Vì Sao Mang Tên Em
Chương 4: Cố lên

Trường trung học M hôm nay vô cùng rộn ràng. Những tiếng reo hò, cổ động vang vọng cả một sân tập rộng lớn. Chẳng là ngày hôm nay có diễn ra một giải đấu bóng rổ toàn khối 12. Có sự góp mặt của đội bóng mạnh nhất từ trước tới nay trong lịch sử bóng rổ của trường_ 12-3. Các cổ động nữ không kể cho đội nào cũng đều rất cuồng nhiệt hô lớn.

"Thượng Hiên... Thượng Hiên... Thượng Hiên..."

Đúng vậy, Thượng Hiên chính là cái tên được đón chào nhất. Hơn nữa sau lần thi vừa rồi đạt kết quả cao khiến anh càng có nhiều fan hâm mộ hơn. Thượng Hiên khoát vai cả đội bóng hướng mắt về phía các cô gái đá mắt một cái, đúng là có lực sát thương nhân loại mà.

"Đồ làm phách"

Ngạn Lăng mắt nhìn lên trên, bĩu môi thở hắt ra, điệu bộ có thể nói là vô cùng đáng ghét nhìn về phía Thượng Hiên vẫn còn đang rất thỏa mãn bên dưới sân tập. Vốn dĩ là Ngạn Lăng không muốn đi nhưng lại bị Hi Di một mực lôi đi tâm trạng có chút không vui cũng là dễ hiểu. "Thôi mà Lăng Lăng. Đã hứa là sẽ xem trận đấu thật vui vẻ mà" Hi Di vòng tay ôm cả người Ngạn Lăng nhõng nhẽo. Cô(Hi Di) thật chẳng biết bạn thân của mình rốt cuộc là có vấn đề gì. Rõ ràng là bạn gái của Thượng Hiên vậy mà trận đấu của anh lại có thể phớt lờ không quan tâm đến vậy. Bên dưới sân tập. Tử Khương đập mạnh vào vai Thượng Hiên giọng sốt sắng.

"Bạn gái tới rồi kìa"

Thượng Hiên bất giác nhìn theo hướng tay của Tử Khương. Ngạn Lăng ngồi ở một góc khuất trên khán đài, vô cùng hờ hững. Nhưng dù vậy trong lòng Thượng Hiên cũng vô thức vui vẻ mà chính bản thân cũng không biết trái tim mình đã vô thức lỡ một nhịp. Trận đấu bắt đầu chưa đầy năm phút đội bóng của Thượng Hiên đã ăn được sáu điểm. Đó là một khởi đầu tốt, thế nhưng không hiểu sao chỉ sau đó vài phút đã bị gỡ hòa...

"Này Hiên Hiên, hôm nay sao vậy? Bị đội đó đuổi kịp rồi kìa"

"Lát nữa sẽ không sao đâu. Lo vào trận đấu đi"

... Hiệp 1 và hiệp 2 của trận đấu kết thúc. Tiếng còi báo hiệu kết thúc trận đấu của trọng tài vang lên rất rõ ràng. Tỷ số hiện tại đang rất bất lợi, tất cả mọi người đều căng thẳng. Ai cũng thấy rõ hôm nay Thượng Hiên rất mất phong độ.

"Hi Di cậu để ý xem có phải sắc mặt Hiên Hiên không được tốt"

Ngạn Lăng sắc mặt thay đổi như nhớ ra chuyện gì đó, đập vào người của Hi Di đang ngồi bên cạnh, nước mắt nước mũi xì xụp.

"Híc... không được tốt. Ý của cậu là gì, tớ chỉ thấy hôm nay Hiên Hiên chơi bóng cứ để đối thủ ăn hoài à"

"Không phải, tớ nghĩ chắc chắn cậu ấy có vấn đề rồi"

***

Hiệp 3 lại sắp sửa bắt đầu. Thượng Hiên ngồi ở ghế chờ, mồ hôi nhễ nhại, tay bấu chặt vào thành ghế.

"Hiên Hiên, cậu sao vậy. Mặt tái nhợt hết rồi"

"Cậu ổn không, có cần tới phòng y tế..."

"Không sao đâu, chắc tại sáng nay ăn phải thứ gì đó không tốt nên hơi đau bụng... cố tới khi kết thúc thì vẫn ok"

"Ok gì mà ok"

Thượng Hiên xoay người theo nơi phát ra tiếng nói, cũng chẳng biết Ngạn Lăng và Hi Di làm sao lại có thể vào được chỗ bọn họ.

"Này uống đi, là trà gừng nóng sẽ giúp cậu tốt hơn. À... thì không cần phải cám ơn đâu"

Ngạn Lăng dơ ra trước mặt Thượng Hiên một chai nước, hai má đỏ ửng nhìn lơ đãng sang chỗ khác. Cũng phải rất khó khăn mới có thể tìm được một nơi có nước nóng để làm cho chai nước nóng lên, sau đó còn phải tìm chủ nhiệm Cao nhờ giúp đỡ mới được vô đây thế này. Phải nói là vô cùng gian nan và vất vả. Bên cạnh những thành viên của đội bóng ai nấy đều bày ra một bộ mặt muốn trêu chọc hai người họ, nhưng lại bị ánh mắt sắc như dao của ai đó ngăn lại, chỉ có thể ôm bụng mà cười thầm. Thượng Hiên cầm lấy chai nước đưa lên miệng uống xuống một hơi, mới ngước mắt lên hỏi.

"Cậu chắc cái này còn hạn sử dụng?"

Sắc mặt Ngạn Lăng chợt thay đổi, nghĩ tới chuyện lúc sáng, Thượng Hiên giúp cô giải quyết cái bánh ngọt trên tay cô mà không cần biết còn hay hết hạn, một miếng lại một miếng bỏ vô miệng ngon lành, còn tươi cười ném cho cô một ánh mắt biết ơn. Lúc này nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc xanh kia cô dám chắc tới chín mươi phần trăm thủ phạm là nó. Ôi mẹ ơi, mặc dù tội lỗi này do người nào đó tham ăn nhưng dù sao chủ nhân của nó cũng là cô, không tránh khỏi có một chút áy náy trong lòng. Vì vậy mới có chai trà gừng nóng hổi trên tay cô bây giờ. Chỉ trách tên vô sỉ nào không biết ơn lại còn trưng ra cái vẻ mặt giống như cô là tội nhân thiên cổ. Ngạn Lăng nhếch môi thở hắt ra vô cùng bất mãn.

"Không uống thì thôi trả đây"

"Ai nói không uống... chà, đúng là thần dược, uống vào liền có phong độ. Cám ơn nhá"

Tiếng còi báo hiệu hiệp 3 của trận đấu vang lên. Thượng Hiên rất nhanh đứng dậy chạy theo đồng đội cũng không quên quay người lại đá mắt với cô gái đang đực mặt đứng ở ghế chờ. Sau một hồi lâu nghĩ ngợi cuối cùng Ngạn Lăng cũng không kìm được mà hướng vào sân đấu hét lớn.

"Hiên Hiên, cố lên"

***

Vài ngày sau.

Tử Khương đứng giữa lớp vui vẻ lên tiếng.

"Nghe đây, giải đấu bóng rổ vừa rồi đội lớp ta lại đứng đầu có phải là nên ăn mừng đi không?" Nghe đến ăn mừng không khí sôi động hẳn lên, nhốn nháo như ong vỡ tổ, kẻ đứng người ngồi, người la người hét "ok", "triển liền đi", "món nướng đi"... chín người mười ý làm cả lớp giống như đang họp chợ. Hi Di vốn là đang ngồi cạnh Ngạn Lăng và Dương Tuyết vui vui vẻ vẻ cũng liền bị cái đề tài của Tử Khương hấp dẫn. Hai mắt sáng lên cầm theo cái gương nhỏ vẫn ở trên tay chạy ngay lại chỗ Tử Khương, khoác vai anh, cười tới hai mí mắt nhắm tịt.

"Ok ok. Cái gì chứ ăn uống vui chơi bổn tiểu thư sẵn sàng "chi" cứ việc ăn chơi thỏa thích"

(Lại nói, Hi Di vốn là con gái của một tài phiệt, tiếng tăm lừng lẫy cả thành phố S này không ai là không biết. Nói tới gia thế của cô nàng có kể cả ngày cũng không hết, nói chung là giàu từ trong trứng. Thế nhưng ngày thường có chú ý thế nào cũng không phát hiện nửa điểm "tiểu thư" của cô nàng nha) Ngạn Lăng ngồi bên dưới không tự chủ mà thở dài ngao ngán. Cái thói ham vui của Hi Di không biết bao giờ mới sửa được nữa.

"Dương Tuyết à, cậu có thấy đó là ý kiến hay?"

Dương Tuyết từ đầu vẫn một mực chung thủy đọc sách, nghe Ngạn Lăng hỏi thì hơi ngẩng đầu đẩy gọng kính lên "À" một tiếng rồi nói.

"Cũng hay đấy!"

"Tớ thì lại không cho là vậy"

Càng tới ngày thi tốt nghiệp, Ngạn Lăng càng áp lực hơn lấy đâu ra tinh thần ăn chơi chứ, hơn nữa gần đây về vấn đề chọn ngành học cho cô mà không khí gia đình cô trở nên ngột ngạt. Ba Quách là sĩ quan cảnh sát, ông luôn muốn cô sẽ theo nghiệp ông. Từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng nhiều từ ba nên Ngạn Lăng cũng muốn mình sẽ là một nữ cảnh sát. Nhưng mẹ Quách lại một mực phản đối. Bà nói trong nhà có một người làm cảnh sát đã khiến bà lo lắng không yên, giờ cả con gái cũng theo ngành đó thì bà khỏi mong yên thân lúc tuổi già. Bà muốn Ngạn Lăng trở thành bác sĩ giống bà vừa không nguy hiểm lại có danh dự.

"Nghĩ gì mà ngồi đực mặt ra thế?"

Ngạn Lăng giật mình nhìn lên đã thấy Thượng Hiên ngồi đối diện, khí sắc vô cùng tốt.

"Không có, cậu tới lúc nào vậy?"

"Cũng vừa mới tới!..."

Ngừng một lúc Thượng Hiên quay đầu hướng về phía đám đông ở giữa lớp lên tiếng.

"Sắp tốt nghiệp rồi, tớ nghĩ mọi người dẹp hết mấy cái thứ không quan trọng đó đi, đừng nói lần trước nếu không ôn tập thì sao có thể đạt kết quả như vậy. Giờ thì lo học đi, nhất là cậu đó Hi Di"

Hi Di xịu mặt xuống rời đi, cái gì chứ cứ nói đến học hành là đầu óc của cô lại quay mòng mòng thì lấy đâu tinh thần mà học.

"Bột năng..."

Hi Di đi lại chỗ ngồi xuống, bộ dạng vô cùng thảm hại rên rỉ bên tai Ngạn Lăng. Ngạn Lăng cười cười vỗ vai cô bạn thân, vô cùng trìu mến.

"Đừng lo, tớ làm "gia sư" cho cậu"

"Cùng cố gắng đi, tất cả chúng ta không một ai được rớt tốt nghiệp"

"Phải ha, lần này coi như để dành, sau khi thi xong thì gộp lại ăn mừng một lần"

... Đám người Tử Khương nghe vậy tự giác ai về chỗ người ấy. Trong lòng cùng có một suy nghĩ. "Hiên Hiên từ lúc nào lại chở lên ham học vậy?" Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ, họ không một ai nói ra. ‘Chủ tử còn không hiểu sao các khanh hiểu. Lời tác giả’ Suốt mấy tuần sau đó lớp 12-3 bước vào thời kì học tập,ôn tập tích cực mà từ trước tới nay chưa hề có. Thượng Hiện cũng vậy, anh biết trong thâm tâm mỗi người đều muốn tạo ra một kì tích từ chính những cố gắng của bản thân. Họ muốn chứng tỏ 12-3 cho mọi người thấy, muốn thể hiện tình cảm của mình với người cha thứ 2, người đã luôn đứng sau bảo vệ và tin tưởng họ mà bấy lâu nay đã bị sự vô tư đến vô tâm mà họ quên lãng. Muốn một lần nữa cùng nhau cố gắng cùng nhau thay đổi. "điểm số 12-3" một tiếng hô vang lên quá các tia nắng vọng vào 40 con người đang ngồi kia, cũng cắt đứt dòng suy nghĩ của Thượng Hiện. Nhìn lên lại thấy những nét mặt khác nhau đang chăm chú ôn tập, khoé môi bỗng, mỉm cười...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương