Vị Gió Hè
Chương 2: Tà xường xám nở hoa

Một tuần sau, tiệm băng đĩa khai trương. Hàng xóm láng giềng đều đến góp vui, nhất là đám học sinh cấp hai, cấp ba. Lâm Quế Hương bẩm sinh có máu làm ăn, sớm đã định hướng tập trung đánh vào sở thích của lứa choai choai, từ các nghệ sĩ trong nước cho đến những nhóm nhạc Nhật Bản, Hàn Quốc, Âu Mỹ, bên cạnh đó còn bán cả radio, máy cát-xét đủ các loại cả hàng nhập khẩu lẫn hàng nội địa, thích gì có nấy.

Ngoài cửa lớn của tiệm băng đĩa còn đặt một dàn loa phát nhạc, hết mở "Liên minh mặt trận thất tình", "Hoa tâm", "Yêu như thủy triều" lại bật đến các bài hát của Ayumi Hamasaki, SES, Elvis Presley, Westlife, vang khắp con đường dọc bờ sông Thanh Thủy.

Ở cái thời đại chưa có KTV, rạp chiếu bóng, khu vui chơi mà nói, tiệm băng đĩa của Lâm Quế Hương đã trở thành một món ăn tinh thần không thể thiếu của cả thị trấn. Đám học sinh vẫn thường chạy tới đây để cập nhật những bài hát, album mới.

Nam Nhã cũng tới.

Đó là một buổi chiều muộn, dàn phát nhạc ngoài cửa đang mở "Người tình đầu tiên" của Lưu Tiểu Tuệ.

Chu Lạc đang ngồi trong tiệm làm bài tập, tay quay quay cái bút.

Cứ lơi ra một khắc, cậu lại không tự chủ được mà nghĩ đến Nam Nhã. Sức tò mò của cậu về nàng chưa bao giờ giảm nhiệt, càng nghe người ta đàm tiếu về người con gái đó, cậu lại càng muốn biết bộ mặt thật của nàng, nàng tựa như một bóng hình chìm trong màn sương, khiến người ta chẳng thể nhìn rõ. Đương lúc nghĩ ngợi, chợt nghe: "Làm bài ở đây mà không sợ bị phân tâm à?", Nam Nhã bước vào tiệm.

Chu Lạc ngẩng đầu, chiếc bút rơi khỏi tay: "Chị tới rồi?"

Vừa dứt câu, lại lập tức đổi giọng: "Chị muốn mua gì?"

Nam Nhã: "Máy cát-xét của tôi bị hỏng.", liếc mắt một vòng, "Tiệm nhà cậu có thợ sửa không?"

"Để em xem cho." Chu Lạc ngồi sau quầy, chìa tay về phía nàng.

Nam Nhã đi tới, đưa máy cát-xét cho cậu, hơi nghi ngờ: "Cậu biết sửa?"

Chu Lạc: "Ti vi, máy vi tính em cũng sửa được... Máy bị làm sao?"

Nam Nhã đáp: "Thỉnh thoảng bị nhai băng, lúc nào bị thì thường dừng lại để máy nghỉ, nhưng lần này lại bị cuốn thành một nùi."

Mở nắp máy ra, cuốn băng kẹt bên trong, sợi băng màu nâu bạc bị xoắn chặt vào trục quay, cuốn thành một nùi rối tinh rối mù.

Chu Lạc trước tiên kéo sợi băng ra một đoạn cho bớt vướng, sau đó ấn chặt băng từ, rút mạnh một cái.

"Ấy!" Nam Nhã hơi giật mình.

Cuộn băng từ bật ra ngoài, Chu Lạc ngước mắt liếc nàng một cái.

Nam Nhã: "..."

Chu Lạc nói: "Chị ngồi đi."

Nam Nhã lấy ghế, ngồi xuống đối diện quầy hàng.

Cuộn băng được lấy ra rồi, sợi băng vẫn còn mắc bên trong, Chu Lạc bật đèn bàn, gỡ băng, lúc tập trung theo thói quen khẽ cau mày. Nam Nhã ngồi trong quầy, mắt dõi theo tay cậu, hơi thở của cả hai đều rất nhẹ.

"Ồ?" Chu Lạc chợt lên tiếng, "Tới bài chị thích rồi."

Nam Nhã lấy làm khó hiểu, ngước mắt nhìn cậu, cậu thiếu niên nhíu mày sửa máy móc. Tiếng nhạc trong tiệm chợt ngừng bặt, một giây sau, đoạn nhạc dạo của "Năm tháng huy hoàng" vang lên.

(*) Bài hát của Beyond

Nam Nhã ngẩn người, khẽ cười.

Luồng sáng đèn bàn rất nóng, dần dần hun trên làn da.

Chu Lạc biết Nam Nhã cách mình rất gần, lúc đầu còn gắng tập trung, sau lại chịu không nổi mà phân tâm, vừa ngước lên đã thấy Nam Nhã gần ngay trước mắt, gương mặt tươi tắn như trái đào mới rửa.

Nàng dường như nhận thấy điều gì, nâng mắt nhìn lên, Chu Lạc nhanh chóng chớp mi liếc xuống.

Tỉnh táo lại, cậu lại nghĩ tới chuyện mình chứng kiến trong ruộng ngô, đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra. Thay vào đó, hỏi: "Nam Nhã này..."

Nam Nhã lần thứ hai nâng mắt, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt căng thẳng một cách khó hiểu của Chu Lạc, cậu cuống quít: "... Chị Nam Nhã?"

"Chị Nam Nhã." Chu Lạc nói, "Gần đây chị có ổn không?"

Nam Nhã sửng sốt: "Sao lại hỏi vậy?"

Chu Lạc gãi đầu: "Tại gần đây nhà chị xảy ra hơi nhiều chuyện."

Nam Nhã nghiêng đầu, hỏi lại: "Cậu thấy tôi có ổn hay không?"

Tim Chu Lạc thình thịch va mạnh vào lồng ngực, đối mắt với đôi con ngươi hoa đào kia nửa giây, nhanh chóng đáp: "Ổn."

Nói xong lập tức cúi xuống, vùi đầu vào việc chính.

Sợi băng được lấy ra thuận lợi, Chu Lạc đưa cuộn băng cho nàng, nói: "Chị cuộn lại băng đi, em xem máy một chút."

Nam Nhã chăm chú nghe theo, ngón tay cắm vào lõi bánh răng, cuốn hồi lâu mới được một đoạn ngắn.

Chu Lạc suýt phì cười ra tiếng, lại cố nín xuống, không ngừng chà chà mũi.

Nam Nhã ngẩng đầu nhìn cậu.

Chu Lạc cầm lấy bút chì quơ quơ trước mặt nàng, khóe miệng ngoác rộng hơn: "Dùng cái này này."

Cậu lấy lại cuộn băng, cắm bút vào lõi bánh răng rồi cuốn, sợi băng nhanh chóng được cuộn lại.

"Phì." Cậu cười tiếp.

Nam Nhã: "..."

Nam Nhã nhận lấy cái bút và cuộn băng, lúc này đã có thể nhanh tay cuộn chắc sợi băng.

Chu Lạc hí hoáy vài cái đã mở được cái máy ra kiểm tra.

Nam Nhã ghé mắt vào chốc lát, hỏi: "Tiệm cậu có băng của các ban nhạc nước ngoài không?"

"Có chứ, chị hỏi của ai?"

"The Beatles, The Rolling Stones, Jackson hay Elvis Presley đều được." Nam Nhã bình bình nói.

Chu Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, giống như đang nghía một sinh vật từ trên trời rơi xuống.

"Sao thế?"

"Chị thích Rock and Roll?" Chu Lạc nói câu này, mỗi chữ đều thể hiệu rõ vẻ không tin nổi.

"Lại định phát biểu gì nào? Chỉ những người còn độc thân mới được thích?" Nàng hỏi ngược lại.

"Chỉ hơi bất ngờ thôi. Chị...nhìn sao cũng không giống người thích nghe kiểu nhạc đó." Nào phải chỉ hơi bất ngờ thôi đâu, nếu như trong đầu Chu Lạc mà có một Tiểu Chu Lạc, Tiểu Chu Lạc kia hẳn là đã há hốc đến độ rớt cằm rồi ấy chứ.

Nàng đứng trước kệ hàng, cười nhạt một cái, hỏi: "Tôi đây liệu có nên thay đổi lại bản thân để nhìn cho giống không?"

"Không cần đâu." Chu Lạc nói, "Coi như em chưa nói gì đi."

"Vậy được." Không ngờ nàng lại hùa theo cậu nói đùa, "Cậu cũng đừng nói cho người khác biết."

Chu Lạc khẽ nở nụ cười, lại hỏi: "Chị còn thích gì nữa?"

Nam Nhã: "Nhiều lắm, Rolling Stones này, cả MJ, Eagle nữa..."

Giống cậu.

Chu Lạc chậm rãi cúi đầu, nhíu nhíu mi, lại không một tiếng động ngoác miệng làm bộ kêu "oa oa".

Chu Lạc sửa đến giữa chừng lại nổi lòng, giương mắt lên nhìn Nam Nhã, nàng đang chọn băng từ, cậu đảo mắt nghĩ ngợi, rồi lắp lại từng món linh kiện, trả máy trở về nguyên trạng.

"Xong rồi, sau này có vấn đề gì cứ tới tìm em."

"Cảm ơn." Nam Nhã nhận lại máy cát-xét, định lấy ví ra trả tiền.

"Khỏi đi, chuyện nhỏ thôi."

Nam Nhã cũng không miễn cưỡng, mua thêm vài cuốn băng.

Nam Nhã đi rồi, Chu Lạc tựa vào ghế quay bút, vừa nghĩ đến chuyện sau này nàng sẽ thường xuyên đem máy cát-xét đến tìm cậu, cậu không kìm được mà cười tươi rói.

Nhưng sự tình cũng không phát triển theo hướng mà Chu Lạc trù tính, Nam Nhã không còn đem máy cát-xét tới tìm cậu sửa thêm lần nào nữa. Điều này khiến Chu Lạc lâm vào khó hiểu, lại mơ hồ cảm thấy buồn bực. Mà ý thức được nỗi buồn bực này rồi, lại khiến cậu càng buồn bực hơn.

Một tháng trước kỳ thi, Chu Lạc đến thư viện ôn tập, Trương Thanh Lý và Trần Quân cũng bám đuôi góp vui.

Trên đường đi, Trần Quân nói với Chu Lạc: "Tao hỏi bố rồi, Hồ Lập Phàm ba tháng trước bị viêm mũi nghiêm trọng, sau đó không ngửi được mùi gì nữa."

Chu Lạc có chút bất ngờ: "Chưa từng nghe nói."

Trần Quân nói: "Không phải bệnh gì nặng nên chỉ có bác sĩ với người thân biết thôi, người ngoài sao nghe thấy được."

Trương Thanh Lý sán lại, hỏi: "Này, trong trấn đang bàn tán chuyện mảnh vải hoa ám tà gì đấy, là thật hay giả vậy?"

Trần Quân nói: "Là thật. Hồ Lập Phàm cầm trong tay một mảnh vải hoa còn mới, đều đã hỏi hết các tiệm quần áo, may mặc, chăn ga gối đệm trong trấn rồi, chẳng ai nhận ra mảnh vải đó cả."

Chu Lạc hỏi: "Giờ vẫn nhận định là tai nạn ngoài ý muốn à?"

Trần Quân nói: "Ừ. Anh ta chết đêm đó, cũng không hẹn hò gì với bạn bè thân thiết, tử vong trong khoảng thời gian mà tất cả mọi người đều có chứng cớ ngoại phạm. Khả năng cao là tai nạn ngoài ý muốn."

Cả ba nhanh chóng đến nơi, đề tài này bèn gác lại.

Đến trưa, Chu Lạc làm xong ba bộ đề thi, Trương Thanh Lý thì một đề cũng chưa xong, mà Trần Quân lại càng khỏi phải nói, chỉ cắm đầu vào đọc truyện tranh.

Trương Thanh Lý thán phục: "Cậu thần sầu thật đấy."

Chu Lạc cau mày, không hài lòng lắm: "Chắc phải mua bộ đề trắc nghiệm dấu đỏ thôi, mấy đề này đơn giản quá, uổng cả thời gian."

"Vâng vâng vâng, cậu thì giỏi rồi. Thế này mà đơn giản, vậy bọn tôi khỏi sống luôn cho xong."

Giọng cô bạn chua xót, Chu Lạc cũng chẳng buồn để tâm.

Trương Thanh Lý thấy cậu cúi đầu xem lại bài không nói lời nào, vội thu lại tâm tình, nói: "Đừng làm bài nữa, đang ở thư viện, nhân tiện đi xem sách đi."

Chu Lạc không hứng thú: "Toàn mấy cuốn "Văn nghệ Trung Hoa" (*), có gì đáng xem?"

(*) Nguyên văn là 故事会 (Cố sự hội), một nguyệt san chuyên đăng truyện ở Trung Quốc, khá giống với báo Văn nghệ bên mình.

Trương Thanh Lý: "Có một phòng đọc của các khóa trước, sách trong đó đều do học sinh cũ đem chính những cuốn họ thích đến quyên góp, nhiều cuốn rất được đấy. Phải không Trần Quân?"

Trần Quân ngẩng đầu: "Lúc đi ngang qua, tao còn thấy một quyển bách khoa toàn thư tiếng Anh cơ."

Chu Lạc dọn mớ giấy tờ lại: "Đi thôi."

Quyển sách ấy đã có người mượn.

Chu Lạc dạo một vòng trước kệ sách, vô tình liếc thấy một cuốn tập rất mỏng, Chu Lạc rút ra xem, tiêu đề "Tuyển tập thơ".

Mở tập thơ ố vàng ra, đọc qua lời mở đầu, thấy giới thiệu là một tập thơ của các tác giả người nước ngoài ít nổi danh, lại lật thêm trang nữa, chợt thấy...

"Nam Nhã 1993".

Thật là trùng hợp!

Chu Lạc chột dạ quay đầu ngó xung quanh, Trương Thanh Lý và Trần Quân đang đọc sách bên kia, không chú ý đến cậu.

Chu Lạc thuận tay giở ra một trang, nhất thời giật nảy mình.

Trước khi đêm xuống, em muốn vắt kiệt chàng.

Cậu thiếu niên vừa kinh ngạc, vừa căng thẳng, lại hiếu kỳ, hưng phấn, ánh mắt nhanh chóng lướt tiếp xuống.

Mở ra nào, chàng ra lệnh, mở ra...rồi sâu hơn,

Chàng ngầm tiến công, thúc mạnh.

Ẩm ướt, tựa nụ hôn si dại

Nhục dục trập trùng, em lạc đỉnh thiên thai.

Ngoài cửa sổ tiếng ve dậy trời, Chu Lạc như phát sốt, bỗng nghe sau lưng có tiếng động, vội vàng hoảng hốt đóng tập thơ lại, rút quyển sách khác ra đè lên.

"Mặt cậu sao đỏ vậy?" Trương Thanh Lý cảm thấy kỳ quái, "Tai cũng đỏ rực luôn."

"Nóng." Chu Lạc siết chặt quyển sách kia, phất phất cổ áo phông quạt người, "Tiết trời đúng là quái quỷ."

Ông trời không dưng bị mắng oan.

"Ừ, quái quỷ thật." Trương Thanh Lý hùa theo, "Đã cuối tháng chín rồi mà sao vẫn nóng thế không biết."

"Cuối thu thường nắng gắt mà." Trần Quân nói, "Qua trung tuần tháng mười trời sẽ dịu đi thôi."

Chu Lạc như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chẳng có tâm tư tán gẫu, giả bộ như đang tìm một đầu sách khác. Một mặt muốn xem xem tập thơ này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, một mặt lại tiếc nuối vì hôm nay không mang theo cặp để mượn sách về.

Trương Thanh Lý và Trần Quân đều đang ở đây, Chu Lạc không muốn để bọn họ biết. Định lần sau một mình quay lại, lại sợ giữa chừng bị người khác mượn mất, bèn tìm mấy quyển sách nhàm chán nhất thư viện dồn vào một góc làm hỏa mù, đem tập thơ nhỏ nhét tới nhét lui vào giữa cho đến khi không nhìn ra mới thôi.

Chu Lạc chẳng có khẩu vị gì nên bữa trưa chỉ ăn qua loa vài miếng rồi bỏ lên tầng. Bố Chu cho là cậu gặp phải đề khó nên cũng không hỏi han gì.

Chu Lạc nằm trên chiếu, nhìn cái quạt trần quay vù vù trên đầu, nghĩ đến những câu thơ dâm dục phóng túng trong tập thơ ố vàng.

Nam Nhã ơi là Nam Nhã.

Nàng sao lại đọc cái thể loại thơ ấy? Nàng còn có bao nhiêu bộ mặt không ai biết nữa chứ?

Cậu thiếu niên cả người khô nóng khó chịu, giống như con cá trong chảo dầu, lật qua lật lại đến mười bận trên giường mà vẫn không ngủ được, bèn đẩy cửa sổ ra nhìn, bên ngoài trời nắng như đổ lửa. Chu Lạc qua quýt mặc quần áo, qua cửa sổ nhảy ra sân thượng, lại thêm vài ba bước chạy xuống cầu thang.

Chu Lạc, giữa cái nóng hừng hực, đến tiệm tạp hóa ăn chừng bốn que kem đậu xanh, trong đầu suy nghĩ xem nên lấy cớ gì để đến tiệm của Nam Nhã ở cuối đường.

Không nghĩ đến lại nghe được một tin tức quan trọng, mấy ngày trước khi cậu đi học, Nam Nhã tới cửa hàng của Lâm Quế Hương mua một cái máy cát-xét mới, nói là cái máy cũ sau khi sửa xong thì lại hỏng, nàng dứt khoát đổi cái khác luôn.

Lúc Lâm Quế Hương kể vậy, Chu Lạc phải nhẫn nhịn lắm mới đè xuống được cơn xúc động của mình, nghẹn đến không thốt được câu nào.

Trong tiệm tạp hóa, một đám chị em bạn dì đang cùng ăn dưa, tán gẫu hết chuyện này sang chuyện khác, từ kiểu tóc của ai đẹp đến quần áo ai hợp thời, nói một hồi chẳng biết sao lại dẫn ra tranh chấp.

Trần Linh ghét bỏ chê bai trang phục của bà chủ tiệm gạo A Xuân nhìn xấu, A Xuân đỏ mặt tía tai: "Tôi với cô khác nhau, ngày ngày tôi chỉ nghĩ đến làm sao để sống yên ổn, hơi đâu để tâm chuyện quần quần áo áo, cũng chẳng phải lên đài hát hí khúc, ăn diện cho ai xem?"

Trần Linh phản pháo: "Ồ, ý là nguyện làm một thiếu phụ luống tuổi đấy hả? Đúng là có lên đài cũng chẳng ai thèm xem, nếu không ông chồng nhà bà đã không ngày ngày nhìn chằm chằm Nam Nhã, lúc nào cũng nghĩ cách vòng qua tiệm cô ta!"

Không yên ổn nổi mà!

Chu Lạc đứng dậy bỏ ra ngoài.

Trời giữa trưa như muốn thiêu sống người ta, Chu Lạc đầy một bụng tức giận, lại không muốn về nhà, bèn đi tìm Trần Quân, rủ cậu ta ra con suối sau núi bơi.

Lúc đầu chỉ định đi hai người, rốt cuộc lúc đi qua ngõ hẻm thì gặp mấy đứa bạn học, í ới một hồi, thành ra phải đến hơn chục mống.

Mấy cậu thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi ầm ĩ nô đùa, chửi mắng, cởi quần áo chỉ để lại mỗi quần đùi, tay khua qua khua lại như bánh chèo, nhào vào dòng nước.

Trương Thanh Lý, Khương Băng Băng và vài cô nữ sinh cũng đến. Có con gái gia nhập, không khí trong núi tràn ngập hơi thở mập mờ. Nam sinh mình trần như nhộng, nữ sinh áo ngắn quần soóc mỏng manh dính sát trên người, dưới làn nước suối trong vắt toàn là những cơ thể trẻ măng.

Ngây thơ, khơi gợi, nguy hiểm.

Chỉ có mình Chu Lạc là tỉnh táo.

Dường như kể từ khi quen Nam Nhã, cậu trở nên trưởng thành, chín chắn, tách hẳn khỏi đám trẻ mới lớn phơi phới mà u mê.

Cậu lấy tư thái của một người trưởng thành nhìn đám bạn học của mình, giống như nhìn một bầy thú nhỏ đang đến kỳ động dục. Cậu ngửi được mùi hormone phảng phất trong không khí, nhưng không tìm thấy trong đó mùi nào đúng vị của cậu.

Chỉ có mùi vị của tấm thân ẩn trong tà xường xám nở hoa kia.

Đám học sinh nam nữ mượn cơ hội chơi đùa mà đụng chạm, ve vuốt cơ thể nhau; cậu lại chỉ cảm thấy tẻ nhạt, chán ngắt, phiền não mà nghĩ đáng ra lúc đầu không nên gọi Trần Quân, đi một mình là tốt nhất. Giờ trong đầu cậu chỉ có hình bóng của người nọ.

Cậu tránh xa khỏi đám bạn, tới một khúc suối khác.

Cậu leo ra phía sau một tảng đá bên suối, lôi từ một cái hõm tự nhiên trên tảng đá ra một gói thuốc lá và bao diêm. Đây là đồ cậu lén đem từ tiệm tạp hóa tới giấu ở nơi này, bắt đầu từ hồi học cấp hai, cậu vẫn thường chạy ra đây hút thuốc, thỏa mãn khát vọng phản nghịch tuổi mới lớn.

Khát vọng ấy chưa từng mạnh mẽ như lúc này.

Chu Lạc chỉ mặc một cái quần đùi, nửa nằm nửa ngồi nuốt mây nhả khói trên tảng đá, chợt nghe thấy tiếng chân ướt giẫm bành bạch trên tảng đá, một giây sau, Trương Thanh Lý xuất hiện trong tầm mắt, tóc và quần áo đều nhỏ nước, hai mắt nhìn cậu chòng chọc không chớp.

Chu Lạc chậm rãi thở ra một ngụm khói, qua làn khói trắng xám, cậu chẳng e dè gì mà mặt không đổi sắc quét mắt nhìn Trương Thanh Lý một lượt. Áo phông trắng, quần soóc mỏng mờ đục dán chặt lên thân thể thiếu nữ, trẻ trung, gầy gò, bầu ngực cũng chỉ như trái non mùa hè mới nhú trên cây.

Trương Thanh Lý mặt lúc đỏ lúc trắng, run rẩy chậm chạp quỳ bên cạnh cậu, cúi xuống ôm lấy nửa thân trên để trần của cậu. Điếu thuốc trên tay Chu Lạc hơi khựng lại một chút, hỏi: "Làm gì thế?"

Trương Thanh Lý không biết trả lời sao, qua một lúc, thấy cậu không đẩy mình ra mới rụt rè hỏi: "Cậu không muốn làm gì sao?"

Câu này khiến Chu Lạc thấy khó ở.

Cậu không muốn làm gì sao?

Muốn chứ, cậu muốn làm với Nam Nhã.

Chu Lạc thò tay vào trong quần cô bạn, sờ thẳng đến trọng điểm.

"Á!" Trương Thanh Lý cả kinh hô một tiếng, khuôn mặt như bị lửa nung áp sát lên cổ cậu.

Chu Lạc vậy mà lại bị tiếng kêu của cô bạn làm giật mình, sau khi tỉnh táo lại, suy tư nửa khắc, hỏi: "Đây là chỗ trong sách vẽ?"

Trương Thanh Lý xấu hổ đến mức không sao lên tiếng được, tứ chi bám trên người cậu chờ cậu tiếp tục. Cậu lại thu tay về, đẩy cô bạn ra.

Trương Thanh Lý ngây phỗng, chưa kịp hoàn hồn lại, Chu Lạc đã đứng dậy, cầm chiếc áo phông ướt nhẹp, bỏ đi.

Chu Lạc ngâm mình trong nước chốc lát rồi chui lên mặt nước. Gió núi thổi qua, cậu tỉnh táo lại.

Cậu phiền muộn nghĩ đáng ra không nên thò tay vào trong quần Trương Thanh Lý, dù chỉ để mô phỏng lại cũng không được; càng khổ sở hơn là, dù là trực tiếp tự tay chạm vào nơi riêng tư của nữ sinh, vậy mà cảm giác lại không sao mất hồn được bằng một phần vạn khi mơ tưởng về Nam Nhã.

Chu Lạc ảo não khôn cùng, cảm thấy mình như lạc vào một cái bẫy đầy bi ai.

Hóc búa hơn cả đề vật lý khó nhằn nhất, Nam Nhã là một bài toán không có lời giải.

Đương lúc nghĩ ngợi, khúc suối bên kia vọng lại tiếng Trần Quân kêu thảm thiết. Cậu ta va phải một tảng đá ngầm, trên đùi bị quệt thành một vết thương lớn máu chảy ròng ròng. Chu Lạc đặt cậu ta lên lưng, nhanh chóng cõng xuống bệnh viện dưới núi.

Bác sĩ băng bó cho Trần Quân, Chu Lạc đi tính tiền. Chưa ra tới quầy thanh toán, xa xa đã thấy bóng xường xám tím nhạt, Chu Lạc lập tức chạy tới ô cửa, hỏi nhân viên trực quầy: "Chị Nam Nhã sao lại đến bệnh viện? Đổ bệnh ạ?"

"Không phải, thím Hồ Tú xuất viện."

Chu Lạc đưa hóa đơn tới, nói: "Trần Quân bị thương, bọn em không đem theo tiền, phiền chị đưa hóa đơn cho bác sĩ Giang ạ!"

Nhân viên trực quầy biết Trần Quân là em vợ của chủ nhiệm Giang, vui vẻ tiếp nhận.

Chu Lạc đuổi theo Nam Nhã, tìm loanh quanh khắp tầng một hồi, tình cờ lại thấy nàng từ một phòng bệnh đi ra. Chu Lạc chạy đến phòng bệnh đó, thấy thím Hồ Tú đã thay xong quần áo bệnh nhân, chuẩn bị rời đi. Lại thấy Nam Nhã tới trước lối thoát hiểm, đẩy cửa đi ra.

Ra đó làm gì?

Ghé mắt qua cánh cửa khép hờ, Chu Lạc nhìn thấy gương mặt nam tính điển trai của Lâm Phương Lộ, người đầu tiên trong trấn học đại học, năm đó vào học viện cảnh sát, năm tháng thoi đưa, Chu Lạc vậy mà không biết anh ta đã về.

"Mình hiện đang làm việc cùng bố Trần Quân. Nếu cần giúp gì, cậu cứ nói với mình, bạn học cũ với nhau, đừng khách khí."

Chu Lạc ở ngoài cửa nghe câu này, ngửi thấy rất rõ mùi ân cần nồng nặc trong giọng điệu, không gian cũng tà! Anh có biết Nam Nhã đã kết hôn rồi không hả! Ai cho anh ở đây dụ dỗ vợ người ta!

Lúc này, cậu quên luôn mất rằng chuyện Nam Nhã đã có chồng cậu vốn cũng đâu coi là cái thá gì.

Nam Nhã nói: "Cảm ơn. Nhưng mà, cho tới nay mình cũng chưa từng gặp phải chuyện gì không tự giải quyết được."

Tâm trạng Chu Lạc vèo cái giãn ra, khóe môi nhếch lên một cái.

Lâm Phương Lộ nói: "Vậy thì tốt. Đúng rồi, lão Trần có nhờ mình nói hộ, thật ngại quá. Lần trước bên mình tìm Từ Nghị, hỏi xem đêm đó lúc Hồ Lập Phàm chết, anh ta ở đâu, anh ta nói là ở nhà."

"Anh ấy đúng là ở nhà." Nam Nhã đáp, "Mẹ anh ấy từ thành phố xuống thăm Uyển Loan, cả đêm đó nhà mình đều ở cùng nhau."

Lâm Phương Lộ nói: "Phải, bên mình đã xác minh, không có vấn đề gì. Nhưng, theo thông lệ thì tất cả những người có liên quan với Hồ Lập Phàm đều phải hỏi, ngay cả cậu cũng phải hỏi, nhưng Từ Nghị vừa nghe đến tên Hồ Lập Phàm là mặt biến sắc, lão Trần sợ hai người các cậu lại gây gổ với nhau."

Nam Nhã đáp: "Không có đánh nhau. Ngày đó thẩm vấn xong anh ấy quay về thì trong nhà có khách."

Chính là hôm Chu Lạc ăn cơm chùa, nghe Nam Nhã lần thứ hai đề cập đến, trong lòng cậu không khỏi lại cảm thấy vinh quang.

Nam Nhã nói: "Mình đi trước đây, dì còn đang đợi."

Chu Lạc cả kinh, dáo dác nhìn xung quanh tìm chỗ nấp, lại nghe Lâm Phương Lộ nói: "Cậu tốt tính thật. Bà ta đối với cậu cay nghiệt như thế, vậy mà cậu vẫn đúng mực hiếu thảo. Mình nhớ hồi đi học, bà ta đánh cậu suốt. Còn nói bố cậu chết là... Coi như mình chưa nói gì đi."

Nam Nhã nói: "Mình nhớ khi đó còn nói với cậu, cái chết của bố mình thật kỳ quặc, tối vậy rồi còn mặc áo đơn chạy ra đống tuyết nằm, làm vợ sao lại chẳng hay biết gì?" Nàng ngừng một chút, chợt cười nhạt, "Nhưng khi đó còn quá nhỏ, suy nghĩ tương đối ngây thơ."

Chu Lạc nghiêng đầu nhìn qua khe cửa, Lâm Phương Lộ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy tư điều gì.

Chu Lạc còn muốn nghe tiếp xem họ nói gì, đảo mắt lại thấy có y tá đang nhìn về phía mình, cậu sợ thu hút người ta qua đây nhìn thấy, truyền ra ngoài lại biến thành Nam Nhã lén lút gặp mặt riêng tư với đàn ông. Cậu không muốn gây phiền phức cho Nam Nhã, đành vội vàng chuồn đi.

Đi được một quãng, vừa nghĩ tới Nam Nhã và Lâm Phương Lộ là bạn học cũ cùng nhau ôn chuyện, cậu lại thấy khó chịu. Bèn giả giọng con gái, the thé gọi: "Chị Hồ Tú..."

Nghe tiếng, Nam Nhã rất nhanh từ sau cửa thoát hiểm bên kia trở vào, hướng đến phòng bệnh. Cậu lúc này mới nở nụ cười, đắc ý bừng bừng rời đi.

Dù trước khi thi quậy phá mất nửa ngày, nhưng đối với Chu Lạc không có ảnh hưởng, bài kiểm tra của cậu vẫn được phát huy tốt như mọi lần.

Sau bài sát hạch là kỳ nghỉ xả hơi, Chu Lạc rốt cuộc cũng có thời gian để lục lọi đầu óc những tin tức cậu từng nghe về Nam Nhã.

Mẹ Nam Nhã là thành phần trí thức, vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, ham đọc sách, đặc biệt là các tác phẩm văn học thi ca. Năm đó về quê chơi thì lọt vào mắt bố Nam Nhã, bà muốn quay lại thành phố, chẳng biết thế nào đến một tối nọ lại uống say, có con, kết quả là ở lại trấn Thanh Thủy. Mẹ Nam Nhã thích đọc thơ, lại say mê may quần áo, tài nghệ có tiếng ở trấn Thanh Thủy, bà nói tay nghề may xường xám của bà là chân truyền của bà ngoại từ thời Dân quốc. Trong trấn chẳng ai tin, nhiều người còn cho rằng kiểu may ấy là suy đồi phong hóa mà dè bỉu.

Bố Nam Nhã là một con ma men chính hiệu, cứ say rượu là lại đánh người, đánh vợ thôi thì chưa nói, ngay cả Nam Nhã còn bé tí cũng không tha. Một lần sau khi bị hành hạ, mẹ Nam Nhã tự sát. Ông bố nhanh chóng lập gia đình mới với Hồ Tú và con trai riêng của bà ta. Nhưng được mấy năm, bố Nam Nhã chết cóng trong tuyết, khi đó Nam Nhã đang học cấp ba.

Nam Nhã giống mẹ, có niềm yêu thích đặc biệt với văn học nghệ thuật, năm đó thành tích học tập rất tốt, mọi người đều cho rằng nàng sẽ là người đầu tiên của trấn học đại học. Nhưng bao nhiêu của nả của bố Nam Nhã Hồ Tú đều giữ hết, không cho Nam Nhã cắc nào làm phí báo danh, Nam Nhã đành bỏ học. Khi đó thậm chí còn có người nói, Hồ Tú muốn giữ Nam Nhã lại là để gả nàng cho phường lưu manh vô học.

Trước đây Chu Lạc chẳng bao giờ để tâm mấy chuyện này, giờ động đến, lại phát hiện ra trong trí nhớ của mình chứa đựng rất nhiều chuyện về nàng, cảm giác này thực sự là vi diệu.

Chu Lạc nằm trên chiếu, nhìn cái quạt trần quay vù vù trên đầu, nhớ đến Nam Nhã mặc xường xám, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.

Cậu lúc này muốn gặp Nam Nhã phát điên lên được, lại không biết lấy cớ gì để đi, cũng không thể chạy vào tiệm của nàng nói muốn mua xường xám được. Không nhìn thấy nàng cũng không sao, chỉ cần nghe chỉ cần nghe chuyện về nàng thôi là được, dù cho toàn là ba cái chuyện nhăng cuội.

Nghĩ vậy, Chu Lạc bật dậy nhảy khỏi giường, chạy tới tiệm tạp hóa. Suốt cả quãng đường, Chu Lạc nghĩ đến mình vậy mà lại hăng hái đội cả một trời nắng gắt đi hóng chuyện cái đám phụ nữ lắm mồm kia, không khỏi thầm mắng mình là bụng đói ăn quàng.

Xót dạ ở chỗ, ngay cả chút hi vọng nhỏ nhoi này, ông trời cũng không thỏa mãn.

Hội bà tám hôm nay không có ở tiệm tạp hóa, Chu Lạc chạy một chuyến trắng tay, thất vọng hết sức.

Lâm Quế Hương thấy lạ: "Sao lại chạy đến đây lúc này?"

Chu Lạc chán nản mở tủ lạnh, nói: "Nóng, đến ăn kem."

"Chạy từ nhà ra đây để ăn kem?" Lâm Quế Hương càng cảm thấy khó hiểu, "Học bài đến lú lẫn rồi à, tủ lạnh trong nhà cũng có mà."

"Ăn hết rồi." Chu Lạc trả lời đại để ứng phó, thầm nghĩ chút nữa về phải đem kem trong nhà ăn sạch thôi.

Lâm Quế Hương kinh ngạc: "Hôm trước mẹ đem về những hai mươi que cơ mà, ăn hết sạch rồi á?"

Chu Lạc: "..."

Chu Lạc hít một hơi: "Có mấy đứa cùng lớp đến chơi."

Lâm Quế Hương lúc này mới thôi.

Chu Lạc chán đến cả người bải hoải, quyết định về nhà tiêu diệt đống kem que, chợt thấy Lâm Quế Hương xách từ sau quầy ra một cái túi nylon màu đen, bực bội oán thán: "Đã bảo là hôm nay hàng về, vậy mà cũng không biết đường tự tới mà lấy."

"Ai cơ?"

"Cái con bé họ Nam kia chứ ai?"

"Hàng gì vậy?"

"Mua sỉ hạt cườm với dây dợ gì đó, hầy, mấy thứ làm quần áo ấy mà."

Chu Lạc đứng vụt dậy: "Đúng lúc con đang định qua chỗ đứa bạn, tiện để con mang đi cho."

"Giữa trưa còn chạy ra đường! Đừng có chơi bóng rổ đấy, cẩn thận cảm nắng."

"Không phải chơi bóng rổ, đi đánh điện tử." Chu Lạc lấy cái túi từ tay bà khoác lên vai, lúc đi ra cửa còn thuận tiện khom người lượm hai quả quýt trên sạp.

"Chỉ biết ăn sập tiệm mẹ mày thôi." Lâm Quế Hương tét mông cậu mắng, trong lòng lại rất lấy làm kiêu ngạo.

Bà kiếp trước hẳn là ăn ở phúc đức, kiếp này mới sinh ra được một đứa con trai đáng tự hào thế  này, dáng dấp hơn người đã đành, việc học tập cũng chưa bao giờ khiến gia đình phải phiền lòng. Nhờ vậy mà Lâm Quế Hương có thể yên tâm dồn hết tâm trí vào việc làm ăn ở trấn.

Mấy năm nay trong trấn mở quán "In tơ nét" gì đó, bày mấy cái màn hình nhỏ nhỏ gọi là máy vi tính, nghe bảo là một thứ tai họa biến học sinh ngoan thành đứa hư hỏng, cứ cắm đầu vào đó chơi điện tử là không dứt ra được, thành tích xuống dốc không phanh cũng không thèm quay đầu. Lâm Quế Hương lo lắng, rất sợ một ngày nào đó đứa con trai quý báu của mình cũng bị hút vào.

Chu Lạc đúng là đã tới đó một lần, Lâm Quế Hương nghe mẹ Trần Quân nói mà phát hoảng, tiệm tạp hóa cũng chẳng màng đến, phóng đến "In tơ nét" định tóm Chu Lạc về.

Kết quả, nửa đường gặp Chu Lạc đang về nhà, bảo là thứ đó cũng thú vị, nhưng chẳng thích lắm.

Khi ấy Lâm Quế Hương còn chưa tin, nửa năm rồi một năm trôi qua, Chu Lạc tuy thỉnh thoảng có tới chơi một chút, nhưng chưa từng sa đọa, rất có chừng mực, Lâm Quế Hương cuối cùng cũng thả lỏng tinh thần.

...

Chu Lạc bước chân thoăn thoắt, một tay cầm túi hàng lớn màu đen, một tay cầm hai quả quýt, đi tới cửa tiệm bán quần áo của Nam Nhã, lại trông thấy một người đàn ông ở trong tiệm, cười cười sờ cánh tay để trần của Nam Nhã.

Chu Lạc không kịp nghĩ ngợi tránh luôn sang một bên, cậu nhìn nhầm sao? Anh rể của Trần Quân, bác sĩ Giang? Giang chủ nhiệm?

Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Chu Lạc tức giận cười lạnh.

Cậu tức giận vì tay Giang Trí kia ra vẻ đạo mạo, lại ấm ức nàng Nam Nhã này trêu hoa ghẹo nguyệt. Nghĩ đến đây lại nhớ ra, làm gì tới phiên cậu tức giận, người ta có phải vợ cậu đâu. Ý nghĩa này bỗng dọa Chu Lạc giật mình, vừa uể oải lại vừa nhụt chí, nhưng mà ngẫm lại, khoan đã nào, cậu bất bình thay Từ Nghị cũng được sao. Vậy là lại quang minh chính đại nổi giận. Suy nghĩ thoắt chuyển một cái, cũng không đúng, Từ Nghị còn chui vào ruộng ngô dan díu với Trần Linh cơ mà, hắn ta cũng đâu có tốt đẹp gì.

Chỉ trong mấy giây, trong lòng Chu Lạc đã xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ, lộn tùng phèo. Đám người lớn này đang đùa cái quỷ gì vậy, thiếu niên là cậu thật không sao hiểu nổi!

Lại nói, bây giờ cậu cũng chẳng phải né đi làm gì.

Cậu ngẩng cao đầu, đường đường chính chính tiến vào. Vừa lúc Giang Trí đang mặt mũi tươi rói ra khỏi tiệm, thấy Chu Lạc còn nhiệt tình cất tiếng chào.

Chu Lạc đáp một câu lấy lệ, nhìn về phía Nam Nhã, người đang tỏ ra hết sức bình thản, không hoảng không gấp, không có vẻ gì như vừa làm chuyện trái với lương tâm.

Nam Nhã thấy Chu Lạc vào cửa, có chút bất ngờ, lại liếc thấy cái túi đen trong tay cậu, nhanh chóng hiểu ra, nói xin lỗi: "Mấy ngày nay trong tiệm bận rộn, tôi quên mất. Làm phiền cậu phải đi chuyến này rồi."

"Đi có mấy bước, phiền gì đâu... Để chỗ nào ạ?"

"Cứ để tôi."

Chu Lạc cảm nhận ngón tay của nàng thoáng chạm vào tay mình một cái, nhiệt độ của cô gái lành lạnh, lại châm lên một ngọn lửa vô danh, rạo rực.

Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, cố phân biệt xem nàng là cố ý hay vô tình, nàng đã xoay người đi cất hàng, nói: "Không phải cậu đang học cuối cấp sao? Thời gian là vàng bạc đó."

Chu Lạc sửng sốt, cả mừng: "Chị biết em học cuối cấp à?"

Nam Nhã nói: "Mẹ cậu nói thành tích của cậu rất tốt, đứng đầu cả trấn, cách người đứng thứ hai những hơn một trăm điểm."

Chu Lạc khúc khích một tiếng: "Mẹ em là chúa buôn dưa đó, gặp ai cũng khoe quá lên."

Nam Nhã hỏi: "Chuyện đứng nhất là nói quá sao?"

Chu Lạc ngoác miệng: "Không quá."

Nam Nhã lại hỏi: "Hơn người ta một trăm điểm cũng không phải nói quá?"

Chu Lạc: "Không phải."

Nam Nhã: "Mẹ cậu dù không nói, trong trấn mọi người vẫn biết cả thôi, thế nào cũng có người nhắc đến."

"Ồ? Còn ai nữa?", Chu Lạc tiện tay kéo ghế ngồi xuống, rất có tư thế tán gẫu không đi.

Nam Nhã: "Trần Linh có nhắc qua."

Chu Lạc thuận đà, hỏi: "Mới nãy anh Giang Trí tới làm gì thế?"

Nam Nhã chỉ khựng lại chốc lát, nói: "... Đến hỏi Trần Linh lần trước là xem bộ váy nào."

Thấy vẻ mặt nàng tự nhiên, Chu Lạc vẫn chưa yên lòng, tiếp tục thăm dò: "Anh Giang Trí thích bộ này, chị Trần Linh không mua nổi, anh ấy lén mua về tặng chị ấy?"

Nam Nhã nói: "Ừ."

Vẫn chẳng dò ra được cơn cớ nào khác, Chu Lạc cũng không đào sâu hơn nữa, cậu không muốn cả hai phải gượng gạo, càng không muốn đuổi tận giết tuyệt, bèn cười một cái cứu vãn cuộc trò chuyện, đưa quả quýt cho nàng: "Mẹ em tặng đấy."

"... Cảm ơn." Nam Nhã hơi bất ngờ, ngẩn người nhận lấy, nói: "Sao nóng vậy."

"Bị nắng hun đấy." Chu Lạc đáp.

"Ồ."

Nam Nhã trước mắt không còn là dáng vẻ thường ngày, hòa nhã mà khó nắm bắt, không hoàn toàn dịu dàng, nhưng cũng không hoàn toàn lạnh nhạt.

Không gần gũi không xa cách, tìm không ra cách nào để hình dung dáng vẻ này của nàng.

Chu Lạc nói chuyện cùng nàng đôi chốc, vẫn chưa muốn đi, lại nhìn một lượt, chỉ vào mấy mẩu gỗ trên quầy, hỏi: "Cái gì thế?"

"Làm con rối cho Uyển Loan chơi."

"Con rối?" Chu Lạc đứng dậy xem, từng mẩu từng mẩu gỗ được nối với hình nộm bằng sợi chỉ mảnh trông rất thú vị, Chu Lạc nhấc thử mẩu gỗ di chuyển tay chân con rối, vẻ hiếu kỳ: "Chơi như vậy?"

"Ừ."

"Thế này đã là thành phẩm chưa?"

"Còn chưa mặc quần áo."

Chu Lạc nghe xong câu này thì ngẩng đầu, nhìn chung quanh một chút: "Nghe nói xường xám trong tiệm đều do chị may?"

"Ừ."

"Nhưng trong trấn chẳng mấy ai mua cả."

Thấy Chu Lạc bộc trực, Nam Nhã cũng không ngần ngại, thẳng thắn đáp: "Đều là người huyện khác tới mua."

"Chị cũng coi như nhà thiết kế thời trang nhỉ."

Nam Nhã sửng sốt, không khỏi nhẹ nhàng nở một nụ cười, chớp chớp hàng mi dài như cây quạt nhỏ, Chu Lạc nhìn chăm chú, ngây người.

"Cho cậu xem chút nhé." Nam Nhã xoay người tới cái tủ phía sau, kéo ngăn kéo, lấy ra bốn năm con rối. Đây là mới thành phẩm, mắt hạnh mày ngài, tóc đen thắt bím, mỗi con một vẻ nhưng đều có điểm chung là mặc xường xám.

Chu Lạc điều khiển dây, con rối hết vỗ tay lại nhảy nhót.

Cậu chơi mà thích mê: "Cái này bán lấy tiền được đó."

Nam Nhã lắc đầu: "Chỉ làm cho Uyển Loan thôi."

Chu Lạc ngẩng đầu lên liếc Nam Nhã, thấy nàng đang nhìn xuống người cậu, ánh mắt dừng lại một chút rồi lại lần nữa chuyển lên mặt cậu, nói: "Áo cậu rách rồi."

"Hả?" Chu Lạc cúi đầu xuống xem xét, đường chỉ dưới nách áo phông bị bung, tạo thành một cái lỗ có thể xuyên qua đó nhìn thấy mạng sườn của cậu.

"..."

Chu Lạc hạ tay xuống, ngượng ngùng che đi, "Vậy mà em không biết đấy."

Nam Nhã cười một tiếng: "Trong phòng có máy khâu, để tôi khâu lại cho cậu, chỉ mất một phút thôi."

Chu Lạc ngẩn người, nàng...cho cậu cởi áo?

Mắt cậu thiếu niên sáng bừng, khó nén hưng phấn, nói: "Em còn đang định vứt đi cơ."

"Thật lãng phí." Nam Nhã vén rèm đi vào gian phòng phía trong, "Đưa áo cho tôi."

Chu Lạc cao hứng bừng bừng theo vào, cởi áo đưa cho nàng.

Nam Nhã quay người lại thì thấy thân trên trần trụi của cậu, lúc này mới sững người lại đôi chút, vội dời mắt đi, giọng nói cũng nhỏ lại: "Cậu ra ngoài chờ đi! Xong ngay thôi."

Chu Lạc đời nào chịu ra ngoài, ấm ức hùng hồn lấy lý lẽ: "Em cởi trần thế này ngồi bên ngoài còn ra thể thống gì? Để người khác thấy lại tưởng em cuồng khoe thân."

Nam Nhã ngưng mắt nghĩ một chút, dường như không biết phản bác thế nào, cũng không nói gì nữa, tới chỗ máy khâu ngồi xuống.

Không gian chưa đầy hai mét vuông, chật hẹp mà oi bức, Nam Nhã một thân xường xám xanh nhạt, ngồi trước máy khâu. Qua cánh cửa khép hờ len lỏi một chùm tia nắng, chiếu lên mặt nàng ửng đỏ.

Tiếng máy khâu chạy rè rè.

Mắt Chu Lạc không rời nàng một khắc nào.

Cậu lúc mới vào tiệm đã để ý tới chiếc cúc trên cổ áo nàng để mở, lộ ra làn da trắng nõn. Khi nãy chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy xương quai xanh, lúc này đây, từ trên cao nhìn xuống, cả bộ ngực phập phồng đều lộ ra không sót cái gì, một giọt mồ hôi đọng trên ngực nàng, lăn xuống, trượt vào khe rãnh lặn mất tăm.

Chu Lạc cảm thấy lồng ngực ngứa ngáy, chỉ thiếu điều run lên.

Có phải nàng có ý với cậu? Trong đầu Chu Lạc nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc.

Hoặc giả...nàng đúng là loại đàn bà như lời đồn, vậy nên trong vô thức cũng...

Nam Nhã vá áo, thấy ngứa nên thuận tay rờ vào trong cổ áo xường xám để gãi, ngẩng đầu lên, đụng ngay phải ánh mắt chất chứa dục vọng của Chu Lạc.

Trong mắt Nam Nhã lóe lên một cái, chậm rãi cúi đầu tiếp tục vá áo, một, hai giây sau, đưa tay cài lại chiếc cúc trên cổ.

Lòng Chu Lạc nhất thời bùng lên cảm giác xấu hổ dữ dội.

Động tác cài lại cúc áo của nàng giống như giáng cho Chu Lạc một cái bạt tai khiến mặt cậu đỏ rực, tâm lý đương lúc mãnh liệt dưới sự kích thích của cơ thể lại càng thêm mẫn cảm, lồng lên như ngựa đứt cương. Đầu cậu nóng hừng hực, nghĩ đến tập thơ ố vàng mà nàng cất giữ, lại nghĩ đến bác sĩ Giang sờ mó tay nàng, trong lòng điên cuồng bốc lên một cơn oán giận ngang ngược.

Nàng là cái thá gì?

Nam Nhã nhanh nhẹn cắt đứt sợi chỉ, đem áo phông trả lại cho cậu. Chu Lạc chết lặng nhận lấy.

Nàng dường như không muốn chạm mắt với cậu, cũng không muốn nhìn cậu mặc lại áo, xoay người sang phía khác chỉnh lại sợi chỉ trên máy khâu.

Chiếc xường xám lụa bọc lấy cơ thể duyên dáng của nàng, phô ra những đường cong tinh tế. Nàng đưa lưng về phía cậu, khom người, chiếc xường xám căng lên, sống lưng in hằn lên mặt vải, tựa như một chuỗi ngọc, dọc theo cột sống đi xuống là bờ mông bao trong lớp vải xanh biếc, nhìn êm dịu mà mềm mại.

Chu Lạc cởi trần, đứng sau lưng nàng.

Cậu nhìn bóng lưng nàng khe khẽ đong đưa như nhìn thấy tia sáng đầu tiên thuở lọt lòng, ham muốn nguyên thủy nhất cuộn lên, làm sôi trào dục vọng và mơ mộng chôn sâu nơi đáy lòng.

Chu Lạc chỉ muốn chạm lên chuỗi ngọc trên lưng nàng kia, một đường vuốt xuống, thâm nhập vào khe rãnh.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu làm vậy thật.

Giống như một giọt nước rơi xuống bờ môi khô nứt, toàn thân Chu Lạc dâng lên một nỗi xúc động kỳ lạ.

Nam Nhã như bị điện giật, vội xoay người, máy khâu bị va phải rung lên bần bật, lông tóc trên người nàng sởn hết cả lên, trợn to đôi mắt nhìn cậu như đang trừng một tên lưu manh. Chu Lạc như trúng phải một đòn, đột ngột tỉnh lại sau cơn t*ng trùng lên não, nhất thời sợ đến mồ hôi lạnh đẫm người, có chút tuyệt vọng nhìn lại nàng.

Một giây sau Nam Nhã bình tĩnh lại, liếc qua đáy mắt cậu, sắc mặt vụt cái trở lại lãnh đạm, nói: "Ra ngoài."

Lòng tự trọng của Chu Lạc vỡ vụn, vừa thẹn vừa xấu hổ vô cùng. Tuổi mười bảy là thời điểm đầy kiêu ngạo, sự nhục nhã nhanh chóng hóa thành phẫn nộ. Trong đầu cậu điên cuồng nảy ra lời cay nghiệt, phun ra một câu: "Chị giả bộ cái gì?"

Nam Nhã trố mắt.

Chu Lạc thấy nàng á khẩu, ác niệm như lửa dữ lan ra đồng cỏ, thừa thắng xông lên: "Giang Trí tới xem quần áo? Có mà là xem chị ấy, sờ tay sờ chân chứ mua đồ quái gì? Cúc áo của chị cũng chẳng phải tôi cởi, không nghĩ đến sẽ bị tôi thấy hết sao? Là tự chị muốn khâu áo cho tôi, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện tôi sẽ phải cởi áo, muốn lừa ai chứ? Hay là chị muốn nép vào người tôi mà khâu? Đều là do chị phóng túng, người ta mới tìm đến cửa. Còn nữa, tôi đã thấy tập thơ chị cất ở thư viện trường rồi, chỉ cần xem cái loại thơ đó là biết ngay chị nhất định chẳng phải người đứng đắn gì, chẳng trách người trong trấn đều nói chị không biết liêm sỉ."

Mắt Nam Nhã lạnh dần, nhìn thẳng cậu. Chu Lạc bị nàng trừng đến phát hoảng, lạnh cả sống lưng. Vậy nhưng nàng chẳng nói lấy một câu, vén rèm đi ra.

Chu Lạc như đấm vào cục bông, cảm giác thắng lợi mới rồi lập tức chuyển thành ngột ngạt. Cậu bực bội mặc lại áo, vén rèm lên, cũng không nhìn nàng, xông thẳng ra khỏi cửa.

Nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bảy, đời nào dằn lòng nổi, bỏ đi còn chưa được mười bước, thực sự nhịn không được, lại đùng đùng quay lại, đến trước mặt Nam Nhã dương oai: "Sao nào? Bị tôi nói trúng, không phản bác được?"

Nam Nhã bình tĩnh cắt vải, cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói thản nhiên đến tột cùng: "Sau này, tôi không muốn nói với cậu một câu nào nữa."

Ngực Chu Lạc như bị ai bắn thủng, tức khắc ngây phỗng, ngơ ngác đứng trước mặt nàng, mà nàng cũng chẳng thèm liếc cậu thêm cái nào.

"Hừ, ai thèm chứ!" Cậu cười lạnh, không quên mạnh miệng đáp trả một câu, "Giữ hơi mà nói với thằng đàn ông khác đi!"

Nam Nhã ngoảnh mặt làm ngơ.

Chu Lạc tức tối rời đi.

Ra khỏi tiệm, lại cảm thấy cõi lòng như tan nát rồi.

Cậu nhảy xuống khỏi vách đá, điên cuồng chạy dọc theo bờ ruộng ven sông Thanh Thủy, bị nắng chiếu đến không mở nổi mắt. Ánh mặt trời phản chiếu lên mặt nước loa lóa. Cả người cậu đẫm mồ hôi nóng ran, chạy được nửa chừng thì bắt đầu thấy hận cái áo phông mặc trên thân.

Cậu một tay cởi áo phông ra ném vào dòng nước: "Tại mày!"

Cậu tức giận mắng: "Lúc đầu đâu có sao, đều tại mày cả!...Ai cho mày phá hỏng hả?...Tao vốn không muốn nói những lời đó! Đều do mày hết!"

Mắt thấy dòng nước cuốn chiếc áo vọt ra xa, cậu nhớ đến hình ảnh Nam Nhã ghì chiếc áo xuống máy khâu lại chỗ rách, lại thấy tiếc nuối, thế là cuống quít đuổi theo muốn nhặt cái áo ướt sũng về.

Chu Lạc chật vật chạy trong nước, chân đá phải tảng đá, đau đến nhe răng trợn mắt. Cậu vất vả bắt được cái áo, ôm chân ngồi vào cạnh dòng suối, vội vàng đem áo phông mặc lại. Chiếc áo lạnh như băng dính vào da, gió núi thổi qua, cậu run lập cập. Xấu hổ, giận dữ, không cam lòng, căm tức, những cảm xúc mãnh liệt này đều bị gió quét sạch, để lại trong lòng cậu thiếu niên một cái hố trống rỗng.

Nhớ lại cái chạm mắt đầy ăn ý ở tiệm băng đĩa, sự hữu hảo khi sửa máy cát-xét, sự gần gũi khi nàng đưa con rối cho cậu xem, tất cả đều tan tành như tấm kính vỡ, không thể hàn gắn lại nữa rồi.

Nàng nói rất rõ ràng, sau này không muốn nói với cậu câu nào nữa.

Nếu như vừa rồi cậu quay lại tiệm xin lỗi thì tốt rồi, nếu như cậu không nói những lời vô liêm sỉ ấy thì đã tốt. Nhưng bây giờ hẳn là đã không còn kịp nữa.

Nỗi buồn khổ choán lấy lòng cậu.

Cậu chán nản ngã lên thảm cỏ, nhấc áo phông lên che mặt.

Cậu ngồi trên núi, nhìn ngắm trấn Thanh Thủy trông như cái bát, những ngôi nhà đỏ đỏ trắng trắng xen lẫn thấp thoáng sau rừng cây rậm rạp; ruộng bậc thang từng dải, màu vàng là lúa, màu xanh là cây cải dầu, màu bạc loang loáng như mặt gương là ao cá.

Buổi chiều, cậu men theo đường núi đi xuống, dần dần mất hết sức lực. Cứ đi về hướng chân núi, đi qua từng con ngõ lát đá xanh, đi qua từng sân nhà nở đầy hoa. Thần không biết quỷ không hay, lại đi tới con ngõ nhỏ kia.

Cậu tới gần nhà Nam Nhã.

Căn nhà tĩnh lặng, cây phượng hoàng đỏ rực ban đầu nay đã rụng hoa lả tả đầy đất.

Khí trời vẫn khô nóng như trước, nhưng cây cối lại biết sắp sang thu.

Đêm hôm đó, Chu Lạc mơ một giấc mộng.

Mơ thấy trời tối, cậu đi lên núi, những bậc thang nối nhau dài dằng dặc, quanh co. Nháy mắt một cái, từ bóng đêm mông lung, cậu nhìn thấy Nam Nhã.

Nàng mặc chiếc xường xám đượm màu sương, lười biếng nghiêng người tựa vào bức tường gạch đỏ, nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào ngậm mưa xuân, nhướng chân mày như núi xa nhìn cậu, nhếch môi cười.

Ánh trăng như nước.

Đầu tường gạch đỏ phủ đầy hoa bào đồng trắng xóa, nàng dựa tường, cơ thể phơi bày dáng vẻ thả lỏng lười biếng nhất, nhẹ nhàng ngậm lấy điếu thuốc lá trong tay, hít một thật sâu, bộ ngực mềm mại phập phồng, từ từ, đôi môi đỏ thắm nhả ra một luồng khói, cặp mắt ẩn hiện sau làn khói xám dịu dàng mà quyến rũ.

Chu Lạc đờ ra, trái tim như bị tập kích, hít thở không thông.

Nàng đi về phía cậu, vấp chân loạng choạng ngã xuống, cậu vươn tay đỡ lấy. Nháy mắt, thân thể mềm nhũn của nàng ập vào ngực cậu.

Cảm giác ấy làm thần hồn điên đảo, cậu không kìm chế được, xé bỏ chiếc xường xám, ánh trăng mơn man da thịt, phản chiếu lên tấm thân trắng nõn của nàng.

Nửa đêm Chu Lạc tỉnh lại, quần lót đã ướt một mảng lớn. Cậu trở mình vùi mặt vào gối, uể oải, khổ sở, nhục nhã, hận không thể đạp gãy giường.

Cậu phải làm gì bây giờ?

Người con gái trong mộng kia đã không còn muốn quan tâm tới cậu nữa rồi.

Cậu không phải là cố ý, nàng sẽ chẳng thể hiểu được.

Tình cảnh giữa cậu và nàng hiện giờ cũng hệt như trong giấc chiêm bao...

Nàng đứng dưới ánh trăng, cậu khuất trong bóng cây, dưới màn đêm, nàng nào thấy được tấm lòng si mê khờ dại trong bóng tối của cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương