Anh đi con đường này vô số lần, sớm đã biết rõ nhà cô ở đâu, lầu mấy trong những tòa nhà này, thậm chí anh còn rõ phòng cô ở tại lầu 6 tòa E phía bắc, cho nên mỗi lần đưa cô về nhà thì anh có luôn có thói quen dừng xe ở góc này, nhìn cô đi qua phòng canh gác, lên lầu mở đèn phòng của bản thân, mới chạy xe rời khỏi, nhưng đêm nay, anh khẳng định cô không có biện pháp lên lầu vào phòng.

Con mắt đen thâm thúy nhìn từ cửa sổ ngoài của tòa nhà quay về cô gái bên cạnh.

Cô thật sự say, từ lúc lên xe liền mê man cho tới bây giờ, dọc theo đường đi không ầm ĩ cũng không náo loạn, đến nỗi không mở miệng nói một câu, rượu ngon quả là đáng được trao tặng huy chương, nhưng cô say nhưu vậy không phải là biện pháp.

Anh cần cô tỉnh để gọi ba mẹ cô xuống lầu đón cô, nếu anh cứng rắn đưa cô lên nhà thì chỉ có hai kết quả -- một là bị bảo vệ nghi ngờ chặn lại, hai chính là bị ba mẹ cô hiểu lầm, bất luận là kết quả nào anh cũng không thích, mà cô chắc chắn cũng sẽ không thích.

Ở trước mặt mọi người, cô cố gắng giả vờ không biết anh, ở trước mặt ba mẹ cô, thì lại càng không phải nói.

Có lẽ cho tới bây giờ, ba mẹ cô còn không biết, gần như mỗi buổi tối, con gái của họ đều trôi qua cùng với anh, lại càng không biết con gái của họ đang là "tình nhân" của anh.

Bí mật quan hệ của cô và anh, cô che dấu bí mật này rất tốt, chỉ có ở trước mặt ba mẹ anh, cô mới ngượng ngùng thừa nhận cô là tình nhân của anh.

Mặc dù mới tính đến trước mắt, bởi vì cô diễn dở, không đủ lực thuyết phục, cho nên làm cho ba mẹ anh tiếp tục làm phiền quấy rầy, nhưng mỗi lần khi hắn từ trong đống công việc ngẩn đầu lên, thấy cô liền lẳng lặng đợi ở bên cạnh anh thì ở chỗ sâu trong đáy lòng sẽ tràn ra một cỗ thỏa mãn và sâu sắc không nói nên lời.

Không biết bắt đầu từ khi nào, sự tồn tại của cô đã trở nên tự nhiên như vậy, dường như anh không còn tập quen với sự tồn tại của cô, mà thích sự tồn tại của cô, đến nỗi còn muốn sự tồn tại của cô. . . . . .

Bàn tay lớn màu đồng không tự kìm hãm được xoa nhẹ má non mềm như nhung tơ tằm, Quyền Thiên Sóc lúc này mới phát hiện, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ cô ngủ.

Ít hồi hộp và khẩn trương, nhìn cô như một búp bê gốm sứ quá mức xinh đẹp, chẳng trách ở trong công ty, luôn có một đống người theo đuổi vây quanh ở bên người cô --

"Ừm. . . . . ."

Đôi môi hồng phấn dán chặt bỗng nhiên khẽ ngâm, lông mi dài và dày run rẩy vài cái, bỗng nhiên Vưu Vịnh Kỳ mở mắt, tỉnh lại trong giấc ngủ.

Nhìn cặp mắt kia có hơi nước bao phủ, anh không có lập tức rút tay về, mà là thay cô vén cọng tóc qua sau tai, mới chậm rãi thu tay về.

"Tỉnh?"

Cô phản ứng bản năng vuốt vành tai anh mơn trớn, chậm vài giây mới gật đầu.

"Nếu tỉnh, thì gọi điện thoại về nhà, cô về đến nhà rồi." Anh vừa nói vừa cầm lấy điện thoại di động của mình đưa cho cô.

Cô cầm di động, mờ mịt hỏi: " Đến đâu?"

"Nhà cô."

"Ờ." Cô gật gật đầu, đôi mắt to sương mù lại theo dõi hắn, căn bản không tính gọi điện thoại.

Anh nhìn cô vài giây, tiếp theo chậm rãi nhíu mày.

"Cô chưa tỉnh, đúng không?"

"Tỉnh? Tôi không biết nữa, nhưng mà có vẻ anh biến thành ba người." Giống như cô đang chia sẻ cái bí mật của con gái, dùng âm thanh nhỏ nhất, nhỏ giọng nói ra bí mật này, vừa nói, vừa phát ra tiếng cười dễ nghe giống như chuông bạc, nhưng giây tiếp theo, bỗng nhiên sắc mặt cô lại nghiêm chỉnh, rất có lễ phép dùng hai tay đang cầm di động, đưa điện thoại di động trả lại cho anh. "Tôi ăn rất no rồi, không ăn được nữa, cảm ơn sự chiêu đãi của anh."

Tiếng cười thẳng thắn lập tức ở trong xe vang lên.

Vỗ cái trán, Quyền Thiên Sóc gần như không thể ngăn chặn mình cười thoải mái, anh chưa từng nhìn thấy phương thức người say rượu nào lại đáng yêu như thế.

Anh chán ghét con ma men, nhưng anh vô cùng khẳng định, anh thích bộ dáng say rượu của cô.

"Đây là di động, không phải chén." Thật vất vả, khi anh cuối cùng cũng có thể đè tràn đầy ý cười kia xuống, anh mới có biện pháp một lần nữa đưa điện thoại di động cho cô. " Chúng ta đã rời khỏi nhà ba mẹ tôi, hiện tại cô đang ở trên xe của tôi, mà nhà cô ngay tại bên cạnh, cho nên tôi mới muốn cô gọi điện thoại về nhà, mời ba mẹ cô xuống lầu đón cô, hiểu không?"

Chưa bao giờ anh biết mình lại có tính nhẫn nại nhiều như vậy, cũng không ngại phiền phức giải thích từng câu về tình hình cho cô, thậm chí còn cưng chìu chạm vào mũi cô, hỏi lại cô có hiểu không.

"Ừ, tôi hiểu." Cô nở nụ cười vui vẻ, nhu thuận gật đầu, tiếp theo cầm lấy di động, dùng giọng nói vô cùng xin lỗi bắt đầu nói điện thoại: " Dì Quyền, con không thể gả cho Thiên Sóc, bởi vì con là tình nhân của anh ấy, cho nên có thể xin dì đừng chuốc say con?"

Cô nói từng câu từng chữ xong, không có người say rượu nào mà không nói ngọng, nhưng tiếng nói của cô thì rất ngọt và dễ nghe.

Tiếng cười cởi mở lần nữa nổ tung ở trong xe.

Lúc này đây, Quyền Thiên Sóc không bao giờ địch nổi dáng vẻ đáng yêu của cô, cười đến cả người ghé vào vô-lăng.

Trời! Đã bao lâu anh không có cười như vậy? Cho dù là hài kịch, cũng không đủ để cho anh phát ra nhiều tiếng cười, mà cô gái này chỉ nói vài câu không đầu không đuôi, liền chọc anh ôm bung mà cười ha hả.

Sớm biết say rượu sẽ làm cô đáng yêu như vậy, thì anh sớm đã chuốc say cô, anh dám khẳng định, cho dù anh có xem một ngàn lần dáng vẻ say rượu của cô, anh cũng sẽ không cảm thấy ngán.

Quyền Thiên Sóc đang có suy nghĩ xấu xa, thì tay nhỏ bé mềm mại lại bỗng nhiên vươn tới, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của anh.

Tiếng cười vui vẻ chợt ngừng, anh nhanh chóng quay đầu, khuôn mặt tuấn tú không còn nghiêm khắc mà còn sót lại ý cười và không che dấu được vẻ kinh ngạc.

Cô gái nhỏ này không phải rất thẹn thùng, rất bảo thủ sao?

Cô lại chủ động chạm anh?

Tay nhỏ bé mềm mại giống như tìm ra đại lục mới, theo mặt nghiêng chậm rãi mơn trớn đến mắt của anh, tiếp theo lại từ mắt anh nhẹ nhàng trợt xuống mũi của anh, cuối cùng, đầu ngón tay non mềm dừng lại khóe môi của anh, dùng một loại rất nhẹ rất chậm, nhưng đủ để trêu chọc dục vọng nam tính, phác hoạ môi của anh.

Lúc đầu ngón tay của cô giống bướm trắng nhẹ nhàng lướt qua môi anh, anh rõ ràng cảm giác được dòng điện thuộc về tình dục kia nhanh chóng chạy tán loạn trong thân thể anh, trong nháy mắt làm cho cơ bắp cả người của anh kéo căng lên.

"Cho tới bây giờ tôi chưa thấy anh cười qua." Cô nhẹ giọng nói, vẻ mặt vẫn say đắm như vậy.

"Cô có biết cô đang làm gì không?" Anh gắng gượng nói, anh hoảng sợ bị cô ảnh hưởng đến.

"Tôi biết." Cô dùng sức gật đầu, cười rất vui vẻ. "Tôi đang vẽ anh cười, anh cười rất đẹp, hơn nữa không dữ một chút nào. . . . . ." Như cảm thấy được nụ cười anh rất quý báu, rất kỳ lạ nên một tay nhỏ bé còn lại cũng tiếp cận anh.

Mà anh không có ngăn chặn sự tiếp xúc của cô.

Anh nghĩ, trên đời này bất kì một người đàn ông bình thường nào cũng hoàn toàn không có cách nào từ chối sự tiếp xúc của cô, bởi vì vuốt ve của cô lại dịu dàng như vậy, trêu chọc người như vậy, làm cho người khác say mê.

Anh có thể cảm giác được dục vọng của bản thân đang lớn mạnh, mà từ trước đến nay anh vẫn cho rằng tự chủ của anh rất kinh người, nhưng bây giờ tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi. . . . . .

"Tôi rất thích anh như vậy."

Cô không có phát hiện ánh mắt của anh trở nên nóng rực, càng không phát hiện hô hấp trên tay nhỏ bé của cô, trở nên vừa nhanh vừa nóng, cô giống như là đứa nhỏ tràn đầy tò mò, một lần lại một lần xoa nhẹ môi của anh, một lần lại một lần mô tả vẻ cười của anh.

Mà anh, cũng một lần lại một lần như vậy, đắm chìm trong vô ý khiêu khích của cô.

"Thật sự thích? " Anh khàn giọng, rốt cục không nhịn được luồng dục vọng nóng bỏng kia, nhanh chóng tháo ra dây an toàn trước ngực, nghiêng người đến gần cô.

Mặc dù biết cô đang say, tất cả này đều là lời nói khi say của cô, nhưng khi cô nói rõ, lại làm cho anh trước nay chưa từng cảm thấy vui mừng như vậy.

"Thích." Cô gật đầu, như cũ trung thực, đáng yêu, nhu thuận như vậy.

"Cho dù như vậy? " Anh mở miệng, rốt cuộc không chịu được trêu chọc của cô, đảo khách thành chủ ngậm đầu ngón tay cô vào miệng.

Cô giống như là cảm nhận được gì đó, khẽ thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng ở trong nháy mắt nở rộ màu đỏ, xinh đẹp hơn cả hoa mẫu đơn, con mắt đen lờ mờ cũng chuyển thành đôi mắt chứa sóng dồn dập mê hoặc quyến rũ.

Cô hiện ra gợi cảm, làm cho anh không nhịn được hít vào một ngụm khí thật mạnh.

Nếu gợi cảm có thể giết chết một người, thì anh cam tâm tình nguyện vì cô mà chết.

Nói cũng không nên nói quá sớm, việc đời khó lường!

Khi anh cảm thấy lửa nóng bởi vì e lệ run run của cô thì giọng nói gian xảo của mẹ anh lại không báo trước vang lên ở bên tai.

Trong nháy mắt, rốt cục anh cũng hiểu được tự tin của mẹ là từ đâu đến.

Cái gọi là sắc không mê người, người tự mê, sắc đẹp của phụ nữ từ trước đến nay là vũ khí tốt để đối phó với đàn ông, cho nên mẹ mới có cố ý chuốc say cô, sau đó thuận nước đẩy thuyền tạo cơ hội cho bọn anh một chỗ.

"Thiên. . . . . . Sóc? !" Vưu Vịnh Kỳ bỗng nhiên phát ra tiếng kinh hô, trong nháy mắt gần như tỉnh rượu.

Anh liếm môi và trêu ghẹo, giống như là phần thưởng rất ngọt của ma quỷ, mặc dù cám dỗ, nhưng cô cũng sợ tới mức rút hai tay về. Cô ôm hai gò má đỏ lên, hoàn toàn không thể tin được rốt cuộc bản thân bản thân đã làm điều tốt gì.

Con sẽ kết hôn.

Giọng nói đùa giỡn của Mã Hạ Lan như ma quỷ làm phiền, anh phát ra tiếng thấp rủa phẫn nộ, nhưng không cách nào khẳng định luồng phẫn nộ này là đến từ nhìn xa trông rộng của mẹ, vẫn là trốn không thoát.

Trong xe lờ mờ, cô đưa lưng về phía anh run nhè nhẹ, mới đầu anh nghĩ cô đang sợ hãi, nhưng mà khi anh phát hiện da thịt của cô bị bại lộ, toàn bộ đều nhiễm màu đỏ làm người khác say mê thì anh mới hiểu được cô chỉ là rất xấu hổ.

Nếu lúc này, anh không nhanh một chút khôi phục lý trí, chẳng khác nào lọt vào cạm bẫy mẹ anh đã dựng lên, hơn nữa quan trọng nhất là, nếu anh không kiềm chế dục vọng của mình, như vậy anh nhất định sẽ dọa cô bỏ chạy.

Quỷ kế của mẹ sẽ thực hiện được.

Âm thanh phiền lòng lại vang lên.

Quyền Thiên Sóc nắm chặt hai đấm, không nhịn được lại thấp giọng rủa vài câu, lý trí và dục vọng đang kéo co ở trong lòng của anh, làm cho anh gấp đôi cảm giác dày vò, nhưng mà cuối cùng, anh vẫn là đưa quyết định ——

"Đừng trốn, quay lại đây nhìn tôi." Anh đưa tay bắt được cổ tay của cô, vội vã ôm cô vào trong lòng, càng sốt ruột làm thỏa mãn dục vọng của anh, cho dù cơ thể mỏng manh bởi vì tới gần anh mà càng thêm run rẩy lợi hại, anh cũng không có cách buông tay.

Nếu cô chán ghét anh, nếu cô cảm thấy phẫn nộ, trong khoảng thời gian này cũng đủ để cô đẩy cửa xe ra chạy trốn, thậm chí cho dù cô muốn thưởng cho anh mấy bạt tay, cô đều có đủ thời gian để trút hết phẫn nộ của cô.

Nhưng mà cô không có.

Cho nên anh không nhịn được đoán, có lẽ cô cũng không chán ghét đụng chạm của anh, có lẽ cô và anh, ở vừa mới tiếp xúc thân mật kia, quả thực trong lúc đó bọn anh đều cảm nhận được dòng lực hấp dẫn kia trốn ở trong.

Anh muốn chạm vào cô.

Mà cô cũng vậy.

"Không. . . . . .Tôi không thể, tôi say rồi, tôi không biết mình đang làm cái gì, mà anh nhất định cũng say rồi. . . . . ." Vưu Vịnh Kỳ cực kỳ bất lực, cô giãy dụa theo bản năng, nhưng mà ngượng ngùng quá mức lại làm cho cô trở nên yếu ớt không có sức, chỉ có thể tùy ý anh xoay cô lại.

"Tôi không có say." Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt còn nóng bỏng hơn lửa.

Vẻ mặt cô xấu hổ đến đỏ bừng, ngay cả dũng khí nhìn chăm chú vào anh cũng không có.

"Mà em cũng tỉnh." Anh thấp giọng lẩm bẩm, ngay cả hơi thở phun ra đều nóng rực đến làm người khác nóng."Em biết tôi muốn làm cái gì em mà đúng không ?"

"Không. . . . . ." Cô không nhịn được run rẩy, suy nghĩ trống rỗng, toàn bộ cảm giác đều vì anh tới gần mà trở nên vô cùng nhạy cảm, khi môi anh chạm môi cô, cả người cô chấn động mạnh, lời cầu xin tha thứ cũng đi ra. "Cầu xin anh đừng......"

Cầu xin tha thứ của cô không có tác dụng gì, bởi vì anh càng thêm khát vọng cô.

"Nếu em không thích tôi, thì đẩy tôi ra, nếu em không nghĩ vậy thì tôi hôn em. . . . . ." Môi nóng bỏng chỉ chờ đợi ở môi của cô vài giây, liền dán chặt lên, chiếm hữu cô.

Vì không muốn hù dọa cô, ngay từ đầu, anh chỉ nhẹ nhàng liếm cánh môi mềm mại của cô, vô cùng kiên nhẫn từng cái run rẩy của cô mút tận, cho đến nín thở của cô trở thành thở dốc, cho đến cứng nhắc của cô trở nên mềm mại, anh mới dịu dàng nâng mở môi thơm của cô, thật sâu thăm dò vào cấm địa.

Anh muốn quý trọng cô, nhưng mà ngọt ngào của cô lại làm cho anh không cách nào giữ gìn tỉnh táo.

Càng mút ngọt ngào của cô, anh càng thêm không biết thoả mãn, sau đó anh bắt đầu xúc động, bắt đầu giống hành khách lạc đường ở trong sa mạc, quyết liệt mà điên cuồng hấp thụ vị ngọt ẩm ướt của cô.

Bởi vì anh kích động điên cuồng làm cho cô nhả ra tiếng rên rỉ thì anh biết trên đời này không còn người nào hay sự vật nào có thể giống cô làm cho anh si mê như vậy.

Ông trời! Cho dù mẹ anh từng nói qua cái gì, anh cũng không để ý, cho dù phải sửa kịch bản tiết mục đã hoàn thành tối nay, anh cũng sẽ không nói gì.

Giờ này khắc này, anh chỉ muốn hôn môi cô thôi, cảm nhận cô thật tốt.....


Tin đồn về Quyền Thiên Sóc lại truyền ra, nhưng đối tượng của tin đồn lần này không phải Diêu Ty, mà là cô!

Sáng sớm, khi Vưu Vịnh Kỳ trong lúc vô tình nhìn thấy hình ảnh trên cuốn báo, thấy một tấm ảnh chụp màu sắc rực rỡ thì trái tim của cô ở trong nháy mắt suýt nữa ngừng đập.

Đó là một tấm ảnh chụp đôi trai gái ôm hôn, địa điểm là trong xe, thời gian là buổi tối, cho dù ảnh chụp bởi vì nguyên nhân nào đó mà mơ hồ không rõ, nhưng cô vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, người phụ nữ bị Quyền Thiên Sóc ôm vào trong lòng, chỉ bị chụp đến sườn mặt chính là mình!

Trời ạ! Cô bị chụp ảnh!

Bí mật của cô và Quyền Thiên Sóc sẽ bị phơi bày ra!

Cầm cuốn báo, cô giống như bị điện giật, trong đầu có một vài giây là trống rỗng, nhưng khi bước chân của ba cô truyền ra từ trong phòng thì cô lại lập tức chột dạ nhét cuốn báo vào túi của mình, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi nhà.

Cho đến khi ngồi trên xe điện ngầm, tâm trạng cô vẫn chưa bình tĩnh được.

Mặc dù cô có thể làm cho ba mẹ không nhìn cuốn báo, nhưng không có biện pháp làm cho những người khác cũng không nhìn, cho dù tấm ảnh tương đối mờ, nhưng mà nhà báo có thể điều tra ra thân phận của cô hay không? Trước cửa công ty, phóng viên có thể đã sớm mai phục hay không, chỉ cần cô vừa đến, sẽ bị bao vây?

Rất nhiều ý nghĩ kinh khủng chợt hiện không ngừng tiến vào trong đầu, lo lắng thoáng cái liền đạt tới cực điểm.

Không nghĩ nhiều, cô xuống xe ở trạm tiếp theo, sau đó dùng túi che giấu, cấp tốc trốn vào trong toilet, tiếp theo cô lấy cuốn báo ra, tỉ mỉ nhìn bài báo, một chữ cũng không bỏ qua.

Không có.

Không có họ tên, không có tên công ty, bối cảnh lai lịch của cô cũng không, toàn bộ là một ẩn số.

Hóa ra tấm ảnh này là một người đi đường chụp được, lúc đó người đi đường chỉ là hưng phấn muốn chụp ảnh chung với chiếc xe nhập khẩu sang trọng, không nghĩ tới lại bất ngờ chụp phải hình ảnh tình nhân ôm hôn bên trong xe, do thấy nhàm chán, mới có thể đem tấm ảnh PO lên trên mạng, ai ngờ lại bị sự tinh mắt của nhà báo phát hiện nam chính trong ảnh chụp chính là Quyền Thiên Sóc, nên chuyện mới có thể bị phát hiện ——

Cho nên nói cách khác, cô vẫn có thể đi làm?

Có lẽ, chỉ cần cô cẩn thận một chút, không tiếp xúc với anh nữa, nhà báo liền điều tra không được đầu mối, mọi người cũng không thể nào biết được thân phận của cô, sau đó chỉ cần thêm một thời gian, chuyện xấu này dần dần sẽ bị mọi người quên đi.

Đúng vậy, cô phải cách xa anh, nhất định phải cách anh rất xa.

Chuyện phát sinh cách một ngày, bởi vì nhóm diễn viên kịch xảy ra ngoài ý muốn rất quan trọng, cả phim phải thay đổi trên diện rộng, bởi vậy mới sáng tinh mơ, anh phải bay đến bình đông địa điểm quay phim, nhanh chóng họp cũng điều chỉnh nội dung phim, nhưng mà trước xuất phát, anh từng gọi điện nói cho cô, cô lại cố tình giả vờ không có nghe thấy, ba ngày liên tiếp, anh lại gửi tin nhắn chưa từng gián đoạn, cô như cũ không có trả lời, ngay cả xem tin nhắ cô cũng không có dũng khí.

Bởi vì, cô không biết nên làm như thế nào đối mặt với mọi thứ.

Rõ ràng anh đã có bạn gái, lại hôn cô, cho dù lúc ấy cô có say rượu một chút, nhưng cô và anh cũng hiểu được, cái này cũng không phải lý do, bởi vì anh có chô cô cơ hội để lựa chọn, nhưng mà cô, lại lựa chọn đắm chìm.

Cô phạm phải sai lầm.

Mà anh sở dĩ cấp bách như vậy muốn liên lạc với cô, có lẽ chính là muốn cô quên hết mọi thứ, dù sao một đêm kia, anh chỉ là nhất thời loạn ý tình mê.

Cuốn báo trong tay sớm bị cô nắm nhàu, nhưng mà trong lòng lại đau, nhưng không chút nào giảm lại tốc độ.

Nhịn xuống xúc động muốn rơi lệ, một lần nữa cô ngồi trên xe điện ngầm, ở trong vòng nửa giờ thuận lợi tiến vào công ty, tiếp theo như thường lệ, trước khi bắt đầu ghi âm, cô đi đến phòng trà, rót cho mình một ly nước sôi, nhưng trong phòng sớm đã có mặt của người khác.

Nháy mắt nhìn thấy cô, Lương Tĩnh Mỹ buông cuốn báo trong tay

ra, dùng một loại ánh mắt sẽ làm người ta da đầu run lên, mở miệng nói với cô câu thứ nhất ——

"Thì ra tin đồn đều là thật."

"Cái gì? "Cô sửng sốt, không hiểu sao cảm thấy lạnh cả người từ sống lưng chui vào lòng.

"Đừng giả bộ,người ở bên trong là cô đi." Lương Tĩnh Mỹ chỉ vào ảnh chụp trên cuốn báo. "Tôi cũng ở gần chỗ đó, tôi biết đây là khu công viên gần nhà cô, cũng nhận được hình dáng của cô, quả nhiên là cô sử dụng thủ đoạn bất chính mới lấy được nhân vật nữ chính." Cô ta cười, ác ý cười.

Sắc mặt Vưu Vịnh Kỳ lập tức trở nên đặc biệt trắng bệch.

"Không phải, chuyện không giống như chị nói như vậy!"

"Chứng cứ chính xác, cô còn muốn chối cãi?" Lương Tĩnh Mỹ thong thả gắp cuốn báo lại ." Khó trách Quyền kịch tác sẽ tới phòng chuẩn bị tìm cô, thì ra hết thảy đều cũng có nguyên nhân, xem ra thanh thuần và yếu đuối của cô thật là làm cho đàn ông yêu thích sâu sắc, thậm chí còn đặc biệt ‘ đáng giá ’đấy! Mà ngay cả Quyền kịch tác cũng không thoát khỏi quyến rũ của cô." Cô ta châm chọc.

"Em không có quyến rũ ai hết, em cũng không có bán đứng bản thân, tất cả chỉ là hiểu lầm." Tay chân Vưu Vịnh Kỳ lạnh lạnh như băng, sợ hãi sắp khóc. "Chị Lương, chuyện không phải như chị tưởng tượng vậy đâu, em có thể giải thích, xin chị không cần hiểu lầm. . . . . ." Cô bối rối giữ chặt tay cô ta, vội vã muốn giải thích.

"Chuyện cho tới bây giờ, cô nghĩ rằng tôi còn có thể tin tưởng lời nói dối của cô sao?" Lương Tĩnh Mỹ dùng sức gạt tay cô. "Cô lừa gạt mọi người, làm cho mọi người nghĩ cô là một cô gái tốt, nhưng thực đáng tiếc, từ ngày mai trở đi, toàn bộ người trên thế giới sẽ biết bộ mặt thật của cô, phim của cô diễn xong rồi, kết thúc được rồi!"

Chị Lương nói như vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ chị ấy muốn vạch trần thân phận của cô cho phóng viên biết?

Ý nghĩ này hoàn toàn làm Vưu Vịnh Kỳ sợ hãi!

Lương Tĩnh Mỹ cầm cuốn báo, cao hứng bừng bừng xoay người, đang định đi ra phòng trà thì lại phát hiện, trước cửa không biết khi nào có thêm một người nghe.

Người nọ không phải ai khác, vừa vặn chính là người bị Vưu Vịnh Kỳ quyến rũ- Quyền Thiên Sóc!

Anh đứng ở cửa, bóng dáng cao lớn gần như lấp đầy khung cửa, áp lực sâu không lường được từ trên người anh mà phát ra, nháy mắt liền bắt lấy tim dập dồn của Lương Tĩnh Mỹ, bao gồm Vưu Vịnh Kỳ, đều bị khiếp sợ.

Con mắt đen u ám lóe sáng dị thường, lại mơ hồ cất giấu một chút lệ khí mờ mịt, lúc ánh mắt lợi hại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch một vòng sau, anh nhanh chóng đi về phía trước, trực tiếp đi tới trước mặt Lương Tĩnh mỹ.

"Quyền. . . . . . Quyền kịch tác? !"

Lúc này đây, mà ngay cả sắc mặt Lương Tĩnh Mỹ cũng trở nên cứng nhắc.

Trời ạ! Quyền kịch tác đến khi nào? Có phải anh đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại hay không?

"Biết tôi ghét cái gì nhất không?" Anh như là nói chuyện phiếm bỗng nhiên nói ra một vấn đề , giọng nói tự nhiên thoải mái, lại Biết một loại nguy hiểm khó có thể bỏ qua.

Lương Tĩnh Mỹ sợ tới mức da đầu run lên, vốn không nói được đáp án, Vưu Vịnh Kỳ cũng vậy.

Lúc cô ý thức được, anh thật sự đứng ở trước mặt cô, không phải ảo ảnh, cũng không phải do cô tưởng tượng ra thì một loại cảm giác an toàn mãnh liệt, lập tức lắng đọng lại khủng hoảng trong lòng, chỉ là nháy mắt tiếp theo, lúc cô nhớ tới "Chuyện xấu" phát sinh, đau đớn trong lòng kia lại bị cô cố ý xem nhẹ, giờ lại tăng thêm.

Cô muốn chạy trốn, lối ra duy nhất lại bị anh cản trở.

"Tôi ghét nhất phiền phức." Trầm mặc không lâu, anh rất nhanh liền đưa ra đáp án, ánh mắt của anh lạnh lẽo mà sắc bén, giống như có thể giết người ở trong nháy mắt. "Nếu có người dám tìm tôi gây phiền phức, tôi tuyệt đối sẽ không khoan dung, cho nên người thông minh, thông thường sẽ không đụng đến lông của tôi."

Lương tĩnh mỹ hút một ngụm khí, cảm giác được mình bắt đầu run rẩy.

"Còn có cô nói sai một điều." Quyền Thiên Sóc duỗi tay vươn cánh tay ra, dễ dàng tóm Vưu Vịnh Kỳ có ý đồ bỏ trốn kéo vào trong lòng, thận trọng tuyên bố: " Cô ấy vốn không có quyến rũ tôi, trên thực tế, là tôi dụ dỗ cô ấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương