Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ
Quyển 1 - Chương 1: “Yêu” võ dương oai - Tỏ tình thất bại, ác mộng thành thật

“Em thích anh!”

“… Cô là ai?”

“Em họ Tô, tên là Gia Áo, có nghĩa là chiếc áo nhỏ là tâm giao của nhà họ Tô, mẹ hy vọng em mãi mãi là tâm giao của bà!”

“…”

“Nhưng, em không dịnh làm tâm giao của bà, em muốn làm tâm giao của anh, bởi vì… em thích anh!”

“Sau đó thì sao?”

“Hả? Sau… sau đó? Sau đó, em và anh, chúng ta…”

“Muốn yêu đương à?”

Gật đầu lia lịa, gật đầu lia lịa.

“Xin lỗi nhé, tôi không thích gái trinh.”

“…”

“Muốn kết hôn?”

Hy vọng trùng trùng, gật đầu liên tục.

“Cô học thuộc tam tòng tứ đức đã rồi hãy xuất hiện.”

Ê? Gì vậy? Anh ấy đi rồi? Đi mà không hề lưu luyến!!!

Tam… tam tòng tứ đức? Thứ quái quỷ gì thế? Ở thế kỷ hai mươi mốt này, thời đại mà vệ tinh bay toán loạn, phụ nữ nắm quyền, nam giới quỳ lạy bà chủ, cô, Tô Gia Áo, một thiếu nữ thời đại mới có tư tưởng và địa vị tân tiến, tại sao lại thích một tên vẫn còn chạy theo tàn dư của phong kiến thế này kia chứ?

“Ding ding ding…”

Một hồi chuông di động vang lên, Tô Gia Áo bực bội nhìn màn hình hiển thị, hoá ra là cô em dưới trướng của mình, Tiêu Oai. Lập tức cảm thấy sống mũi cay cay, tâm trạng muốn được an ủi, cảm thông, chia sẻ trỗi dậy, cô run rẩy đưa điện thoại áp vào tai:

“Tiểu Oai…”

Giọng nói tràn ngập bi thương và thấm đẫm chất thất tình khổ sở vừa thoát ra, đầu dây bên kia đã gào khóc kinh thiên động địa với tốc độ còn kinh khủng hơn cả cô, tranh đoạt để lên tiếng trước, hoàn toàn chiếm lĩnh cơ hội kể khổ, xả stress lẫn tìm người kia làm thùng rác.

“Chị Tiểu Áo ơi!! Em không thiết sống nữa đâu! Hu hu hu!!”

“Ê… gì đấy?” Tại sao từ ngữ của cô lại chạy tọt vào họng người khác rồi, hơn nữa lại còn vang lên với giọng điệu thê thảm, khóc lóc rên rỉ hơn cả cô nữa?

“Em thất tình rồi… Hu hu hu!!!”

“Hả… hả?!” Sao đến cả thất tình học cũng học theo cô vậy, để cô than vãn, xả stress trước đi, cô không muốn bị làm thùng rác trong cái thời điểm cực kì khổ não này đâu!

“Anh ấy nói chúng ta trang điểm quá đậm, doạ bạn bè chết khiếp, thu phí bảo kê, chúng ta là những đứa con gái bất lương mà anh ấy ghét nhất, là đồ con gái hư hỏng không biết xấu hổ, không đoan trang, ức hiếp nam sinh, lại còn biến họ thành thứ đàn ông xấu xa chuyên hút thuốc, uống rượu, chọc ghẹo con gái nhà lành…”

“Đùng!”

Tô Gia Áo như bị đạp phải đuôi!

“Khốn kiếp, thằng nhóc thối tha, khốn nạn của nhà nào hả, dám nói chị như thế, đưa chị số điện thoại của hắn mau, chị không đập cho hắn mặt mũi nở đầy hoa đào thì hắn sẽ không biết tại sao hoa lại đỏ như thế!”

“Đúng đó, đúng đó, anh ấy thật quá đáng, hu hu hu, còn nói sau này em đừng có tìm anh ấy nữa, tiện thể còn kêu chị cả nhà em, tức là chị ấy, không được bám theo anh cả có khí chất đàn ông nhất mà bọn họ tôn trọng Tiêu Yêu Cảnh nữa. Anh cả của họ chỉ xứng với phụ nữ tốt, không thể ghép đôi với cái đầu heo gì gì đó không có tí khí chất phụ nữ nào như chị!”

Muốn chửi thề hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà tên khốn ấy quá.

Tô Giao Áo hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ hình thượng chỉ cả luôn cho người khác có cảm giác an toàn của mình, miễn cưỡng ra vẻ mạnh mẽ đáp: “Ai nói với em là chị để ý tên Tiêu Yêu Cảnh không có tiền đồ đấy thế? Thích cái loại hàng hoá đó thì em bảo chị vứt mặt mũi mình đi đâu hả? Hừ, cái loại cậu ấm hư hỏng, tưởng mình giàu có, gia trưởng, rồi xem phụ nữ như quần áo, vừa dở hơi lại còn mắc chứng tự sướng, thứ đàn ông hư hỏng chỉ biết dùng nửa dưới để suy nghĩ, lại còn thêm đầu óc như heo, có bắt chị lấy pê đê còn hơn để ý tới anh ta!”

“Thật… thật thế sao? Hôm kia chị chẳng khen anh ta có phong cách đàn ông, phong độ, khí chất, phóng khoáng gì gì đó đều có đủ hết cơ mà?”

“Khí… cái khỉ ấy! Chị không thèm để ý tới tên Tiêu Cảnh đó, mẹ chị đã sắp đặt sẵn chuyện hôn nhân ở nhà rồi, người ta vừa đẹp trai vừa có tiền, nói chuyện nhẹ nhàng, dịu dàng, đối xử lịch thiệp với phụ nữ, tam tòng tứ đức, hiền hậu nhu thuận, rất nghe lời chị đây, chị bảo anh ta đi hướng đông thì anh ta chẳng dám đi hướng tây, chị bảo anh ta ngồi anh ta cũng không dám quỳ!”

“Chị… chị cả… người mà mẹ chị định sẵn cho chị là đàn ông sao?” Nghe có vẻ như một cô con dâu bị nhà chồng đàn áp trường kì, không có chút địa vị nào ấy.

“Ôi, em không hiểu rồi, đó là quy tắc của gia tộc nhà chị, đàn ông phải nghe lời phụ nữ mà!”

“Vậy à? Quy tắc gì mà biến thái quá thế…”

“Tóm lại, chị đây tuyệt đối không để mắt tới cái tên khỉ mốc luôn rảnh rang bày trò gợi cảm, thích để lộ ngực dụ dỗ người khác, mặc áo sơ mi đen ra vẻ thoát tục, vòng bạc, nhẫn bạc chói mắt, đầu tóc rất mô đen kia đâu!”

“…Ồ, như vậy là hay nhất…”

“Thế nên em cũng đừng thích cái thằng quỷ sứ luôn lẽo đẽo bám theo anh ta nữa!”

“Được rồi! Em nghe lời chị, không thèm quan tâm tới hắn nữa!”

“Ừ, vậy thì tốt! Này, đợi đã, khoan cúp máy, chị hỏi chuyện này!”

“Chuyện gì thế?”

“Em có biết tam tòng tứ đức là cái quái gì không?”

“Hả? Chị vừa dùng thành ngữ đó xong, sao giờ lại hỏi em?”

“Hở? Chị chỉ thấy cái câu đó đọc lên nghe rất kêu nên tiện thì dùng chơi thôi… Này, hỏi em đấy, nếu chị muốn học cái tam tòng tứ đức gì đó thì có khó lắm không?”

Tiểu Oai thở dài trong điện thoại nói: “Tam tòng chính là: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử; tứ đức chính là: công, dung, ngôn, hạnh. Nhưng mà, chị cả à, chẳng phải chị đã dạy chúng em rằng, nếu bản thân mình đang mặc quần áo mới mà lại gặp người con trai mình thích sắp chết đuối, thì chỉ khi nước không ngập quá đầu gối mới dược phép xuống cứu đó sao? Chị như thế mà lại đi học tam tòng tứ đức, thật là không thể rồi?”

“…Em là đồ đầu heo! Đàn ông mà nước chỉ cao tới đầu gối thì cần em cứu làm gì? Những lời không có tí lôgíc như thế mà em cũng tin được!”

“Thế tức là chị vẫn thích Tiêu Yêu Cảnh, vẫn muốn học tam tòng tứ đức vì anh ta?”

Tình yêu quả nhiên rất vĩ đại, đến người luôn phóng khoáng tự do, không quan tâm đàn ông chỉ quan tâm quần áo như chị cả cũng có thể thay đổi!

“Chị thèm vào! Chị nói rồi, chị đã đính hôn. Người ta yêu chị đến chết đi sống lại, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa nên chị đây tuyệt đối không thể thích cái tên vô vị nhạt nhẽo lại không có khí chất như Tiêu Yêu Cảnh được!”

Nói xong cô cúp máy luôn!

Mà nếu nói nữa thì chắc bị lộ mất, cô quay người định về nhà ăn cơm tối.

Vừa quay lại, cô đã nhìn thấy người khi nãy bỏ đi không thèm quay đầu lại. Không biết anh ta đã đứng sau lưng cô tự khi nào, càng không biết đã nghe được bao nhiêu câu rồi. Anh ta đang đút tay vào túi quần và hút thuốc với vẻ nhàn nhã, môi khẽ động đậy, điếu thuốc trên môi trễ xuống, đôi mắt đen nheo lại, ánh mắt nhìn cô lộ rõ vẻ cười cợt, châm biếm:

“Cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể thích cái tên vô vị nhạt nhẽo lại không có khí chất như tôi đúng không? Hử?”

“…” Mồ hôi lạnh túa ra…

“Tôi suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không có đầu óc, gia trưởng, tự sướng, lại còn là cậu ấm hư hòng?”

“…” Mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Xem ra quả thật tôi không xứng với cô, đúng không? Tô… Gia Áo?”

“…”

Tiêu rồi, đừng ghi nhớ tên cô vào thời khắc này chứ, cô không hề cảm thấy vui vì điều đó chút nào, bởi đây vốn là hành động khoá chặt mục tiêu trước khi báo thù mà. Quên cô đi, quên cô đi, quên cô đi, làm ơn… Xem như cô chưa tỏ tình, cũng không hề thảm hại đến nỗi sau khi bị từ chối đã đi nói xấu người khác như thế.

Tình yêu không giữ nổi thì bỏ đi vậy, giờ đây cô chỉ muốn giữ cái mạng nhỏ của mình thôi, hu hu hu… Hình tượng chị cả vĩ đại, lạnh lùng đáng để dựa vào chỉ dùng để lừa bọn em gái nhỏ thôi, tha cho cô đi!

“Đing đing đing…”

Đúng lúc này, di động của cô lại kêu lên thật vô duyên. Cô run rẩy nghe máy, bên kia lại một trận khóc lóc ầm ĩ, cô nhăn mặt lại, không kịp dò đoán xem ấn tượng của chàng trai trước mặt về mình có tệ hơn nữa hay không, cô sải từng bước lớn rồi chạy mất, trước đó còn quăng lại một câu:

“Em sẽ cố gắng học tam tòng tứ đức, trước khi thành công thì làm ơn xem như chưa quen biết em, bye bye!”

Tiêu Yêu Cảnh trố mắt nhìn bóng dáng dang cuống cuồng tháo chạy kia, khoé môi hơi cong lên thành một nụ cười thích thú.

Xem như chưa quen biết cô? Biết anh là người có thù tất phải báo sợ anh kiếm chuyện? Hừ, có gan gọi anh ra ngoài tỏ tình rồi nói bậy nói bạ, thế mà lại bỏ chạy giữa chừng. Muốn đùa với anh chắc?

Không có cửa đâu!

Tục ngữ nói đúng, cơm có thể ăn bừa nhưng không thể nói bậy.

Tô Gia Áo hoảng hốt bỏ chạy kia không thể ngờ rằng, câu nói đinh ước mà cô tiện miệng bịa ra, vừa hay được ông trời nghe thấy, thế là mộng đẹp đã thành!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương