắt lưng tròng, nó chóp chép mấy cái đã ăn xong hết chỗ bánh trong miệng, rồi lại hỏi: “Tôn thần, có còn nữa không?”
Đan Tiêu nhướn mày, đang định nói thì nghe Lăng Mục Du nói: “Ôi, người ra rồi này… Đây, đây không phải là cụ Vương trên tàu hỏa à?”
Dực Vọng lập tức thò đầu qua, cảm khái nói: “Đứa bé đó quay lại thật rồi, đều đã già thế này rồi ư.”
“Mi chuẩn bị kết thúc nhân quả với con người như thế nào đây?” Đan Tiêu hỏi.
Cừu ngẩn ngơ, ngây ngốc nói: “Tui cũng không biết.”
Đan Tiêu không nói tiếp nữa, mà đổi chủ đề khác: “Mi còn cảm ứng được cảnh cửa thông từ kinh đô thứ hai lên Côn Luân không?”
Dực Vọng thất vọng cúi đầu, “Tôn thần, cửa đã không còn nữa.”
Không còn cửa nữa!
Trên mặt Đan Tiêu không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng vẫn hơi thất vọng.
“Tôn thần, ngài tìm cánh cửa đến Côn Luân làm gì thế?” Dực Vọng tò mò hỏi. Theo lý, thì đáng ra tôn thần phải hiểu rõ Côn Luân hơn mình thì biết rõ Côn Luân đã biến mất rồi chứ.
“Muốn tìm một bộ công pháp, có thể làm cho thần cách của thần Thủy Thôi quay trở lại.” Đan Tiêu nói: “Tất Phương nói, Ứng Long đã từng đến Côn Luân trộm bộ công pháp này.”
Lăng Mục Du kìm nén than thở trong lòng, nghiêng đầu hôn lên má Đan Tiêu.
Côn Luân đã sớm biến mất rồi, không từ bỏ cũng không được nữa rồi.
“Tui biết đấy!” Ai ngờ cừu lại đột nhiên cả tiếng.
“Gì cơ?”
“Chuyện là thế nào, nói mau đi!”
Cả Lăng Mục Du và Đan Tiêu đều nhìn chằm chằm vào cừu mặt người.
Dực Vọng bị nhìn như thế, nhịn không được lùi một bước, rồi mới nói: “Thần Lục Ngô thả thần Ứng Long đi trộm công pháp, đúng lúc tui nhìn thấy, thế là bị tóm tới làm đồng phạm luôn. Thần Lục Ngô còn cảnh cáo tui không được nói cho ai, nếu không sẽ ăn thịt tui mất. Tôn thần, tui thật sự không cố ý, là thần Lục Ngô uy hiếp tui, huhuhu…” Nói xong rồi khóc òa ngay.
Lăng Mục Du và Đan Tiêu bốn mắt nhìn nhau bất lực.
“Mi biết Ứng Long trộm công pháp gì không?” Đan Tiêu hỏi, lại nói: “Nếu mi nói, ta sẽ không truy cứu tội không làm hết chức trách của mi.”
Lăng Mục Du phỉ nhổ trong lòng: Đều đã cả ngàn cả vạn năm trôi qua rồi, kì hạn truy cứu này cũng dài quá đi mất.
Dực Vọng lại vui vẻ không thôi, gật đầu lia lịa: “Tui biết, tui biết.”
Đan Tiêu thúc giục: “Mau nói đi!”
Lăng Mục Du cũng bất giác căng thẳng theo, mắt sáng như sao nhìn cừu mặt người.
Nó nói lớn: “Là song tu.”
“Gì cơ?”
“Gì cơ?’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook