Vì Sao Bé Nhỏ
Chương 20: Chương 20


Edit: Pinkie
Kể từ lần nói chuyện với bạn thân Hứa Oanh, sau đó tự nói trong lòng một lần nữa, Hàn Tinh Tinh đã ý thức kiềm chế không nghĩ về chuyện của Tạ Thần.

Hơn nữa, liên tiếp những ngày gần đây bận rộn công việc, rồi chăm sóc mẹ, toàn bộ tâm tư đều bị những chuyện khác chiếm cứ cho nên cũng không có thời gian và tinh lực suy nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ, công việc đã xong, mẹ cô cũng đã phẫu thuật thành công.

Tạ Thần lại đột ngột gọi điện thoại tới, tâm tư của cô lại bắt đầu thấp thỏm ngay lập tức.

Chính cô cũng không khống chế được.
Bởi vì suy nghĩ lung tung không kiểm soát được, chuông điện thoại vang lên rất lâu nhưng mà cô không nhận.

Đến cuối cùng điện thoại tự cúp thì cô mới định thần lại.

Nhìn màn hình điện thoại đen thui, cô lại vừa ảo não, vừa nhẹ nhàng thở ra.

Không ai nhận, tổng giám đốc Tạ hẳn là sẽ không tìm cô nữa…… Chuông điện thoại vang lên ngay lập tức như tát vào mặt cô.
Tạ Thần lại gọi tới.
Hàn Tinh Tinh mấp máy môi, không xuất thần giống như lần trước, mà cô lựa chọn nghe máy, vừa nghe vừa đi ra khỏi phòng bệnh.

Phòng bệnh này tương đối gần hành lang, sau khi ra khỏi phòng thì cô đi tới hành lang bên cạnh cửa sổ.

Chờ sau khi điện thoại kết nối xong, không đợi đối phương nói chuyện, cô đã mở miệng giải thích trước, “Tổng giám đốc Tạ, em đang ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ em.

Vừa rồi em mới đi ra ngoài mà không cầm điện thoại, ngài tìm em có chuyện gì không ạ?”
Dứt lời, Hàn Tinh Tinh lo lắng cắn môi.

Cô thực sự không có kinh nghiệm với việc trợn mắt nói dối này, may mắn là cách màn hình điện thoại, chứ nếu như đối mặt trực tiếp thì cô không chắc đã có dũng khí nói dối.
Tạ Thần chủ động gọi điện thoại tới, nghe như vậy thì mặt cứng lại, lời muốn nói lượn một vòng lại mắc cứng trong miệng, “Em ở bệnh viện? Mẹ em sao rồi, có khỏe không?”
Cuối cùng anh đã làm xong công việc, có thể về nước.

Gọi điện thoại cho Hàn Tinh Tinh thật ra là để nói cho cô chuyện này, sau đó hỏi cô có thể đến sân bay đón anh được không.


Sau khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Hàn Tinh Tinh, trong lòng anh rất háo hức muốn được gặp cô.

Nhưng mà Hàn Tinh Tinh lại nói đang ở bệnh viện để chăm sóc mẹ thì lời muốn nói bảo cô tới sân bay đón anh lại không nói ra khỏi miệng được.
“Rất tốt ạ! Mấy ngày trước mẹ em vừa làm phẫu thuật, ca phẫu thuật rất thành công, bà cũng bình phục rất nhanh, chỉ mấy ngày nữa thôi thì bà có thể xuất viện về nhà.” Hàn Tinh Tinh vừa trả lời vừa bẻ bẻ đầu ngón tay của mình.

Cô cụp mắt, nửa tựa người trên cửa sổ, mũi chân cũng không tự chủ vẽ vài vòng trên mặt đất.
Sau đó Tạ Thần nói cái gì, về cơ bản cô đều ừm, ah đáp lại.

Nói chuyện một hồi, vậy mà không hiểu sao lại cảm thấy có chút xấu hổ, đến mức sau khi Tạ Thần hỏi han quan tâm một phen về tình hình của cô xong thì Hàn Tinh Tinh lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi cúp máy, Tạ Thần nhìn điện thoại, mi tâm nhíu lại.

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh luôn cảm thấy Hàn Tinh Tinh hình như lạnh nhạt và qua loa với anh hơn so với trước kia? Có lẽ bởi vì nói chuyện qua điện thoại, hai người lại hơn một tuần không gặp, anh vì quá vội vàng nên mới sinh ra ảo giác chăng? Dù sao trước đó bọn anh không chỉ gọi điện thoại, thỉnh thoảng còn sẽ gặp mặt, so với những người khác thì cô nhóc kia vẫn thân thiết với anh hơn, không đến mức vừa mới đi không bao lâu thì lại đột nhiên lạnh nhạt với anh chứ? Thật sự không lý nào lại như thế!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn khó tránh khỏi có chút để ý.
Mặc kệ có phải là như thế hay không, chờ đến khi anh trở về sẽ biết ngay.

Nghĩ như vậy, anh lại càng thêm nóng lòng, lau xong tóc, thay quần áo rồi lại bắt đầu bật máy tính lên mở hội nghị qua video, còn nghỉ ngơi cái gì cơ chứ, nhanh chóng làm xong công việc thì có thể về sớm hơn một chút.
*
Một bên khác, sau khi cúp điện thoại, Hàn Tinh Tinh đứng ngoài cửa sổ một lúc rồi mới cất điện thoại, trở vào phòng bệnh.

Mẹ Hàn nhìn con gái đang đi vào, thăm dò hỏi, “Tinh Tinh, vừa rồi là ai điện thoại cho con đấy?”
Hiểu con gái không ai bằng mẹ, con gái của bà thì bà biết, có thể khiến cho con gái đơn thuần của bà lộ ra vẻ mặt lo lắng thì đủ để chứng minh, người mới vừa gọi điện thoại có ý nghĩa đặc biệt với con gái bà.

Điều này làm cho mẹ Hàn không khỏi suy đoán, có phải con gái đã thích người nào đó hay không? Nếu thật như vậy, mẹ Hàn cũng ủng hộ một trăm phần trăm.
Hàn Tinh Tinh đã sắp xếp được tâm trạng của mình, nghe vậy thì cười cười, “Là ông chủ của công ty con, nói với con một vài chuyện liên quan đến công việc ạ.”
Trên mặt cười, nhưng trong lòng lại rất áy náy, cô đang lừa dối hai bên rồi!
“Ồ, ông chủ à!” Mẹ Hàn nghe vậy thì rút lại tâm tư thăm dò, “Trước đó mẹ có nghe con nói, ông chủ của công ty con rất tốt, rất quan tâm con, vậy con phải làm thật tốt công việc mới được.

Mẹ ở đây không có việc gì, có cha con là được rồi, con về sớm lo công việc của mình đi!”
Hàn Tinh Tinh từ chối cho ý kiến, “Nói sau ạ!”
Nếu như có thể, cô vẫn hy vọng có thể chăm nom mẹ đến khi bà xuất viện, như thế thì cha của cô cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.


Nhưng vừa nghĩ như vậy, thì buổi chiều Hàn Tinh Tinh đã nhận được điện thoại của Phạm ca, bảo cô trở về, nói là có công việc muốn thương lượng với cô.

Hàn Tinh Tinh chỉ có thể rời đi, cũng may mẹ cô thực sự không còn vấn đề gì lớn, so với lần rời đi trước thì lần này cô đã yên tâm hơn rất nhiều.
Vừa về tới thành phố B, cô lập tức trực tiếp đến công ty.
Lúc đến văn phòng của Phạm ca thì anh ấy đang gọi điện thoại.

Hàn Tinh Tinh cũng không quấy rầy anh ấy, tìm một chỗ quen thuộc rồi ngồi xuống.
Sau khi gọi điện thoại xong, Phạm Chính Đạt ngồi xuống vị trí đối diện Hàn Tinh Tinh, gọn gàng dứt khoát nói, “Một bộ phim hậu cung của đạo diễn Đỗ sắp công khai casting diễn viên.

Bộ phim này chuyển thể từ bộ tiểu thuyết IP nổi tiếng, biên kịch là cô Trình Thiến nổi tiếng với những bộ phim quy tụ dàn diễn viên nổi tiếng.

Có hai người này hợp lực, ngay khi tin tức casting diễn viên vừa tung ra thì đã có rất nhiều nữ diễn viên cũng bắt đầu tích cực, mong muốn có được vai diễn tốt trong bộ phim này.”
“Đối với đạo diễn Đỗ mà nói thì ông ấy càng coi trọng hình tượng và thực lực của diễn viên hơn.

Gần đây em không lo lắng về nhiệt độ của mình, cho nên anh nắm lấy cơ hội giúp em tranh thủ thử sức một chút, mặc dù phần diễn không phải nhiều nhất nhưng mà nhân vật này rất đặc biệt, nếu diễn tốt thì tuyệt đối không lo lắng về chủ đề hot và nhiệt độ.”
“Em dành thời gian đọc tiểu thuyết nguyên tác một lần, nhân vật mà em phải chú ý kỹ là con gái của thừa tướng, tên là Mộc Yên Nhiên, muốn cưới Hoàng đế để làm quý phi.

Lúc đọc thì em chú ý nhân vật này một chút, tìm cách làm sao để diễn thật tốt nhân vật này.”
Sau khi Hàn Tinh Tinh gật đầu thì Phạm Chính Đạt tiếp tục dặn dò, “Thời gian tương đối gấp, em cần để tâm nhiều hơn.

Ba ngày sau đạo diễn Đỗ bắt đầu casting diễn viên, cho nên thời gian còn lại cho em không nhiều lắm.

Dự án chế tác tốt như thế này thực sự rất khó có được, em cũng là đúng lúc gặp phải cho nên phải nắm bắt thật tốt cơ hội này.”
“Vâng, Phạm ca, em đã biết ạ.

Em sẽ cố gắng tranh thủ.”
“Được, đối với em, anh luôn rất yên tâm.” Phạm Chính Đạt nhẹ gật đầu, sau đó lại nói, “Ảnh poster và quảng cáo đại ngôn của em chẳng mấy chốc sẽ được tung ra, đến lúc đó, nhớ kỹ chủ động tuyên truyền trên Weibo một chút.

Còn có, đối phương đưa cho em đồng hồ thì lúc nào cũng phải nhớ mang, đừng quên đó.”
Hàn Tinh Tinh giơ tay trái lên, lắc qua lắc lại, chiếc đồng hồ sáng bóng lộ trên cổ tay, “Em không quên, có mang đây này!”
Phạm Chính Đạt không khỏi cười, nghệ sĩ biết lo lắng như vậy thực sự không cần anh phải nhắc nhở nhiều, “Vậy thì không sao, lần này tìm em chủ yếu là nói chuyện này.


Em về đọc tiểu thuyết trước đi, đọc hết mà có chỗ nào không nắm chắc thì có thể tìm cô Lý để hỏi.”
Cô Lý chính là giáo viên dạy kỹ thuật diễn của công ty.

“Vâng, vậy em đi trước nhé?”
“Đi đi!”
*
Sau khi Tạ Thần đi công tác ở nước M trở về thì cũng không lập tức gặp được Hàn Tinh Tinh như anh nghĩ.

Không chỉ không thể gặp Hàn Tinh Tinh mà anh còn phát hiện, Hàn Tinh Tinh có vẻ như đang tránh anh.

Nhất là buổi sáng hôm sau khi trở về, lúc anh đang chờ thang máy, rõ ràng nhìn thấy Hàn Tinh Tinh ở chỗ ngoặt đi tới.

Lúc đó anh còn có chút vui mừng, đợi Hàn Tinh Tinh đi tới thì nói chuyện với cô.

Kết quả, Hàn Tinh Tinh nhìn thấy anh thì giống như thấy quỷ, vội vàng chạy xa, thậm chí còn không kịp đợi thang máy.

Mãi cho đến khi anh đi thang máy lên lầu thì cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tinh Tinh đâu cả.

Lúc ấy, Tạ Thần vô cùng bối rối! Anh thực sự không thể hiểu nổi, sau khi trở lại văn phòng, anh có chút hoang mang.

Ngồi vào bàn làm việc, anh cũng không làm việc ngay lập tức mà gọi điện thoại cho Hàn Tinh Tinh.

Anh thực sự muốn biết trước đó vì sao cô lại tránh anh!
Điện thoại được kết nối nhưng mà cũng lại chỉ vội vàng mấy câu đã cúp máy ngay.

Lần này không còn là ảo giác nữa rồi, Tạ Thần chân thực cảm thấy Hàn Tinh Tinh đang tránh anh.

Điều này khiến Tạ Thần hoàn toàn không có cách nào lý giải được, rõ ràng trước khi xuất ngoại còn rất tốt mà, làm sao mới đi công tác một chuyến trở về thì lại biến thành như thế này? Anh không nghĩ rằng mình đã làm bất cứ điều gì để khiến cô tránh mặt anh!!
Mới vừa nhận ra tình cảm trong lòng mình, còn chưa kịp cho người ta nhìn thấy thì đã phát hiện người trong lòng tránh mình như tránh tà.

Chuyện này làm sao có thể giải thích được rằng đơn giản chỉ là buồn bực, Tạ Thần thực sự bị làm khó.

Sau đó, mặc kệ anh có gọi điện thoại hay gửi tin nhắn thì hiệu quả vẫn không có khả quan gì.

Gọi điện thì luôn có cảm giác mình bị qua loa, gửi tin nhắn thì tốc độ phản hồi của đối phương không chỉ chậm mà nội dung cũng ngắn gọn.

Tạ Thần sắp phát điên rồi.


Anh cho rằng phải có lý do nào đó thì mới có sự thay đổi như vậy, nếu không thì không thể nào từ một người luôn tốt lại biến thành một người khó hiểu như vậy được?
Vì ý nghĩ này, Tạ Thần cũng không tiếp tục vội vàng tìm Hàn Tinh Tinh.

Hôm nay người đại diện của Hàn Tinh Tinh dẫn cô đi thử vai, anh gọi Trịnh Lai vào văn phòng.
Trịnh Lai vừa đến thì đã cung kính hỏi, “Tổng giám đốc Tạ, ngài tìm tôi có dặn dò gì không ạ?”
Hai tay Tạ Thần khoanh lại đặt trên đùi, sắc mặt lạnh nhạt không nhìn ra vui buồn gì cả, nói, “Nói cho tôi một chút, trong khoảng thời gian tôi đi nước M công tác, công ty đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan gì đến Hàn Tinh Tinh à!”
Trịnh Lai không còn cảm thấy ngạc nhiên trước sự quan tâm đặc biệt của Tạ Thần dành cho Hàn Tinh Tinh.

Sau khi Tạ Thần dứt lời thì cậu ấy cũng nhanh chóng trình bày có trật tự về tình hình gần đây của Hàn Tinh Tinh.

Tạ Thần nghe Trịnh Lai nói thì lông mày lập tức nhíu lại, bởi vì Trịnh Lai nói cơ bản đều là tiến triển công việc của Hàn Tinh Tinh, những cái này không cần cậu ấy nói thì Tạ Thần cũng tự biết.

Nhưng chuyện mà anh muốn biết thì hoàn toàn không nghe nhắc tới một chút xíu nào!
Cho nên Trịnh Lai còn chưa nói xong thì đã bị Tạ Thần cắt ngang, “Cái tôi muốn biết không phải là những thứ này.”
Trịnh Lai,” …… Vậy, tổng giám đốc Tạ, ngài muốn biết cái gì ạ?”
Tạ Thần đưa tay sờ chóp mũi, vẻ mặt có chút quẫn bách mà người khác khó có thể nhìn ra, “Tôi đã trở về mấy ngày, nhưng mà Hàn Tinh Tinh đều luôn vô tình hay cố ý trốn tránh tôi.

Tôi muốn biết nguyên nhân, tìm cậu là một biết tình hình một chút, có phải là công ty đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết không?”
Trịnh Lai, “……”
Cậu là trợ lý, không phải là chuyên gia tình cảm nha?! Nhưng mà sau khi tổng giám đốc Tạ nói cụ thể như vậy thì mặt cậu khẽ biến, hình như đã đoán ra được cái gì đó.

Trong công ty có tin đồn tổng giám đốc Tạ muốn bao nuôi Hàn Tinh Tinh đang lan truyền nhanh chóng, chỉ là không ai dám nói trước mặt tổng giám đốc Tạ.

Lúc tin đồn này dấy lên thì đúng lúc tổng giám đốc Tạ ra nước ngoài, cho nên không biết cũng là bình thường.

Nhưng mà Hàn Tinh Tinh là một người mới, không thể nào không đối mặt với những tin đồn này.

Trịnh Lai đoán chừng là có liên quan đến chuyện này rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ thúc giục của tổng giám đốc Tạ thì do dự một chút rồi Trinh Lai vẫn nói phán đoán của mình ra.

Tạ Thần, “……”
Lại còn có chuyện như vậy à?!

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương