Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)
-
Chương 67: Why do u hate me?
Xin lỗi! Anh lớn hơn em năm tuổi, cao hơn em tầm 43 cm, nặng hơn em
cỡ 40 kg! Em có thể chỉ rõ anh cần lớn thêm bao nhiêu nữa không?
———-
Ngược dòng người đang rục rịch rời phòng đem nộp các thiết bị điện cho chú mũi hoắm, Thiên Ly im ỉm giấu tiệt di động trong túi áo, cúi đầu bước phăm phăm đến cầu thang dẫn lên căn gác xép của tầng sáu. Jay ở đây! Ừ, lạ thật đấy! Chàng trai giỏi hốt tiền thiên hạ đã quen sống trong căn hộ xa xỉ như ông hoàng từ năm mười sáu tuổi, nhưng lại xuềnh xoàng quăng thân vào một xó chật hẹp như người tị nạn.
Trong bộ thể thao Adidas, chàng trai lai ngồi bệt trên bậc thang vừa buộc dây giày vừa lẩm bẩm mấy từ vựng Bengali mà võng mạc mới nhặt được từ cuốn từ điển, anh chuẩn bị nhập cuộc chơi cùng lớp xì tin. Anh chúa ghét mấy trò nít hôi! Bố khỉ! Đấy cũng đâu phải trách nhiệm của anh! Cơ mà ông ngoại hù, nếu anh không tham gia các hoạt động tập thể do ngoại soạn ra, ngoại sẽ không bỏ phiếu cho anh đổi xe.
Sượt mắt qua đồng hồ. Còn chưa đến giờ. Jay lười biếng ngả lưng nằm vầy trên tấm nệm được đặt tạm bợ trong không gian bí bức, đầu gác lên những cuốn sách dày cộm dăng bừa bộn, cánh tay trái đụng phải bánh xe tròn lẳn của chiếc valy còn mở tung, tay phải rút điện thoại ra bấm gọi Mami.
– Ah, chào con trai! Con ăn tối xong rồi đấy à? Nào, kể mami nghe cưng đã ăn gì nào?
– Svíčková na smetaně. Ngon lắm mami!
– Món đó mami sợ Jay sẽ nhanh đói lắm đấy. Con ăn khuya thì bảo babi nấu đồ nóng cho, tuyệt đối đừng vơ bừa mấy thứ không bổ béo!
– Vâng, Jay nghe! Huk có đấy chứ mami? Mami cho con gặp bé chút ạ!
– Cậu chàng đang nằm xem bơi lội với bố Nhân. Này Huk, nói chuyện với Daddy của con này!
– Con yêu, Daddy đây. Con đang xem bơi lội với ông, hm? Thú vị chứ hả? Hừm, Daddy đoán xem nào. Huk đang nằm kê đầu trên đùi ông, mông kê lên đùi bà. Đúng không con yêu? Hôm nay chú Fi Fi có dẫn con vào rừng chơi không? Gì cơ? Chú bận hẹn hò với Do Do huh? Bố khỉ! Chú Fi Fi quá hư hỏng đổ đốn. Được rồi, Huk chịu khó đợi cuối tuần Daddy về, Daddy đưa con với em Boo Boo vào nhà rừng thăm thú nhé! Mặt trời nhỏ của bố, gâu gâu Daddy nghe tiếng con đi! Huk, gâu gâu nào, gâu gâu!
Bỗng dưng một giọng cười hơi nghẹt chui tọt vào căn gác. Chàng trai lai lập tức hẩy lưng búng mình dậy, tóm gọn cô gái nhỏ đang bụm miệng, vờ liệng ánh mắt tảng lờ đi nơi khác.
– Sau nhé. Tạm biệt con yêu!
Lúc Jay ngắt di động, Thiên Ly đã lật ngay sang nét mặt lạnh tanh còn nhanh hơn giở một trang báo. Thái độ khinh khỉnh khó chịu của cô nhóc hệt bộ cảm biến cực nhạy, tự động bật mỗi lần đụng độ Jay. Ha, có những cơn nghiện thật quái đản! Jay khoái điên những cái lườm nguýt sắc lẻm, cái lừ mắt miệt thị cho đến những câu cạnh khóe đanh đá, câu đay nghiên chanh chua. Đó là một trong số các lý do dụ dỗ Jay để ý đến nhóc con bé xíu như hạt tiêu. Nghiêng đầu nhìn Thiên Ly đầy hứng thú như đang đối mặt một câu đố hiểm, anh sờ mũi lơ đễnh:
– Chuyện gì thế em?
Thiên Ly lôi di động ra khỏi túi hươ hươ, ngắc ngứ mím môi mấy lần mới chịu nhả ra một câu gọn lỏn:
– Có thể không nộp di động không?
– Gì có thể không nộp di động không? Ông ngoại anh? Bà ngoại anh? Hay Boo Boo?
Jay nhướn mắt, tia cười hào hứng ban nãy tắt lịm. Đã tiếp xúc, đã quan sát đủ để anh chắc chắn rằng Thiên Ly chỉ ăn nói ngỗ ngược với mỗi mình anh. Cô bé ngứa mắt anh vì màu tóc đỏ, chân quá dài, răng quá trắng hay con khỉ gì nữa thì thà cho anh ăn bạt tai còn hơn nói năng trống không. Thứ nhất, Jay dị ứng sự hỗn hào chẳng khác gì lũ gà căm hờn KFC. Thứ hai, Thiên Ly lễ phép là hình ảnh xinh đẹp khiến tim anh đánh thịch một nhịp như lúc nhảy khỏi trực thăng, lao mình vào không trung bạt ngàn gió. Từ độ cao 9000 ft, đại dương khổng lồ hóa thành vũng nước nhỏ đọng dưới chân như thể Jay đang dẫm đạp lên tấm bản đồ Dubai.
Trước ánh nhìn xanh lơ bực dọc lẫn trách móc, Thiên Ly nén tiếng thở cáu tức, điên tiết nghiến răng gằn ra một câu nhát gừng đầy đủ chủ ngữ:
– Em! Em có thể không nộp di động được không?
– Ôi trời, Hâmmy, anh ít khi khóc lắm đấy!
Chàng trai lai vỗ trán bóng gió, nhấc người dậy sải một bước lớn xuống đứng cạnh cô gái nhỏ trên cùng chiếc bậc thang chật chội. Lệch nhau tận 43 cm, đập vào mắt Jay là những sợi tóc con ngắn cũn, ngược lại rơi vào mắt Thiên Ly là cục yết hầu nổi cộm. Sở hữu chiều cao có hơi quá khổ, Jay vốn dĩ đã quen cúi đầu, nhưng với mẩu chút chít này anh thấy sống lưng mình đang vặn thành từng tiếng crack, crack giòn, gãy gọn. Anh khẽ lắc đầu ngán ngẩm, chân phải chĩa ra, nện thẳng một phát dài xuống tận chân cầu thang rồi khẽ gật một cái rất thỏa mãn.
Thiên Ly hơi ngoái ra sau, con ngươi hệt chiếc camera xoay tự động chếch về phía Jay vừa giở trò con bò. Được mấy bậc thang liền bứng lên như cây non trồng trên mô đất cao, tầm mắt cô gái nhỏ vừa khít đụng phải khóe miệng đang nhênh nhếch rất khiêu khích.
– Với anh đây, không có chuyện nhờ cậy, chỉ có trao đổi, giao dịch. Nghệ-thuật-nhờ-không anh cóc am hiểu, nhưng dám cá với hâmmy sẽ không là trợn mắt, rít giọng, kết thúc bằng chữ ” Không “, nhé em bé! – Jay chìa ngón cái và ngón trỏ thành hình chữ V, chữ V ấy khẽ nắn chiếc cằm câng câng của gái nhỏ như chỉnh con ma nơ canh đứng sai tư thế.
Gạt phắt tay Jay, Thiên Ly hừ mũi:
– Tức là không? Tốt thôi! Em không tham gia NO-nophomibia hay YES-nophomibia! Thế nhé! Chào anh!
Dứt câu, cô gái nhỏ quay ngoắt định bỏ đi, nhưng Jay đã gác hẳn chân lên thành lan can gỗ trơn bóng, dửng dưng chắn ngang đường. Ánh nhìn sắc bén ghim chặt vào đôi mắt đen láy đang nguýt lườm:
– Tại sao Thiên Ly luôn thái độ với anh?
– Anh là vĩ nhân của nhân loại, hay anh là chuẩn mực của sự tốt đẹp của vũ trụ này? Tại sao người khác không được thái độ? – Thiên Ly quẳng ra cái liếc xéo điêu ngoa – Bớt hiếu thắng đi anh bạn! Lớn thêm anh sẽ biết, anh thở cũng là một tội lỗi trong mắt người khác. Rồi bất cứ ai không ưa anh, anh cũng ngáng chân hỏi họ thế này?
– Xin lỗi! Anh lớn hơn em năm tuổi, cao hơn em tầm 43 cm, nặng hơn em cỡ 40 kg! Em có thể chỉ rõ anh cần lớn thêm bao nhiêu nữa không? – Jay bắt chước hoàn hảo cái liếc xéo cộp mác riêng Thiên Ly, đột nhiên hạ chân xuống một cách rất dễ dàng, một cách rất anti Jay – Được rồi, em có thể giữ lại điện thoại.
Lúc sượt qua Jay, phả ra từ anh luồng hơi trầm ngâm rất khác thường. Lúc bước một mạch được một quãng khá xa, Thiên Ly mới chậm chạp ngoảnh người lí nhí.
– Cảm ơn!
Jay đang kê hẳn cả hai khuỷu tay lên lan can, nghiêng mắt khẽ uh huh. Khoảng lặng lạ lùng vồ chộp dãy hành lang vắng hoe. Đột nhiên, lọt thỏm một tiếng thở hắt:
– Từ lúc anh nhận thức được anh bị kỳ thị vì máu lai. Anh đã không còn quan tâm đến HỌ nữa! – Đôi mắt xanh lơ vụt lên một tia dò xét bén nhọn như có thể xắt được cả kim cương, Jay thì thầm như đang tự tra khảo chính mình – Anh muốn xác nhận, em có phải HỌ không?
Thiên Ly nín thinh, rồi… gật đầu. Và, cái gật đầu nông nổi hôm ấy là một cái sai bự trong nhất tuổi trẻ của cô gái nhỏ.
—-
Hơn một tháng mới có chap mới T.T Mình chậm trễ nhưng không lười biếng đâu. Khẳng định đấy! ;) Ôi mình chẳng chảnh chọe gì đâu, các bạn giục chap mình còn sướng điên vì fic có người để ý. Nhưng đây là lần đầu và lần cuối mình muốn nhắc nhở MỘT SỐ bạn, đừng giục chap mình cái kiểu vồn vã, cộc lốc, hách dịch, ra lệnh rồi quy ngay mình vô trách nhiệm, kiêu căng, rồi giận dỗi tuyên bố chờ full mới đọc, không thèm chờ nữa, chán chờ rồi. Ai cũng thích nghe những lời tử tế. Các bạn cũng nên thế với mình, nhé. Mình cảm ơn. Viết lách là sở thích của mình, đọc là sở thích của bạn. Nhưng mình không có quyền lợi: lúc bận, lúc chán, lúc mệt,… là không đọc, là xong.
Và, mình cũng muốn xin lỗi. Là sau một tháng mới ra chap, mà còn lên tiếng này nọ. Cảm ơn các bạn luôn chờ đợi và theo dõi fic. Thật sự đấy ;)
(Còn tiếp)
———-
Ngược dòng người đang rục rịch rời phòng đem nộp các thiết bị điện cho chú mũi hoắm, Thiên Ly im ỉm giấu tiệt di động trong túi áo, cúi đầu bước phăm phăm đến cầu thang dẫn lên căn gác xép của tầng sáu. Jay ở đây! Ừ, lạ thật đấy! Chàng trai giỏi hốt tiền thiên hạ đã quen sống trong căn hộ xa xỉ như ông hoàng từ năm mười sáu tuổi, nhưng lại xuềnh xoàng quăng thân vào một xó chật hẹp như người tị nạn.
Trong bộ thể thao Adidas, chàng trai lai ngồi bệt trên bậc thang vừa buộc dây giày vừa lẩm bẩm mấy từ vựng Bengali mà võng mạc mới nhặt được từ cuốn từ điển, anh chuẩn bị nhập cuộc chơi cùng lớp xì tin. Anh chúa ghét mấy trò nít hôi! Bố khỉ! Đấy cũng đâu phải trách nhiệm của anh! Cơ mà ông ngoại hù, nếu anh không tham gia các hoạt động tập thể do ngoại soạn ra, ngoại sẽ không bỏ phiếu cho anh đổi xe.
Sượt mắt qua đồng hồ. Còn chưa đến giờ. Jay lười biếng ngả lưng nằm vầy trên tấm nệm được đặt tạm bợ trong không gian bí bức, đầu gác lên những cuốn sách dày cộm dăng bừa bộn, cánh tay trái đụng phải bánh xe tròn lẳn của chiếc valy còn mở tung, tay phải rút điện thoại ra bấm gọi Mami.
– Ah, chào con trai! Con ăn tối xong rồi đấy à? Nào, kể mami nghe cưng đã ăn gì nào?
– Svíčková na smetaně. Ngon lắm mami!
– Món đó mami sợ Jay sẽ nhanh đói lắm đấy. Con ăn khuya thì bảo babi nấu đồ nóng cho, tuyệt đối đừng vơ bừa mấy thứ không bổ béo!
– Vâng, Jay nghe! Huk có đấy chứ mami? Mami cho con gặp bé chút ạ!
– Cậu chàng đang nằm xem bơi lội với bố Nhân. Này Huk, nói chuyện với Daddy của con này!
– Con yêu, Daddy đây. Con đang xem bơi lội với ông, hm? Thú vị chứ hả? Hừm, Daddy đoán xem nào. Huk đang nằm kê đầu trên đùi ông, mông kê lên đùi bà. Đúng không con yêu? Hôm nay chú Fi Fi có dẫn con vào rừng chơi không? Gì cơ? Chú bận hẹn hò với Do Do huh? Bố khỉ! Chú Fi Fi quá hư hỏng đổ đốn. Được rồi, Huk chịu khó đợi cuối tuần Daddy về, Daddy đưa con với em Boo Boo vào nhà rừng thăm thú nhé! Mặt trời nhỏ của bố, gâu gâu Daddy nghe tiếng con đi! Huk, gâu gâu nào, gâu gâu!
Bỗng dưng một giọng cười hơi nghẹt chui tọt vào căn gác. Chàng trai lai lập tức hẩy lưng búng mình dậy, tóm gọn cô gái nhỏ đang bụm miệng, vờ liệng ánh mắt tảng lờ đi nơi khác.
– Sau nhé. Tạm biệt con yêu!
Lúc Jay ngắt di động, Thiên Ly đã lật ngay sang nét mặt lạnh tanh còn nhanh hơn giở một trang báo. Thái độ khinh khỉnh khó chịu của cô nhóc hệt bộ cảm biến cực nhạy, tự động bật mỗi lần đụng độ Jay. Ha, có những cơn nghiện thật quái đản! Jay khoái điên những cái lườm nguýt sắc lẻm, cái lừ mắt miệt thị cho đến những câu cạnh khóe đanh đá, câu đay nghiên chanh chua. Đó là một trong số các lý do dụ dỗ Jay để ý đến nhóc con bé xíu như hạt tiêu. Nghiêng đầu nhìn Thiên Ly đầy hứng thú như đang đối mặt một câu đố hiểm, anh sờ mũi lơ đễnh:
– Chuyện gì thế em?
Thiên Ly lôi di động ra khỏi túi hươ hươ, ngắc ngứ mím môi mấy lần mới chịu nhả ra một câu gọn lỏn:
– Có thể không nộp di động không?
– Gì có thể không nộp di động không? Ông ngoại anh? Bà ngoại anh? Hay Boo Boo?
Jay nhướn mắt, tia cười hào hứng ban nãy tắt lịm. Đã tiếp xúc, đã quan sát đủ để anh chắc chắn rằng Thiên Ly chỉ ăn nói ngỗ ngược với mỗi mình anh. Cô bé ngứa mắt anh vì màu tóc đỏ, chân quá dài, răng quá trắng hay con khỉ gì nữa thì thà cho anh ăn bạt tai còn hơn nói năng trống không. Thứ nhất, Jay dị ứng sự hỗn hào chẳng khác gì lũ gà căm hờn KFC. Thứ hai, Thiên Ly lễ phép là hình ảnh xinh đẹp khiến tim anh đánh thịch một nhịp như lúc nhảy khỏi trực thăng, lao mình vào không trung bạt ngàn gió. Từ độ cao 9000 ft, đại dương khổng lồ hóa thành vũng nước nhỏ đọng dưới chân như thể Jay đang dẫm đạp lên tấm bản đồ Dubai.
Trước ánh nhìn xanh lơ bực dọc lẫn trách móc, Thiên Ly nén tiếng thở cáu tức, điên tiết nghiến răng gằn ra một câu nhát gừng đầy đủ chủ ngữ:
– Em! Em có thể không nộp di động được không?
– Ôi trời, Hâmmy, anh ít khi khóc lắm đấy!
Chàng trai lai vỗ trán bóng gió, nhấc người dậy sải một bước lớn xuống đứng cạnh cô gái nhỏ trên cùng chiếc bậc thang chật chội. Lệch nhau tận 43 cm, đập vào mắt Jay là những sợi tóc con ngắn cũn, ngược lại rơi vào mắt Thiên Ly là cục yết hầu nổi cộm. Sở hữu chiều cao có hơi quá khổ, Jay vốn dĩ đã quen cúi đầu, nhưng với mẩu chút chít này anh thấy sống lưng mình đang vặn thành từng tiếng crack, crack giòn, gãy gọn. Anh khẽ lắc đầu ngán ngẩm, chân phải chĩa ra, nện thẳng một phát dài xuống tận chân cầu thang rồi khẽ gật một cái rất thỏa mãn.
Thiên Ly hơi ngoái ra sau, con ngươi hệt chiếc camera xoay tự động chếch về phía Jay vừa giở trò con bò. Được mấy bậc thang liền bứng lên như cây non trồng trên mô đất cao, tầm mắt cô gái nhỏ vừa khít đụng phải khóe miệng đang nhênh nhếch rất khiêu khích.
– Với anh đây, không có chuyện nhờ cậy, chỉ có trao đổi, giao dịch. Nghệ-thuật-nhờ-không anh cóc am hiểu, nhưng dám cá với hâmmy sẽ không là trợn mắt, rít giọng, kết thúc bằng chữ ” Không “, nhé em bé! – Jay chìa ngón cái và ngón trỏ thành hình chữ V, chữ V ấy khẽ nắn chiếc cằm câng câng của gái nhỏ như chỉnh con ma nơ canh đứng sai tư thế.
Gạt phắt tay Jay, Thiên Ly hừ mũi:
– Tức là không? Tốt thôi! Em không tham gia NO-nophomibia hay YES-nophomibia! Thế nhé! Chào anh!
Dứt câu, cô gái nhỏ quay ngoắt định bỏ đi, nhưng Jay đã gác hẳn chân lên thành lan can gỗ trơn bóng, dửng dưng chắn ngang đường. Ánh nhìn sắc bén ghim chặt vào đôi mắt đen láy đang nguýt lườm:
– Tại sao Thiên Ly luôn thái độ với anh?
– Anh là vĩ nhân của nhân loại, hay anh là chuẩn mực của sự tốt đẹp của vũ trụ này? Tại sao người khác không được thái độ? – Thiên Ly quẳng ra cái liếc xéo điêu ngoa – Bớt hiếu thắng đi anh bạn! Lớn thêm anh sẽ biết, anh thở cũng là một tội lỗi trong mắt người khác. Rồi bất cứ ai không ưa anh, anh cũng ngáng chân hỏi họ thế này?
– Xin lỗi! Anh lớn hơn em năm tuổi, cao hơn em tầm 43 cm, nặng hơn em cỡ 40 kg! Em có thể chỉ rõ anh cần lớn thêm bao nhiêu nữa không? – Jay bắt chước hoàn hảo cái liếc xéo cộp mác riêng Thiên Ly, đột nhiên hạ chân xuống một cách rất dễ dàng, một cách rất anti Jay – Được rồi, em có thể giữ lại điện thoại.
Lúc sượt qua Jay, phả ra từ anh luồng hơi trầm ngâm rất khác thường. Lúc bước một mạch được một quãng khá xa, Thiên Ly mới chậm chạp ngoảnh người lí nhí.
– Cảm ơn!
Jay đang kê hẳn cả hai khuỷu tay lên lan can, nghiêng mắt khẽ uh huh. Khoảng lặng lạ lùng vồ chộp dãy hành lang vắng hoe. Đột nhiên, lọt thỏm một tiếng thở hắt:
– Từ lúc anh nhận thức được anh bị kỳ thị vì máu lai. Anh đã không còn quan tâm đến HỌ nữa! – Đôi mắt xanh lơ vụt lên một tia dò xét bén nhọn như có thể xắt được cả kim cương, Jay thì thầm như đang tự tra khảo chính mình – Anh muốn xác nhận, em có phải HỌ không?
Thiên Ly nín thinh, rồi… gật đầu. Và, cái gật đầu nông nổi hôm ấy là một cái sai bự trong nhất tuổi trẻ của cô gái nhỏ.
—-
Hơn một tháng mới có chap mới T.T Mình chậm trễ nhưng không lười biếng đâu. Khẳng định đấy! ;) Ôi mình chẳng chảnh chọe gì đâu, các bạn giục chap mình còn sướng điên vì fic có người để ý. Nhưng đây là lần đầu và lần cuối mình muốn nhắc nhở MỘT SỐ bạn, đừng giục chap mình cái kiểu vồn vã, cộc lốc, hách dịch, ra lệnh rồi quy ngay mình vô trách nhiệm, kiêu căng, rồi giận dỗi tuyên bố chờ full mới đọc, không thèm chờ nữa, chán chờ rồi. Ai cũng thích nghe những lời tử tế. Các bạn cũng nên thế với mình, nhé. Mình cảm ơn. Viết lách là sở thích của mình, đọc là sở thích của bạn. Nhưng mình không có quyền lợi: lúc bận, lúc chán, lúc mệt,… là không đọc, là xong.
Và, mình cũng muốn xin lỗi. Là sau một tháng mới ra chap, mà còn lên tiếng này nọ. Cảm ơn các bạn luôn chờ đợi và theo dõi fic. Thật sự đấy ;)
(Còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook