Theo lời Diệp Định An, Diệp Hữu Thành phạt nàng mỗi ngày quỳ nửa canh giờ đều là nàng tự làm tự chịu, phụ thân hẳn là muốn trị cái tính không sợ trời không sợ đất của nàng, miễn cho ngày sau còn gây họa lớn hơn nữa.
Lời đồn đãi truyền bên ngoài càng ngày càng không đáng tin, cũng đem nàng miêu tả đến khó lòng chịu được.

Xem ra hiện giờ, ở chính sảnh nàng quỳ mỗi ngày này, ngược lại còn là một nơi tốt đẹp, không cần phải nghe nhàn ngôn toái ngữ bên ngoài làm nhiễu loạn tâm thần, cũng không cần đối mặt với các ánh mắt khác thường của đồng môn, ngược lại làm nàng càng thấy thư thái hơn một chút.
Nàng ở chính sảnh quỳ mỗi một ngày đều suy nghĩ, lúc này đây nàng nên thua cuộc hay vẫn tiếp tục đánh cuộc?
Mới đầu mấy ngày, nàng còn có thể tự lừa dối chính mình có thể thắng, qua mấy ngày, nàng nhìn nóc nhà vuông vức, bỗng nhiên ý thức được nàng đã thua rồi, có lẽ từ lúc bắt đầu, trận đánh cuộc này chỉ là chính là nàng vì mình bịa đặt một giấc mơ, nàng tự ở trong mộng một mình vui sướng, khổ sở, chờ đợi.

Chỉ đổ thừa tại nàng khả năng mơ mộng quá lớn, đến nỗi bất tri bất giác tin tưởng giấc mộng này là sự thật, mà cũng nghĩ rằng trò đánh cuộc này thật sự tồn tại.

Nhưng kỳ thật, với Mạnh Vân Trạch mà nói, nàng chỉ là một vị khách qua đường hắn vội vàng liếc mắt nhìn qua, mặc dù hắn thật sự có hổ thẹn, cũng không đáng vì nàng đánh đổi hạnh phúc cả đời của mình.
Trò đánh cuộc này ngay từ đầu, cả một cái chiếu bạc nàng cũng không có.
Lúc Diệp Thư Vân vẫn còn thương tâm, Thẩm Hàng Khải lặng yên đến bên người nàng, nửa ngồi xổm hỏi: "Còn ổn chứ?"
Diệp Thư Vân nhìn hắn một cái, cười khách khí, nói: "Khá tốt."
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hàng Khải cảm thấy trong lòng vắng vẻ, hắn nói: "Đây là khá tốt sao?"
Hắn nghe nói Diệp Thư Vân đã bị phạt quỳ mấy ngày, hôm nay hắn bận việc ở Hình Bộ xong liền chạy đến Diệp phủ xem nàng.

Bởi vì là bà con, lại thường tới Diệp phủ, mọi người trong phủ đều nhận ra hắn cho nên chưa thông bẩm đã cho hắn vào.

Biết nàng quỳ ở chính sảnh, hắn chạy nhanh một đường đến, lòng ngóng trông từ miệng nàng nghe được hai chữ hối hận, không nghĩ tới đến khi gặp được nàng, đáp án lại là khá tốt.
Diệp Thư Vân gật đầu, chắc chắn nói: "Đúng vậy."
Nàng đáp rất dứt khoát, ngược lại làm Thẩm Hàng Khải không còn lời nào để nói.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Hàng Khải cười khổ: "Ngươi nói tốt vậy thì đây là thế nào."
Tú Ngọc vội vàng chạy vào, thấy biểu thiếu gia cũng ở, lập tức hoảng loạn lắp bắp nói: "Biểu......!Biểu thiếu gia."

Thẩm Hàng Khải hơi hơi mỉm cười, Tú Ngọc không dám nhìn hắn, ngượng ngùng liếc mắt hắn một cái xong nhanh chóng nhìn về nơi khác.

Sau đó nàng nhớ tới chính sự còn từng nói, liền nói: "Tiểu thư, lão gia nói có thể đứng lên rồi."
Đêm qua Diệp Thư Vân vẫn luôn nghĩ về chuyện Mạnh Vân Trạch, tâm phiền ý loạn một đêm không ngủ.

Đến tận sáng, nàng dùng cơm sáng xong liền tới chính sảnh quỳ, qua nửa canh giờ đột nhiên đứng lên, đầu óc có chút choáng váng, dưới chân nhũn ra, thân mình hơi lung lay một chút.
Tú Ngọc cùng Thẩm Hàng Khải thấy nàng như thế, trong lòng căng thẳng duỗi tay qua đỡ.

Tú Ngọc phản ứng mau hơn một ít, chạy lên phía trước Thẩm Hàng Khải đỡ lấy Diệp Thư Vân.

Tay Thẩm Hàng Khải xấu hổ giương lên trong chốc lát mới buông.
Tú Ngọc đỡ Diệp Thư Vân hỏi hắn: " Hôm nay biểu thiếu gia như thế nào lại rảnh đến đây?"
"Ở gần đây xử lý chút việc, thuận tiện qua đây thăm hỏi dì dượng."
Hắn nói dối, kỳ thật hắn tới một chuyến là bởi vì Diệp Hữu Thành phái người nói cho hắn, dù ông chưa từng nói rõ vì sao phải gặp hắn, nhưng hắn mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Chuyện hắn có thể đoán được, Diệp Thư Vân tự nhiên cũng có thể đoán.

Hiện giờ lời đồn đãi bên ngoài đem nàng nói đến mức không thể chịu được, hắn không muốn nàng phiền lòng, cũng mong nàng có thể sớm một ngày đem việc này bỏ qua, tự mình sống cuộc đời thanh thản.
Chuyện sau này, hắn sẽ tự nghĩ biện pháp giúp nàng.
Đúng như Thẩm Hàng Khải nghĩ, Diệp Hữu Thành gọi gặp hắn vì chuyện của Diệp Thư Vân.
Diệp Hữu Thành trầm ngâm một lát, lời ở trong lòng lăn qua lộn lại, nhưng lại cảm thấy khó có thể mở miệng.
Thẩm Hàng Khải hỏi: "Dượng có chuyện gì ạ?"
Người bên ngoài đồn đãi nữ nhi bảo bối của ông tham vọng giàu sang, không biết liêm sỉ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.


Diệp Thư Vân do ông chăm lớn, ông dạy nàng biết chữ, giáo nàng biết lý, nàng là người có tính tình thế nào, người phụ thân như ông rất rõ ràng, bất quá, mỗi ngày nghe những người bên ngoài xào nấu lời đồn bêu danh, ông vẫn giận Thư Vân hành sự lỗ mãng, nhưng dù sao ông cũng là phụ thân nàng, sao có thể không đau lòng?
Diệp Hữu Thành nhìn Thẩm Hàng Khải, hít sâu một hơi nói: "Việc này vốn không nên phiền toái ngươi, nhưng trừ bỏ ngươi, ta thật sự không nghĩ ra được người nào có thể giúp đỡ chuyện này."
Lần trước Diệp Thư Vân đã cự tuyệt Thẩm Hàng Khải cầu thân, bây giờ lại nhờ hắn vì chuyện của nàng mở miệng, ông thật sự cảm thấy rất ngại.

Nhưng cố tình việc này lại vô cùng khó giải quyết, ông không thể không mở miệng.
"Mấy ngày nay tin đồn bên ngoài truyền đi không dứt, bây giờ lời đồn càng truyền càng không đáng tin, mặc kệ thế nào, chung quy vẫn là mối họa." Lúc trước chuyện này là từ Hình Bộ mà ra, cho nên những người hiểu chuyện đều chạy đến Hình Bộ hỏi thăm tin tức.

Diệp Hữu Thành nghĩ nếu người ở Hình Bộ có thể ở nói rõ chuyện của Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch một chút, tình cảnh nàng hẳn sẽ đỡ hơn phần nào.
"Dượng yên tâm, ta đã biết.

Việc này nên dừng ở đây, nếu lại có một chút lời đồn nào từ Hình Bộ truyền ra, ta nhất định sẽ không nương tay." Từ lần đầu tiên Diệp Thư Vân xuất hiện ở Hình Bộ, hắn cùng Mạnh Vân Trạch đã liên tục lặp đi lặp lại dặn dò những người đó không được hồ ngôn loạn ngữ ra bên ngoài, chỉ là không biết vì sao, cuối cùng chuyện vẫn bị truyền đi.

Chỉ tiếc nhiều ngày nay hắn vội vàng công sự, không có thời gian bắt người miệng rộng kia, nếu không há có thể để hắn tiêu dao.
Lần trước Thẩm Hàng Khải cầu hôn, Diệp Hữu Thành nghĩ nếu Thư Vân có thể đáp ứng thì không thể tốt hơn.

Đứa nhỏ Hàng Khải này là ông cùng phu nhân nhìn lớn, Hàng Khải là người thế nào, ông cũng rõ ràng, cho nên yên tâm.

Ông nghĩ cho dù Hàng Khải là hôn phu, con rể hay phụ thân của cháu ngoại tương lai đều là người rất tốt, đem nữ nhi giao cho Hàng Khải, ông rất yên tâm.
Bất quá hôn nhân đại sự, ông cùng Triệu Dục đều hiểu là vẫn phải xem ý tứ Thư Vân.

Mặc dù trong lòng bọn họ cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng tuyệt không cưỡng cầu.
Tú Ngọc cùng Diệp Thư Vân trở lại phòng liền có bà tử đến hầu hạ.

Đợi bà tử đi ra ngoài, Diệp Thư Vân mới hỏi Tú Ngọc: "Chuyện ta kêu ngươi đi hỏi thăm thế nào?"
Tú Ngọc đáp nói: "Ta có hỏi thăm qua, trước đó vài ngày có người tố giác Kim Ngô Vệ lén mua bán chức quan, những ngày gần đây hầu gia bận rộn chuyện này, nên ta cũng không biết."
Chuyện Tú Ngọc nói, trước khi nàng ở hồi phủ cũng đã nghe qua.

Mấy ngày nay nàng bị nhốt ở trong phủ, chỗ nào cũng không đi được, phụ thân cùng ca ca còn cố ý phong tỏa tin tức của Mạnh Vân Trạch, cho nên nàng một chút cũng không biết tình hình gần đây của hắn.
Có khi nàng ngẫm lại, cảm thấy cái gì cũng không biết lại khá tốt, ít nhất còn có thể vì chính mình mà lưu lại một đường sống, nhưng có khi nàng lại không khống chế được mà muốn biết tin tức của hắn.
Tú Ngọc ngồi bên cạnh ghế quý phi giúp Diệp Thư Vân xoa chân: "Tiểu thư, vì sao người còn muốn hỏi thăm tin tức của hầu gia? Hắn làm hại tiểu thư còn chưa đủ thảm sao? Tiểu thư ngày ngày giờ mão đã đến chính sảnh, quỳ đủ nửa canh giờ mới trở về, người còn không nhìn xem chân của người đều sưng to lên như vậy.

Tiểu thư đã không biết đau lòng chính mình, còn hỏi thăm người nọ làm cái gì?"
Diệp Thư Vân nâng nâng mí mắt, nhìn lướt qua nói: "Nào có nghiêm trọng như ngươi nói, ta thấy khá tốt mà."
Tú Ngọc giận dỗi dừng tay nói: "Tiểu thư đã không yêu quý chính mình, ta cũng không còn cách nào."
Diệp Thư Vân cười, nói: "Sao lại nói như thế, ta nếu không yêu quý bản thân, làm sao còn trộm đem hai miếng đệm bông ngươi cho ta bọc giấu ở dưới đầu gối?"
Nói xong, Diệp Thư Vân từ phía sau lấy ra hai miếng đệm bông lắc lắc trước mắt Tú Ngọc, đáy mắt Tú Ngọc hiện lên một chút ý cười, nhưng trên mặt lại không cười.
Diệp Thư Vân lại nói: "Còn nữa, việc này ai cũng không cho phép ta làm, là ta tự mình làm, chẳng trách ai."
Tú Ngọc khó hiểu nói: "Nhưng tiểu thư muốn cái gì a? Làm như vậy tiểu thư có được cái gì tốt?"
Được cái gì tốt? Diệp Thư Vân cúi đầu cười nhạt, đây là nàng đánh cuộc, thua hay thắng đều dựa vào Mạnh Vân Trạch.

Tú Ngọc muốn hỏi nàng có cái gì tốt thì chỉ có thể chờ nàng thắng mới xác định được.
Tú Ngọc thấy nàng nói gì, lại lẩm bẩm: "Gần đây tiểu thư trở nên thế này Tú Ngọc thật không quen, nếu là lúc trước tiểu thư làm sao dám làm ra chuyện khác người như thế?"
Diệp Thư Vân chớp mắt, mặt không biểu tình: "Bởi vì ta sợ."
Tú Ngọc lập tức hỏi nàng: "Sợ cái gì?"
Lúc trước ở trong cung, nàng vốn thẳng thắn thành khẩn mà đối đãi với người khác, nhưng bụng người cách một lớp da, thẳng thắn thành khẩn của nàng bị người khác xem là ngu đần, vì thế năm lần bảy lượt lợi dụng ngầm ngáng chân nàng.

Ở nơi đó lòng người sâu như biển, ai cũng không dám bại lộ chính mình, cuộc sống như vậy khiến nàng quá sợ hãi.
Nàng đã là chết qua một lần, nào còn có thể để mình lại giẫm lên vết xe đổ?
Diệp Thư Vân bỗng nhiên cười rộ lên: "Tất nhiên là sợ bỏ lỡ một nhân duyên tốt."
Sau giờ ngọ, Diệp Thư Vân nằm trên ghế bên cửa sổ đọc sách, bất giác ngủ lúc nào không biết, các bà tử thấy nàng ngủ dưới đầu gió, sợ nàng bị lạnh, lặng lẽ tiến vào giúp nàng đóng cửa sổ, đem sách thu lại đặt qua một bên.

Lúc Tú Ngọc tiến vào, bà tử oán giận nói: "Mặc kệ người khác khuyên như thế nào cũng không nghe, lại ngủ dưới đầu gió như thế này? Hiện nay tuổi còn nhỏ mới không sợ, chờ ngày sau về già, không tránh khỏi bị đau đầu."
Tú Ngọc nghe được hai câu, liền ôm một miếng chăn đến đắp lên người Diệp Thư Vân.
Bà tử lẩm bẩm hai câu liền đi ra ngoài, Tú Ngọc giúp Diệp Thư Vân dịch góc chăn xong cũng theo đi ra.
Nàng mơ thấy một giấc mộng, trong mộng nàng còn nhỏ, Diệp Định An đang giành nhau bánh in với nàng, cuối cùng Diệp Định An giành được, nàng gấp đến độ dậm chân: "Không được ăn, ngươi không thể ăn, đây là mẹ cho ta."
Diệp Định An không để ý tới nàng, ỷ vào vóc dáng cao hơn, đem bánh in giơ lên cao, làm trò trêu ghẹo nàng, lại còn đắc ý dào dạt mà đem bánh bỏ vào miệng.
Diệp Thư Vân bị tức giận đến nói không nên lời, nhón mũi chân lên đoạt lấy, anh anh ô ô kêu to hai tiếng: "......"
Diệp Thư Vân bị giận tỉnh, đột nhiên mở mắt ra, lòng nhảy bang bang.
Vừa vặn Diệp Định An ở hành lang bên ngoài nghe thấy Diệp Thư Vân kêu hắn, đẩy cửa sổ ra, thăm dò nhìn vào.
Diệp Định An ghé vào trên bệ cửa hỏi nàng: "Thích ca ca đến như vậy? Nằm mơ cũng không quên được ta?"
Diệp Thư Vân còn chưa hồi lại tinh thần, đột nhiên thấy đầu sỏ gây tội trước mặt, nàng giận sôi máu, vẫy vẫy hắn nói: "Ngươi vào đây."
Diệp Định An có việc muốn nhờ Diệp Thư Vân hỗ trợ, cho nên thấy nàng vẫy tay một cái, hắn liền lắt léo tiến vào phòng.

Diệp Định An mới tới gần Diệp Thư Vân, nàng đã duỗi tay đánh lên người hắn đấm một cái, lực đạo không lớn, nhưng đủ để hả giận.
Diệp Định An vô duyên vô cớ bị Diệp Thư Vân đấm như vậy, rất là khó hiểu, hắn hỏi: "Yêu quái! Làm gì!"
Diệp Thư Vân vốn đang không cao hứng, thấy bộ dạng Diệp Định An như vậy, không nhịn được cười lên.
Bà tử ở bên ngoài nhìn thấy hai huynh muội đùa giỡn, sợ bọn họ giận dỗi, liền khuyên nhủ: "Thiếu gia cùng tiểu thư hiện giờ đều lớn rồi, không được cãi nhau ầm ĩ giống như còn nhỏ."
Diệp Định An quay đầu lại cười nói: "Không đâu ạ."
Bà tử nghe thấy Diệp Định An nói như vậy mới yên tâm lui ra, phân phó Tú Ngọc bưng trà vào, lại không biết nha đầu Tú Ngọc này đi đâu, chỉ có thể tự mình đi bưng trà.
Diệp Định An cúi đầu hỏi Diệp Thư Vân: "Đang êm đẹp, ta chọc trúng ngươi cái gì? Vừa đến liền đấm ta."
Diệp Thư Vân lúc này mới từ giấc mơ kia đả kích lấy lại tinh thần, nghĩ lại bất giác tự cười nhạo mình.

Nàng thật đúng là tính trẻ con, lớn như vậy rồi, còn vì một chút ăn đồ vặt mà cáu kỉnh với Diệp Định An, có thể là vì trong mộng tức giận với hắn.

Nàng nhìn về phía hắn, lại không muốn nói sự thật, bằng tính tình của Diệp Định An, nhất định hắn sẽ chê cười nàng.
Không có việc gì thì không đến gõ cửa, Diệp Định An tất nhiên có việc yêu cầu nàng, Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Chuyện gì......"
Một câu chưa nói xong, Tú Ngọc đã vô cùng lo lắng chạy tiến vào, thở hồng hộc đánh gãy lời Diệp Thư Vân: "Tiểu thư, hầu gia tới cửa cầu hôn!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương