*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong giấc mơ dài đằng đẵng báo hiệu cơn sốt đột ngột của bản thân, Triệu Tử Đoạn chỉ đọng lại duy nhất hình ảnh của Hoàn Nhan Viên Hạo, y cứ thấy bóng lưng đối phương đi xa dần, lẩn khuất giữa ngàn vạn vụn tuyết. Triệu Tử Đoạn càng gắng sức đuổi theo, càng không thể bắt kịp, cuối cùng, y kiệt sức, bất lực nằm bên vệ đường.

Đồng hồ điểm năm tiếng, Triệu Tử Đoạn hoảng hốt bật dậy, mí mắt nặng trĩu vì người mà khóc. Tay chân y nóng rẫy, Triệu Tử Đoạn lục tìm trong ngăn kéo một viên hạ sốt giảm đau tống vào dạ dày đang trống rỗng. Y chân trần đi trên nền nhà lạnh lẽo, giữa mùa đông thê lương, ngoài y cũng chỉ có bóng tối xuyên suốt.

Hoàn Nhan Viên Hạo thực sự đã đi rồi, Triệu Tử Đoạn thở dài, trong lòng thống khổ, y gục đầu lên cánh tay, không tự chủ mà rơi lệ, ngoài cửa sổ, đèn đường se sắt ảm đạm. Y nhớ hắn, rất nhớ, nhớ đến thương tâm liệt phế, cảm tưởng toàn bộ thân thể hiện tại như một khối khí lạnh, có thể dễ dàng vỡ tan bất cứ lúc nào.

Triệu Tử Đoạn mở điện thoại, ngoại trừ một cuộc gọi nhỡ của A Hiệp, cũng không còn ai khác. Y thẫn thờ tựa người vào sofa, một lúc lâu sau mới nhận ra bốn tin nhắn ngân hàng gửi đến, tất cả đều chung một nội dung, là Hoàn Nhan Viên Hạo chuyển hoàn bốn lần năm vạn tệ lại cho y, không thừa không thiếu.

Từ khi nhận thức thế giới đến hiện tại, Triệu Tử Đoạn lần đầu hiểu được thế nào là tuyệt vọng. Khi Hàn Hoa biến mất, y ngày truy đêm tìm, cũng chưa bao giờ mất phương hướng như lúc này. Triệu Tử Đoạn cắn lấy môi, ngăn uất nghẹn thốt ra khỏi cổ họng, y nghĩ đến năm năm sau, mười năm sau, khi Hoàn Nhan Viên Hạo đã kết hôn, cùng người khác sinh ra tiểu bảo bối, rồi y với hắn, sẽ như hai hạt muối lẻ loi giữa đại dương mênh mông, dù hít chung một bầu không khí, cũng chẳng còn can hệ đến cuộc đời đối phương được nữa.

Ý nghĩ này khiến y vô cùng ngột ngạt, Triệu Tử Đoạn đổi quần áo, lái xe một mình đến quán rượu quen thuộc. Ai rồi cũng phải trải qua thất tình, Triệu Tử Đoạn mất ba, bốn lần dừng xe mới đủ sức đi tiếp. Cơn sốt như muốn quay lại, giữa mùa đông, cả người y toát từng cơn mồ hôi lạnh cóng.

Bartender lịch lãm trong vest đen, hắn cười cười:

- Triệu ca, lâu rồi không thấy anh đến, mọi người cứ nghĩ anh từ bỏ nghiệp ăn hoa rồi chứ!

Triệu Tử Đoạn phất phất tay, cũng không để ý đến xung quanh, nhàn nhạt:

- Như cũ!

Rượu mạnh ngấm vào máu, cơn sốt càng có cơ hội hoành hành, Triệu Tử Đoạn lần nữa đè nén nó bằng một viên paracetamol, mặc kệ dạ dày kêu gào. Bartender nhìn sắc mặt vị khách quen đã tệ hại đến khó coi, liền hỏi khẽ:

- Anh ổn chứ?

Triệu Tử Đoạn lắc đầu rồi lại gật đầu, hồi lâu y đột ngột ngã xuống quầy, bartender hốt hoảng:

- Sắp xếp phòng cho Triệu ca!

Góc cuối quán rượu, Hoàn Nhan Viên Hạo cùng lúc buông ly, mắt phượng dài hẹp lúc này thâm u cực điểm, hắn liền ôm lấy Triệu Tử Đoạn:

- Để tôi!

Bartender không nói gì, cơ bản khu này là sân nhà Triệu Tử Đoạn, ai nấy đều rõ ràng quan hệ của y và Hoàn Nhan Viên Hạo. Hôm nay người trước từ sớm đã uống đến mấy chai rượu mãi không thấy say, người sau ngược lại thân thể suy kiệt, tự hủy hoại mình, cơ bản chính là chuyện yêu đương riêng tư của cả hai, bartender không tiện xen vào.

Hoàn Nhan Viên Hạo đỡ lấy Triệu Tử Đoạn vào xe, ôm người từ tầng hầm vào đến phòng ngủ. Là Triệu Tử Đoạn vì hắn mà sinh nông nỗi này, hay thực sự y chưa bao giờ chịu quan tâm đến cơ thể. Nửa đêm, Triệu Tử Đoạn từng đợt nôn ra máu, thấm ướt cả sơ mi trắng, Hoàn Nhan Viên Hạo một mình không thể vừa lái xe vừa chăm sóc y được được, đành phải gọi taxi đưa y vào bệnh viện gần nhất.

Hoàn Nhan Viên Hạo chăm chú điền từng mục thông tin trên sổ khám bệnh, bác sĩ trực đêm nhìn nét chữ tao nhã của hắn, giọng nói đỡ phần gắt gỏng:

- Đây là bạn cậu?

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi ngẩng đầu, ngũ quan nổi bật giữa căn phòng đượm mùi thuốc sát trùng:

- Vâng!

Bác sĩ hắng giọng, nửa mắng nửa khuyên:

- Nói bạn cậu ăn uống điều độ, không được bỏ bữa, không uống rượu,...tuổi trẻ không biết giữ gìn sức khỏe, về sau sẽ hối hận!

Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười cảm ơn, sau khi đóng viện phí, hắn quay lại phòng bệnh, chăm chú nhìn dịch truyền đều đặn trôi qua ống dẫn. Triệu Tử Đoạn là xuất huyết dạ dày cấp tính, khi đưa đến phòng cấp cứu, mạch của y đã yếu. Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, lại nhìn đồng hồ, 9h sáng mai còn phải đi xem mắt. Tuy vậy hiện tại đến một chút tâm trạng hắn cũng không có.

Mờ sáng, Triệu Tử Đoạn hồi tỉnh, y nhìn bên cạnh, Hoàn Nhan Viên Hạo đã ngủ say, đầu gối lên bàn, mái tóc thơm hương bạc hà phảng phất dịu nhẹ. Triệu Tử Đoạn ngập ngừng nửa muốn chạm vào mái tóc quen thuộc kia, nhưng cuối cùng lại không đủ can đảm. Y rút ống truyền khỏi tay, gấp gáp ra khỏi bệnh viện.

Triệu Tử Đoạn quay lại căn hộ, y nghĩ hồi lâu, quyết định thu dọn mấy thứ trọng yếu rồi thuê một khách sạn. Y không rõ hiện tại đang trốn tránh Hoàn Nhan Viên Hạo hay là trốn tránh bản thân. Nơi này hàm chứa quá nhiều kỷ niệm, y sợ rằng mỗi lần bước vào, tâm can liền không chịu nổi mà vụn vỡ.

Tháng mười hai, trước giáng sinh một ngày, Hoàn Nhan Viên Hạo cùng gia đình dùng cơm tối, gọi là gia đình bởi vì lần này cả cha và mẹ hắn đều xuất hiện, ngoài ra còn có vị hôn thê Dương tiểu thư. Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi cạnh mẹ, đơn giản vì hắn không muốn phải trò chuyện cùng Dương tiểu thư kia.

Tương phu nhân và Vĩnh Nguyên Trung tướng đã ly thân nhiều năm, cả hai bên đều có con riêng, nhưng lần gặp mặt này, chỉ cùng duy nhất Hoàn Nhan Viên Hạo, cơ bản Tương phu nhân muốn nhìn thử ái nữ Dương thị, cũng là người sắp trở thành con dâu.

Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn thận giúp mẹ cắt beefsteak thành từng miếng vừa ăn, lại nghe được mẹ thì thầm bên tai:

- Mẹ không thích Dương tiểu thư!

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi hướng mắt lên, chỉ thấy Tương phu nhân một vẻ bình bình đạm đạm:

- Làm người không thật!

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi mỉm cười, có lẽ mẹ hắn đã không thích Dương tiểu thư từ khi vừa nghe được là cha hắn giới thiệu, dường như cha hắn có làm chuyện gì, đối với mẹ hắn cũng đều như cái gái trong mắt. 

- Mẹ dùng đi!

Dương tiểu thư nhìn đĩa thịt tươm tất của Tương phu nhân, liền nũng nịu đến Hoàn Nhan Viên Hạo:

- Em cũng muốn!

Hoàn Nhan Viên Hạo lơ đãng không đáp, nhấp một ngụm rượu. Dương tiểu thư phụng phịu:

- Anh cắt giúp em đi!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhếch môi cười, nửa phần thiện cảm cũng không hiện:

- Khi ăn đừng nói chuyện, quy tắc cơ bản!

Vĩnh Nguyên Trung tướng hừ một tiếng:

- Lại ủy khuất con bé, đây là bữa cơm gia đình, làm gì nhiều quy tắc như vậy!

Tương phu nhân hời hợt cười, vỗ vỗ bàn tay con trai:

- Gia đình sao? Đừng nói bậy, cô Dương đây còn chưa gả vào Hoàn Nhan gia, nhỡ như việc lớn không thành, thanh danh lại ảnh hưởng!

Bữa ăn trôi qua trong nhạt nhẽo, Hoàn Nhan Viên Hạo sau khi tiễn mẹ lên xe, thì cũng tự mình tản bộ thành phố, tận hưởng chút không khí giáng sinh. Trung tâm thương mại hôm nay đông kín người, các cửa hàng quà tặng lung linh ánh đèn nhấp nháy, Hoàn Nhan Viên Hạo ghé qua tiệm hoa quen, chọn một bó mao lương rực rỡ. Hoàn Nhan Viên Hạo thốt nhiên chạnh lòng, lần đầu tiên đến nhà Triệu Tử Đoạn, liền thấy bình mao lương trên bàn, tuy là Triệu Tử Đoạn chỉ vô tình mua, nhưng hắn ngược lại, không rõ vì sao dần dần yêu thích mao lương, mỗi tuần đều đặn mao lương một bó.

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn qua cửa kính tiệm hoa, trong màn tuyết mơ hồ liền thấy bóng dáng cố nhân quen thuộc, Triệu Tử Đoạn jacket da đen choàng khăn len đỏ tươi, hai tay y khẽ áp lên má, đang đi cùng một nhóm bạn bè. Hoàn Nhan Viên Hạo ngập ngừng chẳng thể bước chân ra ngoài, chắc chắn hắn không nhìn lầm, giọng cười A Hiệp ồn ào náo nhiệt. Triệu Tử Đoạn cũng cười, huyền mâu như phát sáng.

Khuya.

Trước KTV, Triệu Tử Đoạn tựa người châm điếu thuốc, y đã bắt đầu hút lại, từ khi xa Hoàn Nhan Viên Hạo. Trong phòng hát có chút ồn ào, dạ dày y từ dạo đó đều không tốt lên, không thể uống nhiều rượu, hơn nữa, hiện tại cũng như mọi năm, giáng sinh nhạt nhẽo. Triệu Tử Đoạn thong dong trên phố, tâm trạng dường như thoải mái hơn khi nhìn những đôi tình nhân tay trong tay.

- TửĐoạn!

Thanh âm quen thuộc từ đằng sau vang lên, Triệu Tử Đoạn khựng bước chân, trái tim đang yên ổn đột ngột nhức nhối đập mạnh.

Quãng trường vô cùng đông đúc, Hoàn Nhan Viên Hạo không nghĩ bản thân lại thiếu kiềm chế đến như vậy, lời cũng đã nói ra, chẳng thể nào rút lại, hắn hồi hộp chờ đợi y. Trong một phút dài nhất cuộc đời, hắn đã nghĩ đến hàng trăm viễn cảnh, những ly hợp bi hoan...

Triệu Tử Đoạn thật sự quay lại, y nhìn hắn, mắt huyền cong lên, môi vẽ một điệu cười:

- Lâurồikhông gặp!

Hoàn Nhan Viên Hạo sững sờ, trái tim nhảy nhót, tâm trạng mười phần phấn khích, hắn tiến đến gần hơn:

- Em...dạonàythếnào?

Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt cười, lạnh lùng xa cách:

- Tôirấtổn! Nghe nói luật sư Hạo vẫnlàm việc ởvăn phòng Vạn thúc!

Hoàn Nhan Viên Hạo liền cảm thấy có điều gì không đúng, hắn nuốt một ngụm khí lạnh:

- Em...chúngtacóthểnóichuyện không?

Triệu Tử Đoạn yêu mị cười, khẽ di tay lên ngực hắn, vẽ một vòng tròn:

- Nóichuyệnthìkhông...nhưnghômnaytôithiếubạntình, nếu luật sư Hạo khôngngại, anhcóthểđicùngtôi!

Hoàn Nhan Viên Hạo mất một phút để định hình hàm ý của Triệu Tử Đoạn, hắn buông thõng tay, lãnh tiếu:

- Anh không nghĩ làemlại...

Triệu Tử Đoạn vẫy một chiếc taxi trên đường, dường như không để tâm: 

- Tìm 419 chẳng dễ dàng gì, tôivẫnthíchbao nuôi hơn!

Hoàn Nhan Viên Hạo cắn môi, hơi thở cuốn theo sương mờ, nắm chặt lấy tay Triệu Tử Đoạn:

- Tôiđi với em đêm nay!

Triệu Tử Đoạn ngạc nhiên cười, thuận tay choàng khăn len đỏ lên cổ áo Hoàn Nhan Viên Hạo:

- Luậtsư Hạo kiêungạonhưvậyliềndễ dàng đồng ý, thậtkhiếntôibấtngờ! Anhchọnkháchsạnđi!

Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy tay Triệu Tử Đoạn, đặt vào đó một bó mao lương:

- Vềnhàtôi!

____________________

Maolương

Thậtrahoanày nhiều màu lắm, tachọnmộtbónhạtmàu.

Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương