Vi Thần
-
Chương 4
Biển người náo nhiệt vây lấy bản thân, trên mặt mỗi người ít nhiều cũng có cảm xúc nào đó,
người người đều có mục đích và đích đến của chính mình, chỉ có hắn thân không mục đích rảo bước tứ xứ. Người bán hàng sôi nổi hăng hái đến gần rao hàng: “Bánh bao đây, bánh bao vỏ mỏng thịt nhiều đây, công tử ngài thử một cái không?”
Hắn thoáng thấy một vị công tử mặc cẩm y cùng bằng hữu vui đùa, tiền hô hậu ủng, còn chưa tiến vào tửu lâu mà túi tiền đã đong đưa lách cách: “Có rượu ngon đồ ăn ngon gì còn không mau bưng lên!”
Có một thầy tướng mù, cầm một cái bảng “Thiết khẩu trực đoạn [1]” bám theo hắn lải nhải hết mấy con phố: “Công tử, ấn đường của ngài biến thành màu đen, gần đây e rằng có họa lớn…”
Thôi Minh Húc nhếch môi không nói một lời, lão ta không buông cũng chẳng tha, cứ thẳng tay sờ sờ mó mó bám theo sau hắn lì lợm khuyên bảo: “Tính một quẻ đi, lão hủ sẽ thay ngài tiêu tai giải nạn.”
Bước chân nhanh hơn, lẩn vào dòng người tránh trái né phải muốn thoát khỏi sự đeo bám của lão. Tính quẻ gì chứ, giải hạn cái quái gì! Hắn do giận dỗi mới bỏ đi, có thể đem bao nhiêu tiền bên người chứ? Trong Xuân Phong Đắc Ý lâu nọ chỉ có năm ngón tay như trái anh đào nát gẩy bàn tính lách cách lách cách vờn bay, túi tiền Ninh Hoài Cảnh đưa hắn suýt chút nữa còn thiếu, bà ta còn cười cực kì hiền từ: “Chúng ta là người quen, ma ma xem ngài như người một nhà…”
Tốt đến mức hại hắn xém chút nữa ngay cả quần áo trên người cũng phải lột sạch để gán nợ, giống như là Thôi Minh Húc hắn ức hiếp bà ta vậy.
Lúc trước hắn ở Xuân Phong Đắc Ý lâu từng trông thấy mấy người vì không có tiền trả mà bị đuổi cổ, tú bà trang điểm như mụ yêu quái bà bà vung vẩy quạt mỹ nhân đứng trước cửa mắng chửi đến ngoài ba con phố còn nghe được tiếng, khi đó hắn ở trên lầu cùng Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu cười đến đầu nghiêng thân ngả. Người xưa nói phong thuỷ luân lưu chuyển [2], hóa ra là thật, bây giờ rốt cuộc đến phiên hắn nếm trải mùi vị bị người khác cười nhạo, thảm hại như một con chó không nhà, đi trên đường cũng không dám nhìn xung quanh, rất sợ thấy người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, càng sợ những lời thầm thì to nhỏ lọt vào tai mình.
Nhịp chân không tự chủ càng bước nhanh hơn, rời khỏi đây, rời xa khỏi dòng người, chỉ có vậy mới không cần thấy những bộ mặt bề ngoài đồng cảm nhưng kì thực bụng dạ khó lường.
Tay áo bị níu lấy, làm hắn phải hoãn bước chân trốn chạy, sự mất kiên nhẫn và cáu kỉnh thoát ra khỏi miệng: “Đã nói với lão rồi, không tính! Tai họa của bản công tử đã quấn đầy thân rồi, lão có cách gì được nữa?”
Quay đầu nhưng bỗng thấy một khuôn mặt cười hồn nhiên, đôi mắt dưới ánh đèn đêm khuya tỏa ra lấp lánh rạng rỡ: “Thôi huynh, huynh cũng ra ngoài đi dạo à?”
Là Tề Gia. Lão thầy tướng mù lòa đã đi quấy rầy những người qua đường khác từ lâu.
Cơn giận đầy ngập như bị kim đâm thoáng chốc đã uể oải trôi đi hết, mỗi lần gặp khuôn mặt tươi cười này bao giờ hắn cũng trở nên khó hiểu, lúc này càng khó hiểu hơn, đầu cúi thấp cứng đờ, tiếng nói ngay cả chính Thôi Minh Húc cũng nghe không rõ: “Đúng… Đúng vậy. Ra ngoài dạo chơi, chỉ tùy hứng thôi.”
“A, ta cũng vậy.” – Y cười vui sướng, trong đêm đen mờ tối cũng thấy được hai chiếc răng nanh trắng trắng.
Thôi Minh Húc không nói gì nữa, cứ tiếp tục cuốn theo dòng người đông đúc về phía trước.
Đi qua trước cửa Thôi phủ, hắn xoay đầu qua hướng bên kia như chạy nạn, tay áo vẫn bị Tề Gia nắm chặt, trấn áp nỗi buồn xao động dâng trào trong lòng hắn, bằng không nhất định hắn sẽ thất thố chen lấn khỏi dòng người một cước đá văng cánh cửa màu son kia. Vì sao lại là Tề Gia? Vừa nghĩ đến đã không ngăn được oán giận, vì sao người đi theo hắn lúc này không phải là bất cứ ai trong đám Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu, Giang Vãn Tiều? Tiểu ngốc tử không tim không phổi không năng lực này có ngốc nghếch muốn hỏi ra cái vấn đề khiến hắn lúng túng? Hắn sợ y truy vấn hắn vì sao tới cửa nhà rồi lại không vào, hắn trả lời thế nào đây, làm thế nào ứng đối lại sự truy vấn của y? Người nào trong đám bạn cũ ngày xưa trông thấy bộ dạng chán nản của hắn bây giờ đều chẳng thèm quan tâm, sao lại là Tề Gia? Đến cả Tề Gia cũng muốn đến cười nhạo hắn sao? Sầu muộn kéo đến có thể sinh ra hận ý.
Nín thở chờ y lên tiếng, bên tai ong ong những tiếng ồn, chỉ không có duy nhất tiếng lải nhải liên miên trước giờ của Tề Gia. Dọc đường đi y rất đỗi im lặng, ngoại trừ việc nắm khư khư lấy tay áo hắn, y vậy mà không hề quấy rầy hắn. Tình trạng này… rất khác thường.
Người đằng trước không hề báo trước bỗng dừng bước, Tề Gia theo quán tính bị kéo đi, đầu đụng phải Thôi Minh Húc: “Thôi huynh?”
Xoay người, cả hai đứng nhìn nhau, ánh mắt Thôi Minh Húc vững vàng khóa lấy gương mặt tràn ngập nghi hoặc của y: “Ngươi biết đúng không?”
Giống như lời Xuân Phong ma ma, toàn bộ kinh thành đều biết tiểu công tử Thôi gia đã không còn là con cháu Thôi gia nữa, không lý nào tiểu ngốc tử này ngốc đến nỗi ngay cả Thôi tiểu công tử chính là Thôi Minh Húc cũng không biết.
Tề Gia đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu, đôi mắt nhìn hắn thẳng tắp, cũng cẩn thận quan sát sắc mặt Thôi Minh Húc.
“Vậy sao ngươi không cười ta?”
“Có gì đáng cười chứ?”
Y nghiêng đầu hỏi như lẽ đương nhiên, Thôi Minh Húc thở hắt ra vì kinh ngạc, không đáp lời được. Có một thứ gì đó từng chút từng chút rơi xuống trái tim lạnh buốt của hắn, trong ngực có một đợt tình triều khác dâng lên, đầy đến mức làm cổ họng hắn thít chặt, một cảm giác kì lạ, hắn chưa bao giờ được trải nghiệm: “Vậy… vậy ngươi theo ta làm gì?”
“Ta… Việc đó…” – Ánh mắt vẫn nhìn thẳng của Tề Gia theo thói quen bay xuống mặt đất: “Bệ hạ kêu ta… Không phải… là… có một cuốn tấu chương bệ hạ kêu ta xem, ta đọc không hiểu, lúc ta xuất môn đã để cuốn tấu chương đó ở nhà, cho nên muốn làm phiền Thôi huynh đi với ta một chuyến.”
Cuối cùng cũng lắp ba lắp bắp nói xong, Tề Gia thở phào một hơi, mỗi lời nói mỗi hành động đều rơi cả vào mắt Thôi Minh Húc. Những lời nói đầy rẫy kẽ hở thế kia mà y cũng nói ra được, thật không biết làm sao mà y có thể lăn lộn được trong chốn quan trường cho tới giờ.
Bên cạnh Thôi Minh Húc chưa bao giờ thiếu người bầu bạn chơi đùa, uống rượu xem kịch chơi chim ngắm hoa, Thôi tiểu công tử phất tay một cái, cả nửa cái kinh thành đều muốn gào rú nhảy đến. Không nghĩ rằng, khi rơi vào cảnh khốn cùng, người không than phiền một tiếng theo sát bên hắn lại là Tề Gia này, bất ngờ thật. Hắn đã cho y được gì? Đừng nói là bởi hắn đã từng cứu y một mạng, ân nhân cứu mạng của y phải là Ngọc Phiêu Phiêu, là gia đinh Thôi phủ, thậm chí còn là Từ Khách Thu không nhẫn tâm, dù thế nào cũng không tới phiên hắn. Thôi Minh Húc bất quá chỉ xem y như một thứ tiêu khiển mà thôi, Giang Vãn Tiều so với hắn còn tốt hơn, đâu đáng để y giữ lấy tên Thôi Minh Húc vào lúc này? Thật là…
Không thể nói rõ cảm giác trong tim là gì, ngực thắt lại, sự chua chát trong lòng xông lên hốc mắt, đôi mắt cần phải mở lớn thật lớn, ngửa đầu cố gắng nhìn vào bầu trời đêm đen như mực, đếm những vì sao nhỏ thưa thớt nơi chân trời hết lần này lại lần khác, Thôi Minh Húc mới dám miễn cưỡng đặt ánh mắt lên Tề Gia lần nữa. Tay áo vẫn bị y kéo lấy, vẻ mặt y như trước vừa nhút nhát vừa sợ sệt, tựa như đã hạ quyết tâm phải nhìn cho đến khi ống tay áo hắn xuất hiện hai cái lỗ mới thôi.
“Ngốc tử.” Chẳng đáng đâu.
Tề Gia ngẩng đầu, vội mở miệng, chững chạc trả lời: “Ta ngu nhưng ta không ngốc.”
Con ngươi màu mực, đôi môi đỏ hồng, hoàng hôn mênh mang, ánh đèn đêm rực rỡ. Chỉ trong tích tắc, dở khóc dở cười. Chỉ trong tích tắc, tâm hồn rối loạn.
Hoàng thành tọa Bắc triều Nam, những gia đình đại phú đại quý vì vậy mà tập trung cư trú tại thành Bắc, không ít quan lớn trong triều đại đa số cũng sinh sống cách hoàng thành không xa. Bởi vậy, thành Bắc xa hoa mà thành Nam thưa thớt. Tề phủ nằm sâu trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh giữa thành Nam.
Thôi Minh Húc từng nghe Tề Gia nhắc tới, nguyên quán Tề Gia không phải ở kinh thành, do năm xưa phụ thân của Tề Gia dựa vào mình tuổi trẻ chí lớn rời xa quê nhà một mình đến kinh đô, ngay sau đó ông gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng trở nên giàu có. Hắn vốn tưởng rằng cái gia đình chỉ trong một đêm mà phất lên như vậy thì những bố trí sinh hoạt chung quy vẫn không thoát khỏi sự tầm thường và hiển nhiên có một chút khoe khoang, vào cửa nhìn quanh bốn phía, không thấy một bức thư họa sơn thủy học đòi văn vẻ gì, càng không thấy một món gia cụ trang trí nạm vàng khảm ngọc nào cả, chỗ ở của Tề Gia sạch sẽ giản dị đến mức trong nháy mắt hắn tưởng như mình vừa bước chân vào phủ của vị thanh thiên tái thế công chính liêm minh kia trong triều.
“Ngươi muốn làm Phương Tái Đạo thứ hai sao?” – Thôi Minh Húc nhìn bộ ghế gỗ bàn trà đen như mực ở phòng khách nói. Phương Tái Đạo là một vị thanh quan liêm khiết có tiếng trong triều, hắn đoán trong phủ của ông ta có lẽ còn tốt hơn ở đây.
“Không…không có. Thôi huynh, huynh đừng nên chê cười.” – Tề Gia đứng bên cạnh hắn, giọng điệu hơi ngại ngùng: “Tất cả đều do cha ta để lại.”
Gia đinh ở Tề phủ ít vô cùng, đây là kết quả Thôi Minh Húc quan sát được sau mấy ngày ở lại đây. Ngoại trừ mấy người ở trên thuyền vào cái ngày Tề Gia rơi xuống nước và lão quản gia đã gặp trước đây, còn có mấy tiểu nha hoàn và một đầu bếp. So với cảnh tượng tôi tớ như mây ở Thôi phủ, một gia đình tiểu phú như Tề phủ thực sự không đáng nhắc tới. Nhưng kiểu sinh hoạt như vậy, đối với hắn của ngày hôm nay mà nói thì không thể nào tốt hơn được nữa.
Ngoài phòng im ắng, không có bóng tiểu tư lấp la lấp ló, không có tì nữ luôn luôn chạy vào châm trà đưa điểm tâm. Thôi Minh Húc ngồi trong thư phòng của Tề Gia cầm sách lẩm nhẩm đọc. Người nép ở góc bàn như ngồi trên bàn chông, cứ xoay tới xoay lui không an phận.
“Đi đâu?” – Khóe mắt cứ liếc đến mức y rốt cuộc hít sâu một hơi đứng lên muốn đi ra ngoài, thật là, xoay lâu như vậy bây giờ mới có động tác khác.
“Ta tới nhà bếp coi chút.” – Tề Gia chỉ có thể ngồi xuống ghế lại.
“Ngươi cũng không phải là đầu bếp.”
“Ta… ta muốn đi xem thử.”
“Đọc sách.”
“Ta…” – Yên phận một lúc, Tề Gia chịu không được: “Thôi huynh… Việc ấy…”
“Nói.” – Lại lật sang một trang sách khác, Thôi Minh Húc lướt qua trang giấy, thấy khuôn mặt nghẹn đỏ lên của y.
“Huynh… huynh chăm chỉ thật. Ta không quấy rầy huynh nữa.” – Ở trước mặt Thôi Minh Húc, Tề Gia lúc nào cũng luống ca luống cuống.
“Ngồi xuống.”
“Ta… ta không đi thi.”
“Đọc sách.”
Thế là, thư phòng lại yên tĩnh trở lại. Đã không còn nghe thấy tiếng ve kêu, gió lướt qua, tiếng lá xào xạc ngân vang.
Vài ngày sau, có một chiếc kiệu dừng trước cánh cửa Tề phủ có thể giăng lưới bắt chim [3]. Một nữ tử bước xuống kiệu, quần lụa khăn lụa, dung mạo đoan trang nhưng không che dấu được nét ưu sầu phảng phất. Đích thị là nữ chủ nhân Thôi phủ – Liễu thị.
Khi đó, Tề Gia phụng chỉ tiến cung, một mình Thôi Minh Húc ngồi trong thư phòng của y tâm trạng chán ngán lật cuốn sách trên bàn. Tất cả đều là đồ Tề Gia từng dùng qua, ở rìa trang giấy đầy nhóc những chữ viết tay bé tí ti, ngay ngắn nắn nót. Ngốc tử này, ngay cả mấy lời nói nhảm khi lên lớp của đám tiên sinh cũng ghi chép cẩn thận tỉ mỉ.
Liễu thị mang đến cho hắn rất nhiều đồ dùng và quần áo trước đây, Thôi Minh Húc mở đám rương hòm ra lục lọi: “Cái nghiên mực ở trên bàn đệ đâu?”
Liễu thị nhận lấy chung trà quản gia đưa tới, thở dài một tiếng: “Qua mấy ngày nữa, chờ đại ca đệ hết giận thì quay về nhận lỗi đi.”
Thôi Minh Húc cúi đầu tìm kiếm trong rương: “Huynh ấy vẫn còn thừa nhận đệ sao?”
Liễu thị ngẩn ra, nói: “Là huynh đệ ruột thịt, sao có thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt.” – Giọng điệu có vẻ không chắc chắn.
“Chờ đệ đậu kỳ thi Hội đã.” – Thôi Minh Húc đứng thẳng dậy, ngồi xuống cạnh Liễu thị: “Bây giờ trở về, có lẽ qua hai ngày huynh ấy lại đuổi đệ ra ngoài thôi.” Nụ cười cay đắng.
“Cũng đúng.” – Liễu thị trầm ngâm một lúc, sau đó lại nói chuyện khác, đại loại là những thứ như nhớ bảo trọng, ăn no mặc ấm.
Trước khi đi nàng lấy rất nhiều ngân lượng đưa cho quản gia Tề phủ, Thôi Minh Húc đứng một bên nhìn thấy, mỉm cười, quay đầu làm bộ như chưa từng thấy.
Liễu thị trước khi lên kiệu còn dặn hắn: “Tề đại nhân là người hiền lành, đệ đừng có bắt nạt người ta nữa.”
Thôi Minh Húc gật đầu, dặn dò lại nàng: “Tìm người đưa nghiên mực ở trên bàn đến cho đệ nha.”
Tề Gia sau khi hồi phủ kéo hắn lại hỏi han đủ điều: “Thôi phu nhân vẫn khỏe chứ? Sao lại không ngồi chơi chốc lát? Đúng rồi, tiểu thiếu gia cũng tới chứ?”
Câu hỏi dồn dập làm Thôi Minh Húc không cách nào cản nổi, đợi y hỏi xong, Thôi Minh Húc từ trên ghế đứng lên bẻ thắt lưng thi lễ nói: “Bốn tháng sau này đành quấy rầy quý phủ.”
Đứng thẳng dậy, nhìn đôi mắt y mở tròn xoe, hiển nhiên là vừa bị kinh ngạc. Hắn vẫn cứ ung dung bóc một miếng điểm tâm để trên bàn từ tốn ăn chờ y hoàn hồn.
“Không đúng.” – Mặt Tề Gia căng ra như sắp chết, mỗi câu mỗi chữ thốt ra đều trịnh trọng: “Tính từ ngày hôm nay là bốn tháng thiếu ba ngày.”
Món điểm tâm ngọt ngào vừa vào miệng nghẹn trong cổ họng.
Chú thích:
[1] Thiết khẩu trực đoạn: câu nói này xuất phát từ tiểu thuyết võ hiệp Anh hùng chí, dùng để miêu tả những thầy tướng, thầy bói dự đoán chuẩn xác và kiên định.
[2] Phong thủy luân lưu chuyển: một câu tục ngữ. Chỉ đời người luôn có sự vận động biến hóa, luôn luôn thay đồi.
[3] Môn khả la tước: đây là một câu thành ngữ bên Trung Quốc. Ý nói nhà cửa vắng vẻ, không có khách tới chơi.
người người đều có mục đích và đích đến của chính mình, chỉ có hắn thân không mục đích rảo bước tứ xứ. Người bán hàng sôi nổi hăng hái đến gần rao hàng: “Bánh bao đây, bánh bao vỏ mỏng thịt nhiều đây, công tử ngài thử một cái không?”
Hắn thoáng thấy một vị công tử mặc cẩm y cùng bằng hữu vui đùa, tiền hô hậu ủng, còn chưa tiến vào tửu lâu mà túi tiền đã đong đưa lách cách: “Có rượu ngon đồ ăn ngon gì còn không mau bưng lên!”
Có một thầy tướng mù, cầm một cái bảng “Thiết khẩu trực đoạn [1]” bám theo hắn lải nhải hết mấy con phố: “Công tử, ấn đường của ngài biến thành màu đen, gần đây e rằng có họa lớn…”
Thôi Minh Húc nhếch môi không nói một lời, lão ta không buông cũng chẳng tha, cứ thẳng tay sờ sờ mó mó bám theo sau hắn lì lợm khuyên bảo: “Tính một quẻ đi, lão hủ sẽ thay ngài tiêu tai giải nạn.”
Bước chân nhanh hơn, lẩn vào dòng người tránh trái né phải muốn thoát khỏi sự đeo bám của lão. Tính quẻ gì chứ, giải hạn cái quái gì! Hắn do giận dỗi mới bỏ đi, có thể đem bao nhiêu tiền bên người chứ? Trong Xuân Phong Đắc Ý lâu nọ chỉ có năm ngón tay như trái anh đào nát gẩy bàn tính lách cách lách cách vờn bay, túi tiền Ninh Hoài Cảnh đưa hắn suýt chút nữa còn thiếu, bà ta còn cười cực kì hiền từ: “Chúng ta là người quen, ma ma xem ngài như người một nhà…”
Tốt đến mức hại hắn xém chút nữa ngay cả quần áo trên người cũng phải lột sạch để gán nợ, giống như là Thôi Minh Húc hắn ức hiếp bà ta vậy.
Lúc trước hắn ở Xuân Phong Đắc Ý lâu từng trông thấy mấy người vì không có tiền trả mà bị đuổi cổ, tú bà trang điểm như mụ yêu quái bà bà vung vẩy quạt mỹ nhân đứng trước cửa mắng chửi đến ngoài ba con phố còn nghe được tiếng, khi đó hắn ở trên lầu cùng Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu cười đến đầu nghiêng thân ngả. Người xưa nói phong thuỷ luân lưu chuyển [2], hóa ra là thật, bây giờ rốt cuộc đến phiên hắn nếm trải mùi vị bị người khác cười nhạo, thảm hại như một con chó không nhà, đi trên đường cũng không dám nhìn xung quanh, rất sợ thấy người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, càng sợ những lời thầm thì to nhỏ lọt vào tai mình.
Nhịp chân không tự chủ càng bước nhanh hơn, rời khỏi đây, rời xa khỏi dòng người, chỉ có vậy mới không cần thấy những bộ mặt bề ngoài đồng cảm nhưng kì thực bụng dạ khó lường.
Tay áo bị níu lấy, làm hắn phải hoãn bước chân trốn chạy, sự mất kiên nhẫn và cáu kỉnh thoát ra khỏi miệng: “Đã nói với lão rồi, không tính! Tai họa của bản công tử đã quấn đầy thân rồi, lão có cách gì được nữa?”
Quay đầu nhưng bỗng thấy một khuôn mặt cười hồn nhiên, đôi mắt dưới ánh đèn đêm khuya tỏa ra lấp lánh rạng rỡ: “Thôi huynh, huynh cũng ra ngoài đi dạo à?”
Là Tề Gia. Lão thầy tướng mù lòa đã đi quấy rầy những người qua đường khác từ lâu.
Cơn giận đầy ngập như bị kim đâm thoáng chốc đã uể oải trôi đi hết, mỗi lần gặp khuôn mặt tươi cười này bao giờ hắn cũng trở nên khó hiểu, lúc này càng khó hiểu hơn, đầu cúi thấp cứng đờ, tiếng nói ngay cả chính Thôi Minh Húc cũng nghe không rõ: “Đúng… Đúng vậy. Ra ngoài dạo chơi, chỉ tùy hứng thôi.”
“A, ta cũng vậy.” – Y cười vui sướng, trong đêm đen mờ tối cũng thấy được hai chiếc răng nanh trắng trắng.
Thôi Minh Húc không nói gì nữa, cứ tiếp tục cuốn theo dòng người đông đúc về phía trước.
Đi qua trước cửa Thôi phủ, hắn xoay đầu qua hướng bên kia như chạy nạn, tay áo vẫn bị Tề Gia nắm chặt, trấn áp nỗi buồn xao động dâng trào trong lòng hắn, bằng không nhất định hắn sẽ thất thố chen lấn khỏi dòng người một cước đá văng cánh cửa màu son kia. Vì sao lại là Tề Gia? Vừa nghĩ đến đã không ngăn được oán giận, vì sao người đi theo hắn lúc này không phải là bất cứ ai trong đám Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu, Giang Vãn Tiều? Tiểu ngốc tử không tim không phổi không năng lực này có ngốc nghếch muốn hỏi ra cái vấn đề khiến hắn lúng túng? Hắn sợ y truy vấn hắn vì sao tới cửa nhà rồi lại không vào, hắn trả lời thế nào đây, làm thế nào ứng đối lại sự truy vấn của y? Người nào trong đám bạn cũ ngày xưa trông thấy bộ dạng chán nản của hắn bây giờ đều chẳng thèm quan tâm, sao lại là Tề Gia? Đến cả Tề Gia cũng muốn đến cười nhạo hắn sao? Sầu muộn kéo đến có thể sinh ra hận ý.
Nín thở chờ y lên tiếng, bên tai ong ong những tiếng ồn, chỉ không có duy nhất tiếng lải nhải liên miên trước giờ của Tề Gia. Dọc đường đi y rất đỗi im lặng, ngoại trừ việc nắm khư khư lấy tay áo hắn, y vậy mà không hề quấy rầy hắn. Tình trạng này… rất khác thường.
Người đằng trước không hề báo trước bỗng dừng bước, Tề Gia theo quán tính bị kéo đi, đầu đụng phải Thôi Minh Húc: “Thôi huynh?”
Xoay người, cả hai đứng nhìn nhau, ánh mắt Thôi Minh Húc vững vàng khóa lấy gương mặt tràn ngập nghi hoặc của y: “Ngươi biết đúng không?”
Giống như lời Xuân Phong ma ma, toàn bộ kinh thành đều biết tiểu công tử Thôi gia đã không còn là con cháu Thôi gia nữa, không lý nào tiểu ngốc tử này ngốc đến nỗi ngay cả Thôi tiểu công tử chính là Thôi Minh Húc cũng không biết.
Tề Gia đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu, đôi mắt nhìn hắn thẳng tắp, cũng cẩn thận quan sát sắc mặt Thôi Minh Húc.
“Vậy sao ngươi không cười ta?”
“Có gì đáng cười chứ?”
Y nghiêng đầu hỏi như lẽ đương nhiên, Thôi Minh Húc thở hắt ra vì kinh ngạc, không đáp lời được. Có một thứ gì đó từng chút từng chút rơi xuống trái tim lạnh buốt của hắn, trong ngực có một đợt tình triều khác dâng lên, đầy đến mức làm cổ họng hắn thít chặt, một cảm giác kì lạ, hắn chưa bao giờ được trải nghiệm: “Vậy… vậy ngươi theo ta làm gì?”
“Ta… Việc đó…” – Ánh mắt vẫn nhìn thẳng của Tề Gia theo thói quen bay xuống mặt đất: “Bệ hạ kêu ta… Không phải… là… có một cuốn tấu chương bệ hạ kêu ta xem, ta đọc không hiểu, lúc ta xuất môn đã để cuốn tấu chương đó ở nhà, cho nên muốn làm phiền Thôi huynh đi với ta một chuyến.”
Cuối cùng cũng lắp ba lắp bắp nói xong, Tề Gia thở phào một hơi, mỗi lời nói mỗi hành động đều rơi cả vào mắt Thôi Minh Húc. Những lời nói đầy rẫy kẽ hở thế kia mà y cũng nói ra được, thật không biết làm sao mà y có thể lăn lộn được trong chốn quan trường cho tới giờ.
Bên cạnh Thôi Minh Húc chưa bao giờ thiếu người bầu bạn chơi đùa, uống rượu xem kịch chơi chim ngắm hoa, Thôi tiểu công tử phất tay một cái, cả nửa cái kinh thành đều muốn gào rú nhảy đến. Không nghĩ rằng, khi rơi vào cảnh khốn cùng, người không than phiền một tiếng theo sát bên hắn lại là Tề Gia này, bất ngờ thật. Hắn đã cho y được gì? Đừng nói là bởi hắn đã từng cứu y một mạng, ân nhân cứu mạng của y phải là Ngọc Phiêu Phiêu, là gia đinh Thôi phủ, thậm chí còn là Từ Khách Thu không nhẫn tâm, dù thế nào cũng không tới phiên hắn. Thôi Minh Húc bất quá chỉ xem y như một thứ tiêu khiển mà thôi, Giang Vãn Tiều so với hắn còn tốt hơn, đâu đáng để y giữ lấy tên Thôi Minh Húc vào lúc này? Thật là…
Không thể nói rõ cảm giác trong tim là gì, ngực thắt lại, sự chua chát trong lòng xông lên hốc mắt, đôi mắt cần phải mở lớn thật lớn, ngửa đầu cố gắng nhìn vào bầu trời đêm đen như mực, đếm những vì sao nhỏ thưa thớt nơi chân trời hết lần này lại lần khác, Thôi Minh Húc mới dám miễn cưỡng đặt ánh mắt lên Tề Gia lần nữa. Tay áo vẫn bị y kéo lấy, vẻ mặt y như trước vừa nhút nhát vừa sợ sệt, tựa như đã hạ quyết tâm phải nhìn cho đến khi ống tay áo hắn xuất hiện hai cái lỗ mới thôi.
“Ngốc tử.” Chẳng đáng đâu.
Tề Gia ngẩng đầu, vội mở miệng, chững chạc trả lời: “Ta ngu nhưng ta không ngốc.”
Con ngươi màu mực, đôi môi đỏ hồng, hoàng hôn mênh mang, ánh đèn đêm rực rỡ. Chỉ trong tích tắc, dở khóc dở cười. Chỉ trong tích tắc, tâm hồn rối loạn.
Hoàng thành tọa Bắc triều Nam, những gia đình đại phú đại quý vì vậy mà tập trung cư trú tại thành Bắc, không ít quan lớn trong triều đại đa số cũng sinh sống cách hoàng thành không xa. Bởi vậy, thành Bắc xa hoa mà thành Nam thưa thớt. Tề phủ nằm sâu trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh giữa thành Nam.
Thôi Minh Húc từng nghe Tề Gia nhắc tới, nguyên quán Tề Gia không phải ở kinh thành, do năm xưa phụ thân của Tề Gia dựa vào mình tuổi trẻ chí lớn rời xa quê nhà một mình đến kinh đô, ngay sau đó ông gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng trở nên giàu có. Hắn vốn tưởng rằng cái gia đình chỉ trong một đêm mà phất lên như vậy thì những bố trí sinh hoạt chung quy vẫn không thoát khỏi sự tầm thường và hiển nhiên có một chút khoe khoang, vào cửa nhìn quanh bốn phía, không thấy một bức thư họa sơn thủy học đòi văn vẻ gì, càng không thấy một món gia cụ trang trí nạm vàng khảm ngọc nào cả, chỗ ở của Tề Gia sạch sẽ giản dị đến mức trong nháy mắt hắn tưởng như mình vừa bước chân vào phủ của vị thanh thiên tái thế công chính liêm minh kia trong triều.
“Ngươi muốn làm Phương Tái Đạo thứ hai sao?” – Thôi Minh Húc nhìn bộ ghế gỗ bàn trà đen như mực ở phòng khách nói. Phương Tái Đạo là một vị thanh quan liêm khiết có tiếng trong triều, hắn đoán trong phủ của ông ta có lẽ còn tốt hơn ở đây.
“Không…không có. Thôi huynh, huynh đừng nên chê cười.” – Tề Gia đứng bên cạnh hắn, giọng điệu hơi ngại ngùng: “Tất cả đều do cha ta để lại.”
Gia đinh ở Tề phủ ít vô cùng, đây là kết quả Thôi Minh Húc quan sát được sau mấy ngày ở lại đây. Ngoại trừ mấy người ở trên thuyền vào cái ngày Tề Gia rơi xuống nước và lão quản gia đã gặp trước đây, còn có mấy tiểu nha hoàn và một đầu bếp. So với cảnh tượng tôi tớ như mây ở Thôi phủ, một gia đình tiểu phú như Tề phủ thực sự không đáng nhắc tới. Nhưng kiểu sinh hoạt như vậy, đối với hắn của ngày hôm nay mà nói thì không thể nào tốt hơn được nữa.
Ngoài phòng im ắng, không có bóng tiểu tư lấp la lấp ló, không có tì nữ luôn luôn chạy vào châm trà đưa điểm tâm. Thôi Minh Húc ngồi trong thư phòng của Tề Gia cầm sách lẩm nhẩm đọc. Người nép ở góc bàn như ngồi trên bàn chông, cứ xoay tới xoay lui không an phận.
“Đi đâu?” – Khóe mắt cứ liếc đến mức y rốt cuộc hít sâu một hơi đứng lên muốn đi ra ngoài, thật là, xoay lâu như vậy bây giờ mới có động tác khác.
“Ta tới nhà bếp coi chút.” – Tề Gia chỉ có thể ngồi xuống ghế lại.
“Ngươi cũng không phải là đầu bếp.”
“Ta… ta muốn đi xem thử.”
“Đọc sách.”
“Ta…” – Yên phận một lúc, Tề Gia chịu không được: “Thôi huynh… Việc ấy…”
“Nói.” – Lại lật sang một trang sách khác, Thôi Minh Húc lướt qua trang giấy, thấy khuôn mặt nghẹn đỏ lên của y.
“Huynh… huynh chăm chỉ thật. Ta không quấy rầy huynh nữa.” – Ở trước mặt Thôi Minh Húc, Tề Gia lúc nào cũng luống ca luống cuống.
“Ngồi xuống.”
“Ta… ta không đi thi.”
“Đọc sách.”
Thế là, thư phòng lại yên tĩnh trở lại. Đã không còn nghe thấy tiếng ve kêu, gió lướt qua, tiếng lá xào xạc ngân vang.
Vài ngày sau, có một chiếc kiệu dừng trước cánh cửa Tề phủ có thể giăng lưới bắt chim [3]. Một nữ tử bước xuống kiệu, quần lụa khăn lụa, dung mạo đoan trang nhưng không che dấu được nét ưu sầu phảng phất. Đích thị là nữ chủ nhân Thôi phủ – Liễu thị.
Khi đó, Tề Gia phụng chỉ tiến cung, một mình Thôi Minh Húc ngồi trong thư phòng của y tâm trạng chán ngán lật cuốn sách trên bàn. Tất cả đều là đồ Tề Gia từng dùng qua, ở rìa trang giấy đầy nhóc những chữ viết tay bé tí ti, ngay ngắn nắn nót. Ngốc tử này, ngay cả mấy lời nói nhảm khi lên lớp của đám tiên sinh cũng ghi chép cẩn thận tỉ mỉ.
Liễu thị mang đến cho hắn rất nhiều đồ dùng và quần áo trước đây, Thôi Minh Húc mở đám rương hòm ra lục lọi: “Cái nghiên mực ở trên bàn đệ đâu?”
Liễu thị nhận lấy chung trà quản gia đưa tới, thở dài một tiếng: “Qua mấy ngày nữa, chờ đại ca đệ hết giận thì quay về nhận lỗi đi.”
Thôi Minh Húc cúi đầu tìm kiếm trong rương: “Huynh ấy vẫn còn thừa nhận đệ sao?”
Liễu thị ngẩn ra, nói: “Là huynh đệ ruột thịt, sao có thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt.” – Giọng điệu có vẻ không chắc chắn.
“Chờ đệ đậu kỳ thi Hội đã.” – Thôi Minh Húc đứng thẳng dậy, ngồi xuống cạnh Liễu thị: “Bây giờ trở về, có lẽ qua hai ngày huynh ấy lại đuổi đệ ra ngoài thôi.” Nụ cười cay đắng.
“Cũng đúng.” – Liễu thị trầm ngâm một lúc, sau đó lại nói chuyện khác, đại loại là những thứ như nhớ bảo trọng, ăn no mặc ấm.
Trước khi đi nàng lấy rất nhiều ngân lượng đưa cho quản gia Tề phủ, Thôi Minh Húc đứng một bên nhìn thấy, mỉm cười, quay đầu làm bộ như chưa từng thấy.
Liễu thị trước khi lên kiệu còn dặn hắn: “Tề đại nhân là người hiền lành, đệ đừng có bắt nạt người ta nữa.”
Thôi Minh Húc gật đầu, dặn dò lại nàng: “Tìm người đưa nghiên mực ở trên bàn đến cho đệ nha.”
Tề Gia sau khi hồi phủ kéo hắn lại hỏi han đủ điều: “Thôi phu nhân vẫn khỏe chứ? Sao lại không ngồi chơi chốc lát? Đúng rồi, tiểu thiếu gia cũng tới chứ?”
Câu hỏi dồn dập làm Thôi Minh Húc không cách nào cản nổi, đợi y hỏi xong, Thôi Minh Húc từ trên ghế đứng lên bẻ thắt lưng thi lễ nói: “Bốn tháng sau này đành quấy rầy quý phủ.”
Đứng thẳng dậy, nhìn đôi mắt y mở tròn xoe, hiển nhiên là vừa bị kinh ngạc. Hắn vẫn cứ ung dung bóc một miếng điểm tâm để trên bàn từ tốn ăn chờ y hoàn hồn.
“Không đúng.” – Mặt Tề Gia căng ra như sắp chết, mỗi câu mỗi chữ thốt ra đều trịnh trọng: “Tính từ ngày hôm nay là bốn tháng thiếu ba ngày.”
Món điểm tâm ngọt ngào vừa vào miệng nghẹn trong cổ họng.
Chú thích:
[1] Thiết khẩu trực đoạn: câu nói này xuất phát từ tiểu thuyết võ hiệp Anh hùng chí, dùng để miêu tả những thầy tướng, thầy bói dự đoán chuẩn xác và kiên định.
[2] Phong thủy luân lưu chuyển: một câu tục ngữ. Chỉ đời người luôn có sự vận động biến hóa, luôn luôn thay đồi.
[3] Môn khả la tước: đây là một câu thành ngữ bên Trung Quốc. Ý nói nhà cửa vắng vẻ, không có khách tới chơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook