Vị Vãn
-
Chương 10: Tiến hành cứu giúp
“Ngươi đi theo được không?” Lúc giơ roi lên, y cười trầm thấp, tuấn mã dưới thân nhanh như tia chớp phi đi.
Vị Vãn nhìn bóng lưng y, trong mắt tràn đầy vẻ thong dong, vỗ nhẹ xuống cổ con ngựa, tiếng chuông thanh thúy như bài ca vang lên, trong nháy mắt đuổi theo y, nàng nhướng mày cười, con mắt còn sáng hơn ánh trăng, lại kêu khẽ một tiếng, chạy vượt qua y mấy trượng.
Y giương mắt nhìn, trong ngàn dặm cát trắng, lúc ẩn lúc hiện như mộng dưới ánh trăng là áo trắng cùng với ngựa phi về phía trước, nàng ngoái đầu nhìn lại khí khái bức người cười khiêu khích, lại có một loại quyến rũ khác người.
Khóe môi nâng lên, y giục ngựa đuổi theo nàng, chạy song song.
Vị Vãn lườm nam nhân cao lớn bên cạnh một cái, trong lòng không khỏi kinh ngạc khả năng cưỡi ngựa của y, mà nàng không thể rơi vào phía sau người khác, vì con ngựa dưới thân của nàng là nhận được khi khám bệnh, là ngựa quý giá nhất ở Tây Bắc - Hãn Huyết Bão Mã.
Khom người một cái thì bên cạnh đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp đèn đuốc, vài bóng người trong lều trại, thoạt nhìn bọn họ như thương đội lui tới.
Vị Vãn theo nam nhân kia đi vào, một mùi máu tươi xông vào mũi, vẻ mặt nàng chợt tắt, nhìn về phía giường - nơi đó nằm một người, trên ngực đã đỏ một mảng lớn, nhìn thấy rất ghê người, hẳn là bị thương không nhẹ.
“Cứu hắn.” Đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào nàng, mệnh lệnh ngắn gọn mà có lực vang lên ở trên đỉnh đầu.
Vị Vãn ngẩng đầu, mới phát hiện bản thân chỉ tới ngực của y, nhìn lên trên, là cằm có đường cong rõ nét, nhìn môi mỏng cũng rất vô tình -- người này trước sau luôn nhếch môi, không biết khi hôn, kết quả có cảm giác gì?
“Ngươi nhìn cái gì?” Đôi mắt màu xanh lạnh nhạt liếc nàng, khẩu khí của y có chút không kiên nhẫn: “Ta không cho ngươi lãng phí thời gian.”
Trên mặt Vị Vãn nóng lên, trong lòng mắng bản thân suy nghĩ linh tinh, bước nhanh đến trước bên cạnh giường.
Trước mắt là chàng trai trẻ tuổi, gương mặt tuấn nhã bởi vì mất máu quá nhiều mà có vẻ đặc biệt tái nhợt, hắn hơi híp mắt, mi tâm bởi vì đau đớn mà nhíu chặt, đã lâm vào trạng thái hôn mê, có thể thấy được là dựa vào sự nỗ lực cố gắng mà chống đỡ.
Vị Vãn lấy túi đại phu luôn mang theo bên người ra, cởi áo và lấy sợi bông cầm máu ở trước ngực hắn ra, nhìn thấy miệng vết thương ghê người xuất hiện trước mắt, miệng vết thương hình chữ thập, mơ hồ có thể thấy vũ khí màu đen ở sâu trong đó, nếu vội vàng rút ra, bất cứ lúc nào đều ảnh hưởng đến tính mạng.
Vị Vãn cân nhắc trong chốc lát, trong lòng đã có tính toán, nàng lấy mấy vị thuốc trong túi thuốc ra, quay đầy nhanh nhẹn phân phó: “Dập nát ba thứ này trộn vào nhau, mặc khác ngay lập tức đi nấu, ta còn cần ánh nến, nước ấm, vải.”
Vừa lấy ra một thanh kiếm lưỡi mỏng, cánh tay của nàng đột nhiên bị người nắm chặt, ngay cả xương cổ tay cũng bị nắm đến đau.
“Nhiễm.... ......” Tiếng gọi khàn khàn mà vội vàng từ trong miệng người bị thương bật ra, trên gương mặt tuấn tú tao nhã tràn đầy khát vọng và vui sướng, trong con ngươi đen thoáng hiện nhiệt tình làm nàng nhất thời giật mình.
“Không phải nàng.” Một bàn tay to gỡ từng ngón tay trên cánh tay nàng ra, giải vây giúp nàng, đôi mắt màu xanh thâm trầm nhìn về phía nàng. “Hắn đã ý thức không rõ, ngươi phải nhanh lên.”
“Không cần ngươi nhắc nhở ta.” Nàng tức giận cãi lại, trong lòng lại xuất hiện hoài nghi.
Không phải nàng -- không phải nàng cái gì?
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Trong lều trại không lớn đứng vài người, lại im lặng không có tiếng người, chỉ có gió đêm ngoài sa mạc gào thét thổi qua.
Vị Vãn cầm dao cẩn thận chọn chỗ da thịt để cắt vào ám khí, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, không biết qua bao lâu, chỉ nghe cạch một tiếng, ám khí hình chữ thập đã nằm trên khay bạc.
Có thể đều khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếng vui mừng xì xào bàn tán truyền đến, tiếng nói chuyện dần dần lớn.
“Câm miệng.” Tiếng cảnh cáo không kiên nhẫn bật ra từ trong miệng Vị Vãn, nàng khâu lại miệng vết thương, lạnh lùng liếc nhìn mọi người. “Còn muốn cứu một mạng của hắn, thì đừng chọc ta phiền lòng.”
Mọi người trong lều đều hai mặt nhìn nhau, đều có chút xấu hổ và tức giận, lại chỉ có thể không lên tiếng, chỉ có nam tử có đôi mắt màu xanh kiêu ngạo nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên.
Sau khi khâu xong miệng vết thương, Vị Vãn dùng vải bông thấm nước rửa sạch quanh miệng vết thương của người nọ rồi chuẩn bị rịt thuốc, khoảnh khắc kéo áo hắn lại, một khối ngọc bội xuất hiện ở trước mặt nàng, Dương Chi Bạch Ngọc*, chạm khắc quả thật là rồng bay.
(Dương Chi Bạch Ngọc hay còn gọi là “Bạch ngọc”, được biết đến với màu trắng không lẫn với màu khác)
Trong lòng nàng chấn động, ngón tay khẽ run, cũng không lộ vẻ mặt kéo áo hắn lại, tiếp tục rịt thuốc.
Trong nháy mắt ngẩng đầu, lại đón nhận ánh mắt lạnh như băng, đôi mắt màu xanh tà mị khóa chặt nàng, trong đôi mắt màu xanh đó, có nghiên cứu tìm tòi, có chế giễu - có sát khí.
Nàng đột nhiên cảm thấy, cuộc gặp gỡ đêm này dữ nhiều lành ít, mà hiện giờ, cũng đã đâm lao phải theo lao.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Vén rèm cửa sổ lên, lộ ra phía chân trời.
Tận cùng của sa mạc có nhuộm màu đỏ, chậm rãi, mây màu đỏ đốt đỏ khắp sa mạc, nàng lẳng lặng nhìn, ngón tay thon dài trắng nõn vô ý thức bắt đầu làm đồ chặn giấy.
Cũng không biết chủ nhân của đồ chặn giấy này là ai, chỉ là chữ trên mảnh vải trên bàn tay, bị nàng nhìn thấy rảnh rỗi không việc gì làm, nên ngắm nghía.
-- Say rượu đối ứng tuyết núi Yến, đang là tháng đông lạnh nhất, sáng sớm bay trên đám mây dài.
Chữ viết bá khí, số bút mực ít ỏi, đã vẽ ra phong cảnh hùng tráng của biên quan nước Bắc, càng thêm có người nhìn trộm sách viết hào hùng vạn trượng, cùng với khí thế liếc nhìn thiên hạ.
Kết quả là dạng người gì, có thể viết ra chữ như vậy? Giờ khắc này, nàng có chút tò mò.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, nàng không quay đầu lại.
“Công tử, đây là canh bổ gia chúng ta đặc biệt phân phó cho người nấu.” Một người hầu tiến lên, cung kính nâng khay.
Bên cạnh gã, người có đôi mắt màu xanh kia chỉ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt mang vẻ thâm thúy.
truyện chỉ đăng duy nhất tại
Vị Vãn nhàn nhạt nhìn về phía gã, cũng không nhìn trong chén rốt cuộc có gì, ngửa đầu uống sạch.
Trong đôi mắt màu xanh thoáng qua kinh ngạc, rồi biến mất trong nháy mắt.
Vị Vãn rũ mắt thu lại nụ cười nhạo trên khóe miệng - Hiện tại y là dao thớt, nàng là thịt cá, tránh được nhất thời cũng không phòng được cả đời, không bằng không đếm xỉa đến thẳng thắn vô tư mà chống đỡ, nhìn y còn có thủ đoạn gì.
Vị Vãn nhìn bóng lưng y, trong mắt tràn đầy vẻ thong dong, vỗ nhẹ xuống cổ con ngựa, tiếng chuông thanh thúy như bài ca vang lên, trong nháy mắt đuổi theo y, nàng nhướng mày cười, con mắt còn sáng hơn ánh trăng, lại kêu khẽ một tiếng, chạy vượt qua y mấy trượng.
Y giương mắt nhìn, trong ngàn dặm cát trắng, lúc ẩn lúc hiện như mộng dưới ánh trăng là áo trắng cùng với ngựa phi về phía trước, nàng ngoái đầu nhìn lại khí khái bức người cười khiêu khích, lại có một loại quyến rũ khác người.
Khóe môi nâng lên, y giục ngựa đuổi theo nàng, chạy song song.
Vị Vãn lườm nam nhân cao lớn bên cạnh một cái, trong lòng không khỏi kinh ngạc khả năng cưỡi ngựa của y, mà nàng không thể rơi vào phía sau người khác, vì con ngựa dưới thân của nàng là nhận được khi khám bệnh, là ngựa quý giá nhất ở Tây Bắc - Hãn Huyết Bão Mã.
Khom người một cái thì bên cạnh đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp đèn đuốc, vài bóng người trong lều trại, thoạt nhìn bọn họ như thương đội lui tới.
Vị Vãn theo nam nhân kia đi vào, một mùi máu tươi xông vào mũi, vẻ mặt nàng chợt tắt, nhìn về phía giường - nơi đó nằm một người, trên ngực đã đỏ một mảng lớn, nhìn thấy rất ghê người, hẳn là bị thương không nhẹ.
“Cứu hắn.” Đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào nàng, mệnh lệnh ngắn gọn mà có lực vang lên ở trên đỉnh đầu.
Vị Vãn ngẩng đầu, mới phát hiện bản thân chỉ tới ngực của y, nhìn lên trên, là cằm có đường cong rõ nét, nhìn môi mỏng cũng rất vô tình -- người này trước sau luôn nhếch môi, không biết khi hôn, kết quả có cảm giác gì?
“Ngươi nhìn cái gì?” Đôi mắt màu xanh lạnh nhạt liếc nàng, khẩu khí của y có chút không kiên nhẫn: “Ta không cho ngươi lãng phí thời gian.”
Trên mặt Vị Vãn nóng lên, trong lòng mắng bản thân suy nghĩ linh tinh, bước nhanh đến trước bên cạnh giường.
Trước mắt là chàng trai trẻ tuổi, gương mặt tuấn nhã bởi vì mất máu quá nhiều mà có vẻ đặc biệt tái nhợt, hắn hơi híp mắt, mi tâm bởi vì đau đớn mà nhíu chặt, đã lâm vào trạng thái hôn mê, có thể thấy được là dựa vào sự nỗ lực cố gắng mà chống đỡ.
Vị Vãn lấy túi đại phu luôn mang theo bên người ra, cởi áo và lấy sợi bông cầm máu ở trước ngực hắn ra, nhìn thấy miệng vết thương ghê người xuất hiện trước mắt, miệng vết thương hình chữ thập, mơ hồ có thể thấy vũ khí màu đen ở sâu trong đó, nếu vội vàng rút ra, bất cứ lúc nào đều ảnh hưởng đến tính mạng.
Vị Vãn cân nhắc trong chốc lát, trong lòng đã có tính toán, nàng lấy mấy vị thuốc trong túi thuốc ra, quay đầy nhanh nhẹn phân phó: “Dập nát ba thứ này trộn vào nhau, mặc khác ngay lập tức đi nấu, ta còn cần ánh nến, nước ấm, vải.”
Vừa lấy ra một thanh kiếm lưỡi mỏng, cánh tay của nàng đột nhiên bị người nắm chặt, ngay cả xương cổ tay cũng bị nắm đến đau.
“Nhiễm.... ......” Tiếng gọi khàn khàn mà vội vàng từ trong miệng người bị thương bật ra, trên gương mặt tuấn tú tao nhã tràn đầy khát vọng và vui sướng, trong con ngươi đen thoáng hiện nhiệt tình làm nàng nhất thời giật mình.
“Không phải nàng.” Một bàn tay to gỡ từng ngón tay trên cánh tay nàng ra, giải vây giúp nàng, đôi mắt màu xanh thâm trầm nhìn về phía nàng. “Hắn đã ý thức không rõ, ngươi phải nhanh lên.”
“Không cần ngươi nhắc nhở ta.” Nàng tức giận cãi lại, trong lòng lại xuất hiện hoài nghi.
Không phải nàng -- không phải nàng cái gì?
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Trong lều trại không lớn đứng vài người, lại im lặng không có tiếng người, chỉ có gió đêm ngoài sa mạc gào thét thổi qua.
Vị Vãn cầm dao cẩn thận chọn chỗ da thịt để cắt vào ám khí, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, không biết qua bao lâu, chỉ nghe cạch một tiếng, ám khí hình chữ thập đã nằm trên khay bạc.
Có thể đều khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếng vui mừng xì xào bàn tán truyền đến, tiếng nói chuyện dần dần lớn.
“Câm miệng.” Tiếng cảnh cáo không kiên nhẫn bật ra từ trong miệng Vị Vãn, nàng khâu lại miệng vết thương, lạnh lùng liếc nhìn mọi người. “Còn muốn cứu một mạng của hắn, thì đừng chọc ta phiền lòng.”
Mọi người trong lều đều hai mặt nhìn nhau, đều có chút xấu hổ và tức giận, lại chỉ có thể không lên tiếng, chỉ có nam tử có đôi mắt màu xanh kiêu ngạo nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên.
Sau khi khâu xong miệng vết thương, Vị Vãn dùng vải bông thấm nước rửa sạch quanh miệng vết thương của người nọ rồi chuẩn bị rịt thuốc, khoảnh khắc kéo áo hắn lại, một khối ngọc bội xuất hiện ở trước mặt nàng, Dương Chi Bạch Ngọc*, chạm khắc quả thật là rồng bay.
(Dương Chi Bạch Ngọc hay còn gọi là “Bạch ngọc”, được biết đến với màu trắng không lẫn với màu khác)
Trong lòng nàng chấn động, ngón tay khẽ run, cũng không lộ vẻ mặt kéo áo hắn lại, tiếp tục rịt thuốc.
Trong nháy mắt ngẩng đầu, lại đón nhận ánh mắt lạnh như băng, đôi mắt màu xanh tà mị khóa chặt nàng, trong đôi mắt màu xanh đó, có nghiên cứu tìm tòi, có chế giễu - có sát khí.
Nàng đột nhiên cảm thấy, cuộc gặp gỡ đêm này dữ nhiều lành ít, mà hiện giờ, cũng đã đâm lao phải theo lao.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Vén rèm cửa sổ lên, lộ ra phía chân trời.
Tận cùng của sa mạc có nhuộm màu đỏ, chậm rãi, mây màu đỏ đốt đỏ khắp sa mạc, nàng lẳng lặng nhìn, ngón tay thon dài trắng nõn vô ý thức bắt đầu làm đồ chặn giấy.
Cũng không biết chủ nhân của đồ chặn giấy này là ai, chỉ là chữ trên mảnh vải trên bàn tay, bị nàng nhìn thấy rảnh rỗi không việc gì làm, nên ngắm nghía.
-- Say rượu đối ứng tuyết núi Yến, đang là tháng đông lạnh nhất, sáng sớm bay trên đám mây dài.
Chữ viết bá khí, số bút mực ít ỏi, đã vẽ ra phong cảnh hùng tráng của biên quan nước Bắc, càng thêm có người nhìn trộm sách viết hào hùng vạn trượng, cùng với khí thế liếc nhìn thiên hạ.
Kết quả là dạng người gì, có thể viết ra chữ như vậy? Giờ khắc này, nàng có chút tò mò.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, nàng không quay đầu lại.
“Công tử, đây là canh bổ gia chúng ta đặc biệt phân phó cho người nấu.” Một người hầu tiến lên, cung kính nâng khay.
Bên cạnh gã, người có đôi mắt màu xanh kia chỉ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt mang vẻ thâm thúy.
truyện chỉ đăng duy nhất tại
Vị Vãn nhàn nhạt nhìn về phía gã, cũng không nhìn trong chén rốt cuộc có gì, ngửa đầu uống sạch.
Trong đôi mắt màu xanh thoáng qua kinh ngạc, rồi biến mất trong nháy mắt.
Vị Vãn rũ mắt thu lại nụ cười nhạo trên khóe miệng - Hiện tại y là dao thớt, nàng là thịt cá, tránh được nhất thời cũng không phòng được cả đời, không bằng không đếm xỉa đến thẳng thắn vô tư mà chống đỡ, nhìn y còn có thủ đoạn gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook