Vì Quân Khuynh Thiên Hạ
-
Chương 2
Âm thanh lanh canh làm nàng thức giấc.
Mở mắt ra, trước mắt là màng đen, nàng liền giật mình, lông mày lập tức chau nhẹ.
Cho dù ban đêm nàng cũng có thể nhìn thấy, nhưng mà bây giờ trước mắt chỉ là một mảng tối đen, nàng không nhìn thấy gì, trong lòng nhất thời gấp gáp, nàng nhanh chóng ngồi dậy, bả vai truyền đến đau đớn làm nàng cắn răng, đầu lông mày nhíu chặt, chăn đắp trên người rơi xuống, nàng cảm thấy cơ thể mát mẻ.
Nàng không mặc quần áo?
Phát hiện trên người không một mảnh vải, nàng lập tức đưa tay kéo chăn đắp lại, chuyển đầu nhìn về phía bên phải, cho dù mắt không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn cảm nhận được nơi đó có người.
Khúc Lang Tịnh vẫn chú ý động tác của nàng, cho dù phát hiện mình bị mù, nhưng gương mặt thanh tú vẫn bình tĩnh, không có một chút kinh hoảng, toàn thân trần trụi mà sắc mặt cũng không đổi, con ngươi màu đen mặc dù không có tiêu cự, nhưng vẫn nhìn khá chuẩn xác về phía hắn, không nói một lời, hai mắt nhìn hắn chằm chằm, nếu không phải xác định nàng bị mù, hắn sẽ nghĩ nàng có thể nhìn thấy được.
Thú vị!
Hắn đột nhiên đứng lên, lại phát hiện mặt nàng thoáng cảnh giác.
Hắn biết nếu hắn đến gần nàng, cho dù không nhìn thấy, nàng vẫn sẽ chờ cơ hội một kích lấy mạng của hắn, mặc dù gặp bất lợi, nhưng mãnh thú đang bị thương càng nguy hiểm hơn lúc bình thường.
Yên lặng ngồi xuống, tay chống má, đôi mắt đen như mực thú vị nhìn nàng: “Đừng kích động, chất độc trên người ngươi còn chưa giải hoàn toàn, tạm thời không thể vận dụng nội lực.”
Nghe lời hắn nói, nàng lập tức vận dụng nội lực, nhưng đan điền lại vô lực, sắc mặt nàng không đổi, cho dù không có nội lực, nàng vẫn có thể một kích giết hắn.
Khúc Lang Tịnh đương nhiên cũng biết, hắn là thư sinh văn nhược không biết võ công, nàng tùy tiện bấm cũng có thể lấy mạng hắn.
Cho nên hắn mới cách nàng xa như thế, ngồi gần cửa nhất, như vậy lúc nguy hiểm mới có thể chạy kịp.
“Ta đã xử lý vết thương trên người ngươi, chỉ còn sót lại chút độc, uống thêm vài than thuốc có thể thanh trừ toàn bộ độc tố, lúc đó mắt ngươi có thể nhìn thấy lại.” Giọng nói ôn nhuận nói chậm rãi, nhìn nàng chằm chằm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gãy đàn.
Nghe tiếng đàn, nàng nhớ đến tiếng đàn cầm nghe được ở Viêm Lăng doanh.
“Bẫy này do ngươi thiết kế!” Nàng lên tiếng, thanh âm không giống nữ nhân kiều nhu bình thường, ngược lại có chút trầm thấp.
Tướng mạo của nàng cũng thế, không phải khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, chỉ có thể gọi là thanh tú, mang theo nét tuấn mĩ của thiếu niên, tóc đen chạm vai, bả vai thon, vóc người nhỏ gầy, ai sẽ tin tưởng đây là Tu La tướng quân vang danh thiên hạ?
Hơn nữa còn là nữ nhân.
Hắn nhớ đến làn da màu mật, lúc hắn giúp nàng xử lý vết thương có chú ý đến các vết thương lớn nhỏ trên người nàng, lúc giúp nàng rút tên ra, nàng cũng chỉ thấp giọng hừ nhẹ, cho dù hôn mê, nhưng cũng chỉ cắn môi, lông mày nhăn lại, sắc mặt tái nhợt, lại không rên lên một tiếng.
Khi đó, hắn nhớ đến tình cảnh lúc nàng rút tên ra ở trong rừng, giống như vết thương không phải trên người mình.
Đối với mình mà cũng có thể ngoan độc như thế…..Có ý tứ!
Hắn cố ý không mặc quần áo vào cho nàng, chính là muốn nhìn thấy lúc nàng tỉnh lại sẽ phản ứng thế nào, mắt bị mù, toàn thân lại trần trụi, nàng sẽ kinh hoảng giống cô nương bình thường sao?
Mà khi tỉnh lại đến giờ, gương mặt thanh tú không có một chút hoảng loạn, từ đầu đến cuối đều là khuôn mặt bình tĩnh, nhưng hắn chú ý thấy thân thể của nàng căng lên vì phòng bị, mà miệng vết thương trên người vì động tác của nàng mà rớm máu, nhưng nàng vẫn lạnh nhạt, dùng đôi mắt đen nhìn hắn.
Rõ ràng nhìn không thấy, nhưng đôi mắt kia vẫn xinh đẹp như vậy.
“Ta nói không phải thì ngươi có tin không?” Hắn hỏi, giọng điệu tràn đầy trêu tức, mắt đen lười biếng nhìn nàng chằm chằm, muốn nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt bình tĩnh.
Đương nhiên không tin!
“Mục đích của ngươi là gì?” Người của Viêm Lăng quốc hận không thể giết chết nàng, nhất là Gia Luật Khôi đối với nàng càng cắn răng nghiến lợi, thật vất vả mới bắt được nàng, sao có thể bỏ qua cơ hội này?
“Ngươi thì sao?” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại: “Không nghĩ đến Tu La tướng quân vang danh thiên hạ lại là nữ cải nam trang, nghe nói Thánh nữ mắt tím nghe theo thiên mệnh tìm đến ngươi, các ngươi có quan hệ gì?
Thiên mệnh cái gì? Hắn căn bản không tin! Đối với truyền thuyết Thánh nữ Kim Lăng hoàng triều hắn từ chối cho ý kiến, huống chi sinh ra trong hoàng tộc Viêm Lăng, hắn đương nhiên biết Thánh nữ Kim Lăng hoàng triều là gì, nhưng mà, Thánh nữ kế nhiệm lần này, truyền thống đó không còn.
Đối mặt với câu hỏi của Khúc Lang Tịnh, nàng lựa chọn trầm mặc, mắt nhắm lại, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán, sắc mặt tái nhợt.
Máu nhiễm đỏ chăn đệm, Khúc Lang Tịnh nhìn máu chảy ra, lại không có bất kỳ động tác, ánh mắt hơi chuyển, tự lầm bầm.
“Ta từng thấy qua Thánh nữ mắt tím vào mười một năm trước, khi đó nàng vẫn là Đại quận chúa phủ Nam Vương. Hắn chú ý đến lông mi nàng run nhẹ, môi nhếch nhẹ.
“Dung mạo khuynh thành khiến người khác gặp qua khó quên, nàng vừa xuất hiện, thọ yến náo nhiệt bỗng yên tĩnh lại, không ai có thể dời mắt ra khỏi người nàng.” Khi đó hắn biết Nam Vương gia sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt, hắn thấy sự tham lam trong mắt Hoàng đế Kim Lăng, mà Nam Vương gia thế lực quá lớn, cho dù trung thành đi nữa, với lòng dạ tiểu nhân của Hoàng đế Kim Lăng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, huống chi lại thêm một họa thủy.
Mất đi Nam Vương, Kim Lăng hoàng triều như mất đi cánh tay phải, sớm muộn cũng sẽ suy bại.
Nâng chén chạm đến môi, hắn nhớ lúc ánh mắt lướt qua dung nhan khuynh thành, vô tâm nhìn về phía những đứa con khác của Nam Vương gia.
Ấu tử được Nam Vương phi ôm ở trong lòng, mà tiểu cô nương đứng bên cạnh Vương phi, so với tỷ tỷ xinh đẹp, Nhị quận chúa thua kém hơn nhiều, tướng mạo của nàng nhìn tương đối giống Nam Vương.
Khúc Lang Tịnh nghĩ xong, hắn nhớ rõ tiểu cô nương này được Hoàng đế thu làm nghĩa nữ, hình như tên là: “…..Nam Hân Nhạc.”
Nàng bất ngờ chấn động, tay nắm chặt chăn, lại nhanh chóng buông ra.
Khúc Lang Tịnh thấy được động tác của nàng: “Không ngờ nha! Tu La tướng quân không chỉ là thân nữ nhi, còn là muội muội của Thánh nữ mắt tím, Nam gia Nhị quận chúa được phong làm Hỉ Nhạc Công chúa.” Giọng điệu đùa cợt như muốn phá vỡ gương mặt bình tĩnh kia.
Nam Hân Nhạc mở mắt, cho dù thân phận bị đoán trúng, gương mặt thanh tú vẫn lạnh nhạt, từ trong giọng điệu của nam nhân này nàng đoán được ý đồ của hắn, hắn muốn nàng lộ sơ hở để nàng mất tỉnh táo.
Mà nàng sẽ không để hắn toại nguyện.
“Ngươi là người của Viêm Lăng hoàng tộc.” Có thể tiến vào thọ yến trong cung, thân phận của hắn tuyệt đối không bình thường, thậm chí còn có thể cao hơn thân phận của Gia Luật Khôi, nếu không Gia Luật Khôi sao cho phép nàng sống?
Gia Luật Khôi là Tam hoàng tử Viêm Lăng quốc, thân phận cao hơn hắn trừ Hoàng đế Viêm Lăng, cũng chỉ có…..: “Ngươi là nhị ca của tên ngu ngốc kia?”
Nàng có nghe qua chuyện về Viêm Lăng Nhị hoàng tử từ lâu, dần dần, Viêm Lăng có Nhị hoàng tử cũng bị lãng quên.
“Đa tạ ngươi đã chiếu cố đệ đệ ngu ngốc của tại hạ.” Lưu cho hắn cái mạng ngu ngốc, thật cảm kích bất tận!
Bẫy được thiết kế tốt, người cũng đã đưa đến cửa, dễ dàng như bắt ba ba trong rọ, nhưng Gia Luật Khôi lại để cho người trốn thoát, Khúc Lang Tịnh cảm thấy mất thể diện vì đệ đệ ngu ngốc của mình.
“Không giết ta vì muốn hành hạ ta để trút giận thay tên ngu ngốc kia?” Vậy phải mang nàng đến phòng giam chứ sao lại trị thương cho nàng?
“Đệ đệ ngu ngốc của ta còn chưa có giá trị này.” Nhìn máu thấm ra ngày càng nhiều, gương mặt kia đã sớm không còn huyết sắc, Khúc Lang Tịnh nhìn ra được nàng cố chống đỡ, không thể không bội phục, nam nhân cũng không có người nào chống đỡ được lâu như thế.
“Cứu ngươi vì ta có hứng thú đối với ngươi.” Hắn thẳng thắn nói thẳng, hơn nữa bây giờ hứng thú hắn đối với nàng càng lớn.
“Ngươi sẽ hối hận vì không giết ta.” Đầu óc ngày càng mơ hồ, mồ hôi lạnh thấm ướt người, nhưng giọng nói nàng vẫn kiên định, thần sắc vẫn hờ hững, không lộ ra sự yếu đuối.
“Ngươi sẽ giết ta sao?” Hắn đứng dậy, thong thả đi về phía nàng.
Nghe tiếng bước chân của hắn. nàng nắm chặt tay, tròng mắt híp lại, chờ hắn đến gần trong nháy mắt.
Một bước, hai bước…..
Nàng nhanh chóng xuất thủ, lưu loát hướng đến cổ họng hắn, nhưng mới vừa động, cơ thể lập tức vô lực, gian nan ngã xuống giường.
Cánh tay cường tráng nhanh chóng tiếp được ôm nàng vào lòng.
“Ta không biết võ nhưng ta biết y thuật.” Giọng nói ôn nhuận như ngọc vang lên bên tai: “Mà giỏi nhất là dùng độc.” Muốn thu phục nàng, hắn còn nhiều thủ đoạn mà.
“Ngươi!” Nam Hân Nhạc cắn môi muốn phản kích, nhưng tay lại hoàn toàn nâng không nổi, cơ thể không có chút khí lực.
“Ngoan, ta cầm máu giúp ngươi.” Vải quấn quanh miệng vết thương đã thấm đỏ, nếu máu chảy thêm nữa, nàng thật sự sẽ chết vì mất máu.
Đặt nàng nằm lên giường, cánh tay vô ý đụng phải bộ ngực sữa, hắn đình chỉ động tác, nhìn thân hình trần trụi kiều diễm, lại nhìn gương mặt bình tĩnh.
Khi tay vừa chạm vào bộ ngực, hắn rõ ràng cảm giác được cơ thể nàng hơi rung, nhưng khuôn mặt lại không lộ ra vết tích, tròng mắt chuyển động, hắn thấy tai nàng chuyển hồng.
“Ha ha!” Nguyên lai không phải thật sự không thèm để ý nha!
Nghe tiếng cười của hắn, Nam Hân Nhạc mím chặt môi, áp chế lửa giận, cực lực duy trì tỉnh táo.
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi.” Ít nhất bây giờ sẽ không—hắn hứng thú với nàng không phải thân thể mà là con người nàng.
Trên người nàng có tầng tầng bức tường bao quanh, hắn tò mò, sau khi phá vỡ những bức tường này, hắn sẽ lấy được cái gì? Mà nàng còn xinh đẹp, còn hấp dẫn hắn hay không?
Ngón tay lau mồ hôi lạnh trên mặt nàng, lúc nàng mở mắt ra, hắn cúi đầu lên tiếng.
“Nam Hân Nhạc, nhớ kỹ tên của ta là Khúc Lang Tịnh.”
Hắn sẽ khiến nàng không thể quên được cái tên này.
Nóng quá!
Nàng cảm thấy giống như có lửa thêu đốt toàn thân, nhất là bả vai, cơn đau giống như có con thú đang cắn, nàng cắn chặt răng, thống khổ nhẫn nhịn cơn đau.
Cảm giác này không xa lạ gì, trên chiến trường nhiều năm, nàng biết miệng vết thương làm nàng bị sốt.
Cắn chặt răng, nàng nhẫn nhịn cơn đau nóng rát, mà nàng lại gặp ác mộng, nhiều tình cảnh xuất hiện thoáng qua—
Nàng ôm tiểu đệ đệ tiến cung, nhưng vừa vào cung, nàng và đệ đệ bị chia tách, nàng vùng vẫy phản kháng, nhưng không địch lại sức của những người đó.
Nàng sợ đệ đệ bị khi dễ, nhưng nàng bị nhốt trong lãnh cung, không được bước ra nửa bước.
Nàng kinh hoảng, sợ hãi, sợ đệ đệ bị thương, sợ sẽ không còn nhìn thấy đệ đệ nữa, nhưng hôm sau cung nữ ôm đệ đệ đến, nói từ nay về sau đệ đệ sẽ ở cùng với nàng.
Nàng không biết nguyên nhân, mặc dù nghi ngờ Hoàng đế sẽ không tốt bụng như thế, nhưng nàng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể dùng sức ôm chặt đệ đệ đang kinh sợ, bởi vì hắn bình yên mà thả lỏng.
Từ đó trở đi, nàng và đệ đệ ở cùng tẩm cung, người trong cung hầu hạ bọn họ rất cung kính, hoàn toàn không dám có chút khinh thường, thái độ của bọn hắn khiến nàng nghi ngờ, không dám buông lỏng phòng bị.
Mỗi một món ăn, nàng đều lấy ngân châm thử qua, xác nhận không có độc mới dám ăn.
Thỉnh thoảng sẽ có phi tần trong cung đến đây, trào phúng có, thái độ thân thiết có, nàng cẩn thận ứng đối tất cả, nàng biết những người này dù mặt mũi hiền lành cỡ nào cũng không thể tin tưởng.
Nàng run run rẩy rẩy ôm đệ đệ, không cần thiết tuyệt đối không ra khỏi tẩm cung.
Mà Hoàng đế giống như quên đi sự tồn tại của nàng và đệ đệ, chưa bao giờ truyền gặp bọn họ.
Nàng vì thế mà thả lỏng, nhưng cũng phiền não tình huống của tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ sống tốt không? Nhưng nàng không dám hỏi, chỉ sợ có gì nguy hiểm, cũng sợ mang đến phiền toái cho tỷ tỷ.
Không ngờ chưa tới nửa năm, Hoàng đế đột nhiên băng hà, đệ đệ trở thành Hoàng đế, tình huống bất ngờ này khiến nàng hoảng hốt, sau đó tỷ tỷ xuất hiện.
Nàng không biết tỷ tỷ làm gì, nhìn nam nhân đứng phía sau tỷ tỷ, nàng biết hắn—đương kim Tứ Vương gia, thân đệ của Hoàng đế, là Tướng quân giống phụ vương, nắm trong tay một nửa binh quyền Kim Lăng Hoàng triều, cũng là Nhiếp chính vương phụ tá đệ đệ.
Hắn xuất hiện cùng với tỷ tỷ khiến nàng nghi ngờ, nhưng tỷ tỷ không nói gì, chỉ vuốt đầu nàng, hỏi nàng muốn làm Công chúa tiếp hay muốn theo Nhiếp chính vương.
Nàng nhìn tỷ tỷ, lại nhìn nam nhân cao thâm khó đoán, cuối cùng dời mắt nhìn về phía tỷ tỷ, tỷ muội nhiều năm, nàng hiểu ý tỷ tỷ.
Nàng theo Nhiếp chính vương, hắn dạy nàng võ công, dạy nàng binh pháp, dạy nàng đủ mọi thứ không chút che giấu, chỉ cần nàng chịu học thì hắn sẽ dạy.
Nàng bắt đầu tập võ khá muộn, tốn nhiều thời gian sức lực hơn người khác, nàng chịu đựng hết tất cả thống khổ, nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nàng muốn bảo vệ đệ đệ, bảo vệ tỷ tỷ.
Coi như trở thành Hoàng đế, nhưng những lão thần thần phục kia chỉ vì quan hệ với Nhiếp chính vương, trước khi đệ đệ toàn toàn nắm quyền, nàng phải bảo vệ hắn.
Nàng theo ý của tỷ tỷ trở thành Tướng quân, người duy nhất trong quân doanh biết thân phận của nàng chỉ có lão đại phu, nàng chỉ để hắn điều trị lúc nàng bị thương.
Nàng nhớ rõ lần đầu ra chiến trường, lần đầu giết người, nàng sợ, nhưng cũng chỉ có thể cầm chặt cây thương, tiến về phía trước tiếp tục giết kẻ thù, nàng không thể sợ hãi, nàng không có tư cách sợ.
Nàng muốn bảo vệ rất nhiều thứ nữa…..
Nàng không thể ngã xuống ở đây, nàng muốn thoát khỏi quá khứ!
“Cắn đến chảy máu.” Đầu ngón tay mát lạnh vuốt cánh môi bị thương: “Miệng vết thương rất đau à?”
Theo tiếng dò hỏi, bả vai truyền đến đau đớn kịch liệt, nàng đau đến thanh tỉnh, khuôn mặt tái nhợt toàn mồ hôi, ánh mắt không có tiêu cự hiện lên sự mê mang, ngực kịch liệt phập phồng.
“Tỉnh.” Lấy tay ra khỏi vai nàng, thấy không có chảy máu, Khúc Lang Tịnh nhếch môi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ngươi gặp ác mộng, nhìn thấy gì?”
Hắn vẫn nghe nàng mê mang nói nhỏ, mặc dù không nghe rõ nàng nói cái gì, nhưng từ lông mày cau lại và bàn tay nắm chặt của nàng có thể cảm nhận được sự kích động của nàng.
Nam Hân Nhạc dần dần hoàn hồn, nghe tiếng hắn hỏi bên tai, mộng?
Không, đối với nàng mà nói điều đó chưa bao giờ là mộng.
Chuyển mắt nhìn hắn, nàng vẫn chưa nhìn thấy, mà miệng vết thương cũng đang kịch liệt đau đớn: “Phương pháp đánh thức người của ngươi thật đặc biệt.”
“Ngươi bị sốt nghiêm trọng, lại nằm mộng, chỉ có thể dùng cách này để đánh thức ngươi.” Hắn cười, tuyệt đối không có chút áy náy.
“Ác mộng đáng sợ như vậy sao? Khắp người ngươi đều là mồ hôi.” Hắn dịu dàng đưa tay phủ lên trán nàng: “Hơn nữa môi cũng bị cắn chảy máu.” Ngón tay chạm vào cánh môi.
Nàng không né tránh, mặc hắn đụng chạm, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, nàng vẫn chưa lấy lại sức, đã vậy nàng cũng không phí sức để vùng vẫy.
Khúc Lang Tịnh cùng nàng nhìn nhau, nụ cười trên môi càng đậm: “Hân Nhi, nguoi càng như vậy ta càng cảm thấy hứng thú.” Ngón tay mập mờ vuốt nhẹ cánh môi nàng.
Nghe hắn xưng hô thân mật, Nam Hân Nhạc mặt mày không động, cũng không lên tiếng, một khi lên tiếng sẽ đụng phải ngón tay của hắn. Nàng hờ hững nhắm mắt lại.
“Ngươi muốn ta thân ngươi sao?” Hắn cuối người, hơi thở phất nhẹ vào nàng, để nàng có thể cảm nhận được hắn đến gần.
Không để ý đến hắn, mắt vẫn nhắm lại.
Cảm giác mềm mại chạm vào môi nàng, nàng vẫn không nhúc nhích, môi vẫn mím chặt.
Miệng vết thương truyền đến đau đớn kịch liệt, nàng hơi run lên, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì đau đớn mà mở ra, sau đó dược đắng chảy vào trong miệng nàng.
Vị đắng đột ngột khiến nàng nhíu mày, không ngờ tới sẽ có dược thủy, làm nàng bị sặc, gương mặt tái nhợt vì sặc mà có chút huyết sắc.
“Rất đắng đúng không!” Hắn cũng cảm thấy như thế, năm thìa hoàng liên không phải chuyện đùa, vị đằng trong miệng khiến Khúc Lang Tịnh nhíu mày, nhưng thấy sắc mặt nàng vì đắng mà thay đổi, hắn cảm thấy rất đáng giá.
“Ngươi…..” Sau khi bình ổn cơn sặc, Nam Hân Nhạc cảm thấy trong miệng tất cả đều là vị đắng, nàng khó chịu nhíu mày, mới kêu lên một tiếng, môi lại bị áp chặt, sau đó dược đắng lại ngập trong miệng.
Khúc Lang Tịnh uy toàn bộ thuốc vào miệng nàng, lập tức rời khỏi, đứng lên châm trà, nhanh chóng xua tan vị đắng trong miệng.
“Khụ khụ…..” Nam Hân Nhạc ôm miệng, toàn bộ miệng đều là vị đắng, khiến nàng ngay cả nước miếng cũng nuốt không nổi.
Uống xong trà, Khúc Lang Tịnh cầm khối đường bỏ vào trong miệng, thảnh thơi ngồi vào ghế, thưởng thức hình dáng chật vật của nàng.
Hai má tái nhợt có thêm chút huyết sắc, đẹp hơn nhiều, thậm chí hai mắt kia bởi vì đắng mà phủ một tầng thủy quang, thần sắc lạnh lùng đã sớm biến mất.
Không muốn đếm xỉa đến sự tồn tại của hắn, hắn còn nhiều thủ đoạn khiến nàng để ý hắn.
“Muốn uống trà để giảm đắng không?” Hắn tốt bụng hỏi thăm: “Hay muốn ăn chút đường?”
Nàng hướng tới chỗ hắn trừng mắt: “Khúc Lang Tịnh…..” Hành vi của hắn làm nàng không kịp ứng phó, nàng cho rằng hắn sẽ bức bách nàng, sẽ dùng thủ đoạn ép nàng khuất phục, nhưng hành động của hắn lại ngoài dự liệu của nàng.
“Tốt lắm, ngươi nhớ tên ta rồi.” Đứng dậy đi về phía nàng, ngón tay nâng mặt nàng lên, hắn cúi đầu xuống, đặt môi lên môi nàng, đưa viên đường đang ngậm vào trong miệng nàng.
Nam Hân Nhạc ngậm đường, viên đường ngọt làm giảm bớt vị đắng trong miệng.
Khúc Lang Tịnh ngẩng đầu rời khỏi môi nàng, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt nàng, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: “Hân Nhi, đừng nghĩ không đếm xỉa đến ta, ta sẽ không thương hại ngươi, ta có thể từ từ chơi cùng ngươi.”
Nam Hân Nhạc im lặng.
Môi mỏng tới sát bên tai nàng: “Nhớ kỹ lời ta nói.” Giọng điệu dịu dàng, lại làm lòng người run lên vì lạnh.
Nam Hân Nhạc nắm chặt tay, nhẹ nhàng mở miệng: “Ta sẽ nhớ lấy.” Hành động của hắn, nàng sẽ nhớ lấy tất cả.
“Ha ha!” Nghe giọng điệu của nàng dao động, Khúc Lang Tịnh cười, đang định lên tiếng, ngoài cửa truyền tới tiếng rống thô bạo.
“Nhị ca!”
Thật biết lựa thời gian, hắn đang chơi vui vẻ!
“Ngươi muốn để hắn biết ngươi ở trong này sao?” Khúc Lang Tịnh cười hỏi, ngón tay phủ lên môi mềm.
Nam Hân Nhạc xoay mặt, Gia Luật Khôi xuất hiện khiến cơ thể nàng căng thẳng, mà ý định của nam nhân trước mặt này càng khó đoán.
Phản kháng hiếm thấy của nàng khiến hắn cười nhẹ, không hề trêu chọc nàng nữa, Khúc Lang Tịnh đứng lên đi ra phòng trúc, mà Gia Luật Khôi vừa đúng lúc đi tới cửa.
“Nhị ca, vì sao ngươi trở về đây ở?” Ở quân doanh không thấy Khúc Lang Tịnh, Gia Luật Khôi biết hắn nhất định trở về đây.
Nhị ca luôn luôn kỳ quái, hoàng cung thoải mái không ở, cố tình muốn ở lại phòng trúc trong sơn lâm, làm tên hương thôn dã phu.
“Mùa đông đình chiến, ta đợi tại doanh trướng để làm gì?” Lại nói, hắn khó mà tìm được niềm vui, đương nhiên không muốn người khác quấy rầy.
“À…..” Gia Luật Khôi gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng lại khó chịu: “Cái…..Nhị ca…..tên quỷ…..”
“Đã trốn thoát, đúng không?” Khúc Lang Tịnh nhàn nhạt lên tiếng.
“Ừ!” Gia Luật Khôi mất thể diện cúi đầu xuống, nhưng lại không cam lòng: “Đều tại tên quỷ kia quá xảo trá, còn đốt một nữa doanh trướng của chúng ta…..” Bị Khúc Lang Tịnh nhìn chăm chú khiến hắn nuốt xuống mấy lời còn lại.
Không biết vì sao, Nhị ca mặc dù không biết võ công, nhìn lại văn nhược không chịu nổi một kích, nhưng hắn (GLK) từ nhỏ chỉ sợ hắn (KLT).
“Quên đi, sớm đoán biết sẽ có kết quả này.” Huống chi bây giờ người đang ở trong phòng hắn, mục đích của hắn đã đạt được.
Thấy Khúc Lang Tịnh dường như không tức giận, Gia Luật Khôi âm thầm thở ra.
“Nhưng mà hắn bị thương rất nghiêm trọng, đệ đuổi theo vết máu, nhưng đuổi đến nửa đường thì vết máu biến mất, xem ra đã được người cứu thoát, đệ nghĩ hắn còn ở trong Viêm Lang quốc. Hừ! Không biết cái tên t*ng trùng lên não nào cứu hắn, lão tử mà biết nhất định phải chém chết hắn…..Ách…..Nhị ca, huynh làm sao mà nhìn ta bằng ánh mắt đó?” Hắn nhìn mà sợ hãi.
“Ngươi trở về đi.” Nếu không hắn sợ mình ngứa tay mà hạ độc thân đệ đệ.
“Ta mới đến lại đuổi ta về, ít nhất cũng để ta vào uống chén…..Ta rời khỏi ngay lập tức.”
Nam Hân Nhạc im lặng nghe đối thoại ở bên ngoài, xem ra Gia Luật Khôi không biết nàng ở đây, nhưng cũng có thể là diễn kịch để gạt nàng.
Nàng hạ mắt, đối với Gia Luật Khôi nàng tuyệt đối không lo lắng, chân chính khó đối phó là một nam nhân khác.
Khúc Lang Tịnh…..Ở phía sau chỉ đạo quân Viêm Lang đúng là hắn, chỉ cần hắn không có ở đây, trận này có thể thắng.
Mùa đông khắc nghiệt, bốn tháng…..
Hắn đối với nàng lại có hứng thú.
Mở mắt ra, trước mắt là màng đen, nàng liền giật mình, lông mày lập tức chau nhẹ.
Cho dù ban đêm nàng cũng có thể nhìn thấy, nhưng mà bây giờ trước mắt chỉ là một mảng tối đen, nàng không nhìn thấy gì, trong lòng nhất thời gấp gáp, nàng nhanh chóng ngồi dậy, bả vai truyền đến đau đớn làm nàng cắn răng, đầu lông mày nhíu chặt, chăn đắp trên người rơi xuống, nàng cảm thấy cơ thể mát mẻ.
Nàng không mặc quần áo?
Phát hiện trên người không một mảnh vải, nàng lập tức đưa tay kéo chăn đắp lại, chuyển đầu nhìn về phía bên phải, cho dù mắt không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn cảm nhận được nơi đó có người.
Khúc Lang Tịnh vẫn chú ý động tác của nàng, cho dù phát hiện mình bị mù, nhưng gương mặt thanh tú vẫn bình tĩnh, không có một chút kinh hoảng, toàn thân trần trụi mà sắc mặt cũng không đổi, con ngươi màu đen mặc dù không có tiêu cự, nhưng vẫn nhìn khá chuẩn xác về phía hắn, không nói một lời, hai mắt nhìn hắn chằm chằm, nếu không phải xác định nàng bị mù, hắn sẽ nghĩ nàng có thể nhìn thấy được.
Thú vị!
Hắn đột nhiên đứng lên, lại phát hiện mặt nàng thoáng cảnh giác.
Hắn biết nếu hắn đến gần nàng, cho dù không nhìn thấy, nàng vẫn sẽ chờ cơ hội một kích lấy mạng của hắn, mặc dù gặp bất lợi, nhưng mãnh thú đang bị thương càng nguy hiểm hơn lúc bình thường.
Yên lặng ngồi xuống, tay chống má, đôi mắt đen như mực thú vị nhìn nàng: “Đừng kích động, chất độc trên người ngươi còn chưa giải hoàn toàn, tạm thời không thể vận dụng nội lực.”
Nghe lời hắn nói, nàng lập tức vận dụng nội lực, nhưng đan điền lại vô lực, sắc mặt nàng không đổi, cho dù không có nội lực, nàng vẫn có thể một kích giết hắn.
Khúc Lang Tịnh đương nhiên cũng biết, hắn là thư sinh văn nhược không biết võ công, nàng tùy tiện bấm cũng có thể lấy mạng hắn.
Cho nên hắn mới cách nàng xa như thế, ngồi gần cửa nhất, như vậy lúc nguy hiểm mới có thể chạy kịp.
“Ta đã xử lý vết thương trên người ngươi, chỉ còn sót lại chút độc, uống thêm vài than thuốc có thể thanh trừ toàn bộ độc tố, lúc đó mắt ngươi có thể nhìn thấy lại.” Giọng nói ôn nhuận nói chậm rãi, nhìn nàng chằm chằm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gãy đàn.
Nghe tiếng đàn, nàng nhớ đến tiếng đàn cầm nghe được ở Viêm Lăng doanh.
“Bẫy này do ngươi thiết kế!” Nàng lên tiếng, thanh âm không giống nữ nhân kiều nhu bình thường, ngược lại có chút trầm thấp.
Tướng mạo của nàng cũng thế, không phải khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, chỉ có thể gọi là thanh tú, mang theo nét tuấn mĩ của thiếu niên, tóc đen chạm vai, bả vai thon, vóc người nhỏ gầy, ai sẽ tin tưởng đây là Tu La tướng quân vang danh thiên hạ?
Hơn nữa còn là nữ nhân.
Hắn nhớ đến làn da màu mật, lúc hắn giúp nàng xử lý vết thương có chú ý đến các vết thương lớn nhỏ trên người nàng, lúc giúp nàng rút tên ra, nàng cũng chỉ thấp giọng hừ nhẹ, cho dù hôn mê, nhưng cũng chỉ cắn môi, lông mày nhăn lại, sắc mặt tái nhợt, lại không rên lên một tiếng.
Khi đó, hắn nhớ đến tình cảnh lúc nàng rút tên ra ở trong rừng, giống như vết thương không phải trên người mình.
Đối với mình mà cũng có thể ngoan độc như thế…..Có ý tứ!
Hắn cố ý không mặc quần áo vào cho nàng, chính là muốn nhìn thấy lúc nàng tỉnh lại sẽ phản ứng thế nào, mắt bị mù, toàn thân lại trần trụi, nàng sẽ kinh hoảng giống cô nương bình thường sao?
Mà khi tỉnh lại đến giờ, gương mặt thanh tú không có một chút hoảng loạn, từ đầu đến cuối đều là khuôn mặt bình tĩnh, nhưng hắn chú ý thấy thân thể của nàng căng lên vì phòng bị, mà miệng vết thương trên người vì động tác của nàng mà rớm máu, nhưng nàng vẫn lạnh nhạt, dùng đôi mắt đen nhìn hắn.
Rõ ràng nhìn không thấy, nhưng đôi mắt kia vẫn xinh đẹp như vậy.
“Ta nói không phải thì ngươi có tin không?” Hắn hỏi, giọng điệu tràn đầy trêu tức, mắt đen lười biếng nhìn nàng chằm chằm, muốn nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt bình tĩnh.
Đương nhiên không tin!
“Mục đích của ngươi là gì?” Người của Viêm Lăng quốc hận không thể giết chết nàng, nhất là Gia Luật Khôi đối với nàng càng cắn răng nghiến lợi, thật vất vả mới bắt được nàng, sao có thể bỏ qua cơ hội này?
“Ngươi thì sao?” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại: “Không nghĩ đến Tu La tướng quân vang danh thiên hạ lại là nữ cải nam trang, nghe nói Thánh nữ mắt tím nghe theo thiên mệnh tìm đến ngươi, các ngươi có quan hệ gì?
Thiên mệnh cái gì? Hắn căn bản không tin! Đối với truyền thuyết Thánh nữ Kim Lăng hoàng triều hắn từ chối cho ý kiến, huống chi sinh ra trong hoàng tộc Viêm Lăng, hắn đương nhiên biết Thánh nữ Kim Lăng hoàng triều là gì, nhưng mà, Thánh nữ kế nhiệm lần này, truyền thống đó không còn.
Đối mặt với câu hỏi của Khúc Lang Tịnh, nàng lựa chọn trầm mặc, mắt nhắm lại, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán, sắc mặt tái nhợt.
Máu nhiễm đỏ chăn đệm, Khúc Lang Tịnh nhìn máu chảy ra, lại không có bất kỳ động tác, ánh mắt hơi chuyển, tự lầm bầm.
“Ta từng thấy qua Thánh nữ mắt tím vào mười một năm trước, khi đó nàng vẫn là Đại quận chúa phủ Nam Vương. Hắn chú ý đến lông mi nàng run nhẹ, môi nhếch nhẹ.
“Dung mạo khuynh thành khiến người khác gặp qua khó quên, nàng vừa xuất hiện, thọ yến náo nhiệt bỗng yên tĩnh lại, không ai có thể dời mắt ra khỏi người nàng.” Khi đó hắn biết Nam Vương gia sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt, hắn thấy sự tham lam trong mắt Hoàng đế Kim Lăng, mà Nam Vương gia thế lực quá lớn, cho dù trung thành đi nữa, với lòng dạ tiểu nhân của Hoàng đế Kim Lăng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, huống chi lại thêm một họa thủy.
Mất đi Nam Vương, Kim Lăng hoàng triều như mất đi cánh tay phải, sớm muộn cũng sẽ suy bại.
Nâng chén chạm đến môi, hắn nhớ lúc ánh mắt lướt qua dung nhan khuynh thành, vô tâm nhìn về phía những đứa con khác của Nam Vương gia.
Ấu tử được Nam Vương phi ôm ở trong lòng, mà tiểu cô nương đứng bên cạnh Vương phi, so với tỷ tỷ xinh đẹp, Nhị quận chúa thua kém hơn nhiều, tướng mạo của nàng nhìn tương đối giống Nam Vương.
Khúc Lang Tịnh nghĩ xong, hắn nhớ rõ tiểu cô nương này được Hoàng đế thu làm nghĩa nữ, hình như tên là: “…..Nam Hân Nhạc.”
Nàng bất ngờ chấn động, tay nắm chặt chăn, lại nhanh chóng buông ra.
Khúc Lang Tịnh thấy được động tác của nàng: “Không ngờ nha! Tu La tướng quân không chỉ là thân nữ nhi, còn là muội muội của Thánh nữ mắt tím, Nam gia Nhị quận chúa được phong làm Hỉ Nhạc Công chúa.” Giọng điệu đùa cợt như muốn phá vỡ gương mặt bình tĩnh kia.
Nam Hân Nhạc mở mắt, cho dù thân phận bị đoán trúng, gương mặt thanh tú vẫn lạnh nhạt, từ trong giọng điệu của nam nhân này nàng đoán được ý đồ của hắn, hắn muốn nàng lộ sơ hở để nàng mất tỉnh táo.
Mà nàng sẽ không để hắn toại nguyện.
“Ngươi là người của Viêm Lăng hoàng tộc.” Có thể tiến vào thọ yến trong cung, thân phận của hắn tuyệt đối không bình thường, thậm chí còn có thể cao hơn thân phận của Gia Luật Khôi, nếu không Gia Luật Khôi sao cho phép nàng sống?
Gia Luật Khôi là Tam hoàng tử Viêm Lăng quốc, thân phận cao hơn hắn trừ Hoàng đế Viêm Lăng, cũng chỉ có…..: “Ngươi là nhị ca của tên ngu ngốc kia?”
Nàng có nghe qua chuyện về Viêm Lăng Nhị hoàng tử từ lâu, dần dần, Viêm Lăng có Nhị hoàng tử cũng bị lãng quên.
“Đa tạ ngươi đã chiếu cố đệ đệ ngu ngốc của tại hạ.” Lưu cho hắn cái mạng ngu ngốc, thật cảm kích bất tận!
Bẫy được thiết kế tốt, người cũng đã đưa đến cửa, dễ dàng như bắt ba ba trong rọ, nhưng Gia Luật Khôi lại để cho người trốn thoát, Khúc Lang Tịnh cảm thấy mất thể diện vì đệ đệ ngu ngốc của mình.
“Không giết ta vì muốn hành hạ ta để trút giận thay tên ngu ngốc kia?” Vậy phải mang nàng đến phòng giam chứ sao lại trị thương cho nàng?
“Đệ đệ ngu ngốc của ta còn chưa có giá trị này.” Nhìn máu thấm ra ngày càng nhiều, gương mặt kia đã sớm không còn huyết sắc, Khúc Lang Tịnh nhìn ra được nàng cố chống đỡ, không thể không bội phục, nam nhân cũng không có người nào chống đỡ được lâu như thế.
“Cứu ngươi vì ta có hứng thú đối với ngươi.” Hắn thẳng thắn nói thẳng, hơn nữa bây giờ hứng thú hắn đối với nàng càng lớn.
“Ngươi sẽ hối hận vì không giết ta.” Đầu óc ngày càng mơ hồ, mồ hôi lạnh thấm ướt người, nhưng giọng nói nàng vẫn kiên định, thần sắc vẫn hờ hững, không lộ ra sự yếu đuối.
“Ngươi sẽ giết ta sao?” Hắn đứng dậy, thong thả đi về phía nàng.
Nghe tiếng bước chân của hắn. nàng nắm chặt tay, tròng mắt híp lại, chờ hắn đến gần trong nháy mắt.
Một bước, hai bước…..
Nàng nhanh chóng xuất thủ, lưu loát hướng đến cổ họng hắn, nhưng mới vừa động, cơ thể lập tức vô lực, gian nan ngã xuống giường.
Cánh tay cường tráng nhanh chóng tiếp được ôm nàng vào lòng.
“Ta không biết võ nhưng ta biết y thuật.” Giọng nói ôn nhuận như ngọc vang lên bên tai: “Mà giỏi nhất là dùng độc.” Muốn thu phục nàng, hắn còn nhiều thủ đoạn mà.
“Ngươi!” Nam Hân Nhạc cắn môi muốn phản kích, nhưng tay lại hoàn toàn nâng không nổi, cơ thể không có chút khí lực.
“Ngoan, ta cầm máu giúp ngươi.” Vải quấn quanh miệng vết thương đã thấm đỏ, nếu máu chảy thêm nữa, nàng thật sự sẽ chết vì mất máu.
Đặt nàng nằm lên giường, cánh tay vô ý đụng phải bộ ngực sữa, hắn đình chỉ động tác, nhìn thân hình trần trụi kiều diễm, lại nhìn gương mặt bình tĩnh.
Khi tay vừa chạm vào bộ ngực, hắn rõ ràng cảm giác được cơ thể nàng hơi rung, nhưng khuôn mặt lại không lộ ra vết tích, tròng mắt chuyển động, hắn thấy tai nàng chuyển hồng.
“Ha ha!” Nguyên lai không phải thật sự không thèm để ý nha!
Nghe tiếng cười của hắn, Nam Hân Nhạc mím chặt môi, áp chế lửa giận, cực lực duy trì tỉnh táo.
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi.” Ít nhất bây giờ sẽ không—hắn hứng thú với nàng không phải thân thể mà là con người nàng.
Trên người nàng có tầng tầng bức tường bao quanh, hắn tò mò, sau khi phá vỡ những bức tường này, hắn sẽ lấy được cái gì? Mà nàng còn xinh đẹp, còn hấp dẫn hắn hay không?
Ngón tay lau mồ hôi lạnh trên mặt nàng, lúc nàng mở mắt ra, hắn cúi đầu lên tiếng.
“Nam Hân Nhạc, nhớ kỹ tên của ta là Khúc Lang Tịnh.”
Hắn sẽ khiến nàng không thể quên được cái tên này.
Nóng quá!
Nàng cảm thấy giống như có lửa thêu đốt toàn thân, nhất là bả vai, cơn đau giống như có con thú đang cắn, nàng cắn chặt răng, thống khổ nhẫn nhịn cơn đau.
Cảm giác này không xa lạ gì, trên chiến trường nhiều năm, nàng biết miệng vết thương làm nàng bị sốt.
Cắn chặt răng, nàng nhẫn nhịn cơn đau nóng rát, mà nàng lại gặp ác mộng, nhiều tình cảnh xuất hiện thoáng qua—
Nàng ôm tiểu đệ đệ tiến cung, nhưng vừa vào cung, nàng và đệ đệ bị chia tách, nàng vùng vẫy phản kháng, nhưng không địch lại sức của những người đó.
Nàng sợ đệ đệ bị khi dễ, nhưng nàng bị nhốt trong lãnh cung, không được bước ra nửa bước.
Nàng kinh hoảng, sợ hãi, sợ đệ đệ bị thương, sợ sẽ không còn nhìn thấy đệ đệ nữa, nhưng hôm sau cung nữ ôm đệ đệ đến, nói từ nay về sau đệ đệ sẽ ở cùng với nàng.
Nàng không biết nguyên nhân, mặc dù nghi ngờ Hoàng đế sẽ không tốt bụng như thế, nhưng nàng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể dùng sức ôm chặt đệ đệ đang kinh sợ, bởi vì hắn bình yên mà thả lỏng.
Từ đó trở đi, nàng và đệ đệ ở cùng tẩm cung, người trong cung hầu hạ bọn họ rất cung kính, hoàn toàn không dám có chút khinh thường, thái độ của bọn hắn khiến nàng nghi ngờ, không dám buông lỏng phòng bị.
Mỗi một món ăn, nàng đều lấy ngân châm thử qua, xác nhận không có độc mới dám ăn.
Thỉnh thoảng sẽ có phi tần trong cung đến đây, trào phúng có, thái độ thân thiết có, nàng cẩn thận ứng đối tất cả, nàng biết những người này dù mặt mũi hiền lành cỡ nào cũng không thể tin tưởng.
Nàng run run rẩy rẩy ôm đệ đệ, không cần thiết tuyệt đối không ra khỏi tẩm cung.
Mà Hoàng đế giống như quên đi sự tồn tại của nàng và đệ đệ, chưa bao giờ truyền gặp bọn họ.
Nàng vì thế mà thả lỏng, nhưng cũng phiền não tình huống của tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ sống tốt không? Nhưng nàng không dám hỏi, chỉ sợ có gì nguy hiểm, cũng sợ mang đến phiền toái cho tỷ tỷ.
Không ngờ chưa tới nửa năm, Hoàng đế đột nhiên băng hà, đệ đệ trở thành Hoàng đế, tình huống bất ngờ này khiến nàng hoảng hốt, sau đó tỷ tỷ xuất hiện.
Nàng không biết tỷ tỷ làm gì, nhìn nam nhân đứng phía sau tỷ tỷ, nàng biết hắn—đương kim Tứ Vương gia, thân đệ của Hoàng đế, là Tướng quân giống phụ vương, nắm trong tay một nửa binh quyền Kim Lăng Hoàng triều, cũng là Nhiếp chính vương phụ tá đệ đệ.
Hắn xuất hiện cùng với tỷ tỷ khiến nàng nghi ngờ, nhưng tỷ tỷ không nói gì, chỉ vuốt đầu nàng, hỏi nàng muốn làm Công chúa tiếp hay muốn theo Nhiếp chính vương.
Nàng nhìn tỷ tỷ, lại nhìn nam nhân cao thâm khó đoán, cuối cùng dời mắt nhìn về phía tỷ tỷ, tỷ muội nhiều năm, nàng hiểu ý tỷ tỷ.
Nàng theo Nhiếp chính vương, hắn dạy nàng võ công, dạy nàng binh pháp, dạy nàng đủ mọi thứ không chút che giấu, chỉ cần nàng chịu học thì hắn sẽ dạy.
Nàng bắt đầu tập võ khá muộn, tốn nhiều thời gian sức lực hơn người khác, nàng chịu đựng hết tất cả thống khổ, nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nàng muốn bảo vệ đệ đệ, bảo vệ tỷ tỷ.
Coi như trở thành Hoàng đế, nhưng những lão thần thần phục kia chỉ vì quan hệ với Nhiếp chính vương, trước khi đệ đệ toàn toàn nắm quyền, nàng phải bảo vệ hắn.
Nàng theo ý của tỷ tỷ trở thành Tướng quân, người duy nhất trong quân doanh biết thân phận của nàng chỉ có lão đại phu, nàng chỉ để hắn điều trị lúc nàng bị thương.
Nàng nhớ rõ lần đầu ra chiến trường, lần đầu giết người, nàng sợ, nhưng cũng chỉ có thể cầm chặt cây thương, tiến về phía trước tiếp tục giết kẻ thù, nàng không thể sợ hãi, nàng không có tư cách sợ.
Nàng muốn bảo vệ rất nhiều thứ nữa…..
Nàng không thể ngã xuống ở đây, nàng muốn thoát khỏi quá khứ!
“Cắn đến chảy máu.” Đầu ngón tay mát lạnh vuốt cánh môi bị thương: “Miệng vết thương rất đau à?”
Theo tiếng dò hỏi, bả vai truyền đến đau đớn kịch liệt, nàng đau đến thanh tỉnh, khuôn mặt tái nhợt toàn mồ hôi, ánh mắt không có tiêu cự hiện lên sự mê mang, ngực kịch liệt phập phồng.
“Tỉnh.” Lấy tay ra khỏi vai nàng, thấy không có chảy máu, Khúc Lang Tịnh nhếch môi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ngươi gặp ác mộng, nhìn thấy gì?”
Hắn vẫn nghe nàng mê mang nói nhỏ, mặc dù không nghe rõ nàng nói cái gì, nhưng từ lông mày cau lại và bàn tay nắm chặt của nàng có thể cảm nhận được sự kích động của nàng.
Nam Hân Nhạc dần dần hoàn hồn, nghe tiếng hắn hỏi bên tai, mộng?
Không, đối với nàng mà nói điều đó chưa bao giờ là mộng.
Chuyển mắt nhìn hắn, nàng vẫn chưa nhìn thấy, mà miệng vết thương cũng đang kịch liệt đau đớn: “Phương pháp đánh thức người của ngươi thật đặc biệt.”
“Ngươi bị sốt nghiêm trọng, lại nằm mộng, chỉ có thể dùng cách này để đánh thức ngươi.” Hắn cười, tuyệt đối không có chút áy náy.
“Ác mộng đáng sợ như vậy sao? Khắp người ngươi đều là mồ hôi.” Hắn dịu dàng đưa tay phủ lên trán nàng: “Hơn nữa môi cũng bị cắn chảy máu.” Ngón tay chạm vào cánh môi.
Nàng không né tránh, mặc hắn đụng chạm, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, nàng vẫn chưa lấy lại sức, đã vậy nàng cũng không phí sức để vùng vẫy.
Khúc Lang Tịnh cùng nàng nhìn nhau, nụ cười trên môi càng đậm: “Hân Nhi, nguoi càng như vậy ta càng cảm thấy hứng thú.” Ngón tay mập mờ vuốt nhẹ cánh môi nàng.
Nghe hắn xưng hô thân mật, Nam Hân Nhạc mặt mày không động, cũng không lên tiếng, một khi lên tiếng sẽ đụng phải ngón tay của hắn. Nàng hờ hững nhắm mắt lại.
“Ngươi muốn ta thân ngươi sao?” Hắn cuối người, hơi thở phất nhẹ vào nàng, để nàng có thể cảm nhận được hắn đến gần.
Không để ý đến hắn, mắt vẫn nhắm lại.
Cảm giác mềm mại chạm vào môi nàng, nàng vẫn không nhúc nhích, môi vẫn mím chặt.
Miệng vết thương truyền đến đau đớn kịch liệt, nàng hơi run lên, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì đau đớn mà mở ra, sau đó dược đắng chảy vào trong miệng nàng.
Vị đắng đột ngột khiến nàng nhíu mày, không ngờ tới sẽ có dược thủy, làm nàng bị sặc, gương mặt tái nhợt vì sặc mà có chút huyết sắc.
“Rất đắng đúng không!” Hắn cũng cảm thấy như thế, năm thìa hoàng liên không phải chuyện đùa, vị đằng trong miệng khiến Khúc Lang Tịnh nhíu mày, nhưng thấy sắc mặt nàng vì đắng mà thay đổi, hắn cảm thấy rất đáng giá.
“Ngươi…..” Sau khi bình ổn cơn sặc, Nam Hân Nhạc cảm thấy trong miệng tất cả đều là vị đắng, nàng khó chịu nhíu mày, mới kêu lên một tiếng, môi lại bị áp chặt, sau đó dược đắng lại ngập trong miệng.
Khúc Lang Tịnh uy toàn bộ thuốc vào miệng nàng, lập tức rời khỏi, đứng lên châm trà, nhanh chóng xua tan vị đắng trong miệng.
“Khụ khụ…..” Nam Hân Nhạc ôm miệng, toàn bộ miệng đều là vị đắng, khiến nàng ngay cả nước miếng cũng nuốt không nổi.
Uống xong trà, Khúc Lang Tịnh cầm khối đường bỏ vào trong miệng, thảnh thơi ngồi vào ghế, thưởng thức hình dáng chật vật của nàng.
Hai má tái nhợt có thêm chút huyết sắc, đẹp hơn nhiều, thậm chí hai mắt kia bởi vì đắng mà phủ một tầng thủy quang, thần sắc lạnh lùng đã sớm biến mất.
Không muốn đếm xỉa đến sự tồn tại của hắn, hắn còn nhiều thủ đoạn khiến nàng để ý hắn.
“Muốn uống trà để giảm đắng không?” Hắn tốt bụng hỏi thăm: “Hay muốn ăn chút đường?”
Nàng hướng tới chỗ hắn trừng mắt: “Khúc Lang Tịnh…..” Hành vi của hắn làm nàng không kịp ứng phó, nàng cho rằng hắn sẽ bức bách nàng, sẽ dùng thủ đoạn ép nàng khuất phục, nhưng hành động của hắn lại ngoài dự liệu của nàng.
“Tốt lắm, ngươi nhớ tên ta rồi.” Đứng dậy đi về phía nàng, ngón tay nâng mặt nàng lên, hắn cúi đầu xuống, đặt môi lên môi nàng, đưa viên đường đang ngậm vào trong miệng nàng.
Nam Hân Nhạc ngậm đường, viên đường ngọt làm giảm bớt vị đắng trong miệng.
Khúc Lang Tịnh ngẩng đầu rời khỏi môi nàng, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt nàng, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: “Hân Nhi, đừng nghĩ không đếm xỉa đến ta, ta sẽ không thương hại ngươi, ta có thể từ từ chơi cùng ngươi.”
Nam Hân Nhạc im lặng.
Môi mỏng tới sát bên tai nàng: “Nhớ kỹ lời ta nói.” Giọng điệu dịu dàng, lại làm lòng người run lên vì lạnh.
Nam Hân Nhạc nắm chặt tay, nhẹ nhàng mở miệng: “Ta sẽ nhớ lấy.” Hành động của hắn, nàng sẽ nhớ lấy tất cả.
“Ha ha!” Nghe giọng điệu của nàng dao động, Khúc Lang Tịnh cười, đang định lên tiếng, ngoài cửa truyền tới tiếng rống thô bạo.
“Nhị ca!”
Thật biết lựa thời gian, hắn đang chơi vui vẻ!
“Ngươi muốn để hắn biết ngươi ở trong này sao?” Khúc Lang Tịnh cười hỏi, ngón tay phủ lên môi mềm.
Nam Hân Nhạc xoay mặt, Gia Luật Khôi xuất hiện khiến cơ thể nàng căng thẳng, mà ý định của nam nhân trước mặt này càng khó đoán.
Phản kháng hiếm thấy của nàng khiến hắn cười nhẹ, không hề trêu chọc nàng nữa, Khúc Lang Tịnh đứng lên đi ra phòng trúc, mà Gia Luật Khôi vừa đúng lúc đi tới cửa.
“Nhị ca, vì sao ngươi trở về đây ở?” Ở quân doanh không thấy Khúc Lang Tịnh, Gia Luật Khôi biết hắn nhất định trở về đây.
Nhị ca luôn luôn kỳ quái, hoàng cung thoải mái không ở, cố tình muốn ở lại phòng trúc trong sơn lâm, làm tên hương thôn dã phu.
“Mùa đông đình chiến, ta đợi tại doanh trướng để làm gì?” Lại nói, hắn khó mà tìm được niềm vui, đương nhiên không muốn người khác quấy rầy.
“À…..” Gia Luật Khôi gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng lại khó chịu: “Cái…..Nhị ca…..tên quỷ…..”
“Đã trốn thoát, đúng không?” Khúc Lang Tịnh nhàn nhạt lên tiếng.
“Ừ!” Gia Luật Khôi mất thể diện cúi đầu xuống, nhưng lại không cam lòng: “Đều tại tên quỷ kia quá xảo trá, còn đốt một nữa doanh trướng của chúng ta…..” Bị Khúc Lang Tịnh nhìn chăm chú khiến hắn nuốt xuống mấy lời còn lại.
Không biết vì sao, Nhị ca mặc dù không biết võ công, nhìn lại văn nhược không chịu nổi một kích, nhưng hắn (GLK) từ nhỏ chỉ sợ hắn (KLT).
“Quên đi, sớm đoán biết sẽ có kết quả này.” Huống chi bây giờ người đang ở trong phòng hắn, mục đích của hắn đã đạt được.
Thấy Khúc Lang Tịnh dường như không tức giận, Gia Luật Khôi âm thầm thở ra.
“Nhưng mà hắn bị thương rất nghiêm trọng, đệ đuổi theo vết máu, nhưng đuổi đến nửa đường thì vết máu biến mất, xem ra đã được người cứu thoát, đệ nghĩ hắn còn ở trong Viêm Lang quốc. Hừ! Không biết cái tên t*ng trùng lên não nào cứu hắn, lão tử mà biết nhất định phải chém chết hắn…..Ách…..Nhị ca, huynh làm sao mà nhìn ta bằng ánh mắt đó?” Hắn nhìn mà sợ hãi.
“Ngươi trở về đi.” Nếu không hắn sợ mình ngứa tay mà hạ độc thân đệ đệ.
“Ta mới đến lại đuổi ta về, ít nhất cũng để ta vào uống chén…..Ta rời khỏi ngay lập tức.”
Nam Hân Nhạc im lặng nghe đối thoại ở bên ngoài, xem ra Gia Luật Khôi không biết nàng ở đây, nhưng cũng có thể là diễn kịch để gạt nàng.
Nàng hạ mắt, đối với Gia Luật Khôi nàng tuyệt đối không lo lắng, chân chính khó đối phó là một nam nhân khác.
Khúc Lang Tịnh…..Ở phía sau chỉ đạo quân Viêm Lang đúng là hắn, chỉ cần hắn không có ở đây, trận này có thể thắng.
Mùa đông khắc nghiệt, bốn tháng…..
Hắn đối với nàng lại có hứng thú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook