Vì Em Là Vợ Anh
-
Chương 16: Em muốn thơm thơm
Giai Kỳ mở cửa vào trong phòng Mạc Thiệu Khiêm, thấy anh đang chăm chú ngồi trước máy vi tính gõ phím, khuôn mặt tuấn mĩ lúc chuyên tâm thật cuốn hút.
"Lại đây." giọng anh trầm thấp gọi cô.
Cô chạy lại chỗ anh, đặt hộp giữ nhiệt lên trên bàn: "Em có hầm canh xương."
Thấy cô không vui vẻ nhí nhảnh như bình thường, anh kéo tay cô để cô ngồi trên đùi mình, hỏi:
"Đang tức giận?"
"Bị người ta gọi là cháu, có được tức giận không?" cô phùng miệng, vẻ mặt cực kì bất mãn.
Anh cười: "Ai dám gọi bà xã của anh là cháu?"
"Nhân viên của anh."
"Là ai? Anh liền đuổi việc người đó."
"Không được đuổi việc, em không muốn cô ấy mất công ăn việc làm."
"Vậy bà xã muốn anh xử thế nào."
"Em muốn thơm thơm." cô bĩu môi, không biết từ lúc nào cô luôn nhớ tới anh, trong đầu chỉ toàn hình bóng anh, đặc biệt nhớ tới vòng ôm của anh, nhớ tới nụ hôn của anh. Chỉ cần anh cười một cái tâm trạng cả ngày của cô liền trở nên vui vẻ, anh nhíu mày một cái cô sẽ rất buồn bực.
Anh tròn mắt, trong tất cả các khả năng anh nghĩ tới hoàn toàn không có câu nói này.
Ngỡ ngàng một lúc anh liền cười, thơm nhẹ vào má cô: "Chiều em."
Cô cười ngọt ngào.
Từ khi chị đại ra về, không biết nói cái gì, Tổng Giám đốc cứ cười tủm tỉm mãi không thôi. Dọa anh và mọi người trong phòng họp một phen hết hồn.
- ---
Ở nhà không có việc gì làm, Giai Kỳ cùng Phương Dư Khả đi mua sắm, đang mải ngắm nghía chiếc đồng hồ nam thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tiểu Kỳ?"
Cô quay sang, là Từ Hạo Hiên.
"Chào anh Từ." cô cười rồi không để ý đến anh, tiếp tục xem những mẫu đồng hồ khác.
"Từ Hạo Hiên, đã lâu không gặp." Phương Dư Khả cười xinh đẹp.
"Dư Khả, là em à." Từ Hạo Hiên nhìn Phương Dư Khả, vẻ mặt khó chịu.
Cô ta trước mặt anh và Giai Kỳ thì bày ra bộ mặt bạn bè giả tạo, đằng sau lưng thì liên tục đục ngoáy, có thể nói chính xác hơn rằng người khiến anh mất đi Giai Kỳ, không ai khác chính là cô ta.
"Anh vẫn nhớ em, thật là vinh hạnh." Phương Dư Khả nâng môi cười.
Anh hừ lạnh, không thèm tiếp chuyện, quay sang Giai Kỳ.
"Tiểu Kỳ! Anh là bạn của Khiêm, em cũng có thể coi anh như là bạn, đừng quá xa cách. Dù sao chúng ta cũng từng quen nhau."
"Vâng." cô đáp trả không chút gợn sóng, một từ vâng của cô khiến đối phương không biết bây giờ tâm trạng của cô là tốt hay là xấu.
Mua đồng hồ xong sắc trời cũng gần tối, cô thấy đôi chân mỏi nhừ, bụng cũng đói, Mạc Thiệu Khiêm có nói tối sẽ không cùng ăn cơm với cô, cô liền cùng mọi người tìm một quán lẩu để ăn.
Cô gọi 2 nồi lẩu rất to, nói với 4 vệ sĩ đang đứng đằng sau: "Ngồi xuống cùng ăn chung."
4 vệ sĩ giật mình, nhìn nhau.
"Họ chỉ là người làm mà thôi, cho họ ngồi xuống ăn cùng chủ sao được?" Phương Dư Khả quấn quấn lọn tóc, vẻ mặt khinh thường nói.
Giai Kỳ nhìn vẻ mặt của cô, liền tức giận: "Tôi mời, không phải cậu."
Phương Dư Khả giật mình, Từ Hạo Hiên ngồi cạnh cũng hơi tròn mắt. Cả hai người đều không ngờ rằng cô sẽ phản ứng như vậy.
"Ngồi xuống!" cô quát, đám vệ sĩ bị làm cho sợ hãi.
Một tên vệ sĩ đứng đầu ngượng ngùng nói: "Bà chủ, như thế này không được đâu."
"Tôi bảo được là được."
Đám vệ sĩ nhìn nhau, không dám kháng lệnh, đành phải ngồi xuống.
Bầu không khí trở nên quái dị, mãi một lúc sau Từ Hạo Hiên mới lên tiếng phá tan bầu không khí khó chịu này.
"Nào nào mọi người đừng căng thẳng như thế, cùng ăn thôi."
Cô cúi đầu xấu hổ, lúng túng nói: "Xin lỗi, lúc nãy em hơi nóng giận."
Chỉ cần nghe thấy giọng điệu mỉa mai kiểu này thôi là cô đã không chịu đựng được rồi. Người làm thì sao chứ? Nghèo hèn thì sao chứ? Đều là con người cả, tại sao lại phải phân biệt đối xử?
"Không sao! Mọi người không để tâm đâu." Từ Hạo Hiên cười.
Phương Dư Khả ngồi một bên khinh bỉ, ăn với đám người làm này? Đúng thật là mất mặt. Nhưng vì chuyện lớn phải hi sinh chuyện nhỏ, cô nhịn!
Ăn xong mọi người chuẩn bị ra về, Giai Kỳ muốn đi thang bộ cho trôi cơm, dù sao thì thang máy giờ cao điểm rất đông, chờ sẽ rất lâu.
"Ting" tiếng thông báo tin nhắn, cô mở điện thoại, là tin nhắn từ anh.
"Đừng nhớ anh quá."
"Ai thèm?"
"Em."
"Em không thèm."
"Lại muốn thơm thơm?"
Cô nhận được tin nhắn, đỏ bừng mặt.
"Em không có!"
"Bà xã nói không là có, nói có cũng là có."
"Đáng ghét!"
Giai Kỳ vui vẻ vừa đi vừa bấm điện thoại, hoàn toàn buông lỏng, không thèm để ý xung quanh. Đôi mắt Phương Dư Khả lóe lên, cơ hội! Cô giả bộ bị trật chân, va vào Từ Hạo Hiên đi phía trước mình, khiến anh va vào Giai Kỳ, hai người mất thăng bằng ngã xuống, đấm vệ sĩ bị Phương Dư Khả ngăn đằng sau không kịp đỡ.
Kể thì lâu nhưng sự thực mọi chuyện xảy ra chỉ trong một phút, lúc hoàn hồn, nhìn xuống, Từ Hạo Hiên đang ôm Giai Kỳ, đầu đầy máu.
"Mau gọi xe cứu thương!" Phương Dư Khả hét toáng lên.
- ---
"Lại đây." giọng anh trầm thấp gọi cô.
Cô chạy lại chỗ anh, đặt hộp giữ nhiệt lên trên bàn: "Em có hầm canh xương."
Thấy cô không vui vẻ nhí nhảnh như bình thường, anh kéo tay cô để cô ngồi trên đùi mình, hỏi:
"Đang tức giận?"
"Bị người ta gọi là cháu, có được tức giận không?" cô phùng miệng, vẻ mặt cực kì bất mãn.
Anh cười: "Ai dám gọi bà xã của anh là cháu?"
"Nhân viên của anh."
"Là ai? Anh liền đuổi việc người đó."
"Không được đuổi việc, em không muốn cô ấy mất công ăn việc làm."
"Vậy bà xã muốn anh xử thế nào."
"Em muốn thơm thơm." cô bĩu môi, không biết từ lúc nào cô luôn nhớ tới anh, trong đầu chỉ toàn hình bóng anh, đặc biệt nhớ tới vòng ôm của anh, nhớ tới nụ hôn của anh. Chỉ cần anh cười một cái tâm trạng cả ngày của cô liền trở nên vui vẻ, anh nhíu mày một cái cô sẽ rất buồn bực.
Anh tròn mắt, trong tất cả các khả năng anh nghĩ tới hoàn toàn không có câu nói này.
Ngỡ ngàng một lúc anh liền cười, thơm nhẹ vào má cô: "Chiều em."
Cô cười ngọt ngào.
Từ khi chị đại ra về, không biết nói cái gì, Tổng Giám đốc cứ cười tủm tỉm mãi không thôi. Dọa anh và mọi người trong phòng họp một phen hết hồn.
- ---
Ở nhà không có việc gì làm, Giai Kỳ cùng Phương Dư Khả đi mua sắm, đang mải ngắm nghía chiếc đồng hồ nam thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tiểu Kỳ?"
Cô quay sang, là Từ Hạo Hiên.
"Chào anh Từ." cô cười rồi không để ý đến anh, tiếp tục xem những mẫu đồng hồ khác.
"Từ Hạo Hiên, đã lâu không gặp." Phương Dư Khả cười xinh đẹp.
"Dư Khả, là em à." Từ Hạo Hiên nhìn Phương Dư Khả, vẻ mặt khó chịu.
Cô ta trước mặt anh và Giai Kỳ thì bày ra bộ mặt bạn bè giả tạo, đằng sau lưng thì liên tục đục ngoáy, có thể nói chính xác hơn rằng người khiến anh mất đi Giai Kỳ, không ai khác chính là cô ta.
"Anh vẫn nhớ em, thật là vinh hạnh." Phương Dư Khả nâng môi cười.
Anh hừ lạnh, không thèm tiếp chuyện, quay sang Giai Kỳ.
"Tiểu Kỳ! Anh là bạn của Khiêm, em cũng có thể coi anh như là bạn, đừng quá xa cách. Dù sao chúng ta cũng từng quen nhau."
"Vâng." cô đáp trả không chút gợn sóng, một từ vâng của cô khiến đối phương không biết bây giờ tâm trạng của cô là tốt hay là xấu.
Mua đồng hồ xong sắc trời cũng gần tối, cô thấy đôi chân mỏi nhừ, bụng cũng đói, Mạc Thiệu Khiêm có nói tối sẽ không cùng ăn cơm với cô, cô liền cùng mọi người tìm một quán lẩu để ăn.
Cô gọi 2 nồi lẩu rất to, nói với 4 vệ sĩ đang đứng đằng sau: "Ngồi xuống cùng ăn chung."
4 vệ sĩ giật mình, nhìn nhau.
"Họ chỉ là người làm mà thôi, cho họ ngồi xuống ăn cùng chủ sao được?" Phương Dư Khả quấn quấn lọn tóc, vẻ mặt khinh thường nói.
Giai Kỳ nhìn vẻ mặt của cô, liền tức giận: "Tôi mời, không phải cậu."
Phương Dư Khả giật mình, Từ Hạo Hiên ngồi cạnh cũng hơi tròn mắt. Cả hai người đều không ngờ rằng cô sẽ phản ứng như vậy.
"Ngồi xuống!" cô quát, đám vệ sĩ bị làm cho sợ hãi.
Một tên vệ sĩ đứng đầu ngượng ngùng nói: "Bà chủ, như thế này không được đâu."
"Tôi bảo được là được."
Đám vệ sĩ nhìn nhau, không dám kháng lệnh, đành phải ngồi xuống.
Bầu không khí trở nên quái dị, mãi một lúc sau Từ Hạo Hiên mới lên tiếng phá tan bầu không khí khó chịu này.
"Nào nào mọi người đừng căng thẳng như thế, cùng ăn thôi."
Cô cúi đầu xấu hổ, lúng túng nói: "Xin lỗi, lúc nãy em hơi nóng giận."
Chỉ cần nghe thấy giọng điệu mỉa mai kiểu này thôi là cô đã không chịu đựng được rồi. Người làm thì sao chứ? Nghèo hèn thì sao chứ? Đều là con người cả, tại sao lại phải phân biệt đối xử?
"Không sao! Mọi người không để tâm đâu." Từ Hạo Hiên cười.
Phương Dư Khả ngồi một bên khinh bỉ, ăn với đám người làm này? Đúng thật là mất mặt. Nhưng vì chuyện lớn phải hi sinh chuyện nhỏ, cô nhịn!
Ăn xong mọi người chuẩn bị ra về, Giai Kỳ muốn đi thang bộ cho trôi cơm, dù sao thì thang máy giờ cao điểm rất đông, chờ sẽ rất lâu.
"Ting" tiếng thông báo tin nhắn, cô mở điện thoại, là tin nhắn từ anh.
"Đừng nhớ anh quá."
"Ai thèm?"
"Em."
"Em không thèm."
"Lại muốn thơm thơm?"
Cô nhận được tin nhắn, đỏ bừng mặt.
"Em không có!"
"Bà xã nói không là có, nói có cũng là có."
"Đáng ghét!"
Giai Kỳ vui vẻ vừa đi vừa bấm điện thoại, hoàn toàn buông lỏng, không thèm để ý xung quanh. Đôi mắt Phương Dư Khả lóe lên, cơ hội! Cô giả bộ bị trật chân, va vào Từ Hạo Hiên đi phía trước mình, khiến anh va vào Giai Kỳ, hai người mất thăng bằng ngã xuống, đấm vệ sĩ bị Phương Dư Khả ngăn đằng sau không kịp đỡ.
Kể thì lâu nhưng sự thực mọi chuyện xảy ra chỉ trong một phút, lúc hoàn hồn, nhìn xuống, Từ Hạo Hiên đang ôm Giai Kỳ, đầu đầy máu.
"Mau gọi xe cứu thương!" Phương Dư Khả hét toáng lên.
- ---
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook