Vị Hôn Thê Bá Đạo
Quyển 1 - Chương 35



Đã 2 ngày trôi qua, vậy mà vẫn chẳng có một chút tin tức nào của Hân. Nhờ đến sự trợ giúp của cảnh sát, vậy mà một tí thông tin cũng chẳng có, bây giờ mọi người ai nấy đều lo cho cô đến nỗi không ăn không ngủ.

Mẹ cô cũng vì lo cho cô mà giờ đã ngã bệnh, ba cô phải giao công việc lại cho người khác, bản thân thì ở nhà chăm sóc cho vợ và đợi tin của cô.

Huy thì 2 ngày nay cũng không đến trường, cậu và anh Nam đều chia ra đi tìm Hân. Đến hôm nay đã là 2 ngày mà vẫn chưa tìm thấy Hân, cậu thật sự rất lo cho cô.

Ba mẹ Huy cũng về rồi, nghe tin thì cũng cho người tìm giúp, nhưng vẫn chẳng có tin tức nào của Hân.

Mẹ Hân 2 ngày nay thì nằm trong bệnh viện, cứ mỗi lần mở mắt ra là lại hỏi thăm tin tức của Hân, nghe mọi người nói vẫn chưa có tin tức thì bà lại tự trách bản thân mình, bà nói bà là một người mẹ không tốt, không xứng làm mẹ…

Đang còn tự trách bản thân thì Huy mở cửa, bước vào phòng, cậu nói: “Hôm nay bác đỡ hơn chưa?”

Bà lắc đầu, sau đó nói: “Có tin tức gì của Hân chưa?”

“Vẫn chưa có…” Huy đáp.

Lúc này, ông Đỗ nhìn Huy, ông nói: “Con ở lại đây chăm sóc cho bà ấy đi, để ta đến bệnh viện 1 chuyến.”

“Tìm cô ta sao?” Huy nói.

Vâng, ‘cô ta’ mà Huy nói ở đây không ai khác chính là Khả Hân.

“Đúng vậy. Con…”

Ông còn chưa nói hết câu thì Huy đã ngắt lời ông: “Con đi nữa.”

Nghe cậu nói vậy, ông lắc đầu, nói: “Con ở lại đi, để ta đến nói chuyện với cô ta.”

Ông đã lộ rõ ý không cho cậu đi rồi, cậu còn biết nói gì nữa đây? Đành gật đầu, sau đó ở lại chăm sóc cho mẹ Hân.

Còn Khả Hân, cô ta cũng đã nằm trong bệnh viện hai ngày rồi, với lí do là cần theo dõi thêm.

Đến nơi, Khả Hân thấy ông thì lập tức đứng lên cuối đầu chào: “Chào bác.”

Nhìn Khả Hân bằng đôi mắt lạnh lùng, ông không phản ứng với lời chào của cô ta, trực tiếp đi đến sofa ngồi xuống.

Thấy ông có thái độ như vậy, Khả Hân đột nhiên thấy hơi lo, cô ta lại tìm cách bắt chuyện: “Hôm nay bác đến đây có việc gì không ạ?”

“Ngồi xuống đi.” Ông chỉ vào cái ghế đối diện rồi nói.

“Dạ.”

“Có gì muốn giải thích không?” Ông nhìn thẳng vào mắt Khả Hân, hỏi.

Nghe ông nói vậy, Khả Hân bắt đầu sợ hãi, tay cô ta nắm chặt, miệng thì ấp úng: “Dạ…nói là nói…cái gì ạ? Con không…”

“Ta cho cô cơ hội lần cuối, 1 là nói sự thật, 2 là biến mất khỏi thế giới. Cô chọn đi.” Vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, ông nói.

Nghe ông nói vậy, cô ta mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng lại tiếp tục lấp liếm: “Bác muốn con nói cái gì mới được chứ…con không…”

“Tại sao lại nói dối?” Không đợi cô ta nói hết câu, ông rất tức giận, lập tức đưa tay đập vỡ bình hoa trên bàn.

“Xoảng” một tiếng, bình hoa xinh đẹp đã nát thành những mảnh vụn dưới đất.

Thấy thái độn ông ta như vậy, cô ta liền đứng lên, nói: “Con của bác đánh con thì đã đành đi, bây giờ bác lại đến đây tìm con để gây sự, sao bác lại có thể làm vậy được?”

“Cô nói gì?” Không phải ông không nghe rõ nên kêu cô ta nói lại, mà là ông thật sự không thể tin được, là 1 đứa bé chỉ mới học lớp 9 thôi mà đã như vậy rồi, vô giáo dục.

“Tôi nói, con gái của ông đánh tôi, ba mẹ tôi còn chưa truy cứu, bây giờ ông lại đến đây gây sự, có phải muốn ăn cơm tù hay không?” Thật không hiểu sao, lúc nãy còn tỏ ra vẻ sợ hãi mà bây giờ, cô ta lại dám nói với ông những lời như vậy.

Nghe cô ta nói vậy, trong lòng ông thầm nghĩ là, gia đình cô ta chắc rất có thế lực, nếu không thì cô ta cũng chẳng dám múa mép như vậy.

Đứng dậy khỏi ghế, ông lạnh lùng nói: “Ngày hôm nay, nếu con gái tao mà có chuyện gì, mày và ba mẹ mày chuẩn bị đi gặp diêm vương đi.”

Nói xong, ông đi thẳng ra khỏi phòng. Lúc nãy khi cô ta nói như vậy, trong lòng ông đã xác định được, không cần phải nghe chính miệng cô ta nói nữa. Ông lần này đúng là gây ra sai lầm lớn mà, lại đi tin người ngoài mà đánh con của mình. Ông thật không xứng làm ba cô mà…

Ngay khi ông vừa đi, có một người khác bước vào phòng bệnh của Khả Hân. Là cậu bạn lần đó xuống phòng y tế đưa cô lên lớp.

Lúc nãy đứng ngoài cửa, cậu ta đã nghe hết mọi chuyện rồi, cậu ta nhìn Khả Hân, nói: “Mày nên đi xin lỗi ông ta đi, ông ta không phải là người mà mày có thể đụng đâu.”

Nghe cậu ta nói vậy, cô ta nhếch miệng cười, nói: “Chuyện của tao, chưa đến lượt mày quản.”

“Tao chỉ muốn nhắc nhở mày thôi, sau này có chuyện thì đừng có hối hận.” Cậu ta nói.

“I don’t care! Mày nghĩ tao sợ ông ta à? Mày sai rồi, chỉ cần tao búng tay một cái, ông ta sẽ chẳng còn gì đâu.” Nói xong, miệng cô ta lại nhếch lên cười.

Nghe Khả Hân nói vậy, cậu bạn đó liền hỏi: “Mày có biết ông ta là ai không?”

“Tao không quan tâm.” Cô ta đáp.

“Có biết thế lực ra sao không?”

Nghe cậu bạn này nói đến đây, cô ta tỏ vẻ khó chịu, nói: “Mày thôi đi, nhiều chuyện quá cũng không tốt đâu.”

Nghe cô ta nói vậy, cậu bạn này không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn cô ta một lúc lâu, sau đó đi ra khỏi phòng.

Cô ta, ngày hôm nay không nghe lời cậu khuyên, thì ngày mai đừng hối hận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương