Vì Tôi Là Tiên Nữ
Chương 53: Gợi cảm

Chuyển ngữ: Puny

Màu của đèn tường trong phòng tối mà ấm áp, Nguyên Tu mang vớ trắng giẫm lên thảm xốp.

Trong phòng có một cái ghế gỗ nhỏ, Lục Mạn Mạn bưng tới mời anh ngồi, lại rót ly nước cho anh, tư thế chủ nhân nghiêm chỉnh.

Trong căn phòng nhỏ ấm áp này, cô chính là chủ nhân.

"Kén chọn giường sao? "Anh hỏi cô.

"Không đâu, nếu rất mệt, thì đứng cũng có thể ngủ."

Trước kia vào núi huấn luyện dã ngoại, cơ bản buổi tối toàn là chui vào túi ngủ "phơi thây đồng không mông quạnh", còn không có chú trọng chọn giường như vậy."

Nguyên Tu gật đầu một cái: "Đồ trang trí phòng gì đấy, tương đối đơn giản, nếu như không hài lòng có thể mua một ít giấy dán tường về dán."

Lục Mạn Mạn ngồi bên mép giường, nói đúng sự thật: "Ngày mai chuẩn bị đi ra ngoài mua một chút đồ dùng sinh hoạt."

Nguyên Tu đứng dậy: "Không còn gì nói nữa, chỉ qua xem một chút, nếu như có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi, mặc dù cậu là đội trưởng của W ngang vai ngang vế, nhưng mà căn cứ này do tôi định đoạt."

Lục Mạn Mạn khéo léo gật đầu, ngay sau đó hỏi: "Câu lạc bộ có thể nuôi thú cưng nhỏ không?"

"Thú cưng dạng gì?"

Lục Mạn Mạn dò xét điểm mấu chốt của anh: "Cái loại Bé Cưng đó."

"Không được."

"..."

Nguyên Tu nói: "Bé Cưng chỉ dùng để bảo vệ trông nhà, một con là đủ rồi."

Lục Mạn Mạn không chỉ nghĩ đến bộ dạng uể oải lười biếng của Bé Cưng lật bụng nằm trên cỏ, dáng điệu rũ đầu lưỡi phơi nắng.

Loại chó đầu óc tối dạ này thật sự là đại trượng phu dùng để trông nhà?

"Thật ra thì tôi có nuôi một con rùa đen, để ở ký túc không mang tới, nhờ Hạ Thiên giúp đỡ chăm sóc, nhưng cảm thấy làm phiền người ta thực không tốt, nếu như có thể, tôi vẫn muốn đem tiểu quy quy về."

Nhìn khuôn mặt anh tuấn không cảm giác của Nguyên Tu, Lục Mạn Mạn vội vàng bảo đảm: "Một con rất rất nhỏ, nuôi ở trong chậu, thỉnh thoảng đi ra tản bộ một chút, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng người khác!"

"Sẽ phóng uế mọi nơi?"

"Tôi dạy nó đi vào nhà vệ sinh."

Với tư cách người giám hộ căn cứ, Nguyên Tu giả bộ thâm trầm suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới gật đầu: "Không ảnh hưởng người khác là được."

"Ừ ừ!" Lục Mạn Mạn vui vẻ đáp lại: "Cám ơn đội trưởng!"

Nguyên Tu đi ra khỏi cửa phòng còn lẩm bẩm nói: "Ngày mai đi đâu mua sắm?"

"Gần trường học, có trung tâm thương mại."

Nguyên Tu đút tay trong túi quần, thờ ơ hỏi: "Biết đi như thế nào?"

"Biết..."

Lục Mạn Mạn nhìn gương mặt trầm tĩnh của Nguyên Tu, ma xui quỷ khiến lại lắc đầu.


"Ngày mai dậy sớm tập huấn, buổi chiều nghỉ cả buổi." Anh nói rồi xoay người xuống lầu: "Lúc đi kêu tôi một tiếng."

Đóng cửa lại, Lục Mạn Mạn dựa lưng vào tường suy nghĩ, cho nên, ý tứ của người này, là muốn cùng cô đi sao?

***

Khe núi hoang dã doanh khu của phía tây núi Minh Dương, lúc này hoàng hôn bao trùm, mặt trời lặn xuống khe núi, trong ánh nắng chiều tà rừng cây xanh ngắt rậm rạp, trong cơn gió nhẹ ấm áp cành lá nhẹ bay, gây tiếng động sàn sạt.

Cố Chiết Phong và Trình Ngộ núp trong khe rãnh pháo đài được xây dựng nhân tạo, không dám lười biếng chút nào.

Xung quanh tiếng súng dày đặc, đạn bay tứ tung.

Cố Chiết Phong bắt đầu tranh đua, không kìm lòng nổi quay đầu nhìn một cái, Trình Ngộ mặc đồ ngụy trang màu xám tro, nửa ngồi xổm trên mặt đất, quần ngụy trang ôm chặt phác họa đôi chân thon dài của cô.

Gò má cô vì vận động kịch liệt mà hồng hồng, cô dứt khoát cởi bỏ áo khoác, cột ngang hông mình, lộ ra cánh tay gầy nhỏ mà khỏe mạnh.

Bên trong mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội bó sát người.

Vóc người gợi cảm.

Cô đang chuyên chú tháo hộp đạn ra, bổ sung đạn phấn cho toàn bộ hộp đạn sau đó đặt vào tay Cố Chiết Phong, tiện cho cậu bất cứ lúc nào cũng có thể thay.

Lúc cô đến gần, Cố Chiết Phong còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng, là mùi thơm cơ thể của cô.

Tim Cố Chiết Phong đập chậm nửa nhịp, cậu thầm thì nói khẽ: "Nhiều người như vậy cô không theo, hết lần này tới lần khác đi theo tôi."

Tay đang lắp hộp đạn của Trình Ngộ dừng lại, nói: "Tiểu đệ đệ, rất không may hai ta rút thăm trúng cùng đội, một đội hai người, cậu một thu phát tôi một phụ trợ, tôi không theo cậu, thì tôi đi với ai?"

Cố Chiết Phong còn lẩm bẩm: "Vậy cô cách tôi xa một chút."

Trình Ngộ ném hộp đạn cho cậu, thờ ơ nói: "Tách ra đánh cũng có thể, chỉ có điều một mình cậu rình nếu như không có phụ trở, cậu có thể mất đầu chỉ trong vài phút."

Cố Chiết Phong hừ một tiếng, lời giải thích này chính là che giấu.

Nhưng mà ngay tại lúc này, bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng nổ vang, quân địch ném một quả lựu đạn giả tới, liền rơi vào bên cạnh hai người.

Trình Ngộ theo bản năng nhào tới bảo vệ thu phát phe mình.

Giữa đạn phấn màu sắc rực rỡ long trời lở đất, Cố Chiết Phong cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng mà để cho cậu choáng váng không phải là cú đánh lén mới nãy kia, mà là...

Cậu chậm rãi nghiêng đầu, cả khuôn mặc chôn trong khe hở của hai cái bánh bao lớn mềm mại, ấm áp thơm ngon dào dạt, cậu ngột ngạt đến mức không thở nổi.

Mặt cậu từ đỏ chuyển sang đỏ tím.

Cuộc oanh tạc dường như còn chưa có dừng lại, Trình Ngộ đè đầu cậu xuống, làm tròn bổn phận bảo vệ thu phát không bị đạn phấn văng tung tóe mà bị thương, đây là hành động giác ngộ khi làm một phụ trợ lúc cần thiết cần phải tiến lên.

Đạn phấn quanh mình dần dần tản đi, Trình Ngộ buông Cố Chiết Phong ra, dè dặt thò đầu từ đỉnh pháo đài ra, cầm lấy súng liền một trận càn quét kịch liệt.

Mà cả người Cố Chiết Phong dán vào tường, giống như là không thở nổi, giống như bị chết ngộp, trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn Trình Ngộ.

Trình Ngộ nhíu mày, bày tỏ nghi ngờ với chính bản thân cậu: "Cậu thật sự là tay súng bắn tỉa mạnh nhất trong nước sao? Làm sao lại thấy yếu như vậy, cmn cậu còn chảy máu mũi, cậu chảy con mẹ nó máu mũi!"

Vì vậy sau khi trận đấu kết thúc khi các đội viên trở lại doanh khu tập hợp, Trình Ngộ đi phía trước, mà Cố Chiết Phong đi phía sau lưng cô, bởi vì không có khăn giấy, liền cầm khăn lụa của Trình Ngộ che mũi.

Nhâm Tường tò mò hỏi: "Thiếu niên Chiết Phong bị ai đánh rồi hả?"


Cố Chiết Phong không lên tiếng, ngồi bên cạnh sinh hờn dỗi, khăn lụa đều là máu tươi đỏ rực.

"Chảy máu mũi rồi, giống Lục Mạn Mạn vậy, gan nóng." Trình Ngộ nhìn lại bốn phía, hỏi: "Lục Mạn Mạn đâu?"

A Hoành nói: "Cậu ấy vừa nãy kết thúc huấn luyện trước, nói phải đi siêu thị mua sắm."

"Đội trưởng đâu?"

"Đội trưởng nói lo đội trưởng đội bạn đi lạc, cho nên xung phong nhận việc hộ giá hộ tống đi theo."

Trình Ngộ cười một tiếng: "Cũng không phải trẻ em, đi lạc cái gì chứ."

***

Vào lúc đó, trước khu chuyên nhu yếu phẩm hàng ngày của cửa hàng tổng hợp, đội trưởng đội bạn đang đứng trước một loạt giấy dán tường sặc sỡ, lựa chọn cẩn thận.

Nguyên Tu bên cạnh đeo một cái khẩu trang màu đen, tiện tay cầm lên một cuộn giấy dán tường màu hồng phấn nói: "Cái này, với ra giường của cậu rất hợp."

Lục Mạn Mạn bỉu môi: "Hồng phấn đấy, rất khó coi."

Nguyên Tu hơi sững sờ, tay thả giấy dán tường xuống, trầm giọng hỏi: "Cậu không thích loại này?"

Nói tới chuyện này, Lục Mạn Mạn hỏi Nguyên Tu: "Ra trải giường đấy, là câu lạc bộ thống nhất đặt mua sao?"

"Ừ, đúng."

"Vậy tôi với chị Trình sao không giống nhau."

"Kiểu dáng của cậu là Nhâm Tường chọn." Nguyên Tu mặt không đổi sắc nói: "Tôi nói cậu ta đừng chọn kiểu kia rồi, tên đó nói con gái nhất định thích màu hồng."

"Cũng không phải con gái đều thích màu hồng." Lục Mạn Mạn ngạc nhiên nói: "Ồ, tôi cho rằng Nhâm Tường rất hiểu rõ con gái."

Nguyên Tu ho nhẹ một tiếng, hỏi cô: "Cậu muốn giấy dán tường màu gì."

"Sáng một chút thì vẫn tốt hơn, ừ, cho cậu xem phòng trước kia của tôi." Lục Mạn Mạn lấy điện thoại ra kiếm hình ảnh, đưa cho Nguyên Tu.

Phòng trước đây của Lục Mạn Mạn dán giấy dán tường hoa văn vạch sọc, sắc thái rất sắc, sọc đen trắng, trên tường có tấm áp phích của nam tài tử Âu Mỹ, trên bàn đặt mô hình bàn tay và tai nghe máy tính.

Cô gái Mỹ điển hình, giản dị phóng khoáng, yêu ghét rõ ràng.

Nguyên Tu cẩn thận quan sát toàn bộ căn phòng, từng chút từng chút, cũng cô đọng thành toàn bộ cuộc sống sinh hoạt của cô.

Nguyên Tu phát hiện mình còn chưa đủ hiểu cô.

Anh quen thuộc với tất cả của W, chiến thuật, suy nghĩ, hiểu biết kỹ thuật bắn... Nhưng trên thực tế một Lục Mạn Mạn sống sờ sờ, anh vẫn chưa hiểu rõ cô.

Chọn tới chọn lui, Lục Mạn Mạn chọn giấy dán tường màu xanh.

Lúc đẩy xe tới tính tiền, Lục Mạn Mạn đột nhiên nghĩ tới một thứ, vội vàng chạy đến cạnh kệ hàng.

Thời gian sắp tới, phải trữ mấy túi băng vệ sinh phòng ngộ nhỡ.


Lúc Nguyên Tu đuổi kịp cô, phát hiện cô đang dừng lại trước kệ hàng đồ dùng vệ sinh phái nữ, ngẩng đầu cúi đầu, cầm trong tay hai túi băng vệ sinh nhãn hiệu khác nhau so sánh, gian nan đọc chữ viết phía trên.

Nguyên Tu dừng bước chân, tay đút trong túi, đứng bên cạnh chờ cô.

Lục Mạn Mạn ở đây thường thử nghiệm các nhãn hiệu khác nhau, nhưng mà trước mắt chưa tìm ra nhãn hiệu cô đặc biết thoải mái, dĩ nhiên sản phẩm thường dùng ở bên Mỹ bên này không có.

Nguyên Tu đợi mấy phút, thấy cô vẫn còn chọn, trong miệng lẩm bẩm: "Siêu ngủ sâu, đệm khí cánh đuôi... cánh đuôi có ý gì..."

Anh đi tới, hỏi: "Cần phiên dịch sao?"

"Ách."

Lục Mạn Mạn ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt thâm thúy của Nguyên Tu: "Không, không cần."

Cô thuận tay cầm một túi rồi ném vào xe đẩy: "Cái này là được rồi."

Ánh mắt Nguyên Tu dừng trên kệ hàng tùy ý đi một vòng, sau đó cầm lên một túi: "Tôi cũng không hiểu lắm, nhưng mà thái hậu nhà chúng tôi dùng cái này, dùng rất nhiều năm, muốn thử một chút không?"

"Ồ."

Lục Mạn Mạn nhìn bao bì màu đen của băng vệ sinh, ma xui quỷ khiến đỏ mặt, sau đó lại cảm thấy mình thật là quá thiếu tự nhiên, cái này không có gì ghê gớm.

Cô thả gói băng vệ sinh trong xe đẩy lên kệ lại, sau đó nhận lấy túi kia trong tay Nguyên Tu, thấp giọng nói: "Cám ơn giới thiệu, tôi thử một chút."

Lục Mạn Mạn đẩy xe muốn đi, Nguyên Tu nhắc nhở: "Túi kia ban đêm dùng dài hơn, cậu không chọn những phiên bản khác sao?"

Lục Mạn Mạn căn bản không thấy rõ góc chữ, cô lập tức dừng chân, xoay người tìm kiếm bên kệ hàng, bao bì chi chít chữ viết cô thấy mà đầu váng mắt hoa, ánh mắt Nguyên Tu sáng quắc càng làm cho tâm thần cô bất an.

"Đêm dùng... dài hơn, thường ngày, thường ngày siêu mỏng..."

Ôi, sao nhiều chữ như vậy chứ, hoa cả mắt.

Nguyên Tu không biết làm sao nói: "Muốn chọn dạng gì?"

"Thường ngày ban đêm hai túi, thường ngày siêu mỏng, đêm dùng dài hơn." Cô thấp thỏm nhìn về phía anh: "Làm phiền cậu."

Nguyên Tu đứng trước kệ hàng cẩn thận xét kỹ để so sánh một hồi, sau đó cầm mấy túi bỏ vào trong xe đẩy.

"Đệm bảo vệ [1] không."

[1] Đệm bảo vệ (Pantyliner):là loại pad dành riêng cho sử dụng hằng ngày, được thiết kế để thấm hút các chất âm đ*o tiết ra. Khác với băng vệ sinh, pantyliner thường rất mỏng, mềm lại và hầu như không mang lại cảm giác "hiện diện" khi mặc chung với quần lót.

"À, cũng muốn."

"Bạc hà tươi mát?"

"Không muốn không muốn, loại cảm giác đó giống như không mặc quần, phía dưới lọt gió."

Nguyên Tu khẽ cười một tiếng: "Còn có loại thể nghiệm đặc biệt này."

Lục Mạn Mạn cúi đầu, đỏ mặt "ừ" một tiếng.

Một cặp đôi tay trong tay đi qua kệ hàng, cùi chỏ của cô gái chọc chọc bạn trai bên cạnh: "Nhìn bạn trai người ta chăm sóc chu đáo như vậy."

Bạn trai xem thường: "Đều là sáo lộ, anh nói cho em biết, bây giờ đàn ông ấm áp đang được ưa chuộng, ai biết bên trong là cái đồ gì."

Lục Mạn Mạn sẽ không đi giải thích cái gì với người đi đường, tính tiền xong, hai người đi ra cửa hàng, sắc trời đã tối.

Nguyên Tu thuận lý thành chương nhận lấy túi trong tay cô, lấy chìa khóa ra bấm một cái, Lamborghini bên lề đường quỷ quái kêu hai tiếng.

Cặp đôi kia từ trung tâm mua sắm đi ra, ánh mắt cô gái nhìn thẳng lên xe hai người, lẩm bẩm nói:"Có xe thể thao cấp bậc này, còn là đàn ông với cấp bậc nhan sắc đáng giá như vậy, còn cần tốn tâm tư sáo lộ con gái sao?"

Trở lại biệt thự đã là xế chiều chạng vạng tốt, các đội viên đều chưa trở lại, Nguyên Tu cầm dụng cụ đo đạc đến phòng Lục Mạn Mạn kiểm tra chiều cao chiều rộng bức tường, tính toán cắt xén giấy dán tường như thế nào.

Lục Mạn Mạn đề nghị hôm nay huấn luyện cả ngày rồi, sau lại vất vả cùng đi dạo trung tâm mua sắm, nếu không thì ngày mai lại làm đi.


Nguyên Tu vô cùng đàn ông tỏ vẻ không sao, trong vài phút anh có thể giải quyết. Vì vậy Lục Mạn Mạn lộc cộc chạy xuống lầu đun nước, sau đó lại lấy hai quả chanh từ tủ lạnh ra thái mỏng, làm một ly nước chanh tiêu chuẩn đãi Nguyên Tu.

Khi cô bưng ly nước chanh lên lầu, đẩy cửa vào phòng, lại phát hiện Nguyên Tu đã ngã lên giường hồng phấn của cô, ngủ.

Trong tay anh cầm bút, thước đo cũng rơi ra ngoài tay, nửa người bên ngoài giường, nửa người nằm chính giữa giường, nhắm mắt lại, hô hấp sâu mà trầm tĩnh.

Lục Mạn Mạn nhẹ nhàng đặt ly nước lên tủ đầu giường, sau đó đi tới ngồi bên cạnh anh, gần kề quan sát.

Đôi mắt anh đóng lại, lông mi khẽ run, hiển nhiên ngủ không sâu.

Rất mệt mỏi à.

Lục Mạn Mạn nhẹ nhàng nâng chân bên ngoài giường của anh lên trên giường, sau đó sửa lại chăn đắp lên bụng anh.

Kéo rèm cửa lại tắt đèn, rón rén đi ra khỏi phòng, khép cửa phòng lại.

Để cho anh nghỉ ngơi một lát.

***

Buổi tối các đội viên trở lại, dì dọn thức ăn thơm phức lên bàn, đoàn người từng người ngồi vào vị trí mình, A Hoành hỏi Lục Mạn Mạn: "Đội trưởng đâu?"

"Còn đang ngủ."

Nhâm Tường nói: "Sau này có chuyện gì thì trực tiếp nói với đội trưởng, đừng ngại."

Lục Mạn Mạn khoát khoát tay: "Không có sao, chính mình có thể giải quyết không cần làm phiền đội trưởng."

Trình Ngộ cười nói: "Cậu ấy hiện tại còn giả bộ khách khí với các cậu, đợi sau này quen thuộc rồi, chờ xem đội trưởng các cậu làm trâu làm ngựa."

Lục Mạn Mạn không phục hừ hừ: "Da mặt tôi có dày như vậy đâu."

Trình Ngộ nhướng mày: "Sắp vượt qua tường thành trẻ con rồi."

Nhâm Tường tùy ý hỏi: "Nghe nói các cậu đi mua giấy dán tường, mua màu gì?"

"Màu xanh da trời."

"Vậy rất không hợp với ra trải giường của cậu."

"Còn nói..." Lục Mạn Mạn nói: " Câu đưa ra ý kiến bậy bạ gì lại cho tôi một cái ra trải giường màu hồng phấn, màu sắc bánh bèo như vậy tiểu tỷ tỷ hold không nổi."

Nhâm Tường nháy nháy mắt, quay lại cười một tiếng, hỏi ngược lại Lục Mạn Mạn: "Cậu cảm thấy lấy sở thích của anh Nhâm Tường đây, sẽ chọn màu sắc thẳng nam như vậy?"

"Ách."

Nói cũng phải.

Lục Mạn Mạn không nói gì cắm đầu lùa cơm.

Mọi người đang có mặt trong lòng biết rõ không nên nói đề tài này nữa, mấy phút sau, A Hoành bưng chén cơm nói: "Tôi đi gọi đội trưởng dậy ăn cơm."

Lục Mạn Mạn còn chưa kịp gọi anh ta lại, anh ta đã vội vàng lên lầu, rất nhanh từ lầu hai truyền tới tiếng kêu của A Hoành: "Đội trưởng không có ở phòng này à?"

Mà ngay tại lúc này, cửa phòng lầu ba của Lục Mạn Mạn, kẻo kẹt một tiếng, mở ra.

Nguyên Tu đi tới khúc uốn hành lang, vò vò đầu tóc rối bù, mắt lim dim buồn ngủ trên cao nhìn xuống nói: "Ồn ào cái gì."

Mọi người cúi đầu, không nói một lời im lìm ăn cơm.

Hình như là get một chuyện khủng khiếp.

Đôi lời tâm tình của editor: Sorry mọi người vì tối mới up, vì tui sắp thi cuối kỳ, deadline thuyết trình, bài tập cá nhân, làm quiz, rồi làm báo cáo tài chính cứ tới dồn dập nên bây giờ mới up được cho mọi người. T.T Tổng kết chương này chúng ta biết được nhiều thứ lắm nha: 1. Tu Tu là thẳng nam, nghĩ Mạn Mạn thích màu hồng =))) 2. Tu Tu mua bvs cho Mạn Mạn, ừm, tương lai như thế nào mọi người tự tưởng tượng nha =)) 3. Chiết Phong trúng bùa yêu rồi =)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương