Vi Nhĩ Chiết Yêu
-
C2: Chương 2
6
Tôi tắm rửa, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Cận Tự không rời đi, anh đang ngồi ngay ở cửa phòng, thấy tôi đi ra, lập tức đứng dậy.
Trong giây lát, khi nhìn những gương mặt quen thuộc đó, tôi chợt nhớ đến chú chó tôi đã nuôi khi còn nhỏ.
Nếu Cận Tự được tặng một cái đuôi, có lẽ anh ấy sẽ vẫy nó rất hạnh phúc khi ở trước mặt tôi.
Thật đáng tiếc.
Tôi không thể ở lại đây được.
Tôi nói với Cận Tự rằng tôi muốn về nhà, anh ấy ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý.
Tuy nhiên, khi tôi lên xe, người đàn ông này đã nhét rất nhiều thứ gọi là thuốc đặc trị vào xe và dặn nếu bị sốt trở lại thì phải uống đúng giờ.
"Được."
Tối qua tài xế tiểu Hà không rời đi, anh ta vậy mà cứ ngủ trên xe.
Khi rời đi, tôi nhận thấy chiếc Rolls-Royce màu hồng gợi cảm của Cận Tự đã đỗ ở trong gara rồi.
Trên đường về nhà, tôi sạc điện thoại và bật nó lên.
Các thông báo về cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Tô Mộc xuất hiện liên tục.
Tuy tôi ở nhà cả đêm vì sốt cao, nhưng người cha thân yêu của tôi không bao giờ gọi điện cho tôi.
Trở về nhà.
Khi đẩy cửa vào, mọi người vẫn đang ăn sáng trong nhà.
Bố tôi, Tô Nhăn, Tô Mộc và Trang Văn Huy.
Trang Văn Huy.
Mẹ ruột của Tô Nhan đã làm tình nhân của cha tôi hơn mười năm, năm nay cuối cùng bà ta cũng thành công trở thành vợ.
Không ai để ý tới tôi, ngoại trừ Tô Mộc.
Anh liếc nhìn tôi rồi đứng dậy đi vào bếp, khi anh bước ra lần nữa trên tay đã cầm một chén súp.
"Sáng anh nấu cho em, còn nóng đấy uống đi."
Giọng Tô Mộc rất nhẹ, anh đặt súp trước chỗ ngồi của tôi, mở nắp, mùi thơm còn vương vấn.
Anh ấy luôn như vậy.
Nói chuyện rất nhẹ nhàng, phong thái cũng nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, Chúa không hề đối xử dịu dàng với anh ấy.
Tô Mộ mồ côi mẹ từ nhỏ, lại mắc bệnh tim bẩm sinh, cha anh ấy một mình nuôi nấng anh.
Khi anh ấy bảy tuổi, cha của Tô Mộ đã c h ế t khi cố cứu cha tôi.
Cha tôi đã nhận anh ấy làm con nuôi, anh ấy đã ở đây kể từ lúc đó.
Tôi chỉ mới năm tuổi thì Tô Mộ đến nhà tôi.
Tuy nhiên, bố tôi chỉ nhận nuôi anh ấy vì lo ngại mặt mũi của ông ta, bao nhiêu năm nay ông ta chỉ chữa trị bình thường đối với bệnh tình của anh ấy, tuy chưa bao giờ ngược đãi anh nhưng ông ta hầu như chưa bao giờ quan tâm đến anh ấy cả.
Đối với bố tôi, chỉ cần Tô Mộc không ch ế t đói là được.
Mẹ tôi thì lại có tính tình lạnh lùng, thậm chí còn không nhiệt tình với cả tôi, con gái ruột của bà chứ đừng nói đến Tô Mộc.
Tôi cảm ơn anh ấy, anh ấy vừa ngồi xuống, bát canh đã bị Tô Nhan ở bên cạnh bưng lấy.
"Anh Tô Mộc, em cũng muốn uống canh. Tối qua em bị cảm, anh cho em canh này đi."
Tô Nhan nhỏ giọng nũng nịu hỏi, ngoài miệng thì hỏi, nhưng tay cô ta đã bưng bát súp lên húp.
Tô Mộc khẽ cau mày.
Anh ấy luôn là người không cạnh tranh, nhưng tiền đề là việc đó không liên quan đến tôi.
Tô Mộc hơi nghiêng người, kéo canh lại, giọng điệu vẫn ôn hòa, không nghe thấy chút cảm xúc nào:
“Nếu cô muốn uống đến vậy, tôi bảo dì Ngô làm một bát khác cho cô. Tôi nấu ăn không giỏi lắm."
Chén súp được kéo đi kéo lại, cuối cùng lại quay trở lại với tôi.
Trang Văn Huy đột nhiên ném đũa,
“Được rồi, không phải chỉ là một bát canh thôi sao, cũng không phải ai cũng được uống. Tôi hiểu rằng trong mắt của cậu, Nhan Nhan và tôi là người ngoài, còn cô em gái cậu mới là một gia đình..."
Khi bà ta nói, giọng nghẹn ngào vì tiếng nức nở.
Thật đáng tiếc nếu như bà ta không trở thành diễn viên.
Tô Nhan còn tố cáo Tô Mộ thiên vị, nói rằng anh ấy có vấn đề với mẹ con mình và luôn hợp tác với tôi để ép cô ta bị bỏ ra rìa.
Thấy bố tôi vẫn im lặng, Tô Nhan càng can đảm hơn và bắt đầu đẩy Tô Mộc.
Tô Mộc cau mày, nhưng vẫn im lặng và để cô ta đẩy anh ấy đi.
Tuy nhiên.
Tô Mộc có thể chịu đựng được, còn tôi thì không.
Làm sao cơ thể anh ấy có thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy?
Ngôi nhà vốn yên bình trở nên hỗn loạn vì sự trở lại của tôi, và đột nhiên trở nên im lặng vì hành động của tôi.
Bởi vì.
Tôi đổ một ít nước lạnh vào bát súp ấm, rồi đổ lên đầu Tô Nhan.
Tôi không có ngu, tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học, cũng không được đổ bát súp nóng lên người cô ta.
Cả người Tô Nhan như c h ết lặng, trên đầu treo hai miếng da gà.
Và tôi——
Tôi đã thành công nhận được một cái tát từ bố tôi.
Tôi nghiêng đầu nhưng không tránh.
Cái tát này là một cú tát rất mạnh.
Bố tôi, người vừa cau mày và giữ im lặng, bây giờ lại tỏ ra tức giận và mắng tôi ngày càng phẫn nộ.
Người bị mắng cùng lúc là Tô Mộc đang đứng trước mặt tôi.
7
Tôi bị nhốt trong phòng và không được phép ra ngoài.
Tuy nhiên, Tô Mộc lại trèo qua cửa sổ đi vào.
Tôi chạy đến giúp anh ấy, thật là điên rồ, mặc dù phòng của chúng tôi ở trên tầng hai nhưng bệnh tim bẩm sinh của anh ấy rất nặng, anh ấy không thể tập thể dục mạnh chứ đừng nói đến động tác nguy hiểm như vậy..
Trong phòng khóa, Tô Mộc nhìn chằm chằm vào bên trái khuôn mặt vừa bị đánh của tôi, cau mày thật chặt.
Anh ấy chưa bao giờ giỏi ăn nói.
Sau khi nhìn nó một lúc lâu, anh ấy chỉ nói: "Làm sao ông ta có thể từ bỏ?"
Tôi mỉm cười, nhưng điều đó tất nhiên không thành vấn đề rồi.
Mặt tôi vẫn còn sưng nhưng đã hết đau.
Bố tôi tất nhiên sẵn sàng từ bỏ vì tôi không phải là con gái duy nhất của ông ta.
Mặc dù Tô Nhan bên ngoài luôn được coi là con gái ngoài giá thú của ông ta, nhưng cô ta lại là con gái duy nhất trong mắt ông ta.
Tại sao?
Bởi vì Trang Văn Huy, tình nhân hơn mười năm, đã được cha tôi công nhận là tình yêu đích thực của ông ta trong cuộc đời này.
Mẹ con tôi chỉ là vật cản cho hạnh phúc của ông ta mà thôi.
Nhưng có vẻ ông ta đã quên mất chính mình đã ăn cơm mềm của nhà ngoại để có được ngày hôm nay.
Tô Mộ mang đá viên vào, gói cẩn thận rồi chườm lên khuôn mặt hơi đỏ và sưng tấy của tôi.
Chúng tôi đang nói chuyện được một lúc thì đột nhiên có tiếng bước chân trong hành lang, tôi và Tô Mộc chưa kịp phản ứng thì cánh cửa khóa đã bị mở ra.
Tô Mộ thậm chí không có thời gian để trốn.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa và nhìn lên...
Thực sự là Cận Tự.
Đằng sau ông là bố tôi đang mỉm cười thận trọng.
Nụ cười của Cận Tự đông cứng ở khóe miệng, khi anh ấy đối mặt với tôi, trong mắt anh ấy hiện lên quá nhiều cảm xúc.
Ngạc nhiên, choáng váng, tức giận.
Tôi thầm thở dài và thầm đếm trong đầu ba giây.
Chắc chắn rồi.
Ngay khi đếm đến ba giây, Cận Tự đã bùng nổ.
"Tô Vãn, hai người, một đàn ông và một người phụ nữ, các người đang làm gì khi cửa bị khóa vậy?"
8
Đằng sau Cận Tự, khuôn mặt của cha tôi gần như tái mét.
Đúng vậy.
Theo ý ông ta, có thể kết giao với thiếu gia nhà họ Cận quả thực là do tổ tiên tích phúc, nhưng ông ta không ngờ rằng mình sẽ bị liên lụy trước khi có thể kết giao được với anh ấy.
Rời khỏi tầm nhìn của Cận Tự, bố tôi nháy mắt với tôi.
Gần như viết đầy mấy chữ lớn trên mặt hắn: Đừng gây sự với tổ tông này.
Tôi lờ đi ánh mắt lo lắng của bố và ngước nhìn Cận Tự.
"Không sao đâu, anh ấy chỉ tình cờ đến đây thôi, chúng ta có đủ bàn để chơi trò Địa chủ rồi đấy."
Nói xong tôi nhìn bố tôi ở cửa.
"Hay chúng ta cùng nhau chơi mạt chược nhé?"
Khuôn mặt của bố tôi và Cận Tự trông thật xấu xí khi tôi nói thế.
Tuy nhiên, khi bầu không khí đang căng thẳng thì Tô Nhan lại đến.
Cô nàng này như là một con chó vậy, có thể đánh hơi được chuyện gì có thể xảy ra.
"Cận thiếu gia..."
Cô ta nhẹ nhàng nói, như muốn giẫm lên người tôi để lấy lòng anh ấy,
"Đừng tức giận, thực ra từ lâu tôi đã phát hiện ra rằng mối quan hệ giữa chị gái tôi và anh trai Tô Mộc rất bất thường. Tôi rất muốn kể cho anh nghe chuyện đó trong bữa tiệc lần trước, nhưng..."
Tôi lấy túi nước đá từ tay Tô Mộc, tự mình chườm lên, trong đầu nghĩ ngợi xong nửa sau lời nói còn dang dở của Tô Nhan, bổ sung thêm một câu——
Nhưng lần trước cô ta đã bị ném ra ngoài.
Thật là mới mẻ nhỉ.
Người như Tô Nhan thực sự quan tâm đến việc ăn hơn là cả việc đ á nh nhau đấy.
Lần trước huyên náo đến đáng xấu hổ như vậy, lần này còn dám tiến lên tiếp cận Cận Tự.
Cô ta thực sự nghĩ Cận Tự là loại người mềm mỏng, chỉ cần nói vài lời nhẹ nhàng là có thể mê hoặc được sao?
Người đàn ông này bản chất là nổi loạn, điều khó chịu nhất là khi có người nói xấu trước mặt anh ấy.
Chắc chắn rồi.
Tô Nhan vừa nói xong, Cận Tự đã quát lên: "Tôi cho phép cô nói sao? Ai cho phép cô ở đây sủa bậy vậy."
Tô Nhan choáng váng vì bị mắng.
Những nỗi bất bình hiện rõ trên khuôn mặt, cô ta sắp bật khóc, ngay khi cong môi, điều này khiến bố tôi cảm thấy rất đau khổ và bất lực.
Tuy nhiên, nếu cô ta từ bỏ thì cô ta sẽ không phải là Tô Nhan nữa.
Cô ta không ngu ngốc, sau khi vấp ngã mấy lần, cô ta cũng hiểu rằng mình sẽ không bao giờ nhận được bất kỳ lợi ích nào từ Cận Tự, nhưng——
Cô ta có thể không nhận được bất kì lợi ích gì, nhưng cô ta phải kéo tôi xuống nước.
Vậy nên.
Em gái thân yêu của tôi lập tức thay đổi chiến lược, không còn nói chuyện trực tiếp với Cận Tựnữa mà bắt đầu nhắm vào tôi.
"Chị ơi, chị vừa đổ súp nóng cho em vì Tô Mộc. Bố chỉ muốn chị bình tĩnh trong phòng, nhưng chị..."
Cô ta thở dài, trông có vẻ đau khổ,
"Sao chị có thể hẹn hò riêng với anh trai mình trong phòng vậy? Cho dù chúng ta không cùng huyết thống, nhưng anh ấy vẫn là anh trai của chúng ta đấy!"
"Pa—"
Tôi thậm chí còn không cần phải làm vậy bác bỏ, chỉ vì ai đó đã động tay hộ tôi rồi.
Cận Tự quay lại, tát cô ta một cái rõ đau.
"Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng cô là người đầu tiên đấy."
Sau khi Cận Tựnói xong, anh ấy liếc nhìn cha tôi đang muốn bảo vệ Tô Nhan trong vòng tay một cách đầy khiêu khích. Ý ông là sao đây? -
Tính nói thay con gái ông sao? Ông có thể thử nói vì cả ông cũng sẽ bị đánh đấy.
Dù ông ta có giàu có đến đâu, ông ta vẫn phải làm việc chăm chỉ trong thế giới tài chính này, nếu bố tôi không hiểu ánh mắt của anh ấy, có lẽ ông ấy sẽ không cần loay hoay trong việc mở rộng quan hệ rồi.
Tôi nhìn thấy ông ta nghiến răng cười, mắng Tô Nhan không hiểu lễ nghĩa gì rồi bế cô ta rời đi.
Ông ta cũng hiểu rằng chúng ta phải tự mình giải quyết vấn đề này với Cận Tự.
Chỉ còn lại ba chúng tôi ở cửa.
9
Ngay khi Cận Tự và những người khác bước vào cửa, Tô Mộ đã đứng dậy, bước về phía trước một bước và luôn đứng ở bên trái trước mặt tôi.
Thật ra.
Cận Tự có lẽ đã không nhìn kỹ khi anh ấy đến, mặc dù tôi và Tô Mộ ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa đôi, nhưng cả hai chúng tôi đều khá gầy, Tô Mộ ngồi cách tôi hẳn nửa người.
Chúng tôi thậm chí còn không chạm vào khuỷu tay của nhau.
Cận Tự dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu và hỏi tôi.
“Tất cả những gì tên ngốc đó nói đều là sự thật à?”
“Em vừa đổ súp nóng lên người cô ta để giúp anh ta à?”
Tôi không trả lời vội mà chỉ muốn cười.
Tô Nhan nhảy múa trước mặt anh ấy tận mấy lần nhưng Cận Tự thậm chí còn không nhớ tên cô ta.
"Đúng vậy."
Tôi vừa đáp lại, Cận Tự đã không thể kìm nén được cơn tức giận nữa mà lao tới nắm lấy cổ áo Tô Mộc.
"Tôi từ lâu đã thấy anh đối với Tô Vãn không trong sạch rồi."
Anh ấy chửi rủa, muốn đấm Tô Mộc.
Nhưng Tô Mộc không hề có ý trốn tránh, anh còn túm lấy cổ áo Cận Tự nói: "Anh và Tô Vãn đã chia tay rồi."
Lời nhắc nhở này kịp thời thành công đã đánh trúng chỗ đau của Cận Tự.
Thấy hai người sắp đánh nhau, tôi nhanh chóng lao vào giữa trận đ á nh nhau.
Trên thực tế, nó cũng có tính thiên vị đấy.
Thân thể Tô Mộc vốn rất yếu ớt, không chịu nổi sự dày vò nên tôi gần như dùng sức đẩy Cận Tự ra.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, trong lúc vội vàng, túi nước đá trong tay rơi xuống đất, Cận Tự bị tôi đẩy ra, giẫm phải túi nước đá, nặng nề ngã xuống đất.
Thiếu gia nhà họ Cận ngày xưa rất kiêu ngạo giờ đây đang nằm trên mặt đất chật vật với tâm trạng có phần xấu hổ.
Tim tôi thắt lại, tôi vội chạy tới đỡ anh ấy.
"Anh có sao không..."
Chưa kịp nói xong, Cận Tự đã bị hất tay tôi ra.
Anh ấy cau mày nhìn tôi, ánh sáng trong mắt tối sầm, người đàn ông này vốn luôn thiếu kiên nhẫn, nhưng lần này phải rất lâu mới nói được một lời.
“Em đẩy tôi ra vì anh ta à?”
Tôi thầm thở dài.
Cận thiếu gia này luôn có suy nghĩ khác người, còn trách tôi đẩy anh ra nên mới trượt chân trên túi nước đá.
Đúng là tôi đã đẩy đấy.
Sau khi nhìn kỹ anh ấy và thấy anh ấy không bị tổn thương gì, tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra giúp anh ấy lần nữa và kiên nhẫn giải thích.
"Tôi không có, tôi chỉ không muốn anh phải đánh nhau thôi."
Nhưng Cận Tự rõ ràng không có nghe được.
Cận thiếu gia đã cáu kỉnh, nổi điên và đập phá phòng tôi.
Sau đó anh ấy bỏ đi với cùng với sự tức giận.
Ta từ đầu đến cuối đều chưa bao giờ ngăn cản anh ấy, Tô Mộc lại muốn, nhưng tôi lại ngăn cản.
Tôi đứng đó, nhìn anh ấy trút giận, cũng nhìn anh ấy rời đi.
Nhìn bóng dáng anh ấy biến mất trong hành lang.
Một tiếng thở dài chậm rãi phát ra.
Tô Mộc bước đến trước mặt tôi, khẽ cau mày, "Anh ta tính tình tồi tệ quá, tốt nhất em nên chia tay hẳn."
Tôi muốn cười nhưng khóe miệng lại không thể cử động được.
"Anh ấy không chỉ có tính tình nóng nảy mà còn có lý do về bệnh lý nữa. Anh ấy mắc chứng hưng cảm."
Vì điều này mà bà Cận, người luôn cứng rắn và mạnh mẽ, luôn lựa chọn cách im lặng nuốt cơn tức giận xuống vì anh ấy.
Tô Mộc sửng sốt hồi lâu không nói được gì.
Thay vào đó, anh cúi xuống im lặng giúp tôi dọn dẹp, Cận Tự tức giận đập phá căn phòng, khiến sàn nhà trở nên bừa bộn.
Trong phòng im lặng.
Một thời gian dài.
Tô Mộc đột nhiên hỏi tôi: "Trong lòng em, em có thực sự coi anh như anh trai mình không?"
Tôi sửng sốt một lúc, rồi tôi nhớ ra——
Lúc tôi vừa kéo tay Cận Tự và tôi giải thích, mặc dù Tô Mộc không có quan hệ huyết thống với tôi nhưng trong mắt tôi, anh ấy là anh trai ruột của tôi.
Bây giờ tôi nghe anh hỏi như vậy, tôi ngước lên.
Tôi nhìn thấy một con búp bê nhỏ rơi xuống đất đang trong tay Tô Mộc, trong tâm trí tôi, đó là con búp bê mà khi tôi còn nhỏ, anh ấy đã đưa tôi đến công viên giải trí và lấy nó từ máy gắp thú, để tặng cho tôi.
Tô Mộc đứng bên cửa sổ và nhìn tôi dưới ánh đèn.
Anh ấy luôn mỉm cười dịu dàng và dường như chỉ có biểu cảm này.
Tôi biết Tô Mộc có phải vì xuất thân của mình nên chưa bao giờ cảm thấy an toàn không nên khi anh ấy hỏi, tôi gật đầu không chút do dự.
"Ừ."
Tôi nhặt con búp bê rơi trên đất còn lại lên, "Luôn luôn."
Tô Mộc cười nhẹ.
"Tốt rồi."
Tiếp theo, anh ấy không nói gì nữa mà cúi xuống nhặt những đồ vật vương vãi trên mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook