“Thật đáng thương.” Lý Thượng giả vờ cảm thán một câu, rồi lại làm ra vẻ bí hiểm hỏi: “Cậu đoán xem cậu ta nhập viện vì lý do gì?”

Còn cần phải đoán sao?

Vu Yếm hợp tác lộ ra vẻ sợ hãi một chút: “Chẳng lẽ là bị lây nhiễm virus trên cơ thể vật thí nghiệm đó sao?”

Lý Thượng quả nhiên rất hài lòng với phản ứng của anh, hào phóng chia sẻ thông tin mình có được: “Cậu đoán không sai, quả thật là vì loại virus trên cơ thể vật thí nghiệm đó, cậu đoán tiếp xem cậu ta bị lây nhiễm virus như thế nào?”

Lý Thượng biểu cảm mỉa mai, pha trộn giữa khinh bỉ và hiếu kì.

Vu Yếm vờ như không biết: “Chắc là lúc làm thí nghiệm sơ ý thôi?”

Phòng thí nghiệm dù có cách ly tốt đến đâu cũng không thể đảm bảo tuyệt đối không bị rò rỉ, đặc biệt là một số thí nghiệm nguy hiểm, mỗi năm đều có nhà nghiên cứu bị nhiễm bệnh tử vong vì thao tác không đúng.

“Cậu vẫn còn trẻ lắm, tiến sĩ Chu Hướng Thừa của chúng ta không phải vì thao tác rò rỉ đâu, cậu ta…”

Lý Thượng hạ giọng kể về việc tiến sĩ Chu Hướng Thừa đó bị vẻ ngoài của vật thí nghiệm mê hoặc, đến nỗi yêu thích vật thí nghiệm.

Nghe nói khi 012 ở trong phòng thí nghiệm Chu Hướng Thừa, Chu Hướng Thừa đã rất nhân nhượng và quan tâm đến hắn, thậm chí không muốn trói buộc hắn trong phòng thí nghiệm, còn đích thân dạy hắn tri thức của con người.

“Cậu ta coi dị biến thể như người, nhưng xét cho cùng dị biến thể cũng chỉ là động vật, làm sao mà nuôi dạy được, trước đó không lâu đột nhiên nổi điên tấn công cậu ta.

Nếu không phải nhà họ Chu tìm người bỏ ra một số tiền lớn, Chu Hướng Thừa đã chết ngay ngày hôm đó, nhưng dù bây giờ chưa chết thì cũng chỉ là sống lay lắt chờ chết.”

Chu Hướng Thừa không sống được lâu, nhà họ Chu mất đi một thiên tài, vật thí nghiệm 012 là thủ phạm chính, tất nhiên bị công kích, tra tấn đến khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, không ai ở Viện nghiên cứu khu trung tâm dám nhận nó, cuối cùng mới rơi vào tay nhân vật gốc.

Vu Yếm nhớ lại danh tiếng tồi tệ của nhân vật gốc trong giới nghiên cứu, cũng hiểu tại sao anh ta có thể xin được 012.

Nhà họ Chu muốn lợi dụng tay của Khang Thế để tra tấn 012 một cách tàn nhẫn.

“Thật đáng ghê tởm.” Lục Thu Phong đầy vẻ chán ghét, miếng thịt bò trong đĩa cũng không nuốt nổi, thì thầm: “Yêu thích dị biến thể, khác gì yêu thích súc vật, không hiểu bọn họ đang nghĩ gì.”

“Hahaha, Tiểu Lục cậu đừng có suy nghĩ cực đoan như vậy chứ.

Những dị biến thể cấp S trở lên trông rất giống người, lại còn rất xinh đẹp.”

Lý Thượng không đồng tình với thái độ của anh ta.


Trong giới thượng lưu nghiên cứu dị biến thể cấp cao, người đã nếm trải hương vị của dị biến thể cấp cao không phải là ít.

Có rất nhiều người giàu có ở khu trung tâm thích nuôi dưỡng dị biến thể cấp cao.

Những người có chút kiến thức đều thấy chuyện này bình thường, Lý Thượng lại có thái độ như vậy với Chu Hướng Thừa, chỉ do thấy cậu ta lại có tình cảm với một vật thí nghiệm gần giống như vật nuôi thật buồn cười, cách chết cũng ngu ngốc.

Nếu cậu thích biến thể, với quyền thế của nhà họ Chu thì thiếu gì để tìm được cái đẹp, lại cố tình tiếp xúc với thứ bẩn thỉu mang virus chết người, loại này lại không thể ăn được, lỡ bị nhiễm độc thì chết.

Dĩ nhiên thái độ né tránh của Lục Thu Phong như này ông cũng thấy rất buồn cười, đàn ông mà, ai chẳng hiểu ai, trong giới của họ trước đây không phải cũng có người miệng thì nói không chịu được, sau này thì sao? Đi đến câu lạc bộ chơi với dị biến thể còn chăm chỉ hơn ai hết.

“Thế nào, Tiểu Lục, có thời gian đi cùng tôi đi xem thử không?” Lý Thượng cố ý hỏi.

“Không, tôi không đi.” Cả người Lục Thu Phong đều viết chữ từ chối.

Vu Yếm ở bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh, ăn hết phân nửa thức ăn của mình.

Lý Thượng quay sang hỏi anh: “Tiểu Khang thì sao, cậu chắc chắn có hứng thú đúng không?”

Vu Yếm cười: “Tôi cũng không, không phải tôi đã có một con rồi sao.”

Lý Thượng vỗ đầu gối cười lớn, ước chừng cho rằng anh cũng là một người đồng đạo.

Cả bữa ăn, người cảm thấy khó chịu nhất chính là Lục Thu Phong.

Sau khi không thể chờ nổi tách khỏi Lý Thượng, Lục Thu Phong nhìn Vu Yếm bằng một ánh mắt hoàn toàn mới.

“Trước đây tôi còn tưởng cậu giống tôi, không ngờ cậu lại có sở thích này.”

Vu Yếm bị ánh mắt ghét bỏ của Lục Thu Phong coi như cầm thú...

Được rồi, danh tiếng lại bị tổn hại thêm một lần nữa.

Trên đường trở về phòng thí nghiệm một mình, Vu Yếm suy nghĩ về thái độ thay đổi của Lục Thu Phong, cảm thấy có chút quen thuộc.

Đến cửa phòng thí nghiệm, anh nhớ ra.

Anh có một người đàn anh sợ đồng tính, lúc đầu lầm tưởng anh là người đồng tính thì cũng có phản ứng như vậy.

Bước vào phòng thí nghiệm, Vu Yếm cũng không thèm nhìn vào khu vực nuôi dưỡng vật thí nghiệm, mà lật xem báo cáo thí nghiệm trước đây của Khang Thế.


Anh đã làm điều cần làm, chắc chắn với sinh lực ngoan cường, người phản diện có thể gây ra sự tuyệt chủng của sinh vật và cái chết của vô số con người trên đường thế giới sẽ không dễ chết như vậy.

Hơn nữa, anh thấy 012 cũng sẽ không muốn sự chú ý của mình.

Khi tan làm, Vu Yếm mới liếc nhìn 012 trong khu vực nuôi dưỡng, hắn vẫn nằm tại chỗ, nhưng giá trị sinh mệnh trên đầu đã từ từ tăng lên 20.

Sáng hôm sau, Vu Yếm thiếu ngủ, xoa cổ đau mỏi bước vào phòng thí nghiệm, bất ngờ phát hiện phòng thí nghiệm khá náo nhiệt.

Ba trợ lý nghiên cứu của anh đều có mặt.

Ba người họ đều sợ Khang Thế, mỗi ngày đều đến phòng thí nghiệm sớm để giao các dụng cụ và thuốc thử mà Khang Thế cần, kiểm tra các thiết bị trong phòng thí nghiệm, đôi khi còn phải dọn dẹp các chất thải thí nghiệm của Khang Thế, quét dọn văn phòng cho anh ta, rồi mới rời đi trước khi anh ta đến làm.

Đó là yêu cầu của Khang Thế trước đây.

Mấy ngày Vu Yếm đến, họ cũng làm rất tốt, chẳng qua hôm nay, có vẻ như họ bị trì hoãn, đến giờ này vẫn chưa dọn dẹp xong để rời đi.

“Hắn đẹp quá đi, chẳng lẽ dị biến thể cấp cao đều trông như vậy à?”

“Không biết hắn là biến thể gen gì, có cánh, phải chăng là loài chim?”

“Tôi thấy trên tóc và da của hắn có sự lấp lánh, hình như là vảy, có lẽ là loài bướm?”

“Không đúng rồi, nghe nói hắn mang virus, có lẽ là loài dơi biến dị.”

Nghe ba người họ nói chuyện sôi nổi, hai cô gái còn mắt sáng trưng nhìn chằm chằm vào 012 đang cuộn tròn trên mặt đất, Vu Yếm lặng lẽ bước đến phía sau ba người.

“Đúng thật có gen dơi biến dị.” Vu Yếm nói.

“Đúng mà, tôi đã nói…” Tiểu Cao dừng lời, nhận ra chủ nhân của giọng nói là ai, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hai cô gái Tiểu Ái và Tiểu Phan cũng vậy, khi nhìn thấy Vu Yếm đứng đằng sau, biểu cảm giống như nhìn thấy ma.

“Xin, xin lỗi, hôm nay chúng em làm trễ giờ, sẽ xử lý xong ngay!” Tiểu Phan mặt tái mét nói.

Vu Yếm vẫy tay: “Không sao, các cô cậu cứ làm việc đi.”


Nói xong thì vào văn phòng.

Không nhận được lời mắng mỏ như dự kiến, cả ba đều thả lỏng lại, nhanh chóng tiếp tục công việc dang dở, không dám đắm chìm vào việc quan sát vật thí nghiệm nữa.

Qua cửa sổ kính lớn của khu vực nuôi dưỡng, có thể nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, lịch lãm đang pha trà, ngồi thoải mái trên ghế và xoa trán.

Hôm nay anh cũng không chải đầu gọn gàng, mái tóc buông xõa trên trán, lông mày giãn ra, không còn nhíu mày như mọi khi.

“Này, các cậu có thấy thầy Khang dường như thay đổi thành người khác không?” Tiểu Ái thì thầm hỏi bạn đồng nghiệp.

“Có!” Tiểu Phan lập tức đáp lại: “Đã nhiều ngày rồi thầy không gọi chúng ta đến mắng mỏ, cũng không hỏi về tiến độ thí nghiệm của chúng ta!”

Cả hai cùng nhìn về phía Tiểu Cao.

Tiểu Cao tiếp xúc với Vu Yếm nhiều hơn, cũng gật đầu mạnh.

“Quả thật thay đổi rất nhiều, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hy vọng thầy Khang sẽ luôn giữ được như vậy!”

“Nếu thầy Khang trở nên tốt tính hơn, các cậu nói xem, chúng ta có cơ hội chuyển đến phòng thí nghiệm này làm việc không?” Tiểu Ái nói với giọng đầy hy vọng.

Trợ lý nghiên cứu viên khác đều có thể làm việc với thầy trong phòng thí nghiệm của họ, chỉ có bọn họ xui xẻo, theo thầy Khang, bị anh ta tống cổ đến phòng thí nghiệm nhỏ.

Nếu có thể đến phòng thí nghiệm lớn này, không cần thầy Khang hướng dẫn, chỉ nói về các thiết bị cao cấp ở đây thôi đã khiến người ta thèm thuồng rồi, chưa kể...!vật thí nghiệm cấp cao mới đến này thật sự quá đẹp!

Vật thí nghiệm đẹp mắt như vậy, thật muốn được ngắm nhìn mỗi ngày.

Bị hai người kia xúi giục, Tiểu Cao cắn môi, nở một nụ cười nịnh nọt, gõ cửa văn phòng của Vu Yếm và đưa ra nguyện vọng.

Nghe nguyện vọng của bọn họ, Vu Yếm cũng im lặng.

Anh dành thêm thời gian buổi tối để tiêu hóa kiến thức chuyên môn của Khang Thế, nhưng hiện tại vẫn chưa thành thạo, mấy trợ lý này cứ ở trước mắt mỗi ngày như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện.

“Sắp tới đừng thay đổi gì cả, cứ làm theo sắp xếp trước đó, một thời gian nữa hãy nói.” Vu Yếm trả lời.

Mặc dù không được cho phép, nhưng cũng không bị mắng, Tiểu Cao cảm ơn rồi đi, quay lại vỗ vai hai đàn em nói: “Tương lai của chúng ta sẽ sáng lạn!”

Hai người đàn em: “Vậy sau này chúng ta đến phòng thí nghiệm của thầy Khang sớm hơn mỗi ngày để kiểm tra thiết bị nhé.”

Tiểu Cao: “Rõ ràng là các em muốn đến xem vật thí nghiệm mà!”

Các cô gái cười khúc khích: “Không nhịn được, đẹp quá, thật muốn biết khi hắn mở mắt ra sẽ như thế nào.”

Sau khi được Vu Yếm tiêm thuốc kích thích sinh lực, thuốc mê và thuốc chữa lành, 012 đã rơi vào hôn mê và vẫn chưa tỉnh lại.


Đến buổi chiều, Vu Yếm ngủ trưa trong văn phòng và tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn ra "bể rừng nhiệt đới" bên ngoài, bất ngờ nhìn thấy một bóng người đứng ở đó, lập tức tỉnh táo lại.

“Bể rừng nhiệt đới” mờ sương, nhiệt độ khá thấp, phù hợp với nhiệt độ và môi trường sống của dơi trắng biến dị.

Bên trong còn có những cây trồng chịu lạnh và hoa cỏ, những bông hoa chuông tím lớn nở rộ, từng chùm rũ xuống cành, mặt đất phủ đầy rêu, gỗ mục và đất đen mềm mịn.

012 đang đứng dưới bóng lá xanh và hoa tím, đối diện với cửa kính văn phòng.

Văn phòng của Vu Yếm không bật chế độ riêng tư, 012 cũng có thể nhìn thấy Vu Yếm đang ngủ say qua cửa sổ kính đó.

Vu Yếm không biết hắn đã đứng đó bao lâu, chỉ cảm thấy cay mắt.

Người thì đẹp thật, giống như tinh linh trong rừng, nhưng hắn lại trần truồng.

Vu Yếm đứng dậy, tìm thấy một chiếc quần trong phòng nghỉ, bảo cánh tay robot mang đến trước mặt 012 trong khu vực nuôi dưỡng.

“Nào, mặc chiếc quần đó vào.”

012 cúi đầu nhìn chiếc quần, không động đậy.

Vu Yếm nghĩ rằng có thể hắn không biết mặc quần, nên anh rảnh rỗi lấy quần lại và làm mẫu.

“Như thế này, cho chân vào, kéo lên, kéo khóa lại, cài nút, hiểu chưa?”

012 nhìn anh làm mẫu cách mặc quần, ánh mắt chuyển đến đôi mắt của anh, mở miệng: “Tôi là sản phẩm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, sản phẩm thí nghiệm có cần mặc quần áo không.”

Giọng nói của hắn rất dễ nghe, nhưng có chút kỳ lạ, cách phát âm cũng kỳ lạ.

Hai người có chiều cao tương đương nhau, đứng hai bên kính, ở hai không gian khác nhau.

Vu Yếm không có ý định làm thầy dạy đời cho hắn, chỉ vào chiếc quần nói: “Mặc vào.”

012 đột ngột đặt tay lên kính.

Tay hắn to hơn người bình thường, ngón tay dài hơn một chút, nếu không có quá nhiều vết thương chưa lành ở trên thì có lẽ sẽ đẹp hơn.

Sau đó, khuôn mặt trắng nõn của hắn cũng áp sát vào kính, đôi mắt tỏa ra ánh sáng mờ ảo như ánh trăng.

Vu Yếm nhìn rõ, trên đầu 012 xuất hiện một con số mới.

[ Giá trị chán ghét đối với ký chủ: 10/100]

— TRANS: BÁCH LÍ NAM LI

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương