Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Hai vị hiểu rõ là tốt rồi, lần này quả thực cô Đường rất quá đáng…”Thấy Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga sắp đồng ý, Diệp Thù Yến thản nhiên mở miệng: “Có chắc là cô ấy không? Chứng cứ đâu?”Tất cả mọi người sửng sốt, không ngờ ba mẹ Đường Noãn đã nhận lỗi rồi mà Diệp Thù Yến lại không hỏi nguyên do đã đứng ra bảo vệ cô, trong lúc nhất thời không ai nói tiếng nào cả.
Diệp Thù Yến hỏi trợ lý Văn: “Đường Noãn đâu, cô ấy ở đâu rồi?”Trợ lý Văn trả lời: "Cô Đường cũng hôn mê giống anh, bây giờ đang ở phòng bên cạnh, tỉnh lại sớm hơn anh một chút.
”Lúc này Kim Vấn Hạ ở bên cạnh phản ứng lại, nói: “Anh Diệp! Anh đang che chở cho Đường Noãn sao?! Chính cô ta đã đẩy chị em xuống nước, bây giờ chị Miểu của em còn đang sốt cao đấy!”Diệp Thù Yến căn bản không thèm để ý tới, nhưng trợ lý Văn lại giải thích: “Cô Kim, chuyện này không có khả năng, cô Đường rất sợ nước, sao có thể chủ động đi tới bên hồ chứ?”[Chậc chậc, đám người này coi Diệp tổng là kẻ ngốc à, Diệp tổng! Cố lên! Xử lý bọn họ! Tôi cảm thấy, cô Đường bị oan!]Diệp Thù Yến dừng một chút, quyết định phải gọi ngay một thầy đến đây, để thu phục tên quỷ lắm lời này.
Kim Vấn Hạ không phục: "Nhiều người chứng kiến như thế, sao lại không thể, cô ta sợ nước, nhưng càng sợ! "Nói tới đây, Kim Vấn Hạ nhớ tới lời dặn của Giang Miểu, ngậm miệng lại.
Diệp Thù Yến không tự giác ngưng thần.
[Nhưng càng sợ chị ấy vạch trần bí mật của cô ta hơn, đến lúc đó cô ta sẽ xong đời, chỉ là…]Diệp Thù Yến đang muốn nghe xem kế tiếp cô ta muốn nói cái gì, nhưng giọng nói của Kim Vấn Hạ lại đột ngột biến mất.
Chỉ thấy mẹ Kim lôi Kim Vấn Hạ đi ra ngoài: “Hạ Hạ! Đừng làm loạn, Diệp đại thiếu vừa mới tỉnh thôi! Chuyện này có anh con quan tâm.
Sau này hãy nói sau.
”Lại nói với Diệp Thù Yến: “Ngại quá, Thù Yến, đứa nhỏ này bị bác chiều hư rồi!.
”Trong lòng Diệp Thù Yến âm thầm nhíu mày, qua một lúc quan sát, anh đã biết đại khái rằng mình có thể nghe được nội tâm người khác, nhưng sao lại chỉ có thể nghe được một nửa tiếng lòng của Kim Vấn Hạ nhỉ?Còn nữa… Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm những người khác ở cửa, phát hiện không phải ai anh cũng có thể nghe được tiếng lòng của họ.
Rốt cuộc là chuyện như thế nào?[… Hình như là có rồi, tuy rằng không rõ mấy, nhưng có lúc nào Diệp Thù Yến lại chú ý tới những người khác như vậy chứ? Còn nhìn quanh những người bên giường bệnh một lần? Nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm.
][Chậc, không hổ là đại boss phản diện, gặp phải chuyện hoang đường như vậy mà còn có thể không để lộ sơ hở! ! ]Đây rõ ràng là giọng của Đường Noãn, cô đang quan sát anh, đại boss phản diện là cái gì? Có vẻ như cô biết tình trạng hiện giờ của anh? Rốt cuộc sao lại thế này.
Bởi vì có thông tin trong lời nói của cô, Diệp Thù Yến không ngẩng đầu, chỉ bất động thanh sắc suy tư, cho đến khi trợ lý Văn thấy được Đường Noãn, gọi người vào thì Diệp Thù Yến mới ngước mắt nhìn qua.
Chỉ thấy cô mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt còn có chút tái nhợt: “Anh Thù Yến, anh thấy thế nào rồi?" Giọng điệu mềm mại, đáy mắt lại hiện ra tia sáng.
[Mình phải tự mình xác nhận một chút mới được, mình nhớ khoảng cách hữu hiệu là trong vòng ba mét nhỉ?].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook