Vì Tôi Là Tiên Nữ
-
C115: Sherlock holmes chiết phong
Đêm hôm đó, Cố Chiết Phong không ngủ cả đêm.
Cô gái nằm trên lồng ngực cậu, hô hấp nhẹ nhàng, ngủ rất sâu, rất nặng. Cố Chiết Phong dè dặt vuốt ve mái tóc đen mềm mại như tơ lụa của cô, vuốt da thịt bóng nhẵn mềm mại sau lưng cô.
Nhớ lại quang cảnh tốt đẹp vừa nãy, tâm tình cậu vừa phức tạp lại buồn bã.
Bây giờ cậu cuối cùng cũng là một người đàn ông, không thể mơ mơ màng màng như trước đây nữa, cậu phải gánh vác sứ mệnh tương lai, cậu phải trở thành một nơi trú ẩn có thể che gió che mưa cho cô.
Cô Chiết Phong vừa thỏa thuê mãn nguyện, vừa đau lòng cho cô.
Cậu chui vào trong chăn, bắt đầu hôn lên cổ cô, hôn cánh tay cô, hôn ngón tay cô, hôn mỗi một nơi da thịt thân thể cô, cuối cùng ngay cả chân cũng không bỏ qua…
Trình Ngộ mơ mơ màng màng cảm giác có con chó nhỏ liếm tới liếm lui trên người mình, mềm mềm ngứa một chút.
“Chiết Phong đừng lộn xộn, ngủ.” Cô lẩm bẩm, lại xoay người ngủ. Cố Chiết Phong chui từ trong chăn ra, ôm cô vào trong ngực mình, giống như ôm búp bê vậy, cảm thấy mỹ mãn.
“Em yêu.”
“Ừm…” Cô vô ý thức lên tiếng.
“Em yêu em yêu… Anh thật sự yêu em.”
“…”
“Chúng ta kết hôn đi.”
“…”
“Chúng ta có một cục cưng đi.”
“…”
Khi Cố Chiết Phong tình nồng thắm, toàn thân đều tỏa ra mùi kẹo, ngọt sắp gây mật rồi, thì ngay tại lần thứ ba mươi hai cậu đánh thức Trình Ngộ từ trong giấc ngủ say, cuối cùng cũng bị tiểu tỷ tỷ nóng nảy đuổi ra khỏi cửa phòng.
Quần áo cũng không mặc, chỉ mặc một cái quần cộc hình dưa hấu, Cố Chiết Phong ôm gối, ghé vào cạnh cửa thấp giọng cầu xin: “Chị, em sai rồi.”
Còn không dám kinh động đến người bên cạnh.
Trong phòng khách dường như truyền tới động tĩnh, có âm thanh bật lửa châm thuốc. Cố Chiết Phong sợ hết hồn, vội vàng im bặt, rón rén đi tới đầu cầu thang, ngồi xổm xuống, âm thầm quan sát.
Nhâm Tường ngồi bên ghế salon, trên bàn uống trà nhỏ bày mấy chai bia rỗng, trong bóng tối, đường nét của anh tựa như dãy núi tầng tầng lớp lớp, không thấy rõ nét mặt, chỉ có thể thấy ánh lửa tàn thuốc trong bóng tối.
Ơ, người này trở về lúc nào?
Cố Chiết Phong khom lưng chuẩn bị lặng lẽ rời đi, lại nghe giọng bình tĩnh của Nhâm Tường: “Chó Chiết Phong, đến ngồi cùng anh Tường của cậu một chút.”
Cố Chiết Phong hít sâu một hơi, khó khăn di chuyển đến bên ghế salon, làm ổ trong góc, dùng gối ôm che hạ thân.
Nhâm Tường liếc cậu một cái, giọng thờ ơ: “Đã làm đàn ông?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Chiết Phong đỏ hồng: “Nói…nói gì vậy.”
Nhâm Tường duỗi người, thở dài một tiếng: “Ngay cả Cố Chiết Phong cũng làm đàn ông, cái thế đạo này à.”
Cố Chiết Phong: …
“Đúng rồi, anh sao lại trở về giờ này, Hạ Thiên đâu?”
Nhâm Tường dập điếu thuốc trong tay: “Anh Tường của cậu có lẽ thất tình rồi.”
“Hả?”
Tính cách của Nhâm Tường vẫn luôn lạc quan, rất ít khi thấy anh thất hồn lạc phách như vậy, xem ra Hạ Thiên không đến rồi. Chờ một chút, anh còn uống rượu, Cố Chiết Phong ngửi được trong không khí tràn ngập mùi rượu cồn nhàn nhạt.
Có cần phải suy sụp như vậy không, không phải là không đợi được con gái thôi sao, tiền đồ tinh thần này, rất không Nhâm Tường mà.
Bản thân Cố Chiết Phong được ăn no, đương nhiên sẽ giả bộ quan tâm chung thân đại sự của sinh vật đồng loại của cậu một chút: “Nếu như đã hẹn rồi, cô ấy không phải người sẽ thất hẹn, anh có muốn gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút không.”
Nhâm Tường nói: “Cậu cho là anh không gọi sao, điện thoại gọi cũng sắp hết pin, nhưng người ta không nhận, có biện pháp gì.”
“Có thể có chuyện để lỡ.”
Nhâm Tường cầm lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt Cố Chiết Phong: “Anh Tường của cậu lần này thật sự lạnh lẽo rồi.”
Cố Chiết Phong thấy trong điện thoại có một tin nhắn đến từ Hạ Thiên: “Nhâm Tường, em đã suy nghĩ cẩn thận, chúng ta không thích hợp… Từ những gì chúng ta trải qua, hoàn toàn là người của hai thế giới.. Mà em, tương lại cũng phải xuất ngoại du học, em không muốn kéo dài với anh… Cho nên, Nhâm Tường chúng ta chia tay đi, không cần trả lời tin nhắn, chúc anh mọi điều tốt đẹp…”
Cố Chiết Phong: …
Nhâm Tường lại cầm chai bia trên bàn lên, đưa lên bên miệng, ực ực, hầu kết gợi cảm cuồn cuộn.
Nhờ ánh trăng, loáng thoáng có thể nhìn thấy khóe mắt anh đỏ lên, đúng vậy, người này đã khóc.
Từ lúc Cố Chiết Phong biết Tường chó đến nay, chưa từng thấy anh suy sụp thành như vậy.
Thật bi thương mà.
Cố Chiết Phong cầm điện thoại của Nhâm Tường, đọc cẩn thận cái tin nhắn chia tay kia, từng câu từng chữ, cuối cùng cho ra kết luận:
“Theo phán đoán ban đầu của Sherlock Holmes Chiết Phong, cái tin nhắn này… Ừm, có lẽ không phải là Hạ Thiên gửi.”
Nhâm Tường không quan tâm vẻ huyền bí cậu cố tình làm ra vẻ, không ngừng uống bia, dùng chai bia chỉ cậu: “Đừng an ủi anh, chuyện của bản thân anh rất rõ, cô ấy không có lòng tin với tương lai của chúng anh, chung một chỗ chỉ là nhất thời vui vẻ. Anh đã sớm đoán được, chia tay là chuyện sớm hay muộn, cô ấy là cô gái thông minh, chỉ đơn thuần chơi bời với anh, không muốn chịu trách nhiệm…”
Chân mày của Cố Chiết Phong cũng đã nhăn thành gò núi nhỏ: “Em biết Hạ Thiên không phải như anh nói.”
“Cậu còn hiểu rõ cô ấy hơn anh?” Nhâm Tường vùi mặt vào trong gối, lòng tràn đầy đắng chát: “Hạ Thiên à, cô ấy xem anh làm một con chó, lúc vui thì trêu chọc một chút, lúc không vui thì không quan tâm người khác.”
Cố Chiết Phong quan tâm mà vỗ vỗ lưng của Nhâm Tường, bày tỏ an ủi: “Đừng nói lảm nhảm.”
“Cô ấy nói gia giáo nhà cô ấy nghiêm khắc, cha mẹ trông coi rất chặt, sợ cô ấy đi sai bước, ok, anh cũng hiểu, vậy thì ít gặp mặt lại thôi, dù sao chỉ cần hai người vẫn còn ở bên nhau, cái gì anh cũng không sợ, anh có thể chờ cô ấy.” Nhâm Tường lại hít một hơi thuốc, giọng khàn khàn: “Đột nhiên chia tay tính là chuyện gì, chơi anh sao.”
Cố Chiết Phong nói: “Chia tay cũng tốt, anh thật sự không xứng với cô ấy..”
Nhâm Tường: …
Cố Chiết Phong tiếp tục nói: “Chỉ số thông minh của cô ấy cao, học giỏi, nhà có nhiều tiền, tương lai còn phải xuất ngoại du học. Anh sao, sinh viên đại học bình thường, 211 cũng không phải, mặc dù đủ thông minh, nhưng cũng là thông minh vặt không thể so được với cô ấy, nhiều năm đánh tranh giải như vậy cũng tích lũy một chút fans hâm mộ, còn ai ai cũng muốn ngủ với anh, ngoại trừ trông đẹp trai, vóc người đẹp ra, anh thật đúng là tồi tệ.”
Nhâm Tường: …
Cố Chiết Phong mặt đầy vô tội: “Em nói thật sự.”
Hay lắm cậu không cần nói sạch sành sanh như vậy lo đi ngủ đi.
Nhâm Tường đứng dậy muốn rời đi, thì Cố Chiết Phong tiếp tục nói: “Cái dạng người tồi như anh, mà Hạ Thiên cũng có thể vừa ý anh, còn không so đo một đống chuyện hư hỏng trước đây của anh, anh còn oán trách cái gì nữa.”
Nhâm Tường dừng bước lại, trong bóng tối, bóng lưng anh rũ thấp như ngọn núi.
Một tiếng thở dài sâu xa, nhỏ đến không thể nghe thấy.
Cố Chiết Phong tiếp tục nói: “Em nói, cái tin nhắn kia không phải Hạ Thiên gửi, có tin hay không thì tùy anh.”
Nhâm Tường chạy lại, nhảy lên ghế salon, thúc giục: “Sherlock Holmes Chiết Phong, làm sao thấy được, mau phân tích một chút cho anh ruột của cậu đi, sao không phải là cô ấy gửi.”
Cố Chiết Phong hắng giọng, cố làm sâu lắng nói: “Anh nhìn dấu chấm câu của cái tin nhắn này, có phải có nhiều dấu chấm không.”
Nhâm Tường nói: “Hừ, anh đây đã sớm chú ý tới, đây là thói quen cô ấy gửi tin nhắn, phía sau mỗi một câu sẽ bấm nhiều dấu chấm.”
Để chứng minh, Nhâm Tường mở các tin nhắn trước kia của Hạ Thiên ra cho cậu nhìn: “Này.”
Cố Chiết Phong mở tin nhắn của Hạ Thiên với Nhâm Tường xem sơ sơ một lần, đều là mấy lời âu yếm ngấy đến độ người ta phải nôn mửa khó chịu, đúng như theo lời anh nói, Hạ Thiên rất thích dùng dấu chấm sau mỗi câu…
Cố Chiết Phong lắc đầu một cái: “Hừ, ngây thơ.”
Nhâm Tường vội vàng bò dậy: “Sherlock Holmes Chiết Phong có cao kiến gì.”
Cố Chiết Phong cầm điện thoại của mình, mở tin nhắn của Hạ Thiên, nội dung lầ: “Bạn học Chiết Phong, sổ tay nhà Moleskine [1] Asia chính thức giảm giá 30%, chỉ một ngày hôm nay, miễn phí vận chuyển cả nước, nhanh nhanh tận dụng thời cơ!”
[1] Moleskine là hậu duệ chính dòng của những người từng làm sổ tay cho các huyền thoại suốt hai thế kỷ trước, những nhà cung cấp giấy, vở ghi chép cho Vincent van Gogh, Pablo Picasso, Ernest Hemingway.
Cố Chiết Phong trả lời cô ấy: Hừ!
Cậu lại mở mấy cái tin nhắn của Hạ Thiên cho Nhâm Tường xem.
“Bạn học Chiết Phong.. Cậu có băng dính Alice ở xứ sở thần tiên sao.. Tôi có thể trao đổi băng dính Coco [2] với cậu.. Hì hì..”
[2] Coco là phim 3D của Mỹ thuộc thể loại Hoạt hình, giả tưởng, phim ca nhạc và phiêu lưu sản xuất bởi Pixar Animation Studios và ra mắt bởi Walt Disney Pictures dựa vào ý tưởng của Lee Unkrich, do Unkrich chỉ đạo với đồng đạo diễn và đồng tác giả Adrian Molina.
“Phát hiện ra chưa, thói quen nhắn tin của Hạ Thiên nhà anh là, nội dung nghiêm túc, sử dụng dấu chấm câu hợp quy phạm; nội dung thoải mái, dấu chấm câu tùy ý.”
Để xác minh lời của mình, Cố Chiết Phong lại mở mấy cái tin nhắn của Hạ Thiên trong điện thoại Nhâm Tường, đúng như dự đoán, những lời âu yếm thoải mái túy ý hàng ngày, đại đa số dấu châm câu là chấm chấm, mà lúc nói chuyện nghiêm túc, hoặc lúc nói phải trái với Nhâm Tường, dấu chấm câu hợp quy phạm, dấu phẩy, dấu chấm tròn, dấu chấm than.
Cuối cùng, Sherlock Holmes Chiết Phong đưa ra tổng kết: “Người soạn cái tin nhắn này, có lẽ là đã xem qua nội dung tin nhắn hàng ngày của hai người, còn bắt chước thói quen dùng từ của Hạ Thiên, gửi cho anh cái tin nhắn chia tay này. Mặc dù đối phương vô cùng cẩn thận, có thể nói là mưu kế tính toán quá thông minh, ngay cả dấu chấm câu cũng tính toán, nhưng vẫn bỏ quên cái chi tiết nhỏ này.”
Nhâm Tường trợn mắt há mồm nhìn Cố Chiết Phong, không kìm lòng được mà vỗ tay: “Chiết Phong của anh lợi hại.”
Cố Chiết Phong nói: “Bây giờ có thể an tâm đi ngủ rồi.”
Nhâm Tường: “Bây giờ chỉ có một vấn đề.”
“Hả?”
Nhâm Tường ngồi gần cậu, không nhẹ không nặng vỗ vỗ lưng cậu: “Tại sao tháng vừa qua số lượng tin nhắn nói chuyện trời đất của hai người, so với số tin nhắn cả một năm của anh với cô ấy cộng lại lại nhiều hơn, hả?”
Cố Chiết Phong:…
Chúng tôi là bạn tốt!!!
***
Khu biệt thự trang viên phỉ thúy lớn nhất được xây theo kiểu kề sông tựa núi, chung quanh là cây xanh, môi trường thanh tịnh đẹp đẽ dễ chịu, trong hoa viên có những cây xanh hình động vật độc đáo, các phiến đá đường mòn còn được khắc hình người lùn đầy màu sắc.
Nơi này là nhà của Hạ Thiên.
Sau khi đứa con gái một duy nhất trong gia đình đến thế giới này, cha của Hạ Thiên đã cho người sửa lại toàn bộ hoa viên phía sau, ở bên trong nuôi cừu, nuôi Golden Retriever [4], còn nuôi chim anh vũ và ngựa giống lùn [5], tạo nên một thế giới cổ tích cho công chúa nhỏ của ông ấy.
[4] Golden Retriever:
Bà Phương Thành Thục không thèm ngó tới chuyện này, bà không muốn nuôi con gái thành công chúa nhỏ, mà bà muốn cho con gái trở thành dạng người đứng đầu thế giới kia, có thể tạo ra một tinh anh lịch sử.
Vì thực hiện cái mục tiêu này, Phương Thành Thục sẵn lòng cho cô tất cả, cho cô đời sống vật chất và giáo dục tốt nhất, mỗi ngày sau khi bận rộn công việc xong, về nhà, đích thân bà còn phải giám sát và dạy kèm cô bài vở học hành.
Mọi khía cạnh trưởng thành của con gái, bà đều phải tham gia vào, bao gồm cả suy nghĩ cô, thậm chí cả những dao động nhỏ trong cảm xúc của, bà cũng nhất định phải được quản lý chặt chẽ.
Phương Thành Thục không cho phép Hạ Thiên theo đuổi ngôi sao, nhưng mà cho cô có thể theo đuổi hai người thần tượng của bà ấy, vì vậy đầu giường của Hạ Thiên là hình Bill Gates [6] trầm tư, trước bàn đọc sách chính là hình Mark Zuckerberg [7] mỉm cười.
[6] William Henry “Bill” Gates III là một doanh nhân người Mỹ, nhà từ thiện, tác giả và chủ tịch tập đoàn Microsoft, hãng phần mềm khổng lồ mà ông cùng với Paul Allen đã sáng lập ra. Ông luôn có mặt trong danh sách những người giàu nhất trên thế giới.
[7] Mark Elliot Zuckerberg là một nhà lập trình máy tính người Mỹ kiêm doanh nhân mảng công nghệ Internet. Anh là nhà đồng sáng lập của Facebook, và hiện đang điều hành công ty này với chức danh chủ tịch kiêm giám đốc điều hành.
Hạ Thiên từng gửi hai tấm poster cho Nhâm Tường, nói với anh đây là hai vị nam thần đại thúc, thế là Nhâm Tường gửi đáp lễ cho cô bằng một tấm hình cơ bắp của mình.
Về vấn đề giáo dục con cái cha của Hạ Thiên Hạ Chí Thâm và vợ Phương Thành Thục nảy sinh bất đồng lớn, vốn Hạ Thiên còn từng hi vọng, cha có thể vì cô, mà liều chết đánh một trận với mẹ, vì cô tranh thủ chút quyền lợi, nhưng mà…
Giống như tất cả gia đình hạnh phúc và bất hạnh khác, sau lưng một người vợ hùng mạnh, ắt phải có một người chồng mềm yếu sợ hãi.
Ông Hạ Chí Thâm cũng không dám cứng rắn với bà Phương Thành Thục, cho nên chỉ có thể ở dưới mí mắt của bà Phương, làm chút ít hành động, giúp Hạ Thiên giảm bớt gánh nặng. Ví dụ như nói khi Phương Thành Thục đi công tác không ở nhà, len lén cho Hạ Thiên đi ra ngoài ăn cơm xem phim các loại với bạn bè.
Còn lần này, Phương Thành Thục bắt Hạ Thiên trở về nhốt trong phòng, lấy điện thoại của cô, cắt wifi nhà, không cho phép cô có bất kỳ hành vi cực đoan liên lạc với thế giới bên ngoài. Hạ Chí Thâm thấy được, đau trong lòng, nhưng vẫn khó mà nói cái gì.
Đêm khuya vắng người, Hạ Thiên vứt quyển sách học cuối cùng trong phòng từ ban công lầu hai ra, bình hoa bể đầy đất, cùng lúc đó tấm poster Mark Zuckerberg cũng bị cô xé thành hai mảnh vứt ra ngoài, nửa gương mặt nằm trên cây đa.
Hoa viên phía sau toàn bộ biến thành chỗ trang viên nguy hiểm nhất, người làm đều biết đi ngang qua hoa viên phía sau phải đi đường vòng, bởi vì trên lầu có một “Rapunzel” [8] tính tình nóng nảy.
[8] Rapunzel là một câu chuyện cổ tích của Đức trong bộ sưu tập của anh em nhà Grimm, lần đầu xuất bản vào năm 1812 như một phần của “Chuyện kể cho trẻ em và trong nhà”.
Hạ Chí Thâm khuyên bà Phương Thành Thục vô số lần, cho con ra đây, trò chuyện với cô một chút, không có chuyện gì là không thể giải quyết thông qua hiệp thương bình tĩnh hòa nhã, dù sao con gái đã trưởng thành, chẳng lẽ còn muốn nhốt con bé cả đời sao?
Bà Phương Thành Thục bình tĩnh tỏ rõ, sẽ không quan tâm cô cả đời, nhưng mà trước khi qua cuộc thi GRE, nhất định phải giam cô, nếu không cô lại chạy đi tìm tiểu tử lưu manh kia.
Đúng vậy, Nhâm Tường chính là tiểu tử lưu manh trong miệng bà.
Sau khi bà Phương Thành Thục điều tra tất cả những việc trải qua trước đây của Nhâm Tường, trời mới biết bà tức đến bộ dạng gì, bà cũng không dùng cách ôn hòa nhã nhặn giống như đối phó với Chu Diễn trước đây, thậm chí vượt qua Hạ Thiên trực tiếp tìm tới cửa, một phen uy hiếp dụ dỗ.
Đối với công tử bột Nhâm Tường này, bà không làm được!
Người này đã phá bỏ ranh giới khoan nhượng cuối cùng của bà đối với đàn ông kém nhất, bây giờ bà chỉ hận không thể cầm dao đặt lên cổ cậu ta, buộc cậu ta rời khỏi con gái mình, nếu không bà thật sự có thể giết, giết cậu ta!
Sau khi Hạ Chí Thâm thấy dáng vẻ vợ u ám ‘mài đao soàn soạt’ suốt đêm ở hoa viên phía sau, vui mừng nói bây giờ tên Nhâm Tường này đánh tranh giải ở nước ngoài, tránh được một kiếp, nếu không tính mạng đáng lo.
Hạ Chí Thâm ngược lại rất hiếu kỳ về Nhâm Tường, con gái nhỏ sẽ yêu người đàn ông như thế nào, sau khi ông xem xong tất cả video thi đấu và phỏng vấn của cậu, ông đã có một phác thảo sơ bộ về người đàn ông này.
Đầu tiên, tiểu tử trông đẹp trai, không nghi ngờ gì, ngoại hình tuyệt đối là một điểm cộng phân hạng; thứ hai, cậu ta thú vị lại hài hước, đều nói đẹp trai thì rập theo một khuôn, tâm hồn thú vị là cực kỳ hiếm có, tiểu tử vừa đẹp trai lại có tâm hồn thú vị, một điểm này cũng là một điểm cộng;
Cuối cùng, Nhâm Tường trông rất nắng và vui vẻ, loại con trai khắp người tỏa ra năng lượng mặt trời này, nhất định thu hút Hạ Thiên, dù sao con bé trưởng thành quả thực quá bị kiềm chế, Phương Thành Thục biến mình thành núi Ngũ Chỉ Sơn [9] của phật Như Lai, đè khỉ con Hạ Thiên. Cho nên con bé theo bản năng sẽ muốn tìm Nhâm Tường một cậu con trai tự nhiên lại thoải mái, đi cùng cùng năm tháng thanh xuân của mình thậm chí là quãng đời còn lại sau này.
[9] Núi Ngũ Chỉ (五指山): là núi cao nhất ở đảo Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, với độ cao 1.867 m trên mực nước biển. Các khu vực xung quanh của núi Chỉ Sơn là khu vực sinh sống của chủ yếu của người Lê.
Như vậy thì gọi thiếu cái gì thêm cái gì.
Về phần những việc tiểu tử kia trải qua, đúng là khiến cho người khác khó mà tiếp nhận, nhưng mà Hạ Chí Thâm với tư cách là anh em đàn ông chỉ ngủ cùng một người phụ nữ, không thể tiếp nhận nhưng có thể hiểu, thậm chí ông còn hơi hâm mộ.
Đêm đã khuya, Hạ Chí Thâm đoán Hạ Thiên vẫn chưa ngủ, sau khi ông bán đứng nhan sắc trấn an vợ ngủ, len lén chạy khỏi phòng, đi tới cửa phòng Hạ Thiên, khẽ gõ một cái.
“Đi đi!”
Nghênh đón ông chính là tiếng thét chói tai gắt gỏng của cô con gái nhỏ lanh lợi.
Đời này chưa từng thấy tiểu Hạ Thiên nóng nảy như vậy, xem ra lần này Phương Thành Thục thật sự ép con bé.
“Cục cưng, là ba.”
Mấy phút sau, cửa phòng hé một khe nhỏ, Hạ Chí Thâm nhìn vào cái khe cửa —-
Đầu tóc Hạ Thiên rối bù, quầng thâm ở khóe mắt vừa dày vừa nặng, giống như một người điên nhỏ, căn phòng hỗn loạn, trên đất tán loạn nào là sách, đồ trang sức, mô hình đồ chơi, ghế đẩu, còn có một cái máy tính Apple, màn hình đã vỡ…
“Ba ba.”
Hạ Thiên hít sâu, cũng muốn khóc, kéo cửa ra muốn ôm, Hạ Chí Thâm đau lòng không thôi, ôm cô một cái, sau đó vào phòng, giúp cô thu dọn tàn cuộc dưới đất. Bỗng nhặt được cái lược, giống như khi còn bé vậy, chải đầu thắt bím nhỏ cho cô.
“Ba ba, con muốn ra ngoài, ba ba để con ra ngoài có được không.” Hạ Thiên kéo tay ông đau khổ cầu xin, giọng cũng khàn khàn: “Bạn trai con trở về nước gần một tuần, anh ấy không liên lạc với con được nhất định sẽ phát điên, ba có thể để cho con gặp anh ấy một chút không.”
Hạ Chí Thâm cũng rất bất đắc dĩ, sờ đầu cô: “Mẹ con sẽ giết ba, con ngoan ngoãn nghe lời, đừng hờn dỗi, mẹ cũng là vì tốt cho con.”
“Nếu như ba đến đây làm thuyết khách, vậy thì không cần giả bộ tốt với con.” Hạ Thiên giận dỗi ngồi bên mép giường: “Hai người đều là cá mè một lứa.”
Hạ Chí Thâm thở dài một tiếng: “Hạ Thiên à, cậu trai kia… Con thích cậu ta cái gì, con biết mẹ con cũng muốn giận điên lên, nếu đổi lại bất kỳ cậu con trai khác, mẹ cũng sẽ không tức giận như vậy, con biết rõ nguyên nhân mà.”
Hạ Thiên dĩ nhiên biết, lần này Phương Thành Thục áp dụng các biện pháp cực đoan với cô, cũng là bởi vì biết được sinh hoạt cá nhân hỗn loạn trước đây của Nhâm Tường, bà không thể tiếp nhận cậu con trai như vậy “gieo họa” con gái bà được.
“Ba, anh ấy đều thay đổi rồi, anh ấy không như vậy nữa.” Hạ Thiên kéo tay ba cầu xin: “Ba có thể giúp con một tay không.”
Hạ Chí Thâm bất đắc dĩ nói: “Con muốn ba giúp con thế nào.”
“Ba cho con mượn điện thoại là được, con gọi điện thoại cho anh ấy, mẹ nhất định sẽ không biết.”
“Ôi ôi, ngây thơ.” Hạ Chí Thâm yêu thương sờ đầu cô: “Chẳng lẽ con không biết, mẹ con sẽ tra lịch sử gọi điện thoại mỗi tháng của ba sao?”
Hạ Thiên: …
Hạ Chí Thâm nói: “Nhưng mà, ba có thể gặp cậu con trai kia một chút, về phần có giúp con hay không, còn phải chờ sau khi ba gặp cậu ta rồi mới quyết định, như vậy, đồng ý không?”
Hạ Thiên biết rõ cha đang muốn quan sát thực tế Nhâm Tường, bất luận như thế nào, chỉ cần ba đồng ý hỗ trợ, vậy thì có hy vọng, Hạ Thiên tuyệt đối có lòng tin với Nhâm Tường: “Có thể, ba ba có thể đi gặp anh ấy, nhưng mà không được đùa quá mức.”
“Yên tâm.” Hạ Chí Thâm đứng dậy, nhìn xung quanh phòng một chút: “Vậy cứ quyết định như thế, con không được cáu kỉnh không ăn cơm, cũng không được ném đồ đạc lung tung, ngày hôm qua thiếu chút nữa làm mèo Li Hua thím Lý nuôi bị thương.”
“Dạ.”
“Ngoan ngoãn ăn cơm, ở phòng đọc sách một chút, thi GRE vẫn phải chuẩn bị thật tốt, ở trước mặt mẹ con ít thể hiện vùng vẫy.”
Nói đến GRE, Hạ Thiên mặt đầy ủ rủ, lẩm bẩm nói: “Con không muốn thi, con cũng không muốn xuất ngoại.”
Hạ Chí Thâm sờ đầu Hạ Thiên: “Bảo bối, trong binh pháp Tôn Tử ba thường dạy con một câu, ừm, cho ba nhớ lại một chút.”
Hạ Thiên vốn lòng tràn đầy sa sút, nghe ba nói đến《 Binh pháp Tôn Tử 》, thấy nụ cười giảo hoạt của ba lúc rời đi, ánh mắt cô chợt sáng lên, nhanh chóng bò tới bàn đọc sách mở 《 Binh pháp Tôn Tử 》ra, đập vào mắt câu đầu tiên được cha dùng bút đỏ gạch chân ——
“Nhảy vào diệt vong rồi sau đó sinh tồn, bị cái chết vùi lấp sau đó mới sống.”
Cô gái nằm trên lồng ngực cậu, hô hấp nhẹ nhàng, ngủ rất sâu, rất nặng. Cố Chiết Phong dè dặt vuốt ve mái tóc đen mềm mại như tơ lụa của cô, vuốt da thịt bóng nhẵn mềm mại sau lưng cô.
Nhớ lại quang cảnh tốt đẹp vừa nãy, tâm tình cậu vừa phức tạp lại buồn bã.
Bây giờ cậu cuối cùng cũng là một người đàn ông, không thể mơ mơ màng màng như trước đây nữa, cậu phải gánh vác sứ mệnh tương lai, cậu phải trở thành một nơi trú ẩn có thể che gió che mưa cho cô.
Cô Chiết Phong vừa thỏa thuê mãn nguyện, vừa đau lòng cho cô.
Cậu chui vào trong chăn, bắt đầu hôn lên cổ cô, hôn cánh tay cô, hôn ngón tay cô, hôn mỗi một nơi da thịt thân thể cô, cuối cùng ngay cả chân cũng không bỏ qua…
Trình Ngộ mơ mơ màng màng cảm giác có con chó nhỏ liếm tới liếm lui trên người mình, mềm mềm ngứa một chút.
“Chiết Phong đừng lộn xộn, ngủ.” Cô lẩm bẩm, lại xoay người ngủ. Cố Chiết Phong chui từ trong chăn ra, ôm cô vào trong ngực mình, giống như ôm búp bê vậy, cảm thấy mỹ mãn.
“Em yêu.”
“Ừm…” Cô vô ý thức lên tiếng.
“Em yêu em yêu… Anh thật sự yêu em.”
“…”
“Chúng ta kết hôn đi.”
“…”
“Chúng ta có một cục cưng đi.”
“…”
Khi Cố Chiết Phong tình nồng thắm, toàn thân đều tỏa ra mùi kẹo, ngọt sắp gây mật rồi, thì ngay tại lần thứ ba mươi hai cậu đánh thức Trình Ngộ từ trong giấc ngủ say, cuối cùng cũng bị tiểu tỷ tỷ nóng nảy đuổi ra khỏi cửa phòng.
Quần áo cũng không mặc, chỉ mặc một cái quần cộc hình dưa hấu, Cố Chiết Phong ôm gối, ghé vào cạnh cửa thấp giọng cầu xin: “Chị, em sai rồi.”
Còn không dám kinh động đến người bên cạnh.
Trong phòng khách dường như truyền tới động tĩnh, có âm thanh bật lửa châm thuốc. Cố Chiết Phong sợ hết hồn, vội vàng im bặt, rón rén đi tới đầu cầu thang, ngồi xổm xuống, âm thầm quan sát.
Nhâm Tường ngồi bên ghế salon, trên bàn uống trà nhỏ bày mấy chai bia rỗng, trong bóng tối, đường nét của anh tựa như dãy núi tầng tầng lớp lớp, không thấy rõ nét mặt, chỉ có thể thấy ánh lửa tàn thuốc trong bóng tối.
Ơ, người này trở về lúc nào?
Cố Chiết Phong khom lưng chuẩn bị lặng lẽ rời đi, lại nghe giọng bình tĩnh của Nhâm Tường: “Chó Chiết Phong, đến ngồi cùng anh Tường của cậu một chút.”
Cố Chiết Phong hít sâu một hơi, khó khăn di chuyển đến bên ghế salon, làm ổ trong góc, dùng gối ôm che hạ thân.
Nhâm Tường liếc cậu một cái, giọng thờ ơ: “Đã làm đàn ông?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Chiết Phong đỏ hồng: “Nói…nói gì vậy.”
Nhâm Tường duỗi người, thở dài một tiếng: “Ngay cả Cố Chiết Phong cũng làm đàn ông, cái thế đạo này à.”
Cố Chiết Phong: …
“Đúng rồi, anh sao lại trở về giờ này, Hạ Thiên đâu?”
Nhâm Tường dập điếu thuốc trong tay: “Anh Tường của cậu có lẽ thất tình rồi.”
“Hả?”
Tính cách của Nhâm Tường vẫn luôn lạc quan, rất ít khi thấy anh thất hồn lạc phách như vậy, xem ra Hạ Thiên không đến rồi. Chờ một chút, anh còn uống rượu, Cố Chiết Phong ngửi được trong không khí tràn ngập mùi rượu cồn nhàn nhạt.
Có cần phải suy sụp như vậy không, không phải là không đợi được con gái thôi sao, tiền đồ tinh thần này, rất không Nhâm Tường mà.
Bản thân Cố Chiết Phong được ăn no, đương nhiên sẽ giả bộ quan tâm chung thân đại sự của sinh vật đồng loại của cậu một chút: “Nếu như đã hẹn rồi, cô ấy không phải người sẽ thất hẹn, anh có muốn gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút không.”
Nhâm Tường nói: “Cậu cho là anh không gọi sao, điện thoại gọi cũng sắp hết pin, nhưng người ta không nhận, có biện pháp gì.”
“Có thể có chuyện để lỡ.”
Nhâm Tường cầm lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt Cố Chiết Phong: “Anh Tường của cậu lần này thật sự lạnh lẽo rồi.”
Cố Chiết Phong thấy trong điện thoại có một tin nhắn đến từ Hạ Thiên: “Nhâm Tường, em đã suy nghĩ cẩn thận, chúng ta không thích hợp… Từ những gì chúng ta trải qua, hoàn toàn là người của hai thế giới.. Mà em, tương lại cũng phải xuất ngoại du học, em không muốn kéo dài với anh… Cho nên, Nhâm Tường chúng ta chia tay đi, không cần trả lời tin nhắn, chúc anh mọi điều tốt đẹp…”
Cố Chiết Phong: …
Nhâm Tường lại cầm chai bia trên bàn lên, đưa lên bên miệng, ực ực, hầu kết gợi cảm cuồn cuộn.
Nhờ ánh trăng, loáng thoáng có thể nhìn thấy khóe mắt anh đỏ lên, đúng vậy, người này đã khóc.
Từ lúc Cố Chiết Phong biết Tường chó đến nay, chưa từng thấy anh suy sụp thành như vậy.
Thật bi thương mà.
Cố Chiết Phong cầm điện thoại của Nhâm Tường, đọc cẩn thận cái tin nhắn chia tay kia, từng câu từng chữ, cuối cùng cho ra kết luận:
“Theo phán đoán ban đầu của Sherlock Holmes Chiết Phong, cái tin nhắn này… Ừm, có lẽ không phải là Hạ Thiên gửi.”
Nhâm Tường không quan tâm vẻ huyền bí cậu cố tình làm ra vẻ, không ngừng uống bia, dùng chai bia chỉ cậu: “Đừng an ủi anh, chuyện của bản thân anh rất rõ, cô ấy không có lòng tin với tương lai của chúng anh, chung một chỗ chỉ là nhất thời vui vẻ. Anh đã sớm đoán được, chia tay là chuyện sớm hay muộn, cô ấy là cô gái thông minh, chỉ đơn thuần chơi bời với anh, không muốn chịu trách nhiệm…”
Chân mày của Cố Chiết Phong cũng đã nhăn thành gò núi nhỏ: “Em biết Hạ Thiên không phải như anh nói.”
“Cậu còn hiểu rõ cô ấy hơn anh?” Nhâm Tường vùi mặt vào trong gối, lòng tràn đầy đắng chát: “Hạ Thiên à, cô ấy xem anh làm một con chó, lúc vui thì trêu chọc một chút, lúc không vui thì không quan tâm người khác.”
Cố Chiết Phong quan tâm mà vỗ vỗ lưng của Nhâm Tường, bày tỏ an ủi: “Đừng nói lảm nhảm.”
“Cô ấy nói gia giáo nhà cô ấy nghiêm khắc, cha mẹ trông coi rất chặt, sợ cô ấy đi sai bước, ok, anh cũng hiểu, vậy thì ít gặp mặt lại thôi, dù sao chỉ cần hai người vẫn còn ở bên nhau, cái gì anh cũng không sợ, anh có thể chờ cô ấy.” Nhâm Tường lại hít một hơi thuốc, giọng khàn khàn: “Đột nhiên chia tay tính là chuyện gì, chơi anh sao.”
Cố Chiết Phong nói: “Chia tay cũng tốt, anh thật sự không xứng với cô ấy..”
Nhâm Tường: …
Cố Chiết Phong tiếp tục nói: “Chỉ số thông minh của cô ấy cao, học giỏi, nhà có nhiều tiền, tương lai còn phải xuất ngoại du học. Anh sao, sinh viên đại học bình thường, 211 cũng không phải, mặc dù đủ thông minh, nhưng cũng là thông minh vặt không thể so được với cô ấy, nhiều năm đánh tranh giải như vậy cũng tích lũy một chút fans hâm mộ, còn ai ai cũng muốn ngủ với anh, ngoại trừ trông đẹp trai, vóc người đẹp ra, anh thật đúng là tồi tệ.”
Nhâm Tường: …
Cố Chiết Phong mặt đầy vô tội: “Em nói thật sự.”
Hay lắm cậu không cần nói sạch sành sanh như vậy lo đi ngủ đi.
Nhâm Tường đứng dậy muốn rời đi, thì Cố Chiết Phong tiếp tục nói: “Cái dạng người tồi như anh, mà Hạ Thiên cũng có thể vừa ý anh, còn không so đo một đống chuyện hư hỏng trước đây của anh, anh còn oán trách cái gì nữa.”
Nhâm Tường dừng bước lại, trong bóng tối, bóng lưng anh rũ thấp như ngọn núi.
Một tiếng thở dài sâu xa, nhỏ đến không thể nghe thấy.
Cố Chiết Phong tiếp tục nói: “Em nói, cái tin nhắn kia không phải Hạ Thiên gửi, có tin hay không thì tùy anh.”
Nhâm Tường chạy lại, nhảy lên ghế salon, thúc giục: “Sherlock Holmes Chiết Phong, làm sao thấy được, mau phân tích một chút cho anh ruột của cậu đi, sao không phải là cô ấy gửi.”
Cố Chiết Phong hắng giọng, cố làm sâu lắng nói: “Anh nhìn dấu chấm câu của cái tin nhắn này, có phải có nhiều dấu chấm không.”
Nhâm Tường nói: “Hừ, anh đây đã sớm chú ý tới, đây là thói quen cô ấy gửi tin nhắn, phía sau mỗi một câu sẽ bấm nhiều dấu chấm.”
Để chứng minh, Nhâm Tường mở các tin nhắn trước kia của Hạ Thiên ra cho cậu nhìn: “Này.”
Cố Chiết Phong mở tin nhắn của Hạ Thiên với Nhâm Tường xem sơ sơ một lần, đều là mấy lời âu yếm ngấy đến độ người ta phải nôn mửa khó chịu, đúng như theo lời anh nói, Hạ Thiên rất thích dùng dấu chấm sau mỗi câu…
Cố Chiết Phong lắc đầu một cái: “Hừ, ngây thơ.”
Nhâm Tường vội vàng bò dậy: “Sherlock Holmes Chiết Phong có cao kiến gì.”
Cố Chiết Phong cầm điện thoại của mình, mở tin nhắn của Hạ Thiên, nội dung lầ: “Bạn học Chiết Phong, sổ tay nhà Moleskine [1] Asia chính thức giảm giá 30%, chỉ một ngày hôm nay, miễn phí vận chuyển cả nước, nhanh nhanh tận dụng thời cơ!”
[1] Moleskine là hậu duệ chính dòng của những người từng làm sổ tay cho các huyền thoại suốt hai thế kỷ trước, những nhà cung cấp giấy, vở ghi chép cho Vincent van Gogh, Pablo Picasso, Ernest Hemingway.
Cố Chiết Phong trả lời cô ấy: Hừ!
Cậu lại mở mấy cái tin nhắn của Hạ Thiên cho Nhâm Tường xem.
“Bạn học Chiết Phong.. Cậu có băng dính Alice ở xứ sở thần tiên sao.. Tôi có thể trao đổi băng dính Coco [2] với cậu.. Hì hì..”
[2] Coco là phim 3D của Mỹ thuộc thể loại Hoạt hình, giả tưởng, phim ca nhạc và phiêu lưu sản xuất bởi Pixar Animation Studios và ra mắt bởi Walt Disney Pictures dựa vào ý tưởng của Lee Unkrich, do Unkrich chỉ đạo với đồng đạo diễn và đồng tác giả Adrian Molina.
“Phát hiện ra chưa, thói quen nhắn tin của Hạ Thiên nhà anh là, nội dung nghiêm túc, sử dụng dấu chấm câu hợp quy phạm; nội dung thoải mái, dấu chấm câu tùy ý.”
Để xác minh lời của mình, Cố Chiết Phong lại mở mấy cái tin nhắn của Hạ Thiên trong điện thoại Nhâm Tường, đúng như dự đoán, những lời âu yếm thoải mái túy ý hàng ngày, đại đa số dấu châm câu là chấm chấm, mà lúc nói chuyện nghiêm túc, hoặc lúc nói phải trái với Nhâm Tường, dấu chấm câu hợp quy phạm, dấu phẩy, dấu chấm tròn, dấu chấm than.
Cuối cùng, Sherlock Holmes Chiết Phong đưa ra tổng kết: “Người soạn cái tin nhắn này, có lẽ là đã xem qua nội dung tin nhắn hàng ngày của hai người, còn bắt chước thói quen dùng từ của Hạ Thiên, gửi cho anh cái tin nhắn chia tay này. Mặc dù đối phương vô cùng cẩn thận, có thể nói là mưu kế tính toán quá thông minh, ngay cả dấu chấm câu cũng tính toán, nhưng vẫn bỏ quên cái chi tiết nhỏ này.”
Nhâm Tường trợn mắt há mồm nhìn Cố Chiết Phong, không kìm lòng được mà vỗ tay: “Chiết Phong của anh lợi hại.”
Cố Chiết Phong nói: “Bây giờ có thể an tâm đi ngủ rồi.”
Nhâm Tường: “Bây giờ chỉ có một vấn đề.”
“Hả?”
Nhâm Tường ngồi gần cậu, không nhẹ không nặng vỗ vỗ lưng cậu: “Tại sao tháng vừa qua số lượng tin nhắn nói chuyện trời đất của hai người, so với số tin nhắn cả một năm của anh với cô ấy cộng lại lại nhiều hơn, hả?”
Cố Chiết Phong:…
Chúng tôi là bạn tốt!!!
***
Khu biệt thự trang viên phỉ thúy lớn nhất được xây theo kiểu kề sông tựa núi, chung quanh là cây xanh, môi trường thanh tịnh đẹp đẽ dễ chịu, trong hoa viên có những cây xanh hình động vật độc đáo, các phiến đá đường mòn còn được khắc hình người lùn đầy màu sắc.
Nơi này là nhà của Hạ Thiên.
Sau khi đứa con gái một duy nhất trong gia đình đến thế giới này, cha của Hạ Thiên đã cho người sửa lại toàn bộ hoa viên phía sau, ở bên trong nuôi cừu, nuôi Golden Retriever [4], còn nuôi chim anh vũ và ngựa giống lùn [5], tạo nên một thế giới cổ tích cho công chúa nhỏ của ông ấy.
[4] Golden Retriever:
Bà Phương Thành Thục không thèm ngó tới chuyện này, bà không muốn nuôi con gái thành công chúa nhỏ, mà bà muốn cho con gái trở thành dạng người đứng đầu thế giới kia, có thể tạo ra một tinh anh lịch sử.
Vì thực hiện cái mục tiêu này, Phương Thành Thục sẵn lòng cho cô tất cả, cho cô đời sống vật chất và giáo dục tốt nhất, mỗi ngày sau khi bận rộn công việc xong, về nhà, đích thân bà còn phải giám sát và dạy kèm cô bài vở học hành.
Mọi khía cạnh trưởng thành của con gái, bà đều phải tham gia vào, bao gồm cả suy nghĩ cô, thậm chí cả những dao động nhỏ trong cảm xúc của, bà cũng nhất định phải được quản lý chặt chẽ.
Phương Thành Thục không cho phép Hạ Thiên theo đuổi ngôi sao, nhưng mà cho cô có thể theo đuổi hai người thần tượng của bà ấy, vì vậy đầu giường của Hạ Thiên là hình Bill Gates [6] trầm tư, trước bàn đọc sách chính là hình Mark Zuckerberg [7] mỉm cười.
[6] William Henry “Bill” Gates III là một doanh nhân người Mỹ, nhà từ thiện, tác giả và chủ tịch tập đoàn Microsoft, hãng phần mềm khổng lồ mà ông cùng với Paul Allen đã sáng lập ra. Ông luôn có mặt trong danh sách những người giàu nhất trên thế giới.
[7] Mark Elliot Zuckerberg là một nhà lập trình máy tính người Mỹ kiêm doanh nhân mảng công nghệ Internet. Anh là nhà đồng sáng lập của Facebook, và hiện đang điều hành công ty này với chức danh chủ tịch kiêm giám đốc điều hành.
Hạ Thiên từng gửi hai tấm poster cho Nhâm Tường, nói với anh đây là hai vị nam thần đại thúc, thế là Nhâm Tường gửi đáp lễ cho cô bằng một tấm hình cơ bắp của mình.
Về vấn đề giáo dục con cái cha của Hạ Thiên Hạ Chí Thâm và vợ Phương Thành Thục nảy sinh bất đồng lớn, vốn Hạ Thiên còn từng hi vọng, cha có thể vì cô, mà liều chết đánh một trận với mẹ, vì cô tranh thủ chút quyền lợi, nhưng mà…
Giống như tất cả gia đình hạnh phúc và bất hạnh khác, sau lưng một người vợ hùng mạnh, ắt phải có một người chồng mềm yếu sợ hãi.
Ông Hạ Chí Thâm cũng không dám cứng rắn với bà Phương Thành Thục, cho nên chỉ có thể ở dưới mí mắt của bà Phương, làm chút ít hành động, giúp Hạ Thiên giảm bớt gánh nặng. Ví dụ như nói khi Phương Thành Thục đi công tác không ở nhà, len lén cho Hạ Thiên đi ra ngoài ăn cơm xem phim các loại với bạn bè.
Còn lần này, Phương Thành Thục bắt Hạ Thiên trở về nhốt trong phòng, lấy điện thoại của cô, cắt wifi nhà, không cho phép cô có bất kỳ hành vi cực đoan liên lạc với thế giới bên ngoài. Hạ Chí Thâm thấy được, đau trong lòng, nhưng vẫn khó mà nói cái gì.
Đêm khuya vắng người, Hạ Thiên vứt quyển sách học cuối cùng trong phòng từ ban công lầu hai ra, bình hoa bể đầy đất, cùng lúc đó tấm poster Mark Zuckerberg cũng bị cô xé thành hai mảnh vứt ra ngoài, nửa gương mặt nằm trên cây đa.
Hoa viên phía sau toàn bộ biến thành chỗ trang viên nguy hiểm nhất, người làm đều biết đi ngang qua hoa viên phía sau phải đi đường vòng, bởi vì trên lầu có một “Rapunzel” [8] tính tình nóng nảy.
[8] Rapunzel là một câu chuyện cổ tích của Đức trong bộ sưu tập của anh em nhà Grimm, lần đầu xuất bản vào năm 1812 như một phần của “Chuyện kể cho trẻ em và trong nhà”.
Hạ Chí Thâm khuyên bà Phương Thành Thục vô số lần, cho con ra đây, trò chuyện với cô một chút, không có chuyện gì là không thể giải quyết thông qua hiệp thương bình tĩnh hòa nhã, dù sao con gái đã trưởng thành, chẳng lẽ còn muốn nhốt con bé cả đời sao?
Bà Phương Thành Thục bình tĩnh tỏ rõ, sẽ không quan tâm cô cả đời, nhưng mà trước khi qua cuộc thi GRE, nhất định phải giam cô, nếu không cô lại chạy đi tìm tiểu tử lưu manh kia.
Đúng vậy, Nhâm Tường chính là tiểu tử lưu manh trong miệng bà.
Sau khi bà Phương Thành Thục điều tra tất cả những việc trải qua trước đây của Nhâm Tường, trời mới biết bà tức đến bộ dạng gì, bà cũng không dùng cách ôn hòa nhã nhặn giống như đối phó với Chu Diễn trước đây, thậm chí vượt qua Hạ Thiên trực tiếp tìm tới cửa, một phen uy hiếp dụ dỗ.
Đối với công tử bột Nhâm Tường này, bà không làm được!
Người này đã phá bỏ ranh giới khoan nhượng cuối cùng của bà đối với đàn ông kém nhất, bây giờ bà chỉ hận không thể cầm dao đặt lên cổ cậu ta, buộc cậu ta rời khỏi con gái mình, nếu không bà thật sự có thể giết, giết cậu ta!
Sau khi Hạ Chí Thâm thấy dáng vẻ vợ u ám ‘mài đao soàn soạt’ suốt đêm ở hoa viên phía sau, vui mừng nói bây giờ tên Nhâm Tường này đánh tranh giải ở nước ngoài, tránh được một kiếp, nếu không tính mạng đáng lo.
Hạ Chí Thâm ngược lại rất hiếu kỳ về Nhâm Tường, con gái nhỏ sẽ yêu người đàn ông như thế nào, sau khi ông xem xong tất cả video thi đấu và phỏng vấn của cậu, ông đã có một phác thảo sơ bộ về người đàn ông này.
Đầu tiên, tiểu tử trông đẹp trai, không nghi ngờ gì, ngoại hình tuyệt đối là một điểm cộng phân hạng; thứ hai, cậu ta thú vị lại hài hước, đều nói đẹp trai thì rập theo một khuôn, tâm hồn thú vị là cực kỳ hiếm có, tiểu tử vừa đẹp trai lại có tâm hồn thú vị, một điểm này cũng là một điểm cộng;
Cuối cùng, Nhâm Tường trông rất nắng và vui vẻ, loại con trai khắp người tỏa ra năng lượng mặt trời này, nhất định thu hút Hạ Thiên, dù sao con bé trưởng thành quả thực quá bị kiềm chế, Phương Thành Thục biến mình thành núi Ngũ Chỉ Sơn [9] của phật Như Lai, đè khỉ con Hạ Thiên. Cho nên con bé theo bản năng sẽ muốn tìm Nhâm Tường một cậu con trai tự nhiên lại thoải mái, đi cùng cùng năm tháng thanh xuân của mình thậm chí là quãng đời còn lại sau này.
[9] Núi Ngũ Chỉ (五指山): là núi cao nhất ở đảo Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, với độ cao 1.867 m trên mực nước biển. Các khu vực xung quanh của núi Chỉ Sơn là khu vực sinh sống của chủ yếu của người Lê.
Như vậy thì gọi thiếu cái gì thêm cái gì.
Về phần những việc tiểu tử kia trải qua, đúng là khiến cho người khác khó mà tiếp nhận, nhưng mà Hạ Chí Thâm với tư cách là anh em đàn ông chỉ ngủ cùng một người phụ nữ, không thể tiếp nhận nhưng có thể hiểu, thậm chí ông còn hơi hâm mộ.
Đêm đã khuya, Hạ Chí Thâm đoán Hạ Thiên vẫn chưa ngủ, sau khi ông bán đứng nhan sắc trấn an vợ ngủ, len lén chạy khỏi phòng, đi tới cửa phòng Hạ Thiên, khẽ gõ một cái.
“Đi đi!”
Nghênh đón ông chính là tiếng thét chói tai gắt gỏng của cô con gái nhỏ lanh lợi.
Đời này chưa từng thấy tiểu Hạ Thiên nóng nảy như vậy, xem ra lần này Phương Thành Thục thật sự ép con bé.
“Cục cưng, là ba.”
Mấy phút sau, cửa phòng hé một khe nhỏ, Hạ Chí Thâm nhìn vào cái khe cửa —-
Đầu tóc Hạ Thiên rối bù, quầng thâm ở khóe mắt vừa dày vừa nặng, giống như một người điên nhỏ, căn phòng hỗn loạn, trên đất tán loạn nào là sách, đồ trang sức, mô hình đồ chơi, ghế đẩu, còn có một cái máy tính Apple, màn hình đã vỡ…
“Ba ba.”
Hạ Thiên hít sâu, cũng muốn khóc, kéo cửa ra muốn ôm, Hạ Chí Thâm đau lòng không thôi, ôm cô một cái, sau đó vào phòng, giúp cô thu dọn tàn cuộc dưới đất. Bỗng nhặt được cái lược, giống như khi còn bé vậy, chải đầu thắt bím nhỏ cho cô.
“Ba ba, con muốn ra ngoài, ba ba để con ra ngoài có được không.” Hạ Thiên kéo tay ông đau khổ cầu xin, giọng cũng khàn khàn: “Bạn trai con trở về nước gần một tuần, anh ấy không liên lạc với con được nhất định sẽ phát điên, ba có thể để cho con gặp anh ấy một chút không.”
Hạ Chí Thâm cũng rất bất đắc dĩ, sờ đầu cô: “Mẹ con sẽ giết ba, con ngoan ngoãn nghe lời, đừng hờn dỗi, mẹ cũng là vì tốt cho con.”
“Nếu như ba đến đây làm thuyết khách, vậy thì không cần giả bộ tốt với con.” Hạ Thiên giận dỗi ngồi bên mép giường: “Hai người đều là cá mè một lứa.”
Hạ Chí Thâm thở dài một tiếng: “Hạ Thiên à, cậu trai kia… Con thích cậu ta cái gì, con biết mẹ con cũng muốn giận điên lên, nếu đổi lại bất kỳ cậu con trai khác, mẹ cũng sẽ không tức giận như vậy, con biết rõ nguyên nhân mà.”
Hạ Thiên dĩ nhiên biết, lần này Phương Thành Thục áp dụng các biện pháp cực đoan với cô, cũng là bởi vì biết được sinh hoạt cá nhân hỗn loạn trước đây của Nhâm Tường, bà không thể tiếp nhận cậu con trai như vậy “gieo họa” con gái bà được.
“Ba, anh ấy đều thay đổi rồi, anh ấy không như vậy nữa.” Hạ Thiên kéo tay ba cầu xin: “Ba có thể giúp con một tay không.”
Hạ Chí Thâm bất đắc dĩ nói: “Con muốn ba giúp con thế nào.”
“Ba cho con mượn điện thoại là được, con gọi điện thoại cho anh ấy, mẹ nhất định sẽ không biết.”
“Ôi ôi, ngây thơ.” Hạ Chí Thâm yêu thương sờ đầu cô: “Chẳng lẽ con không biết, mẹ con sẽ tra lịch sử gọi điện thoại mỗi tháng của ba sao?”
Hạ Thiên: …
Hạ Chí Thâm nói: “Nhưng mà, ba có thể gặp cậu con trai kia một chút, về phần có giúp con hay không, còn phải chờ sau khi ba gặp cậu ta rồi mới quyết định, như vậy, đồng ý không?”
Hạ Thiên biết rõ cha đang muốn quan sát thực tế Nhâm Tường, bất luận như thế nào, chỉ cần ba đồng ý hỗ trợ, vậy thì có hy vọng, Hạ Thiên tuyệt đối có lòng tin với Nhâm Tường: “Có thể, ba ba có thể đi gặp anh ấy, nhưng mà không được đùa quá mức.”
“Yên tâm.” Hạ Chí Thâm đứng dậy, nhìn xung quanh phòng một chút: “Vậy cứ quyết định như thế, con không được cáu kỉnh không ăn cơm, cũng không được ném đồ đạc lung tung, ngày hôm qua thiếu chút nữa làm mèo Li Hua thím Lý nuôi bị thương.”
“Dạ.”
“Ngoan ngoãn ăn cơm, ở phòng đọc sách một chút, thi GRE vẫn phải chuẩn bị thật tốt, ở trước mặt mẹ con ít thể hiện vùng vẫy.”
Nói đến GRE, Hạ Thiên mặt đầy ủ rủ, lẩm bẩm nói: “Con không muốn thi, con cũng không muốn xuất ngoại.”
Hạ Chí Thâm sờ đầu Hạ Thiên: “Bảo bối, trong binh pháp Tôn Tử ba thường dạy con một câu, ừm, cho ba nhớ lại một chút.”
Hạ Thiên vốn lòng tràn đầy sa sút, nghe ba nói đến《 Binh pháp Tôn Tử 》, thấy nụ cười giảo hoạt của ba lúc rời đi, ánh mắt cô chợt sáng lên, nhanh chóng bò tới bàn đọc sách mở 《 Binh pháp Tôn Tử 》ra, đập vào mắt câu đầu tiên được cha dùng bút đỏ gạch chân ——
“Nhảy vào diệt vong rồi sau đó sinh tồn, bị cái chết vùi lấp sau đó mới sống.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook