Vì Tôi Là Tiên Nữ
-
C122: Right here waiting for you
Đêm hôm đó, tất cả mọi người đều ngủ một đêm ở tầng hầm trang trại của ông Jonathan. Một ngày sau khi cơn bão trôi qua, trang trại bừa bộn thành một bãi, cây non bị bật cả rễ, xiên xiên vẹo vẹo, không ít bộ bàn ghế gỗ cũng bị cuốn đi.
Nhưng cũng may là không có người bị thương, toàn bộ súc vật của trang trại đều an toàn. Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu giúp các nhân viên của trang trại thu dọn tàn cuộc, gia cố nhà một lần nữa.
Nguyên Tu thật sự là một người giỏi làm việc, trong chuồng ngựa, anh vén tay áo lên đổ cỏ ngựa, cầm ống nước dội mặt đất, không ngại bẩn chút nào.
Thật khó mà tưởng tượng ra, đại thiếu gia nhà giàu hòa nhã được nuôi dưỡng lớn lên từ trong đất màu, khi cầm cây chổi lên làm việc nặng nhọc, lại không có nửa câu oán thán.
Lục Mạn Mạn đang muốn khen ngợi anh, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, thì Nguyên Tu đã đặt cây chổi xuống, hoạt động gân cốt cổ, than phiền chửi thề một tiếng: “Đường đường là người thừa kế duy nhất được chỉ định của tập đoàn Nguyên thị, hai năm gần đây cũng không biết va vào ai, Sao Thủy nghịch hành [1], làm gì cũng có sự cố.”
[1] Sao Thủy là hành tinh gần mặt trời nhất. Cứ khoảng 3 – 4 lần trong năm, sao Thủy lại đi ngược lại so với quỹ đạo của nó. Thực tế, đó chỉ là một dạng ảo ảnh quang học gọi là sao Thủy nghịch hành (Mercury retrograde). Sao Thủy nghịch hành còn có thể tác động lớn tới sức khỏe thân – tâm – trí của bạn.
Lục Mạn Mạn: …
Qủa nhiên tất cả đều là ảo giác.
Cô đi tới nhảy cỡn lên đập sau ót Nguyên Tu một cái, sai khiến nói: “Giúp em tắm sạch sẽ cho con ngựa lùn nhỏ.”
Nguyên Tu nhân tiện ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Có thưởng hay không.”
“Muốn thưởng cái gì.”
“Ví dụ như…”
Tay của anh chạm vào đồi núi nhỏ của cô, vẽ vài vòng, rồi ấn xuống.
Sau đó đầu gối của Lục Mạn Mạn chỉa vào vị trí không thể nói kia, tay của Nguyên Tu lập tức rút ra giống như cái lò xo: “Anh đi tắm cho con ngựa.”
Lục Mạn Mạn cười một tiếng, dắt ngựa lùn nhỏ ra khỏi chuồng ngựa, đi tới bên cạnh bãi cỏ.
Lúc này ánh nắng mặt trời sáng rực, bầu trời quang đãng xanh thẳm.
Móng ngựa của chú ngựa lùn nhỏ bấu mặt đất, ken két ken két, Lục Mạn Mạn lấy cỏ non đưa tới bên miệng chú ngựa con.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống gương mặt trắng nõn mềm mại của cô, Nguyên Tu ngắm nhìn cô, chợt phát hiện cô gái của anh trở nên dịu dàng, có lẽ là từ một cô gái, dần dần trở thành một người phụ nữ.
Cũng có thể là ánh mặt trời hôm nay quá đẹp, nên sinh ra ảo giác.
Anh cầm ống nước đi ra, xối nước ào ào lên thân ngựa, nghĩ ra việc xấu, phun nước người Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn hét lên một tiếng, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt tươi vui của Nguyên Tu.
Hừ, cô chẳng thèm so đo với đứa nhóc thối.
Cuối cùng vào lần thứ ba Nguyên Tu “vô tình” bắn nước lên người cô, Lục Mạn Mạn cũng không nhịn được mà xông tới bổ nhào lên Nguyên Tu trên bãi cỏ, hai người xuôi theo đồi lăn mấy vòng, cô vỗ vỗ khuôn mặt của anh, thở hổn hển nói: “Đứa nhóc thối muốn chết sao.”
“Gọi anh là gì.”
“Đứa nhóc thối!”
Nguyên Tu thuận thế ngồi ngang lên người cô, rất không khách khí vỗ khuôn mặt cô: “Gọi tiếng chồng nghe một chút.”
“Hừ.” Lục Mạn Mạn đẩy anh ra, tiện tay nhặt một cây cỏ khô ngậm trong miệng, đi tới phía đồi núi.
“Này.” Nguyên Tu gọi cô: “Chú Khấu nói ngày mai ông ấy bay, phải trở về.”
Bước chân của Lục Mạn Mạn đột nhiên dừng lại, cô đưa lưng về phía anh, nên anh không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng Nguyên Tu đoán, khi nghe được tin này, tâm tình của cô có lẽ sẽ không quá tốt.
Kéo dài một hồi lâu, Lục Mạn Mạn mới nghiêng đầu nhìn anh, thản nhiên nói: “Bây giờ đi sao.”
Nguyên Tu đứng dậy vỗ cỏ trên ống quần, đuổi theo: “Mạn Mạn…”
“Mấy ngày nay anh luôn muốn nói lại thôi, hẳn là rất hiếu kỳ chuyện hôm bão đó.”
Trong lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, buột miệng nói ra một tiếng “ba”.
Nguyên Tu đi cùng cô, bước chậm rãi trên triền cỏ xanh dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, Lục Mạn Mạn giải thích với Nguyên Tu: “Em nhớ đã từng nói với anh, lần đầu tiên lúc gặp ông ấy đã xảy ra mâu thuẫn không vui, Bì Bì còn đuổi theo ông ấy chạy đến sườn núi. Đêm hôm đó em đi băng bó vết thương cổ tay cho ông ấy, ông ấy thật sự cho rằng em ngốc, sẽ không nhìn ra vết thương bị gai đâm và vết trầy xước do bị ngã là không giống nhau sao.”
Cô là người đứng đầu trong giới thi đấu người thật hoang dã, bao nhiêu năm bị thương nặng nhẹ vô số kể, dĩ nhiên không thể nào mà không phân biệt được, vết thương trầy xước lúc bị ngã và vết thương cố ý là khác nhau.
“Sau đó ông ấy nói với em, ông ấy đến tìm con gái, còn nói cái gì mà thất lạc nhiều năm, muốn đưa cô ấy về nhà, lại sợ cô ấy không thích mình.”
Lục Mạn Mạn buồn bực nói: “Em lại không phải đứa ngốc, ông chú xấu tính lặn lội từ Hokkaido đuổi đến Tennese, nói tìm con gái gì đó lại không lo đi tìm đi, mỗi ngày cứ lởn vởn quanh người em, xách thùng nước đưa cơm trưa cho em còn giúp em dắt ngựa, nếu như không phải muốn tán tỉnh em, thì chính là đến tìm em…”
Nguyên Tu nhìn cô bình tĩnh giải thích như vậy, lòng nói nha đầu này suy nghĩ thật tinh tế… Thật đúng là không nên xem thường cô.
“Sau đó em lừa Quý Ninh, nói em đã biết tất cả, hừ, tên ngốc đó… Anh ta gọi em là tiểu thư, còn cho em xem một xấp tài liệu, bao gồm cả giấy chứng nhận di dân, sau khi biết được sự thật anh ta đã rơi nước mắt, nhưng mà em đã đồng ý với anh ta sẽ không nói cho Khấu Sâm.”
Nguyên Tu nhếch miệng… Đây thật sự là phong cách đơn giản thô bạo lưu manh kiểu của W.
“Cho nên… đều biết hết sao.”
“Mặc dù không làm giám định huyết thống, nhưng mà ông chú kỳ lạ đó…” Lục Mạn Mạn cũng không biết nói thế nào: “Mấy ngày nay ông ấy đối với em rất tốt, còn nói sau khi trở về sẽ gửi cho em thật nhiều váy đẹp gì đó, có thể ông ấy cảm thấy, con gái chỉ thích mấy cái như váy túi gì đấy, thật ngốc mà, nhưng mà người cha trong mơ của em cũng ngốc giống như vậy.”
Cô hít một hơi, ổn định tâm trạng: “Nếu không, làm sao lại để mẹ mất chứ.”
Tay ôm bả vai cô của Nguyên Tu chuyển đến gò má cô, kéo rái tai cô một cái: “Muốn biết chuyện trước đây không.”
Lục Mạn Mạn ra sức lắc đầu: “Không muốn, một chút cũng không muốn.”
Sợ hãi sau khi biết được sẽ khó chịu, cũng sợ hãi sự quyết tâm của mình sẽ bị lung lay, tóm lại, đều không muốn biết.
“Louis bọn họ…”
Lục Mạn Mạn vội vàng nói: “Bây giờ bọn họ không biết chuyện, em cũng sẽ không nói cho bọn họ, mãi mãi không nói.”
Nguyên Tu biết, sở dĩ Lục Mạn Mạn chôn sâu chuyện này vào trong lòng, chính là vì sợ hai người ba nuôi biết được, không phải là không thích Khấu Sâm.
Cô không muốn làm cho hai người thân nhất bên cạnh cô phải buồn, không muốn một chút nào, cô muốn vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh bọn họ.
Lớp cửa sổ này, tốt nhất không nên đâm thủng, mãi mãi…
***
Đêm hôm đó, Lục Mạn Mạn một thân một mình đi đến căn nhà đỏ. Trong căn nhà Qúy Ninh và Khấu Sâm đang thu dọn hành lý, thấy Lục Mạn Mạn tới, Qúy Ninh vô cùng hiểu đưa ra mắt ra hiệu nói mình về phòng lấy đồ, rời đi.
Lục Mạn Mạn nhìn cái vali Rimowa màu bạc của Khấu Sâm, buồn bực lầu bầu: “Thật là đáng tiếc, hai ngày nữa là color fight rồi.”
Khấu Sâm mặc bộ đồ ở nhà Polo cổ chữ v, khó hiểu hỏi cô: “Đó là cái gì?”
Lục Mạn Mạn đưa tay làm thành cây súng, nhắm ông ấy “Biubiu ~ Cuộc chiến sinh tồn biết không?”
Khấu Sâm mờ mịt lắc đầu: “Cuộc chiến sinh tồn gì?”
Lục Mạn Mạn ngồi vào ghế salon bên cạnh, lấy chiếc áo sơ mi bị nhét qua loa vào trong vali ra, giúp ông ấy xếp ngay ngắn lần nữa, dịu dàng nói: “Thật sự là một ông già mà, khoảng cách thế hệ của chúng ta còn sâu hơn vực thẳm.”
Khấu Sâm suy nghĩ, cũng ngồi vào bên cạnh Lục Mạn Mạn, xếp quần áo: “Vậy… con và hai người ba kia, có khoảng cách thế hệ không?”
“Dĩ nhiên không có.” Lục Mạn Mạn nói: “Bọn họ là ba tôi, còn là bạn tốt nhất của tôi, cái gì tôi cũng nói cho bọn họ biết.”
À, lần trước suýt nữa thì đã nói chuyện quan trọng kia cho ba, cố gắng lắm Nguyên Tu mới kìm lại không cho nói.
“Vậy sao, con và bọn họ còn là bạn bè.” Khấu Sâm rất khó hiểu: “Làm sao làm được?”
“Tôi đã ở Trung Quốc được một thời gian.” Trong tay Lục Mạn Mạn cầm ly sữa nhỏ, nóng hổi sưởi ấm tay, chậm rãi nói: “Bạn bè của tôi, giữa các cô ấy và cha mẹ dường như luôn tồn tại khoảng cách rất sâu, chuyện gì cũng không muốn nói cho cha mẹ, đương nhiên rồi, bởi vì cha mẹ biết nhất định sẽ trách mắng các cô ấy, giống như Hạ Thiên bạn tốt nhất của tôi, cô ấy không dám nói chuyện mình yêu đương cho mẹ, bởi vì mẹ nhất định sẽ chia rẽ cô ấy và Tường chó, mẹ cô ấy muốn cô ấy đi nước ngoài du học, không được phân tâm.”
“Nếu như chuyện này đổi lại là Alex và Louis, thì sẽ xử lý như thế nào?” Khấu Sâm hiếu kỳ hỏi cô: “Khi việc học và tình yêu xảy ra mâu thuẫn, bọn họ sẽ để cho con lựa chọn sao?”
“À…” Lục Mạn Mạn nghĩ nghĩ: “Theo lời của Louis, ông ấy có thể sẽ nói rất nhiều đạo lý với tôi, thử thuyết phục tôi, dĩ nhiên Alex cũng sẽ khuyên tôi rồi, nếu như bọn họ cảm thấy cậu trai kia không hợp với tôi hoặc chủ yếu đó là cậu trai tồi, nhưng cuối cùng đưa ra lựa chọn thế nào, nhất định sẽ tôn trọng tâm nguyện của tôi. Giống như chuyện của Kiều Tinh Dã bạn trai cũ của tôi, ban đầu Louis đã cảnh cáo tôi, cậu con trai kia không vượt qua bài đánh giá rủi ro chuyên nghiệp của ông ấy, có thể sẽ trật đường ray nửa đường, tôi vẫn không nghe lời ông ấy, sau đó tôi liền nếm mùi đau khổ.”
Khấu Sâm cười: “Con xem, con cái vẫn phải nghe lời của cha mẹ mới được, cá không ăn muối cá ươn, có hiểu hay không?”
Lục Mạn Mạn nhìn về phía Khấu Sâm: “Nhưng nếu như ban đầu vì có thể thấy trước kết quả không tốt mà từ bỏ, thì rất nhiều chuyện phía sau cũng sẽ không xảy ra, tôi sẽ không gặp được Nguyên Tu, sẽ không tới Trung Quốc, thậm chí rất có thể bắt đầu một cuộc sống khác, mà cuộc sống khác kia ai có thể bảo đảm sẽ hạnh phúc hơn cuộc sống bây giờ chứ.”
“Cái này…”
Khấu Sâm rõ ràng không phản bác được, đúng vậy, nếu như ban đầu có thể thấy trước tương lai, năm đó ông ấy sẽ còn lựa chọn rời đi sao, tiếc nuối sẽ còn xảy ra sao?
Khấu Sâm thật sự không biết.
Lục Mạn Mạn vỗ vỗ lưng của Khấu Sâm: “Cho nên chú à, rất nhiều chuyện vẫn phải tự mình trải qua tự thể nghiệm, ba của tôi vẫn rất dân chủ, sẽ không ép buộc tôi làm chuyện không thích, như vậy tôi mới có thể làm bạn tốt của nhau.”
Khấu Sâm như có điều suy nghĩ, ngay sau đó lại lắc đầu: “Ta có một đứa con trai, nhỏ tuổi hơn con, rất phản nghịch không nghe lời, gây chuyện sinh sự khắp nơi, rất khó quản, so với ta thời trẻ tuổi thì càng bướng bỉnh hơn, như con nói… làm bạn bè với nó, sợ rằng mãi mãi không thể nào làm được.”
Lục Mạn Mạn đột nhiên tò mò: “Tôi còn có… không phải, ông còn có con trai à.”
“Ta giống người già neo đơn không có con cái sao?” Khấu Sâm mang theo chút giọng điệu tinh nghịch hỏi ngược lại cô: “Cảm thấy ta thảm như vậy à.”
“Ách, không phải, chỉ là có hơi…” Lục Mạn Mạn không biết nói thế nào, cô cũng không nghĩ đến bản thân mình còn sẽ có em trai.
Thật là thần kỳ.
“Ông Khấu đi vào lúc nào vậy?”
“Chiều ngày mốt bay.”
“Ồ, vậy tối mai tổ chức một bữa party đi.” Lục Mạn Mạn nói: “Mở một party tiễn ông Khấu Sâm.”
Khấu Sâm được sủng ái mà lo sợ: “Mở party cho ta?”
Lục Mạn Mạn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, “Vâng” một tiếng: “Sau này mà nói, có lẽ sẽ không gặp lại nữa.”
Bờ môi của Khấu Sâm giật giật, tựa như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Buổi party vào tối hôm sau vẫn được tổ chức ở ven hồ như cũ, lần này không mời nhiều người dân trong thị trấn đến tham gia, mà là người trong nhà, bạn bè của Lục Mạn Mạn và các nhân viên của trang trại, bọn họ nhóm lên đống lửa phần phật, thiêu đỏ nửa bầu trời đêm.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, cảm giác sao đêm nay đặc biệt dày đặc.
“Ông Khấu tới rồi.”
“Ông Khấu tối nay rất soái nha.”
“Ông Khấu lần trước cảm ơn ông đã đưa Mạn Mạn nhà chúng ta về nhà, ông thật sự nhiệt tình.”
“Ông Khấu ăn dẻ sườn cừu không?”
…
Khấu Sâm còn chưa thích ứng được sự nhiệt tình của mọi người, dù sao cho tới bây giờ ông chưa từng tham gia loại party nào đặc biệt tổ chức vì ông, trước đây những buổi vũ hội của nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đã tham gia rất nhiều, nhưng ông không cảm thấy cái kiểu xã giao có lệ này có ý nghĩa gì.
Party đêm nay là Lục Mạn Mạn vì ông tổ chức, ông còn cố tình dày công ăn mặc đi qua đây, mặc một bộ âu phục đặt may cao cấp mà ông nghĩ mình đẹp trai nhất, tóc vuốt gel, trước kia ngay cả gặp khách hàng quan trọng ông cũng không có cẩn thận như vậy, ông rất không thích cảm giác gò bó trong bộ âu phục, bình thường quần áo của ông rất tùy ý.
Trên sàn nhảy cỏ xanh cách đó không xa, sau vô số lần Nguyên Tu vụng về đạp lên chân Lục Mạn Mạn, cô rốt cuộc cũng đẩy người đàn ông đáng ghét này ra, tức giận nói: “You stupid jerk! Ngu ngốc!”
Nguyên Tu giang tay ra, biểu thị mình rất vô tội, anh biết chơi súng biết chơi bida còn biết chơi cờ vua nhưng mà lại không biết… khiêu vũ.
Thi Thuần Như tổ chức mấy buổi vũ hội xã giao, nhưng anh chưa bao giờ tham gia, cảm thấy ngớ ngẩn đến bùng nổ.
Bây giờ chính anh mới thật sự ngớ ngẩn đến bùng nổ.
Louis đi tới vỗ bả vai của anh: “Mạn Mạn bảo bối nhỏ nhà chúng ta thích khiêu vũ từ nhỏ, tap jazz điệu waltz… sau này con có thể học.”
“Con không học.”
Nguyên Tu cảm thấy mình vẫn phải có chút tôn nghiêm đàn ông, không thể cứ vây quanh vợ, khiêu vũ cái gì chứ, thật sự không quá xấu hổ, anh tuyệt đối sẽ không học khiêu vũ, tuyệt đối!
“Hừ, cái tên ngu ngốc này hôm nay đạp con hai mươi lần! Con tạm thời không muốn quan tâm anh ấy.”
Louis đành phải để cho Lục Mạn Mạn nắm lấy tay mình, nghiêng đầu, lại thấy Khấu Sâm đứng trước bàn tiệc đứng cách đó không xa, yên lặng mà có vẻ ngưỡng mộ nhìn bọn họ.
Louis thật lòng cảm kích Khấu Sâm, biết được ngày bão đó là ông ấy và Nguyên Tu giúp đưa Lục Mạn Mạn trở về, Louis liền không tính toán chuyện không vui xảy ra ở Hokkaido nữa, ông chân thành bày tỏ lòng biết ơn của mình.
“Mạn Mạn, đây là buổi party tiễn ông Khấu mà con tổ chức, đi nhảy một bài với ông ấy đi.” Louis vỗ bả vai của Lục Mạn Mạn.
Nghe ba nói như vậy, Lục Mạn Mạn nhìn về phía Khấu Sâm. Khấu Sâm lập tức đứng thẳng người, lúc đặt ly rượu xuống suýt nữa làm tung nước, có hơi vụng về không biết làm gì.
Lục Mạn Mạn đi tới chỗ ông, trái tim xiết lại hỏi: “Ông Khấu biếu khiêu vũ không?”
“Khiêu vũ…”
Vào những năm tám mươi sinh viên đại học thường có hai loại hoạt động giải trí phổ biến nhất, một là đến phòng chiếu phim xem phim Hồng Kông, cái còn lại chính là đến vũ trường ca múa.
Nói đùa, năm đó khi còn đi học Khấu Sâm tự mình thành lập ban nhạc rock, làm sao có không biết khiêu vũ được.
Nhưng mà… cũng đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, từ sau khi Trọng Thanh rời đi, ông cũng không có khiêu vũ, ngay cả cây ghita điện tử đi theo ông suốt những năm tháng thanh xuân, cũng bị ném vào tầng hầm, không thấy mặt trời.
Thanh xuân của ông, cũng sớm đi theo cô ấy biến mất rồi.
Đối mặt với lời mời của Lục Mạn Mạn, ông chần chừ: “Ta…không biết nhiều.”
“Ồ, vậy thật tiếc nuối.” Lục Mạn Mạn cũng hơi cảm thấy ngượng khi khiêu vũ với ông ấy. Trước mặt người đàn ông này, cô vốn phải thân thiết nhiều hơn, nhưng mà không biết tại sao, cảm giác cứ là lạ.
Lúc Lục Mạn Mạn rời đi, trong đôi mắt của Khấu Sâm xoẹt qua một tia ảm đạm, bờ môi lẩm bẩm, nhưng không biết nói gì cho phải.
Nguyên Tu nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Khấu Sâm, đột nhiên mở miệng nói: “Chú Khấu hát rất hay.”
“Sao?”
Nguyên Tu nhận lấy cây ghita màu xanh da trời từ trong tay một người ban nhạc, giơ lên về phía Khấu Sâm: “Chú Khấu, muốn thử một chút không.”
Thấy cây ghita này, mạch nước ngầm sâu lắng nào đó đột nhiên nổi lên cuồn cuộn, đó là năm tháng thanh xuân bị ông phủ đầy bụi bỏ lại, đó là nỗi khổ riêng ông không thể nói, là nỗi đau sâu thẳm trong lòng ông.
Lục Mạn Mạn quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Khấu Sâm: “Chú còn biết chơi ghita sao?”
Nguyên Tu cười: “Chú Khấu của em không chỉ biết chơi ghita, năm đó chú Khấu của em còn ra đĩa nữa, có rất nhiều người hâm mộ và người say mê.”
Lục Mạn Mạn sợ hãi kêu: “Giỏi quá, hôm nay chú Khấu chắc chắn không thoát được rồi.”
Khấu Sâm đột nhiên có hơi ngượng ngùng, ông vốn muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của Lục Mạn Mạn, không biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào ông lại nhận lấy cây ghita trong tay Nguyên Tu.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, tụ tập thành một vòng tròn nhỏ trên bãi cỏ, bao quanh Khấu Sâm ở giữa.
Khấu Sâm chỉnh âm, nhìn về phía Lục Mạn Mạn, Lục Mạn Mạn dựa vào người Nguyên Tu, anh đưa tay ôm vai cô.
Cô nhìn Khấu Sâm, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong.
Khóe mắt của Khấu Sâm đột nhiên nóng lên, trong lòng cuộn lên một gợn sóng khó mà dằn xuống, ông cố gắng giữ vững bình tĩnh, giọng trong vắt: “《 Right here waiting for you》[2], tặng cho tôi…”
Tặng cho tôi tình yêu chân thành của cuộc đời này.
Nhưng cũng may là không có người bị thương, toàn bộ súc vật của trang trại đều an toàn. Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu giúp các nhân viên của trang trại thu dọn tàn cuộc, gia cố nhà một lần nữa.
Nguyên Tu thật sự là một người giỏi làm việc, trong chuồng ngựa, anh vén tay áo lên đổ cỏ ngựa, cầm ống nước dội mặt đất, không ngại bẩn chút nào.
Thật khó mà tưởng tượng ra, đại thiếu gia nhà giàu hòa nhã được nuôi dưỡng lớn lên từ trong đất màu, khi cầm cây chổi lên làm việc nặng nhọc, lại không có nửa câu oán thán.
Lục Mạn Mạn đang muốn khen ngợi anh, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, thì Nguyên Tu đã đặt cây chổi xuống, hoạt động gân cốt cổ, than phiền chửi thề một tiếng: “Đường đường là người thừa kế duy nhất được chỉ định của tập đoàn Nguyên thị, hai năm gần đây cũng không biết va vào ai, Sao Thủy nghịch hành [1], làm gì cũng có sự cố.”
[1] Sao Thủy là hành tinh gần mặt trời nhất. Cứ khoảng 3 – 4 lần trong năm, sao Thủy lại đi ngược lại so với quỹ đạo của nó. Thực tế, đó chỉ là một dạng ảo ảnh quang học gọi là sao Thủy nghịch hành (Mercury retrograde). Sao Thủy nghịch hành còn có thể tác động lớn tới sức khỏe thân – tâm – trí của bạn.
Lục Mạn Mạn: …
Qủa nhiên tất cả đều là ảo giác.
Cô đi tới nhảy cỡn lên đập sau ót Nguyên Tu một cái, sai khiến nói: “Giúp em tắm sạch sẽ cho con ngựa lùn nhỏ.”
Nguyên Tu nhân tiện ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Có thưởng hay không.”
“Muốn thưởng cái gì.”
“Ví dụ như…”
Tay của anh chạm vào đồi núi nhỏ của cô, vẽ vài vòng, rồi ấn xuống.
Sau đó đầu gối của Lục Mạn Mạn chỉa vào vị trí không thể nói kia, tay của Nguyên Tu lập tức rút ra giống như cái lò xo: “Anh đi tắm cho con ngựa.”
Lục Mạn Mạn cười một tiếng, dắt ngựa lùn nhỏ ra khỏi chuồng ngựa, đi tới bên cạnh bãi cỏ.
Lúc này ánh nắng mặt trời sáng rực, bầu trời quang đãng xanh thẳm.
Móng ngựa của chú ngựa lùn nhỏ bấu mặt đất, ken két ken két, Lục Mạn Mạn lấy cỏ non đưa tới bên miệng chú ngựa con.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống gương mặt trắng nõn mềm mại của cô, Nguyên Tu ngắm nhìn cô, chợt phát hiện cô gái của anh trở nên dịu dàng, có lẽ là từ một cô gái, dần dần trở thành một người phụ nữ.
Cũng có thể là ánh mặt trời hôm nay quá đẹp, nên sinh ra ảo giác.
Anh cầm ống nước đi ra, xối nước ào ào lên thân ngựa, nghĩ ra việc xấu, phun nước người Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn hét lên một tiếng, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt tươi vui của Nguyên Tu.
Hừ, cô chẳng thèm so đo với đứa nhóc thối.
Cuối cùng vào lần thứ ba Nguyên Tu “vô tình” bắn nước lên người cô, Lục Mạn Mạn cũng không nhịn được mà xông tới bổ nhào lên Nguyên Tu trên bãi cỏ, hai người xuôi theo đồi lăn mấy vòng, cô vỗ vỗ khuôn mặt của anh, thở hổn hển nói: “Đứa nhóc thối muốn chết sao.”
“Gọi anh là gì.”
“Đứa nhóc thối!”
Nguyên Tu thuận thế ngồi ngang lên người cô, rất không khách khí vỗ khuôn mặt cô: “Gọi tiếng chồng nghe một chút.”
“Hừ.” Lục Mạn Mạn đẩy anh ra, tiện tay nhặt một cây cỏ khô ngậm trong miệng, đi tới phía đồi núi.
“Này.” Nguyên Tu gọi cô: “Chú Khấu nói ngày mai ông ấy bay, phải trở về.”
Bước chân của Lục Mạn Mạn đột nhiên dừng lại, cô đưa lưng về phía anh, nên anh không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng Nguyên Tu đoán, khi nghe được tin này, tâm tình của cô có lẽ sẽ không quá tốt.
Kéo dài một hồi lâu, Lục Mạn Mạn mới nghiêng đầu nhìn anh, thản nhiên nói: “Bây giờ đi sao.”
Nguyên Tu đứng dậy vỗ cỏ trên ống quần, đuổi theo: “Mạn Mạn…”
“Mấy ngày nay anh luôn muốn nói lại thôi, hẳn là rất hiếu kỳ chuyện hôm bão đó.”
Trong lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, buột miệng nói ra một tiếng “ba”.
Nguyên Tu đi cùng cô, bước chậm rãi trên triền cỏ xanh dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, Lục Mạn Mạn giải thích với Nguyên Tu: “Em nhớ đã từng nói với anh, lần đầu tiên lúc gặp ông ấy đã xảy ra mâu thuẫn không vui, Bì Bì còn đuổi theo ông ấy chạy đến sườn núi. Đêm hôm đó em đi băng bó vết thương cổ tay cho ông ấy, ông ấy thật sự cho rằng em ngốc, sẽ không nhìn ra vết thương bị gai đâm và vết trầy xước do bị ngã là không giống nhau sao.”
Cô là người đứng đầu trong giới thi đấu người thật hoang dã, bao nhiêu năm bị thương nặng nhẹ vô số kể, dĩ nhiên không thể nào mà không phân biệt được, vết thương trầy xước lúc bị ngã và vết thương cố ý là khác nhau.
“Sau đó ông ấy nói với em, ông ấy đến tìm con gái, còn nói cái gì mà thất lạc nhiều năm, muốn đưa cô ấy về nhà, lại sợ cô ấy không thích mình.”
Lục Mạn Mạn buồn bực nói: “Em lại không phải đứa ngốc, ông chú xấu tính lặn lội từ Hokkaido đuổi đến Tennese, nói tìm con gái gì đó lại không lo đi tìm đi, mỗi ngày cứ lởn vởn quanh người em, xách thùng nước đưa cơm trưa cho em còn giúp em dắt ngựa, nếu như không phải muốn tán tỉnh em, thì chính là đến tìm em…”
Nguyên Tu nhìn cô bình tĩnh giải thích như vậy, lòng nói nha đầu này suy nghĩ thật tinh tế… Thật đúng là không nên xem thường cô.
“Sau đó em lừa Quý Ninh, nói em đã biết tất cả, hừ, tên ngốc đó… Anh ta gọi em là tiểu thư, còn cho em xem một xấp tài liệu, bao gồm cả giấy chứng nhận di dân, sau khi biết được sự thật anh ta đã rơi nước mắt, nhưng mà em đã đồng ý với anh ta sẽ không nói cho Khấu Sâm.”
Nguyên Tu nhếch miệng… Đây thật sự là phong cách đơn giản thô bạo lưu manh kiểu của W.
“Cho nên… đều biết hết sao.”
“Mặc dù không làm giám định huyết thống, nhưng mà ông chú kỳ lạ đó…” Lục Mạn Mạn cũng không biết nói thế nào: “Mấy ngày nay ông ấy đối với em rất tốt, còn nói sau khi trở về sẽ gửi cho em thật nhiều váy đẹp gì đó, có thể ông ấy cảm thấy, con gái chỉ thích mấy cái như váy túi gì đấy, thật ngốc mà, nhưng mà người cha trong mơ của em cũng ngốc giống như vậy.”
Cô hít một hơi, ổn định tâm trạng: “Nếu không, làm sao lại để mẹ mất chứ.”
Tay ôm bả vai cô của Nguyên Tu chuyển đến gò má cô, kéo rái tai cô một cái: “Muốn biết chuyện trước đây không.”
Lục Mạn Mạn ra sức lắc đầu: “Không muốn, một chút cũng không muốn.”
Sợ hãi sau khi biết được sẽ khó chịu, cũng sợ hãi sự quyết tâm của mình sẽ bị lung lay, tóm lại, đều không muốn biết.
“Louis bọn họ…”
Lục Mạn Mạn vội vàng nói: “Bây giờ bọn họ không biết chuyện, em cũng sẽ không nói cho bọn họ, mãi mãi không nói.”
Nguyên Tu biết, sở dĩ Lục Mạn Mạn chôn sâu chuyện này vào trong lòng, chính là vì sợ hai người ba nuôi biết được, không phải là không thích Khấu Sâm.
Cô không muốn làm cho hai người thân nhất bên cạnh cô phải buồn, không muốn một chút nào, cô muốn vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh bọn họ.
Lớp cửa sổ này, tốt nhất không nên đâm thủng, mãi mãi…
***
Đêm hôm đó, Lục Mạn Mạn một thân một mình đi đến căn nhà đỏ. Trong căn nhà Qúy Ninh và Khấu Sâm đang thu dọn hành lý, thấy Lục Mạn Mạn tới, Qúy Ninh vô cùng hiểu đưa ra mắt ra hiệu nói mình về phòng lấy đồ, rời đi.
Lục Mạn Mạn nhìn cái vali Rimowa màu bạc của Khấu Sâm, buồn bực lầu bầu: “Thật là đáng tiếc, hai ngày nữa là color fight rồi.”
Khấu Sâm mặc bộ đồ ở nhà Polo cổ chữ v, khó hiểu hỏi cô: “Đó là cái gì?”
Lục Mạn Mạn đưa tay làm thành cây súng, nhắm ông ấy “Biubiu ~ Cuộc chiến sinh tồn biết không?”
Khấu Sâm mờ mịt lắc đầu: “Cuộc chiến sinh tồn gì?”
Lục Mạn Mạn ngồi vào ghế salon bên cạnh, lấy chiếc áo sơ mi bị nhét qua loa vào trong vali ra, giúp ông ấy xếp ngay ngắn lần nữa, dịu dàng nói: “Thật sự là một ông già mà, khoảng cách thế hệ của chúng ta còn sâu hơn vực thẳm.”
Khấu Sâm suy nghĩ, cũng ngồi vào bên cạnh Lục Mạn Mạn, xếp quần áo: “Vậy… con và hai người ba kia, có khoảng cách thế hệ không?”
“Dĩ nhiên không có.” Lục Mạn Mạn nói: “Bọn họ là ba tôi, còn là bạn tốt nhất của tôi, cái gì tôi cũng nói cho bọn họ biết.”
À, lần trước suýt nữa thì đã nói chuyện quan trọng kia cho ba, cố gắng lắm Nguyên Tu mới kìm lại không cho nói.
“Vậy sao, con và bọn họ còn là bạn bè.” Khấu Sâm rất khó hiểu: “Làm sao làm được?”
“Tôi đã ở Trung Quốc được một thời gian.” Trong tay Lục Mạn Mạn cầm ly sữa nhỏ, nóng hổi sưởi ấm tay, chậm rãi nói: “Bạn bè của tôi, giữa các cô ấy và cha mẹ dường như luôn tồn tại khoảng cách rất sâu, chuyện gì cũng không muốn nói cho cha mẹ, đương nhiên rồi, bởi vì cha mẹ biết nhất định sẽ trách mắng các cô ấy, giống như Hạ Thiên bạn tốt nhất của tôi, cô ấy không dám nói chuyện mình yêu đương cho mẹ, bởi vì mẹ nhất định sẽ chia rẽ cô ấy và Tường chó, mẹ cô ấy muốn cô ấy đi nước ngoài du học, không được phân tâm.”
“Nếu như chuyện này đổi lại là Alex và Louis, thì sẽ xử lý như thế nào?” Khấu Sâm hiếu kỳ hỏi cô: “Khi việc học và tình yêu xảy ra mâu thuẫn, bọn họ sẽ để cho con lựa chọn sao?”
“À…” Lục Mạn Mạn nghĩ nghĩ: “Theo lời của Louis, ông ấy có thể sẽ nói rất nhiều đạo lý với tôi, thử thuyết phục tôi, dĩ nhiên Alex cũng sẽ khuyên tôi rồi, nếu như bọn họ cảm thấy cậu trai kia không hợp với tôi hoặc chủ yếu đó là cậu trai tồi, nhưng cuối cùng đưa ra lựa chọn thế nào, nhất định sẽ tôn trọng tâm nguyện của tôi. Giống như chuyện của Kiều Tinh Dã bạn trai cũ của tôi, ban đầu Louis đã cảnh cáo tôi, cậu con trai kia không vượt qua bài đánh giá rủi ro chuyên nghiệp của ông ấy, có thể sẽ trật đường ray nửa đường, tôi vẫn không nghe lời ông ấy, sau đó tôi liền nếm mùi đau khổ.”
Khấu Sâm cười: “Con xem, con cái vẫn phải nghe lời của cha mẹ mới được, cá không ăn muối cá ươn, có hiểu hay không?”
Lục Mạn Mạn nhìn về phía Khấu Sâm: “Nhưng nếu như ban đầu vì có thể thấy trước kết quả không tốt mà từ bỏ, thì rất nhiều chuyện phía sau cũng sẽ không xảy ra, tôi sẽ không gặp được Nguyên Tu, sẽ không tới Trung Quốc, thậm chí rất có thể bắt đầu một cuộc sống khác, mà cuộc sống khác kia ai có thể bảo đảm sẽ hạnh phúc hơn cuộc sống bây giờ chứ.”
“Cái này…”
Khấu Sâm rõ ràng không phản bác được, đúng vậy, nếu như ban đầu có thể thấy trước tương lai, năm đó ông ấy sẽ còn lựa chọn rời đi sao, tiếc nuối sẽ còn xảy ra sao?
Khấu Sâm thật sự không biết.
Lục Mạn Mạn vỗ vỗ lưng của Khấu Sâm: “Cho nên chú à, rất nhiều chuyện vẫn phải tự mình trải qua tự thể nghiệm, ba của tôi vẫn rất dân chủ, sẽ không ép buộc tôi làm chuyện không thích, như vậy tôi mới có thể làm bạn tốt của nhau.”
Khấu Sâm như có điều suy nghĩ, ngay sau đó lại lắc đầu: “Ta có một đứa con trai, nhỏ tuổi hơn con, rất phản nghịch không nghe lời, gây chuyện sinh sự khắp nơi, rất khó quản, so với ta thời trẻ tuổi thì càng bướng bỉnh hơn, như con nói… làm bạn bè với nó, sợ rằng mãi mãi không thể nào làm được.”
Lục Mạn Mạn đột nhiên tò mò: “Tôi còn có… không phải, ông còn có con trai à.”
“Ta giống người già neo đơn không có con cái sao?” Khấu Sâm mang theo chút giọng điệu tinh nghịch hỏi ngược lại cô: “Cảm thấy ta thảm như vậy à.”
“Ách, không phải, chỉ là có hơi…” Lục Mạn Mạn không biết nói thế nào, cô cũng không nghĩ đến bản thân mình còn sẽ có em trai.
Thật là thần kỳ.
“Ông Khấu đi vào lúc nào vậy?”
“Chiều ngày mốt bay.”
“Ồ, vậy tối mai tổ chức một bữa party đi.” Lục Mạn Mạn nói: “Mở một party tiễn ông Khấu Sâm.”
Khấu Sâm được sủng ái mà lo sợ: “Mở party cho ta?”
Lục Mạn Mạn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, “Vâng” một tiếng: “Sau này mà nói, có lẽ sẽ không gặp lại nữa.”
Bờ môi của Khấu Sâm giật giật, tựa như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Buổi party vào tối hôm sau vẫn được tổ chức ở ven hồ như cũ, lần này không mời nhiều người dân trong thị trấn đến tham gia, mà là người trong nhà, bạn bè của Lục Mạn Mạn và các nhân viên của trang trại, bọn họ nhóm lên đống lửa phần phật, thiêu đỏ nửa bầu trời đêm.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, cảm giác sao đêm nay đặc biệt dày đặc.
“Ông Khấu tới rồi.”
“Ông Khấu tối nay rất soái nha.”
“Ông Khấu lần trước cảm ơn ông đã đưa Mạn Mạn nhà chúng ta về nhà, ông thật sự nhiệt tình.”
“Ông Khấu ăn dẻ sườn cừu không?”
…
Khấu Sâm còn chưa thích ứng được sự nhiệt tình của mọi người, dù sao cho tới bây giờ ông chưa từng tham gia loại party nào đặc biệt tổ chức vì ông, trước đây những buổi vũ hội của nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đã tham gia rất nhiều, nhưng ông không cảm thấy cái kiểu xã giao có lệ này có ý nghĩa gì.
Party đêm nay là Lục Mạn Mạn vì ông tổ chức, ông còn cố tình dày công ăn mặc đi qua đây, mặc một bộ âu phục đặt may cao cấp mà ông nghĩ mình đẹp trai nhất, tóc vuốt gel, trước kia ngay cả gặp khách hàng quan trọng ông cũng không có cẩn thận như vậy, ông rất không thích cảm giác gò bó trong bộ âu phục, bình thường quần áo của ông rất tùy ý.
Trên sàn nhảy cỏ xanh cách đó không xa, sau vô số lần Nguyên Tu vụng về đạp lên chân Lục Mạn Mạn, cô rốt cuộc cũng đẩy người đàn ông đáng ghét này ra, tức giận nói: “You stupid jerk! Ngu ngốc!”
Nguyên Tu giang tay ra, biểu thị mình rất vô tội, anh biết chơi súng biết chơi bida còn biết chơi cờ vua nhưng mà lại không biết… khiêu vũ.
Thi Thuần Như tổ chức mấy buổi vũ hội xã giao, nhưng anh chưa bao giờ tham gia, cảm thấy ngớ ngẩn đến bùng nổ.
Bây giờ chính anh mới thật sự ngớ ngẩn đến bùng nổ.
Louis đi tới vỗ bả vai của anh: “Mạn Mạn bảo bối nhỏ nhà chúng ta thích khiêu vũ từ nhỏ, tap jazz điệu waltz… sau này con có thể học.”
“Con không học.”
Nguyên Tu cảm thấy mình vẫn phải có chút tôn nghiêm đàn ông, không thể cứ vây quanh vợ, khiêu vũ cái gì chứ, thật sự không quá xấu hổ, anh tuyệt đối sẽ không học khiêu vũ, tuyệt đối!
“Hừ, cái tên ngu ngốc này hôm nay đạp con hai mươi lần! Con tạm thời không muốn quan tâm anh ấy.”
Louis đành phải để cho Lục Mạn Mạn nắm lấy tay mình, nghiêng đầu, lại thấy Khấu Sâm đứng trước bàn tiệc đứng cách đó không xa, yên lặng mà có vẻ ngưỡng mộ nhìn bọn họ.
Louis thật lòng cảm kích Khấu Sâm, biết được ngày bão đó là ông ấy và Nguyên Tu giúp đưa Lục Mạn Mạn trở về, Louis liền không tính toán chuyện không vui xảy ra ở Hokkaido nữa, ông chân thành bày tỏ lòng biết ơn của mình.
“Mạn Mạn, đây là buổi party tiễn ông Khấu mà con tổ chức, đi nhảy một bài với ông ấy đi.” Louis vỗ bả vai của Lục Mạn Mạn.
Nghe ba nói như vậy, Lục Mạn Mạn nhìn về phía Khấu Sâm. Khấu Sâm lập tức đứng thẳng người, lúc đặt ly rượu xuống suýt nữa làm tung nước, có hơi vụng về không biết làm gì.
Lục Mạn Mạn đi tới chỗ ông, trái tim xiết lại hỏi: “Ông Khấu biếu khiêu vũ không?”
“Khiêu vũ…”
Vào những năm tám mươi sinh viên đại học thường có hai loại hoạt động giải trí phổ biến nhất, một là đến phòng chiếu phim xem phim Hồng Kông, cái còn lại chính là đến vũ trường ca múa.
Nói đùa, năm đó khi còn đi học Khấu Sâm tự mình thành lập ban nhạc rock, làm sao có không biết khiêu vũ được.
Nhưng mà… cũng đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, từ sau khi Trọng Thanh rời đi, ông cũng không có khiêu vũ, ngay cả cây ghita điện tử đi theo ông suốt những năm tháng thanh xuân, cũng bị ném vào tầng hầm, không thấy mặt trời.
Thanh xuân của ông, cũng sớm đi theo cô ấy biến mất rồi.
Đối mặt với lời mời của Lục Mạn Mạn, ông chần chừ: “Ta…không biết nhiều.”
“Ồ, vậy thật tiếc nuối.” Lục Mạn Mạn cũng hơi cảm thấy ngượng khi khiêu vũ với ông ấy. Trước mặt người đàn ông này, cô vốn phải thân thiết nhiều hơn, nhưng mà không biết tại sao, cảm giác cứ là lạ.
Lúc Lục Mạn Mạn rời đi, trong đôi mắt của Khấu Sâm xoẹt qua một tia ảm đạm, bờ môi lẩm bẩm, nhưng không biết nói gì cho phải.
Nguyên Tu nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Khấu Sâm, đột nhiên mở miệng nói: “Chú Khấu hát rất hay.”
“Sao?”
Nguyên Tu nhận lấy cây ghita màu xanh da trời từ trong tay một người ban nhạc, giơ lên về phía Khấu Sâm: “Chú Khấu, muốn thử một chút không.”
Thấy cây ghita này, mạch nước ngầm sâu lắng nào đó đột nhiên nổi lên cuồn cuộn, đó là năm tháng thanh xuân bị ông phủ đầy bụi bỏ lại, đó là nỗi khổ riêng ông không thể nói, là nỗi đau sâu thẳm trong lòng ông.
Lục Mạn Mạn quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Khấu Sâm: “Chú còn biết chơi ghita sao?”
Nguyên Tu cười: “Chú Khấu của em không chỉ biết chơi ghita, năm đó chú Khấu của em còn ra đĩa nữa, có rất nhiều người hâm mộ và người say mê.”
Lục Mạn Mạn sợ hãi kêu: “Giỏi quá, hôm nay chú Khấu chắc chắn không thoát được rồi.”
Khấu Sâm đột nhiên có hơi ngượng ngùng, ông vốn muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của Lục Mạn Mạn, không biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào ông lại nhận lấy cây ghita trong tay Nguyên Tu.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, tụ tập thành một vòng tròn nhỏ trên bãi cỏ, bao quanh Khấu Sâm ở giữa.
Khấu Sâm chỉnh âm, nhìn về phía Lục Mạn Mạn, Lục Mạn Mạn dựa vào người Nguyên Tu, anh đưa tay ôm vai cô.
Cô nhìn Khấu Sâm, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong.
Khóe mắt của Khấu Sâm đột nhiên nóng lên, trong lòng cuộn lên một gợn sóng khó mà dằn xuống, ông cố gắng giữ vững bình tĩnh, giọng trong vắt: “《 Right here waiting for you》[2], tặng cho tôi…”
Tặng cho tôi tình yêu chân thành của cuộc đời này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook