Vị Hôn Phu Hào Môn Có Thuật Đọc Tâm
46: Chủ Động Xuất Kích 1


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Qua đây ăn đi.

” Diệp Thù Yến đột nhiên mở miệng.

Đang miên man suy nghĩ, Đường Noãn hoảng sợ: “Hả?”Trong nháy mắt, cô còn tưởng rằng Diệp Thù Yến đã nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng nhìn khoảng cách, ít nhất có bốn mét, cô không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lại thấy Diệp Thù Yến trực tiếp kéo chiếc ghế ở đầu bàn bên kia ra cạnh anh, được rồi, đừng nói là ba mét, khoảng cách này cùng lắm chỉ được một mét thôi.

Không biết trong phạm vi ba mét có hiệu ứng cách càng gần, tiếng nói từ đáy lòng càng thêm rõ không…Oán niệm của Đường Noãn đi qua, đối diện với đôi mắt lưu ly của Diệp Thù Yến, cô tựa hồ thấy được tia đắc ý chợt lóe lên.


Diệp Thù Yến đang đắc ý? Anh đắc ý cái gì chứ?Đường Noãn kinh sợ, nhưng mắt thấy tiến vào trong phạm vi ba mét, Đường Noãn không dám nghĩ ngợi lung tung, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bữa sáng trên bàn ăn.

[Wow, anh Thù Yến chu đáo quá rồi, người đàn ông tốt như vậy đi đâu mới tìm được chứ?]Diệp Thù Yến có chút đau đầu, anh cảm thấy nếu anh luôn phải những lời xã giao khách sáo này, sợ là anh sẽ tiêu hoá không tốt.

May mà bản thân Đường Noãn cũng chịu không nổi, rất nhanh đã rời sự chú ý đến thức ăn.

[Ưm…Cháo này ngoan quá đi, không hổ là đầu bếp nhà anh Thù Yến, cái cảm giác thơm ngọt đậm đà này…][Bánh bao cũng ngon! Cái này làm như thế nào nhỉ? Da mỏng nhân lớn, khẩu vị tam tiên quả nhiên là tuyệt nhất, tươi ngọt không ngấy, hương vị này thật tuyệt! ]Những tiếng lòng này rõ ràng chân thành nhiều hơn, ánh mắt của Diệp Thù Yến không khỏi rơi vào trong đĩa ăn của người con gái bên cạnh, anh mơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc mà những món ăn ngon đó mang lại cho cô.

Thực ra anh cũng không chú ý tới thức ăn bao nhiêu, đối với anh mà nói, thức ăn chỉ là thứ đồ lấp đầy bụng, duy trì chức năng của cơ thể, đa số bữa sáng của anh là sữa bò và sandwich.


Đường Noãn dường như cảm giác được ánh mắt của Diệp Thù Yến, ngẩng đầu nhìn anh một cái, lập tức nhiệt tình đẩy bánh bao về phía của anh: “Anh Thù Yến, thử cái này xem sao, ngon hết sảy luôn!”[Chắc anh ấy sẽ không ăn đâu, chỉ còn lại ba cái thôi…]Vì ăn quá thoải mái, nhất thời Đường Noãn buông lỏng cảnh giác, đương nhiên, chủ yếu là cảm thấy suy nghĩ này không mất lịch sự, bản thân Diệp Thù Yến là một người vô cùng có cảm giác giới hạn với người khác, chắc chắn sẽ không ăn, vì vậy cô cũng chỉ khách sáo thôi.

Ai ngờ Diệp Thù Yên dừng lại một chút, sau đó đưa tay gắp hết ba cái bánh bao đó vào đĩa của anh.

Đường Noãn: !!!Diệp Thù Yến ngẩng đầu nhìn cô: “Sao thế?”Cô giận mà không dám nói gì, thậm chí cái gì cũng không dám nghĩ, cho tới khi ăn xong rời bỏ phạm vi ba mét mới dám phẫn nộ nghĩ: [Tên xấu xa này! Đồ ích kỷ! Một cái cũng không chừa lại cho mình!]Chửi vô cùng lớn tiếng.

Chu Ba cầm áo đã ủi xong qua đây, chợt nhìn thấy trong đáy mắt của Diệp Thù Yến lóe lên ý cười, anh ta không khỏi kinh ngạc, lại quay sang nhìn Đường Noãn, trong lòng không khỏi tăng thêm mấy phần trịnh trọng, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà tâm tình của Diệp tổng lại tốt như vậy.

…Sau khi ăn xong bữa sáng, anh Chu giúp Diệp Thù Yến và Đường Noãn làm đơn xuất viện, Diệp Thù Yến đến thẳng công ty, Đường Noãn thì đi cùng Chu Ba đến nhà cũ của nhà họ Đường.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương