Thiếu nữ mười mấy tuổi, ôm gối đầu ngồi xổm trước TV, điên cuồng vì chàng trai đứng trên sân khấu hào quang tỏa sáng.

Cuộc sống ở trường buồn tẻ nhàm chán như vậy, đọc sách giáo khoa không xong, làm không hết bài tập, chỉ có anh giống như một luồng ánh sáng, trong lúc Giản Duy không hề chuẩn bị đột nhiên xuất hiện, chiếu sáng thanh xuân tẻ nhạt của cô.

Giản Duy mở to mắt, có thứ gì đó bỗng chốc chảy xuống từ hốc mắt, sửng sốt một lúc mới nhận ra là bản thân rơi lệ.

Cô hoảng sợ, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ khóc, vụt một cái lại đỏ mặt: “… Không, không phải như vậy, cái này là hiểu lầm, em không có ý định khóc…”

Giản Duy hoàn toàn không dám nhìn phản ứng của Giang Ngật, gần như là luống cuống tay chân lau đi, lại ngốc nghếch chọc phải mắt, đau đến mức nước mắt giàn dụa.

Đối diện truyền đến một tiếng thở dài, giống như xúc động, hoặc là cảm khái.

Trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy Giang Ngật mỉm cười với mình, không phải là vẻ mặt không hề quan tâm như vừa rồi, mà lộ ra vài phần nghiêm túc.

“Ừm, cảm ơn bạn. Bởi vì sự xuất hiện của bạn, hôm nay tôi rất vui.”

Giống như một đóa hoa lặng lẽ nở, cô nghe được âm thanh thỏa mãn thở dài của bản thân lúc mười ba tuổi.

Chặng đường sau đó không ai nói lời nào, Giản Duy biết rõ hai người phía trước đang quan sát mình, nhưng cô đã chẳng còn quan tâm. Lại Hiểu Sương rất nhanh lại gọi điện thoại tới, cô nhận điện cực nhanh, thấp giọng miêu tả tình huống của bản thân.

Một tiếng sau, xe chuyên dụng thuận lợi bỏ lại paparazzi, dừng lại ở đầu đường. Lâm Hạo nói: “Cô và bạn hẹn nhau ở đây à? Vậy tới chỗ KFC phía trước ngồi chờ đi, buổi tối con gái không nên đứng ở ngoài đường, không an toàn.”

Giản Duy gật đầu, trước tiên tự mình nhảy xuống xe, mới định đi lấy vali hành lý.

Nhưng mà đã có một bàn tay tới trước.

Ngón tay của người đàn ông cao gầy mạnh mẽ, cầm chiếc vali màu hồng trong tay, làm cho người ta mơ màng. Giang Ngật xách một cách tùy ý, đem nó đặt trước mặt cô.

Hai người đứng ở cửa xe, đêm hè ngay cả gió cũng có chút khô nóng, cô cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất: “Vậy em đi đây, anh mau lên xe đi ạ, đừng để người khác thấy …”

“Không muốn chụp ảnh sao?”

Giản Duy ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập sự khó tin. Cô cũng từng rối rắm nghĩ có nên xin chữ ký hay không, nhưng bởi vì quá thẹn thùng, vẫn không dám nói ra khỏi miệng.

Không nghĩ đến, anh lại chủ động nhắc tới…

Giang Ngật cảm thấy dáng vẻ này của cô có chút ngốc nghếch, không nhanh không chậm bổ sung: “Hay là, bạn đã có quá nhiều. Tùy tiện cắt một tấm chụp chung của tôi và Chu Bội Bội là có thể…”

“Nói đùa gì vậy!” Giản Duy nhanh chóng cắt đứt, một phát bắt được cánh tay anh, dường như sợ hãi anh đổi ý chạy trốn: “Chu Bội Bội là đồ dởm, sao có thể giữ lời! Chụp, chụp ngay lập tức!”

“…”

Chờ đến khi ngồi trong KFC, Giản Duy còn nghĩ tát mình một cái, lại dám nói ra lời Chu Bội Bội là đồ dởm, rốt cuộc là chỗ nào của cô có vấn đề!

Hiện tại đã gần mười một giờ, KFC không có ai, cô đeo khẩu trang tối màu ngồi ở vị trí không làm người khác chú ý, lấy điện thoại ra thưởng thức tấm hình chụp chung.

Đêm khuya trên phố không có người qua lại, mượn ngọn đèn vàng ấm áp trong xe, hai người đứng chung một chỗ. Lâm Hạo vốn định giúp bọn họ chụp, ai ngờ bạn fan girl nào đó đã dọn xong tư thế tự sướng, giơ tay lên nhắm ngay mình và Giang Ngật. Nhưng Giang Ngật quá cao, cô làm thế nào cũng giơ không đến góc độ thích hợp, gấp đến độ trán đổ mồ hôi. Cuối cùng Giang Ngật lấy điện thoại qua, tay phải đưa lên cao, cánh tay trái thả lỏng ôm lấy cô, nói: “Cười một cái.”

“Tách” một tiếng, Giản Duy thấy may vì mình không chớp mắt.

Cô nhìn người đàn ông trên màn hình, anh cười rất đúng mực, giống y như lúc cảm ơn cô. Giản Duy nhớ tới sự ga lăng của anh sau này, vốn phải thấy ngọt ngào, đột nhiên lại có chút buồn bã mất mát.

Lúc lầm tưởng cô là Chu Bội Bội, mặc dù anh lạnh lùng, lời nói cử chỉ lại là sự tự nhiên tùy ý đối với người quen. Khi biết được cô gái trước mặt là fan trung thành của mình, anh liền đổi sang một trạng thái khác. Có lẽ thân thiết, có lẽ ôn nhu, lại thủy chung cách một tầng kính, ngăn cách hai bên.

Ngón tay vuốt ve qua màn hình, Giản Duy đột nhiên sinh ra một cảm giác.

Thực ra bọn họ cũng không phải là người cùng một thế giới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương