Vị Hôn Phu Hào Môn Có Thuật Đọc Tâm
-
22: Đường Noãn Đến Đập Phá Sân Khấu 3
Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐường Noãn nở nụ cười dịu dàng khéo léo, lễ phép gật đầu chào hỏi mọi người.
Chỉ là không biết vì sao, hình như cô gái nhỏ khoác tay Giang Miểu kia lại càng thêm tức giận, Giang Miểu rất nhanh đã che giấu đi vẻ thất lễ của mình, nở nụ cười thanh thuần hào phóng chào đón.
Giang Trạm đã đi tới trước mặt bọn họ cũng không thèm liếc Đường Noãn một cái, vừa hàn huyên với Diệp Thù Yến, vừa dẫn người đi về phía Giang Miểu, vừa đi vừa cười nói: “Quả nhiên vẫn là mặt mũi của Miểu Miểu lớn, có thể mời Thù Yến tới đây.
”Diệp Thù Yến từ chối cho ý kiến, đợi đến khi đi tới trước mặt Giang Miểu, cúi đầu nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Sinh nhật vui vẻ.
" Giọng điệu không khác gì so với lúc nói chuyện với người khác.
Giang Miểu hơi dừng một chút, cười nói: "Cám ơn.
”Đường Noãn nhân lúc tặng quà: "Cô Giang, sinh nhật vui vẻ.
" Ánh mắt cô dừng trên chiếc cổ trống rỗng của Giang Miểu, cười nói: “Xem ra món quà này của dì Đặng cực kỳ phù hợp.
”Mẹ đẻ của Diệp Thù Yến tên là Đặng Quỳnh, Đường Noãn thay mặt giải thích: “Chắc dì Đặng đã nói với cô rồi, lần này dì ấy đang tổ chức triển lãm tranh lưu động ở nước Doãn, không thể về được, xin lỗi.
”Nói xong, cô lấy một cái hộp khác ra: "Đây là nguyên bộ kim cài áo, là tâm ý của tôi và anh Thù Yến.
”Rốt cục vẻ mặt của Giang Miểu cũng có biến hóa, cô ta không khỏi nhìn về phía Diệp Thù Yến, đáy mắt là vẻ không thể tin và sự tủi thân không cách nào đè nén.
Nhưng mà Diệp Thù Yến vẫn là bộ dáng lạnh như băng như cũ, dù là ai cũng nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Dường như Giang Miểu đã từ bỏ, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.
”Tuy rất nhanh cô ta đã nở một nụ cười khéo léo, nhưng những người quan tâm cô ta và Đường Noãn hay nhạy cảm với cảm xúc của người khác đều có thể nhận ra được nỗi khổ sở ẩn nhẫn bên trong cô ta.
Nháy mắt, Đường Noãn cảm nhận được hai tầm mắt lạnh như băng đến từ phía đối diện, Giang Trạm có hơi kín đáo hơn, chợt lóe rồi biến mất, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh Giang Miểu thì gần như không thèm che giấu sự thù địch.
Đường Noãn không tự giác nhích lại gần Diệp Thù Yến, nếu nói lạnh, ai có thể lạnh hơn Diệp Thù Yến chứ?Kết quả lúc di chuyển, tấm thảm dưới chân có vẻ không được bằng phẳng, chân của cô lại trẹo một cái, cánh tay đang khoác tay Diệp Thù Yến không nhịn được hơi dùng sức, Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô một cái, bỗng nhiên đưa tay đỡ lấy bả vai của cô.
Đường Noãn:…Cô trơ mắt nhìn Giang Miểu vốn đã khôi phục lại nụ cười, giờ lại không tự chủ cắn môi dưới, dáng vẻ như bị trai đểu phụ tình, nhưng lại hít sâu một hơi ra vẻ không thèm để ý, nở tươi cười, nhanh chóng chào tạm biệt rồi xoay người đi.
Trời đất chứng giám, Đường Noãn thật sự không có ý khiêu khích.
Nhưng hiển nhiên người đối diện không cho là vậy, Giang Trạm cười như không cười nhìn cô: "Chân của Đường nhị tiểu thư không khỏe lắm à? Có cần tôi kêu người dìu em vào phòng nghỉ nghỉ ngơi không?”Suy nghĩ của Đường Noãn xoay chuyển rất nhanh, lập tức cười nói: “Vậy làm phiền Giang tổng.
”Nơi này là sân nhà của đối phương, Diệp Thù Yến cũng không thể nhìn chằm chằm cô trong suốt thời gian diễn ra bữa tiệc được, hơn nữa từ lúc xuống xe đến bây giờ, thái độ của Diệp Thù Yến đối với cô đã đủ để cho cô thắng rồi, cô chỉ không muốn bị cười nhạo thôi, không cần phải kích thích đối thương quá mức, so đua thắng thua làm gì.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook