Vì Tôi Là Tiên Nữ
-
Chương 19: Ăn gian
Chuyển ngữ: Puny
Vượt tường line.
Lục tiên nữ hôm nay rốt cuộc mười ba tuổi @Chiều tài báu vật Arco: A a a tôi mới vừa làm một chuyện rất cần dũng khí.
Arco:???
Lục Mạn Mạn: Tôi kéo Nguyên Tu vào danh sách đen.
Arco: Vì sao ==
Lục Mạn Mạn: Cậu ta ngay trước mặt tôi nói W vợ tôi rất giỏi, tôi định mệnh...nội tâm hết sức ngổn ngang!
Arco: Hai người không phải kết đôi chính thức sao, gọi tiếng vợ thế nào. --
Lục Mạn Mạn: Trên mạng fans hâm mộ xào cái này thì cũng được đi, nhưng cậu ta là ngay trước mặt tôi gọi QAQ, lão tử gắng gượng tại chỗ!
Arco: Cậu gắng gượng giỏi lắm!
Lục Mạn Mạn: QAQ
Arco: Đợi một chút, cậu ta biết cậu chính là Mỉm cười W?
Lục Mạn Mạn: Không biết.
Arco: Vậy cậu gắng gượng cái gì, cậu ta gọi W là vợ cũng không phải là đang gọi cậu.
Lục Mạn Mạn: Tôi nói là, không biết cậu ấy có biết tôi là W không! Chú ý dấu câu!
Arco: Vậy cũng chỉ có hai loại khả năng:
Một, cậu ta không biết, chúc mừng, cậu get đến một em trai siêu cấp say mê.
Hai, cậu ta biết cậu chính là W, càng phải chúc mừng, bạn nhỏ Lục Mạn Mạn rốt cuộc bị con trai trêu chọc.
Arco:??? Thật xin lỗi bạn không phải là bạn tốt của đối phương, không thể gửi tin nhắn
Arco:...Thật xin lỗi bạn không phải là bạn tốt của đối phương, không thể gửi tin nhắn
***
Cuộc thi đấu đơn người thật chung kết đã tiến hành được một tiếng, hiện tại số người đang theo dõi trận đấu trên nền tảng phát trực tiếp cuộc thi đấu tiếp tục tăng vọt.
Căn phòng hai tầng đổ nát, pằng pằng pằng pằng đạn phấn nện trên cửa sổ.
Lục Mạn Mạn mặc bộ đồ ngụy trang màu xanh lá cây đậm, dựa vào tường, ống tay áo xắn một nửa, để lộ cánh tay nhỏ.
Mồ hôi thấm ướt tóc trước trán cô.
Cô cắn răng, tay mò ra túi sau lưng, chỉ còn lại năm viên đạn phấn.
Hỏa lực xung quanh cô ngày càng tăng lên.
Lục Mạn Mạn mơ hồ cảm thấy, cuộc thi đấu hôm nay có cái gì rất không đúng.
Từ khi bắt đầu trận đấu, dường như cô trở thành bia bắn cho rất nhiều người.
Cho dù là song phương giao chiến, chỉ cần vừa nhìn thấy Lục Mạn Mạn lộ diện, không nói hai lời trực tiếp cầm súng bắn.
Cái này...để nói xong đã.
Lục Mạn Mạn đại khái tính toán một chút, ít nhất không dưới mười lăm người có mục tiêu không phải ăn gà, cũng không phải thu đầu người, mà là vì "đánh chết" cô!
Làm như vậy, làm sao còn chơi được.
Cô không xác định được những người này rốt cuộc có phải người trong hội đoàn của Chu Gia Lương hay không, nhưng mà có thể khẳng định, mục tiêu của bọn họ là gây trở ngại Lục Mạn Mạn thi đấu hôm nay.
Trận đấu đã tiến vào giai đoạn cuối cực kỳ ác liệt, phút chốc khu vực an toàn sẽ thu hẹp lại, cô phải lập tức chạy đến bên trong khu vực an toàn, nếu không sẽ bị loại. Nhưng mà bên ngoài còn có nhiều người không có ý định chạy đi như vậy, nhìn chòng chọc chỗ ẩn nấu của Lục Mạn Mạn, chỉ cần cô lộ diện, lập tức giết chết cô!
Có người ăn gian, như vậy trò chơi không có cách nào chơi được.
Trong cuộc thi chuyên nghiệp, loại cục diện nhiều người nhắm vào một người, lập tức sẽ bị phán định là ăn gian mà hủy bỏ tư cách thi đấu.
Nhưng mà loại cấp độ thi đấu nghiệp dư này có lẽ sẽ không có người quản.
Lục Mạn Mạn vừa tức vừa gấp, đồng hồ trên tay biểu hiện, khu vực an toàn đã bắt đầu thu hẹp, nếu như cô không nắm chắc thời gian chạy vào khu vực an toàn, sẽ bị loại ra khỏi ván.
Ngoại trừ thiếu đạn phấn ra, vũ khí duy nhất cô có thể sử dụng, chính là nắp nồi, nhưng mà nắp nồi không phải dùng để đánh người, mà là dùng để phòng thân, bảo vệ cái mông tròn.
Lục Mạn Mạn ngồi cạnh cửa sổ, thò đầu ra quan sát một chút, bên ngoài có ba bốn người có vẻ mai phục.
Nghe âm thanh đạn dày đặc, bọn họ trang bị có lẽ rất đầy đủ.
Một viên đạn phấn bắn vào bên cạnh khung cửa, bắn bụi bặm lên, Lục Mạn Mạn sặc không ngớt ho khan.
Thoạt nhìn hôm nay đã được tính toán!
Mẹ, không cam lòng.
Bị đám người này đánh bại, thua ở loại trình độ thi đấu này, làm sao có thể cam tâm, cô thế nhưng là Nữ thần mỉm cười W bất bại.
Nhưng mà may mắn duy nhất là, không ai biết cô là W, nếu không ở loại thi đấu này bại trong tay các tuyển thủ nghiệp dư, mà truyền đến Mỹ, chẳng phải là bị Kiều Tinh Dã và Judy cười đến rụng răng.
Nghĩ đến hai kẻ thù của Kiều Tinh Dã và Judy, trong lồng ngực Lục Mạn Mạn lại thổi bùng lên ngọn lửa phục thù.
Thật không cam lòng! Đối thủ đang trở nên mạnh mẽ, đang chinh chiến tứ phương, nhưng mà cô đâu, cô đến Trung Quốc, nhưng ngay cả đội chuyên nghiệp cũng không vào được, tham gia cái loại thi đấu nghiệp dư này còn bị đánh bể đầu.
Thật là hổ rơi vào chốn bình địa... đến chó cũng có thể khi rẻ.
Còn muốn trở lại Mỹ, còn muốn phục thù những người đó.
Lục Mạn Mạn xoa xoa lỗ mũi mình, từ trong túi lấy một chai nước suối uống một ngụm, đem ưu tư chua xót nuốt xuống.
Cô dựa lưng vào tường, chán nản ngồi xuống, chờ đi, chờ khu vực an toàn thu hẹp, cô bị loại ra khỏi ván.
Trong tiếng đạn dày đặc, bên tai truyền tới tiếng Judy sắc bén trào phúng: "Thời đại W đã qua, cam chịu số phận đi."
Chu Gia Lương nói: "Thành công của W và bản thân cô ấy không có liên qua, là hoàn cảnh lịch sử lớn tạo nên... Bây giờ ở thời đại này, vĩnh viễn sẽ không còn W thứ hai xuất hiện."
Ủ rũ cái định mệnh, nhưng mà có lẽ bọn họ nói đúng.
Có lẽ tới Trung Quốc căn bản là quyết định sai lầm, có lẽ có lẽ... cô kiên trì cũng sẽ không có kết quả.
Lục Mạn Mạn lại uống một ngụm nước, bên tai bỗng vang lên giọng nói hơi trầm của Nguyên Tu: "Đây là thời đại xấu nhất... muốn đánh thi đấu chuyên nghiệp, không có thiên phú không có khả năng."
"Nhưng mà tôi vẫn tin chắc, ông trời sẽ đền đáp cho người cần cù, cái này quan trọng hơn thiên phú!"
Chai nước suối bị Lục Mạn Mạn bóp lõm vào, phát ra âm thanh nhựa dẻo vặn vẹo sột soạt.
"Thời đại của W đã qua."
Lăn con mẹ nó đi!
Thời đại của Lục Mạn Mạn, mới vừa bắt đầu!
Dưới lầu truyền tới tiếng bước chân, khoảnh khắc Lục Mạn Mạn đứng lên, dè dặt đứng dựa tường, đồng thời nạp ba viên đạn phấn cuối cùng cho súng trường M4.
Bọn họ vẫn là không kiên nhẫn vào nhà rồi, xem ra là không kịp đợi muốn lấy "tính mạng" cô.
Lục Mạn Mạn chậm rãi chuyển đến cạnh cửa, nhắm mắt lại, nín thở tập trung suy nghĩ lắng nghe nhất cử nhất động dưới lầu.
Nghe tiếng phân biệt vị trí cô đã từng được huấn luyện vô số lần ở trong rừng, cô có thể dễ như trở bàn tay dựa vào lắng nghe tiếng bước chân đạp cành vụn, phán đoán vị trí cùng với số lượng của kẻ địch.
Huấn luyện dã ngoại thức khuya dậy sớm trước đấy, gần như chưa tới sáu giờ là phải thức dậy, chạy tới doanh khu huấn luyện dã ngoại.
Khó khăn, đương nhiên.
Không người nào có thể tùy tùy tiện tiện thành công, những khó khăn trong quá khứ cũng tuyệt đối không bị lãng phí, đó là tất cả cố gắng cùng khó khăn tạo nên W hôm nay.
Lục Mạn Mạn một tay cầm súng, một tay cầm nắp nồi, cẩn thật từng li từng tí di chuyển đến bậc thang đầu cửa.
Thùng thùng thùng.
Cho dù là âm thanh rất nhỏ, đối phương đã cố ý khống chế bước chân, nhưng Lục Mạn Mạn vẫn có thể nghe, thậm chí có thể cảm nhận được trong không khí tràn ngập mùi nguy hiểm.
Đến rồi!
Ngay tại lúc đối phương xuất hiện ở chỗ rẽ cầu thang, Lục Mạn Mạn đột nhiên nổ súng, sau một giây người đó bị đánh trúng, cô nhanh nhẹn nấp cạnh ghế salon, tránh được công kích hỏa lực theo tới.
Cô có những năm tháng mệt mỏi góp nhặt kinh nghiệm, ở điểm này, tuyển thủ nghiệp dư không thể so với cô, bởi vì mỗi bước tiến tới của bọn họ đều nằm trong kế hoạch của cô.
Trong lúc hai người đàn ông phía sau hoang mang rối loạn lắp đạn phấn, Lục Mạn Mạn không nhanh không chậm, mỗi người bắn một phát súng.
Loại bỏ khỏi ván.
Ba người này cùng nhau vây đuổi chặn đường cô, quấn mãi không bỏ, vào giờ phút này Lục Mạn Mạn cũng không kịp chất vấn bọn họ đến tột cùng có phải là người hội đoàn của Chu Gia Lương hay không, bởi vì thời gian đã không còn nhiều, cô phải nhanh chạy đến khu vực an toàn.
Nhặt được trang bị của ba người mập chảy mỡ, đạn dược của cô cuối cùng cũng được bổ sung.
Trong tay có vật phẩm, trong lòng không sợ, sau đó cô đánh trận cuối cùng, cô ổn định, dễ như trở bàn tay mà tiêu diệt mấy người còn lại, thuận lợi ăn gà.
Trận chiến này đánh đặc biệt khó, nhưng tốt xấu gì cũng thắng, Lục Mạn Mạn thuận lợi đoạt giải nhất thi đấu đơn.
***
Trong tiệm linh kiện máy tính, nhân viên làm việc ngồi bên cạnh bàn sửa chữa đường dây phức tạp, A Hoành cầm card màn hình [1] hỏi nhân viên: "Card màn hình là đường ngắn rồi, anh xem có thể sửa được không."
[1] Card màn hình: dùng để xử lý hình ảnh thể hiện trên màn hình. Nói nôm na cho dễ hiểu thôi, nó quan trọng dành cho các người chơi game chuyên nghiệp, xử lý hình ảnh, đồ họa...
Nguyên Tu cùng cậu ta đi sửa card màn hình, bỗng nghe được giọng vang dội của xướng ngôn viên sau lưng: "M4 lại lần nữa ăn gà, hơn nữa là điểm cao nhất! Chúc mừng M4 thuận lợi tiến vào cuộc thi tỉnh!"
Nguyên Tu quay đầu, vừa vặn nhìn thấy máy tính sau lưng mở truyền trực tiếp, đang phát trận chung kết đấu đơn của Đại học B.
Lục Mạn Mạn từ doanh khu đi ra, trong tay cầm một cái cúp chất liệu thủy tinh trong suốt, trên mặt dường như còn đẫm mồ hôi, vẻ mặt cô thản nhiên, giống như diễn thử cảnh tượng chiến thắng vô số lần, đối mặt với chiến thắng cô đã sớm thản nhiên.
Khi nhân viên cầm điện thoại truyền trực tiếp hướng về phía cô, cô nói:
"Tôi là M4, thắng."
Bình tĩnh không giống một thiếu nữ mười chín tuổi.
Đúng vậy, cô thế nhưng là W, cái chữ này đại diện cho Win.
Nhưng mà bây giờ, người khác gọi cô là M4, thật sự là... một cái tên không có chút sáng tạo nào giống W vậy, có điều, mặc dù không có sáng tạo nhưng mà có thể may mắn.
Nhân viên hỏi: "M4 là biệt danh bạn học cho bạn, như vậy bạn muốn dùng cái tên này sao?"
Lục Mạn Mạn gật đầu một cái: "Cái tên này rất êm tai."
Nhân viên khích lệ nói: "M4, tiếp theo bạn phải chuẩn bị thi đấu đơn cấp tỉnh, cố gắng lên nha!"
Lục Mạn Mạn trầm ngâm chốc lát, nói: "Ừ, cảm ơn, nhưng mà tôi còn phải tiếp tục đánh thi đấu đôi nữa."
Lời vừa nói ra, mọi người cực kỳ hoảng sợ, thậm chí bao gồm cư dân mạng!
Giọng của nhân viên có chút run: "Bạn còn phải đánh thi đấu đôi?"
Lục Mạn Mạn gật đầu, khẽ mỉm cười: "Có lẽ không mâu thuẫn."
"Đúng là không mâu thuẫn nhưng mà... không cần thiết mà, bạn đã là quán quân đấu đơn, thời gian kế tiếp chuẩn bị thật tốt thi đấu cấp tỉnh không phải tốt hơn sao, tại sao còn muốn thi đấu đánh hai người?"
Không có lý do, bất kể vì danh tiếng hay là tiền, cô đoạt được giải nhất đấu đơn, tất cả đều như vậy.
Cô bình tĩnh nói: "W có thể làm được, mỗi một cô gái thích thi đấu người thật đều có thể làm được, đây không phải là điều chỉ có con trai mới có thể chơi tốt trò chơi vận động, con gái cũng có thể chơi tốt..."
Trong quán bar ồn ào ầm ĩ, Trình Ngộ đẩy tay người đàn ông mập mạp bên cạnh ra, ánh mắt chụp lên màn hình truyền trực tiếp cách đó không xa.
"Tôi muốn cho tất cả mọi người biết, con gái không phải bày bên bình hoa cho người khác thưởng thức, bồi ăn bồi rượu bồi vui vẻ."
Trong màn hình, ánh mắt cô kiên định rất sâu làm rung động tiếng lòng cô.
"Có lẽ tầm thường có lẽ thấp kém, nhưng mà chúng tôi có mơ ước, hơn nữa tuyệt đối không buông bỏ."
Gần đại sảnh truyền thông thư viện, Hạ Thiên nâng gọng kính, trong tay còn đang ôm một quyển từ đơn IELTS vừa dày vừa nặng, bên tai là tiếng mẹ nghiêm khắc dạy bảo: IELTS phải đạt được 7.5 điểm, như vậy mới có thể xin đến trường tốt nhất, mẹ muốn con là 7% người xuất sắc kia...
"Đây là thời đại xấu nhất, cũng là thời đại tốt nhất, bởi vì tôi tin chắc bảy chữ: ông trời đền đáp người cần cù, quan trọng hơn thiên phú!"
Lục Mạn Mạn nhìn màn hình điện thoại di động, đột nhiên cong mày cười một tiếng, sau đó giơ tay qua đỉnh đầu thật cao, hai ngón trỏ chéo nhau, tạo thành động tác tay X.
Khóe miệng Nguyên Tu hơn cong lên.
Chào hỏi anh sao!
Đôi lời tâm tình của editor: Tôi chết vì hai anh chị quá =)))) À mà phúc lợi có chương mới này, mồng 1 Tết sẽ còn có phúc lợi nữa, mọi người chờ nhé.
Vượt tường line.
Lục tiên nữ hôm nay rốt cuộc mười ba tuổi @Chiều tài báu vật Arco: A a a tôi mới vừa làm một chuyện rất cần dũng khí.
Arco:???
Lục Mạn Mạn: Tôi kéo Nguyên Tu vào danh sách đen.
Arco: Vì sao ==
Lục Mạn Mạn: Cậu ta ngay trước mặt tôi nói W vợ tôi rất giỏi, tôi định mệnh...nội tâm hết sức ngổn ngang!
Arco: Hai người không phải kết đôi chính thức sao, gọi tiếng vợ thế nào. --
Lục Mạn Mạn: Trên mạng fans hâm mộ xào cái này thì cũng được đi, nhưng cậu ta là ngay trước mặt tôi gọi QAQ, lão tử gắng gượng tại chỗ!
Arco: Cậu gắng gượng giỏi lắm!
Lục Mạn Mạn: QAQ
Arco: Đợi một chút, cậu ta biết cậu chính là Mỉm cười W?
Lục Mạn Mạn: Không biết.
Arco: Vậy cậu gắng gượng cái gì, cậu ta gọi W là vợ cũng không phải là đang gọi cậu.
Lục Mạn Mạn: Tôi nói là, không biết cậu ấy có biết tôi là W không! Chú ý dấu câu!
Arco: Vậy cũng chỉ có hai loại khả năng:
Một, cậu ta không biết, chúc mừng, cậu get đến một em trai siêu cấp say mê.
Hai, cậu ta biết cậu chính là W, càng phải chúc mừng, bạn nhỏ Lục Mạn Mạn rốt cuộc bị con trai trêu chọc.
Arco:??? Thật xin lỗi bạn không phải là bạn tốt của đối phương, không thể gửi tin nhắn
Arco:...Thật xin lỗi bạn không phải là bạn tốt của đối phương, không thể gửi tin nhắn
***
Cuộc thi đấu đơn người thật chung kết đã tiến hành được một tiếng, hiện tại số người đang theo dõi trận đấu trên nền tảng phát trực tiếp cuộc thi đấu tiếp tục tăng vọt.
Căn phòng hai tầng đổ nát, pằng pằng pằng pằng đạn phấn nện trên cửa sổ.
Lục Mạn Mạn mặc bộ đồ ngụy trang màu xanh lá cây đậm, dựa vào tường, ống tay áo xắn một nửa, để lộ cánh tay nhỏ.
Mồ hôi thấm ướt tóc trước trán cô.
Cô cắn răng, tay mò ra túi sau lưng, chỉ còn lại năm viên đạn phấn.
Hỏa lực xung quanh cô ngày càng tăng lên.
Lục Mạn Mạn mơ hồ cảm thấy, cuộc thi đấu hôm nay có cái gì rất không đúng.
Từ khi bắt đầu trận đấu, dường như cô trở thành bia bắn cho rất nhiều người.
Cho dù là song phương giao chiến, chỉ cần vừa nhìn thấy Lục Mạn Mạn lộ diện, không nói hai lời trực tiếp cầm súng bắn.
Cái này...để nói xong đã.
Lục Mạn Mạn đại khái tính toán một chút, ít nhất không dưới mười lăm người có mục tiêu không phải ăn gà, cũng không phải thu đầu người, mà là vì "đánh chết" cô!
Làm như vậy, làm sao còn chơi được.
Cô không xác định được những người này rốt cuộc có phải người trong hội đoàn của Chu Gia Lương hay không, nhưng mà có thể khẳng định, mục tiêu của bọn họ là gây trở ngại Lục Mạn Mạn thi đấu hôm nay.
Trận đấu đã tiến vào giai đoạn cuối cực kỳ ác liệt, phút chốc khu vực an toàn sẽ thu hẹp lại, cô phải lập tức chạy đến bên trong khu vực an toàn, nếu không sẽ bị loại. Nhưng mà bên ngoài còn có nhiều người không có ý định chạy đi như vậy, nhìn chòng chọc chỗ ẩn nấu của Lục Mạn Mạn, chỉ cần cô lộ diện, lập tức giết chết cô!
Có người ăn gian, như vậy trò chơi không có cách nào chơi được.
Trong cuộc thi chuyên nghiệp, loại cục diện nhiều người nhắm vào một người, lập tức sẽ bị phán định là ăn gian mà hủy bỏ tư cách thi đấu.
Nhưng mà loại cấp độ thi đấu nghiệp dư này có lẽ sẽ không có người quản.
Lục Mạn Mạn vừa tức vừa gấp, đồng hồ trên tay biểu hiện, khu vực an toàn đã bắt đầu thu hẹp, nếu như cô không nắm chắc thời gian chạy vào khu vực an toàn, sẽ bị loại ra khỏi ván.
Ngoại trừ thiếu đạn phấn ra, vũ khí duy nhất cô có thể sử dụng, chính là nắp nồi, nhưng mà nắp nồi không phải dùng để đánh người, mà là dùng để phòng thân, bảo vệ cái mông tròn.
Lục Mạn Mạn ngồi cạnh cửa sổ, thò đầu ra quan sát một chút, bên ngoài có ba bốn người có vẻ mai phục.
Nghe âm thanh đạn dày đặc, bọn họ trang bị có lẽ rất đầy đủ.
Một viên đạn phấn bắn vào bên cạnh khung cửa, bắn bụi bặm lên, Lục Mạn Mạn sặc không ngớt ho khan.
Thoạt nhìn hôm nay đã được tính toán!
Mẹ, không cam lòng.
Bị đám người này đánh bại, thua ở loại trình độ thi đấu này, làm sao có thể cam tâm, cô thế nhưng là Nữ thần mỉm cười W bất bại.
Nhưng mà may mắn duy nhất là, không ai biết cô là W, nếu không ở loại thi đấu này bại trong tay các tuyển thủ nghiệp dư, mà truyền đến Mỹ, chẳng phải là bị Kiều Tinh Dã và Judy cười đến rụng răng.
Nghĩ đến hai kẻ thù của Kiều Tinh Dã và Judy, trong lồng ngực Lục Mạn Mạn lại thổi bùng lên ngọn lửa phục thù.
Thật không cam lòng! Đối thủ đang trở nên mạnh mẽ, đang chinh chiến tứ phương, nhưng mà cô đâu, cô đến Trung Quốc, nhưng ngay cả đội chuyên nghiệp cũng không vào được, tham gia cái loại thi đấu nghiệp dư này còn bị đánh bể đầu.
Thật là hổ rơi vào chốn bình địa... đến chó cũng có thể khi rẻ.
Còn muốn trở lại Mỹ, còn muốn phục thù những người đó.
Lục Mạn Mạn xoa xoa lỗ mũi mình, từ trong túi lấy một chai nước suối uống một ngụm, đem ưu tư chua xót nuốt xuống.
Cô dựa lưng vào tường, chán nản ngồi xuống, chờ đi, chờ khu vực an toàn thu hẹp, cô bị loại ra khỏi ván.
Trong tiếng đạn dày đặc, bên tai truyền tới tiếng Judy sắc bén trào phúng: "Thời đại W đã qua, cam chịu số phận đi."
Chu Gia Lương nói: "Thành công của W và bản thân cô ấy không có liên qua, là hoàn cảnh lịch sử lớn tạo nên... Bây giờ ở thời đại này, vĩnh viễn sẽ không còn W thứ hai xuất hiện."
Ủ rũ cái định mệnh, nhưng mà có lẽ bọn họ nói đúng.
Có lẽ tới Trung Quốc căn bản là quyết định sai lầm, có lẽ có lẽ... cô kiên trì cũng sẽ không có kết quả.
Lục Mạn Mạn lại uống một ngụm nước, bên tai bỗng vang lên giọng nói hơi trầm của Nguyên Tu: "Đây là thời đại xấu nhất... muốn đánh thi đấu chuyên nghiệp, không có thiên phú không có khả năng."
"Nhưng mà tôi vẫn tin chắc, ông trời sẽ đền đáp cho người cần cù, cái này quan trọng hơn thiên phú!"
Chai nước suối bị Lục Mạn Mạn bóp lõm vào, phát ra âm thanh nhựa dẻo vặn vẹo sột soạt.
"Thời đại của W đã qua."
Lăn con mẹ nó đi!
Thời đại của Lục Mạn Mạn, mới vừa bắt đầu!
Dưới lầu truyền tới tiếng bước chân, khoảnh khắc Lục Mạn Mạn đứng lên, dè dặt đứng dựa tường, đồng thời nạp ba viên đạn phấn cuối cùng cho súng trường M4.
Bọn họ vẫn là không kiên nhẫn vào nhà rồi, xem ra là không kịp đợi muốn lấy "tính mạng" cô.
Lục Mạn Mạn chậm rãi chuyển đến cạnh cửa, nhắm mắt lại, nín thở tập trung suy nghĩ lắng nghe nhất cử nhất động dưới lầu.
Nghe tiếng phân biệt vị trí cô đã từng được huấn luyện vô số lần ở trong rừng, cô có thể dễ như trở bàn tay dựa vào lắng nghe tiếng bước chân đạp cành vụn, phán đoán vị trí cùng với số lượng của kẻ địch.
Huấn luyện dã ngoại thức khuya dậy sớm trước đấy, gần như chưa tới sáu giờ là phải thức dậy, chạy tới doanh khu huấn luyện dã ngoại.
Khó khăn, đương nhiên.
Không người nào có thể tùy tùy tiện tiện thành công, những khó khăn trong quá khứ cũng tuyệt đối không bị lãng phí, đó là tất cả cố gắng cùng khó khăn tạo nên W hôm nay.
Lục Mạn Mạn một tay cầm súng, một tay cầm nắp nồi, cẩn thật từng li từng tí di chuyển đến bậc thang đầu cửa.
Thùng thùng thùng.
Cho dù là âm thanh rất nhỏ, đối phương đã cố ý khống chế bước chân, nhưng Lục Mạn Mạn vẫn có thể nghe, thậm chí có thể cảm nhận được trong không khí tràn ngập mùi nguy hiểm.
Đến rồi!
Ngay tại lúc đối phương xuất hiện ở chỗ rẽ cầu thang, Lục Mạn Mạn đột nhiên nổ súng, sau một giây người đó bị đánh trúng, cô nhanh nhẹn nấp cạnh ghế salon, tránh được công kích hỏa lực theo tới.
Cô có những năm tháng mệt mỏi góp nhặt kinh nghiệm, ở điểm này, tuyển thủ nghiệp dư không thể so với cô, bởi vì mỗi bước tiến tới của bọn họ đều nằm trong kế hoạch của cô.
Trong lúc hai người đàn ông phía sau hoang mang rối loạn lắp đạn phấn, Lục Mạn Mạn không nhanh không chậm, mỗi người bắn một phát súng.
Loại bỏ khỏi ván.
Ba người này cùng nhau vây đuổi chặn đường cô, quấn mãi không bỏ, vào giờ phút này Lục Mạn Mạn cũng không kịp chất vấn bọn họ đến tột cùng có phải là người hội đoàn của Chu Gia Lương hay không, bởi vì thời gian đã không còn nhiều, cô phải nhanh chạy đến khu vực an toàn.
Nhặt được trang bị của ba người mập chảy mỡ, đạn dược của cô cuối cùng cũng được bổ sung.
Trong tay có vật phẩm, trong lòng không sợ, sau đó cô đánh trận cuối cùng, cô ổn định, dễ như trở bàn tay mà tiêu diệt mấy người còn lại, thuận lợi ăn gà.
Trận chiến này đánh đặc biệt khó, nhưng tốt xấu gì cũng thắng, Lục Mạn Mạn thuận lợi đoạt giải nhất thi đấu đơn.
***
Trong tiệm linh kiện máy tính, nhân viên làm việc ngồi bên cạnh bàn sửa chữa đường dây phức tạp, A Hoành cầm card màn hình [1] hỏi nhân viên: "Card màn hình là đường ngắn rồi, anh xem có thể sửa được không."
[1] Card màn hình: dùng để xử lý hình ảnh thể hiện trên màn hình. Nói nôm na cho dễ hiểu thôi, nó quan trọng dành cho các người chơi game chuyên nghiệp, xử lý hình ảnh, đồ họa...
Nguyên Tu cùng cậu ta đi sửa card màn hình, bỗng nghe được giọng vang dội của xướng ngôn viên sau lưng: "M4 lại lần nữa ăn gà, hơn nữa là điểm cao nhất! Chúc mừng M4 thuận lợi tiến vào cuộc thi tỉnh!"
Nguyên Tu quay đầu, vừa vặn nhìn thấy máy tính sau lưng mở truyền trực tiếp, đang phát trận chung kết đấu đơn của Đại học B.
Lục Mạn Mạn từ doanh khu đi ra, trong tay cầm một cái cúp chất liệu thủy tinh trong suốt, trên mặt dường như còn đẫm mồ hôi, vẻ mặt cô thản nhiên, giống như diễn thử cảnh tượng chiến thắng vô số lần, đối mặt với chiến thắng cô đã sớm thản nhiên.
Khi nhân viên cầm điện thoại truyền trực tiếp hướng về phía cô, cô nói:
"Tôi là M4, thắng."
Bình tĩnh không giống một thiếu nữ mười chín tuổi.
Đúng vậy, cô thế nhưng là W, cái chữ này đại diện cho Win.
Nhưng mà bây giờ, người khác gọi cô là M4, thật sự là... một cái tên không có chút sáng tạo nào giống W vậy, có điều, mặc dù không có sáng tạo nhưng mà có thể may mắn.
Nhân viên hỏi: "M4 là biệt danh bạn học cho bạn, như vậy bạn muốn dùng cái tên này sao?"
Lục Mạn Mạn gật đầu một cái: "Cái tên này rất êm tai."
Nhân viên khích lệ nói: "M4, tiếp theo bạn phải chuẩn bị thi đấu đơn cấp tỉnh, cố gắng lên nha!"
Lục Mạn Mạn trầm ngâm chốc lát, nói: "Ừ, cảm ơn, nhưng mà tôi còn phải tiếp tục đánh thi đấu đôi nữa."
Lời vừa nói ra, mọi người cực kỳ hoảng sợ, thậm chí bao gồm cư dân mạng!
Giọng của nhân viên có chút run: "Bạn còn phải đánh thi đấu đôi?"
Lục Mạn Mạn gật đầu, khẽ mỉm cười: "Có lẽ không mâu thuẫn."
"Đúng là không mâu thuẫn nhưng mà... không cần thiết mà, bạn đã là quán quân đấu đơn, thời gian kế tiếp chuẩn bị thật tốt thi đấu cấp tỉnh không phải tốt hơn sao, tại sao còn muốn thi đấu đánh hai người?"
Không có lý do, bất kể vì danh tiếng hay là tiền, cô đoạt được giải nhất đấu đơn, tất cả đều như vậy.
Cô bình tĩnh nói: "W có thể làm được, mỗi một cô gái thích thi đấu người thật đều có thể làm được, đây không phải là điều chỉ có con trai mới có thể chơi tốt trò chơi vận động, con gái cũng có thể chơi tốt..."
Trong quán bar ồn ào ầm ĩ, Trình Ngộ đẩy tay người đàn ông mập mạp bên cạnh ra, ánh mắt chụp lên màn hình truyền trực tiếp cách đó không xa.
"Tôi muốn cho tất cả mọi người biết, con gái không phải bày bên bình hoa cho người khác thưởng thức, bồi ăn bồi rượu bồi vui vẻ."
Trong màn hình, ánh mắt cô kiên định rất sâu làm rung động tiếng lòng cô.
"Có lẽ tầm thường có lẽ thấp kém, nhưng mà chúng tôi có mơ ước, hơn nữa tuyệt đối không buông bỏ."
Gần đại sảnh truyền thông thư viện, Hạ Thiên nâng gọng kính, trong tay còn đang ôm một quyển từ đơn IELTS vừa dày vừa nặng, bên tai là tiếng mẹ nghiêm khắc dạy bảo: IELTS phải đạt được 7.5 điểm, như vậy mới có thể xin đến trường tốt nhất, mẹ muốn con là 7% người xuất sắc kia...
"Đây là thời đại xấu nhất, cũng là thời đại tốt nhất, bởi vì tôi tin chắc bảy chữ: ông trời đền đáp người cần cù, quan trọng hơn thiên phú!"
Lục Mạn Mạn nhìn màn hình điện thoại di động, đột nhiên cong mày cười một tiếng, sau đó giơ tay qua đỉnh đầu thật cao, hai ngón trỏ chéo nhau, tạo thành động tác tay X.
Khóe miệng Nguyên Tu hơn cong lên.
Chào hỏi anh sao!
Đôi lời tâm tình của editor: Tôi chết vì hai anh chị quá =)))) À mà phúc lợi có chương mới này, mồng 1 Tết sẽ còn có phúc lợi nữa, mọi người chờ nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook