Vì Em Mà Đến
Chương 44: Gặp rắc rối ở quán bar

Editor. shpdarn

Sở Khiêm theo sau Chu Tư Đồng, mở cửa quán bar đi vào, đầu tiên chính là thứ âm nhạc đinh tai nhức óc đập vào tai, khiến hắn suýt chút nữa là thủng màng nhĩ. Hắn nhíu nhíu mày, đưa mắt tìm kiếm hình bóng của Chu Tư Đồng giữa màn sương khói lượn lờ.

Chu Tư Đồng lúc này đã tìm một góc tối yên lặng ngồi xuống, từ trong bao thuốc lấy ra một điếu, cúi đầu khép tay lại đốt thuốc. Thuốc cháy lên, cô tuỳ tiện để bao thuốc và điện thoại lên mặt bàn, hút một ngụm, lại thuần thục phả ra một vòng khói. Ánh đèn xanh mờ mờ chiếu lên mặt cô, trong nháy mắt vậy mà khiến Sở Khiêm cảm thấy cô toát lên một vẻ lười biếng mị hoặc, hoàn toàn là một yêu tinh câu hồn đoạt phách.

Sở Khiêm trầm mặc đi đến sofa mềm bên cạnh cô ngồi xuống.

Chu Tư Đồng vừa hút thuốc vừa hé mắt nhìn hắn: "Chỗ này không phải là nơi cậu nên đến."

Sở Khiêm cũng nhìn cô, trầm giọng nói: "Đây cũng không phải là nơi cậu nên đến."

Chu Tư Đồng nghe thế bỗng dưng lạnh mặt: "Cút qua một bên, đừng ngồi chỗ tôi."

Sở Khiêm nghiêm túc nhìn cô một lúc, nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của cô. Dường như nếu hắn không đi, cô thật sự có thể cầm thứ gì đó đuổi đánh hắn đi, vì thế hắn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó đi đến một bàn trống sau sofa của cô ngồi xuống.

Lý trí nói cho hắn biết, lúc Chu Tư Đồng tức giận hắn không nên chọc vào.

Lúc này, có phục vụ đến đưa rượu lên cho Chu Tư Đồng. Sở Khiêm thấy có rất nhiều chai bia, bày đầy một bàn. Hắn không nhịn được, sau đó vẫn đứng dậy đi đến, khuyên cô: "Chu Tư Đồng, cậu đừng uống nhiều như vậy. Con gái uống rượu không tốt đâu."

Chu Tư Đồng nghe vậy liền liếc hắn một cái, không nói lời nào. Sau đó cô như đan khiêu khích mà cầm một chai lên, cũng không cần ly, trực tiếp cầm cả chai tu lên.

Sở Khiêm nhìn mà kinh hãi, lại mở miệng khuyên bảo cô: "Chu Tư Đồng cậu đừng uống nữa, như vậy không tốt cho thân thể của cậu."

Chu Tư Đồng không quan tâm cười cười. Ánh đèn xanh mờ nhạt rọi lên làm nụ cười này của cô trông thật cô đơn, thật đáng thương: "Thân thể của tôi, tôi thích lăn lộn thế nào là chuyện của tôi, không đến lượt cậu quản."

Sở Khiêm vừa nghe cô nói vậy cũng nổi giận. Hắn bật thốt: "Vì một tên đàn ông như vậy mà cậu chả đạp bản thân đến thế này sao?"

Chu Tư Đồng lạnh mặt: "Đừng có nói chuyện này trước mặt tôi."

"Cậu không muốn tôi nói, vậy cậu còn chà đạp bản thân như vậy?" Giọng Sở Khiêm nghe rất phẫn hận, cũng rất bi ai, "Cậu có nghĩ tới mẹ cậu không? Nếu mẹ cậu biết cậu như này thì bà sẽ đau lòng đến thế nào?"

Động tác uống rượu của Chu Tư Đồng khựng lại một chút, trên mặt có chút mông lung. Nhưng sau đó Sở Khiêm lại thấy cô cười nhạt: "Mẹ tôi? Mẹ tôi mắng tôi là tiện chủng, còn hỏi tôi sao không đi chết đi? Bà ta dù có thấy tôi như vậy thì cũng chỉ thờ ơ, không chút động lòng."

Sở Khiêm nghe xong liền cảm thấy rất buồn bực. Không phải nghe nói mẹ của Chu Tư Đồng đối xử với cậu ấy khá tốt sao? Sao bây giờ cậu ấy lại nói mẹ đối xử với cậu ấy thế này? Nghe cô nói đến thương tâm như vậy, Sở Khiêm cũng không ngăn được cảm thấy đau lòng. Vì thế giọng hắn cũng nhu hòa xuống một chút: "Chu Tư Đồng cậu đừng như vậy, trên thế giới sẽ luôn có người thật sự quan tâm đến cậu. Cậu thật sự không nên chà đạp chính mình như vậy."

Chu Tư Đồng cười nhìn hắn một cái, hỏi hắn: "Người thật sự quan tâm đến tôi? Ai? Cậu sao?"

Lúc cô nói mấy lời này mặt mày hếch lên, biểu tình vô thức có chút đáng yêu. Sở Khiêm nhìn, nhịn không được liền cảm thấy trong lòng nhảy dựng.

Nhưng ngay sau đó hắn lại nghe thấy Chu Tư Đồng ở cười khổ mà nói: "Không có. Ngay từ đầu tôi cũng cho rằng hắn thật tình quan tâm tôi, thật tình đối tốt với tôi. Nhưng cậu xem, hắn có vị hôn thê cũng không nói với tôi, hắn chỉ muốn tôi làm "tiểu tam" của hắn. Tất cả những quan tâm chăm sóc trước kia hoá ra đều là giả."

Nói xong cô lại bắt đầu cắm đầu vào uống rượu.

Sở Khiêm biết người mà cô nói đến là Thẩm Kỳ, lòng hắn cũng không dễ chịu, thấy Chu Tư Đồng lại bia như nước sôi mà uống. Hắn lại xông lên định cướp đi chai bia trong tay cô: "Chu Tư Đồng cậu đừng uống nữa."

Chu Tư Đồng tránh tay hắn, ngửa đầu nhìn hắn, cười nói: "Cậu đây là làm gì vậy Sở Khiêm? Bình thường không phải là người rất cao lãnh sao? Trước giờ không phải đều không thèm để ý đến tôi sao? Vậy giờ cậu quản tôi làm gì? Tối nay tôi có uống chết ở đây cũng là chuyện của tôi, liên quan quái gì đến cậu."

Sở Khiêm nhìn cô, đôi môi mím chặt thành một đường.

Hắn cũng không biết mình rốt cuộc từ bao giờ đã chú ý đến Chu Tư Đồng. Nhưng mỗi khi thấy Chu Tư Đồng không để ý đến mình hắn đều thấy rất khó chịu. Bây giờ lại nhìn cô buông thả chính mình như vậy, hắn rất đau lòng.

Nhưng những lời này hắn đều không nói ra, hắn chỉ nói: "Chu Tư Đồng cậu đừng uống."

Chu Tư Đồng nghiêm túc nhìn hắn một lúc. Dường như hiểu được Sở Khiêm thật sự vì muốn tốt cho mình, cô cũng không lạnh nhạt với hắn như vừa rồi nữa, cô dựng ngón trỏ lên đưa qua đưa lại, nói: "Cậu yên tâm đi, tôi biết bản thân đang đang làm gì."

Dừng một chút, cô lại cười cười tự giễu: "Tôi còn phải học thật tốt nữa, sau này sẽ tìm một công việc ổn định. Tôi không thể để mẹ tôi mỗi ngày đều phải vất vả như bây giờ được. Nhưng hiện tại trong lòng tôi khó chịu, thật sự rất khó chịu. Tôi muốn uống rượu. Sở Khiêm, cậu đừng cản tôi, để tôi uống một lúc, được không? Đợi tôi uống xong rồi sẽ quay về. Đến lúc đó chờ tôi ngủ một giấc dậy, tôi sẽ không như vậy nữa."

Lúc nói lời này trên mặt cùng giọng nói của cô bất giác mang theo ý cầu khẩn, đôi mắt hạnh không còn quật cường lạnh nhạt như vừa nãy, ngược lại lại ngập tràn sóng nước, dường như ngay giây tiếp theo cô sẽ rơi nước mắt.

Sở Khiêm nhìn cô, trong lòng như bị thứ gì đó hung hăng va vào, vô cùng chua xót khó chịu. Vì thế hắn cũng không lấy đi chai rượu trong tay Chu Tư Đồng, chỉ ngồi bên ghế sofa cạnh cô, khổ não nói: "Được, tôi nhìn cậu uống. Nếu cậu uống say thì tôi đưa cậu trở về."

Chu Tư Đồng nhìn hắn cười, cười đến rung cả người: "Yah, Sở Khiêm, tự dưng tôi cảm thấy cậu cũng rất thú vị đó. Nhưng cậu đừng có ngồi đây. Tôi muốn yên tĩnh một mình, để đầu óc chìm vào men say. Cậu ngồi sang bàn bên cạnh đi, đừng quấy rầy tôi."

Sở Khiêm nghe lời ngồi sang bàn bên cạnh. Phục vụ đến hỏi hắn uống gì, hắn gọi một cốc nước ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn theo Chu Tư Đồng.

Chu Tư Đồng cũng không để ý tới hắn, chỉ lo uống rượu của mình.

Cô biết chính mình đang làm gì. Chỉ là tối nay muốn thoải mái phóng túng một lần, coi như mặc niệm cho tình cảm chết non chưa kịp đơm hoa kết trái kia của mình. Sau đó ngủ xong một giấc tỉnh lại, cô sẽ lại như trước kia, chăm chỉ học hành, rồi đợi tốt nghiệp xong thì tìm một công việc ổn định, sống một cuộc đời bình phàm giản đơn, sẽ không nhớ tới cái người tên Tẩm Kỳ này nữa.

Nhưng hiện tại cô vẫn không nhịn được mà nhớ tới Thẩm Kỳ. Nhớ lúc ban đầu còn chưa thân thiết, anh ở trước mặt cô luôn là dáng vẻ trầm ổn nho nhã, nhớ tới lúc quen nhau, anh đứng trước mặt cô cười dịu dàng, ngữ khí quyến luyến gọi cô "Đồng Đồng", nhớ anh khi hôn cô, khi thì mạnh bạo khi thì triền miên, nhớ anh ôm cô vào lòng, nói hy vọng có thể bên cô cả đời.

Nhưng hết thảy những điều này đều là giả dối. Anh vậy mà đã có vị hôn thê, anh cứ như vậy lừa dối cô.

Chu Tư Đồng nhớ lại, lại lấy một chai rượu bên cạnh tu ừng ực, rồi lại khóc. Cô khóc nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nước mắt cứ thế lẳng lặng rơi xuống không ngừng. Khóc đến hai mắt mịt mờ, cô dùng mu bàn tay quệt quệt lung tung vài cái. Lau sạch nước mắt, rồi lại cầm rượu lên tu, vừa uống vừa rơi nước mắt.

Sở Khiêm ngồi một bên nhìn cô cứ thế không tiếng động mà khóc. Hắn cũng cảm thấy trong lòng đau như moi tim đào phổi.

Giờ phút này hắn chỉ muốn đến lau đi nước mắt trên gương mặt Chu Tư Đồng, sau đó ôm cô vào lòng, nói với cô, đừng vì tên khốn kiếp kia mà khóc. Kẻ làm em khóc đều không đáng để em lưu luyến. Tôi ở đây, tôi sẽ không bao giờ lừa dối em như vậy, tôi sẽ không bao giờ làm em khóc. Nhưng hắn không dám. Hắn biết nếu bây giờ mình nói với Chu Tư Đồng nhưng lời này, Chu Tư Đồng chắc chắn sẽ không để ý đến hắn. Hơn nữa, nói thật ra thì, hắn cũng biết mình không bằng Thẩm Kỳ.

Tuy rằng ngày đó chỉ mới gặp Thẩm Kỳ một lần, nhưng hắn vẫn bị thuyết phục bởi khí thế ưu nhã khí phách đó. Dù anh chỉ nhàn nhạt liếc một cái nhưng sự bĩnh tĩnh sắc bén đó lại khiến hắn không dám đối diện.

Mà lúc hắn đang tự trách bản thân vô dụng, có một người ngồi xuống sofa bên bàn Chu Tư Đồng, lại còn duỗi tay đặt lên bả vai cô, nói mấy lời bẩn thỉu: "Ấy, em gái nhỏ, sao lại một mình ngồi đây uống rượu giải sầu thế này? Còn khóc nữa? Ai bắt nạt em? Nói với anh đây, anh đi đánh hắn."

Người đàn ông này trông chỉ khoảng 20 tuổi, cả đầu nhuộm màu vàng, tóc dựng ngược lên như lông nhím, cũng không biết hắn tạo kiểu đầu này phải mất đến mấy cân sáp. Bàn tay hắn vươn ra kia có tới ba ngón tay đều đeo mấy cái nhẫn to đùng. Nhưng nhìn chất liệu thế kia có vẻ đều là bạc hoặc đồng.

Tên tóc vàng này rõ ràng là một tên côn đồ, muốn tán tỉnh Chu Tư Đồng. Dù sao mấy cô gái như Chu Tư Đồng, vẻ ngoài thanh thuần xinh đẹp, cách ăn mặc vừa nhìn đã biết là sinh viên, lại ngồi một mình ở đây vừa uống vừa khóc, tên tóc vàng cho rằng mấy cô gái thế này là dễ tán tỉnh nhất.

Nhưng không ngờ hắn còn chưa kịp động đến vai Chu Tư Đồng, đã thấy Chu Tư Đồng nhanh nhẹn né sang bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh như dao, lại lạnh giọng quát hắn: "Cút."

Tên tóc vàng cả kinh. Nhưng khi phản ứng lại thì hắn lại bắt đầu hưng phấn.

Ấy, không ngờ cô gái này còn rất đanh đá nha. Như vậy mới có cảm giác chinh phục chứ. Thế nên tên tóc vàng không chỉ là không cút, hắn ngược lại còn nhích lại gần Chu Tư Đồng, còn giơ tay định khoác vai Chu Tư Đồng: "Em gái nhỏ đừng hung dữ với anh trai như vậy chứ. Em......"

Lần này hắn tay vẫn không thành công khoác được vai Chu Tư Đồng. Sở Khiêm thấy tình hình không ổn, đã đứng dậy lại đây, bắt lấy cánh tay tên tóc vàng.

Tên tóc vàng quay sang nhìn, thấy Sở Khiêm ăn mặc lịch sự nhã nhặn, tuổi cũng không lớn, biết đây là người dễ bắt nạt. Vì thế hắn lập tức chửi thề một câu, hất tay Sở Khiêm ra, sau đó lại giơ tay chỉ thẳng mặt Sở Khiêm mắng: "Thằng nhóc này mày muốn chết à? Dám động vào tao. Mày biết tao là ai không?"

Sở Khiêm đứng đó, giọng nói lãnh đạm: "Mặc kệ anh là ai thì cũng đừng đụng vào bạn tôi."

Tên tóc vàng liếc nhìn Chu Tư Đồng một cái, thấy cô đang uống rượu. Lại nhìn dáng vẻ non nớt của Sở Khiêm, không giống mấy kẻ quen lăn lộn, vì thế hắn lại hùng hùng hổ hổ: "Tao chạm vào đấy thì sao? Tiểu gia cứ chạm vào, mày quản được à?"

Nói xong hắn duỗi tay phải định chạm vào ngực Chu Tư Đồng.

Sở Khiêm thấy vậy liền nóng nảy, vội vàng vươn tay bắt lại cánh tay hắn. Nhưng tên tóc vàng đã quen tay, vừa thấy Sở Khiêm định chặn tay mình, hắn lập tức mắng một cậu "Đm", sau đó nắm tay thành nắm đấm rồi hung hăng đấm lên mặt Sở Khiêm.

Nhanh như chớp, không lường trước được điều này. Sở Khiêm bị bị một cú đấm này của hắn đánh ngã xuống bên cạnh, cả người ngã lên bàn của Chu Tư Đồng, chai lọ lăn xuống rơi đầy đất, tiếng vang loang choang giòn tan vang lên.

Tên tóc vàng còn thấy đấm một cái chưa đủ, hắn ấn Sở Khiêm lên bàn, lại hung hăng đấm thêm một cái. Khoé miệng Sở Khiêm bị hắn đám chảy máu, giãy giụa định đứng dậy, nhưng tên tóc vàng ghìm hắn rất chặt, hắn không thể động đây, chỉ có thể bị động chịu đánh.

Nhưng tên tóc vàng đánh được ba cái thì không đánh được nữa. Vì khi hắn vừa giơ tay lên, nắm đấm chưa kịp hạ xuống, hắn tự dưng cảm thấy vị trí động mạch tên cổ chợt lạnh, có thứ gì sắc bén đang đè lên đó.

Căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm đánh nhau ẩu đả, hắn biết đó là một con dao. Lại còn là một con dao rất sắc bén.

Đừng nhìn hắn vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, nhưng khi bị dao kề lên cổ, hơn nữa vừa nhìn đã biết đối phương là kẻ rất thành thạo, con dao trực tiếp đao kề lên động mạch chủ trên cổ, chỉ hơi dùng một chút lực, động mạch cũng có thể đứt, không thể cứu chữa.

Hắn khẽ run rẩy quay lại nhìn, liền thấy cô gái hắn vừa thèm thuồng kia đang đứng ngay cạnh, một tay còn cầm chai bia ngửa đầu lên uống, một tay còn lại cầm một con dao gấp kề lên cổ hắn.

Nhìn vẻ mặt như chưa có chuyện gì của cô, thậm chí còn chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, chỉ lo uống rượu của mình, hoàn toàn như đang chơi đùa.

Tên tóc vàng nhìn con dao gấp là dao của chính mình, hắn nhét trong túi quần sau, nhưng không biết sao lại bị cô gái này thấy được, còn thần không biết quỷ không hay trộm mất, sau đó lại vậy thần không biết quỷ không hay kề lên cổ hắn? Cô gái này lá gan thật lớn.

Nhưng hắn trước sau đều cảm thấy Chu Tư Đồng chỉ là một cô gái, còn có thể có bản lĩnh đến đâu chứ? Vì thế hắn coi như không có chuyện gì to tát, chửi thề một câu rồi duỗi tay định giật lại con dao trong tay Chu Tư Đồng.

Nhưng hắn chỉ vừa giơ tay lên, liền cảm thấy trên cổ hơi đau. Lưỡi dao sắc bén cắt qua da hắn.

Lúc này hắn không dám động đậy nữa, cứng đờ người lại đứng tại chỗ, không thể tin nổi mà nhìn Chu Tư Đồng. Trong lòng nghĩ, cô gái này rốt cuộc đã lăn lộn thế nào vậy?

Mà Chu Tư Đồng lúc này vẫn một tay cầm chai bia, tu lên uống một ngụm lớn, sau đó tay cầm dao kề cổ tên tóc vàng lại mạnh thêm hai phần, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn, lạnh giọng nói: "Đánh đi, sao không đánh nữa? Vừa nãy nhìn mày đánh bạn tao không phải còn rất hừng hổ sao? Sao giờ lại sợ rồi?"

______________

Tác giả có lời muốn nói: Nào, các vị tiểu thiên sứ hãy nhìn vẻ mặt chân thành của tôi: Truyện này ngay từ đầu đã xây dựng là một câu chuyện cẩu huyết ngốc nghếch, tất cả nhân vật đều không hoàn hảo, có đủ loại khuyết điểm, lại còn đều là những khuyết điểm không hề nhỏ. Hơn nữa câu chuyện này tiếp theo đây sẽ càng ngốc nghếch, càng cẩu huyết, nếu cảm thấy có thể tiếp thu thì hoan nghênh các tiểu thiên sứ tiếp tục đọc, nếu cảm thấy không tiếp thu được cốt truyện cẩu huyết ngốc nghếch sau đây, vậy chúng ta hẹn gặp lại các tiểu thiên sứ ở truyện tiếp theo của tôi, được không?

Gần đây mỗi lần xem bình luận đều cảm thấy thật nghẹn tim. Bé cảm thấy cay đắng a, hức hức hức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương