Vì Quân Mà Sinh
-
113: Nghịch Lân
"Người tốt? Ha, ta khinh.
Du Ninh không có chuyện gì muốn nói với ngươi!" Nhìn xem sắc mặt Doãn Thiên Vũ, Dạ Minh chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Một kẻ vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ, nối giáo cho giặc như hắn nếu là người tốt.
Kia, y chẳng phải liền là người tốt trong người tốt rồi sao?
Ở bên cạnh, Quân Du Ninh chỉ nghiêm mặt, lẳng lặng quan sát Doãn Thiên Vũ, rõ ràng là đang tán đồng lời nói của Dạ Minh.
Đối diện với thái độ khinh thị của cả hai, thần sắc trên mặt Doãn Thiên Vũ liền càng thêm rét lạnh.
Song, rất nhanh, hắn cũng đã phì cười :"Không sao, ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta.
Vậy chúng ta liền không nói nữa..."
Dứt lời, Doãn Thiên Vũ liền nhấc chân, đem Dạ Minh đạp văng ra.
Sau đó, lại nhanh chóng bắt lấy bả vai của Quân Du Ninh, đem hắn kéo lên.
"Tam sư đệ, không thể không thừa nhận, ngươi quả thật liền là mỹ nam tử duy nhất có thể làm ta vừa nhìn liền cảm thấy tâm tình xao động, cũng không trách, có thể khiến nhiều kẻ ngu xuẩn vì ngươi hao tâm tổn trí như vậy."
"Trong đó, đã từng có ta."
Nhân lúc Quân Du Ninh không kịp chú ý, Doãn Thiên Vũ lúc này đã từ từ ôm chầm lấy hắn, đem hắn đưa đến bên bàn đá, ép buộc hắn ngồi xuống.
"Ngươi có biết không? Ngươi ở trong mắt ta, chính là trích tiên, là thần minh không thể xâm phạm." Mang theo nhu tình cùng mê luyến vuốt ve tóc đen rối bời sau lưng của hắn, ngữ khí của Doãn Thiên Vũ đã bắt đầu xuất hiện điên cuồng.
"Chỉ là, một bên muốn cúng bái, sùng kính ngươi.
Một bên, ta lại càng muốn hủy diệt ngươi, muốn để ngươi tháo xuống tư thái cao cao tại thượng đó, bị kéo vào trong vũng bùn, vĩnh viễn rời khỏi thần đàn."
"Thế nhưng, kẻ đáng chết đó xuất hiện." Cắn chặt răng, lúc này, trong mắt Doãn Thiên Vũ đã xuất hiện oán niệm vặn vẹo :"Chỉ cần nơi có hắn, ánh mắt ngươi liền sẽ không khống chế được, bị hắn thu hút đi."
"Hắn chính là một kẻ thất bại, bất kỳ ai liên quan tới hắn, đều sẽ phải tao ngộ bất hạnh.
Ngươi cũng không ngoại lệ, bị hắn kéo vào vực sâu, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện."
"Cho nên, ta hận.
Bởi vì dù vấy bẩn ngươi, đó cũng phải là chuyện do ta tới làm, mà không phải là hắn! Cho nên, hắn phải chết! Dùng tử trạng thê thảm nhất chết đi!"
"Cút." Lắng nghe những lời nguyền rủa độc ác này, Quân Du Ninh chỉ cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn, chỉ hận không thể đem miệng của Doãn Thiên Vũ đều khâu lại.
Dạ Minh chỉ là một kẻ đáng thương, bị vận mệnh đùa nghịch, một con cờ bị người điều khiển trong tay.
Tại sao y lại phải gánh chịu những lời thóa mạ như vậy?
Nếu là vì túi da mỹ lệ này, hắn thà rằng đem nó phá hủy.
Cũng không muốn vì một lý do như vậy mà bị xem thành cao thượng hơn y.
Một kẻ lớn lên trong kỹ viện, một thái tử Ma Giới bị người truy sát, ai lại cao quý hơn ai?
Chậm chạp buông Quân Du Ninh ra, nhìn thấy hắn nhắm mắt, tựa như lão tăng nhập định, không hề để ý tới mình.
Những năm qua đã sớm quen thuộc với việc này, Doãn Thiên Vũ cũng không cảm thấy tức giận.
"Sư đệ, ngàn vạn đừng nổi giận, sẽ tổn thương thân thể.
Ta đã cầu xin chủ thượng, đợi khi đại công cáo thành, ngài ấy sẽ đem ngươi ban cho ta."
"Ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi một tòa tiên cung.
Mặc dù tương đối thô sơ giản lược, không thể sánh bằng tiên cung thật sự được.
Nhưng không sao, chỉ cần ngươi vào đó sinh sống, dù là Đông Thi hiệu tần, cũng sẽ biến thành chân chính Tây Thi."
( Tây Thi mắc chứng bệnh đau tim, mỗi khi lên cơn đau tim liền sẽ chau mày lại.
Người hàng xóm ở phía đông (Đông Thi) thấy Tây Thi chau mày càng đẹp hơn nên cũng bắt chước ôm ngực mà chau mày.
Nhưng lại không biết rằng, mặt mày đã xấu xí, lúc nhăn mặt sẽ càng xấu xí hơn, làm người người hoảng sợ.
Nghĩa bóng: Bắt chước vụng về.)
"Ngươi thật sự đem ta xem thành thần tiên sống?" Đối với suy nghĩ của Doãn Thiên Vũ, Quân Du Ninh là thật sự không tài nào hiểu nổi.
Bởi vì hắn, là người, có máu có thịt.
Cũng không phải Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, hay là thần tiên trên cửu trọng thiên.
"Chuyện đó để sau hẳn nói.
Bây giờ, để ta thoa thuốc cho ngươi." Bây giờ nói những thứ này vẫn còn có chút sớm, nên Doãn Thiên Vũ cũng không quá mức chấp nhất.
Hắn từ trên khay gỗ cầm lấy một bình sứ, liền mở ra, đem thuốc bên trong bôi lên tay, cẩn thận thoa lên vết thương đã liền lại của người đối diện.
Chỉ là, ngón tay hắn vẫn còn chưa chạm tới được, liền đã bị đối phương tránh đi :"Ta bảo ngươi cút!"
Quân Du Ninh hất tay, trực tiếp liền đem bình sứ hất văng, không chút che giấu vẻ chán ghét trong mắt của mình.
Lúc này, nhìn xem hai tay trống rỗng, thần sắc trên mặt Doãn Thiên Vũ cũng ngày càng tối đen.
Cuối cùng, liền giận quá hóa cười :"Tốt, rất tốt."
"Sư đệ, ngươi cũng không thể thị sủng sinh kiêu như vậy được.
Bởi vì, ta sẽ tức giận đó."
Chỉ là, ngay khi Doãn Thiên Vũ chỉ vừa tiến về trước một bước, phía sau liền đã lập tức truyền tới tiếng rống giận của Dạ Minh :"An Sơ Vũ, muốn gì liền hướng ta tới! Nếu ngươi dám chạm vào một sợi tóc của hắn.
Ta nhất định sẽ đem ngươi lột da rút gân!!!"
Những lời này, Dạ Minh cũng không phải chỉ là lời hâm dọa.
Mà hoàn toàn đều là lời thật lòng.
Hiện tại, trên cõi đời này, ngoại trừ Quân Du Ninh ra, Dạ Minh có thể nói là đã không còn gì nữa cả.
Quân Du Ninh chính là nghịch lân của y, kẻ dám chạm vào, y sẽ để kẻ đó chết không yên lành.
Thậm chí, cho dù làm kế hoạch chết trong trứng nước, bội ước với Thiên Không, khiến ông ta ghi hận, y cũng sẽ không từ.
Dù sao, so với hai mươi năm niên hoa của Quân Du Ninh ở kiếp trước, một cái kế hoạch mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới, cùng lắm thì mất thêm một chút thời gian cùng công sức nữa.
Cho nên, thất bại liền thất bại đi.
Trên đời, vốn đã không có thứ gì có thể so sánh được với hắn trong lòng y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook