Vì Sao Mang Tên Em
-
Chương 6: Những ngày cuối của chặng đường 12 năm:
Tháng 6
Cuối cùng,buổi tốt nghiệp cũng diễn ra thành công tốt đẹp,cảm giác nhức nhối này thật khiến con người ta không thể kìm lòng!.!Ây za, thoáng cái nhìn lại,giờ chỉ còn là những kỉ niệm đáng quý, của cái tuổi được coi là đẹp nhất trong đời.L
Cả lớp 12-3 hôm nay thật an tĩnh,1 không khí đặc biệt lạ lùng,lúc này từ ngoài cửa, chủ nhiệm Cao bước vào,thật nghiêm túc và chỉnh tề,ông bước vào lớp mang theo 1 tâm trạng khó diễn tả khi đứng trước đám “Tiểu yêu” của mình.
Vốn dĩ,nãy giờ 12-3 an tĩnh,trấn tâm như vậy là vì không muốn khi thấy chủ nhiệm Cao,thì liền òa lên khóc. Vậy mà chẳng hiểu sao, chủ nhiệm Cao chưa kịp phát biểu câu nào thì Ngạn Lăng đã lớn tiếng “huhu” cuống quýt cả lên,làm cả lớp cũng nhao nhao theo khóc.Lúc này, một người vốn dĩ cao lãnh kèm theo một chút ”thiếu thốn”cảm xúc lãng mạn như Thượng Hiên cũng sụt sùi theo,chỉ nghĩ:”Thôi toi,bao nhiêu công sức kìm nén đều bị người anh em tốt này phá hỏng rồi.”
Chủ nhiệm cao “E hèm” 1 cái,giọng nói vô cùng ấm áp,nhẹ nhàng nói lớn:
“Đám nhóc này có gì mà phải khóc,có phải thầy còn chưa đánh các em đã làm loạn phải không?”
“Thầy Cao… Giờ mà thầy còn đùa được!!” *Cười* 12-3 đáp
Mắt thầy Cao cũng có những khóe đỏ rồi…
“Hôm nay là ngày tốt nghiệp của các em.Thầy sẽ nói nhanh để không làm mất thời gian của các em nữa,còn nhớ lần đầu tiên tôi nhận chủ nhiệm lớp này,tôi thật sự nghĩ các em hết thuốc chữa rồi,trong lớp này ấy mà,người kém thì không chịu học hỏi,người giỏi thì không thèm phát huy,đến nỗi kì nào chúng ta cũng đứng nhất trường từ dưới lên…Tôi thấy mình thật thảm a,nhưng tôi cũng phải cảm ơn các em,vì đã cố gắng nhiều như vậy,tôi nhìn thấy chính mình ở các em, hơn thế nữa tôi còn được học rất nhiều khía cạnh khác.”
“Thầy Cao….***”
“Có 2 điều này nhất định tôi phải nói với các em,à không nhất định phải dặn dò mới đúng:
Sau này,khi bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia rồi, các em nhất định phải đến nơi mình thích,hãy trở thành người mình muốn.Bởi lẽ,các em chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để thực hiện tất cả những gì mong mỏi.Phải luôn đặt mình vào vị trí của người khác để biết rằng nếu là mình,mình sẽ cảm thấy thế nào!Nếu học được rồi,thì tiếp theo các em hãy tiếp tục mà hành xử cho đúng những chuẩn mực.Các em hiểu không?”
“Sau đó….còn sau đó…và tiếp tục…”
35 phút sau…
Ôi cha mẹ ơi!!!Sự ngắn gọn của thầy Cao thật vô cùng ngắn gọn đó hả.12-3 chắc hẳn chẳng xa lạ gì nữa với tình huống này,nhưng chẳng hiểu sao,bình thường đám nhóc này sẽ kêu rên thảm thiết, cùng với vài khuôn mặt vô cùng vô cùng đặc biệt ngái ngủ,vậy mà bây giờ chúng khác hẳn!Ngồi chăm chú,lắng nghe đến lạ.Thầy Cao thật sự cảm động muốn chết >
Cuối cùng,buổi tốt nghiệp cũng diễn ra thành công tốt đẹp,cảm giác nhức nhối này thật khiến con người ta không thể kìm lòng!.!Ây za, thoáng cái nhìn lại,giờ chỉ còn là những kỉ niệm đáng quý, của cái tuổi được coi là đẹp nhất trong đời.L
Cả lớp 12-3 hôm nay thật an tĩnh,1 không khí đặc biệt lạ lùng,lúc này từ ngoài cửa, chủ nhiệm Cao bước vào,thật nghiêm túc và chỉnh tề,ông bước vào lớp mang theo 1 tâm trạng khó diễn tả khi đứng trước đám “Tiểu yêu” của mình.
Vốn dĩ,nãy giờ 12-3 an tĩnh,trấn tâm như vậy là vì không muốn khi thấy chủ nhiệm Cao,thì liền òa lên khóc. Vậy mà chẳng hiểu sao, chủ nhiệm Cao chưa kịp phát biểu câu nào thì Ngạn Lăng đã lớn tiếng “huhu” cuống quýt cả lên,làm cả lớp cũng nhao nhao theo khóc.Lúc này, một người vốn dĩ cao lãnh kèm theo một chút ”thiếu thốn”cảm xúc lãng mạn như Thượng Hiên cũng sụt sùi theo,chỉ nghĩ:”Thôi toi,bao nhiêu công sức kìm nén đều bị người anh em tốt này phá hỏng rồi.”
Chủ nhiệm cao “E hèm” 1 cái,giọng nói vô cùng ấm áp,nhẹ nhàng nói lớn:
“Đám nhóc này có gì mà phải khóc,có phải thầy còn chưa đánh các em đã làm loạn phải không?”
“Thầy Cao… Giờ mà thầy còn đùa được!!” *Cười* 12-3 đáp
Mắt thầy Cao cũng có những khóe đỏ rồi…
“Hôm nay là ngày tốt nghiệp của các em.Thầy sẽ nói nhanh để không làm mất thời gian của các em nữa,còn nhớ lần đầu tiên tôi nhận chủ nhiệm lớp này,tôi thật sự nghĩ các em hết thuốc chữa rồi,trong lớp này ấy mà,người kém thì không chịu học hỏi,người giỏi thì không thèm phát huy,đến nỗi kì nào chúng ta cũng đứng nhất trường từ dưới lên…Tôi thấy mình thật thảm a,nhưng tôi cũng phải cảm ơn các em,vì đã cố gắng nhiều như vậy,tôi nhìn thấy chính mình ở các em, hơn thế nữa tôi còn được học rất nhiều khía cạnh khác.”
“Thầy Cao….***”
“Có 2 điều này nhất định tôi phải nói với các em,à không nhất định phải dặn dò mới đúng:
Sau này,khi bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia rồi, các em nhất định phải đến nơi mình thích,hãy trở thành người mình muốn.Bởi lẽ,các em chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để thực hiện tất cả những gì mong mỏi.Phải luôn đặt mình vào vị trí của người khác để biết rằng nếu là mình,mình sẽ cảm thấy thế nào!Nếu học được rồi,thì tiếp theo các em hãy tiếp tục mà hành xử cho đúng những chuẩn mực.Các em hiểu không?”
“Sau đó….còn sau đó…và tiếp tục…”
35 phút sau…
Ôi cha mẹ ơi!!!Sự ngắn gọn của thầy Cao thật vô cùng ngắn gọn đó hả.12-3 chắc hẳn chẳng xa lạ gì nữa với tình huống này,nhưng chẳng hiểu sao,bình thường đám nhóc này sẽ kêu rên thảm thiết, cùng với vài khuôn mặt vô cùng vô cùng đặc biệt ngái ngủ,vậy mà bây giờ chúng khác hẳn!Ngồi chăm chú,lắng nghe đến lạ.Thầy Cao thật sự cảm động muốn chết >
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook