Vì Tồn Tại
-
Chương 16
Sau khi Kim JaeJoong biết tin, liền nhanh chóng đến phòng xem xét để chuẩn bị, lúc Jung YunHo ôm cậu nhóc xinh đẹp kia mà tiến vào, trong lòng JaeJoong thật sự nổi lên một trận nghi vấn. Nhưng Jung YunHo thấy Kim JaeJoong thì chẳng có bất kì biểu cảm gì, chỉ nói:
“Cậu ta đang nấu cơm, đột nhiên ngất xỉu, nồi canh thì nổ tung.”
JaeJoong cầm lấy ống nghe y tế và đèn pin bút, thuần thục mà kiểm tra bệnh tình của cậu nhóc trước mắt này.
“Là khí đốt thiên nhiên bị lọt hơi ra ngoài, dẫn đến việc trúng độc, da và niêm mạc khí quản của cậu ấy đều hiện lên màu đỏ anh đào đặc biệt của trường hợp ngộ độc khí than.”
“Biết chuyện gì đã xảy ra thì điều trị nhanh lên, còn nói mấy lời vô dụng này làm cái gì.”
Kim JaeJoong bị giọng điệu như vậy của Jung YunHo dọa cho hoảng sợ, nó chưa từng bị la như vậy, JaeJoong không nói gì, đi vào phòng điều chế thuốc bơm dịch, thấy Jung YunHo lo lắng nhìn cậu nhóc nằm trên giường bệnh qua lớp thủy tinh.
“Đối xử với một người vô cùng quan trọng, là như vậy sao…” JaeJoong nghĩ trong lòng.
JaeJoong cầm lấy bàn tay băng lãnh nhưng trắng nõn của cậu nhóc, cẩn thận mà truyền dịch, Jung YunHo ngồi ở bên cạnh, hơi nhíu mày, JaeJoong khẽ đắp chăn lên bàn tay của cậu nhóc, nhìn Jung YunHo, Jung YunHo không nhìn nó, chỉ hướng về người trên giường bệnh.
JaeJoong rót cho Jung YunHo một cốc nước nóng, đặt ở cạnh bàn, do dự mà nói.
“Vậy… em về trước, có chuyện, thì gọi cho em.”
Jung YunHo gật đầu một cái, JaeJoong xoay người, mở cửa, rời đi.
JaeJoong về nhà không được bao lâu, So Gaye đã quay về, lúc So Gaye tiến vào cửa thì mang theo một luồng khí lạnh, JaeJoong vốn đang xem TV liền đứng dậy bước tới cửa, nhận lấy áo khoác âu phục của So Gaye, So Gaye mỉm cười xoa xoa đầu JaeJoong.
“Anh uống nhiều lắm đúng không.” JaeJoong mỉm cười nói với So Gaye, tửu lượng của So Gaye không kém, rất ít khi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ như đêm nay.
“Không có.” So Gaye xua xua tay, đi lên lầu hai.
“Anh đói không, em làm chút cháo.” JaeJoong ngẩng đầu nói với So Gaye.
“Tối lắm rồi, nấu gì nữa.”
“Dù sao em còn phải đưa qua cho Jung YunHo, tối nay anh ấy không ăn cơm.” JaeJoong nói.
“A, đúng rồi, bên anh ta xảy ra chuyện gì vậy?” So Gaye đứng ở lầu hai, hỏi.
“Là vì khí đốt thiên nhiên mà trúng độc.”
“Hừ, vậy còn tự mình xuống bếp nấu ăn, chơi cái trò lãng mạn.” Trong giọng nói của So Gaye mang theo sự bất mãn, đi về phòng.
JaeJoong nấu xong cháo liền ra khỏi cửa. Bởi vì là mùa đông, bầu trời trông vô cùng tối tăm, cháo rất nóng, lưu lại chút độ ấm trên tay, JaeJoong ôm lấy mình, ngón tay lạnh đến đỏ lên, đi năm phút đồng hồ đã tới một căn biệt thự khác, bệnh viện nhỏ của tập đoàn họ Jung.
JaeJoong cẩn thận đẩy cửa ra, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, rất sợ một chút hơi lạnh bên ngoài ùa vào trong phòng, JaeJoong đặt cháo lên bàn, cầm lấy cái chén mà So Gaye đặc biệt chuẩn bị, nhớ hơn mấy lần So Gaye thức đêm bận rộn điều chế thuốc ở đây, Jung YunTae mua cơm mang về thì đã trở lạnh, So Gaye cũng thành thật không ăn, sau này Jung YunTae trực tiếp để bà Wang mang chén sang, vừa nấu vừa ăn ngay tại chỗ. JaeJoong dùng nước trong phòng điều chế thuốc để rửa chén, theo ánh sáng phát ra mà nhìn thấy Jung YunHo đã nằm nghiêng bên cạnh giường, mà vẻ mặt của cậu nhóc trên giường đã có chút chuyển biến tốt đẹp, cũng phải sắc thuốc rồi.
JaeJoong bưng cháo và thuốc tới, đi đến bên giường bệnh, lại đột nhiên nhớ tới túi chườm nóng trong ngăn tủ, sau khi sắc thuốc xong, đi chuẩn bị túi chườm nóng, lúc này, bàn tay trên người hơi cử động một chút, sau đó đôi mắt dần dần mở ra, Hang Won dần dần tỉnh táo, cậu ta cảm thấy miệng lưỡi khô khát, nghiêng đầu liền thấy Jung YunHo đã chìm vào giấc ngủ, âu phục vẫn phủ trên người hắn, bên kia dường như còn có động tĩnh, đây là bệnh viện ư, sao lại không có người nào.
“Cậu tỉnh rồi à?” JaeJoong cầm túi chườm nóng tới, nhìn cậu nhóc trước mặt.
Lúc JaeJoong lên tiếng, Hang Won ngẩn người một lúc, trong lòng nghĩ, “Thật sự giống như mình đang nói chuyện vậy.”
“Vâng, anh là Kim JaeJoong.” Hang Won thân thiện mỉm cười, không phải câu hỏi, giọng điệu đầy chắc chắn.
“Ừ, cậu… cậu uống chút cháo trước đi, nhân dịp còn nóng mà uống.” JaeJoong nuốt xuống câu ‘”Cậu sao lại biết?” vốn muốn hỏi kia, chỉ bưng chén lên, ngồi vào bên giường, cẩn thận mà đút cháo cho Hang Won.
“Sao em lại ngất xỉu vậy?”
“Khí đốt thiên nhiên, cậu không chú ý sao?”
“Thảo nào chỗ đó sáng đèn đỏ, em còn cảm thấy kỳ quái, ha ha.” Cái miệng dài mỏng của Hang Won húp cháo một cách đầy đáng yêu.
“Hai ngày này nghỉ ngơi cho thật tốt đi, sức đề kháng của cậu không được tốt, phải ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi thật nhiều vào.” JaeJoong thấp giọng nói, nhìn Jung YunHo ở bên kia giường, lúc Jung YunHo ngủ say, miệng hơi mở, không có bất cứ nhuệ khí có thể nói nào.
“Vậy tôi chuẩn bị đi đây, bốn mươi phút sau, tôi sẽ tới nhổ kim tiêm cho cậu.” JaeJoong đứng dậy, bưng chén cháo trống không đi.
“Còn có chút cháo, chờ Jung YunHo tỉnh dậy, hai người cùng ăn nhé, tôi về trước.” Nói xong, JaeJoong vẫy vẫy tay, chuẩn bị rời đi.
“JaeJoong…” Hang Won kêu một tiếng.
JaeJoong xoay đầu lại, nói: “Hửm?”
“Có thể gọi như vậy không?” Hang Won cười hỏi.
“Ừ, có thể.” JaeJoong cũng nở nụ cười, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng rất chân thành.
Sau khi JaeJoong đi, Hang Won đưa tay xoa đầu Jung YunHo ở bên cạnh, “Để anh ấy lo lắng rồi.” Hang Won nghĩ trong lòng.
Lúc Jung YunHo bị Hang Won nhẹ nhàng gọi dậy, đã là rạng sáng hai giờ, YunHo híp mắt, ho nhẹ hai tiếng, theo thói quen mà quay đầu nhìn, giống như đang tìm chút gì đó.
“Anh ấy đi rồi.” Hang Won cười tủm tỉm mà nói với hắn.
“À, ừm, khụ…” Jung YunHo lộ ra vẻ đặc biệt không tự nhiên, giống như bị phát hiện.
“Dậy uống chút cháo đi, tối nay anh không ăn gì cả, dạ dày không chống đỡ được đâu, em cũng hơi đói nữa.” Hang Won giơ chân lên, chỉ về nơi đặt cháo.
“Ừ, được.” YunHo đứng dậy, đi múc cháo, Hang Won xỏ đôi giày da màu kaki của YunHo mà ngẩn người, cậu ta cảm thấy Jung YunHo chính là một người đàn ông tinh tế, từ trong ra ngoài.
YunHo cẩn thận thổi cháo, đút cho Hang Won ăn.
Uống được ba bốn ngụm, Hang Won giơ tay kia lên, nhận lấy cái muỗng, đưa cho Jung YunHo, Jung YunHo ngẩn người, nhưng vẫn mở miệng, Jung YunHo lộ ra chút luống cuống, vẻ mặt như vậy khiến Hang Won buồn cười không chịu được, Hang Won cười cong đôi mắt, đưa sát mặt tới, hôn Jung YunHo một cái.
Hang Won được Jung YunHo đưa vào biệt thự họ Jung, như vậy tiện lợi truyền dịch mỗi ngày cho nó, còn có người chăm sóc. Lúc Hang Won nghe được tin này, ngẩn người một hồi, đáp: “Thật ra cũng khng sao đâu, em tự mình làm được…”
Jung YunHo chỉ nói: “Nghe lời.”
Lúc JaeJoong giúp Hang Won xách bao lớn bao nhỏ vào trong nhà, trong lòng vui vẻ hay không vui vẻ cũng chưa nói tới, nó cảm thấy Hang Won là một người khiến ai cũng thích, nhưng trong lòng cũng thật sự không dễ chịu như vậy, đặc biệt là lúc nó được thông báo, trực tiếp chuyển hành lý đến phòng Jung YunHo.
“Cái này, JaeJoong hyung…” Hang Won đứng ở cửa phòng Jung YunHo, do dự mà nói.
“Sao?” JaeJoong buông cái bao trong tay ra, nhìn cậu nhóc ôm một cái bao khác ở trước ngực.
“Em cảm thấy như vậy rất phiền hà, có khách sạn không ạ? JaeJoong hyung ở phòng nào?”
JaeJoong cười cười, nhẹ nhàng đẩy cửa, nói: “Nếu anh ấy đã phân phó, thì có đạo lý của anh ấy, đừng cảm thấy phiền hà, tôi ở phòng cuối cùng bên tay phải, nếu cậu cảm thấy như vậy không quen thì tìm tôi là được rồi.”
Hang Won mang theo vẻ mặt vô tội mà gật gật đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Sao lại có người bài trí căn phòng u ám như vậy chứ? Rất tối tăm…”
“Cậu ta đang nấu cơm, đột nhiên ngất xỉu, nồi canh thì nổ tung.”
JaeJoong cầm lấy ống nghe y tế và đèn pin bút, thuần thục mà kiểm tra bệnh tình của cậu nhóc trước mắt này.
“Là khí đốt thiên nhiên bị lọt hơi ra ngoài, dẫn đến việc trúng độc, da và niêm mạc khí quản của cậu ấy đều hiện lên màu đỏ anh đào đặc biệt của trường hợp ngộ độc khí than.”
“Biết chuyện gì đã xảy ra thì điều trị nhanh lên, còn nói mấy lời vô dụng này làm cái gì.”
Kim JaeJoong bị giọng điệu như vậy của Jung YunHo dọa cho hoảng sợ, nó chưa từng bị la như vậy, JaeJoong không nói gì, đi vào phòng điều chế thuốc bơm dịch, thấy Jung YunHo lo lắng nhìn cậu nhóc nằm trên giường bệnh qua lớp thủy tinh.
“Đối xử với một người vô cùng quan trọng, là như vậy sao…” JaeJoong nghĩ trong lòng.
JaeJoong cầm lấy bàn tay băng lãnh nhưng trắng nõn của cậu nhóc, cẩn thận mà truyền dịch, Jung YunHo ngồi ở bên cạnh, hơi nhíu mày, JaeJoong khẽ đắp chăn lên bàn tay của cậu nhóc, nhìn Jung YunHo, Jung YunHo không nhìn nó, chỉ hướng về người trên giường bệnh.
JaeJoong rót cho Jung YunHo một cốc nước nóng, đặt ở cạnh bàn, do dự mà nói.
“Vậy… em về trước, có chuyện, thì gọi cho em.”
Jung YunHo gật đầu một cái, JaeJoong xoay người, mở cửa, rời đi.
JaeJoong về nhà không được bao lâu, So Gaye đã quay về, lúc So Gaye tiến vào cửa thì mang theo một luồng khí lạnh, JaeJoong vốn đang xem TV liền đứng dậy bước tới cửa, nhận lấy áo khoác âu phục của So Gaye, So Gaye mỉm cười xoa xoa đầu JaeJoong.
“Anh uống nhiều lắm đúng không.” JaeJoong mỉm cười nói với So Gaye, tửu lượng của So Gaye không kém, rất ít khi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ như đêm nay.
“Không có.” So Gaye xua xua tay, đi lên lầu hai.
“Anh đói không, em làm chút cháo.” JaeJoong ngẩng đầu nói với So Gaye.
“Tối lắm rồi, nấu gì nữa.”
“Dù sao em còn phải đưa qua cho Jung YunHo, tối nay anh ấy không ăn cơm.” JaeJoong nói.
“A, đúng rồi, bên anh ta xảy ra chuyện gì vậy?” So Gaye đứng ở lầu hai, hỏi.
“Là vì khí đốt thiên nhiên mà trúng độc.”
“Hừ, vậy còn tự mình xuống bếp nấu ăn, chơi cái trò lãng mạn.” Trong giọng nói của So Gaye mang theo sự bất mãn, đi về phòng.
JaeJoong nấu xong cháo liền ra khỏi cửa. Bởi vì là mùa đông, bầu trời trông vô cùng tối tăm, cháo rất nóng, lưu lại chút độ ấm trên tay, JaeJoong ôm lấy mình, ngón tay lạnh đến đỏ lên, đi năm phút đồng hồ đã tới một căn biệt thự khác, bệnh viện nhỏ của tập đoàn họ Jung.
JaeJoong cẩn thận đẩy cửa ra, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, rất sợ một chút hơi lạnh bên ngoài ùa vào trong phòng, JaeJoong đặt cháo lên bàn, cầm lấy cái chén mà So Gaye đặc biệt chuẩn bị, nhớ hơn mấy lần So Gaye thức đêm bận rộn điều chế thuốc ở đây, Jung YunTae mua cơm mang về thì đã trở lạnh, So Gaye cũng thành thật không ăn, sau này Jung YunTae trực tiếp để bà Wang mang chén sang, vừa nấu vừa ăn ngay tại chỗ. JaeJoong dùng nước trong phòng điều chế thuốc để rửa chén, theo ánh sáng phát ra mà nhìn thấy Jung YunHo đã nằm nghiêng bên cạnh giường, mà vẻ mặt của cậu nhóc trên giường đã có chút chuyển biến tốt đẹp, cũng phải sắc thuốc rồi.
JaeJoong bưng cháo và thuốc tới, đi đến bên giường bệnh, lại đột nhiên nhớ tới túi chườm nóng trong ngăn tủ, sau khi sắc thuốc xong, đi chuẩn bị túi chườm nóng, lúc này, bàn tay trên người hơi cử động một chút, sau đó đôi mắt dần dần mở ra, Hang Won dần dần tỉnh táo, cậu ta cảm thấy miệng lưỡi khô khát, nghiêng đầu liền thấy Jung YunHo đã chìm vào giấc ngủ, âu phục vẫn phủ trên người hắn, bên kia dường như còn có động tĩnh, đây là bệnh viện ư, sao lại không có người nào.
“Cậu tỉnh rồi à?” JaeJoong cầm túi chườm nóng tới, nhìn cậu nhóc trước mặt.
Lúc JaeJoong lên tiếng, Hang Won ngẩn người một lúc, trong lòng nghĩ, “Thật sự giống như mình đang nói chuyện vậy.”
“Vâng, anh là Kim JaeJoong.” Hang Won thân thiện mỉm cười, không phải câu hỏi, giọng điệu đầy chắc chắn.
“Ừ, cậu… cậu uống chút cháo trước đi, nhân dịp còn nóng mà uống.” JaeJoong nuốt xuống câu ‘”Cậu sao lại biết?” vốn muốn hỏi kia, chỉ bưng chén lên, ngồi vào bên giường, cẩn thận mà đút cháo cho Hang Won.
“Sao em lại ngất xỉu vậy?”
“Khí đốt thiên nhiên, cậu không chú ý sao?”
“Thảo nào chỗ đó sáng đèn đỏ, em còn cảm thấy kỳ quái, ha ha.” Cái miệng dài mỏng của Hang Won húp cháo một cách đầy đáng yêu.
“Hai ngày này nghỉ ngơi cho thật tốt đi, sức đề kháng của cậu không được tốt, phải ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi thật nhiều vào.” JaeJoong thấp giọng nói, nhìn Jung YunHo ở bên kia giường, lúc Jung YunHo ngủ say, miệng hơi mở, không có bất cứ nhuệ khí có thể nói nào.
“Vậy tôi chuẩn bị đi đây, bốn mươi phút sau, tôi sẽ tới nhổ kim tiêm cho cậu.” JaeJoong đứng dậy, bưng chén cháo trống không đi.
“Còn có chút cháo, chờ Jung YunHo tỉnh dậy, hai người cùng ăn nhé, tôi về trước.” Nói xong, JaeJoong vẫy vẫy tay, chuẩn bị rời đi.
“JaeJoong…” Hang Won kêu một tiếng.
JaeJoong xoay đầu lại, nói: “Hửm?”
“Có thể gọi như vậy không?” Hang Won cười hỏi.
“Ừ, có thể.” JaeJoong cũng nở nụ cười, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng rất chân thành.
Sau khi JaeJoong đi, Hang Won đưa tay xoa đầu Jung YunHo ở bên cạnh, “Để anh ấy lo lắng rồi.” Hang Won nghĩ trong lòng.
Lúc Jung YunHo bị Hang Won nhẹ nhàng gọi dậy, đã là rạng sáng hai giờ, YunHo híp mắt, ho nhẹ hai tiếng, theo thói quen mà quay đầu nhìn, giống như đang tìm chút gì đó.
“Anh ấy đi rồi.” Hang Won cười tủm tỉm mà nói với hắn.
“À, ừm, khụ…” Jung YunHo lộ ra vẻ đặc biệt không tự nhiên, giống như bị phát hiện.
“Dậy uống chút cháo đi, tối nay anh không ăn gì cả, dạ dày không chống đỡ được đâu, em cũng hơi đói nữa.” Hang Won giơ chân lên, chỉ về nơi đặt cháo.
“Ừ, được.” YunHo đứng dậy, đi múc cháo, Hang Won xỏ đôi giày da màu kaki của YunHo mà ngẩn người, cậu ta cảm thấy Jung YunHo chính là một người đàn ông tinh tế, từ trong ra ngoài.
YunHo cẩn thận thổi cháo, đút cho Hang Won ăn.
Uống được ba bốn ngụm, Hang Won giơ tay kia lên, nhận lấy cái muỗng, đưa cho Jung YunHo, Jung YunHo ngẩn người, nhưng vẫn mở miệng, Jung YunHo lộ ra chút luống cuống, vẻ mặt như vậy khiến Hang Won buồn cười không chịu được, Hang Won cười cong đôi mắt, đưa sát mặt tới, hôn Jung YunHo một cái.
Hang Won được Jung YunHo đưa vào biệt thự họ Jung, như vậy tiện lợi truyền dịch mỗi ngày cho nó, còn có người chăm sóc. Lúc Hang Won nghe được tin này, ngẩn người một hồi, đáp: “Thật ra cũng khng sao đâu, em tự mình làm được…”
Jung YunHo chỉ nói: “Nghe lời.”
Lúc JaeJoong giúp Hang Won xách bao lớn bao nhỏ vào trong nhà, trong lòng vui vẻ hay không vui vẻ cũng chưa nói tới, nó cảm thấy Hang Won là một người khiến ai cũng thích, nhưng trong lòng cũng thật sự không dễ chịu như vậy, đặc biệt là lúc nó được thông báo, trực tiếp chuyển hành lý đến phòng Jung YunHo.
“Cái này, JaeJoong hyung…” Hang Won đứng ở cửa phòng Jung YunHo, do dự mà nói.
“Sao?” JaeJoong buông cái bao trong tay ra, nhìn cậu nhóc ôm một cái bao khác ở trước ngực.
“Em cảm thấy như vậy rất phiền hà, có khách sạn không ạ? JaeJoong hyung ở phòng nào?”
JaeJoong cười cười, nhẹ nhàng đẩy cửa, nói: “Nếu anh ấy đã phân phó, thì có đạo lý của anh ấy, đừng cảm thấy phiền hà, tôi ở phòng cuối cùng bên tay phải, nếu cậu cảm thấy như vậy không quen thì tìm tôi là được rồi.”
Hang Won mang theo vẻ mặt vô tội mà gật gật đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Sao lại có người bài trí căn phòng u ám như vậy chứ? Rất tối tăm…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook