Vì Người Trí Trí Trở Về
-
Chương 10: Ai nói đàn ông sắt thép không hiểu lãng mạn?
Ngụy Thiệu Viễn trở về phòng làm việc sau khi kết thúc cuộc họp.
Bạch Tuấn Kỳ đi theo bên cạnh, vẫn còn lải nhải về những điều không khả thi trong cuộc thảo luận vừa rồi. Anh trai anh tốt nghiệp đại học ở Mỹ, vì thế tiếng Anh rất thông thạo và đã quen việc cùng người Mỹ họp hội nghị qua điện thoại. Do đó, nói một lần quả thật không hết.
Ngụy Thiệu Viễn ngồi xuống sau bàn làm việc, ấn ấn hai bên thái dương, gọi thư ký Lily đến:
“Phiền cô giúp tôi pha một ly cà phê đen.”
“Vâng ạ.”
Lily rất nhanh ra ngoài lại quay trở vào, “Ngụy Tổng, máy tính ngài đặt đã được đem đến. Các đồng nghiệp trong bộ phận hỗ trợ kỹ thuật cũng đã cài đặt theo ý ngài các chương trình và sao lưu rồi ạ.”
Bạch Tuấn Kỳ cuối cùng cũng dừng lại vấn đề ban nãy, hỏi:
“Máy tính gì vậy, cho ai thế?”
Cái máy tính này lại mỏng, nhỏ và xinh xắn như vậy, không giống như phong cách của các chuyên gia như bọn họ.
Ngụy Thiệu Viễn mở máy tính ra xem, nhìn màn hình nói:
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, chắc chắn không phải cho cậu rồi.”
Bạch Tuấn Kỳ không hé răng một lời. Cả phòng làm việc bỗng nhiên chìm trong tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng Ngụy Thiệu Viễn đang gõ trên bàn phím.
Anh lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Tuấn Kỳ đang nhìn anh cười híp mắt rất kỳ quái, đôi mắt cáo vì cười mà mí mắt trở thành một đường thẳng.
“Làm gì thế, cười gì mà trông buồn nôn vậy.”
“Không có! Em là đang nghĩ, anh với Giang Tiểu Thư dường như có chút tiến triển, về sau nên em không kịp hỏi mà. Ngụy Tổng vốn một giọt rượu cũng không uống vậy mà lại say rượu, lại còn đến nhà người ta ngủ nữa chứ. Không có xảy ra chuyện gì không có lỗi với diễn viên quần chúng bọn em chứ?”
Nhớ lại mùi vị của tối hôm đó là rất ngọt. Anh nhớ là cô đã nấu cho anh một bát trôi nước rượu nếp nên trong miệng vẫn cảm thấy còn đọng lại hương vị ngọt ngào. Ngụy Thiệu Viễn bưng ly cà phê uống một ngụm để che đi ý cười không tự chủ được trên khuôn mặt.
Tất nhiên, anh sẽ không chia sẻ điều này với những người khác, liếc qua Bạch Tuấn Kỳ:
“Tôi không gửi diễn viên quần chúng tiền lương à? Cậu không định đi làm việc sao?”
“Đi đây, đi đây! Anh cứ tiếp tục làm tên ngốc đi, em đi ra sân bay đón Doãn Chung đây.”
“Cậu ta hôm nay trở về à?”
“Đúng rồi. Thứ năm vừa rồi, em có nói với anh rồi mà. Yên tâm, em tự mình đuổi tới rồi chặn lại, nhất định sẽ mang người tới đây.”
Bạch Tuấn Kỳ chuyển đề tài câu chuyện, “Anh tìm anh ta tới đây vì Giang Tiểu thư phải không? Làm nhiều việc như vậy, cô ấy rốt cuộc có biết anh đang theo đuổi cô ấy không?”
“Cô ấy cái gì cũng không biết, cậu đừng có trước mặt cô ấy nói bậy.”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mới nói:
“Tôi kêu Doãn Chung đến cũng là vì đã lâu rồi cậu ta chưa về nhà, bà nội tôi cũng rất nhớ cậu ta.”
“Đúng đúng đúng. Anh nói cái gì chính là cái đó, em đem người tới là được chứ gì. Anh đi ăn trước đi, sau bữa trưa bọn em sẽ trở về rồi.”
Ngụy Thiệu Viễn gật đầu. Đợi cậu ta đi rồi lại gõ lộp bộp trên bàn phím máy tính một hồi, quyết tâm làm cho xong việc mới hài lòng gấp máy tính rồi mới ra ngoài ăn.
Bữa trưa của anh rất đơn giản. Thông thường, anh hay ăn ở các quán ăn salad tầng dưới. Một hoặc hai ngày trong tuần, anh sẽ gọi món bít tết từ quán bít tết đối diện. Đầu bếp cũng biết yêu cầu của anh, chỉ chín một nửa và tiêu đen, còn nước sốt trái cây gì khác tuyệt đối không thêm vào.
Đôi khi nếu có cuộc họp bận rộn, anh cũng sẽ nói thư ký đặt đồ ăn ở đấy đem qua. Tất cả thức ăn của anh đều là protein và trái cây, rau kết hợp, hầu như không bao giờ có cơm và mì ống. Anh cũng ít khi cùng người khác xã giao bởi trên bàn rượu còn có hai vị phó tổng bên cạnh.
Bạch Tuấn Kỳ nói không sai, rượu anh sẽ không đụng tới. Anh không thể để cơ thể mình quen với việc hấp thụ đường từ rượu, nhưng thực sự anh cũng muốn uống rượu và người bình thường sẽ không thể làm anh gục được.
Đây đại khái là trời sinh tính khác nhau. Có thể là Bạch Tuấn Kỳ nghe nói anh uống say rồi, hoặc ở trong lễ kỉ niệm của trường có mặt nên mới cười nhạo.
Nếu Giang Trí Trí biết được, sẽ không trách anh chứ? Rõ ràng anh nghìn ly không say, còn giả vờ say rượu nữa. Thậm chí còn dựa vào việc này mà ở lại nhà cô ngủ một đêm.
Trở về sau bữa trưa, anh từ vị trí kế bên thư ký bước qua rồi nhìn vào túi máy tính cô ấy để trên bàn, không tự chủ được nên nhìn nhiều hơn chút.
Lily thăm dò sắc mặt và lời nói của anh, rất nhanh nhạy nói:
“Ngụy Tổng, đồ ngài đặt sẽ đến hôm nay. Tôi đã đặt chuyển phát nhanh đem tới, đợi một lát nữa tôi sẽ gọi điện lại hối thúc họ. Hay ngài đem cái của tôi đi trước. Tôi mới mua được mấy ngày, vẫn còn mới lắm. Sau khi đợi cái ngài đặt được đem tới, tôi dùng cái kia cũng giống nhau thôi.”
“Không sao đâu, đã hôm nay gửi đến thì chờ một chút, không vội.”
“Ngụy Tổng…”
Cô có thể cảm thấy trong lòng anh còn muốn chuyện khác, có chút không tập trung. Không đợi cô nói hết, anh liền chuyển người bước đến tường kính trong phòng làm việc.
Sau đó anh phát hiện Giang Trí Trí đang ngồi tại cửa văn phòng của anh, thấy anh quay lại, liền đứng lên.
Anh đoán trước cô sẽ đến, nhưng không nghĩ rằng lại nhanh như vậy.
“Sao cô lại đến đây?”
“Tôi… tôi là đến trả đồ.”
Cô giơ cao túi giấy đang xách trong tay, “Lần trước công ty các anh cho tôi mượn trang phục, còn có túi, tôi giặt sạch rồi nên đem trả lại. Và còn có áo khoác của anh, hôm đó rơi ở nhà tôi, tôi cũng đem đến hết trả anh.”
Hóa ra cô là muốn trả đồ cho Bạch Tuấn Kỳ, nhưng trước bàn lễ tân nói anh ra ngoài, còn dặn lại nếu như có vị tiểu thư họ Giang nào đến đây thì trực tiếp dẫn đến phòng làm việc của Ngụy Thiệu Viễn và cô cũng đã đến rồi.
Ngụy Thiệu Viễn tim đập mạnh chút, chỉ nói câu đợi chút rồi quay đầu đi mất.
Anh đi tới bên cạnh Lily, ho nhẹ một tiếng:
“Túi máy tính.”
Lily biết ý, lập tức vui vẻ đi ngay.
Cái túi máy tính màu hồng HelloKitty, vừa đẹp vừa dễ thương, thế nào cũng không thể là sự lựa dọn hàng đầu của dân kỹ thuật IT. Nhưng Ngụy Thiệu Viễn hôm đó đến công ty sớm muốn cô đặt hàng một chiếc máy tính cá nhân. Sự lựa chọn theo tiêu chí nhẹ nhưng ổn định, đồng thời anh lại nhìn trúng cái túi của cô nên muốn nhờ cô mua một cái túi máy tính để phù hợp với máy tính mới. Nhìn thế nào đều giống như là mua cho con gái dùng vậy.
Ai nói đàn ông sắt thép không hiểu lãng mạn chứ? Nghe nói chỉ số IQ của Ngụy Tổng là 147, người đàn ông sắt thép với chỉ số IQ 147 theo đuổi phụ nữ cũng sẽ có đường tắt. Nhưng từ việc thưởng thức người phụ nữ hóa ra cũng đều đơn giản tựa như vẽ một trái bầu.
Ngụy Thiệu Viễn cầm lấy bao vi tính đi tới cửa phòng làm việc, nhìn Giang Trí Trí nói:
“Vào đi.”
Giang Trí Trí thấp thỏm không yên, căn bản không nhìn thấy rõ anh đang cầm cái gì, vừa vào phòng làm việc liền xin thứ lỗi:
“Quả thực xin lỗi anh. Hôm đó tham dự tiệc mượn trang phục nhưng lại bị dính nước hoa quả dơ mất rồi. Người ở tiệm giặt cũng nói đã cố hết sức rồi, nhưng vẫn còn để lại một vài dấu vết.”
“Ừm, vậy sao?” Ngụy Thiệu Viễn lạnh nhạt nói, “Thế cô chuẩn bị làm thế nào?”
Làm thế nào? Cô cũng không biết. Bồi thường thì cô sẽ bồi thường không nổi rồi. Nhưng nếu không bồi thường cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô, khóc không nổi ra nước mắt mà.
Cô có chút hối hận rồi. Ngày hôm đó không nên vì thể diện mà nhân nhượng khỏi phiền. Lúc đó cô nên giữ Tô Thiến lại, để cô ta chịu trách nhiệm cho việc làm dơ trang phục của cô.
Ngụy Thiệu Viễn thấy cô vì lúng túng mà cắn răng. Cố nhịn cười, hỏi:
"Thế còn máy tính của cô, nó như thế nào rồi, còn sử dụng được nữa không?"
“Đừng nhắc đến nữa, nhắc lại là một điều đáng buồn.” - Cô mím môi nói.
“Ngày hôm đó, sau khi anh đi vốn dĩ là tốt rồi. Tôi muốn sao lưu một phần thì màn hình liền tối đi, lại không thể mở máy được nữa.”
“Đem đi sửa chưa?”
“Thời hạn bảo hành đã trôi qua, thợ sửa chữa đã xem qua và nói rằng có thể mất nhiều thời gian để hồi phục lại và họ đề nghị tôi nên trực tiếp thay đổi máy khác.”
Bản thân cô cũng muốn thay đổi máy mới, nhưng cô lại không có tiền. Bây giờ, một số loại thuốc và phương pháp điều trị vật lý trị liệu mà mẹ cô đang áp dụng đều không được bảo hiểm y tế chi trả.
Mỗi lần đến bệnh viện, cô đều tiêu tốn rất nhiều tiền. Cùng với đó là chi phí sinh hoạt khi bản thân cô cũng không có thu nhập mới nên tình hình tài chính của gia đình không khả quan cho lắm.
“Ừm, có vẻ như tôi quá mù quáng và tự tin, làm hỏng máy tính của cô luôn rồi. Rượu thực sự không tốt, uống rượu là sai lầm.”
Anh nhìn chằm chằm cô, dường như đang hỏi cô là có phải hay không điều anh cho là vậy.
Giang Trí Trí có chút ngạc nhiên: “Không không không, không phải lỗi của anh. Người kiểm tra cũng đã nói phần cứng có vấn đề… có thể là tới hạn sử dụng của nó rồi, không phải do người khác làm hư.”
“Như vậy cũng tốt, cô làm dơ đồ tôi cho mượn và tôi đã từng đụng vào máy tính của cô, vừa hay xem như hòa vậy.”
“Hả, nợ này không phải tính như thế chứ?” Trí Trí giật giật khóe môi.
Ngụy Thiệu Viễn cắt ngang: “Vậy trang phục của cô bị dính nước trái cây có phải do cô làm không? Cho dù không phải do cô làm, vậy tại sao lại vì việc bản thân cô chưa từng làm qua mà nhận lỗi?”
Hóa ra sự việc ngày hôm đó anh đều nhìn thấy hết rồi. Trí Trí nói:
“Ly nước mặc dù do bạn học của tôi làm đổ, nhưng trang phục thực sự là các anh cho tôi mượn. Vì thế người phải chịu trách nhiệm với bộ trang phục này là tôi. Còn như Tô Thiến… tôi hôm đó không có ghi lại nợ nần với cô ta. Bây giờ đòi nợ không ích gì, cũng không kịp nữa rồi.”
“Ừm, lần sau đừng sợ.”
Giang Trí Trí khó thở một chút. Đại ca à, anh cũng không cần phải chính trực như vậy chứ?
“Kẻ xấu sẽ có kẻ xấu hơn trị, thế nào cũng phải trả nợ nần thôi.”
Trên thực tế đã trả rồi, chẳng qua là không cần thiết để cho cô biết, “Nhưng giống Giang tiểu thư cô nói, cô nhiều hay ít gì cũng có trách nhiệm, có hay không cũng nên biểu thị một chút?”
Cô vội không kịp gật đầu đáp: “Nếu như có bất cứ điều gì tôi có thể làm… ”
Lời còn chưa nói xong, phía cửa vang lên tiếng gõ, Bạch Tuấn Kỳ đẩy cửa bước vào:
“Doãn Chung đến rồi đây…! Hả, Giang tiểu thư, cô cũng ở đây à?”
Ngụy Thiệu Viễn và Giang Trí Trí cùng nhìn về hướng anh ấy.
Sau lưng anh còn có một người, mặc quần Jean, mang giày thể thao, tóc ngắn rất cá tính, trên tai lại có thêm đôi khuyên, đi tới cửa mới tháo kính râm trên mặt, lông mày anh ta và Ngụy Thiệu Viễn có phần giống nhau.
Anh ta cũng nhìn một cái về phía hai người đang đứng đối diện:
“Các người cứ tiếp tục không cần quan tâm tới tôi đâu.”
Tự mình anh ta đi tới ngồi xuống ghế sô pha, lại giơ tay nhìn Bạch Tuấn Kỳ biểu thị cậu ta cũng có thể ngồi xuống.
Trí Trí không biết người này là ai, nhìn Ngụy Thiệu Viễn dường như cũng không có ý giới thiệu, còn ngầm đồng ý sự càn quấy của anh ta. Có thể suy đoán rằng hai người này đại khái rất quen thuộc.
Mặt cô đỏ lên, âm thanh hạ thấp xuống vài phần: “Cái đó, vừa nãy có nói tôi có thể bồi thường, là làm gì vậy?”
Ngụy Thiệu Viễn đặt chiếc máy tính mới vào cái túi màu hồng và đưa nó cho cô: “Máy tính này cô lấy đi mà dùng. Cảm thấy chỗ nào tốt hay không tốt, lần sau cô đến đây nói với tôi.”
“Là sản phẩm công ty anh nghiên cứu và phát triển à?”
“Ừm.”
Trí Trí mở cái túi ra xem: “ Đây không phải là MacBook sao?”
Người ngồi trên sô pha bên cạnh dường như cười một tiếng.
Ngụy Thiệu Viễn dừng lại hắng giọng: “Linh kiện bên trong có sản phẩm của công ty chúng tôi.”
Ừm, Trí Trí biểu lộ đã hiểu rồi: “Là muốn xem phần mềm và phần cứng có thích hợp sử dụng với nhau đúng không? Nhưng chuyện này không phải đều là người có chuyên môn kiểm tra đánh giá sao, tại sao...?”
“Sử dụng bình thường có thể nhìn ra được những vấn đề mà đánh giá không thể nhìn thấu hết được.”
Nhưng người muốn tốc chiến tốc thắng như anh bị hỏi đến mức cũng có chút khó chịu.
“Cô rốt cuộc có muốn hay không? Cô bây giờ không phải là không có máy tính dùng à? Cái này đủ để đáp ứng nhu cầu hằng ngày của cô rồi.”
Nói như vậy cũng không sai, chẳng qua Trí Trí từ trước đến nay luôn không tin vào cái bánh từ trên trời xuống. Vận may của cô luôn không tốt lắm, tự nhiên muốn gì lại được đó, thì không tự chủ được sự hoài nghi là đằng sau có gì đó không hợp lý hay không.
- -------------
Bạch Tuấn Kỳ đi theo bên cạnh, vẫn còn lải nhải về những điều không khả thi trong cuộc thảo luận vừa rồi. Anh trai anh tốt nghiệp đại học ở Mỹ, vì thế tiếng Anh rất thông thạo và đã quen việc cùng người Mỹ họp hội nghị qua điện thoại. Do đó, nói một lần quả thật không hết.
Ngụy Thiệu Viễn ngồi xuống sau bàn làm việc, ấn ấn hai bên thái dương, gọi thư ký Lily đến:
“Phiền cô giúp tôi pha một ly cà phê đen.”
“Vâng ạ.”
Lily rất nhanh ra ngoài lại quay trở vào, “Ngụy Tổng, máy tính ngài đặt đã được đem đến. Các đồng nghiệp trong bộ phận hỗ trợ kỹ thuật cũng đã cài đặt theo ý ngài các chương trình và sao lưu rồi ạ.”
Bạch Tuấn Kỳ cuối cùng cũng dừng lại vấn đề ban nãy, hỏi:
“Máy tính gì vậy, cho ai thế?”
Cái máy tính này lại mỏng, nhỏ và xinh xắn như vậy, không giống như phong cách của các chuyên gia như bọn họ.
Ngụy Thiệu Viễn mở máy tính ra xem, nhìn màn hình nói:
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, chắc chắn không phải cho cậu rồi.”
Bạch Tuấn Kỳ không hé răng một lời. Cả phòng làm việc bỗng nhiên chìm trong tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng Ngụy Thiệu Viễn đang gõ trên bàn phím.
Anh lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Tuấn Kỳ đang nhìn anh cười híp mắt rất kỳ quái, đôi mắt cáo vì cười mà mí mắt trở thành một đường thẳng.
“Làm gì thế, cười gì mà trông buồn nôn vậy.”
“Không có! Em là đang nghĩ, anh với Giang Tiểu Thư dường như có chút tiến triển, về sau nên em không kịp hỏi mà. Ngụy Tổng vốn một giọt rượu cũng không uống vậy mà lại say rượu, lại còn đến nhà người ta ngủ nữa chứ. Không có xảy ra chuyện gì không có lỗi với diễn viên quần chúng bọn em chứ?”
Nhớ lại mùi vị của tối hôm đó là rất ngọt. Anh nhớ là cô đã nấu cho anh một bát trôi nước rượu nếp nên trong miệng vẫn cảm thấy còn đọng lại hương vị ngọt ngào. Ngụy Thiệu Viễn bưng ly cà phê uống một ngụm để che đi ý cười không tự chủ được trên khuôn mặt.
Tất nhiên, anh sẽ không chia sẻ điều này với những người khác, liếc qua Bạch Tuấn Kỳ:
“Tôi không gửi diễn viên quần chúng tiền lương à? Cậu không định đi làm việc sao?”
“Đi đây, đi đây! Anh cứ tiếp tục làm tên ngốc đi, em đi ra sân bay đón Doãn Chung đây.”
“Cậu ta hôm nay trở về à?”
“Đúng rồi. Thứ năm vừa rồi, em có nói với anh rồi mà. Yên tâm, em tự mình đuổi tới rồi chặn lại, nhất định sẽ mang người tới đây.”
Bạch Tuấn Kỳ chuyển đề tài câu chuyện, “Anh tìm anh ta tới đây vì Giang Tiểu thư phải không? Làm nhiều việc như vậy, cô ấy rốt cuộc có biết anh đang theo đuổi cô ấy không?”
“Cô ấy cái gì cũng không biết, cậu đừng có trước mặt cô ấy nói bậy.”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mới nói:
“Tôi kêu Doãn Chung đến cũng là vì đã lâu rồi cậu ta chưa về nhà, bà nội tôi cũng rất nhớ cậu ta.”
“Đúng đúng đúng. Anh nói cái gì chính là cái đó, em đem người tới là được chứ gì. Anh đi ăn trước đi, sau bữa trưa bọn em sẽ trở về rồi.”
Ngụy Thiệu Viễn gật đầu. Đợi cậu ta đi rồi lại gõ lộp bộp trên bàn phím máy tính một hồi, quyết tâm làm cho xong việc mới hài lòng gấp máy tính rồi mới ra ngoài ăn.
Bữa trưa của anh rất đơn giản. Thông thường, anh hay ăn ở các quán ăn salad tầng dưới. Một hoặc hai ngày trong tuần, anh sẽ gọi món bít tết từ quán bít tết đối diện. Đầu bếp cũng biết yêu cầu của anh, chỉ chín một nửa và tiêu đen, còn nước sốt trái cây gì khác tuyệt đối không thêm vào.
Đôi khi nếu có cuộc họp bận rộn, anh cũng sẽ nói thư ký đặt đồ ăn ở đấy đem qua. Tất cả thức ăn của anh đều là protein và trái cây, rau kết hợp, hầu như không bao giờ có cơm và mì ống. Anh cũng ít khi cùng người khác xã giao bởi trên bàn rượu còn có hai vị phó tổng bên cạnh.
Bạch Tuấn Kỳ nói không sai, rượu anh sẽ không đụng tới. Anh không thể để cơ thể mình quen với việc hấp thụ đường từ rượu, nhưng thực sự anh cũng muốn uống rượu và người bình thường sẽ không thể làm anh gục được.
Đây đại khái là trời sinh tính khác nhau. Có thể là Bạch Tuấn Kỳ nghe nói anh uống say rồi, hoặc ở trong lễ kỉ niệm của trường có mặt nên mới cười nhạo.
Nếu Giang Trí Trí biết được, sẽ không trách anh chứ? Rõ ràng anh nghìn ly không say, còn giả vờ say rượu nữa. Thậm chí còn dựa vào việc này mà ở lại nhà cô ngủ một đêm.
Trở về sau bữa trưa, anh từ vị trí kế bên thư ký bước qua rồi nhìn vào túi máy tính cô ấy để trên bàn, không tự chủ được nên nhìn nhiều hơn chút.
Lily thăm dò sắc mặt và lời nói của anh, rất nhanh nhạy nói:
“Ngụy Tổng, đồ ngài đặt sẽ đến hôm nay. Tôi đã đặt chuyển phát nhanh đem tới, đợi một lát nữa tôi sẽ gọi điện lại hối thúc họ. Hay ngài đem cái của tôi đi trước. Tôi mới mua được mấy ngày, vẫn còn mới lắm. Sau khi đợi cái ngài đặt được đem tới, tôi dùng cái kia cũng giống nhau thôi.”
“Không sao đâu, đã hôm nay gửi đến thì chờ một chút, không vội.”
“Ngụy Tổng…”
Cô có thể cảm thấy trong lòng anh còn muốn chuyện khác, có chút không tập trung. Không đợi cô nói hết, anh liền chuyển người bước đến tường kính trong phòng làm việc.
Sau đó anh phát hiện Giang Trí Trí đang ngồi tại cửa văn phòng của anh, thấy anh quay lại, liền đứng lên.
Anh đoán trước cô sẽ đến, nhưng không nghĩ rằng lại nhanh như vậy.
“Sao cô lại đến đây?”
“Tôi… tôi là đến trả đồ.”
Cô giơ cao túi giấy đang xách trong tay, “Lần trước công ty các anh cho tôi mượn trang phục, còn có túi, tôi giặt sạch rồi nên đem trả lại. Và còn có áo khoác của anh, hôm đó rơi ở nhà tôi, tôi cũng đem đến hết trả anh.”
Hóa ra cô là muốn trả đồ cho Bạch Tuấn Kỳ, nhưng trước bàn lễ tân nói anh ra ngoài, còn dặn lại nếu như có vị tiểu thư họ Giang nào đến đây thì trực tiếp dẫn đến phòng làm việc của Ngụy Thiệu Viễn và cô cũng đã đến rồi.
Ngụy Thiệu Viễn tim đập mạnh chút, chỉ nói câu đợi chút rồi quay đầu đi mất.
Anh đi tới bên cạnh Lily, ho nhẹ một tiếng:
“Túi máy tính.”
Lily biết ý, lập tức vui vẻ đi ngay.
Cái túi máy tính màu hồng HelloKitty, vừa đẹp vừa dễ thương, thế nào cũng không thể là sự lựa dọn hàng đầu của dân kỹ thuật IT. Nhưng Ngụy Thiệu Viễn hôm đó đến công ty sớm muốn cô đặt hàng một chiếc máy tính cá nhân. Sự lựa chọn theo tiêu chí nhẹ nhưng ổn định, đồng thời anh lại nhìn trúng cái túi của cô nên muốn nhờ cô mua một cái túi máy tính để phù hợp với máy tính mới. Nhìn thế nào đều giống như là mua cho con gái dùng vậy.
Ai nói đàn ông sắt thép không hiểu lãng mạn chứ? Nghe nói chỉ số IQ của Ngụy Tổng là 147, người đàn ông sắt thép với chỉ số IQ 147 theo đuổi phụ nữ cũng sẽ có đường tắt. Nhưng từ việc thưởng thức người phụ nữ hóa ra cũng đều đơn giản tựa như vẽ một trái bầu.
Ngụy Thiệu Viễn cầm lấy bao vi tính đi tới cửa phòng làm việc, nhìn Giang Trí Trí nói:
“Vào đi.”
Giang Trí Trí thấp thỏm không yên, căn bản không nhìn thấy rõ anh đang cầm cái gì, vừa vào phòng làm việc liền xin thứ lỗi:
“Quả thực xin lỗi anh. Hôm đó tham dự tiệc mượn trang phục nhưng lại bị dính nước hoa quả dơ mất rồi. Người ở tiệm giặt cũng nói đã cố hết sức rồi, nhưng vẫn còn để lại một vài dấu vết.”
“Ừm, vậy sao?” Ngụy Thiệu Viễn lạnh nhạt nói, “Thế cô chuẩn bị làm thế nào?”
Làm thế nào? Cô cũng không biết. Bồi thường thì cô sẽ bồi thường không nổi rồi. Nhưng nếu không bồi thường cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô, khóc không nổi ra nước mắt mà.
Cô có chút hối hận rồi. Ngày hôm đó không nên vì thể diện mà nhân nhượng khỏi phiền. Lúc đó cô nên giữ Tô Thiến lại, để cô ta chịu trách nhiệm cho việc làm dơ trang phục của cô.
Ngụy Thiệu Viễn thấy cô vì lúng túng mà cắn răng. Cố nhịn cười, hỏi:
"Thế còn máy tính của cô, nó như thế nào rồi, còn sử dụng được nữa không?"
“Đừng nhắc đến nữa, nhắc lại là một điều đáng buồn.” - Cô mím môi nói.
“Ngày hôm đó, sau khi anh đi vốn dĩ là tốt rồi. Tôi muốn sao lưu một phần thì màn hình liền tối đi, lại không thể mở máy được nữa.”
“Đem đi sửa chưa?”
“Thời hạn bảo hành đã trôi qua, thợ sửa chữa đã xem qua và nói rằng có thể mất nhiều thời gian để hồi phục lại và họ đề nghị tôi nên trực tiếp thay đổi máy khác.”
Bản thân cô cũng muốn thay đổi máy mới, nhưng cô lại không có tiền. Bây giờ, một số loại thuốc và phương pháp điều trị vật lý trị liệu mà mẹ cô đang áp dụng đều không được bảo hiểm y tế chi trả.
Mỗi lần đến bệnh viện, cô đều tiêu tốn rất nhiều tiền. Cùng với đó là chi phí sinh hoạt khi bản thân cô cũng không có thu nhập mới nên tình hình tài chính của gia đình không khả quan cho lắm.
“Ừm, có vẻ như tôi quá mù quáng và tự tin, làm hỏng máy tính của cô luôn rồi. Rượu thực sự không tốt, uống rượu là sai lầm.”
Anh nhìn chằm chằm cô, dường như đang hỏi cô là có phải hay không điều anh cho là vậy.
Giang Trí Trí có chút ngạc nhiên: “Không không không, không phải lỗi của anh. Người kiểm tra cũng đã nói phần cứng có vấn đề… có thể là tới hạn sử dụng của nó rồi, không phải do người khác làm hư.”
“Như vậy cũng tốt, cô làm dơ đồ tôi cho mượn và tôi đã từng đụng vào máy tính của cô, vừa hay xem như hòa vậy.”
“Hả, nợ này không phải tính như thế chứ?” Trí Trí giật giật khóe môi.
Ngụy Thiệu Viễn cắt ngang: “Vậy trang phục của cô bị dính nước trái cây có phải do cô làm không? Cho dù không phải do cô làm, vậy tại sao lại vì việc bản thân cô chưa từng làm qua mà nhận lỗi?”
Hóa ra sự việc ngày hôm đó anh đều nhìn thấy hết rồi. Trí Trí nói:
“Ly nước mặc dù do bạn học của tôi làm đổ, nhưng trang phục thực sự là các anh cho tôi mượn. Vì thế người phải chịu trách nhiệm với bộ trang phục này là tôi. Còn như Tô Thiến… tôi hôm đó không có ghi lại nợ nần với cô ta. Bây giờ đòi nợ không ích gì, cũng không kịp nữa rồi.”
“Ừm, lần sau đừng sợ.”
Giang Trí Trí khó thở một chút. Đại ca à, anh cũng không cần phải chính trực như vậy chứ?
“Kẻ xấu sẽ có kẻ xấu hơn trị, thế nào cũng phải trả nợ nần thôi.”
Trên thực tế đã trả rồi, chẳng qua là không cần thiết để cho cô biết, “Nhưng giống Giang tiểu thư cô nói, cô nhiều hay ít gì cũng có trách nhiệm, có hay không cũng nên biểu thị một chút?”
Cô vội không kịp gật đầu đáp: “Nếu như có bất cứ điều gì tôi có thể làm… ”
Lời còn chưa nói xong, phía cửa vang lên tiếng gõ, Bạch Tuấn Kỳ đẩy cửa bước vào:
“Doãn Chung đến rồi đây…! Hả, Giang tiểu thư, cô cũng ở đây à?”
Ngụy Thiệu Viễn và Giang Trí Trí cùng nhìn về hướng anh ấy.
Sau lưng anh còn có một người, mặc quần Jean, mang giày thể thao, tóc ngắn rất cá tính, trên tai lại có thêm đôi khuyên, đi tới cửa mới tháo kính râm trên mặt, lông mày anh ta và Ngụy Thiệu Viễn có phần giống nhau.
Anh ta cũng nhìn một cái về phía hai người đang đứng đối diện:
“Các người cứ tiếp tục không cần quan tâm tới tôi đâu.”
Tự mình anh ta đi tới ngồi xuống ghế sô pha, lại giơ tay nhìn Bạch Tuấn Kỳ biểu thị cậu ta cũng có thể ngồi xuống.
Trí Trí không biết người này là ai, nhìn Ngụy Thiệu Viễn dường như cũng không có ý giới thiệu, còn ngầm đồng ý sự càn quấy của anh ta. Có thể suy đoán rằng hai người này đại khái rất quen thuộc.
Mặt cô đỏ lên, âm thanh hạ thấp xuống vài phần: “Cái đó, vừa nãy có nói tôi có thể bồi thường, là làm gì vậy?”
Ngụy Thiệu Viễn đặt chiếc máy tính mới vào cái túi màu hồng và đưa nó cho cô: “Máy tính này cô lấy đi mà dùng. Cảm thấy chỗ nào tốt hay không tốt, lần sau cô đến đây nói với tôi.”
“Là sản phẩm công ty anh nghiên cứu và phát triển à?”
“Ừm.”
Trí Trí mở cái túi ra xem: “ Đây không phải là MacBook sao?”
Người ngồi trên sô pha bên cạnh dường như cười một tiếng.
Ngụy Thiệu Viễn dừng lại hắng giọng: “Linh kiện bên trong có sản phẩm của công ty chúng tôi.”
Ừm, Trí Trí biểu lộ đã hiểu rồi: “Là muốn xem phần mềm và phần cứng có thích hợp sử dụng với nhau đúng không? Nhưng chuyện này không phải đều là người có chuyên môn kiểm tra đánh giá sao, tại sao...?”
“Sử dụng bình thường có thể nhìn ra được những vấn đề mà đánh giá không thể nhìn thấu hết được.”
Nhưng người muốn tốc chiến tốc thắng như anh bị hỏi đến mức cũng có chút khó chịu.
“Cô rốt cuộc có muốn hay không? Cô bây giờ không phải là không có máy tính dùng à? Cái này đủ để đáp ứng nhu cầu hằng ngày của cô rồi.”
Nói như vậy cũng không sai, chẳng qua Trí Trí từ trước đến nay luôn không tin vào cái bánh từ trên trời xuống. Vận may của cô luôn không tốt lắm, tự nhiên muốn gì lại được đó, thì không tự chủ được sự hoài nghi là đằng sau có gì đó không hợp lý hay không.
- -------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook