Kết quả, bốn người lại làm theo lúc trước, sự kiện "Bắt gian ở sô pha", lần thứ hai chuyển qua phòng khách nói.

Vừa nghĩ tới chính mình vậy mà liên tiếp hai lần, đều bị người khác bắt gian tại hiện trường, Vưu Vịnh Kỳ liền cảm thấy mất hết thể diện muốn khóc, lần đó cô rõ ràng là người bị hại, không cần chịu trách nhiệm với người nào, nhưng lần này, cô lại "Hư hư thực thực" làm chuyện "Nào đó" không nên với anh.

Hiện tại, ba mẹ người ta ngồi ở trước mặt cô, chờ cô mở miệng giải thích, nhưng mà cô ngay cả tại sao xảy ra chuyện này cũng không rõ ràng lắm.

Nếu có thể, cô thật muốn học theo anh, mang thân phận tình nhân ra, hào phóng nói với dì Quyền chú Quyền, bọn họ chỉ là lại "Chơi" trò chơi tình thú, nhưng vấn đề là, cô đã quyết định muốn cắt đứt hoàn toàn với anh!

Nếu lúc này, cô lại tiếp tục diễn tiết mục thoát hôn, vậy không phải đại biểu, cô ắt phải tiếp tục ở bên cạnh anh?

Không được, cô tuyệt đối không thể lại dây dưa với anh, cô không muốn làm người thứ ba, càng không có biện pháp giống anh, xem tình yêu nhưu trò chơi --

"Tiểu Kỳ, chớ khẩn trương, có chuyện gì thì từ từ nói, chúng ta không vội." Trước mặt, Mã Hạ Lan cười hihi gật đầu ra hiệu, đôi mắt lóng lánh đủ để so sánh với sao trời.

"Đúng vậy a, chúng ta sẽ không trách con." Vẻ mặt Quyền Phương Trí cũng là vui sướng, ông có thói quen không hay cười, nhưng giờ phút này miệng ông vểnh còn cong hơn trăng.

Mắt thấy hai vợ chồng khó nén vui thích, Vưu Vịnh Kỳ không khỏi càng hồi hộp.

Không xong, cô không thể ngẩn người nữa, cô nhanh chút nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, mới có thể cho dì Quyền, chú Quyền một cái công đạo, nếu không bọn họ nhất định lại muốn ép cô kết hôn --

Một bàn tay lớn ấm áp xoa nhẹ gò má của cô.

"Mặt em thật là đỏ, không có việc gì chứ?" Tiếng nói trầm thấp của Quyền Thiên Sóc vang lên gần bên, bỗng nhiên rơi xuống bên tai, cho dù cách bộ quần áo, nhiệt độ cơ thể anh vẫn là nóng cháy khác thường.

Cái đầu nho nhỏ, bởi vì anh gần kề, nên nháy mắt hiện lên lòng ngực rắn chắc trần trụi của anh, cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc kia của anh ôm cô, cùng với kia hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang --

Cô nhẹ giọng hắng một tiếng, không thể tin được bản thân lại nhớ tới anh -- anh --

"Con, con không sao!" Khuôn mặt nhỏ nhắn như lửa bị bỏng, cô thấp thỏm không yên, không nhịn được nhanh chóng thay đổi vị trí mông, cách với anh một khoảng.

"Nhưng mặt của em thật sự rất hồng." Con mắt đen hiện lên ý cười. "Anh xem em có phát sốt hay không." Vẻ mặt anh quan tâm, nhanh chóng lại dán cô.

Cô xấu hổ lúng túng thiếu chút nữa rên rỉ. "Tôi, tôi không có sốt!" Cô thấp giọng cãi lại, không khỏi lại dịch chuyển cái mông, cấp tốc rời khỏi anh, nhưng ai biết không đến một giây, anh lại nhích lại gần.

Anh tựa như cái nam châm lớn, đá cũng đã không được, quấy nhiễu cô làm lòng dạ rối bời, hoàn toàn không cách nào bình tĩnh suy nghĩ. Á! Đã đến khi nào rồi mà anh còn dính cô như vậy, nếu thật sự bị buộc kết hôn, vậy nên làm cái gì đây?

Vặn tay nhỏ bé, Vưu Vịnh Kỳ gấp đến độ sắp khóc, nhưng mà Mã Hạ Lan ở phía trước, cũng liên tục cười trộm.

Khà khà, nhớ ngày đó A Sóc đánh chết cũng không kết hôn, kết quả, bây giờ còn không phải đang theo đuổi người ta, còn dọa sợ người ta? Sự thật chứng minh, chiêu "Mỹ nhân say" đó của bà hiệu quả vượt trội, cồn thúc giục hóa, quan hệ hai người này đúng là có sự thay đổi về tính chất !

Khoan tay ngồi nhìn hai người đang chơi mèo vờn chuột thật hành phúc, Mã Hạ Lan vui mừng nhướng mày, cũng không làm khó Vưu Vịnh Kỳ có thể giải thích cái gì, dù sao gạo nấu thành cơm, vì kế hoạch này chỉ có thể có một đường để đi.

"Được rồi, chuyện cho tới bây giờ, mẹ thấy các con vẫn là kết hôn đi!" Bà vỗ tay nhỏ bé lớn tiếng công bố tin vui, giống như kết quả Vưu Vịnh Kỳ dự đoán.

Phịch!

Mới đứng dậy từ ghế sô pha, Vư Vịnh Kỳ đang định tiếp tục di chuyển, chân lập tức mất sức ngã lại trên ghế sô pha.

Sắc mặt Quyền Thiên Sóc không thay đổi, chỉ vươn cánh tay, ôm cô vào ngực.

" Không sai, chính là kết hôn." Mã Hạ Lan dùng sức gật đầu, cười đến giống như là trúng số đặc biệt. "Chuyện đã tới bước này, mẹ xem chúng ta cũng đừng truy cứu ai nên chịu trách nhiệm nữa, các con đã lưỡng tình tuyệt duyên, vậy thành thật kết hôn đi."

Lưỡng tình tuyệt duyên?

Vưu Vịnh Kỳ cảm giác tim mình giống như là bị kim đâm, đau đến thắt chặt kịch liệt.

Không đúng, sự thật không phải như vậy, lưỡng tình tương duyệt với anh vốn không phải là cô, mà là Diêu Ty. Về tin tức hai người bọn họ từ trước kia chưa từng gián đoạn, dì Quyền chẳng lẽ không biết sao?

"Dì Quyền, mặc dù con không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà --" cô vội vàng lên tiếng.

"Anh biết." Quyền Thiên Sóc thản nhiên nói chen vào.

Biết?

Vẻ mặt Vưu Vịnh Kỳ trong nháy mắt trở nên cứng nhắc.

"Nhưng, nhưng mà tôi vốn không có ấn tượng, tôi làm sao có thể đối với anh -- đối với anh --" cô xấu hổ đến nói không nên được cái từ kia.

"Nhưng anh có ấn tượng." Anh vẫn mỉm cười. "Tối hôm qua em uống say, cái gì cũng không nhớ được, nhưng anh nhớ rõ, còn nhớ rõ ràng." Anh nhìn cô chằm chằm, nói mỗi chữ mỗi câu xong, ánh mắt nóng rực đủ để nấu sôi nước lạnh.

Sắc mặt Vưu Vịnh Kỳ nhanh chóng tái xanh, đầu nhỏ bị dọa đến trống rỗng.

Ông trời, chẳng lẽ cô thật sự say rượu làm bậy, đã xảy ra quan hệ với anh?

" Đã có ấn tượng như vậy thì tốt lắm!" Mã Hạ Lan không có phát hiện Vưu Vịnh Kỳ không thích hợp, chỉ cảm thấy kinh ngạc vui mừng khi con trai nói thật, lúc trước mỗi lần nói tới kết hôn, tiểu khốn khiếp này cũng chỉ biết mượn cớ, hôm nay trái lại chịu làm chứng, chắc là không phản đối kết hôn.

" A Sóc, con xem hôn lễ khi nào đính ước thì tốt? Tháng sau con thấy được không?" Bà vui mừng siêng năng hỏi.

Quyền Thiên Sóc không có trả lời ngay, chỉ là nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, lại nhàn hạ duỗi hai chân, mới chậm rãi mở miệng trả lời:" Không rảnh."

Mã Hạ Lan nhíu mày, tuy rằng bất mãn câu trả lời của anh, nhưng chỉ có thể thông cảm công tác bận rộn của anh. "Được rồi, vậy tháng tháng sau?" Tháng tháng sau chắc sẽ rảnh?

Quyền Thiên Sóc lại suy nghĩ một lát.

"Không rảnh."

"Lại không rảnh?" Mã Hạ Lan tức giận đến trở mặt ngay tại chỗ, nhưng gắng gượng ngấm ngầm chịu đựng không phát. "Vậy một tháng sau đó nữa thì sao?" Bà nghiến răng nghiến lợi hỏi, rõ ràng vẻ mặt lộ ra không kiên nhẫn.

Lần này Quyền Thiên Sóc không hề nghĩ ngợi, liền cho bà đáp án giống như vậy.

"Không rảnh."

Ầm! Lần này Mã Hạ Lan cũng phát hỏa.

" Liên tiếp ba tháng cũng không rảnh, con rốt cuộc muốn như thế nào? Con đừng tưởng rằng mẹ cái gì cũng không biết, vốn tiểu Kỳ không phải là tình nhân gì cả, hiện tại người cũng bị con ăn, chẳng lẽ còn muốn uất ức người ta? Mẹ cũng không nhớ rõ mẹ có sinh qua con trai cầm thú cũng không bằng như con!" Bà lớn tiếng mắng, không chút chú ý tới sau khi Vưu Vịnh Kỳ nghe đến lời của bà, lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc.

Cái gì? Hóa ra dì Quyền đã sớm biết cô không phải là tình nhân?

" Hôn sớm muộn cũng phải kết, nhưng con không muốn nhất thời vội vã." Quyền Thiên Sóc nhếch lông mày, mặc dù có chút kinh ngạc về việc mẹ đã sớm biết được chân tướng sự việc, nhưng không có hoang mang quá lớn.

Ngay từ đầu, anh phản đối kết hôn, cũng không phải là bài xích hôn nhân, thuần túy chỉ là thà rằng thiếu chứ không dồn dập.

Nay, anh đã gặp được trong tiết mục"Làm giả" để thoát hôn, liền nhận định cô, chỉ là trong khoảng thời gian tới nay, anh bận công việc, không có theo đuổi qua cô, cho nên an tình nguyện thêm lần nữa cho nhau một ít thời gian, nói yêu đương thật tốt.

"Con không vội, nhưng mẹ lại rất vội!" Mã Hạ Lan gia tăng âm lượng. " Mẹ trông sao trời, trông mặt trăng, thật vất vả mới trông mong đến một ngày như thế, con nói không rảnh là không rảnh, mẹ nên làm cái gì bây giờ? Tiểu Kỳ lại nên làm cái gì bây giờ, nếu ba tháng sau bụng cô ấy lớn lên, con muốn cô ấy như thế nào gặp người!" Bà lớn tiếng quát, quá mức sốt ruột, làm cho bà không có đắn đo nhiều, thuận miệng liền nhắc đi nhắc lại nếu kéo dài hôn nhân khả năng vấn đề đơn giản sẽ biến thành vấn đề lớn.

Vưu Vịnh Kỳ hút ngụm khí, lúc này mới ý thức được tính chất nghiêm trọng.

Sự việc thật sự là phát sinh quá mức đột nhiên, cho tới bây giờ cô vẫn còn hoang mang không biết, nhưng giả như, nếu cô thật sự mang thai, chẳng lẽ cô phải kết hôn với Quyền Thiên Sóc?

Tay nhỏ bé trắng như tuyết ôm bụng, bỗng nhiên cô lại nghĩ đến Diêu Ty.

Diêu Ty mới là bạn gái thật sự của anh, cô không thể làm chuyện có lỗi với cô, càng không thể có lỗi với lương tâm mình.

" Mẹ, đừng nói nữa. " Quyền Thiên Sóc xụ mặt, bỗng nhiên lên tiếng ngăn chặn.

"Mẹ muốn nói ! Vưu gia nhà họ chỉ có cô là con gái bảo bối như vậy, con làm cho ba mẹ cô ấy làm sao đối mặt bạn bè thân thích? Hơn nữa tiểu Kỳ còn phải đi làm, đồng nghiệp của cô ấy sẽ nhìn cô ấy như thế nào? Con nỡ lòng làm cho cô ấy mang thai, để cho mọi người lời ra tiếng vào sao? Con nói đi!"

Mã Hạ Lan mới mặc kệ anh, lớn tiếng như cũ nhắc đi nhắc lại, bà nói một câu, tựa như một cây dao vô hình hung hăng cắm vào trái tim Vưu Vịnh Kỳ.

Trong đầu cô, ngoại trừ Diêu Ty buồn khóc, còn thấy vẻ mặt cha mẹ thất vọng, bạn bè thân thích hàng xóm tò mò nhìn chằm chằm, còn sự an ủi đồng tình của nhóm đồng nghiệp bạn thân.

Nghĩ đến tương lai của mình, Vưu Vịnh Kỳ không khỏi sợ hãi toàn thân run rẩy, cô cắn chặt môi dưới mất đi huyết sắc, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng mà nước mắt lại giống thủy triều giống như vọt tới vành mắt, ào ào phát tiết ra.

Hiện trường, nhất thời một mảnh tĩnh mịch.

Cho đến lúc này, Mã Hạ Lan mới phát hiện chính mình lỡ lời, vội vàng che miệng lại, không dám nói nữa.

Vẻ mặt Quyền Thiên Sóc xanh mét, thu hồi cái nhìn chằm chằm mẹ, lập tức đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng bất kể anh lau như thế nào, nước mắt thương tâm kia vẫn rơi không ngừng. Một giọt nước mắt trong suốt giống như trân châu rơi lên trên tay của anh, nhưng tim của anh, lại như là bị nước nóng làm cho phỏng.

"Đừng khóc." Ở sâu trong con mắt đen bao hàm thương hại nồng đậm, anh muốn ôm cô vào trong lòng an ủi, nhưng mà anh vừa mới có động tác, bỗng nhiên cô lại tránh ngực của anh, đứng dậy chạy đến phía sau sô pha.

Tầm mắt mọi người lập tức đi theo cô chuyển động một vòng.

"Tiểu Kỳ?" Quyền Thiên Sóc lập tức đứng lên.

"Không nên lại đây!" Cô lớn tiếng kêu lên, khuôn mặt nho nhỏ che kín nước mắt, lộ ra vẻ đáng thương. "Anh không nên lại đây, tôi chỉ là có chút không khống chế được cảm xúc, chờ tôi khóc xong, sẽ không sao!" Cô vừa hô, nước mắt lại vừa rơi xuống càng dữ, vốn không giống cô nói cảm xúc không khống chế được.

Ngày thường cũng không thấy cô lớn tiếng qua, lúc này lại khóc thảm thương như vậy, Quyền Thiên Sóc lòng nóng như lửa đốt, không khỏi đi về phía cô, chỉ là anh mới đi ba bước, cô liền nhanh chóng lui sáu bước lớn, trong quá trình còn xém chút té ngã, làm anh sợ tới mức không dám tiến lên phía trước.

Mã Hạ Lan tràn đầy áy náy, không nhịn được cũng đứng lên.

"Tiểu Kỳ, con đừng thối lui." Lui nữa sẽ ra khỏi cửa, nếu người chạy thì làm sao bây giờ? "Chuyện cũng không nhất định sẽ trở nên tệ như vậy, tóm lại bác gái ——À, mẹ nhất định sẽ kêu A Sóc cho ngươi một cái công đạo, nhưng trước hết con nên qua đây, chúng ta nói cho hết lời được không? "

Vưu Vịnh Kỳ liên tục lắc đầu. "Con không cần anh ấy cho con công đạo, dì Quyền, con, con, con, con ——" nói ra rất nhiều cái con, cuối cùng cũng cô nói ra ý nghĩ trong lòng. " Con không muốn kết hôn với anh ấy. . . . . ."

Không ngờ tới cô sẽ nói ra một câu sấm sét giữa trời quang như vậy, tất cả mọi người ở trong nháy mắt thay đổi sắc mặt. Sắc mặt Quyền Thiên Sóc xanh mét, còn Mã Hạ Lan vỗ ngực, liên tiếp hút không khí.

"Con, vì sao con không muốn kết hôn? " Một người muốn thoát hôn đã đủ bi thảm, người kia thế nhưng còn từ chối kết hôn?! Trời, đầu bà thật choáng váng, bà suýt té xỉu.

Vưu Vịnh Kỳ khóc nức nở.

"Chuyện tối hôm qua con biết, con nên chịu trách nhiệm, nhưng mà ̣ —— nhưng mà ̣Thiên Sóc đã có bạn gái, bọn họ là thật lòng yêu nhau, con thật sự không thể kết hôn với anh ấy. " Ô ô, dù sao dì Quyền cũng biết chân tướng sự việc, cô cũng không có gì băn khoăn, nếu cô đã không thể cướp đoạt người yêu của người khác, cô bằng lòng tác thành hai người bọn họ.

"Bạn gái?" Vẻ mặt hai vợ chồng hoang mang, không nhịn được nhìn về phía con trai. "Con khi nào thì có bạn gái?" Bọn họ vẫn nghĩ công việc chính là bạn gái của A Sóc.

Quyền Thiên Sóc cũng không hiểu ra sao. Mấy ngày nay, anh ngoại trừ làm việc thì chỉ còn ở cùng một chỗ với cô, cô nhìn thế nào mà lại nói anh gặp gỡ phụ nữ khác?

Cau mày, anh nhìn cô gái nhỏ khóc rất đau buồn, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một loại ý tưởng quỷ dị —— chẳng lẽ mấy ngày nay cô liều chết trốn tránh anh, vì nguyên nhân này?

"Nói rõ ràng, ai là bạn gái của anh ?" Anh lập tức chất vấn.

Vưu Vịnh Kỳ xót thương nhìn anh, càng nghẹn ngào nghiêm trọng, cô cúi đầu, vừa khóc một hồi lâu, mới lẩm bẩm ra cái họ.

"Chính là Diêu tiểu thư ."

"Diêu tiểu thư nào?"

" Chính là người trên báo thường hay xuất hiện, trong lòng anh biết rõ, còn làm bộ ngu sao?" Ô ô, dù sao cô cũng chỉ là lá chắn, hiện tại lá chắn đã mất đi giá trị lợi dụng, vì sao anh không nói rõ ràng sự việc này!

Quyền Thiên Sóc cau mày rất chặt, họ Diêu ở Đài Loan một đống, trời mới biết cô nói phụ nữ nào!

Con mắt đen híp lại, anh gắng hết sức kiềm chế suy nghĩ tiến lên lay động bả vai của cô, ra lệnh cô nhanh chút nói rõ chuyện này, cứng ngắc mở miệng: "Không nên chỉ nói họ, nên nói cả tên, một chữ cũng không được nói sai."

Vưu Vịnh Kỳ mặc dù đau lòng, nhưng lại cảm thấy tức giận với anh. Anh chơi đùa với cô cũng xem như xong, làm sao có thể ngay cả Diêu Ty cũng không để ở trong lòng!

"Ô ô, anh là đồ trứng thối, tôi nói tất nhiên là Diêu Ty!"Cô khóc lớn hơn nữa." Những năm gần đây, Diêu Ty với anh truyền ra nhiều tin đồn như vậy, anh dám nói cô ấy không phải bạn gái của anh? Lần trước, cô ấy còn ở nhà anh mà!"

"Diêu Ty? !"

Tất cả mọi người choáng váng, đặc biệt là Quyền Thiên Sóc trợn mắt há hốc mồm.

Đầu anh thông minh lanh lợi nhìn xa trông rộng, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hiện ra một màu trắng xóa, mà Vưu Vịnh Kỳ lại không chú ý tới ngu ngơ của anh, trách mắng thương tâm.

" Cô ấy còn gọi anh là thân ái, còn nói anh đừng nhớ cô ấy quá, cô ấy thích anh như vậy, làm sao anh có thể quên mất!"

Ô ô, chuyện lúc đó, cô còn nhớ rõ ràng. Cũng bởi vì Diêu Ty từng đối xử cô rất tốt, cô mới không dám thừa nhận chính mình yêu anh.

Cô đã nhường nhịn đến nước này, anh tuyệt đối không thể phụ lòng Diêu Ty !

Vưu Vịnh Kỳ vừa hít thở sâu, vừa lau nước mắt, ngay lúc cô tính mở miệng đề nghị Mã Hạ Lan thay Diêu Ty làm chủ, cửa vốn đóng chặt bị người khác đẩy ra.

Theo ánh sáng ảm đạm tiến vào, gió lạnh cũng theo đó lập tức tự ngoài thổi vào, khoảng cách Vưu Vịnh Kỳ gần cửa nhất chịu không được rét lạnh, không khỏi lui người nhanh chóng về đến góc tường.

" Leng keng, Thân ái, tôi đã trở về! Hả! Làm sao tất cả mọi người đều ở đây?" Ngoài cửa, một người con gái xinh đẹp bỗng nhiên kéo hành lý nhảy vào phòng.

Là Diêu Ty!

Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Vưu Vịnh Kỳ cảm thấy mình máu đông lại trong nháy mắt.

Cô nhìn Diêu Ty tiện tay bỏ hành lý, niềm nở chạy đến Quyền Phương Trí và Mã Hạ Lan, cũng nhanh chóng hôn trên mặt hai người một cái, tình cảm tốt giống như là người một nhà. Hôn xong vợ chồng nhà họ Quyền, cô nhanh chóng xoay người, tiếp theo hoạt bát đi tới trước mặt Quyền Thiên Sóc ——

Bỗng nhiên Quyền Thiên Sóc lạnh lùng bật ra một câu:" Em là em họ của tôi hay là bạn gái của tôi?"

Diêu Ty sửng sốt, theo trực giác nói:" Đương nhiên là tôi là em họ của anh, anh họ, cuối cùng anh điên rồi sao?"

Em họ?

Vưu Vịnh Kỳ mở to mắt, trong nháy mắt đã quên rơi lệ.

"Vậy vì sao em tuyên bố với bên ngoài chúng ta là tình nhâ?"

"Á. . . . . . Lại có tin đồn về chúng ta?" Diêu Ty lập tức chột dạ nháy mắt mấy cái. "Khà khà! Anh đừng luôn so đo như vậy, anh cũng biết đây chẳng qua là một loại thủ đoạn tuyên truyền, nếu không có chút tin tức, giá trị con người của em thực dễ dàng xuống thấp."Cô ngập ngừng giải thích, nhưng một tiếng thở dốc mỏng manh, lại hấp dẫn lực chú ý của cô.

Cô quay đầu, lúc này mới phát hiện tồn tại của Vưu Vịnh Kỳ.

"Hả, là cô! Cô như thế nào cũng ở đây?" Hiển nhiên, cô ấy còn nhớ rõ cô. "Hả! Sẽ không phải là cô bị dì tôi bắt gian tại trận đó chứ?" Cô ấy nhanh mồm nhanh miệng, nhớ tới âm mưu nhỏ lúc trước, liền không nhịn được buột miệng cười.

Bên cạnh, vợ chồng họ Quyền lập tức che mặt rên rỉ.

"Quả nhiên là em giở trò ." Quyền Thiên Sóc xụ mặt, cố ý bẻ đốt tay răng răng.

Tiếng cười bỗng dưng kết thúc, Diêu Ty lúc này mới phát hiện mình lỡ lời!

Hỏng bét, làm sao mình có thể không cẩn thận như vậy?Bản thân mình lợi dụng tài hoa của anh họ để đánh bóng tên tuổi, mình không đánh đã khai, khai ra chủ mưu phía sau màn, anh họ nhất định sẽ làm thịt mình, nhất định phải nhanh chút trốn ——

"Á!Anh làm cái gì?" Tránh ở góc tường, Vưu Vịnh Kỳ bỗng nhiên phát ra một chuỗi kinh hô. "Anh, anh anh anh không nên đến đây, anh không nên —— á! Á!" Cô vừa hô vừa lui, không rõ Quyền Thiên Sóc làm sao có thể đột nhiên nhằm về phía cô.

Quyền Thiên Sóc đương nhiên không có khả năng bỏ qua cô, anh tăng nhanh bước chân, dễ dàng bắt được cô.

"Xem ra chúng ta nên nói chuyện thật tốt." Anh trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng.

Vưu Vịnh Kỳ sợ tới mức lập tức giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy đỏ bừng khó chịu nổi.

"Tôi không muốn nói với anh, tôi, tôi ——"

Anh vắt lên nụ cười nguy hiểm, rất nguy hiểm, khiêng cô đang giãy dụa không ngừng lên vai, tiếp theo nhanh chóng xoay người.

"Tất cả mọi người rời đi căn nhà này!" Anh ra mệnh lệch cho ba người.

" Không nên! dì Quyền, chú Quyền, cứu mạng! "Vưu Vịnh Kỳ sợ tới mức vội vàng mở miệng cầu cứu, cô một tiếng la lên, không khỏi làm cho hai vợ chồng vắt mày lo lắng.

"A Sóc, có chuyện thì từ từ nói, con đừng ——"

"Hiện tại lập tức rời đi, nếu không các người cả đời đều đừng nghĩ nhìn thấy con kết hôn!" Anh bình tĩnh đe doạ, chuyên tấn công nhược điểm của hai, mà chiêu này quả nhiên đặc biệt hiệu quả.

Tuy rằng bức hôn chưa thành công, nhưng sự việc luôn luôn nặng nhẹ, bọn họ đương nhiên không thể thực xin lỗi lương tâm của mình ——

"A Sóc, con vịt miệng cũng không thể làm cho cô ấy chạy thoát, con nghìn vạn lần phải đối phó sự việc, ít hôm nữa kì hạn lại nói cho chúng ta một tiếng, mẹ và ba con nhất định lập tức đi đề nghị kết thông gia." Hai vợ chồng rất nhanh liền làm ra quyết định.

Đơn giản dặn dò thủ tục liên quan, hai người liền lập tức lôi kéo Diêu Ty không hiểu gì hết ra khỏi cửa lớn, cũng không quay đầu lại mà chạy.

Lúc vợ chồng họ Quyền lôi kéo Diêu Ty bỏ chạy, cô đã bị Quyền Thiên Sóc khiêng lên lầu hai.

Dọc theo đường đi, cô giãy dụa khong ngừng, ngay cả không ngừng đánh sau lưng anh, nhưng mà thân thể anh cướng tráng, vốn không để công kích của cô vào mắt, đẩy cửa phòng ra, sau đó quăng cô lên giường.

Đập vào tấm nệm mềm mại, không làm cho cô ngã đau, nhưng cũng chấn động làm cô choáng váng đầu hoa mắt, còn chưa lấy lại thăng bằng, anh lại đè ép lên.

Anh cao lớn mà cường tráng, khí thế dồi dào như núi, nháy mắt ép tới cô không thể động đậy, nhưng lại khéo léo không làm cô đau, toàn thân trên dưới của hai người gần như dính với nhau một khối, cô liên tiếp hút không khí, xấu hổ đến ngay cả đầu ngón chân cũng cong lên.

"Thả tôi ra, anh mau thả tôi ra." Cô thấp giọng la hét, nhớ tới bản thân và anh trần như nhộng ngủ nguyên buổi tối trên cái giường này.

"Em đừng hòng."

"Anh,làm sao anh có thể như vậy!" Mặt cô đỏ hoảng sợ la lên.

"Vì sao anh không thể ?" Bên ngoài anh cười nhưng bên trong không cười, nhanh chóng giam hai tay không an phận của cô lên trên đầu. "Sự thật chứng minh, Diêu Ty chỉ là của em họ của anh, hiện tại em còn có thể nói cái gì?"

"Em.... Á.... ...." Vưu Vịnh Kỳ nghẹn lời, không lời nào để nói.

Mặc dù có người thường nói tin tức trên báo chí thường xuyên làm giả, nhưng mà làm soa cô đoán được, Diêu Ty lại là em họ của anh! Thậm chí tất cả tin đồn đều là giả?!

Mà cô một lòng vì thành toàn cho anh và Diêu Ty, thật sự cố nén đau lòng, không ngừng trốn tránh anh, thậm chí bởi vì vậy mà khóc --

" Nếu em không còn lời nào muốn nói, vậy đến lượt anh nói." Quyền Thiên Sóc ý cười thêm sâu, tay phải rảnh rỗi bỗng nhiên vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi của cô, chậm rãi đi tới ngọn núi mềm mại của trước ngực của cô.

"Á!" Bỗng cô trừng mắt nhìn, nhạy cảm nhận thấy được anh làm càn. "Anh --anh muốn làm cái gì?" Cô mặt đỏ như ráng mây hồng, thân thể mềm mại không xương, bởi vì xoa nhẹ của anh mà run nhè nhẹ.

"Chuyện anh muốn thì còn rất nhiều." Anh cúi đầu xuống, chóp mũi gần như chạm vào cô, con mắt đen đặc biệt tối tăm rõ ràng thấy được ảnh ngược của cô. "Bất quá anh muốn biết nhất là, vì sao em không nhận điện thoại của anh." Đại hội bức cung bắt đầu.

" Tôi. . . . ."

"Em có biết hay không, anh nhớ em nhớ đến sắp điên rồi."

" Á. . . . ." Cho dù cả đầu bởi vì cảm giác anh đem lại mà có chút mê man, nhưng mà nghe thấy anh thẳng thắn thừa nhận nhớ cô, cô vẫn là có chút mừng thầm.

Cắn môi dưới, cô cố gắng kiềm chế dục vọng muốn rên rỉ, không dám thừa nhận, kỳ thật cô cũng rất nhớ anh.

"Mà em, chẳng những không tiếp điện thoại của tôi, còn chạy đi uống rượu với đồng nghiệp." Anh tiếp tục kể lể tội trạng, hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được cô ở trước mặt đàn ông khác lộ ra vẻ say rượu câu hồn người. Đó là xinh đẹp thuộc về anh, ai cũng không thể ngấp nghé.

" Không phải em cố ý, là bọn họ ép buộc em uống." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng lúc càng đỏ.

" Bọn họ ép buộc em uống, em liền uống, chẳng lẽ em không biết trốn sao? Em có biết em thiếu chút nữa hay không --" anh đúng lúc ngừng, cẩn thận không nói hết lời, không đành lòng để cho âm mưu dơ bẩn để lại trong lòng cô làm cô lo lắng. "Tóm lại, em tốt nhất thành thật cho anh, đêm qua, người đàn ông đó là ai?"

"Đàn ông?" Đôi mắt sương mù chớp chớp. "Ai?"

" Chính là đan ông tối hôm qua ngồi bên cạnh em, lần trước trong phòng ghi âm, cũng là người gần em nhất, em luôn tránh né anh, lại luôn cùng anh ta ở cùng một chỗ, em thích anh ta?" Anh cắn răng, lộ ra nụ cười âm trầm.

"Em mới không có thích anh ta, anh ta chỉ là đồng nghiệp của em." Cô nhanh chóng phủ nhận.

" Nhưng mà anh ta thích em."Anh nói thẳng.

Cô lộ ra vẻ mặt xấu hổ, im lặng một lát, mới lại lên tiếng.

"Em biết, cho nên em vẫn luôn tránh né anh ta, ngày hôm qua chỉ là một cái ngoài ý muốn." Dừng lại, cô nhịn không được ngượng ngùng bổ sung: "Anh không cần hiểu lầm, em thật sự không có gì với anh ta."

"À, thế còn anh?" Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, anh không nhịn được gợi lên khóe miệng, cúi mặt càng xuống.

Anh dùng chóp mũi cọ gò má non mềm của cô, thở ra mỗi một khí nóng, đều mãnh liệt kích thích giác quan của cô. Vốn tay phải khoác trước ngực, cũng bắt đầu không kiềm chế được nóng lòng đi xuống.

Cô nhẹ nhàng thở, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được truyền ra vài tiếng rên rỉ mềm mại.

"Ưm. . . . . Tay anh, không cần. . . . ."

Anh không để ý tới cô, mô tả đường cong quá khêu gợi của cô, tiếp theo anh đưa bàn tay lớn chui vào áo của cô, lúc bàn tay thô ráp của anh tiếp xúc mềm mại của cô, anh cảm giác được có dòng điện rất lớn quét qua bọn anh, thậm chí cô vì anh run lên một cái thật mạnh, con mắt đen sâu nháy mắt sáng ngời giống như ngọn lửa.

"Em thích anh sao?" Anh gợi lên khóe miệng, không nhịn được cúi đầu xuống hôn môi ngọt ngào của cô.

"Em . . . . ." Tiếng thở dốc tăng thêm, cô cảm giác thân mình như là bị người khác đốt lửa, nóng đến cô sốt ruột không yên.

Cô biết tình thế trước mắt rất nguy hiểm, cũng biết chính mình nên mau chóng từ chối anh, nhưng mà cô nhưng không cách nào khống chế tình cảm của mình, sau khi cô biết được Diêu Ty là em họ của anh, tim của cô nhảy lên mừng như điên.

Chứng minh rất rõ ràng, cô không chỉ là thích anh, cô vốn là yêu anh, nhưng mà tính phụ nữ thuộc loại rụt rè, lại làm cho cô chậm chạp không dám mở lời biểu lộ rõ ràng.

" Nói, nói em thích anh, nói em yêu anh." Anh giống cái ác ma ham muốn thỏa mãn, tuy rằng sớm cảm nhận được tâm ý của cô, nhưng lại muốn chính tai nghe cô nói rõ.

Anh gian ác đem môi lưỡi dao động vành tai mẫn cảm của cô, một lần lại một lần hôn môi cô, thậm chí được voi đòi tiên vuốt ve beilei của cô(beilei là nguyên văn của TG, ko biết nó là gì), ý đồ dùng ma sát khiêu khích buông lỏng phòng ngự của cô, dụ dỗ có nói lời thật lòng.

Vưu Vịnh Kỳ trúc trắc hiển nhiên không phải là đối thủ của anh.

Cô mới nếm thử tình yêu, đối với khác phái căn bản là hoàn toàn không biết gì cả, mà ngay cả nụ hôn đầu tiên đều là hiến cho anh, chỉ cần anh một cái ánh mắt dụ dỗ, có thể dễ dàng làm cho cô lòng dạ rối bời, huống chi là khiêu khích như vậy?

Cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến đỏ tươi phun ra càng nhiều tiếng rên rỉ, da thịt tuyết trắng bởi vì anh nhiệt tình âu yếm, hiện đầy đỏ bừng say lòng người, anh vừa hôn cô, vừa ở bên tai cô không ngừng nỉ non lời yêu, làm cô khó nhịn lắc lắc thân thể, thần trí mơ mơ màng màng.

Ngay lúc cuối cùng cô mở miệng nhỏ nhắn, tính khai ra tất cả thì một số hình ảnh lại bỗng nhiên hiện lên trong đầu --

Đó là trên báo, ảnh chụp anh với phụ nữ khác thân mật.

Trừ bỏ Diêu Ty, anh còn cùng rất nhiều phụ nữ truyền ra nhiều tin đồn nữa!

Đầu óc thiếu chút nữa hóa thành một ao xuân thủy, nháy mắt bắt lại một ít lý trí quay về. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêng sang một bên, bỗng nhiên né tránh anh hôn môi.

"Á. . . . . . Đợi chút!"

"Anh không muốn chờ." Anh thở thật mạnh, không thể tin được cô sẽ ở lúc này trốn tránh.

Tối hôm qua nếu không phải lo lắng cho tình trạng thân thể của cô, anh đã sớm muốn cô. Phụ nữ mà mình yêu dấu đang nằm trong lòng, anh lại chỉ có thể giống cao tăng khổ tu áp chế dục vọng dâng trào, thuần khiết cùng cô ngủ dưới một cái chăn, thậm chí vì đạt tới một chút "Mục đích", cũng không thể ở sáng sớm yêu cô.

Nay, thật vất vả mới giải trừ hiểu lầm, cuối cùng cô lại trở về ngực của anh, đương nhiên anh không muốn đợi lát nữa, trời mới biết dục vọng của anh sớm đã vượt qua giới hạn có thể kiềm chế.

Lông mày rậm nhíu lại, anh càng thêm ra sức dụ dỗ cô, Vưu Vịnh Kỳ tự nhiên là không địch lại cám dỗ của anh, mê say ngâm khẽ, nhưng những ảnh chụp này lại từ đầu đến cuối không bỏ qua được, vì thế cô lại bắt đầu giãy dụa.

" Thiên Sóc, đợi chút! Em, em có lời muốn nói. . . . ."

Anh thất bại rên lên." Tới cùng em muốn nói cái gì?" Vừa mới kêu cô không được nói, hiện tại lại có vấn đề gì? Thân thể to lớn bởi vì kiềm nén dục vọng quá độ, mà trở nên vừa chặt vừa lạnh.

Anh chôn mặt vào gáy của cô, cả người yếu ớt suýt nữa nhanh chết rụng.

"Á. . . . . Anh không sao chứ?" Cho tới bây giờ không thấy bộ dáng yếu ớt của anh nhưu vậy, Vưu Vịnh Kỳ vừa thẹn vừa lo lắng, không nhịn được hoạt động thân hình, muốn nhìn một chút tình huống của anh.

" Không nên lộn xộn, nói thẳng trọng điểm!" Anh phát ra tiếng gầm nhẹ, không thể chịu đựng được khiêu khích vô ý của cô.

" Thực xin lỗi, nhưng là em muốn biết rõ ràng. . . . . ." Cô cắn môi dưới, không xác định chính mình có nên nói ra nghi vấn trong lòng hay không? Dù sao cô cũng không phải bạn gái của anh, thậm chí cô còn chưa có thổ lộ với anh nữa.

" Nói." An khó nhịn thúc giục.

"Em thật sự có thể nói sao? Nhưng mà em -- ừm, em --"

" Chết tiệt, em nói mau!" Anh không nhịn được rống to, nhưng trên thực tế, thực ra anh càng muốn làm là hung hăng ngăn chặn miệng của cô, chặn lại cô tiếp tục tra tấn anh, nhưng hết lần này tới lần khác anh đáng chết vô cùng yêu cô, không thể ở thời điểm cô kháng cự, ép buộc cô nhận dục vọng của mình, cho nên anh chỉ có thể nghiến răng nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại!

Vưu Vịnh Kỳ không nhìn thấy nỗi thống khổ của anh, đương nhiên cũng không hiểu rõ giày vò của anh.

Cắn môi dưới, cô bắt buộc chính mình xem nhẹ thở dốc và nóng rực của anh, tập trung tinh thần nhớ lại tin đồn bao năm qua của anh, lưỡng lự trong chốc lát, mới sợ hãi mở miệng.

" Thôi Diễm Diễm là bạn gái của anh sao?"

Quyền Thiên Sóc bắt đầu hoài nghi, chính mình sẽ bởi vì dục vọng không được đáo ứng mà chết.

Trời! Cô rốt cuộc muốn tra tấn anh tới trình độ nào mới có thể bằng lòng? Đã là lúc nào rồi, thế nhưng cô còn hoài nghi anh có bạn gái khác?! Nếu anh để cái ả đàn bà Thôi Diễm Diễm kia làm bạn gái, vậy anh nhất định là điên rồi!

"Không phải!" Anh gào thét.

"Thế Hà Tư Phàm thì sao?" Cô lại hỏi tiếp.

Quyền Thiên Sóc suy nghĩ thật kỹ, mới nhớ tới có phụ nữ từng lợi dụng quan hệ công tác, đánh chết cũng không buông theo đuổi anh, thậm chí đút lót Cẩu Tử( nhà báo) biên soạn ra tin đồn không thật, kết quả bị anh bị knockout, không bao giờ có thể ở giới nghệ thuật sinh sống nữa, đàn bà kia tựa hồ tên là Hà Tư Phàm.

"Không phải!" Anh như cũ gào thét.

" Vậy, Cầm Tâm đâu? Linh Trăn? Còn có Trần Hinh Hinh. . . . ." Một chuỗi, một xâu, cô giống như điểm danh, lần lượt nói ra rất nhiều tên.

Quyền Thiên Sóc càng nghe càng phát hỏa, càng nghe càng thống khổ, hận không thể dùng môi phủ kín lải nhải của cô.

Trời mới biết cô nói những phụ nữ kia tất cả đều là mỹ nhân rắn rết của giới nghệ thuật, vì nổi danh, những đàn bà đó chuyện gì cũng làm được, cái gì tin đồn vô dụng, tất cả đều là nói dối và âm mưu, cô gái nhỏ này vì sao không dùng đầu suy nghĩ một chút, anh ngay cả ngủ đều không có thời gian, ở đâu ra nhiều thời gian đi chơi đùa đàn bà!

Không chịu được hoài nghi của cô, anh hít sâu một hơi, dường như phát tiết ngẩng đầu rống to --

" Mẹ kiếp, anh ngay cả em đều không xong, làm sao có thể có đàn bà khác!"

"Nhưng mà phóng viên nói --"cô vẫn là có chút bất an, bởi vì bọn họ thân phận bối cảnh thật sự cách rất nhiều.

"Anh con mẹ nó mặc kệ đám Cẩu Tử đó nói gì!" Anh nhanh chóng ôm lấy cô, nhịn xuống xúc động muốn lay động bả vai của cô, cắn răng thận trọng mà điên cuồng nói: "Nếu em để ý quá khứ của anh, anh không có gì để nói, nhưng sau khi nhận thức em, bên cạnh anh chỉ có em, trong mắt cũng chỉ có em, chỉ có em có thể chọc giận anh, ảnh hưởng anh, chết tiệt anh vô cùng yêu em, chẳng lẽ em không nhìn thấy sao?"

Vưu Vịnh Kỳ cả người ngây ngẩn, không chỉ là vì anh nói rõ, mà còn bởi vì trong mắt anh, trên mặt kia còn có đau khổ và thất bại.

Anh luôn ở trên cao như vậy, hăng hái, cô cho tới bây giờ chưa thấy qua anh lộ ra vẻ mặt như vậy, nếu như nói trong lòng của cô còn có một tia bất an và hoài nghi, đã ở trong nháy mắt này tất cả tan thành mây khói .

Anh nói anh yêu cô.

Anh nói anh vô cùng yêu cô.

Mà cô, cũng rất rất yêu anh, cô tình nguyện anh giống như bạo quân rống to kêu to, thậm chí giống kẻ độc tài vênh mặt hất hàm sai khiến cô, cũng không muốn anh lộ ra vẻ mặt như vậy.

Cắn môi dưới, cô sợ hãi đặt lên cánh tay anh, rất áy náy tựa vào lòng ngực của anh.

"Thực xin lỗi, anh không nên tức giận, em không có để ý quá khứ của anh, em chỉ là cảm thấy rất không an tâm." Cô mềm mại thẳng thắn.

Ở chỗ sâu nhất trong con mắt đen hiện lên một chút kích động, anh ôm chặt cô, thận trọng hứa hẹn đồng ý.

“Anh yêu em, đời này, anh tuyệt đối không làm em bị tổn thương."

Anh hứa hẹn làm cô rung động thật mạnh."Em biết."

"Vậy còn em?"

"Hả?"

"Em yêu anh sao?" Anh khàn giọng hỏi, cảm giác dục vọng hừng hực đột kích, nhưng trước khi yêu cô, thế nào anh cũng phải nghe được cô nói ba chữ kia.

"Em. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đã hồng, Vưu Vịnh Kì lại ngượng ngùng, nhưng mà dưới cái nhìn thâm tình của anh, cô đã từ từ có tự tin cùng dũng khí, bấu víu cánh tay anh, cô chậm rãi ngồi chồm xổm lên, tiếp theo chủ động dâng tăng một cái hôn môi.

Dưới tiếng thở dốc kịch liệt của anh, cả người cô nóng lên, dùng âm thanh rất nhỏ rất mềm, dán lên môi anh, lần đầu tiên trong đời tỏ tình ——

"Thiên Sóc, em yêu anh."

Tiếng thở dốc tăng thêm, Quyền Thiên Sóc rốt cuộc không thể kiềm nén dục vọng, bắt đầu hôn trả mãnh liệt.

Ngoài cửa sổ, một trận lại một trận gió lạnh thổi qua, nhưng trái tim bọn họ đều là nóng.

Tình nhân sẽ thành người thân, anh rốt cuộc chiếm được lòng của cô, mà cô cuối cùng là tin tưởng trái tim của anh, bọn họ tâm đầu ý hợp, cả đời cũng không tách ra.

Chung khúc (Khúc cuối)

Nửa năm sau, Vưu Vịnh Kỳ và Quyền Thiên Sóc cuối cùng cũng kết hôn , đáng tiếc là không như kế hoạch có con rồi kết hôn của Mã Hạ Lan, mà do Quyền Thiên Sóc rốt cuộc chịu không nổi đàn ông khác tìm đủ mọi cách dây dưa với Vưu Vịnh Kỳ.

Từ sau khi công khai tình cảm, cô tự nhiên cũng thành người được truyền thông yêu mến, nhân khí thịnh vượng vô cùng, cho dù là hoa đã có chủ, nhưng kiểu đẹp như cô, như cũ hấp dẫn ánh mắt thật sâu của đàn ông.

Dù sao chết cũng có thể cứu sống, huống hồ cô còn chưa kết hôn, bởi vậy luôn luôn có không ít đàn ông không biết sống chết, bí mật vụng trộm quấn quít lấy cô, ngay lúc đầu anh còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng mà sau khi một con ruồi bọ biến thành một tổ ruồi bọ, anh rốt cục phát điên .

Bởi vậy anh quyết định chấm dứt " Thời gian yêu đương" sớm hơn, dùng tốc độ nhanh nhất biến cô thành Quyền phu nhân.

Anh cố ý chuẩn bị hôn lễ đặc biệt hoành tráng, công khai mở tiệc chiêu đãi ba trăm bàn lớn, thậm chí cho phóng viên tự do quay phim chụp hình, vì để làm cho tất cả mọi người Đài Loan đều biết cô thuộc về anh .

Chiêu này đặc biệt hiệu quả, sau hôn kì nửa năm, nhân khí của cô rốt cục giảm mạnh, tuy nhiên ngẫu nhiên vẫn xuất hiện người theo đuổi không hề thức thời người, nhưng đều bị anh từng người giải quyết.

Nhìn trước mặt, cô gái nhỏ bưng chén cà phê tao nhã đi tới, Quyền Thiên Sóc nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, một tay tiếp nhận cà phê của cô, một tay nhanh chóng kéo cô vào lòng.

"Anh yêu em." Anh cúi đầu, câu hoặc cùng cô vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

"Anh như thế nào đột nhiên. . . . . ." Cô đỏ mặt, xấu hổ nói không ra lời, cho dù đã kết hôn nửa năm , phản ứng ngượng ngùng của cô như cũ giống như mới yếu nhau như vậy.

Ý cười anh sâu sắc, nâng cằm của cô lên, không cho cô trốn.

"Còn em?"

"Em . . . . ." Cô e lệ hạ mi, do dự trong chốc lát, mới thẳng thắn nói : "Em đương nhiên cũng yêu anh."

"Tốt lắm." Anh buông chén cà phê, tiếp theo ám chỉ, chỉ vào môi của mình."Sau đó thì sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, cô nhắm mắt lại, mới ấn ở trên môi của anh một cái hôn khẽ.

Từ sau khi bọn họ mến nhau, mỗi ngày đều như vậy, anh luôn yêu cầu cô nói một lời yêu cùng một cái hôn môi, cho dù sau khi kết hôn, cái thói quen này vẫn không có thay đổi, hơn nữa anh cũng càng lúc càng nhiệt tình với cô.

Nhớ tới hạnh phúc và xúc động mãnh liệt sau khi hôn, lòng của cô liền nhảy kịch liệt, thậm chí lặng lẽ chờ mong đến ban đêm ——

Á, không được, cô tới chỗ này không phải để miên man suy nghĩ, cô đến đây có chuyện rất quan trọng muốn nói cho anh nghe!

Ôm ngực đập không ngừng, cô có chút ngượng ngùng, có chút cẩn thận hỏi: "Thiên Sóc, kịch bản phim hoạt hình lần này, anh viết suông sẻ không?"

" Phi thường tốt." Anh mỉm cười, bàn tay to vẫn còn đnag xoa môi mềm mại của cô.

"Ồ." Cô nhịn xuống tê dại anh mang lại, tiếp tục hỏi: " Vậy tiến độ hôm nay, anh đã hoàn thành chưa?"

" Tiến độ vượt mức." Ngừng lại, anh không nhịn được hỏi lại:"Em vẫn là không muốn giúp nhân vật nữ chính lồng tiếng?"

Cô có nổi tiền là có đặc sắc và thực lực, nhưng từ lúc công khai kết giao với anh, vì tránh hiềm khích, cô không bao giờ giúp nhân vật quan trọng lồng tiếng nữa, chỉ nhận lồng tiếng một số vai phụ nhỏ.

Anh không đành lòng chôn vùi tài năng trời cho của cô, luôn muốn dùng tất cả biện pháp thuyết phục cô, nhưng từ đầu đến cuối không có hiệu quả.

" Không được, phim hoạt hình này rất dài, em chỉ sợ không có nhiều thời gian." Vưu Vịnh Kỳ quả nhiên lại cự tuyệt.

"Vì sao? Không phải là ba mẹ lại muốn em bồi bọn họ đi nơi nào đó chơi chứ?" Quyền Thiên Sóc không nhịn được nhíu mày.

Trước khi kết hôn, ba mẹ cực kỳ thích cô, năm lần bảy lượt hẹn cô về nhà ăn cơm, sau khi kết hôn, lại nghiễm nhiên xem cô là con gái của mình, bọn họ thích lôi kéo cô đi khắp nơi, thậm chí thường hay da mặt dày bồi cô về nhà mẹ đẻ, cùng ba mẹ vợ tán gẫu chuyện nhà.

Trình độ cướp người của ba mẹ là số một, mặc dù không đến mức chia cắt thời gian bọn họ ở một chỗ, nhưng cũng chiếm giữ không ít suy nghĩ của cô, điểm này, từ đầu đến cuối làm cho anh tương đối không vừa lòng.

" Không phải." Cô lắc đầu.

"Vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ trong công ty lại có người nói xấu?"

" Không ai nói xấu, các đồng nghiệp tốt với em lắm." Cô lập tức nói giúp nhóm đồng nghiệp, thật sự không dám để cho anh hiểu lầm.

Phải biết rằng anh là thần trong giới nghệ thuật, từ khi cô trở thành Quyền phu nhân danh xứng với thực, đừng nói là đồng nghiệp, mà ngay cả sếp cũng tìm mọi cách trọng đãi cô, nào có người dám nói xấu cô? Tất cả đồng nghiệp, chỉ sợ cũng chỉ có chị Lương từng chế giễu qua cô, nhưng mà một năm trước, chị Lương lại đột nhiên từ chức, mà ngay cả đồng nghiệp nam kia thích động tay động chân với cô cũng rời đi công ty, cho tới bây giờ, cô vẫn là không hiểu bọn họ làm sao có thể buông tha cho giấc mộng, rời đi giới lồng tiếng.

" Vây là vì cái gì?" Quyền Thiên Sóc quyết định đánh vỡ suy nghĩ của cô.

" "Đó là bởi vì. . . . . ." Cô đỏ mặt, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở nhiều lần, lại trước sau không trả lời được.

Anh không có không kiên nhẫn, sớm thành thói quen với ấp a ấp úng của cô, chỉ là lúc anh phát hiện chân mày cô mơ hồ để lộ ra hồi hộp thì không khỏi lập tức ngồi thẳng người.

Anh ôm cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Em có việc giấu giếm anh sao?"

"Em, em....." Cô nhìn anh, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cuối cùng cô cười e lệ, đơn giản cầm tay lớn của anh, dán lên bụng của mình, vô cùng vui sướng công bố đáp án chính xác." Thiên Sóc, em mang thai."

" Cái gì?" Anh chấn động thật mạnh, hoàn toàn không thể tin được chính mình nghe được cái gì.

Khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc vốn là hiện lên mừng như điên, sau đó là vui sướng cười ngây ngô, nhưng cuối cùng, vẻ mặt anh là khẩn trương ôm chặt cô. "Chuyện khi nào, làm sao em không sớm chút nói cho anh biết? Hôm nay em còn đi làm, còn chạy qua đường cái, liên tục đi lên đi xuống cầu thang, Trời! Tối qua anh thậm chí còn đối với em ——"

Cô khẩn cấp chấm nhẹ môi anh, không cho anh nói ra những chuyện làm cô thẹn thùng.

"Không phải em cố ý, em cũng hôm nay mới biết, bác sĩ nói, em mang thai sáu tuần."

"Bác sĩ nói. . . . ." Sắc mặt Quyền Thiên Sóc lập tức trở nên xanh mét. "Chết tiệt, em vậy mà lại gạt anh, một mình chạy đi gặp bác sĩ?!" Cô gái nhỏ này lại ném anh qua một bên!

"Em chỉ muốn cho anh kinh hỉ thôi mà!" Cô lập tức ôm lấy cánh tay của anh, làm nũng để trấn an tức giận của anh.

Anh cau chặt mày, tuy rằng không phải rất vừa lòng với lý do của cô, nhưng lại thất bại bởi vẻ mặt vô tội của cô.

" Ngày mai, anh lại cùng em đi gặp bác sĩ một lần." Anh nhanh chóng làm ra quyết định.

" Nhưng mà ̣em đã đi rồi." Cô không khỏi hoang mang nháy mắt mấy cái." Lẽ nào anh không tin phán đoán của bác sĩ kia sao?"

" Đương nhiên không phải. " Bỗng nhiên anh ôm cô bỏ lên trên bàn, tiếp theo cúi đầu dán lên bụng cô. "Anh chỉ là là muốn nhìn xem con của chúng ta." Cho dù mất hứng cô gạt mình tranh thủ đi bệnh viện, nhưng làm ba vẫn tràn đầy toàn thân của anh, làm cho anh không nhịn được giương cao khóe miệng.

Nhìn anh thật cẩn thận, như là quan sát cái gì trân bảo dán ở cái bụng của mình, một cỗ hạnh phúc rất lớn làm cho cô không nhịn được đỏ hốc mắt.

" Đứa nhỏ còn chưa có thành hình."

" Cũng thế, nó chính là đứa nhỏ của anh." Anh ngẩng đầu kiêu ngạo, đứng dậy ôm chặt vào cô trong lòng. "Anh rất vui mừng, cám ơn em."

"Em cũng rất cao hứng." Cô thâm tình ôm lại anh, chỉ biết anh sẽ thích loại kinh hỉ này. " Thiên Sóc, em nghĩ mình mang thai, cho nên mới không có ý định nhận lồng tiếng vai nữ chính, anh đừng lo lắng em sẽ bị người khác bắt nạt, em thật sự rất hạnh phúc." Người đàn ông này vì lo nghĩ cho cô, lại quên luôn bản thân.

"Anh biết."

" Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em." Anh nhắm mắt lại, cảm giác cô gái nhỏ trong lòng giống như Thiên Sứ mà Thượng Đế phái đến bên anh, cô làm cuộc sống của anh trở nên trọn vẹn.

Anh yêu cô, đến chết không thay đổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương