Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh
-
Chương 29: Đua ngựa. Ô Vân tạo phản
Ánh mắt Lạc Vân chợt lóe tia đắc ý, trong lòng hừ lạnh: “Tử Chiêu, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi thật tốt, hơn nữa còn làm cho tất cả mọi người chứng kiến ngươi thê thảm tới mức nào. Tiểu thư tướng phủ sao? Chính là để ngươi tự mình bôi xấu cả Mục gia”.
Nghĩ vậy, nàng ta cười càng thêm rạng rỡ, cùng Tử Chiêu đi tới trường đua ngựa.
Thanh Lâm cung nằm ở lưng chừng núi, một bên là đình đài lầu các, bên còn lại là triền dốc trải dài, chọn nơi này để đua ngựa quả thật rất có tính kích thích.
Đại hội năm nay đương nhiên có rất nhiều nam nhân cùng tham gia, Tử Chiêu còn chưa tiến vào đã nghe thấy Yến Bạch vui vẻ nói lớn.
“Hoàng huynh, năm nay Tử Vân bảo mã của huynh hẳn có thể lên đài rồi. Chúng ta cùng đua một lần để cho mọi người được mở mang tầm mắt”.
Đáng tiếc, người nào đó không thèm để ý tới hắn, bốn phía lại có người lên tiếng trả lời: “Tam hoàng tử đừng nháo nữa, hàng năm Thái tử đều không mang Tử Vân đến, năm nay hẳn cũng không ngoại lệ. Chi bằng ta và ngươi cùng đua có được không?”.
Yến Bạch còn chưa kịp lên tiếng thì cùng lúc này, đám người Lạc Vân cùng Tử Chiêu tiến vào, lập tức thu hút sự chú ý của họ.
Một đám nam nhân ngồi uống trà xem đua ngựa cũng có chút tẻ nhạt, vừa nhìn thấy một đoàn thiên kim tiểu thư đi tới thì không khỏi bừng bừng nhiệt huyết như gà trọi. Quả nhiên đều là hoa thơm cỏ ngọt, người người đều là thân phận quý tộc nổi danh ở Đại Minh.
Tử Chiêu nâng mắt nhìn, bắt gặp Yến Lân cùng Yến Bạch một chỗ, so với những nam nhân khác, hai người này vừa thấy nàng đi cùng Lạc Vân thì đều nhíu mày. Tử Chiêu hướng bọn họ mỉm cười, khẽ gật đầu ý bảo không cần lo lắng.
Quay lại nhìn tới Lạc Vân lại thấy nàng ta đang ở một bên làm hoa si, ánh mắt uyển chuyển hàm xúc nhìn Yến Lân không rời, quên luôn cả mục đích khiến bọn họ tới đây.
“Lạc Vân tỷ tỷ”. Tử Chiêu kêu lên, kéo hồn phách nàng ta quay lại.
Nghe có người gọi, Lạc Vân khẽ giật mình, vừa định thần lại thì ánh mắt lại lấp lóe lệ quang, mang theo bộ mặt giả dối, tươi cười vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Lạc Vân cùng muội muội Tử Chiêu trước kia có chút chuyện hiểu lầm, nhân đây mới tham gia đua ngựa một phen, coi như làm hòa. Tử Chiêu muội muội lại là tiểu thư tướng phủ hẳn là tài cưỡi ngựa cũng không thể xem thường. Xin chỉ giáo”. Nàng ta nói còn không quên nhấn mạnh mấy chữ “tiểu thư tướng phủ” rồi âm thầm liếc nhìn về phía nam nhân như băng sơn tuyết địa kia. Đáng tiếc, Yến Lân không buồn để ý lấy một lần mà ngược lại còn thấp thoáng một tia lo lắng nhìn Tử Chiêu.
Quận chúa Lạc Vân nghiến chặt răng, không biết khi nào thì Yến Lân mới chịu nhìn nàng một cái, nàng đã theo đuổi hắn biết bao nhiêu năm. Kể từ lần đầu đặt chân tới Đại Minh đã không thể nào quên được bóng hình của nam nhân này, Chẳng lẽ nàng phải đợi tới cả đời?
Nghĩ đến đây nàng ta cảm thấy không cam lòng. Thu hồi ánh mắt rời đến những người còn lại: “Chẳng hay có vị nào có thể đứng ra làm trọng tài giúp chúng ta?”.
Yến Kỳ lập tức trả lời: “Để ta đi”.
Nghe được người vừa lên tiếng, khắp trường đua ngựa không khỏi trợn mắt kinh ngạc, đây không phải là tiểu hoàng tử nhút nhát ở Liên Trì cung hay sao? Rốt cuộc là có chuyện gì lại khiến hắn thay đổi nhanh như vậy?
Tử Chiêu nhìn Yến Kỳ, cong khóe miệng vui vẻ cười với hắn. Thật là không bõ công nàng rèn giũa.
Lúc này, Yến Bạch đột nhiên đứng dậy, quét mắt nhìn một lượt rồi nói: “Nếu đã đua ngựa vậy chúng ta đặt cược một phen. Xem là quận chúa Lạc Vân thắng hay là Tử Chiêu thắng, các ngươi thấy thế nào?”.
Lời vừa dứt, không khí khắp trường đua náo nhiệt hẳn lên, ai nấy cũng đều hưởng ứng, bắt đầu đặt cược. Ngay cả đám thiên kim tiểu thư cũng hùa theo, các nàng đa phần đều cược quận chúa Lạc Vân thắng nhưng cũng có không ít người đặt cược cho Tử Chiêu.
Yến Bạch nhìn nàng, lớn tiếng hô: “Ta cũng đặt tám ngàn lượng, cược Tử Chiêu thắng”.
Con số này thật sự không hề nhỏ, Lạc Vân tái mặt, cắn răng hậm hực, các ngươi ngại nhiều tiền phải không? Hôm nay sẽ làm cho các ngươi sáng mắt.
Nàng ta nhìn chằm chằm Tử Chiêu: “Muội muội trước cứ đi chọn ngựa, ta đi đổi một bộ y phục khác”.
“Chiêu nhi sớm đã có chuẩn bị, không phiền tỷ tỷ nhọc tâm”. Tử Chiêu ngay từ đầu đã mặc trang phục cưỡi ngựa chuyên dụng do nàng tự chế, khoác bên ngoài là một tấm áo choàng mỏng, lát nữa chỉ cần cởi ra là được. Nàng đã sớm cho người sai mã phu dắt Ô Vân tới cho nên cũng an tâm phần nào, không sợ Lạc Vân động tay động chân lên ngựa hay y phục của mình.
Lạc Vân nhanh chóng trở vào trong chuẩn bị y phục, đám người đi lướt qua chỗ Tử Chiêu, Giang Mẫn Tuyết còn nhìn nàng cười đầy ẩn ý.
Rất nhanh đã thấy người trở ra, một thân y phục hồng phấn nhẹ nhàng uyển chuyển. Phải nói, Lạc Vân kiêu ngạo cũng không phải chuyện vô lý, dung nhan diễm lệ, dáng người tuyệt mỹ, tóc mây dài mượt khẽ lay động theo từng bước đi. Màu hồng phấn vốn rất kén người mặc nhưng phủ lên nước da trắng treo của nàng ta lại tỏa sáng bất ngờ, hấp dẫn không ít người.
Mắt thấy bốn phía đều đổ dồn về mình, trong lòng Lạc Vân không ngừng đắc ý. Nhưng đắc ý cũng chưa được bao lâu, ánh mắt của nàng ta lại bị một điểm sáng thu hút.
Tử Chiêu vừa cởi bỏ áo ngoài, đứng giữa trường đua ngựa lại càng làm nổi bật lên khí chất bất phàm của nàng. Khuôn mặt thiếu nữ còn đang trổ mã nhưng đã sáng lên như bạch ngọc, hai gò má đỏ hồng vì phấn khích càng tăng thêm vẻ mị hoặc. Dáng người thẳng tắp, tư thế hiên ngang nhưng không thiếu phần tao nhã thong dong. Một thân kỵ mã màu đen thêu chỉ ánh vàng ôm sát người không khiến nàng trở nên u ám mà là thập phần tiêu sái. Bộ y phục này trước đây ở Vụ Ẩn cốc nàng cũng đã mặc qua. Trên đầu không cài trâm, tóc dài buộc lên đơn giản để lộ ra tư thái như thanh liên thoát tục.
Ai nấy cũng đang dừng mắt trên người Tử Chiêu không rời thì vừa lúc này, mã phu dắt ngựa tiến vào.
Toàn trường đua không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Tuấn mã đen tuyền, quanh thân phát ra ánh sáng mềm mại, vó ngựa có lực, bước đi vững chãi, khi chuyển động lớp lông bóng mượt còn ánh lên tia tử sắc.
Vài người không nhịn được khẽ kêu lên: “Đây không phải là bảo mã Tử Vân của thái tử sao?”.
“Hình như không đúng lắm, con ngựa này nhỏ hơn một chút”.
Tứ phía còn đang nghi hoặc thì lại thấy ngựa được dắt đến bên Tử Chiêu, không những thế còn phất đuôi, dậm bước quanh nàng một vòng, mũi thở phì phò, nhìn thế nào cũng thấy thập phần thân thiết.
Tử Chiêu đưa tay khẽ vuốt bờm ngựa, vui vẻ gọi một tiếng “Ô Vân”.
Lạc Vân thấy một màn này thì tức giận, tròng mắt văn lên tia máu dữ tợn, tay nắm chặt, móng ta găm cả vào thịt nhưng cũng không cảm nhận được đau đớn.
Giang Mẫn Tuyết thấy như vậy ánh mắt chợt lóe, ghé sát vào Lạc Vân nói nhỏ: “Đây chẳng phải là cùng một cặp bảo mã với Thái tử sao? Không ngờ nàng ta cư nhiên lại có một con”.
“Mắt ta cũng không mù. Ngươi không mở miệng có ai nói ngươi câm sao?”. Lạc Vân gằn lên từng tiếng, trong lòng tự thề, nhất định phải khiến cho Tử Chiêu thê thảm.
Lạc Vân dắt theo một con ngựa tuyết trắng, vồn là ngựa mà nàng ta vẫn chuyên dùng, vừa nhìn cũng biết là hảo mã, lúc này cũng đang thở phì phì bước lên.
Yến Kỳ đi tới quan sát hai người một hồi, thấy mọi thứ đều đã ổn thỏa mới gật đầu lên tiếng: “Tốt rồi, hai người chuẩn bị”.
Cả Lạc Vân lẫn Tử Chiêu đều đồng loạt lên ngựa, nhìn hai người vừa động cũng đủ biết đều là người biết cưỡi ngựa. Thân hình Tử Chiêu nhỏ bé hơn Lạc Vân nhưng từng động tác đều lưu loát thành thục, đám nam nhân phía sau nhìn thấy cũng phải gật đầu. Xem ra cuộc đua này không kém phần thú vị.
Nhìn hai người đã chuẩn bị tốt, Yến Kỳ phất cờ hô lớn: “Bắt đầu”.
Hai con tuấn mã một trắng một đen lao vun vút nhưng tên rời cung. Từ phía sau, Giang Mẫn Tuyết dẫn đầu hô: “Quận chúa Lạc Vân cố lên”. Lời vừa ra, không ít thiên kim tiểu thư cũng phụ họa theo.
Bên này Yến Bạch cũng không chịu yếu thế, vừa đứng dậy đã gân cổ quát lớn: “Tử Chiêu cố lên, bạc của bổn cung đều đặt hết trên người ngươi, nếu ngươi thua phải đền bạc cho ta”.
Yến Kỳ đang quan sát hai con ngựa phi nước đại phía trước, nghe được giọng gào thét của Hoàng huynh thì không khỏi đen mặt.
Bốn phía khắp nơi đều tham gia náo nhiệt, không ít công tử đang ngồi cũng đứng dậy, đi đến bên này. Đương nhiên cũng có một vài người vẫn bất động, phía trước lan can chỗ bọn họ ngồi cũng không kẻ nào dám đứng, ai lại cả gan dám cản tầm mắt của Thái tử Yến Lân, Tam hoàng tử Yến Bạch cùng nhiều vị hoàng thân khác.
Phía xa trên đường đua, hai con ngựa vẫn kịch liệt tăng tốc, chưa phân thắng bại. Triền dốc không ít đá to đá nhỏ, bọn họ vượt qua cũng không chút khó khăn.
Vài người thấy cảnh phân tranh nảy lửa như vậy thì không khỏi cảm thán: “Hai nữ tử xem ra cũng thật bản lĩnh đi”.
“Nhìn tư thái của quận chúa Lạc Vân thật không thể xem thường”.
“Mục tiểu thư quả không hổ danh tướng phủ. Nhỏ tuổi như vậy mà kỵ nghệ đã thành thục, điêu luyện”.
“Chẳng phải là có thể bảo mã trợ lực sao. Con ngựa ấy tuy vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành như ngựa của quận chúa nhưng nói cho cùng thì chính là bảo vật”.
Yến Kỳ nghe vậy thì nhớ lại chính mình trước đây từng bị con ngựa này ghẻ lạnh, nhướng mày không vui nói: “Ngựa quý đâu phải ai cũng có thể cưỡi”.
Ở cuối triền đồi thì chính là một phần rừng rậm, cho nên nơi này mới được gọi là Thanh Lâm. Tuy chỉ là một phiến rừng nhỏ nhưng cũng có không ít dã thú cùng nhiều động vật nhỏ. Luật lệ hôm nay Lạc Vân đặt ra là đua ngựa chạy băng qua cánh rừng, săn về một con thú rồi mới vòng lại. Ai đem chiến lợi phẩm trở về đầu tiên sẽ là người thắng cuộc, nhận ban thưởng không ít. Vì vậy mà mỗi người còn được cấp cho một bộ cung tên.
Lạc Vân đã có tính toán từ trước, nhìn Tử Chiêu, nói cho cùng thì cũng chỉ là nữ hài, lấy đâu ra sức lực mà kéo cung. Hơn nữa bộ cung tên được chuẩn bị cho nàng đã sớm có người động tay động chân. Dây cung bị kéo ra, thay thành loại dây gân, vừa dai vừa cứng. Nếu không phải là nam nhân trưởng thành từng luyện võ thì khó lòng mà kéo căng lên được.
Thiết nghĩ Tử Chiêu lại chưa từng săn bắn trong rừng, đến cả bắt một con thỏ nhỏ cũng phải mất đến nửa ngày đi.
“Để ta xem, tiểu thư tướng phủ hôm nay có thể làm nên trò trống gì”. Lạc Vân trong lòng hừ lạnh. Hai người tách ra, mỗi người một ngả, tiến vào trong rừng.
Bất quá, Tử Chiêu vốn ham mê binh khí, điều đầu tiên nàng làm khi tiếp nhận một món binh khí mới chính là kiểm tra tổng thể nên đã sớm phát hiện có điểm bất thường. Khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ, cưỡi trên lưng Ô Vân tiến thẳng vào trong. Ánh mắt sắc bén bắn ra tứ phía quan sát động tĩnh xung quanh, một tay không ngừng lấy y phục chà xát, làm nóng dây cung.
“Các người tưởng hàng ngày ra chỉ biết lau chùi binh khí chắc. Bổn tiểu thư còn rèn ra một thanh tuyệt kiếm rồi đấy”. Mấy thứ này quả thật không làm khó được nàng.
Ánh mặt trời le lói xuyên qua các tán cây, chiếu xuống gương mặt nàng, tròng mắt nhờ ánh nắng mà rực sáng, tản ra từng tia cơ trí.
Nàng đưa tay đặt lên cổ Ô Vân vỗ nhẹ: “Bảo bối, đều là động vật với nhau, ngươi xem chỗ nào có vài con vật dễ bắt a”.
Ô Vân dậm chân, đi loanh quanh một hồi rồi bất ngờ dừng lại, nhằm vào một phương hướng mà lao đi. Vó ngựa tung lên, càng chạy lại càng tiến sâu vào trong rừng, tán cây rậm rạp che kín bầu trời khiến cho ánh nắng không thể xuyên tới, trở nên có chút âm u.
Mới chạy đi chưa lâu, Tử Chiêu cảm giác không khí đã thay đổi hẳn, mang theo một cỗ nguy hiểm khó đoán. Nhắm mắt nhắm mũi để Ô Vân đưa đi, cuối cùng thấy tốc độ đã thả chậm lại nàng mới hé mắt nhìn lên.
Không nhìn thì thôi, vừa mở mắt Tử Chiêu không khỏi hoảng sợ cắn chặt môi: “Ô Vân ngươi là muốn tạo phản phải không?”.
Nó cư nhiên mang nàng vào rừng sâu nộp mạng cho mãnh hổ. Con thú thấy có kẻ cả gan dám tiến vào địa bàn của nó thì gầm lên một tiếng dữ tợn. Chim muông bị kinh động, bay tán loạn trên bầu trời lại tạo nên một cảnh tượng chết chóc đáng sợ.
Lạc Vân vừa giương cung bắn về phía một con nai, bất ngờ bị tiếng gầm làm cho giật mình, tên phóng đi lại cắm vào mặt đất. Thấy con mồi đã ở ngay trước mắt còn để chạy mất, nàng ta lập tức phi ngựa đuổi theo, trong lòng cũng khẩn trương: “Nghe chừng dã thú cũng đang ở gần đây. Ta phải nhanh lên mới được”.
Bên này Tử Chiêu còn đang run lập cập, trong đầu không khỏi xới tung lên nhớ lại vài kiến thức lẻ tẻ nàng biết được để sinh tồn trong rừng. Gặp mãnh thú không được tỏ ra yếu thế bỏ chạy sẽ càng khiến chúng muốn đuổi theo, ngược lại, càng phải tỏ ra hùng hổ đáng sợ để chúng thấy khó mà lui. Nghĩ vậy, Tử Chiêu hạ quyết tâm, lấy một hơi gào ầm lên, tay chân múa loạn.
Chẳng ngờ, con hổ không những không theo dự đoán của Tử Chiêu mà còn như thật sự bị chọc giận, giương ra nanh vuốt, thủ thế muốn vồ lấy Ô Vân. Thứ phản tắc ấy thức thời, quay đầu phi nước đại xông thẳng ra ngoài. Tử Chiêu trên lưng ngựa chao đảo một hồi, miệng vẫn không ngừng la oai oái.
Rốt cuộc cũng chạy ra đến ngoài bìa rừng nhưng càng chạy, con hổ phía sau lại càng như sôi máu, gầm lên đuổi sát phía sau. Tử Chiêu nắm chặt dây cương, trong lòng có sợ hãi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, một tay tiếp tục chà xát dây cung.
Người trên đài tập trung chờ đợi, cuối cùng lại đợi được bóng dáng tuyết mã đi ra từ trong rừng, dưới đất còn kéo lê một nai. Đám thiên kim cùng Giang Mẫn Tuyết nhìn thấy thì không ngừng vui vẻ hét lớn.
Lạc Vân từ đằng xa không nhìn thấy tung tích Tử Chiêu thì khóe miệng trào ra tia đắc ý. Mặt khác, có vài nam nhân không thấy nàng thì lại nhíu chặt mày, có chút lo lắng.
Yến Lân đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ, hắn hiểu ý lĩnh mệnh, xoay người rời đi. Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì toàn trường đua đã bị một âm thanh dã thú gầm vang làm cho chấn động.
Mới chỉ nghe tiếng, còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đã không ít người hoảng sợ, chân đứng không vững, run rẩy ngã sang một bên. Ngựa của Lạc Vân cũng bị kinh sợ, lồng lên như muốn hất ngã nàng ta.
Đúng lúc này, Tử Chiêu cưỡi Ô Vân phi thân lao ra từ trong rừng, tốc độ kinh người, nhìn qua cũng chỉ như quỷ ảnh nhảy múa. Bảo mã chưa trưởng thành nhưng quả thật là bất phàm.
Kinh ngạc còn chưa qua, người nào người nấy lại thêm một phen sợ hãi. Sát ngay phía sau nàng lại là một con mãnh hổ, thân cao cũng tới hơn năm thước, nanh vuốt dựng lên như muốn vồ lấy con mồi trước mặt.
Thị vệ toàn trường đua đều khẩn trương, tay lăm lăm cung tên, dàn thành một hàng. Tử Chiêu thấy tình cảnh trước mắt, liếc nhìn con hổ đang đuổi sát ngay phía sau, ánh mắt nàng hơi đảo, mang theo một cỗ nguy hiểm khác thường: “Đáng chết, các người là muốn giết hổ hay muốn bắn ta thành con nhím đây”.
Thời khắc này, nàng tung mình, xoay người ngồi ngược lại, mặt đối mặt với con mãnh thú phía sau trong khi Ô Vân vẫn không ngừng tung vó lao về phía trước, không hề có dấu hiệu sẽ chậm lại.
Toàn trường đua lại hốt hoảng hút một ngụm khí. Hai bóng người xẹt qua, Yến Bạch đang đà muốn chạy tới cứu Tử Chiêu thì lại thấy Yến Lân bên cạnh cũng động. Hắn cắn răng đứng lại, nhìn một thân tử y phi thân lên. Trái tim đập loạn, chỉ chăm chăm nhìn một màn này. Cung thủ thấy người lao lên là Thái tử thì liền dừng động tác.
Thân ảnh Yến Lân nhanh tới nỗi nhiều người còn đang mải chú ý phía này, không nhìn ra có người chạy tới ứng cứu nên vẫn tiếp tục bàn tán.
“Bảo mã kia chính là cực phẩm, cư nhiên có thể dẫn trước cả con hổ lớn như vậy”.
“Đứa nhỏ kia điên rồi, lúc này ngã ngựa thì chỉ có đường chết. Nhất định con mãnh thú kia sẽ vồ lấy nàng ta mà cắn xé”.
“Các ngươi nhìn xem, nàng ta ngồi ngược lại nhưng không có ngã”.
Định thần nhìn lại, mọi người mới “Ồ” lên, thì ra Tử Chiêu đã sớm quấn chặt dây cương quanh thân nên mới không ngã ngựa. Ô Vân tuy bị đuổi giết nhưng từng bước vẫn ổn trọng nhịp nhàng, nếu là con ngựa khác thì hẳn đã sớm điên loạn mà lồng lên, cũng chính là tuyết mã của Lạc Vân bây giờ.
Con hổ càng đuổi tới càng hăng máu, những bắp thịt siết chặt, cong người vồ lên, chỉ cần một cái táp của nó cũng đủ giết chết Tử Chiêu.
Yến Lân tuy võ công thâm sâu khó lường, nhưng khoảng cách vẫn quá xa mà mọi thứ diễn ra lại chỉ như một cái chớp mắt.
Một tiếng hổ gầm vừa vang, máu tươi bắn lên tung tóe.
Nghĩ vậy, nàng ta cười càng thêm rạng rỡ, cùng Tử Chiêu đi tới trường đua ngựa.
Thanh Lâm cung nằm ở lưng chừng núi, một bên là đình đài lầu các, bên còn lại là triền dốc trải dài, chọn nơi này để đua ngựa quả thật rất có tính kích thích.
Đại hội năm nay đương nhiên có rất nhiều nam nhân cùng tham gia, Tử Chiêu còn chưa tiến vào đã nghe thấy Yến Bạch vui vẻ nói lớn.
“Hoàng huynh, năm nay Tử Vân bảo mã của huynh hẳn có thể lên đài rồi. Chúng ta cùng đua một lần để cho mọi người được mở mang tầm mắt”.
Đáng tiếc, người nào đó không thèm để ý tới hắn, bốn phía lại có người lên tiếng trả lời: “Tam hoàng tử đừng nháo nữa, hàng năm Thái tử đều không mang Tử Vân đến, năm nay hẳn cũng không ngoại lệ. Chi bằng ta và ngươi cùng đua có được không?”.
Yến Bạch còn chưa kịp lên tiếng thì cùng lúc này, đám người Lạc Vân cùng Tử Chiêu tiến vào, lập tức thu hút sự chú ý của họ.
Một đám nam nhân ngồi uống trà xem đua ngựa cũng có chút tẻ nhạt, vừa nhìn thấy một đoàn thiên kim tiểu thư đi tới thì không khỏi bừng bừng nhiệt huyết như gà trọi. Quả nhiên đều là hoa thơm cỏ ngọt, người người đều là thân phận quý tộc nổi danh ở Đại Minh.
Tử Chiêu nâng mắt nhìn, bắt gặp Yến Lân cùng Yến Bạch một chỗ, so với những nam nhân khác, hai người này vừa thấy nàng đi cùng Lạc Vân thì đều nhíu mày. Tử Chiêu hướng bọn họ mỉm cười, khẽ gật đầu ý bảo không cần lo lắng.
Quay lại nhìn tới Lạc Vân lại thấy nàng ta đang ở một bên làm hoa si, ánh mắt uyển chuyển hàm xúc nhìn Yến Lân không rời, quên luôn cả mục đích khiến bọn họ tới đây.
“Lạc Vân tỷ tỷ”. Tử Chiêu kêu lên, kéo hồn phách nàng ta quay lại.
Nghe có người gọi, Lạc Vân khẽ giật mình, vừa định thần lại thì ánh mắt lại lấp lóe lệ quang, mang theo bộ mặt giả dối, tươi cười vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Lạc Vân cùng muội muội Tử Chiêu trước kia có chút chuyện hiểu lầm, nhân đây mới tham gia đua ngựa một phen, coi như làm hòa. Tử Chiêu muội muội lại là tiểu thư tướng phủ hẳn là tài cưỡi ngựa cũng không thể xem thường. Xin chỉ giáo”. Nàng ta nói còn không quên nhấn mạnh mấy chữ “tiểu thư tướng phủ” rồi âm thầm liếc nhìn về phía nam nhân như băng sơn tuyết địa kia. Đáng tiếc, Yến Lân không buồn để ý lấy một lần mà ngược lại còn thấp thoáng một tia lo lắng nhìn Tử Chiêu.
Quận chúa Lạc Vân nghiến chặt răng, không biết khi nào thì Yến Lân mới chịu nhìn nàng một cái, nàng đã theo đuổi hắn biết bao nhiêu năm. Kể từ lần đầu đặt chân tới Đại Minh đã không thể nào quên được bóng hình của nam nhân này, Chẳng lẽ nàng phải đợi tới cả đời?
Nghĩ đến đây nàng ta cảm thấy không cam lòng. Thu hồi ánh mắt rời đến những người còn lại: “Chẳng hay có vị nào có thể đứng ra làm trọng tài giúp chúng ta?”.
Yến Kỳ lập tức trả lời: “Để ta đi”.
Nghe được người vừa lên tiếng, khắp trường đua ngựa không khỏi trợn mắt kinh ngạc, đây không phải là tiểu hoàng tử nhút nhát ở Liên Trì cung hay sao? Rốt cuộc là có chuyện gì lại khiến hắn thay đổi nhanh như vậy?
Tử Chiêu nhìn Yến Kỳ, cong khóe miệng vui vẻ cười với hắn. Thật là không bõ công nàng rèn giũa.
Lúc này, Yến Bạch đột nhiên đứng dậy, quét mắt nhìn một lượt rồi nói: “Nếu đã đua ngựa vậy chúng ta đặt cược một phen. Xem là quận chúa Lạc Vân thắng hay là Tử Chiêu thắng, các ngươi thấy thế nào?”.
Lời vừa dứt, không khí khắp trường đua náo nhiệt hẳn lên, ai nấy cũng đều hưởng ứng, bắt đầu đặt cược. Ngay cả đám thiên kim tiểu thư cũng hùa theo, các nàng đa phần đều cược quận chúa Lạc Vân thắng nhưng cũng có không ít người đặt cược cho Tử Chiêu.
Yến Bạch nhìn nàng, lớn tiếng hô: “Ta cũng đặt tám ngàn lượng, cược Tử Chiêu thắng”.
Con số này thật sự không hề nhỏ, Lạc Vân tái mặt, cắn răng hậm hực, các ngươi ngại nhiều tiền phải không? Hôm nay sẽ làm cho các ngươi sáng mắt.
Nàng ta nhìn chằm chằm Tử Chiêu: “Muội muội trước cứ đi chọn ngựa, ta đi đổi một bộ y phục khác”.
“Chiêu nhi sớm đã có chuẩn bị, không phiền tỷ tỷ nhọc tâm”. Tử Chiêu ngay từ đầu đã mặc trang phục cưỡi ngựa chuyên dụng do nàng tự chế, khoác bên ngoài là một tấm áo choàng mỏng, lát nữa chỉ cần cởi ra là được. Nàng đã sớm cho người sai mã phu dắt Ô Vân tới cho nên cũng an tâm phần nào, không sợ Lạc Vân động tay động chân lên ngựa hay y phục của mình.
Lạc Vân nhanh chóng trở vào trong chuẩn bị y phục, đám người đi lướt qua chỗ Tử Chiêu, Giang Mẫn Tuyết còn nhìn nàng cười đầy ẩn ý.
Rất nhanh đã thấy người trở ra, một thân y phục hồng phấn nhẹ nhàng uyển chuyển. Phải nói, Lạc Vân kiêu ngạo cũng không phải chuyện vô lý, dung nhan diễm lệ, dáng người tuyệt mỹ, tóc mây dài mượt khẽ lay động theo từng bước đi. Màu hồng phấn vốn rất kén người mặc nhưng phủ lên nước da trắng treo của nàng ta lại tỏa sáng bất ngờ, hấp dẫn không ít người.
Mắt thấy bốn phía đều đổ dồn về mình, trong lòng Lạc Vân không ngừng đắc ý. Nhưng đắc ý cũng chưa được bao lâu, ánh mắt của nàng ta lại bị một điểm sáng thu hút.
Tử Chiêu vừa cởi bỏ áo ngoài, đứng giữa trường đua ngựa lại càng làm nổi bật lên khí chất bất phàm của nàng. Khuôn mặt thiếu nữ còn đang trổ mã nhưng đã sáng lên như bạch ngọc, hai gò má đỏ hồng vì phấn khích càng tăng thêm vẻ mị hoặc. Dáng người thẳng tắp, tư thế hiên ngang nhưng không thiếu phần tao nhã thong dong. Một thân kỵ mã màu đen thêu chỉ ánh vàng ôm sát người không khiến nàng trở nên u ám mà là thập phần tiêu sái. Bộ y phục này trước đây ở Vụ Ẩn cốc nàng cũng đã mặc qua. Trên đầu không cài trâm, tóc dài buộc lên đơn giản để lộ ra tư thái như thanh liên thoát tục.
Ai nấy cũng đang dừng mắt trên người Tử Chiêu không rời thì vừa lúc này, mã phu dắt ngựa tiến vào.
Toàn trường đua không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Tuấn mã đen tuyền, quanh thân phát ra ánh sáng mềm mại, vó ngựa có lực, bước đi vững chãi, khi chuyển động lớp lông bóng mượt còn ánh lên tia tử sắc.
Vài người không nhịn được khẽ kêu lên: “Đây không phải là bảo mã Tử Vân của thái tử sao?”.
“Hình như không đúng lắm, con ngựa này nhỏ hơn một chút”.
Tứ phía còn đang nghi hoặc thì lại thấy ngựa được dắt đến bên Tử Chiêu, không những thế còn phất đuôi, dậm bước quanh nàng một vòng, mũi thở phì phò, nhìn thế nào cũng thấy thập phần thân thiết.
Tử Chiêu đưa tay khẽ vuốt bờm ngựa, vui vẻ gọi một tiếng “Ô Vân”.
Lạc Vân thấy một màn này thì tức giận, tròng mắt văn lên tia máu dữ tợn, tay nắm chặt, móng ta găm cả vào thịt nhưng cũng không cảm nhận được đau đớn.
Giang Mẫn Tuyết thấy như vậy ánh mắt chợt lóe, ghé sát vào Lạc Vân nói nhỏ: “Đây chẳng phải là cùng một cặp bảo mã với Thái tử sao? Không ngờ nàng ta cư nhiên lại có một con”.
“Mắt ta cũng không mù. Ngươi không mở miệng có ai nói ngươi câm sao?”. Lạc Vân gằn lên từng tiếng, trong lòng tự thề, nhất định phải khiến cho Tử Chiêu thê thảm.
Lạc Vân dắt theo một con ngựa tuyết trắng, vồn là ngựa mà nàng ta vẫn chuyên dùng, vừa nhìn cũng biết là hảo mã, lúc này cũng đang thở phì phì bước lên.
Yến Kỳ đi tới quan sát hai người một hồi, thấy mọi thứ đều đã ổn thỏa mới gật đầu lên tiếng: “Tốt rồi, hai người chuẩn bị”.
Cả Lạc Vân lẫn Tử Chiêu đều đồng loạt lên ngựa, nhìn hai người vừa động cũng đủ biết đều là người biết cưỡi ngựa. Thân hình Tử Chiêu nhỏ bé hơn Lạc Vân nhưng từng động tác đều lưu loát thành thục, đám nam nhân phía sau nhìn thấy cũng phải gật đầu. Xem ra cuộc đua này không kém phần thú vị.
Nhìn hai người đã chuẩn bị tốt, Yến Kỳ phất cờ hô lớn: “Bắt đầu”.
Hai con tuấn mã một trắng một đen lao vun vút nhưng tên rời cung. Từ phía sau, Giang Mẫn Tuyết dẫn đầu hô: “Quận chúa Lạc Vân cố lên”. Lời vừa ra, không ít thiên kim tiểu thư cũng phụ họa theo.
Bên này Yến Bạch cũng không chịu yếu thế, vừa đứng dậy đã gân cổ quát lớn: “Tử Chiêu cố lên, bạc của bổn cung đều đặt hết trên người ngươi, nếu ngươi thua phải đền bạc cho ta”.
Yến Kỳ đang quan sát hai con ngựa phi nước đại phía trước, nghe được giọng gào thét của Hoàng huynh thì không khỏi đen mặt.
Bốn phía khắp nơi đều tham gia náo nhiệt, không ít công tử đang ngồi cũng đứng dậy, đi đến bên này. Đương nhiên cũng có một vài người vẫn bất động, phía trước lan can chỗ bọn họ ngồi cũng không kẻ nào dám đứng, ai lại cả gan dám cản tầm mắt của Thái tử Yến Lân, Tam hoàng tử Yến Bạch cùng nhiều vị hoàng thân khác.
Phía xa trên đường đua, hai con ngựa vẫn kịch liệt tăng tốc, chưa phân thắng bại. Triền dốc không ít đá to đá nhỏ, bọn họ vượt qua cũng không chút khó khăn.
Vài người thấy cảnh phân tranh nảy lửa như vậy thì không khỏi cảm thán: “Hai nữ tử xem ra cũng thật bản lĩnh đi”.
“Nhìn tư thái của quận chúa Lạc Vân thật không thể xem thường”.
“Mục tiểu thư quả không hổ danh tướng phủ. Nhỏ tuổi như vậy mà kỵ nghệ đã thành thục, điêu luyện”.
“Chẳng phải là có thể bảo mã trợ lực sao. Con ngựa ấy tuy vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành như ngựa của quận chúa nhưng nói cho cùng thì chính là bảo vật”.
Yến Kỳ nghe vậy thì nhớ lại chính mình trước đây từng bị con ngựa này ghẻ lạnh, nhướng mày không vui nói: “Ngựa quý đâu phải ai cũng có thể cưỡi”.
Ở cuối triền đồi thì chính là một phần rừng rậm, cho nên nơi này mới được gọi là Thanh Lâm. Tuy chỉ là một phiến rừng nhỏ nhưng cũng có không ít dã thú cùng nhiều động vật nhỏ. Luật lệ hôm nay Lạc Vân đặt ra là đua ngựa chạy băng qua cánh rừng, săn về một con thú rồi mới vòng lại. Ai đem chiến lợi phẩm trở về đầu tiên sẽ là người thắng cuộc, nhận ban thưởng không ít. Vì vậy mà mỗi người còn được cấp cho một bộ cung tên.
Lạc Vân đã có tính toán từ trước, nhìn Tử Chiêu, nói cho cùng thì cũng chỉ là nữ hài, lấy đâu ra sức lực mà kéo cung. Hơn nữa bộ cung tên được chuẩn bị cho nàng đã sớm có người động tay động chân. Dây cung bị kéo ra, thay thành loại dây gân, vừa dai vừa cứng. Nếu không phải là nam nhân trưởng thành từng luyện võ thì khó lòng mà kéo căng lên được.
Thiết nghĩ Tử Chiêu lại chưa từng săn bắn trong rừng, đến cả bắt một con thỏ nhỏ cũng phải mất đến nửa ngày đi.
“Để ta xem, tiểu thư tướng phủ hôm nay có thể làm nên trò trống gì”. Lạc Vân trong lòng hừ lạnh. Hai người tách ra, mỗi người một ngả, tiến vào trong rừng.
Bất quá, Tử Chiêu vốn ham mê binh khí, điều đầu tiên nàng làm khi tiếp nhận một món binh khí mới chính là kiểm tra tổng thể nên đã sớm phát hiện có điểm bất thường. Khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ, cưỡi trên lưng Ô Vân tiến thẳng vào trong. Ánh mắt sắc bén bắn ra tứ phía quan sát động tĩnh xung quanh, một tay không ngừng lấy y phục chà xát, làm nóng dây cung.
“Các người tưởng hàng ngày ra chỉ biết lau chùi binh khí chắc. Bổn tiểu thư còn rèn ra một thanh tuyệt kiếm rồi đấy”. Mấy thứ này quả thật không làm khó được nàng.
Ánh mặt trời le lói xuyên qua các tán cây, chiếu xuống gương mặt nàng, tròng mắt nhờ ánh nắng mà rực sáng, tản ra từng tia cơ trí.
Nàng đưa tay đặt lên cổ Ô Vân vỗ nhẹ: “Bảo bối, đều là động vật với nhau, ngươi xem chỗ nào có vài con vật dễ bắt a”.
Ô Vân dậm chân, đi loanh quanh một hồi rồi bất ngờ dừng lại, nhằm vào một phương hướng mà lao đi. Vó ngựa tung lên, càng chạy lại càng tiến sâu vào trong rừng, tán cây rậm rạp che kín bầu trời khiến cho ánh nắng không thể xuyên tới, trở nên có chút âm u.
Mới chạy đi chưa lâu, Tử Chiêu cảm giác không khí đã thay đổi hẳn, mang theo một cỗ nguy hiểm khó đoán. Nhắm mắt nhắm mũi để Ô Vân đưa đi, cuối cùng thấy tốc độ đã thả chậm lại nàng mới hé mắt nhìn lên.
Không nhìn thì thôi, vừa mở mắt Tử Chiêu không khỏi hoảng sợ cắn chặt môi: “Ô Vân ngươi là muốn tạo phản phải không?”.
Nó cư nhiên mang nàng vào rừng sâu nộp mạng cho mãnh hổ. Con thú thấy có kẻ cả gan dám tiến vào địa bàn của nó thì gầm lên một tiếng dữ tợn. Chim muông bị kinh động, bay tán loạn trên bầu trời lại tạo nên một cảnh tượng chết chóc đáng sợ.
Lạc Vân vừa giương cung bắn về phía một con nai, bất ngờ bị tiếng gầm làm cho giật mình, tên phóng đi lại cắm vào mặt đất. Thấy con mồi đã ở ngay trước mắt còn để chạy mất, nàng ta lập tức phi ngựa đuổi theo, trong lòng cũng khẩn trương: “Nghe chừng dã thú cũng đang ở gần đây. Ta phải nhanh lên mới được”.
Bên này Tử Chiêu còn đang run lập cập, trong đầu không khỏi xới tung lên nhớ lại vài kiến thức lẻ tẻ nàng biết được để sinh tồn trong rừng. Gặp mãnh thú không được tỏ ra yếu thế bỏ chạy sẽ càng khiến chúng muốn đuổi theo, ngược lại, càng phải tỏ ra hùng hổ đáng sợ để chúng thấy khó mà lui. Nghĩ vậy, Tử Chiêu hạ quyết tâm, lấy một hơi gào ầm lên, tay chân múa loạn.
Chẳng ngờ, con hổ không những không theo dự đoán của Tử Chiêu mà còn như thật sự bị chọc giận, giương ra nanh vuốt, thủ thế muốn vồ lấy Ô Vân. Thứ phản tắc ấy thức thời, quay đầu phi nước đại xông thẳng ra ngoài. Tử Chiêu trên lưng ngựa chao đảo một hồi, miệng vẫn không ngừng la oai oái.
Rốt cuộc cũng chạy ra đến ngoài bìa rừng nhưng càng chạy, con hổ phía sau lại càng như sôi máu, gầm lên đuổi sát phía sau. Tử Chiêu nắm chặt dây cương, trong lòng có sợ hãi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, một tay tiếp tục chà xát dây cung.
Người trên đài tập trung chờ đợi, cuối cùng lại đợi được bóng dáng tuyết mã đi ra từ trong rừng, dưới đất còn kéo lê một nai. Đám thiên kim cùng Giang Mẫn Tuyết nhìn thấy thì không ngừng vui vẻ hét lớn.
Lạc Vân từ đằng xa không nhìn thấy tung tích Tử Chiêu thì khóe miệng trào ra tia đắc ý. Mặt khác, có vài nam nhân không thấy nàng thì lại nhíu chặt mày, có chút lo lắng.
Yến Lân đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ, hắn hiểu ý lĩnh mệnh, xoay người rời đi. Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì toàn trường đua đã bị một âm thanh dã thú gầm vang làm cho chấn động.
Mới chỉ nghe tiếng, còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đã không ít người hoảng sợ, chân đứng không vững, run rẩy ngã sang một bên. Ngựa của Lạc Vân cũng bị kinh sợ, lồng lên như muốn hất ngã nàng ta.
Đúng lúc này, Tử Chiêu cưỡi Ô Vân phi thân lao ra từ trong rừng, tốc độ kinh người, nhìn qua cũng chỉ như quỷ ảnh nhảy múa. Bảo mã chưa trưởng thành nhưng quả thật là bất phàm.
Kinh ngạc còn chưa qua, người nào người nấy lại thêm một phen sợ hãi. Sát ngay phía sau nàng lại là một con mãnh hổ, thân cao cũng tới hơn năm thước, nanh vuốt dựng lên như muốn vồ lấy con mồi trước mặt.
Thị vệ toàn trường đua đều khẩn trương, tay lăm lăm cung tên, dàn thành một hàng. Tử Chiêu thấy tình cảnh trước mắt, liếc nhìn con hổ đang đuổi sát ngay phía sau, ánh mắt nàng hơi đảo, mang theo một cỗ nguy hiểm khác thường: “Đáng chết, các người là muốn giết hổ hay muốn bắn ta thành con nhím đây”.
Thời khắc này, nàng tung mình, xoay người ngồi ngược lại, mặt đối mặt với con mãnh thú phía sau trong khi Ô Vân vẫn không ngừng tung vó lao về phía trước, không hề có dấu hiệu sẽ chậm lại.
Toàn trường đua lại hốt hoảng hút một ngụm khí. Hai bóng người xẹt qua, Yến Bạch đang đà muốn chạy tới cứu Tử Chiêu thì lại thấy Yến Lân bên cạnh cũng động. Hắn cắn răng đứng lại, nhìn một thân tử y phi thân lên. Trái tim đập loạn, chỉ chăm chăm nhìn một màn này. Cung thủ thấy người lao lên là Thái tử thì liền dừng động tác.
Thân ảnh Yến Lân nhanh tới nỗi nhiều người còn đang mải chú ý phía này, không nhìn ra có người chạy tới ứng cứu nên vẫn tiếp tục bàn tán.
“Bảo mã kia chính là cực phẩm, cư nhiên có thể dẫn trước cả con hổ lớn như vậy”.
“Đứa nhỏ kia điên rồi, lúc này ngã ngựa thì chỉ có đường chết. Nhất định con mãnh thú kia sẽ vồ lấy nàng ta mà cắn xé”.
“Các ngươi nhìn xem, nàng ta ngồi ngược lại nhưng không có ngã”.
Định thần nhìn lại, mọi người mới “Ồ” lên, thì ra Tử Chiêu đã sớm quấn chặt dây cương quanh thân nên mới không ngã ngựa. Ô Vân tuy bị đuổi giết nhưng từng bước vẫn ổn trọng nhịp nhàng, nếu là con ngựa khác thì hẳn đã sớm điên loạn mà lồng lên, cũng chính là tuyết mã của Lạc Vân bây giờ.
Con hổ càng đuổi tới càng hăng máu, những bắp thịt siết chặt, cong người vồ lên, chỉ cần một cái táp của nó cũng đủ giết chết Tử Chiêu.
Yến Lân tuy võ công thâm sâu khó lường, nhưng khoảng cách vẫn quá xa mà mọi thứ diễn ra lại chỉ như một cái chớp mắt.
Một tiếng hổ gầm vừa vang, máu tươi bắn lên tung tóe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook