Cô vừa kết thúc cuộc gọi với Diệp Ái Linh thì bất ngờ có một cuộc gọi khác. Lần này là từ số lạ.
Cẩm Hy không chần chừ mà bắt máy liền.
" Alo, ai vậy? "
" Là tôi "
Điện thoại đang nằm trên tay cô rớt thẳng xuống đất.
Cũng may chưa bể màn hình.
Con mẹ nó, thật là linh.
Hứa Cẩm Hy gấp gáp cầm điện thoại lên - " Sao anh lại có số điện thoại của tôi? "
" Tôi lấy đêm qua lúc em đang ngủ "
" Con mẹ nó, anh lấy số điện thoại của tôi làm gì? "
Cô còn chẳng buồn giữ ý tứ trước mặt hắn, thẳng thắn bộc lộ sự thô lỗ của mình.
" Làm tình " - Hẳn lại nhẹ nhàng phun ra mấy chữ.
" Mẹ kiếp, anh đùa với tôi à. Muốn làm tình thì đi mà kiếm gái đi. Không thì kiếm bạn gái anh mà làm đi "
Hắn xem cô là loại con gái nào chứ? Khốn nạn!
" Tôi không có. Rất phiền phức "
Thiệu Chính Uy ngắn gọn đáp.
" Không có thì cũng kệ bà anh. Liên quan gì đến tôi! "
Hứa Cẩm Hy muốn bùng cháy. Muốn nổi điên. Muốn giết người.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó đột ngột hỏi - " Mấy giờ tan làm? "
" Tút... tút... "
Cô thẳng tay cúp máy, bỏ điện thoại vào túi áo rồi đi ăn trưa. Lát nữa còn phải dọn dẹp.
Buổi chiều, Cẩm Hy thay đồ tan làm. Vừa ra khỏi cổng công ty định đón taxi. Ai ngờ bất thình lình một chiếc xe sang trọng màu đen chạy đến chắn ngang tầm nhìn của cô. Hứa Cẩm Hy có nhìn lướt qua. Chiếc xe này quả có chút giống cục cưng của cô.
Đang tính né ra chỗ khác để đón taxi thì cửa xe mở ra. Người đàn ông từ trên xe bước xuống, bóng dáng vô cùng cao lớn, bộ vest đắt tiền khoác lên người Thiệu Chính Uy đúng là càng tôn lên khí chất uy nghi của hắn.
" Em ra sớm hơn tôi tưởng đấy "
Hắn giơ tay nhìn đồng hồ, tay còn lại đút vào trong túi quần. Điệu bộ đơn giản thôi nhưng trông cũng khác người thường. Đây chính là cái khí chất mà người ta thường nói đến.
Hứa Cẩm Hy trừng mắt - " Anh! Sao lại biết chỗ tôi làm việc? "
Hắn vẫn tiếp tục coi đồng hồ sau đó nhìn cô - " Nếu tôi nhớ không lầm thì giờ này nhân viên vẫn chưa được tan làm "
" Tôi hỏi anh sao lại biết tôi làm việc ở đây? " - Cô không thèm trả lời câu hỏi của hắn, chỉ quan tâm điều mình muốn biết.
Thiệu Chính Uy chỉ nhìn cô, chẳng buồn mở miệng. Hắn dường như không có ý định trả lời câu hỏi của cô. Sau khi nhìn Hứa Cẩm Hy đã mắt rồi thì quay ra mở cửa xe.
" Lên xe "
Hắn nhẹ giọng nói. Ánh mắt không chút gợn sóng.
Hứa Cẩm Hy nheo mắt. Trong lúc muốn bộc phát lửa trong lòng thì đột nhiên rất bình tĩnh, lại suy nghĩ kỹ càng một chút.
Đối với loại người như hắn, cô có nổi giận cũng không có ích gì. Có phải cô nên ngồi xuống đàm đạo, thông não hắn một lần hay không?
" Đi đâu? "
" Đi ăn "
Thiệu Chính Uy đáp.
Hứa Cẩm Hy nhún vai, ném túi xách vào người đối diện. Hắn liền nhanh chóng bắt lấy, cau mày nhìn cô.
Cô bước tới nhét hắn ngồi vào ghế phụ - " Chẳng phải anh nói muốn đi ăn sao? "
Hứa Cẩm Hy đóng cửa xe, nhanh chóng đi vòng qua kia ngồi vào ghế lái. Từ đầu đến cuối, Thiệu Chính Uy đều nhìn cô không chớp mắt.
Cô đây là muốn xem thử. Chưa từng có tên đàn ông nào chịu nổi tay lái lụa của cô.
Hứa Cẩm Hy nhanh chóng khởi động xe, đạp ga, tăng tốc một cách kinh hoàng. Bàn tay nhỏ nhắn quay tay lái một cách chuyên nghiệp, điệu nghệ luồn lách vượt mặt từng chiếc xe phía trước. Hạ kính xe xuống, chỉ toàn nghe thấy tiếng gió bên tai.
Chiếc xe màu đen lướt như vũ bão trên con đường xe cộ đông đúc khiến cho mấy xe xung quanh đều khiếp sợ.
Hứa Cẩm Hy đang vô cùng thích thú lại khẽ liếc nhìn qua ghế bên cạnh. Chỉ thấy tên đàn ông kia ngồi khoanh tay dựa vào ghế, mắt nhắm nghiền trông rất an tĩnh. Giống như tốc độ lái xe kinh hoàng của cô không mảy may ảnh hưởng đến hắn.
Thật là một nam nhân có định lực.
Fuck, làm Hứa Cẩm Hy cô cũng mất hết hứng thú.
Vậy nên cô cố tình không lái đến một nhà hàng sang trọng nào đó. Mà kiếm một quán đồ nướng ven đường. Một kẻ có tiền như Thiệu Chính Uy, có đâm đầu vào quán sang trọng để ăn thì cũng đâu có ảnh hưởng gì mấy đến cái ví tiền của hắn. Lựa một quán rượu ven đường, ít ra còn khiến hắn khó chịu.
Vừa tới cô liền nhảy xuống xe, nói với hắn.
" Anh đi kiếm chỗ gửi xe đi. Tôi vào quán trước "
Thiệu Chính Uy đưa mắt nhìn quán ăn lề đường sập sệ, chỉ như một cái lều lớn được dựng lên che nắng che mưa. Cũng chẳng có biểu hiện gì đặc biệt. Chỉ gật đầu rồi đổi qua ghế lái, lái xe đi.
Vài phút sau hắn trở lại quán. Lúc này Hứa Cẩm Hy đã gọi rất nhiều thịt xiên nướng và rượu.
Thiệu Chính Uy nhìn đống thức ăn cô gọi, lông mày hơi chau lại.
" Lần sau đừng ăn mấy thứ này nữa. Bữa chính nên ăn đồ bổ dưỡng một chút "
Bà đây ngày nào cũng ăn đồ bổ dưỡng do đầu bếp của nhà nấu ngán sắp chết rồi. Lâu lâu muốn hưởng thú vui cuộc đời một chút thì sao.
" Anh không ăn thì tôi ăn "
Cô ra vẻ rất hào phóng rót rượu cho hắn. Sau đấy cũng tự mình uống hết một ly. Lâu lắm rồi mới được đi uống rượu ăn thịt nướng như thế này.
" Tôi đồng ý đi ăn với anh là vì chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn "
Thiệu Chính Uy nhìn cô rất kiên nhẫn.
" Thật sự chuyện đêm qua hãy xem như chưa có gì. Chúng ta đều là người lớn, chỉ là vô tình mắc sai lầm. Nên tôi mong rằng đây là lần cuối, sau này không cần gặp lại nhau nữa "
Cô nghiêm túc mở miệng.
Hắn nghe cô nói xong, lần này cầm ly rượu lên uống sạch một hơi. Sau đó thản nhiên cầm thịt xiên nướng lên ăn. Điệu bộ vô cùng tao nhã.
Hứa Cẩm Hy âm thầm nhìn người đàn ông ngồi đối diện nheo mắt. Hắn khi ngồi cũng cảm thấy rất cao lớn, trên người lại mặc vest đắt tiền, lại ngồi ở một nơi lề đường như thế này mà uống rượu, ăn thịt nướng. Quả nhiên có cái gì đó sai sai. Chỉ là ăn thịt xiên nướng thôi mà khí chất cũng khác người thường đến vậy sao?
Tuy trước giờ cô đã từng gặp qua rất nhiều đại thiếu gia nhà giàu. Nhưng mà khí chất trên người Thiệu Chính Uy không phải ai cũng có được.
Cô chờ hắn mở miệng đáp trả cô nhưng Thiệu Chính Uy vẫn ngồi đó từ tốn uống rượu, ăn thịt. Dường như không có ý định lên tiếng.
" Này, anh có nghe tôi nói không vậy? "
Hai mắt cô trừng trừng nhìn hắn. Nhưng hắn còn chẳng buồn quan tâm đến ánh mắt của cô.
Hứa Cẩm Hy thực sự bị chọc cho tức chết. Cô cầm lấy chai rượu rót vào ly, uống một hơi cạn sạch. Cứ như vậy uống hết ly này đến ly kia cho đến khi trên bàn toàn vỏ chai trống rỗng.
••••••••••••••••••••••••••••••••••
Trong cơn say mê man, đầu óc trở nên mụ mị. Không gian xung quanh dường như quay cuồng trước mắt cô. Hứa Cẩm Hy chỉ cảm thấy có một bàn tay thô ráp vuốt ve cơ thể mình. Đôi môi cô bị hắn hôn lấy một cách gấp gáp.
Cảm xúc dị thường này khiến các giác quan thức tỉnh. Cô trong lúc vẫn đang khôi phục lại ý thức, cảm giác ngày càng rõ ràng hơn làm Hứa Cẩm Hy có phần bối rối.
Cô bất ngờ mở mắt. Trước mắt cô là gương mặt anh tuấn hoàn mỹ của Thiệu Chính Uy!
Thân thể cao lớn trần trụi hoàn toàn quấn lấy cô. Bàn tay không kiêng dè gì du ngoạn trên cơ thể Hứa Cẩm Hy. Đầu hắn vùi sâu vào xương quai xanh quyến rũ của cô mà gặm cắn. Trên người cô chỉ còn đúng bộ đồ lót.
Khốn khiếp!
Nhân lúc hắn không tập trung, Hứa Cẩm Hy dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy mạnh cơ thể phía trên ra. Cô lao xuống giường, ngay lập tức nhặt lấy váy mình đang nằm trên sàn muốn chạy ra khỏi phòng. Nhưng người đàn ông kia đã nhanh hơn.
" Đứng lại "
Hẳn bất thình lình túm lấy cô, lôi trở ngược lại giường lớn.
" Buông tôi ra! Thiệu Chính Uy, anh là tên khốn khiếp, đồ cầm thú! "
Hứa Cẩm Hy giận dữ đấm đá vào người hắn.
Người đàn ông cao lớn phía trên vẫn siết chặt lấy cô, không để cô thoát.
" Tôi còn chưa xong với em đâu "
Thiệu Chính Uy thổi hơn nóng vào tai cô, hai mắt hắn như có lửa nóng rực nhìn Hứa Cẩm Hy.
Cô còn có thể cảm nhận được vật nam tính đầy cứng rắn cấn dưới bụng cô.
Đồ cầm thú!
" Khốn khiếp! Sao anh dám làm thế với tôi?! "
Vậy mà Hứa Cẩm Hy còn nghĩ hắn là nam nhân quân tử. Là do cô đêm qua say rượu nên không tỉnh táo mới đi làm loạn. Chỉ là không ngờ Thiệu Chính Uy đích thị là một tên lưu manh!
Hắn nhìn cô như vẻ cô rất khó hiểu. Một lúc sau mới thấp giọng nói.
" Vì chúng ta đang hẹn hò mà "
Hứa Cẩm Hy nhìn hắn đầy ngạc nhiên - " Tôi với anh hẹn hò lúc nào chứ?! "
" Từ đêm qua, tôi hỏi và em đồng ý "
Thiệu Chính Uy vô cùng ngắn gọn súc tích mà trả lời cô.
Đêm qua bà đây say đến mức còn không biết cả thế giới đang quay thì thế quái nào mà nhớ mình nói cái gì.
Nhưng hắn đâu muốn có bạn gái, rõ ràng khi cô nhắc đến bạn gái hắn còn nói rất phiền phức. Và càng rõ ràng hơn, hắn đối với cô chỉ muốn làm chuyện đó. Hắn nói muốn hẹn hò là vì cần bạn tình trên giường?
Hứa Cẩm Hy lại bắt đầu giãy giụa. Lần này giọng cô vô cùng nghiêm nghị.
" Anh buông tôi ra! Tôi muốn về nhà! "
Hắn im lặng nhìn cô, vẫn giữ chặt thân thể phía dưới không có dấu hiệu buông lỏng. Cô còn có thể nghe rõ hơi thở thô cát nặng nề của Thiệu Chính Uy.
Thiệu Chính Uy đột nhiên cúi xuống ôm chặt lấy cô. Đầu vùi sâu vào suối tóc dài mềm mượt. Cô lại khó chịu cựa quậy.
" Nằm yên "
Hắn khẽ nói.
Người đàn ông cao lớn phía trên hơi thở càng ngày càng nhẹ đi. Hắn siết chặt lấy thân thể cô, cảm giác lưu luyến không muốn buông.
Hứa Cẩm Hy không đủ kiên nhẫn, lại một lần nữa dùng hết sức đẩy hắn ra và lần này rất dễ dàng. Cô xuống giường vội vàng mặc quần áo chỉnh tề. Nhanh chóng cầm túi xách rời khỏi phòng. Từ đầu đến cuối không một lần nào quay đầu nhìn hắn.
" Đừng có đi theo tôi! "
Lúc sau, trông hắn muốn xuống giường, Hứa Cẩm Hy liền lớn tiếng nói.
Một giây sau đó, cánh cửa phòng bị đóng sập lại. Một lần nữa, Hứa Cẩm Hy từ nhà của hắn rời đi.
Trong thang máy...
Một nữ nhân xinh đẹp, mái tóc dài rối bời đứng trong thang máy đang đập đầu vào tường.
Hứa Cẩm Hy, mày là đồ ngu!
Ngu không thể diễn tả!
Cô nhanh chân rời khỏi tòa nhà. Hứa Cẩm Hy quên mất bây giờ đã là nửa đêm rất khó đón xe. Cũng không thể gọi tài xế nhà đến rước, như thế cha cô sẽ biết.
Đúng lúc này, một chiếc BMW màu đen sang trọng chạy đến trước mặt cô. Thấy kỳ lạ nên Hứa Cẩm Hy nhòm vào xe. Nhìn thấy tài xế là một người đàn ông lạ mặt. Ông ấy đột nhiên nhìn cô rồi bước xuống xe, đi vòng ra đằng sau mở cửa xe điệu bộ cung kính.
Ông ấy đang mở cửa xe cho cô sao?
Cô còn đang nghi hoặc thì từ phía sau một cách tay to lớn ôm lấy eo cô. Hắn tiến nhanh về phía trước, nhét cô vào trong xe. Hứa Cẩm Hy còn chưa kịp phản ứng đã bị tống vào xe, hắn cũng ngồi vào theo sau đó.
" Tôi đã nói đừng đi theo tôi rồi cơ mà! "
Cô lại bực tức nói.
Thiệu Chính Uy trên người đã mặc quần áo chỉnh tề. Áo khoác dáng dài bằng dạ ôm lấy thân hình cao lớn của hắn. Dù thế nào trông hắn vẫn rất hoàn mỹ.
Hắn không nhìn cô, khoanh tay dựa vào ghế khẽ nhắm mắt.
" Khuya rồi, tôi đưa em về "
" Tôi không cần! "
" Lái xe "
Hắn không quan tâm đến phản ứng của cô, lạnh giọng ra lệnh với tài xế.
Hứa Cẩm Hy đoán xe này cũng là của hắn. Thiệu Chính Uy quả thật là người của tầng lớp thượng lưu. Dù tức giận nhưng không thể nói được gì vì cô cũng không biết về nhà bằng cách nào.
Suốt lúc ngồi trên xe, hắn chỉ nhắm mắt khoanh tay im lặng. Cô cảm thấy dáng vẻ lúc này của hắn khác hoàn toàn với khi nãy. Hắn đã trở về với con người của mình, một con người lạnh lùng, trầm lặng.
Trên đường đi, tài xế chủ động quay xuống hỏi địa chỉ nhà cô. Hứa Cẩm Hy chợt nghĩ cô không thể về nhà nửa đêm với một người đàn ông lạ thế này, cũng không muốn hắn biết nhà cô. Thế nên cô liền đọc địa chỉ đến căn hộ riêng mà Cẩm Hy đã mua khoảng một năm trước, phòng trừ những lúc cô không muốn về nhà.
Xe lái đến nơi, Hứa Cẩm Hy vội vàng muốn xuống xe. Nhưng vừa mở cửa đã bị người đàn ông nắm lấy cánh tay giữ lại.
" Anh còn muốn gì? "
Cô nhăn nhó.
Thiệu Chính Uy ghé mắt nhìn khu chung cư trước mắt.
" Em sống ở đây? "
" Thì sao? "
Cẩm Hy mất kiên nhẫn hỏi.
" Không có gì, vào nhà đi "
Hắn buông tay, thấp giọng nói.
Cô cảm giác có chút kỳ lạ nhưng cũng không muốn quan tâm. Nhanh chóng xuống xe và đi lên nhà.
Chiếc xe sang trọng nhanh chóng khuất biến sau màn đêm.
•••••••••••••••••••••••••••••
Một buổi sáng khác....
" Cậu đến sớm vậy? Có phải vì hôm nay phó tổng mới sẽ đến không? Cậu nghĩ phó tổng mới của chúng ta sẽ như thế nào. Không phải cũng là một ông lão bụng phệ khó chịu như lão Lưu chứ? "
Lý Phương Ngọc vừa vào cửa công ty đã nhìn thấy Lăng Nhã Tình, liền chạy đeo theo hỏi.
" Mình cũng không biết nhưng cũng may lão Lưu nghỉ hưu sớm vì sức khỏe nếu không nhân viên còn khổ dài dài vì sự khó chịu của lão. Mong là phó tổng mới được bổ nhiệm sẽ dễ chịu hơn "
Đôi cao gót màu đen bước nhanh trên sàn nhà. Lăng Nhã Tình bước từng bước rất tự tin vào công ty.
" Nghe bảo hôm nay phó tổng sẽ xuống tham quan từng bộ phận nên chúng ta phải chuẩn bị tâm thế cho chu đáo "
" Thật sao? "
Lý Phương Ngọc ngạc nhiên.
Nhã Tình gật đầu.
Hai người vừa bước vào phòng tài chính liền có một nhân viên nữ chạy đến, mặt vô cùng hớn hở - " Trưởng phòng, Phương Ngọc, hai người đã nhìn thấy phó tổng của chúng ta chưa? "
Lý Phương Ngọc khó hiểu lắc đầu.
" Thực sự, thực sự rất đẹp trai! "
Nữ nhân viên hai mắt như sao trời lấp lánh.
Lăng Nhã Tình ngồi xuống bàn làm việc của mình. Đôi chân thon dài chồng chéo lên nhau. Hai tay khoanh lại trước ngực, dáng vẻ tao nhã.
" Sao cô biết? "
" Trưởng phòng, chị không biết đâu. Sáng nay em đi làm rất sớm. Phải nói là người đến sớm nhất. Không nghĩ nhờ vậy mà đã được nhìn thấy phó tổng cùng với thư ký Diệp, thực sự là hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ như vậy trong công ty chúng ta "
Tâm hồn của cô nữ nhân viên như bay lên tận mây xanh.
Lý Phương Ngọc tò mò - " Thực sự đẹp trai đến vậy? "
" Phải, trước giờ em nghĩ thư ký Diệp đã đẹp trai lắm rồi. Nhưng khi nhìn thấy phó tổng mới biết được cái gì gọi là cực, cực, cực phẩm nam nhân chỉ có trong truyện ngôn tình "
Lý Phương Ngọc nghe vậy cũng phát ham. Vẻ mặt không ngừng thích thú.
" Mau đi làm việc đi "
Lăng Nhã Tình nghiêm giọng nói.
Nữ nhân viên kia nghe vậy liền lủi đi làm việc. Lý Phương Ngọc lại gần bạn mình,đẩy đẩy vai - " Cậu đó, có phải trong lòng chỉ có bóng dáng một người nên không thèm để ý đến nam nhân cực phẩm khác không? "
Lăng Nhã Tình không trả lời vẫn tiếp tục xem báo cáo.
" Cậu cũng đi làm việc đi "
Lý Phương Ngọc nhún vai rồi quay về chỗ làm việc.
•••••••••••••••••••••••••••••
" Tới rồi, tới rồi, phó tổng giám đốc tới rồi "
Một nam nhân viên phòng tài vụ chạy vào hớt hải nói lớn.
Cả phòng ngay lập tức rời khỏi bàn làm việc, nhân viên đứng xếp thành một hàng ngay ngắn để đón tiếp phó tổng. Lăng Nhã Tình và Lý Phương Ngọc đứng ngay đầu hàng.
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn. Tấm cửa kính được đẩy ra nhẹ nhàng. Người đầu tiên xuất hiện là Diệp Thần. Và cuối cùng mới là nhân vật quan trọng.
Hắn bước vào khí thái uy nghi, lạnh lùng. Ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ. Vest xám đắt tiền được cắt may hoàn toàn ôm lấy thân thể cao lớn của người đàn ông. Sự xuất hiện của hắn khiến cho mọi người đều phải căng thẳng.
Lý Phương Ngọc kinh ngạc khẽ kéo kéo tay người bên cạnh, giọng lắp bắp - " Nhã Tình, cậu nhìn xem, kia chẳng phải... là Thiệu Chính Uy hay sao? "
Người bên cạnh đã đứng bất động từ nãy giờ, ánh mắt của Lăng Nhã Tình run run.
Cô ta còn chưa thể tin vào mắt mình.
" Thực sự không ngờ Thiệu Chính Uy lại là phó tổng của chúng ta! "
Lý Phương Ngọc thốt lên.
Người đàn ông cao lớn bước vào trong, ánh mắt đảo qua một vòng xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
" Đây là trưởng phòng tài vụ, Lăng Nhã Tình "
Diệp Thần cẩn thận giới thiệu.
Trên gương mặt xinh đẹp của Nhã Tình không nhịn được mà nở một nụ cười rạng rỡ. Cô ta cúi đầu.
" Chào phó tổng, tôi là Lăng Nhã Tình, hiện tại là trưởng phòng tài vụ "
Thiệu Chính Uy sau khi đảo mắt một vòng, ánh mắt xẹt qua tia thất vọng. Nghe người đối diện chào hỏi, hắn cũng chỉ gật đầu lịch sự rồi quay người đi thẳng. Làm cho Lăng Nhã Tình đứng hình vài giây. Tất cả nhân viên ở đó đều kinh ngạc, chẳng lẽ trưởng phòng của họ đã làm gì mất lòng vị phó tổng mới sao?
Diệp Thần lắc đầu không vui. Vị phó tổng mới này thật ra còn nhỏ tuổi hơn anh nhưng thực sự một chút phép tắc cũng không có. Nghe nói hắn từ Nhật mới về. Thái độ lại rất ngông nghênh, không quan tâm đến ai. Hắn thật sự rất kỳ quái, đến thăm từng bộ phận nhưng không ở lại chỗ nào quá hai phút.
Sau khi Diệp Thần rời đi, Lăng Nhã Tình vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Thiệu Chính Uy không hề nhận ra cô ta!
Không phải chứ? Nhã Tình và hắn đã học cùng nhau suốt khoảng thời gian cấp ba, cách đây mấy ngày còn gặp nhau ở buổi họp lớp. Hắn làm sao không thể nhận ra cô ta chứ?
" Nhã Tình cậu không sao đó chứ? "
Lý Phương Ngọc lo lắng bước đến gần bạn mình.
" Không sao! "
Giọng điệu Nhã Tình có chút tức giận trả lời. Sau đó quay sang nói với nhân viên của mình.
" Mọi người mau quay về chỗ làm việc đi " - Cô ta lạnh giọng nói.
Đám nhân viên liền răm rắp nghe theo không dám cãi lời.
Cẩm Hy không chần chừ mà bắt máy liền.
" Alo, ai vậy? "
" Là tôi "
Điện thoại đang nằm trên tay cô rớt thẳng xuống đất.
Cũng may chưa bể màn hình.
Con mẹ nó, thật là linh.
Hứa Cẩm Hy gấp gáp cầm điện thoại lên - " Sao anh lại có số điện thoại của tôi? "
" Tôi lấy đêm qua lúc em đang ngủ "
" Con mẹ nó, anh lấy số điện thoại của tôi làm gì? "
Cô còn chẳng buồn giữ ý tứ trước mặt hắn, thẳng thắn bộc lộ sự thô lỗ của mình.
" Làm tình " - Hẳn lại nhẹ nhàng phun ra mấy chữ.
" Mẹ kiếp, anh đùa với tôi à. Muốn làm tình thì đi mà kiếm gái đi. Không thì kiếm bạn gái anh mà làm đi "
Hắn xem cô là loại con gái nào chứ? Khốn nạn!
" Tôi không có. Rất phiền phức "
Thiệu Chính Uy ngắn gọn đáp.
" Không có thì cũng kệ bà anh. Liên quan gì đến tôi! "
Hứa Cẩm Hy muốn bùng cháy. Muốn nổi điên. Muốn giết người.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó đột ngột hỏi - " Mấy giờ tan làm? "
" Tút... tút... "
Cô thẳng tay cúp máy, bỏ điện thoại vào túi áo rồi đi ăn trưa. Lát nữa còn phải dọn dẹp.
Buổi chiều, Cẩm Hy thay đồ tan làm. Vừa ra khỏi cổng công ty định đón taxi. Ai ngờ bất thình lình một chiếc xe sang trọng màu đen chạy đến chắn ngang tầm nhìn của cô. Hứa Cẩm Hy có nhìn lướt qua. Chiếc xe này quả có chút giống cục cưng của cô.
Đang tính né ra chỗ khác để đón taxi thì cửa xe mở ra. Người đàn ông từ trên xe bước xuống, bóng dáng vô cùng cao lớn, bộ vest đắt tiền khoác lên người Thiệu Chính Uy đúng là càng tôn lên khí chất uy nghi của hắn.
" Em ra sớm hơn tôi tưởng đấy "
Hắn giơ tay nhìn đồng hồ, tay còn lại đút vào trong túi quần. Điệu bộ đơn giản thôi nhưng trông cũng khác người thường. Đây chính là cái khí chất mà người ta thường nói đến.
Hứa Cẩm Hy trừng mắt - " Anh! Sao lại biết chỗ tôi làm việc? "
Hắn vẫn tiếp tục coi đồng hồ sau đó nhìn cô - " Nếu tôi nhớ không lầm thì giờ này nhân viên vẫn chưa được tan làm "
" Tôi hỏi anh sao lại biết tôi làm việc ở đây? " - Cô không thèm trả lời câu hỏi của hắn, chỉ quan tâm điều mình muốn biết.
Thiệu Chính Uy chỉ nhìn cô, chẳng buồn mở miệng. Hắn dường như không có ý định trả lời câu hỏi của cô. Sau khi nhìn Hứa Cẩm Hy đã mắt rồi thì quay ra mở cửa xe.
" Lên xe "
Hắn nhẹ giọng nói. Ánh mắt không chút gợn sóng.
Hứa Cẩm Hy nheo mắt. Trong lúc muốn bộc phát lửa trong lòng thì đột nhiên rất bình tĩnh, lại suy nghĩ kỹ càng một chút.
Đối với loại người như hắn, cô có nổi giận cũng không có ích gì. Có phải cô nên ngồi xuống đàm đạo, thông não hắn một lần hay không?
" Đi đâu? "
" Đi ăn "
Thiệu Chính Uy đáp.
Hứa Cẩm Hy nhún vai, ném túi xách vào người đối diện. Hắn liền nhanh chóng bắt lấy, cau mày nhìn cô.
Cô bước tới nhét hắn ngồi vào ghế phụ - " Chẳng phải anh nói muốn đi ăn sao? "
Hứa Cẩm Hy đóng cửa xe, nhanh chóng đi vòng qua kia ngồi vào ghế lái. Từ đầu đến cuối, Thiệu Chính Uy đều nhìn cô không chớp mắt.
Cô đây là muốn xem thử. Chưa từng có tên đàn ông nào chịu nổi tay lái lụa của cô.
Hứa Cẩm Hy nhanh chóng khởi động xe, đạp ga, tăng tốc một cách kinh hoàng. Bàn tay nhỏ nhắn quay tay lái một cách chuyên nghiệp, điệu nghệ luồn lách vượt mặt từng chiếc xe phía trước. Hạ kính xe xuống, chỉ toàn nghe thấy tiếng gió bên tai.
Chiếc xe màu đen lướt như vũ bão trên con đường xe cộ đông đúc khiến cho mấy xe xung quanh đều khiếp sợ.
Hứa Cẩm Hy đang vô cùng thích thú lại khẽ liếc nhìn qua ghế bên cạnh. Chỉ thấy tên đàn ông kia ngồi khoanh tay dựa vào ghế, mắt nhắm nghiền trông rất an tĩnh. Giống như tốc độ lái xe kinh hoàng của cô không mảy may ảnh hưởng đến hắn.
Thật là một nam nhân có định lực.
Fuck, làm Hứa Cẩm Hy cô cũng mất hết hứng thú.
Vậy nên cô cố tình không lái đến một nhà hàng sang trọng nào đó. Mà kiếm một quán đồ nướng ven đường. Một kẻ có tiền như Thiệu Chính Uy, có đâm đầu vào quán sang trọng để ăn thì cũng đâu có ảnh hưởng gì mấy đến cái ví tiền của hắn. Lựa một quán rượu ven đường, ít ra còn khiến hắn khó chịu.
Vừa tới cô liền nhảy xuống xe, nói với hắn.
" Anh đi kiếm chỗ gửi xe đi. Tôi vào quán trước "
Thiệu Chính Uy đưa mắt nhìn quán ăn lề đường sập sệ, chỉ như một cái lều lớn được dựng lên che nắng che mưa. Cũng chẳng có biểu hiện gì đặc biệt. Chỉ gật đầu rồi đổi qua ghế lái, lái xe đi.
Vài phút sau hắn trở lại quán. Lúc này Hứa Cẩm Hy đã gọi rất nhiều thịt xiên nướng và rượu.
Thiệu Chính Uy nhìn đống thức ăn cô gọi, lông mày hơi chau lại.
" Lần sau đừng ăn mấy thứ này nữa. Bữa chính nên ăn đồ bổ dưỡng một chút "
Bà đây ngày nào cũng ăn đồ bổ dưỡng do đầu bếp của nhà nấu ngán sắp chết rồi. Lâu lâu muốn hưởng thú vui cuộc đời một chút thì sao.
" Anh không ăn thì tôi ăn "
Cô ra vẻ rất hào phóng rót rượu cho hắn. Sau đấy cũng tự mình uống hết một ly. Lâu lắm rồi mới được đi uống rượu ăn thịt nướng như thế này.
" Tôi đồng ý đi ăn với anh là vì chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn "
Thiệu Chính Uy nhìn cô rất kiên nhẫn.
" Thật sự chuyện đêm qua hãy xem như chưa có gì. Chúng ta đều là người lớn, chỉ là vô tình mắc sai lầm. Nên tôi mong rằng đây là lần cuối, sau này không cần gặp lại nhau nữa "
Cô nghiêm túc mở miệng.
Hắn nghe cô nói xong, lần này cầm ly rượu lên uống sạch một hơi. Sau đó thản nhiên cầm thịt xiên nướng lên ăn. Điệu bộ vô cùng tao nhã.
Hứa Cẩm Hy âm thầm nhìn người đàn ông ngồi đối diện nheo mắt. Hắn khi ngồi cũng cảm thấy rất cao lớn, trên người lại mặc vest đắt tiền, lại ngồi ở một nơi lề đường như thế này mà uống rượu, ăn thịt nướng. Quả nhiên có cái gì đó sai sai. Chỉ là ăn thịt xiên nướng thôi mà khí chất cũng khác người thường đến vậy sao?
Tuy trước giờ cô đã từng gặp qua rất nhiều đại thiếu gia nhà giàu. Nhưng mà khí chất trên người Thiệu Chính Uy không phải ai cũng có được.
Cô chờ hắn mở miệng đáp trả cô nhưng Thiệu Chính Uy vẫn ngồi đó từ tốn uống rượu, ăn thịt. Dường như không có ý định lên tiếng.
" Này, anh có nghe tôi nói không vậy? "
Hai mắt cô trừng trừng nhìn hắn. Nhưng hắn còn chẳng buồn quan tâm đến ánh mắt của cô.
Hứa Cẩm Hy thực sự bị chọc cho tức chết. Cô cầm lấy chai rượu rót vào ly, uống một hơi cạn sạch. Cứ như vậy uống hết ly này đến ly kia cho đến khi trên bàn toàn vỏ chai trống rỗng.
••••••••••••••••••••••••••••••••••
Trong cơn say mê man, đầu óc trở nên mụ mị. Không gian xung quanh dường như quay cuồng trước mắt cô. Hứa Cẩm Hy chỉ cảm thấy có một bàn tay thô ráp vuốt ve cơ thể mình. Đôi môi cô bị hắn hôn lấy một cách gấp gáp.
Cảm xúc dị thường này khiến các giác quan thức tỉnh. Cô trong lúc vẫn đang khôi phục lại ý thức, cảm giác ngày càng rõ ràng hơn làm Hứa Cẩm Hy có phần bối rối.
Cô bất ngờ mở mắt. Trước mắt cô là gương mặt anh tuấn hoàn mỹ của Thiệu Chính Uy!
Thân thể cao lớn trần trụi hoàn toàn quấn lấy cô. Bàn tay không kiêng dè gì du ngoạn trên cơ thể Hứa Cẩm Hy. Đầu hắn vùi sâu vào xương quai xanh quyến rũ của cô mà gặm cắn. Trên người cô chỉ còn đúng bộ đồ lót.
Khốn khiếp!
Nhân lúc hắn không tập trung, Hứa Cẩm Hy dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy mạnh cơ thể phía trên ra. Cô lao xuống giường, ngay lập tức nhặt lấy váy mình đang nằm trên sàn muốn chạy ra khỏi phòng. Nhưng người đàn ông kia đã nhanh hơn.
" Đứng lại "
Hẳn bất thình lình túm lấy cô, lôi trở ngược lại giường lớn.
" Buông tôi ra! Thiệu Chính Uy, anh là tên khốn khiếp, đồ cầm thú! "
Hứa Cẩm Hy giận dữ đấm đá vào người hắn.
Người đàn ông cao lớn phía trên vẫn siết chặt lấy cô, không để cô thoát.
" Tôi còn chưa xong với em đâu "
Thiệu Chính Uy thổi hơn nóng vào tai cô, hai mắt hắn như có lửa nóng rực nhìn Hứa Cẩm Hy.
Cô còn có thể cảm nhận được vật nam tính đầy cứng rắn cấn dưới bụng cô.
Đồ cầm thú!
" Khốn khiếp! Sao anh dám làm thế với tôi?! "
Vậy mà Hứa Cẩm Hy còn nghĩ hắn là nam nhân quân tử. Là do cô đêm qua say rượu nên không tỉnh táo mới đi làm loạn. Chỉ là không ngờ Thiệu Chính Uy đích thị là một tên lưu manh!
Hắn nhìn cô như vẻ cô rất khó hiểu. Một lúc sau mới thấp giọng nói.
" Vì chúng ta đang hẹn hò mà "
Hứa Cẩm Hy nhìn hắn đầy ngạc nhiên - " Tôi với anh hẹn hò lúc nào chứ?! "
" Từ đêm qua, tôi hỏi và em đồng ý "
Thiệu Chính Uy vô cùng ngắn gọn súc tích mà trả lời cô.
Đêm qua bà đây say đến mức còn không biết cả thế giới đang quay thì thế quái nào mà nhớ mình nói cái gì.
Nhưng hắn đâu muốn có bạn gái, rõ ràng khi cô nhắc đến bạn gái hắn còn nói rất phiền phức. Và càng rõ ràng hơn, hắn đối với cô chỉ muốn làm chuyện đó. Hắn nói muốn hẹn hò là vì cần bạn tình trên giường?
Hứa Cẩm Hy lại bắt đầu giãy giụa. Lần này giọng cô vô cùng nghiêm nghị.
" Anh buông tôi ra! Tôi muốn về nhà! "
Hắn im lặng nhìn cô, vẫn giữ chặt thân thể phía dưới không có dấu hiệu buông lỏng. Cô còn có thể nghe rõ hơi thở thô cát nặng nề của Thiệu Chính Uy.
Thiệu Chính Uy đột nhiên cúi xuống ôm chặt lấy cô. Đầu vùi sâu vào suối tóc dài mềm mượt. Cô lại khó chịu cựa quậy.
" Nằm yên "
Hắn khẽ nói.
Người đàn ông cao lớn phía trên hơi thở càng ngày càng nhẹ đi. Hắn siết chặt lấy thân thể cô, cảm giác lưu luyến không muốn buông.
Hứa Cẩm Hy không đủ kiên nhẫn, lại một lần nữa dùng hết sức đẩy hắn ra và lần này rất dễ dàng. Cô xuống giường vội vàng mặc quần áo chỉnh tề. Nhanh chóng cầm túi xách rời khỏi phòng. Từ đầu đến cuối không một lần nào quay đầu nhìn hắn.
" Đừng có đi theo tôi! "
Lúc sau, trông hắn muốn xuống giường, Hứa Cẩm Hy liền lớn tiếng nói.
Một giây sau đó, cánh cửa phòng bị đóng sập lại. Một lần nữa, Hứa Cẩm Hy từ nhà của hắn rời đi.
Trong thang máy...
Một nữ nhân xinh đẹp, mái tóc dài rối bời đứng trong thang máy đang đập đầu vào tường.
Hứa Cẩm Hy, mày là đồ ngu!
Ngu không thể diễn tả!
Cô nhanh chân rời khỏi tòa nhà. Hứa Cẩm Hy quên mất bây giờ đã là nửa đêm rất khó đón xe. Cũng không thể gọi tài xế nhà đến rước, như thế cha cô sẽ biết.
Đúng lúc này, một chiếc BMW màu đen sang trọng chạy đến trước mặt cô. Thấy kỳ lạ nên Hứa Cẩm Hy nhòm vào xe. Nhìn thấy tài xế là một người đàn ông lạ mặt. Ông ấy đột nhiên nhìn cô rồi bước xuống xe, đi vòng ra đằng sau mở cửa xe điệu bộ cung kính.
Ông ấy đang mở cửa xe cho cô sao?
Cô còn đang nghi hoặc thì từ phía sau một cách tay to lớn ôm lấy eo cô. Hắn tiến nhanh về phía trước, nhét cô vào trong xe. Hứa Cẩm Hy còn chưa kịp phản ứng đã bị tống vào xe, hắn cũng ngồi vào theo sau đó.
" Tôi đã nói đừng đi theo tôi rồi cơ mà! "
Cô lại bực tức nói.
Thiệu Chính Uy trên người đã mặc quần áo chỉnh tề. Áo khoác dáng dài bằng dạ ôm lấy thân hình cao lớn của hắn. Dù thế nào trông hắn vẫn rất hoàn mỹ.
Hắn không nhìn cô, khoanh tay dựa vào ghế khẽ nhắm mắt.
" Khuya rồi, tôi đưa em về "
" Tôi không cần! "
" Lái xe "
Hắn không quan tâm đến phản ứng của cô, lạnh giọng ra lệnh với tài xế.
Hứa Cẩm Hy đoán xe này cũng là của hắn. Thiệu Chính Uy quả thật là người của tầng lớp thượng lưu. Dù tức giận nhưng không thể nói được gì vì cô cũng không biết về nhà bằng cách nào.
Suốt lúc ngồi trên xe, hắn chỉ nhắm mắt khoanh tay im lặng. Cô cảm thấy dáng vẻ lúc này của hắn khác hoàn toàn với khi nãy. Hắn đã trở về với con người của mình, một con người lạnh lùng, trầm lặng.
Trên đường đi, tài xế chủ động quay xuống hỏi địa chỉ nhà cô. Hứa Cẩm Hy chợt nghĩ cô không thể về nhà nửa đêm với một người đàn ông lạ thế này, cũng không muốn hắn biết nhà cô. Thế nên cô liền đọc địa chỉ đến căn hộ riêng mà Cẩm Hy đã mua khoảng một năm trước, phòng trừ những lúc cô không muốn về nhà.
Xe lái đến nơi, Hứa Cẩm Hy vội vàng muốn xuống xe. Nhưng vừa mở cửa đã bị người đàn ông nắm lấy cánh tay giữ lại.
" Anh còn muốn gì? "
Cô nhăn nhó.
Thiệu Chính Uy ghé mắt nhìn khu chung cư trước mắt.
" Em sống ở đây? "
" Thì sao? "
Cẩm Hy mất kiên nhẫn hỏi.
" Không có gì, vào nhà đi "
Hắn buông tay, thấp giọng nói.
Cô cảm giác có chút kỳ lạ nhưng cũng không muốn quan tâm. Nhanh chóng xuống xe và đi lên nhà.
Chiếc xe sang trọng nhanh chóng khuất biến sau màn đêm.
•••••••••••••••••••••••••••••
Một buổi sáng khác....
" Cậu đến sớm vậy? Có phải vì hôm nay phó tổng mới sẽ đến không? Cậu nghĩ phó tổng mới của chúng ta sẽ như thế nào. Không phải cũng là một ông lão bụng phệ khó chịu như lão Lưu chứ? "
Lý Phương Ngọc vừa vào cửa công ty đã nhìn thấy Lăng Nhã Tình, liền chạy đeo theo hỏi.
" Mình cũng không biết nhưng cũng may lão Lưu nghỉ hưu sớm vì sức khỏe nếu không nhân viên còn khổ dài dài vì sự khó chịu của lão. Mong là phó tổng mới được bổ nhiệm sẽ dễ chịu hơn "
Đôi cao gót màu đen bước nhanh trên sàn nhà. Lăng Nhã Tình bước từng bước rất tự tin vào công ty.
" Nghe bảo hôm nay phó tổng sẽ xuống tham quan từng bộ phận nên chúng ta phải chuẩn bị tâm thế cho chu đáo "
" Thật sao? "
Lý Phương Ngọc ngạc nhiên.
Nhã Tình gật đầu.
Hai người vừa bước vào phòng tài chính liền có một nhân viên nữ chạy đến, mặt vô cùng hớn hở - " Trưởng phòng, Phương Ngọc, hai người đã nhìn thấy phó tổng của chúng ta chưa? "
Lý Phương Ngọc khó hiểu lắc đầu.
" Thực sự, thực sự rất đẹp trai! "
Nữ nhân viên hai mắt như sao trời lấp lánh.
Lăng Nhã Tình ngồi xuống bàn làm việc của mình. Đôi chân thon dài chồng chéo lên nhau. Hai tay khoanh lại trước ngực, dáng vẻ tao nhã.
" Sao cô biết? "
" Trưởng phòng, chị không biết đâu. Sáng nay em đi làm rất sớm. Phải nói là người đến sớm nhất. Không nghĩ nhờ vậy mà đã được nhìn thấy phó tổng cùng với thư ký Diệp, thực sự là hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ như vậy trong công ty chúng ta "
Tâm hồn của cô nữ nhân viên như bay lên tận mây xanh.
Lý Phương Ngọc tò mò - " Thực sự đẹp trai đến vậy? "
" Phải, trước giờ em nghĩ thư ký Diệp đã đẹp trai lắm rồi. Nhưng khi nhìn thấy phó tổng mới biết được cái gì gọi là cực, cực, cực phẩm nam nhân chỉ có trong truyện ngôn tình "
Lý Phương Ngọc nghe vậy cũng phát ham. Vẻ mặt không ngừng thích thú.
" Mau đi làm việc đi "
Lăng Nhã Tình nghiêm giọng nói.
Nữ nhân viên kia nghe vậy liền lủi đi làm việc. Lý Phương Ngọc lại gần bạn mình,đẩy đẩy vai - " Cậu đó, có phải trong lòng chỉ có bóng dáng một người nên không thèm để ý đến nam nhân cực phẩm khác không? "
Lăng Nhã Tình không trả lời vẫn tiếp tục xem báo cáo.
" Cậu cũng đi làm việc đi "
Lý Phương Ngọc nhún vai rồi quay về chỗ làm việc.
•••••••••••••••••••••••••••••
" Tới rồi, tới rồi, phó tổng giám đốc tới rồi "
Một nam nhân viên phòng tài vụ chạy vào hớt hải nói lớn.
Cả phòng ngay lập tức rời khỏi bàn làm việc, nhân viên đứng xếp thành một hàng ngay ngắn để đón tiếp phó tổng. Lăng Nhã Tình và Lý Phương Ngọc đứng ngay đầu hàng.
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn. Tấm cửa kính được đẩy ra nhẹ nhàng. Người đầu tiên xuất hiện là Diệp Thần. Và cuối cùng mới là nhân vật quan trọng.
Hắn bước vào khí thái uy nghi, lạnh lùng. Ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ. Vest xám đắt tiền được cắt may hoàn toàn ôm lấy thân thể cao lớn của người đàn ông. Sự xuất hiện của hắn khiến cho mọi người đều phải căng thẳng.
Lý Phương Ngọc kinh ngạc khẽ kéo kéo tay người bên cạnh, giọng lắp bắp - " Nhã Tình, cậu nhìn xem, kia chẳng phải... là Thiệu Chính Uy hay sao? "
Người bên cạnh đã đứng bất động từ nãy giờ, ánh mắt của Lăng Nhã Tình run run.
Cô ta còn chưa thể tin vào mắt mình.
" Thực sự không ngờ Thiệu Chính Uy lại là phó tổng của chúng ta! "
Lý Phương Ngọc thốt lên.
Người đàn ông cao lớn bước vào trong, ánh mắt đảo qua một vòng xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
" Đây là trưởng phòng tài vụ, Lăng Nhã Tình "
Diệp Thần cẩn thận giới thiệu.
Trên gương mặt xinh đẹp của Nhã Tình không nhịn được mà nở một nụ cười rạng rỡ. Cô ta cúi đầu.
" Chào phó tổng, tôi là Lăng Nhã Tình, hiện tại là trưởng phòng tài vụ "
Thiệu Chính Uy sau khi đảo mắt một vòng, ánh mắt xẹt qua tia thất vọng. Nghe người đối diện chào hỏi, hắn cũng chỉ gật đầu lịch sự rồi quay người đi thẳng. Làm cho Lăng Nhã Tình đứng hình vài giây. Tất cả nhân viên ở đó đều kinh ngạc, chẳng lẽ trưởng phòng của họ đã làm gì mất lòng vị phó tổng mới sao?
Diệp Thần lắc đầu không vui. Vị phó tổng mới này thật ra còn nhỏ tuổi hơn anh nhưng thực sự một chút phép tắc cũng không có. Nghe nói hắn từ Nhật mới về. Thái độ lại rất ngông nghênh, không quan tâm đến ai. Hắn thật sự rất kỳ quái, đến thăm từng bộ phận nhưng không ở lại chỗ nào quá hai phút.
Sau khi Diệp Thần rời đi, Lăng Nhã Tình vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Thiệu Chính Uy không hề nhận ra cô ta!
Không phải chứ? Nhã Tình và hắn đã học cùng nhau suốt khoảng thời gian cấp ba, cách đây mấy ngày còn gặp nhau ở buổi họp lớp. Hắn làm sao không thể nhận ra cô ta chứ?
" Nhã Tình cậu không sao đó chứ? "
Lý Phương Ngọc lo lắng bước đến gần bạn mình.
" Không sao! "
Giọng điệu Nhã Tình có chút tức giận trả lời. Sau đó quay sang nói với nhân viên của mình.
" Mọi người mau quay về chỗ làm việc đi " - Cô ta lạnh giọng nói.
Đám nhân viên liền răm rắp nghe theo không dám cãi lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook