Vị Thuốc Trên Đầu Môi
-
4: Đi Giao Cơm
Cô cũng từng lái xe gắn máy trước đây nên đã khá thành thạo.
Con xe này thấp hơn chiếc mà cô từng đi nhưng chạy rất mượt và êm.
Hà Tranh ghé mua nón bảo hiểm, đặt vài cái kệ tủ để chứa đồ rồi mua cả đệm mới và chăn gối linh tinh.
Xong xuôi mọi thứ trời cũng đã tối hù, cô nhanh chóng dựng xe ở hiên nhà sau, xách đồ vào đặt dưới cầu thang rồi vuốt vuốt tóc tai.
"Thưa bác con mới về."
"Ơi, về rồi hả, rửa tay đi bác dọn cơm lên ngay đây."
Hà Tranh cởi áo khoác, thấy bà Cầm đứng dậy gom đống nhánh rau đang lặt để dọn bàn ăn cơm, cô chạy lại bảo bà để cô phụ giúp.
Thấy trong nồi niêu hôm nay có thịt ba chỉ rang cháy cạnh, canh mướp và cà tím nướng mỡ hành.
Chỉ nhìn thôi mà Hà Tranh đã thèm đến vừa múc ra dĩa vừa thèm thuồng.
Khi cô bưng ra bàn, bà Cầm bỗng nhìn đồng hồ rồi nói: "Giờ này rồi còn chưa về."
Hà Tranh: "Sao vậy ạ?"
Bà Cầm nói: "Thằng con bác chứ ai, nó nói hôm nay ở nhà ăn cơm mà giờ này rồi còn chưa về."
Hà Tranh nhớ đến người đàn ông gặp lúc chiều, không có mấy cảm tình với cái người đó nên cô đành im lặng.
Bà Cầm ăn cơm có vẻ không được ngon miệng lắm, cứ chốc chốc lại ngó đồng hồ một cái rồi cúi đầu ăn cơm.
Lát sau bà biểu cô hâm lại đồ ăn dư, để nếu con bà về còn có cái âm ấm để ăn.
Hà Tranh làm theo, thầm phê bình gã đàn ông đã lớn xác đến dường ấy mà vẫn để mẹ già lo lắng.
Ngày hôm sau, sau khi phụ giúp bán hàng xong thì Hà Tranh cũng bắt tay vào việc dọn dẹp căn phòng trọ của mình.
Tủ vải để chứa quần áo, bàn học, kệ sách và những thứ linh tinh khác.
Đâu vào đó, cô chợt nhìn đến chiếc hộp thiếc nằm trên giường.
Hà Tranh phủi chân váy ngồi xuống sàn nhà, cô nhấc cái hộp đặt xuống đất.
Hai bàn tay cầm nắp hộp, từ từ mở ra.
Hộp khá to nhưng không ngờ lại đựng nhiều đồ vật đến vậy, chủ yếu là những thứ nhỏ nhỏ mà thôi.
Một đồ chuốt bút chì hình con gấu nâu, bộ gôm tẩy, bút viết và hộp bút máy rất đẹp.
Hà Tranh cầm chiếc bút máy đó lên, săm soi một chút.
Cô nhớ vào ngày đầu tiên em trai cô vào lớp 10, nó được dượng tặng cho cây bút máy.
Đó là món quà đầu tiên dượng nó tặng nên nó vô cùng quý, nó kể cho cô nghe bằng một tâm trạng háo hứng ở trong điện thoại, nói rằng sẽ cố gắng học hành thật giỏi để gia đình dượng yêu thương nó nhiều hơn.
Hà Tranh cẩn thận đặt những món đồ đó qua một bên.
Có một cây bút bi màu xanh, trên đầu nhọn gắn một nhúm lông mềm.
Nó từng khoe với cô nó tự chế ra cây chổi nhỏ này để lau bàn phím máy tính, từng sợi lông mềm này là nó tự đính, dượng nó đã khen nó thông minh.
Có máy chơi game cầm tay loại nhỏ, có chiếc đồng hồ điện tử đã hỏng pin, có chiếc đèn pin treo móc khóa và những thứ linh tinh khác nữa.
Sau đó ở đáy hộp, Hà Tranh cầm lên một quyển sách nhỏ, to hơn lòng bàn tay một chút.
Bên ngoài nó là một lớp nhựa cứng trang trí kiểu máy móc linh kiện, quyển sách được khóa bằng một dãy ký tự bằng số.
Hà Tranh cầm nó hồi lâu, tim bỗng đập nhanh dồn dập, giống như cô biết, nếu mình mở được quyển nhật ký này ra, cô có thể sẽ biết thêm rất nhiều điều về em trai của mình.
Nhưng ngay khi cô đang bần thần, tiếng bà Cầm vang vọng từ tầng trệt gọi tên cô.
Hà Tranh đặt quyển nhật ký sang một bên, vội chạy xuống dưới nhà.
"Con giúp bác đem phần đồ ăn qua địa chỉ này nhé."
Hà Tranh dạ vâng rồi nhanh chóng cầm hộp đựng cơm ba ngăn bỏ vào túi cứng rồi cầm nón bảo hiểm ra sau nhà.
Cô đi gấp vì bà Cầm hối trễ giờ, còn quên mất tiêu là phải hỏi giao đồ ăn này cho ai.
Hà Tranh vừa chạy xe vừa dò xem địa chỉ.
Chạy qua hai con phố cô mới tìm được đến nơi, là một phòng tập thể hình mới vừa mở.
Trên biển quảng cáo còn đề khuyến mãi nhân khai trương vào ngày 10 tháng 6.
Hà Tranh gạt chống xe, cởi mũ bảo hiểm rồi cầm túi cơm hộp.
Bỗng cô ngập ngừng… Cơ mà giao cho người nào ý nhỉ?
Trước cửa tiệm có một cô gái cứ thập thò lấp lo đương nhiên đã thu hút ánh nhìn của những người bên trong.
Một anh chàng bước ra, trông khá quen mắt.
Anh ta cười cười.
"Em gái tìm ai đây?"
Hà Tranh chớp mắt: "Em giao cơm ạ."
Anh ta hỏi: "Giao cơm à? Giao cho ai?"
Hà Tranh ấp a ấp úng nói không nên lời.
Bỗng mắt anh ta sáng lên, chỉ cô: "Em làm ở quán o Cầm đúng không? Vậy thì em vào đây, anh ấy cả ngày chưa ăn gì rồi, đói đến sắp khùng đến nơi."
Dứt lời, anh ta lật đật xoay người đi vào trong, Hà Tranh không còn cách nào đành mang đồ đi theo người ta.
Bên ngoài tiệm là phòng tập thể hình nên có rất nhiều đàn ông con trai đang tập, ai cũng ngước nhìn cô.
Đi vào thêm một chút nữa là lối nhỏ hơn, Hà Tranh đi qua hai căn phòng, tiếng trò chơi điện tử và tiếng la hét nhốn nháo của lứa trẻ lọt vào tai cô.
Phục vụ bưng bê tới lui không ngớt.
Dường như càng đi càng sâu, càng có nhiều hình thức giải trí hơn là chỉ tập gym thông thường.
Đến cuối đường, Hà Tranh hơi choáng ngợp vì không gian rộng lớn như sân bóng ở đây.
Tường gạch đỏ nâu và sàn nhà lót gạch vân đá màu đen tuyền.
Trái phải là dãy đủ đồ, ba sàn tập võ, cái lớn nhất đặt ở giữa, hai cái nhỏ hơn ở gần lối ra vào.
Nếu nơi này diễn ra đại hội thi võ thì sẽ rất hoành tráng cho coi.
Người thanh niên kia dẫn cô đi vòng qua sàn tập, không quên giới thiệu cô đôi chút về nơi này.
"Chỗ này là khu vui chơi tổng hợp lớn nhất thị trấn mình đó, vậy đấy mà ít ai biết chủ sở hữu đâu nha em, chỉ có mấy người thân thiết như anh mới biết thôi, toàn bộ đều là tiền của anh ấy bỏ ra mà đầu tư đấy."
Hà Tranh nghe mà lùng bùng lỗ tai, không biết anh ta đang nói đến điều gì, cô chỉ là đi giao cơm, cần chi biết đến những thứ anh ta nói đâu chứ!
Lối cầu thang nằm sau bức tường dẫn lên phòng nghỉ dành cho nhân viên, phòng của ông chủ cũng ở trong đó, là căn phòng ở cuối dãy.
Người thanh niên gõ cửa hai tiếng rồi gạt tay mở cửa.
"Anh dậy ăn cơm đi kìa, mẹ anh còn mang cơm đến tận nơi, nết gì mà kén dữ không biết, phải ăn cơm mẹ nấu mới chịu cơ đấy." Anh ta trêu đùa.
Người đàn ông nằm tựa lưng trên ghế bỗng lấy tờ giấy trên mặt xuống vứt vào người anh ta.
Anh thanh niên đó cười thành tiếng, dọn dẹp đống giấy tờ bừa bộn trên bàn để chừa một khoảng trống vừa đẹp.
Anh ta quay người, thấy cô vẫn đứng tần ngần trước cửa thì cười lớn hơn.
"Anh ăn ở bẩn quá nên người ta không muốn vào luôn kìa."
"Cút." Tư Thành từ từ ngồi thẳng dậy, đầu óc anh nặng trĩu nên sắc mặt có chút sa sầm.
Bỗng anh ngước mắt lên, nhíu mày:
"Mày không biết tự lấy vào đây à?"
Ý anh là mắc cái gì bảo cô đi vào tận trong này.
Tuấn Anh cười trơ trơ: "Thì người nhà của anh, em gọi vào là đúng quy trình rồi còn gì.
À mà hình như con bé này nó cũng nhận nhiệm vụ giao hàng đó, giao không đến tay khách lỡ quán ăn nhà anh bị đánh giá kém thì sao?"
Tư Thành đảo mắt, má thình lình hóp lại cho thấy đang mất kiên nhẫn với trò đùa của anh ta.
"Đứng đó làm cái gì, tao sắp đói chết rồi đây này."
Người thanh niên thấy không nên chọc thêm đàn anh của mình nữa, bèn đi trở ra, nhìn cô một cái rồi khệnh khạng cười nói: "Em mau vào cho anh ấy ăn đi."
Hà Tranh không đáp mà nhìn người thanh niên đó cứ vậy rời đi.
Nghe ngữ điệu, cứ như cho cún cưng ăn vậy nhỉ?
Bước vào trong, hơi lạnh từ điều hòa phía sau lưng phả vào người mát mẻ.
Căn phòng chỉ rộng tầm 15 mét vuông, không có cửa sổ và sách báo giấy tờ bảng đen sắp chốn, nhìn rất bí bách và khó thở.
Làm việc ở trong này hỏi sao người nọ có cái nết cộc cằn.
"Bác Cầm bảo cháu đưa cơm."
"Biết."
Hà Tranh im miệng, vội tháo cái hộp đựng ra, đặt trước mặt anh từng món rồi dâng cả đũa muỗng, giống như đang hầu cho vua chúa, thiếu điều là mớm ăn luôn.
Tư Thành thấy cô cứ e dè sợ sệt thì cũng chẳng nói gì, nhưng ngay lúc cô định dâng đũa lên anh nhíu mày nhìn cô, Hà Tranh bèn đặt đũa xuống.
"Vậy… Chú dùng cơm, xong rồi có gì chú tự mang về nhà."
"Ra đó ngồi."
Tư Thành cầm đũa, chống khủy tay lên bàn chỉ đũa vào chiếc ghế gần bàn làm việc của anh.
Hà Tranh ngập ngừng một chút rồi cũng dè dặt ngồi xuống, nhìn anh cắm mặt vào ăn như chết đói.
Chừng 5 phút sau, Hà Tranh đang buồn chán cào cào móng tay thì bất ngờ nghe người ta mở miệng nói.
"Đã làm xong thủ tục nhập học rồi à?"
Cô thẳng lưng dậy, nhìn anh bằng vẻ bất ngờ: "Vâng…".
Sao cái người này biết cô mới làm xong thủ tục vậy nhỉ? Cô còn chưa nhận giấy báo nhập học nữa mà?
Như nhìn ra được thắc mắc của cô, anh lạnh mặt lườm lườm, rút khăn lau tay rồi vò vò vứt vào chén cơm.
"Rồi lý do gì mày ghi số điện thoại của tao vào lý lịch người thân hả?"
Nghe anh nói, Hà Tranh mở mắt trân trân, ấp úng: "Số… Số điện thoại gì ạ… Ơ, cháu đã nhờ bác Cầm… Đọc số của bác ấy mà?"
Không gian chật hẹp thình lình lặng câm.
Tư Thành không mở miệng nói vì nghe như vậy cũng đã hiểu được lý do.
Anh đảo lưỡi đẩy đẩy khoang miệng, mím môi nói cái gì đó không rõ ràng.
"Mang cái này đi trước đi, lát nữa tao về sau."
Hà Tranh đứng dậy thu dọn khay cơm hộp, có ngó mắt nhìn cái người vừa bước ra phía sau cầm áo khoác lấy đồ đạc gì đó.
Xong xuôi, anh ngoắc tay bảo cô nhanh cái chân mà ra khỏi đây, Hà Tranh phóng nhẹ, chân thoăn thoắt rời đi bằng vẻ hớn hở.
Căn phòng đó kín cửa nên ngập mùi thuốc lá và cà phê, có máy lạnh nên mùi cũng bớt chút chút, chứ mà để cô ở trong đó thêm 5 phút nữa, chắc điếc mũi luôn không chừng!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook