Vì Gió Ở Nơi Ấy
-
Chương 44
Type: Mều
Đặc công bao vây toàn trại. Bảy, tám phân đội nhỏ đi vào trại lục soát. Tây Nạp dẫn Lục Tự tới nhà mình, chỉ vào Lạc Dịch đang hôn mê: "Đây là người của anh à?"".
Lục Tự trông thấy thì kinh hãi: "Tại sao anh ấy bị thương vậy?".
"Anh yên tâm đi, viên đạn chỉ sượt qua hông anh ta thôi, không vào ổ bụng, nếu không thì hậu quả đã vô cùng nghiêm trọng rồi. Bởi vi bị bắn vào nơi tập trung nhiều dây thần kinh nên đau quá ngất đi thôi.” Tây Nạp nói thêm. "Trái lại thì tôi rất lo lắng cho cô gái đi cùng anh ta. Từ lúc cô ấy rời khỏi đây vẫn chưa thấy về".
"Cô gái?"
"Cô ấy ra ngoài nhét bột mì lên xe họ để kéo dài thời gian chúng chạy trốn. Đã hơn nửa giờ, tôi sợ cô ấy đã bị người ta bắt rồi."
"Trông cô ấy thế nào?"
"Hỉnh như là bạn gái của anh ta, hơi gầy, rất trắng, mắt to."
"Chu Dao?" Lục Tự kinh hãi. "Cô ấy chưa về Bắc Kinh sao?!".
Chu Dao không biết mình đang ở đâu. Cô bị người ta bịt miệng kéo đi trong rừng. Cảnh đêm mịt mùng, cô không nhận nổi phương hướng, rất nhanh đã đến tầng hầm âm u dưới lòng đất.
Cô hoảng hốt quét mắt nhìn quanh, nơi đây giống một nhà kho, nơi đâu cũng chất đầy bao vải. Nhìn qua một miệng túi để mở, cô thấy phỉ thúy xanh biếc, cô khẳng định đây chính là hang ổ của Đan Sơn.
Lòng Chu Dao chùng xuống, đã sớm đoán được kết cục Yến Lâm sẽ không để cô sống sót rời đi. Thậm chí lúc đi đường, Yến Lâm không có ý định che mắt cô.
Chu Dao luống cuống, không muốn biểu hiện yếu đuối nhưng nước mắt cứ trào ra không sao khống chế nổi, càng lúc càng nhiều, rồi dần dần khóc nức nở thành tiếng.
Thấy vậy, Yến Lâm cười cô nhát gan, khinh thường hỏi: "Sợ chết à?".
Chu Dao lau nước mắt, khẽ gật đầu.
"Tao đang tò mò anh ta ưng mày ở điểm nào." Yến Lâm đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống nhẹ giọng dụ dỗ. "Sợ chết thì giao phương pháp nghiên cứu chủ chốt của LAND ra đây, tao sẽ suy nghĩ tha cho mày một mạng”.
Nước mắt Chu Dao ngừng rơi trong thoáng chốc, sau đó lạnh lùng và cố chấp nhìn cô ta đăm đăm bằng tư thế ngạo nghễ.
Yến Lâm bị chọc giận, lại vung tay tát cô thêm một cái.
Chu Dao bị đánh lệch người sang một bên, hai má sưng đỏ, hỏi mà như khẳng định: "Cô là Đan Sơn?".
"Coi là vậy đi!" Yến Lâm nói tiếp. "Giao LAND ra đây!".
"Nằm mơ."
Cô còn chưa dứt lời, Đao Tam đã cấp tốc sải bước đến, túm tóc Chu Dao xách cô đứng lên rồi đập vào tường như một quả trứng gà.
Trán cô đụng vào tường đá, khẽ "bịch” một tiếng. Đầu Chu Dao như nổ đom đóm, dưới cơn đau nhức đần mất đi ý thức, ngã bệt xuống đất, chỉ để lại vết máu loang lổ trên bờ tường.
Không biết bao lâu trôi qua, ý thức của cô mới dần khôi phục, cơn đau dư dội cũng lập tức ùa đến. Trước mắt Chu Dao là một màu đỏ mơ hồ, không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, cũng không thể nhúc nhích. Cô đau quá, đau đến nỗi nước mắt ào ạt rơi xuống như thác đổ.
"Cô gái à, ở đây không có ai thương xót đâu." Yến Lâm đứng dậy đi tới trước mặt, đá chân vào cái đầu đầm đìa máu của cô. "Có chịu nói không?".
Mặt Chu Dao gục sát nền đất, con ngươi chầm chập ngước lên nhìn cô ta, không còn sức nhưng rõ ràng vẫn liếc mắt được.
Nụ cười trên mặt Yến Lâm sững lại, còn mặt Đao Tam thì không chút cảm xúc, túm đầu Chu Dao đập lên tường lần nữa.
Chu Dao ngã xuống thở thoi thóp, ngay cả lớp bụi bám trên đất nơi ngay đầu mũi cô cũng không thể bay lên, chỉ có ngón tay cô co quắp, vô thức bấu xuống nền, chứng minh rằng cô vẫn còn sống.
Đám đàn em liếc nhìn nhau, không ngờ cô gái này lại cứng đầu như thế.
Yến Lâm rút một điếu thuốc, hít vào một hơi rồi nhả ra. Cô ta cầm điếu thuốc, ngồi xổm xuống nhìn Chu Dao: "Đau không?".
Chu Dao nhìn cô ta chằm chằm, nước mắt tuôn rơi tí tách, không buồn đáp lời.
Yến Lâm mỉm cười, vỗ nhẹ mặt Chu Dao: "Giao LAND ra đây, tao sẽ tha cho mày".
Đôi môi Chu Dao khẽ mấp máy: "LAND không phải của tôi".
“Tao biết, là của La Dự. Nếu không phải của mày thì mày càng không có lý do gì để liều mạng bảo vệ nó cả."
Chu Dao cười yếu ớt: "Không phải của La Dự".
"Gì cơ?"
"Là của Tổ quốc.” Chu Dao cứng cỏi.
Yến Lâm nheo đôi mắt với vẻ nguy hiểm. Ngày xưa, La Dự cũng trả lời như thế.
Hơi thở Chu Dao mong manh nhưng ý chí vẫn hết sức kiên định: "Nếu giao cho cô, việc này không gọi là giết người, cũng không phải phóng hỏa... mà gọi là phản quốc".
Cách làn khói mỏng, Yến Lâm châm chọc: "Quả nhiên là sinh viên ngu ngốc. Giống hệt thằng ngu La Dự kia. Sao không học được tính linh hoạt như đàn anh họ Lâm của mày đi?".
Con ngươi long lanh ánh nước của Chu Dao liếc sang.
Yến Lâm cười hờ hững, khẽ nói bâng quơ: "La Dự không nghe lời, tao bảo Lâm Cẩm Viêm đẩy cậu ta xuống lầu”.
Chu Dao nhìn Yến Lâm đăm đăm, đôi mắt dần hằn tia máu.
Nghĩ tới nụ cười tinh khôi và ngượng ngùng trên khuôn mặt La Dự, lại nhớ tới sườn mặt mang vẻ mệt mỏi và trầm lặng của Lạc Dịch, còn cả giọt nước mắt bất lực của anh ngày ấy.
"Hận không thể giết chết tao à?" Yến Lâm cười giễu cợt.
"Sao cô có thể đối xử với anh ấy như vậy?" Chu Dao đau đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
Yến Lâm biết "anh ấy" là ai, khẽ nhún vai: "Hai năm rưỡi trước, tao tiếp cận anh ta cũng chỉ vì La Dự thôi”.
Chẳng qua, chính cô ta cũng đã chìm đắm trong tình cảm đó mất rồi.
Khi đó, người đàn ông tên La Dịch kia vô cùng kiêu ngạo và tự tin, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cô ta đã bị anh hấp dẫn. Bên anh chưa từng thiếu đàn bà, những người từng qua tay anh cũng thuộc dạng như cô ta. Bởi vậy, hai người hợp nhau vô cùng. Sau này, cô ta giết Đan Sơn, đảm nhiệm chức thủ lĩnh, ảo tưởng muốn cùng Lạc Dịch bắt đầu sự nghiệp. Nhưng dần dần, cô ta phát hiện, tuy vẻ ngoài bọn họ đều già đời, lạnh lùng và điên cuồng nhưng giá trị nhân quan ăn sâu trong xương tủy lại hoàn toàn khác nhau.
Sau khi xảy ra chuyện lớn ấy, Yến Lâm rút lui, tự mình phất lên trong giới đá quý và đồ phong thủy, không còn vấn vương người đàn ông tên Lạc Dịch kia nữa.
Đến khi phát hiện ra anh đến tìm Ngô Minh để điều tra về Đan Sơn, Yến Lâm mới nhận ra, trong nửa năm quen biết trước kia, cô ta chưa từng hiểu rõ về người đàn ông này.
Lần trùng phùng ở Á Đinh, cô ta mới chính thức cảm nhận được sức hút của anh, thậm chí yêu anh điên cuồng hơn cả trước kia.
Trong mắt anh, Yến Lâm vẫn giống như trước, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ cá tính. Mà bây giờ, anh đã không thích phụ nữ gợi cảm nữa rồi. Cho đến bây giờ, dù bị anh ép đến đường cùng thì Yến Lâm vẫn yêu anh, thậm chí còn yêu nhiều hơn nữa. Anh càng dồn cô ta vào chỗ chết thì cô ta càng yêu anh, càng hận không thể tự tay giết anh. Còn con nhóc trước mặt này có là cái thá gì?
"Cô gái à!" Yến Lâm dụ dỗ. "Cô giao LAND ra đây, tôi sẽ tha cho anh ta, thế nào? Cô không muốn anh ta luôn bị tôi đuổi giết, trốn chui trốn lủi chứ?".
Chu Dao ngân ngẩn nước mắt, không lên tiếng.
Yến Lâm liền cười vang: "Cứ tưởng cô yêu anh ta thế nào, hóa ra cũng chỉ thế này thôi".
"Vì ông chủ Lạc, tôi lại càng không thể nói cho cô biết." Chu Dao nghiến răng nghiến lợi. "Nếu ông chủ Lạc rơi vào hoàn cảnh này, anh ấy nguyện chết cũng không giao LAND cho cô. Hai năm qua, anh ấy đã làm mọi điều chỉ để LAND không lọt vào tay cô".
Bàn tay đang cầm thuốc lá của Yến Lâm sững lại. Cô ta mím chặt môi, đôi mắt hung ác lóe lên sự ghen tị, thù hận và nhục nhã, rốt cuộc đã thấy rõ sự chênh lệnh giữa mình và Chu Dao.
"Mày đúng là không biết điều." Cô ta cười lạnh, ra hiệu cho đám người đằng sau.
Mấy gã đàn em tiến lên, giữ chặt chân tay và cả đầu Chu Dao. Chu Dao hoảng sợ, không biết bọn họ muốn làm gì.
Có người bưng chậu nước đến, trong chậu là xấp giấy ướt. Gã lấy một tờ giấy ướt ra dính vào miệng mũi Chu Dao rồi giữ chặt. Cô càng lúc càng khó thở, ra sức giãy giụa khiến miếng giấy phập phồng. Kế đó là miếng giấy thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm nhanh chóng được chồng lên.
Cô vừa cuống vừa sợ, dốc sức vùng vẫy như chú cá mất nước, nhưng đầu và tay chân đã bị chúng giữ chặt.
"Ưm!” Mạch máu trên trán Chu Dao hằn lên, thân thể co rút muốn hít thở, nhưng chồng giấy ướt dày cộm kia đã bịt kín đường thở của cô. Từng tấm giấy được áp thêm, Chu Dao đau đớn cùng cực, khí quản thít lại, đau như bị vặn hết dây cót. Máu toàn thân dồn lên đầu như trên đã bùng nổ.
Không khí, không có không khí, chỉ có từng tia sáng loáng qua.
Trong khoảnh khắc ấy, Chu Dao chợt hối hận. Tại sao hôm ấy, cô không ôm mẹ một cái? Nếu như cô chết rồi, mẹ khóc thì phải làm sao bây giờ? Ai sẽ an ủi mẹ đây?
Còn cả Lạc Dịch nữa. Tại sao vừa nãy cô không hôn anh nhỉ?
Cô rất sợ. Cái chết của La Dự gần như phá hủy cuộc đời anh.
Cô rất sợ lúc mình chết đi, từ đó về sau, anh sẽ không nói một lời, không cười cũng không đau, biến thành một xác chết biết đi, lang thang phiêu bạt chì vì báo thù cho cô, cho đến khi anh chết.
Mắt Chu Dao đong đầy giọt lệ, không ngừng tràn khỏi khóe mi, rồi lại không ngừng dâng lên. Người cô co rút, làn da đỏ lựng.
Yến Lâm hút thuốc, lạnh lùng nhìn, dường như muốn đấu cùng cô.
Đao Tam: "Nghĩ thông suốt thì gật đầu".
Giấy ướt vẫn đang chồng thêm, Chu Dao hoảng sợ trợn trừng mắt, nước mắt chảy thành dòng nhưng vẫn cố chấp không chịu gật đầu.
Sắc mặt Yến Lâm càng lúc càng lạnh nhạt, Đao Tam cũng nghiến răng, sự đau đớn khi bị ngạt thờ là thứ mà không ai có thể chịu được, nhưng...
Tờ giấy cuối cùng được chồng lên.
Nước mắt Chu Dao như đã chảy cạn, tầm nhìn đần nhạt nhòa, thân thề đang giãy giụa cũng kiệt sức, chỉ giần giật từng cái như phản xạ có điều kiện.
Đao Tam thấy bất ổn: "Lấy giấy ra!".
Yến Lâm ngăn cản: "Ai dám!".
Đao Tam quát: "Cô ta chết thì cũng không lấy được LAND đâu!".
Yến Lâm gằn giọng thù hận: "Vậy cứ để cô ta chết đi!".
Đội đặc công tạo thành vòng vây, tìm khắp thôn trại một lần nhưng vẫn không thấy ai khả nghi, có lẽ đều trốn cả rồi, nhưng không loại trừ tình huống ban đêm không nhìn rõ. Lục Tự không hề lơ là, đang đợi phản hồi từ phía cảnh sát chống buôn lậu ma túy. Trừ khi đầu bên kia xác nhận đã bắt được Yến Lâm đang chạy trốn, nếu không bên này tuyệt đối không rút lui.
Nhóm đặc công tìm được một ít ngọc ở nhà thờ tổ, nhưng không thể xác nhận có phải buôn lậu không, hơn nữa, số lượng cũng không nhiều.
Lục Tự hỏi Tây Nạp có biết hang ổ trong trại không, cô ấy lắc đầu: "Thành viên chủ chốt mới biết được, người còn lại đều tập hợp ở nhà thờ tổ".
Ba viên cảnh sát mặc thường phục đã lần lượt được tìm thấy, đưa đến chỗ Tây Nạp chữa trị. Sau khi Tiểu Lý biết Chu Dao đã bị bắt đi, anh vô cùng hối hận.
Lục Tự an ủi: "Mọi người đều không biết tình hình trong trại thế nào nên chưa chuẩn bị đầy đủ, không thể trách bất kì ai. Không bị mất mạng là tốt rồi. Nhóm cậu chỉ có bốn người, làm nhiệm vụ này cũng vượt quá tầm tay".
Tiểu Lý nhận ra điều gì đó không ổn, hoảng sợ nói: "Còn hai người đàn ông nữa đi cùng Lạc Dịch. Nhưng không biết họ biến mất từ lúc nào".
Lục Tự đoán được là Khương Bằng: "Đừng lo, anh ta rất cơ trí, không xảy ra chuyện gì đâu, hẳn là bây giờ đã trốn ra khỏi trại rồi. Tây Nạp, tầm nào Lạc Dịch có thể tỉnh lại?".
Tây Nạp nhìn đồng hồ treo tường, cau mày: "Đáng nhẽ ra bây giờ phải tỉnh rồi mới phải. Nhưng có lẽ do anh ta mệt quá, phải ngủ tới sáng sớm".
Lục Tự trầm lặng. Với tính cách của Lạc Dịch, một khi có ý thức sẽ lập tức đi tìm Chu Dao. Anh ta nghĩ mãi cũng thấy không ổn, chạy vào phòng, đẩy cửa trúc ra. Trên chiếu trống không, nào còn bóng dáng của Lạc Dịch nữa.
"Người đâu rồi?"
Tây Nạp sửng sốt: "Tôi cũng không biết". Cô lập tức ngó sau cánh cửa, mã tấu treo ở đấy đã biến mất.
"Gã điên kia!" Lục Tự vừa bực vừa lo, mắng: "Một mình anh ta có thể làm được gì chứ? Nhiều người cùng nghĩ cách, anh ta không thể chờ một lát hay sao?".
Tiểu Lý phía sau run run cất lời: "Anh Lục, một mình anh ta... có cách đấy!".
Lục Tự quay đầu lại nhìn.
Tiểu Lý sợ sệt: "Em biết hai người kia đi đâu rồi. Con trai Yến Lâm ở trong trại. Lạc Dịch chắc đi bắt cóc con trai cô ta!".
Tại một góc của nhà thờ tổ, cửa sổ mở toang, ánh sáng nhá nhem từ bên ngoài rọi vào. Lạc Dịch ngồi dựa vào tường, đôi môi trắng bệch. Khương Bằng ngồi xổm bên cạnh, trầm lặng hút thuốc. Em gái của Yến Lâm bị trói tay chân và bịt miệng, co rúm trong góc. Sát Thủ canh giữ bên cạnh cô ta.
Nhóm họ vất vả lắm mới tránh khỏi đám người lục soát. Chỉ có Đào Đào nằm ngủ ngon trong đống cỏ, đối lập với hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi Khương Bằng trói người, Yến Lâm đã gọi điện thoại cho em gái, nhưng bởi vì bị Khương Bằng đe dọa, cô em gái nói dối không ở trong thôn, đã đưa Đào Đào về Cảnh Hồng rồi. Yến Lâm mắng em gái mấy câu rồi lại dặn cô ta cố gắng chờ đến khi Yến Lâm liên lạc lại.
Lúc Lạc Dịch bảo Khương Bằng đi bắt người, ý nghĩ của anh rất đơn giản: một là không muốn đứa bé bị thương lúc hai bên giao chiến, hai là nhỡ đâu hai viên cảnh sát kia chưa chết, trở thành con tin thì có thể đàm phán với Yến Lâm.
Không ngờ rằng...
Lạc Dịch cúi đầu, lấy tay đỡ trán. Khương Bằng thấy thế than thở: "Anh còn đang bị thương đấy, liệu có làm được không?".
Lạc Dịch nói nhỏ: "Chắc chắn Yến Lâm đã đánh cô ấy rồi". Khương Bằng sửng sốt: "Hả?”.
"Chắc chắn Yến Lâm đã đánh cô ấy rồi." Lạc Dịch nghiến răng, mu bàn tay nổi gân xanh.
Trong tầng hầm, Chu Dao dần dần tỉnh lại, đôi mắt đờ đẫn nhìn trần nhà. Khuôn mặt Yến Lâm lại xuất hiện. Cô ta ngồi xổm, rút con dao găm, đập đập lưỡi dao lạnh ngắt lên mặt Chu Dao: "Chơi trò mới nhé?".
Chu Dao nhìn cô ta đăm đăm với nỗi tức giận, oán hận, hoảng sợ và mệt mỏi. Không được bao lâu, nước mắt cô lại trào ra.
"Sợ thì mờ miệng nói đi, đỡ phải chịu đòn."
Chu Dao chỉ chảy nước mắt mà không lên tiếng.
"Tao không kiên nhẫn lắm đâu. Hay là mày tưởng cảnh sát tới là có thể lập tức cứu mày? Cô gái à, họ sẽ không tới cứu mày đâu, Lạc Dịch cũng không. Biết tại sao không? Bởi vì quân của họ rút rồi, tất cả đều cho rằng bọn tao đã đi mất rồi."
Nước mắt Chu Dao còn vương trên khóe mi, nhưng cô cười phá lên.
"Mày cười cái gì?" Yến Lâm cực kì căm ghét nụ cười châm chọc của cô.
Đúng lúc này, tên đàn em cấp tốc thông báo: "Chị Yến, xảy ra chuyện rồi!”.
"Sao thế?"
"Những người trên đường trốn chạy đều bị bắt hết."
Yến Lâm kinh ngạc đứng bật dậy: "Xảy ra chuyện gì?".
"Không biết ai ném hê-rô-in lên xe, bị cảnh sát phòng chống ma túy kiểm tra, còn tìm thấy vết máu nữa. Chị Yến, chúng ta mau đi thôi. Cảnh sát sẽ lập tức phát hiện ra chúng ta vẫn chưa rời khỏi trại!"
Yến Lâm bàng hoàng, đứng sững một giây rồi đột ngột quay đầu nhìn Chu Dao: "Có phải mày làm không?".
Chu Dao không phản ứng.
"Được lắm!" Yến Lâm cười lớn. "Nếu đã vậy, chúng ta mau chóng đi thôi."
Yến Lâm ra hiệu, mấy tên đàn em túm lấy Chu Dao, dằn tay cô lên bàn.
Chu Dao biết tai họa sắp xảy đến với mình, liền thét lên: "Đừng!".
"Mày không chịu nói thì tao sẽ chặt từng đốt ngón tay của mày, đến tận khi mày mở miệng mới thôi."
Ánh sáng sắc lạnh của lưỡi dao ánh vào mắt cô, Chu Dao la hét ầm ĩ nhưng bị gã nọ bịt chặt miệng. Cô càng giãy giụa thì lại càng bị khống chế sít sao.
Lưỡi dao lạnh chạm vào ngón tay cô, đôi mắt Yến Lâm âm u như ma quỷ, đe dọa: "Không gật đầu thì chặt".
Chu Dao rơi nước mắt như mưa, cảm giác sợ hãi và hoang mang choán lấy tâm trí cô, chân cô giãy đạp trên mặt đất nhưng vô dụng.
Yến Lâm không ngừng lại, cầm dao rồi hạ xuống. Chu Dao bị bưng chặt miệng ra sức lắc đầu.
Lưỡi dao vừa mới cứa qua làn da cô thì điện thoại di động của Yến Lâm đổ chuông. Yến Lâm cài nhạc chuông riêng cho từng người, là em gái cô ta gọi tới.
Yến Lâm dừng tay, nhìn thoáng qua Chu Dao. Hàng mi của Chu Dao ướt nhẹp, hoảng loạn nhìn cô ta.
"Cho mày một phút suy nghĩ.” Yến Lâm đứng dậy, đi ra chỗ khác nghe điện.
Thế nhưng đầu kia lại vang lên tiếng Lạc Dịch, cực kì lạnh lùng: "Cô ấy đang ở đâu?".
Yến Lâm giật thót, giây sau bình tĩnh mỉm cười: "Ai vậy?".
"Yến Lâm, cô nghe kĩ cho tôi. Bất kể cô làm gì với Chu Dao, tôi cũng sẽ hoàn trả tất cả lên người con trai cô."
Khóe miệng Yến Lâm giần giật: "Cô ta không ở chỗ tôi".
"Cô động vào một đầu ngón tay cô ấy thì tôi sẽ chặt cụt bàn tay của nó."
Cơn giận của Yến Lâm bốc lên, sau phút dặn mình phải tỉnh táo, lý trí đã trở lại: "Lạc Dịch, anh sẽ không làm thế đâu". Cô ta châm chọc. "Anh sẽ không làm nó bị thương đâu. Đây chính là thứ khác biệt lớn nhất giữa tôi và anh".
Sau một giây im lặng, tiếng cười trầm thấp của anh vang lên từ đầu bên kia điện thoại khiến Yến Lâm lạnh toát sống lưng. Sau đó là tiếng khóc thét thê thảm của Đào Đào nhưng lập tức nghẹn lại, giống như đứa trẻ bị người ta bóp cổ.
Yến Lâm gần như nổi điên: "Lạc Dịch, anh dám!".
"Ha!” Lạc Dịch khẽ cười, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ. "Yến Lâm, tôi đã từng có được mọi thứ và cũng từng mất đi tất cả. Cô nói tôi có dám không? Cô nghe cho rõ đây, đến giờ, tôi chẳng thiết cái gì trên đời này nữa, chỉ muốn một thứ thôi. Nếu cô dám hủy hoại cô ấy, tôi sẽ không để cô yên thân đâu. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi thề nhất định sẽ phá hủy thứ mà cô quý trọng nhất. Tôi thề, cho dù đời này tôi chỉ làm được một chuyện đi chăng nữa… có phải đào sâu ba thước, tôi cũng sẽ tìm ra cô rồi băm cô ra cho chó ăn. Không tin thì cô cứ thử xem.”
Đặc công bao vây toàn trại. Bảy, tám phân đội nhỏ đi vào trại lục soát. Tây Nạp dẫn Lục Tự tới nhà mình, chỉ vào Lạc Dịch đang hôn mê: "Đây là người của anh à?"".
Lục Tự trông thấy thì kinh hãi: "Tại sao anh ấy bị thương vậy?".
"Anh yên tâm đi, viên đạn chỉ sượt qua hông anh ta thôi, không vào ổ bụng, nếu không thì hậu quả đã vô cùng nghiêm trọng rồi. Bởi vi bị bắn vào nơi tập trung nhiều dây thần kinh nên đau quá ngất đi thôi.” Tây Nạp nói thêm. "Trái lại thì tôi rất lo lắng cho cô gái đi cùng anh ta. Từ lúc cô ấy rời khỏi đây vẫn chưa thấy về".
"Cô gái?"
"Cô ấy ra ngoài nhét bột mì lên xe họ để kéo dài thời gian chúng chạy trốn. Đã hơn nửa giờ, tôi sợ cô ấy đã bị người ta bắt rồi."
"Trông cô ấy thế nào?"
"Hỉnh như là bạn gái của anh ta, hơi gầy, rất trắng, mắt to."
"Chu Dao?" Lục Tự kinh hãi. "Cô ấy chưa về Bắc Kinh sao?!".
Chu Dao không biết mình đang ở đâu. Cô bị người ta bịt miệng kéo đi trong rừng. Cảnh đêm mịt mùng, cô không nhận nổi phương hướng, rất nhanh đã đến tầng hầm âm u dưới lòng đất.
Cô hoảng hốt quét mắt nhìn quanh, nơi đây giống một nhà kho, nơi đâu cũng chất đầy bao vải. Nhìn qua một miệng túi để mở, cô thấy phỉ thúy xanh biếc, cô khẳng định đây chính là hang ổ của Đan Sơn.
Lòng Chu Dao chùng xuống, đã sớm đoán được kết cục Yến Lâm sẽ không để cô sống sót rời đi. Thậm chí lúc đi đường, Yến Lâm không có ý định che mắt cô.
Chu Dao luống cuống, không muốn biểu hiện yếu đuối nhưng nước mắt cứ trào ra không sao khống chế nổi, càng lúc càng nhiều, rồi dần dần khóc nức nở thành tiếng.
Thấy vậy, Yến Lâm cười cô nhát gan, khinh thường hỏi: "Sợ chết à?".
Chu Dao lau nước mắt, khẽ gật đầu.
"Tao đang tò mò anh ta ưng mày ở điểm nào." Yến Lâm đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống nhẹ giọng dụ dỗ. "Sợ chết thì giao phương pháp nghiên cứu chủ chốt của LAND ra đây, tao sẽ suy nghĩ tha cho mày một mạng”.
Nước mắt Chu Dao ngừng rơi trong thoáng chốc, sau đó lạnh lùng và cố chấp nhìn cô ta đăm đăm bằng tư thế ngạo nghễ.
Yến Lâm bị chọc giận, lại vung tay tát cô thêm một cái.
Chu Dao bị đánh lệch người sang một bên, hai má sưng đỏ, hỏi mà như khẳng định: "Cô là Đan Sơn?".
"Coi là vậy đi!" Yến Lâm nói tiếp. "Giao LAND ra đây!".
"Nằm mơ."
Cô còn chưa dứt lời, Đao Tam đã cấp tốc sải bước đến, túm tóc Chu Dao xách cô đứng lên rồi đập vào tường như một quả trứng gà.
Trán cô đụng vào tường đá, khẽ "bịch” một tiếng. Đầu Chu Dao như nổ đom đóm, dưới cơn đau nhức đần mất đi ý thức, ngã bệt xuống đất, chỉ để lại vết máu loang lổ trên bờ tường.
Không biết bao lâu trôi qua, ý thức của cô mới dần khôi phục, cơn đau dư dội cũng lập tức ùa đến. Trước mắt Chu Dao là một màu đỏ mơ hồ, không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, cũng không thể nhúc nhích. Cô đau quá, đau đến nỗi nước mắt ào ạt rơi xuống như thác đổ.
"Cô gái à, ở đây không có ai thương xót đâu." Yến Lâm đứng dậy đi tới trước mặt, đá chân vào cái đầu đầm đìa máu của cô. "Có chịu nói không?".
Mặt Chu Dao gục sát nền đất, con ngươi chầm chập ngước lên nhìn cô ta, không còn sức nhưng rõ ràng vẫn liếc mắt được.
Nụ cười trên mặt Yến Lâm sững lại, còn mặt Đao Tam thì không chút cảm xúc, túm đầu Chu Dao đập lên tường lần nữa.
Chu Dao ngã xuống thở thoi thóp, ngay cả lớp bụi bám trên đất nơi ngay đầu mũi cô cũng không thể bay lên, chỉ có ngón tay cô co quắp, vô thức bấu xuống nền, chứng minh rằng cô vẫn còn sống.
Đám đàn em liếc nhìn nhau, không ngờ cô gái này lại cứng đầu như thế.
Yến Lâm rút một điếu thuốc, hít vào một hơi rồi nhả ra. Cô ta cầm điếu thuốc, ngồi xổm xuống nhìn Chu Dao: "Đau không?".
Chu Dao nhìn cô ta chằm chằm, nước mắt tuôn rơi tí tách, không buồn đáp lời.
Yến Lâm mỉm cười, vỗ nhẹ mặt Chu Dao: "Giao LAND ra đây, tao sẽ tha cho mày".
Đôi môi Chu Dao khẽ mấp máy: "LAND không phải của tôi".
“Tao biết, là của La Dự. Nếu không phải của mày thì mày càng không có lý do gì để liều mạng bảo vệ nó cả."
Chu Dao cười yếu ớt: "Không phải của La Dự".
"Gì cơ?"
"Là của Tổ quốc.” Chu Dao cứng cỏi.
Yến Lâm nheo đôi mắt với vẻ nguy hiểm. Ngày xưa, La Dự cũng trả lời như thế.
Hơi thở Chu Dao mong manh nhưng ý chí vẫn hết sức kiên định: "Nếu giao cho cô, việc này không gọi là giết người, cũng không phải phóng hỏa... mà gọi là phản quốc".
Cách làn khói mỏng, Yến Lâm châm chọc: "Quả nhiên là sinh viên ngu ngốc. Giống hệt thằng ngu La Dự kia. Sao không học được tính linh hoạt như đàn anh họ Lâm của mày đi?".
Con ngươi long lanh ánh nước của Chu Dao liếc sang.
Yến Lâm cười hờ hững, khẽ nói bâng quơ: "La Dự không nghe lời, tao bảo Lâm Cẩm Viêm đẩy cậu ta xuống lầu”.
Chu Dao nhìn Yến Lâm đăm đăm, đôi mắt dần hằn tia máu.
Nghĩ tới nụ cười tinh khôi và ngượng ngùng trên khuôn mặt La Dự, lại nhớ tới sườn mặt mang vẻ mệt mỏi và trầm lặng của Lạc Dịch, còn cả giọt nước mắt bất lực của anh ngày ấy.
"Hận không thể giết chết tao à?" Yến Lâm cười giễu cợt.
"Sao cô có thể đối xử với anh ấy như vậy?" Chu Dao đau đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
Yến Lâm biết "anh ấy" là ai, khẽ nhún vai: "Hai năm rưỡi trước, tao tiếp cận anh ta cũng chỉ vì La Dự thôi”.
Chẳng qua, chính cô ta cũng đã chìm đắm trong tình cảm đó mất rồi.
Khi đó, người đàn ông tên La Dịch kia vô cùng kiêu ngạo và tự tin, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cô ta đã bị anh hấp dẫn. Bên anh chưa từng thiếu đàn bà, những người từng qua tay anh cũng thuộc dạng như cô ta. Bởi vậy, hai người hợp nhau vô cùng. Sau này, cô ta giết Đan Sơn, đảm nhiệm chức thủ lĩnh, ảo tưởng muốn cùng Lạc Dịch bắt đầu sự nghiệp. Nhưng dần dần, cô ta phát hiện, tuy vẻ ngoài bọn họ đều già đời, lạnh lùng và điên cuồng nhưng giá trị nhân quan ăn sâu trong xương tủy lại hoàn toàn khác nhau.
Sau khi xảy ra chuyện lớn ấy, Yến Lâm rút lui, tự mình phất lên trong giới đá quý và đồ phong thủy, không còn vấn vương người đàn ông tên Lạc Dịch kia nữa.
Đến khi phát hiện ra anh đến tìm Ngô Minh để điều tra về Đan Sơn, Yến Lâm mới nhận ra, trong nửa năm quen biết trước kia, cô ta chưa từng hiểu rõ về người đàn ông này.
Lần trùng phùng ở Á Đinh, cô ta mới chính thức cảm nhận được sức hút của anh, thậm chí yêu anh điên cuồng hơn cả trước kia.
Trong mắt anh, Yến Lâm vẫn giống như trước, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ cá tính. Mà bây giờ, anh đã không thích phụ nữ gợi cảm nữa rồi. Cho đến bây giờ, dù bị anh ép đến đường cùng thì Yến Lâm vẫn yêu anh, thậm chí còn yêu nhiều hơn nữa. Anh càng dồn cô ta vào chỗ chết thì cô ta càng yêu anh, càng hận không thể tự tay giết anh. Còn con nhóc trước mặt này có là cái thá gì?
"Cô gái à!" Yến Lâm dụ dỗ. "Cô giao LAND ra đây, tôi sẽ tha cho anh ta, thế nào? Cô không muốn anh ta luôn bị tôi đuổi giết, trốn chui trốn lủi chứ?".
Chu Dao ngân ngẩn nước mắt, không lên tiếng.
Yến Lâm liền cười vang: "Cứ tưởng cô yêu anh ta thế nào, hóa ra cũng chỉ thế này thôi".
"Vì ông chủ Lạc, tôi lại càng không thể nói cho cô biết." Chu Dao nghiến răng nghiến lợi. "Nếu ông chủ Lạc rơi vào hoàn cảnh này, anh ấy nguyện chết cũng không giao LAND cho cô. Hai năm qua, anh ấy đã làm mọi điều chỉ để LAND không lọt vào tay cô".
Bàn tay đang cầm thuốc lá của Yến Lâm sững lại. Cô ta mím chặt môi, đôi mắt hung ác lóe lên sự ghen tị, thù hận và nhục nhã, rốt cuộc đã thấy rõ sự chênh lệnh giữa mình và Chu Dao.
"Mày đúng là không biết điều." Cô ta cười lạnh, ra hiệu cho đám người đằng sau.
Mấy gã đàn em tiến lên, giữ chặt chân tay và cả đầu Chu Dao. Chu Dao hoảng sợ, không biết bọn họ muốn làm gì.
Có người bưng chậu nước đến, trong chậu là xấp giấy ướt. Gã lấy một tờ giấy ướt ra dính vào miệng mũi Chu Dao rồi giữ chặt. Cô càng lúc càng khó thở, ra sức giãy giụa khiến miếng giấy phập phồng. Kế đó là miếng giấy thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm nhanh chóng được chồng lên.
Cô vừa cuống vừa sợ, dốc sức vùng vẫy như chú cá mất nước, nhưng đầu và tay chân đã bị chúng giữ chặt.
"Ưm!” Mạch máu trên trán Chu Dao hằn lên, thân thể co rút muốn hít thở, nhưng chồng giấy ướt dày cộm kia đã bịt kín đường thở của cô. Từng tấm giấy được áp thêm, Chu Dao đau đớn cùng cực, khí quản thít lại, đau như bị vặn hết dây cót. Máu toàn thân dồn lên đầu như trên đã bùng nổ.
Không khí, không có không khí, chỉ có từng tia sáng loáng qua.
Trong khoảnh khắc ấy, Chu Dao chợt hối hận. Tại sao hôm ấy, cô không ôm mẹ một cái? Nếu như cô chết rồi, mẹ khóc thì phải làm sao bây giờ? Ai sẽ an ủi mẹ đây?
Còn cả Lạc Dịch nữa. Tại sao vừa nãy cô không hôn anh nhỉ?
Cô rất sợ. Cái chết của La Dự gần như phá hủy cuộc đời anh.
Cô rất sợ lúc mình chết đi, từ đó về sau, anh sẽ không nói một lời, không cười cũng không đau, biến thành một xác chết biết đi, lang thang phiêu bạt chì vì báo thù cho cô, cho đến khi anh chết.
Mắt Chu Dao đong đầy giọt lệ, không ngừng tràn khỏi khóe mi, rồi lại không ngừng dâng lên. Người cô co rút, làn da đỏ lựng.
Yến Lâm hút thuốc, lạnh lùng nhìn, dường như muốn đấu cùng cô.
Đao Tam: "Nghĩ thông suốt thì gật đầu".
Giấy ướt vẫn đang chồng thêm, Chu Dao hoảng sợ trợn trừng mắt, nước mắt chảy thành dòng nhưng vẫn cố chấp không chịu gật đầu.
Sắc mặt Yến Lâm càng lúc càng lạnh nhạt, Đao Tam cũng nghiến răng, sự đau đớn khi bị ngạt thờ là thứ mà không ai có thể chịu được, nhưng...
Tờ giấy cuối cùng được chồng lên.
Nước mắt Chu Dao như đã chảy cạn, tầm nhìn đần nhạt nhòa, thân thề đang giãy giụa cũng kiệt sức, chỉ giần giật từng cái như phản xạ có điều kiện.
Đao Tam thấy bất ổn: "Lấy giấy ra!".
Yến Lâm ngăn cản: "Ai dám!".
Đao Tam quát: "Cô ta chết thì cũng không lấy được LAND đâu!".
Yến Lâm gằn giọng thù hận: "Vậy cứ để cô ta chết đi!".
Đội đặc công tạo thành vòng vây, tìm khắp thôn trại một lần nhưng vẫn không thấy ai khả nghi, có lẽ đều trốn cả rồi, nhưng không loại trừ tình huống ban đêm không nhìn rõ. Lục Tự không hề lơ là, đang đợi phản hồi từ phía cảnh sát chống buôn lậu ma túy. Trừ khi đầu bên kia xác nhận đã bắt được Yến Lâm đang chạy trốn, nếu không bên này tuyệt đối không rút lui.
Nhóm đặc công tìm được một ít ngọc ở nhà thờ tổ, nhưng không thể xác nhận có phải buôn lậu không, hơn nữa, số lượng cũng không nhiều.
Lục Tự hỏi Tây Nạp có biết hang ổ trong trại không, cô ấy lắc đầu: "Thành viên chủ chốt mới biết được, người còn lại đều tập hợp ở nhà thờ tổ".
Ba viên cảnh sát mặc thường phục đã lần lượt được tìm thấy, đưa đến chỗ Tây Nạp chữa trị. Sau khi Tiểu Lý biết Chu Dao đã bị bắt đi, anh vô cùng hối hận.
Lục Tự an ủi: "Mọi người đều không biết tình hình trong trại thế nào nên chưa chuẩn bị đầy đủ, không thể trách bất kì ai. Không bị mất mạng là tốt rồi. Nhóm cậu chỉ có bốn người, làm nhiệm vụ này cũng vượt quá tầm tay".
Tiểu Lý nhận ra điều gì đó không ổn, hoảng sợ nói: "Còn hai người đàn ông nữa đi cùng Lạc Dịch. Nhưng không biết họ biến mất từ lúc nào".
Lục Tự đoán được là Khương Bằng: "Đừng lo, anh ta rất cơ trí, không xảy ra chuyện gì đâu, hẳn là bây giờ đã trốn ra khỏi trại rồi. Tây Nạp, tầm nào Lạc Dịch có thể tỉnh lại?".
Tây Nạp nhìn đồng hồ treo tường, cau mày: "Đáng nhẽ ra bây giờ phải tỉnh rồi mới phải. Nhưng có lẽ do anh ta mệt quá, phải ngủ tới sáng sớm".
Lục Tự trầm lặng. Với tính cách của Lạc Dịch, một khi có ý thức sẽ lập tức đi tìm Chu Dao. Anh ta nghĩ mãi cũng thấy không ổn, chạy vào phòng, đẩy cửa trúc ra. Trên chiếu trống không, nào còn bóng dáng của Lạc Dịch nữa.
"Người đâu rồi?"
Tây Nạp sửng sốt: "Tôi cũng không biết". Cô lập tức ngó sau cánh cửa, mã tấu treo ở đấy đã biến mất.
"Gã điên kia!" Lục Tự vừa bực vừa lo, mắng: "Một mình anh ta có thể làm được gì chứ? Nhiều người cùng nghĩ cách, anh ta không thể chờ một lát hay sao?".
Tiểu Lý phía sau run run cất lời: "Anh Lục, một mình anh ta... có cách đấy!".
Lục Tự quay đầu lại nhìn.
Tiểu Lý sợ sệt: "Em biết hai người kia đi đâu rồi. Con trai Yến Lâm ở trong trại. Lạc Dịch chắc đi bắt cóc con trai cô ta!".
Tại một góc của nhà thờ tổ, cửa sổ mở toang, ánh sáng nhá nhem từ bên ngoài rọi vào. Lạc Dịch ngồi dựa vào tường, đôi môi trắng bệch. Khương Bằng ngồi xổm bên cạnh, trầm lặng hút thuốc. Em gái của Yến Lâm bị trói tay chân và bịt miệng, co rúm trong góc. Sát Thủ canh giữ bên cạnh cô ta.
Nhóm họ vất vả lắm mới tránh khỏi đám người lục soát. Chỉ có Đào Đào nằm ngủ ngon trong đống cỏ, đối lập với hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi Khương Bằng trói người, Yến Lâm đã gọi điện thoại cho em gái, nhưng bởi vì bị Khương Bằng đe dọa, cô em gái nói dối không ở trong thôn, đã đưa Đào Đào về Cảnh Hồng rồi. Yến Lâm mắng em gái mấy câu rồi lại dặn cô ta cố gắng chờ đến khi Yến Lâm liên lạc lại.
Lúc Lạc Dịch bảo Khương Bằng đi bắt người, ý nghĩ của anh rất đơn giản: một là không muốn đứa bé bị thương lúc hai bên giao chiến, hai là nhỡ đâu hai viên cảnh sát kia chưa chết, trở thành con tin thì có thể đàm phán với Yến Lâm.
Không ngờ rằng...
Lạc Dịch cúi đầu, lấy tay đỡ trán. Khương Bằng thấy thế than thở: "Anh còn đang bị thương đấy, liệu có làm được không?".
Lạc Dịch nói nhỏ: "Chắc chắn Yến Lâm đã đánh cô ấy rồi". Khương Bằng sửng sốt: "Hả?”.
"Chắc chắn Yến Lâm đã đánh cô ấy rồi." Lạc Dịch nghiến răng, mu bàn tay nổi gân xanh.
Trong tầng hầm, Chu Dao dần dần tỉnh lại, đôi mắt đờ đẫn nhìn trần nhà. Khuôn mặt Yến Lâm lại xuất hiện. Cô ta ngồi xổm, rút con dao găm, đập đập lưỡi dao lạnh ngắt lên mặt Chu Dao: "Chơi trò mới nhé?".
Chu Dao nhìn cô ta đăm đăm với nỗi tức giận, oán hận, hoảng sợ và mệt mỏi. Không được bao lâu, nước mắt cô lại trào ra.
"Sợ thì mờ miệng nói đi, đỡ phải chịu đòn."
Chu Dao chỉ chảy nước mắt mà không lên tiếng.
"Tao không kiên nhẫn lắm đâu. Hay là mày tưởng cảnh sát tới là có thể lập tức cứu mày? Cô gái à, họ sẽ không tới cứu mày đâu, Lạc Dịch cũng không. Biết tại sao không? Bởi vì quân của họ rút rồi, tất cả đều cho rằng bọn tao đã đi mất rồi."
Nước mắt Chu Dao còn vương trên khóe mi, nhưng cô cười phá lên.
"Mày cười cái gì?" Yến Lâm cực kì căm ghét nụ cười châm chọc của cô.
Đúng lúc này, tên đàn em cấp tốc thông báo: "Chị Yến, xảy ra chuyện rồi!”.
"Sao thế?"
"Những người trên đường trốn chạy đều bị bắt hết."
Yến Lâm kinh ngạc đứng bật dậy: "Xảy ra chuyện gì?".
"Không biết ai ném hê-rô-in lên xe, bị cảnh sát phòng chống ma túy kiểm tra, còn tìm thấy vết máu nữa. Chị Yến, chúng ta mau đi thôi. Cảnh sát sẽ lập tức phát hiện ra chúng ta vẫn chưa rời khỏi trại!"
Yến Lâm bàng hoàng, đứng sững một giây rồi đột ngột quay đầu nhìn Chu Dao: "Có phải mày làm không?".
Chu Dao không phản ứng.
"Được lắm!" Yến Lâm cười lớn. "Nếu đã vậy, chúng ta mau chóng đi thôi."
Yến Lâm ra hiệu, mấy tên đàn em túm lấy Chu Dao, dằn tay cô lên bàn.
Chu Dao biết tai họa sắp xảy đến với mình, liền thét lên: "Đừng!".
"Mày không chịu nói thì tao sẽ chặt từng đốt ngón tay của mày, đến tận khi mày mở miệng mới thôi."
Ánh sáng sắc lạnh của lưỡi dao ánh vào mắt cô, Chu Dao la hét ầm ĩ nhưng bị gã nọ bịt chặt miệng. Cô càng giãy giụa thì lại càng bị khống chế sít sao.
Lưỡi dao lạnh chạm vào ngón tay cô, đôi mắt Yến Lâm âm u như ma quỷ, đe dọa: "Không gật đầu thì chặt".
Chu Dao rơi nước mắt như mưa, cảm giác sợ hãi và hoang mang choán lấy tâm trí cô, chân cô giãy đạp trên mặt đất nhưng vô dụng.
Yến Lâm không ngừng lại, cầm dao rồi hạ xuống. Chu Dao bị bưng chặt miệng ra sức lắc đầu.
Lưỡi dao vừa mới cứa qua làn da cô thì điện thoại di động của Yến Lâm đổ chuông. Yến Lâm cài nhạc chuông riêng cho từng người, là em gái cô ta gọi tới.
Yến Lâm dừng tay, nhìn thoáng qua Chu Dao. Hàng mi của Chu Dao ướt nhẹp, hoảng loạn nhìn cô ta.
"Cho mày một phút suy nghĩ.” Yến Lâm đứng dậy, đi ra chỗ khác nghe điện.
Thế nhưng đầu kia lại vang lên tiếng Lạc Dịch, cực kì lạnh lùng: "Cô ấy đang ở đâu?".
Yến Lâm giật thót, giây sau bình tĩnh mỉm cười: "Ai vậy?".
"Yến Lâm, cô nghe kĩ cho tôi. Bất kể cô làm gì với Chu Dao, tôi cũng sẽ hoàn trả tất cả lên người con trai cô."
Khóe miệng Yến Lâm giần giật: "Cô ta không ở chỗ tôi".
"Cô động vào một đầu ngón tay cô ấy thì tôi sẽ chặt cụt bàn tay của nó."
Cơn giận của Yến Lâm bốc lên, sau phút dặn mình phải tỉnh táo, lý trí đã trở lại: "Lạc Dịch, anh sẽ không làm thế đâu". Cô ta châm chọc. "Anh sẽ không làm nó bị thương đâu. Đây chính là thứ khác biệt lớn nhất giữa tôi và anh".
Sau một giây im lặng, tiếng cười trầm thấp của anh vang lên từ đầu bên kia điện thoại khiến Yến Lâm lạnh toát sống lưng. Sau đó là tiếng khóc thét thê thảm của Đào Đào nhưng lập tức nghẹn lại, giống như đứa trẻ bị người ta bóp cổ.
Yến Lâm gần như nổi điên: "Lạc Dịch, anh dám!".
"Ha!” Lạc Dịch khẽ cười, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ. "Yến Lâm, tôi đã từng có được mọi thứ và cũng từng mất đi tất cả. Cô nói tôi có dám không? Cô nghe cho rõ đây, đến giờ, tôi chẳng thiết cái gì trên đời này nữa, chỉ muốn một thứ thôi. Nếu cô dám hủy hoại cô ấy, tôi sẽ không để cô yên thân đâu. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi thề nhất định sẽ phá hủy thứ mà cô quý trọng nhất. Tôi thề, cho dù đời này tôi chỉ làm được một chuyện đi chăng nữa… có phải đào sâu ba thước, tôi cũng sẽ tìm ra cô rồi băm cô ra cho chó ăn. Không tin thì cô cứ thử xem.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook