Vì Em Gặp Anh
-
Chương 9: Anh là vị khách không mời mà đến
Thứ Hai, tôi trở lại Tòa án. Bữa tiệc ầm ĩ hôm trước làm tinh thần tôi có vẻ uể oải. Lệnh triệu tập gửi cho bị cáo tôi lại viết địa chỉ của nguyên cáo, trên hồ sơ gửi viết tên bị cáo thành tên nguyên cáo. Chánh án nhìn thấy liền sầm mặt, ném trước mặt tôi, ra lệnh: “Điền lại”.
Điền lại, ôi, lại điền sai rồi, xé đi, điền tờ khác, á, lạ sai sao?
Thấy thế, Tiểu Ba không chịu nổi, giật giấy tờ điền hộ tôi, vừa điền vừa mắng: “Lãng phí tài nguyên!”
Biết làm sao được? Cả ngày hôm qua mệt muốn chết, tối đến lại mất ngủ, không thấy hai mắt tôi thâm quầng như mắt gấu trúc đây à?
Lê lết đến trưa, chẳng buồn ăn cơm, tôi đặt lưng xuống giường liền ngủ luôn. Sự thực chứng minh, bất kể yêu đương hay xem mắt đều vô cùng hao tâm tốn sức. Ngủ một giấc đến tận bốn giờ chiều, tỉnh dậy nhìn đồng hồ, giật mình đánh thót, tôi vội vàng hất tung chăn, cuống cuồng đi giày rồi lao thẳng về phía văn phòng. Chánh án cũng những người khác đang làm việc với đương sự, cũng chẳng có ý kiến gì về sự trễ giờ của tôi. Tôi lóc cóc đem đống giấy tờ nhuốm bụi trong phòng hồ sơ ra chỉnh lý, đóng gói. Lúc Hứa Thừa Cơ gọi điện đến, các đương sự đang xảy ra tranh cãi vì chưa giải quyết được ổn thỏa, ầm ĩ đến mức tôi không nghe rõ Hứa Thừa Cơ nói gì nữa. Vội vàng nói đôi ba câu rồi cúp máy, tôi tiếp tục xếp hồ sơ, đột nhiên nhận ra thứ tự bị đảo lộn rồi!
Không thể sống thế này mãi được! Tôi tỉnh táo nhận ra cơn hồ đồ hỗn loạn của mình thật ngốc nghếch. Thế là tôi bắt đầu vạch ra một loạt các kế hoạch để bản thân không phải suy nghĩ lung tung suốt ngày đêm như vậy nữa. Mỗi sáng khi nền trời còn chưa chuyển sang màu xanh, tôi đã mở cửa cơ quan, chạy bộ men theo đường nhựa. Nhìn sắc trời dần sáng, mặt trời chậm rãi tỏa ánh nắng xuống vạn vật, bầu trời lấp lánh ánh vàng, nhìn những cánh đồng bằng phẳng, thôn trang im lìm dưới chân núi, nhìn đứa bé dắt trâu thong dong ngang qua mình, nhìn khói bếp lững lờ trong không trung, nhìn đám bèo lay động giữa dòng kênh, tôi nghĩ, tạm thời mình có thể gác mọi thứ sang một bên rồi.
Tiếp khách, lập hồ sơ, về làng, mở phiên tòa, xếp hồ sơ, gửi đến Viện kiểm sát.
Công việc không phức tạp, chỉ có đương sự tham gia vụ án hay tranh cãi. Mỗi hôm lên mạng, bạn bè lại hỏi: “Công việc thuận lợi chứ?”
Công việc dĩ nhiên thuận lợi rồi. Một cán bộ quèn chỉ có thể phạm sai lầm kiểu điền sai giấy triệu tập như tôi, chẳng đáng được gọi là thuận lợi hay không thuận lợi. Ở vị trí của tôi cũng khó mà phát sinh việc gì để tôi thể hiện bản lĩnh của mình. Chăm chỉ làm việc năm mươi năm liên tục mới đáng để khen thưởng, không giống bên công an…
Stop!!! Sao tự dưng lại nghĩ đến bên đó chứ?
Một tháng trôi qua, tiết trời đã bước vào thời kỳ nóng nhất của mùa hè. Cửa phòng của tôi hơi chếch về hướng tây, vì thế đêm tôi ngủ chỉ cần trải chiếu trên giường mà thôi. Thời tiết thế này, dù bật quạt mức mạnh nhất, tôi vẫn cảm thấy cái chiếu dưới lưng thật nóng bức. Tâm trạng bí bách, tôi đành vào nhà vệ sinh, lấy chậu nước đổ lên nền nhà. Vẫn chưa hết nóng, tôi cắp chiếc ghế nhỏ ngồi hóng gió dưới tán cây hoa quế trong sân.
Ngồi chưa bao lâu đã thấy Tiểu Ba và Đại Ba chạy đến hóng gió cùng. Rõ ràng họ cũng không thể ngủ được vì quá nóng. Rõ ràng họ cũng không thể ngủ được vì quá nóng. Ba chúng tôi tay cầm quạt giấy, vừa quạt vừa đuổi muỗi.
Vốn ưa nói nhiều, không lý nào họ lại không tán chuyện vào giờ khắc thích hợp như thế này. Tôi thích thú ngồi nghe họ kể ai đó trong Ủy ban vì cờ bạc mà bị song quy, trường trung học nào đó có thêm mấy cô giáo mới, thị trường thuốc lá sấy năm nay rất lạc quan…
“Nói đến vụ mua thuốc lá sấy của thị trấn chúng ta, không thể không kể chuyện này”, Đại Ba không phe phẩy quạt nữa, hào hứng nói: “Thuốc lá sấy năm nay chẳng phải bắt đầu thu mua từ tuần trước sao? Ủy ban thành phố tương đối coi trọng vụ này. Họ đã chọn ra một vài người từ các đơn vị cấp cao để hỗ trợ và giám sát việc thu mua thuốc lá sấy của thị trấn chúng ta. Tòa án bên ta chọn phó chánh án Tòa Hành chính, hai cậu đoán xem, Cục Công an chọn ai?”
Cục Công an? Tim tôi loạn nhịp, sao lại nhắc tới Cục Công an thế này?
“Ai?”, Tiểu Ba hỏi.
“Đội trưởng đội trinh sát, Lỗ Nguy.”
Aaaaaaaaaa!
Vừa nghĩ tới anh, họ đã nhắc đến anh rồi.
Âm hồn không rời mà!
Có điều, không phải vậy chứ, đội trinh sát là đội bận rộn nhất của Cục Công an mà? Đường đường là đội trưởng mà anh bị điều đến đây phụ trách giám sát thu mua thuốc lá sấy, hình như có gì đó bất thường?
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Ba đã hỏi.
Đại Ba tiếp tục phẩy quạt, nói: “Nghe nói anh ấy sắp bị giáng chức rồi”.
Bị giáng chức?
Chẳng phải anh là thanh niên trẻ tuổi tiền đồ xán lạn à? Sao có thể bị giáng chức được? Mới lên chức lãnh đạo chưa lâu mà?
Tập huấn diễn ra hai tháng trước, lúc đó nhìn thế nào cũng thấy anh giống một lãnh đạo trẻ tiền đồ rộng mờ, hơn nữa trong vụ bạo động, chẳn phải anh đã lập công sao? Mới đó thôi, sao đã bị điều về nông thôn thu mua thuốc lá sấy rồi?
“Nguyên nhân là gì?”, tôi và Tiểu Ba đồng thời lên tiếng.
“Ồ, Tiểu Khả cũng biết anh ấy à?”
“À, quen lúc đi tập huấn ấy mà.” Tôi phất quạt vù vù.
“Nghe nói là…” Đại Ba dẩu môi, trả lời với giọng khinh bỉ, “Nghe nói là tác phong không đàng hoàng”.
Tác phong không đàng hoàng?
Tôi sững người, cách nói đó nằm ngoài dự tính của tôi. Anh, Lỗ Nguy, sao có thể tác phong không đàng hoàng được?
“Đánh bạc à? Hay chơi gái? Hay tham ô?”, Tiểu Ba phấn khởi dò hỏi.
“Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi đấy nhé, có cô gái đến cơ quan anh ấy vừa khóc vừa làm loạn lên, thiếu mỗi việc treo cổ tự tử thôi, nói anh ấy chơi đã rồi đá cô ta.”
Chơi đã rồi đá…Lỗ Nguy dám làm thế sao?
Không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng, cái nóng mùa hè như tiêu tan trong chớp mắt. Đêm hè ánh trăng long lanh như nước, tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo như lạc vào động băng. Tôi mơ màng nghe thấy Tiểu Ba đang hỏi tiếp: “Cái này mà cơ quan cũng quản sao, lý do ấy mà cũng bị giáng chức?”
“Đương nhiên, vấn đề này liên quan đến bộ mặt của cả cơ quan chức năng mà. Chuyện mới trong tầm xử lý của đơn vị anh ấy thôi, nếu để Ủy ban Kiểm tra về nói chuyện, có lẽ anh ấy không chỉ bị giáng chức thôi đâu, mất chức cũng có khả năng…”
Xem ra là thật rồi, lời Đại Ba nói có lẽ là thật rồi.
Tôi run rẩy, nói: “Lạnh rồi, về ngủ thôi.”
“Có nhầm không? Mình đang nóng phát điên đây này.” Tiểu Ba hình như vẫn muốn kéo tôi lại tán phét, nhưng tôi cố chạy thật nhanh trốn về phòng.
Ngoài cửa sổ, Đại Ba còn nói gì đó với Tiểu Ba, tiếng ve râm ran át mất giọng nói của bọn họ. Hồi lâu sau, trong vườn chỉ còn lại tiếng ve não nề và thi thoảng vọng đến tiếng ếch kêu. Tôi vẫn trừng mắt, nhìn ánh trăng len qua song cửa sổ chiếu sáng một nửa căn phòng, trong đầu nghĩ toàn thứ linh tinh, tất cả đều liên quan đến Lỗ Nguy. Lúc hiểu ra mình đang nghĩ gì, tôi bất chợt phát hiện ra ngón tay mình khẽ chạm lên môi.
Tôi kéo chăn trùm đầuu, gào thét, sụp đổ rồi, lại mất ngủ rồi!
Tờ mờ sáng hôm sau, tôi vẫn chạy bộ dọc theo con đường nhựa. Do bọn Đại Ba nhắc đến vụ thu mua thuốc lá sấy, nên tôi chú ý hơn đến những chiếc xe chở thuốc lá các bác nông dân kéo đến điểm thu mua. Mỗi lần họ ngang qua, mùi thuốc lá lại xông lên mũi tôi. Thuốc lá sau khi được gia công sấy khô có mùi vị chẳng khác gì thuốc lá thành phẩm, không nồng lắm. Tôi thường dừng lại bên bờ hồ cách cơ quan hai kilomet, nghỉ một lát rồi mới quay về. Về đến cơ quan, cả người tôi đã ướt đẫm mồ hôi, mặt trời cũng chậm chạp nhô lên sau lưng. Mùa hè trời nhanh sáng, mỗi ngày tôi đều ra khỏi cửa sớm hơn hôm trước, nhưng lần nào về cũng thấy trên đường người xe nhộn nhịp, người chào hỏi tôi mỗi lúc một đông, tôi mỉm cười lướt qua họ.
Về nhà tắm rửa, sau đó thoải mái đến cơ quan, ở đây hơn nửa năm, tôi nghiệm ra rằng quy định về thời gian làm việc của Tòa án không mấy nghiêm ngặt. Ra khỏi giường thì đến văn phòng, ra khỏi văn phòng thì buổi trưa cũng không được nghỉ. Chánh án là người bận rộn vất vả nhất, thời gian làm việc nhiều nhất, do đó chẳng ai dám than phiền điều gì. Nhưng giờ đang vào mùa thu hoạch của người dân, các vụ án cũng ít đi, thế nên dù mỗi ngày chúng tôi đều phải ở văn phòng một thời gian dài, song cũng chỉ để uống trà ngồi quạt điện mà thôi, tương đối nhàn nhã. Riêng tôi thì không ngồi im được. Thấy tôi ảo não bật quạt số to nhất, chú Lâm đùa bảo: “Ân Khả, bây giờ là mùa gì?”
“Sắp vào thu rồi ạ.” Mùa hè đáng ghét mau hết sớm đi.
“Chú còn tưởng mùa xuân cơ đấy.” Nụ cười của chú Lâm trông thật xảo quyệt.
“Chú không thấy cháu nóng muốn chết đây ạ, mùa xuân sao có thể nóng như thế chứ?” Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi, không biết chú Lâm muốn nói gì?
Vẫn đang vùi đầu vào đống hồ sơ, đột nhiên chánh án phì cười một tiếng. Thật kỳ lạ, phải biết vị lãnh đạo này lúc nào cũng nghiêm mặt khó gần, hôm nay lại không nhịn nổi mà phì cười. Tôi chợt hiểu chú Lâm đang cười mình chỗ nào đó, bèn nổi cơn thịnh nộ cuộn báo ném về phía chú ấy. Chú Lâm sắp nghỉ hưu, ai cũng cung kính nể trọng chú ấy, nhưng tôi không cần biết, cứ lao ầm ầm khắp phòng đuổi theo chú. Lúc Lỗ Nguy đến, tôi bị bắt gặp đúng cảnh tượng này.
Được, đến nhanh lắm, hôm qua vừa nghe bị giáng chức, hôm nay đã đến thăm cơ quan tôi rồi, thật hiếm có.
Đi trước là Chánh án Hứa của Tòa Hành chính. Vừa vào đến cửa, chánh án đã túm lấy tôi “nghiêm túc” phê bình một trận. Tôi nhanh nhẹn mở ngăn tủ, lấy cốc dùng một lần, cho lá trà vào rồi bê đến chỗ bình nước nóng.
Chánh án Hứa đón lấy cốc trà, xoay xoay trên tay, bắt đầu nói cười. Lỗ Nguy dùng hai tay nhận cốc, đồng thời ném cho tôi nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai.
Tim tôi bất giác đập thình thịch. Nhìn bộ dạng thoải mái của Lỗ Nguy, hình như anh không bị ảnh hưởng của chuyện tác phong cá nhân có vấn đề, hoàn toàn khác với dáng điệu rầu rĩ trong tưởng tượng của tôi. Mới nghĩ đến đây, chánh án bỗng hỏi thẳng Lỗ Nguy.
“Sao cậu lại chạy đến đây thế này?”
Tôi quay sang nhìn Tiểu Ba, Tiểu Ba nhìn Đại Ba, Đại Ba ngượng ngùng cười với chánh án. Chánh án của chúng tôi ấy mà, cập nhật thông tin không kịp thời, vẫn cứ trêu chọc Lỗ Nguy.
Ngồi trên chiếc ghế lẽ ra tôi ngồi mới đúng, Lỗ Nguy uống trà cười nói: “Để giải quyết vấn đề cá nhân, không thể không đến được”.
Ồ…
Vẻ mặt của bọn Đại Ba như muốn nói thì ra là như thế!
Không chỉ bọn họ, trong lòng tôi cũng hơi buồn bã, hóa ra là như vậy thật. Tối hôm trước nghe Đại Ba kể, tôi còn có thể xem như là tin vỉa hè, không tin hết, nhưng hôm nay đích thân anh nói, trong lòng tôi không khỏi có chút thất vọng lạc lõng.
Lén liếc về phía Lỗ Nguy, anh cũng đang nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau, tôi luống cuống quay đi chỗ khác. Tôi thầm rủa xả trong lòng, nhìn trộm con trai là chuyện từ thời tiểu học trong học của tôi rồi, nhưng chưa bao giờ tôi nhìn thận trọng nghiêm túc như thế, cũng chưa có ai khiến tôi phải lúng túng như thế.
Tôi giận chính mình, sao lại bị Lỗ Nguy ảnh hưởng đến vậy chứ.
Vì sự đến thăm của Chánh án Hứa và mấy người họ, chánh án quyết định mời họ cơm trưa ngay tại phòng ăn nhỏ của chúng tôi, và nó được tính là bữa cơm công việc.
Nói đến phòng ăn nhỏ, chính là phòng sát vách phòng ngủ của tôi, đồ nấu nướng đầy đủ không thiếu thứ gì, nên việc làm bếp rất tiện lợi. Vấn đề là chúng tôi bắt buộc phải động tay động chân, bởi cán bộ cơ quan tôi ít, chi phí thuê một đầu bếp đủ để chúng tôi ăn cả tháng, nên thông thường sau khi rời khỏi Tòa án, mấy người chúng tôi lại cuống quít vo gạo nấu cơm trong cơn đói mờ mắt.
Tôi phụ trách tất cả công đoạn trừ nấu thức ăn. Không phải tôi không biết nấu, mà mùi vị và màu sắc món tôi làm ra không tốt cho lắm, bản thân cũng chẳng có tự tin làm bếp trưởng. Nhưng tôi cũng chẳng đến nỗi hoàn toàn không đứng được bếp. Lúc nào chỉ cần nấu một món, tôi sẽ đòi trổ tài bằng được.
Trưa nay có cả Chánh án Hứa và mấy người kia, tức là bọn tôi không thể chỉ làm hai món ăn, một bát canh như thường ngày được, không cần phải đủ gà lợn tôm cá, nhưng cũng phải bày đầy một bàn thức ăn. Vì thế còn chưa đến giờ, bọn tôi đã đi chuẩn bị mua đồ nấu cơm rồi.
Tiểu Ba lái xe ra khỏi chỗ để xe. Vừa ngồi ổn định trên ghế trước, tôi đã thấy Lỗ Nguy lao lên xe nhanh như sóc, cười lộ hàm răng trắng muốt, nói: “Tôi đi chợ cùng hai người”.
Tôi thắt chặt dây an toàn, sau đó quay người liếc về phía anh, anh đi chợ sao? Nói đùa, mẹ anh luôn miệng bảo: “Lỗ Nguy nhà bác ấy mà, cả tháng hiếm lắm mới ngồi ăn đàng hoàng cùng bố mẹ một bữa…”
Anh biết đi chợ? Quỷ mới tin!
Không tin là chính xác, thậm chí anh không phân biệt được cải thơm và cải thảo, tay chỉ con lươn miệng bảo: “Mua chạch về rán đi”.
Vừa xuống xe Tiểu Ba đã chạy tót lên quầy bán mía tán chuyện với cô bán mía. Lỗ Nguy một bước không rời cứ theo sau tôi. Tôi mua xong thứ gì, anh liền cầm thứ ấy. Chị bán đồ ăn lạnh cười mờ ám, hỏi: “Cô n mua nhiều rau thế để tiếp đón bạn trai à?”
“Hả? Không phải bạn trai, mà là đồng nghiệp.”
“Tòa án các cô có thêm anh chàng đẹp trai quá, kết hôn chưa thế?” Ánh mắt chị ấy sáng bừng như đèn pha.
“Không làm việc ở Tòa án đâu, anh ấy đến chỗ chúng ta làm việc thôi…”
Quầy tiếp theo!
Chú bán thịt lớn cười hỏi: “Tiểu Khả, bạn trai cháu hả?”
“Không phải, không phải, là đồng nghiệp ạ.”
“Đồng nghiệp cháu đẹp trai quá. Lấy cậu ta là xong…”
Trả tiền, tôi nhanh chóng giật phắt thịt lớn trên tay chú ấy, quầy tiếp theo, quầy tiếp theo…
“A! Ân Khả dẫn bạn trai đi chợ đấy à?”
“Không phải…” Tôi mới nói được nửa câu, bèn so vai, thôi mặc kệ! Đưa cần tây cho Lỗ Nguy, mở ví, trả tiền, quầy tiếp theo.
“Người trong chợ đều quen em sao?” Chợ hơi chật một chút, lại đông người, Lỗ Nguy thong thả tiến về trước.
“Vâng, ở đây hơn nửa năm rồi, hôm nào cũng đi chợ, lâu thành quen thôi.” Tôi ngồi xuống lật mớ rau lên xem có tươi không, và có phun thuốc trừ sâu không.
Tiểu Ba cắn khúc mía róc sẵn, không biết làm thế nào lại tìm thấy chúng tôi vội vàng chen tới. Thấy trên tay Lỗ Nguy bọc to bọc nhỏ, Tiểu Ba liền đỡ hộ, hớn hở nói: “Chà, hai người trông giống vợ chồng mới cưới quá.
Ôi, chết mất!
Tiểu Ba vẫn tiếp tục lẩm bẩm không ngừng: “Mặc dù Ân Khả vừa lười vừa không dễ đối phó, nhưng lại rất dễ bảo. Mặc dù cô ấy không biết nấu ăn, nhưng xào thịt bò ngon lắm. Ý, không mua thịt bò sao?”
Đương nhiên là không rồi. Đó là món duy nhất tôi biết làm mà. Thường ngày nếu mua thịt bò về, tôi sẽ phải đứng bếp, tôi vốn chẳng phải là người thích thể hiện, sao phải mua thịt bò chứ?
Tôi liếc Lỗ Nguy một cái, hứ, dù thế nào cũng không thể tỏ ra hiền thục đảm đang trước mặt anh được, hứ!
Lỗ Nguy lại cười, nói với Tiểu Ba: “Vậy chúng ta đi mua thịt bò, mua ở đâu thế?”
“Chỗ này này.” Họ nhanh chóng chui vào quầy thịt bò, bỏ lại tôi ngơ ngác ngồi trước quầy rau.
Tôi cắn môi nhìn họ rời đi, đột nhiên thấy rầu rĩ. Không sai, lúc các chú thím trong chợ cười bảo Lỗ Nguy là bạn trai tôi, ngoài xấu hổ, tôi còn hơi đắc ý. Nhưng, trong lúc đắc ý, lý trí lại tỉnh táo muốn kéo dài khoảng cách với Lỗ Nguy. Tôi chẳng biết có phải mình nghĩ nhiều quá hay không, có lẽ anh vốn không có tình ý gì với tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy phải duy trì khoảng cách với anh. Tôi không muốn có một ngày, tôi cũng lâm vào cảnh ngộ bị trêu đùa rồi bị ném bỏ. Nhưng mà, anh từng nói, hai đứa làm bạn, đối với một người đàn ông tác phong có vấn đề, tôi có nên xem xét không…
Trái tim rối bời, đến nỗi không nghĩ được gì khác, rất mâu thuẫn, lúc nào tôi cũng khiến mình mâu thuẫn như thế. Giữa đám đông chật chội, trong khu chợ ồn ào, tôi cứ ngồi trước quầy rau, dằn vặt mãi không thôi.
Không ngoài dự tính, món thịt bò xào do tôi đảm nhiệm. Tiểu Ba khoa trương nói thịt bò xào tôi làm có mùi vị rất đặc biệt mà không quán ăn nhà hàng nào ở đây sánh bằng, ngon tuyệt!
Vốn chẳng muốn cố tình trổ tài, nhưng khi thấy khuôn mặt Lỗ Nguy nhuốm nỗi kỳ vọng, tôi liền đắc ý rửa tay làm món sở trường của mình.
Món thịt bò nướng tôi học từ lãnh đạo đầu tiên của mình, học một lần đã biết làm. Dù vẫn sợ dầu ăn nóng, tư thế lật thịt vẫn lóng ngóng không quy luật, nhưng may mà món này tôi đã tinh thông, biết lúc nào thì cho gia vị, cho cái nào trước cái nào sau, cho bao nhiêu muối bao nhiêu dầu, nước trong nồi còn bao nhiêu thì đủ, lửa để thế nào thì vừa. Những công đoạn vụn vặt song không khó nhớ. Trải qua quá trình rèn luyện lâu dài, tôi vô cùng thành thục chế biến món ăn này. Tôi đã nấu được một món ngon đúng nghĩa.
Rất đỗi vui vẻ và đắc ý, tôi lấy muôi chọn một miếng thịt ăn thử, rất ngon, không vượt qua cũng chẳng hạ thấp trình độ bản thân, lại lấy muôi lật thịt thêm hai lần, lẽ ra tôi phải khó chịu vô cùng, thế nhưng chính tôi cũng bất ngờ vì mình còn mở miệng hát được nữa.
Đang lấy nước rửa nồi, Lỗ Nguy bất chợt tiến tới, bưng đĩa thịt đi. Tôi bê cái nồi đầy nước, thận trọng né anh. Anh nâng đĩa thịt bò xào ớt xanh đó lên ngửi.
Ngửi cái gì mà ngửi? Đang ngửi mùi thức ăn, hay mùi mồ hôi và dầu ăn bám trên người tôi đấy?
Anh vừa ra khỏi nhà bếp, tôi vội giơ tay lên ngửi, trời ơi, nồng nặc mùi dầu mỡ!
Bàn ăn của chúng tôi không lớn lắm, mọi người ngồi xuống cả thì có chút chật chội. Tôi không uống rượu, chỉ bê một bát cơm gắp đầy thức ăn vào rồi chui ra ngôi trên chiếc ghế ngoài hiên nhà bếp. Ai bảo Ân Khả tôi không có địa vị cơ chứ? Bao lâu nay họ ngoại nhà tôi vẫn thường trọng nam khinh nữ. Theo gia quy, đàn bà con gái không được ngồi bàn ăn cơm, vì thế mỗi lần có khách, bác dì tôi thường tự động không ngồi cùng mâm, gắp thức ăn vào bát rồi ngồi ăn bên cạnh. Thời đại bây giờ dù không còn trọng nam khinh nữ nữa, song mẹ tôi vẫn dạy, đứa trẻ biết điều sẽ không chiếm ghế ngồi trong bàn ăn lúc khách đông đúc.
Tôi nhai miếng cơm, đồng thời gặm nhấm lời dạy của mẹ. Tôi luôn là một đứa bé hiểu chuyện, nên đành ngồi co ro ăn cơm ngoài hiên vậy, mùi mồ hôi và dầu mỡ trên người nồng nặc cuộn vào nhau. Tôi chỉ làm theo tập tục của gia đình thôi, chỉ có thế.
“Khoản này còn được, chứ những cái khác mọi người đừng trông mong gì ở cô ấy…”
Tiếp tục nhai…
“Có biết nấm cứt trâu không? Cô ấy không biết…còn nâng niu như bảo bối đem về cơ quan đó.”
Nhai chậm lại…
“Lơ mơ khờ khạo lắm, chủ nhiệm Quỹ tín dụng mời cô ấy ăn cơm ba lần, mà cô ấy vẫn không nhớ mặt người ta…”
Ngậm cơm trong miệng, tôi quay đầu, họ đang nói ai?
“Vì thế mới nói nhiều tuổi rồi còn chưa lấy chồng là có nguyên do của nó…”
A, a, a, thật độc ác, hóa ra là đang nói tôi!
Tôi đang định bật dậy gầm rú, đột nhiên chánh án lên tiếng. Chánh án xưa nay vốn ít lời, ông đang nói, tôi nào dám chen vào nổi khùng chứ, đành chán nản ngồi xuống.
“Có điều cô bé rất lạc quan, cầu tiến và lương thiện.”
Ha ha, mắt tôi híp cả lại. Bình thường nghe người khác khen tôi rất xấu hổ, nhưng hôm nay được lãnh đạo nói thế, tôi lại vô cùng đắc ý. Lãnh đạo hài lòng với tôi, tức là tôi có tiền đồ.
“Sau này ai đó nỡ lấy phải cô bé, thực ra lại có phước đấy.”
Ái chà, trong lòng sướng rơn, chánh án của chúng tôi đúng là oai phong lẫm liệt, ha ha.
“Thời đại này, những cô gái biết thỏa mãn với cuộc sống ít lắm. Ân Khả hiểu rất rõ cái gì là biết đủ thường vui, không ham danh lợi, sống chừng mực an phận, nhưng ngày nào cũng vui phơi phới, hớn ha hớn hở như một đứa trẻ”, chú Lâm nói.
A, chú Lâm ơi, cháu sai rồi, chú là bậc tiền bối đáng kính đáng mến, nhẽ ra cháu không nên nghịch ngợm đuổi theo bắt nạt chú, cháu sai thật rồi!
“Nói như thế, cháu cũng thấy cô ấy tốt lắm, cháu không muốn sau này bên trên điều người khác đến thế chỗ cô ấy đâu…”
Tiểu Ba, Tiểu Ba ơi, thật cảm động.
“Cô gái tốt như vậy, cưới về không sai đi đâu được.”
Đúng, đúng, đúng, tôi cũng nghĩ thế đó. Bị ảnh hưởng bởi bọn họ, tôi cũng thấy mình thật giống bông hồng hiếm có trên thế gian, dù ở đâu vẫn rực rỡ đáng yêu.
Bát cơm trên tay còn hơn nửa, tôi chẳng ăn được nữa, lòng tràn đầy niềm cảm động và vui sướng.
“Vì thế Tiểu Lỗ có thể suy nghĩ chuyện kết duyên với Ân Khả của chúng tôi.”
“Cháu chính là…”
“Choang!”
Mọi người lập tức nghe thấy tiếng động cực lớn, bát cơm của tôi vỡ tan.
Tiểu Ba vội vã chạy ra, thấy tôi đứng chết lặng nhìn những mảnh sứ vỡ và cơm vương vãi trên đất, liền mắng: “Bọn này vừa nói tốt cho cậu được mấy câu, thế mà cậu lại gây chuyện, ngốc hết chỗ nói”.
Tôi lao vù đi tìm chổi, vội vàng quét dọn, hì hì đối phó với tiếng cười cợt chế giễu của họ. Đơm thêm ít cơm, ngồi bên cạnh bàn ăn, gắp món thịt bò xào chỉ còn vài cọng, tôi cười đùa những chuyện trên trời dưới bể với họ, chỉ cố tình không nhìn Lỗ Nguy.
Ăn xong tôi rửa bát, tiếng nước chảy tí tách, tôi lấy khăn rửa bát lau từng chiếc một, bọt trắng đầy bồn. Dù rửa bát hết sức phiền phức, nhưng nhìn đống bát đũa trắng tinh như mới được lôi ra từ bọt xà phòng, tôi cảm thấy rất thỏa mãn. Cánh tay đột nhiên bị kéo lên lưng chừng giữa không trung, trên tay vẫn bám đầy bọt, tôi quay đầu nhìn: Ra là Lỗ Nguy.
“Có chuyện này, anh thấy thay vì hỏi đồng nghiệp của em, thì hỏi em vẫn hơn”, anh nghiêm túc nói.
Nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của anh, tôi tự hỏi chuyện gì mà nghiêm trọng thế? Lúc ăn cơm không phải cười đùa dữ lắm sao?
“Cái gì?”, tôi thận trọng hỏi.
“Số di động của em.”
Hồi lâu tôi vẫn chưa định thần lại được, anh làm bộ nghiêm túc như thế hỏi số di động của tôi, tôi bỗng cảm thấy có chuyện gì đó từ mơ hồ chuyển dần sang rõ ràng.
Quay đầu nhìn đống bọt trong bồn, tôi đọc số di động cho anh. Thực ra tôi muốn hỏi, vì sao anh cần số di động của tôi, nhưng lại không dám mở lời. Tôi cũng muốn ra vẻ bướng bỉnh không cho anh số, song cũng lại chẳng dám.
Anh đọc lại lần hai, tôi gật đầu xác nhận, anh nói: “Anh nhớ rồi.”
Có lẽ anh còn muốn nói gì đó, nhưng Chánh án Hứa ở ngoài đang gọi, nên anh chỉ im lặng một lúc. Không chịu được bầu không khí yên lặng này, tôi bèn quay đầu định giục anh, thì bất chợt bắt gặp bộ dạng ngập ngừng vừa muốn nói vừa không dám nói của anh, nỗi thấp thỏm khi nãy trở thành cơn hoảng loạn trong tôi.
Cuối cùng, anh khẽ mím môi, quay đầu bước ra ngoài. Nhìn anh biến mất sau cánh cửa, tôi thẫn thờ hồi lâu…
Điền lại, ôi, lại điền sai rồi, xé đi, điền tờ khác, á, lạ sai sao?
Thấy thế, Tiểu Ba không chịu nổi, giật giấy tờ điền hộ tôi, vừa điền vừa mắng: “Lãng phí tài nguyên!”
Biết làm sao được? Cả ngày hôm qua mệt muốn chết, tối đến lại mất ngủ, không thấy hai mắt tôi thâm quầng như mắt gấu trúc đây à?
Lê lết đến trưa, chẳng buồn ăn cơm, tôi đặt lưng xuống giường liền ngủ luôn. Sự thực chứng minh, bất kể yêu đương hay xem mắt đều vô cùng hao tâm tốn sức. Ngủ một giấc đến tận bốn giờ chiều, tỉnh dậy nhìn đồng hồ, giật mình đánh thót, tôi vội vàng hất tung chăn, cuống cuồng đi giày rồi lao thẳng về phía văn phòng. Chánh án cũng những người khác đang làm việc với đương sự, cũng chẳng có ý kiến gì về sự trễ giờ của tôi. Tôi lóc cóc đem đống giấy tờ nhuốm bụi trong phòng hồ sơ ra chỉnh lý, đóng gói. Lúc Hứa Thừa Cơ gọi điện đến, các đương sự đang xảy ra tranh cãi vì chưa giải quyết được ổn thỏa, ầm ĩ đến mức tôi không nghe rõ Hứa Thừa Cơ nói gì nữa. Vội vàng nói đôi ba câu rồi cúp máy, tôi tiếp tục xếp hồ sơ, đột nhiên nhận ra thứ tự bị đảo lộn rồi!
Không thể sống thế này mãi được! Tôi tỉnh táo nhận ra cơn hồ đồ hỗn loạn của mình thật ngốc nghếch. Thế là tôi bắt đầu vạch ra một loạt các kế hoạch để bản thân không phải suy nghĩ lung tung suốt ngày đêm như vậy nữa. Mỗi sáng khi nền trời còn chưa chuyển sang màu xanh, tôi đã mở cửa cơ quan, chạy bộ men theo đường nhựa. Nhìn sắc trời dần sáng, mặt trời chậm rãi tỏa ánh nắng xuống vạn vật, bầu trời lấp lánh ánh vàng, nhìn những cánh đồng bằng phẳng, thôn trang im lìm dưới chân núi, nhìn đứa bé dắt trâu thong dong ngang qua mình, nhìn khói bếp lững lờ trong không trung, nhìn đám bèo lay động giữa dòng kênh, tôi nghĩ, tạm thời mình có thể gác mọi thứ sang một bên rồi.
Tiếp khách, lập hồ sơ, về làng, mở phiên tòa, xếp hồ sơ, gửi đến Viện kiểm sát.
Công việc không phức tạp, chỉ có đương sự tham gia vụ án hay tranh cãi. Mỗi hôm lên mạng, bạn bè lại hỏi: “Công việc thuận lợi chứ?”
Công việc dĩ nhiên thuận lợi rồi. Một cán bộ quèn chỉ có thể phạm sai lầm kiểu điền sai giấy triệu tập như tôi, chẳng đáng được gọi là thuận lợi hay không thuận lợi. Ở vị trí của tôi cũng khó mà phát sinh việc gì để tôi thể hiện bản lĩnh của mình. Chăm chỉ làm việc năm mươi năm liên tục mới đáng để khen thưởng, không giống bên công an…
Stop!!! Sao tự dưng lại nghĩ đến bên đó chứ?
Một tháng trôi qua, tiết trời đã bước vào thời kỳ nóng nhất của mùa hè. Cửa phòng của tôi hơi chếch về hướng tây, vì thế đêm tôi ngủ chỉ cần trải chiếu trên giường mà thôi. Thời tiết thế này, dù bật quạt mức mạnh nhất, tôi vẫn cảm thấy cái chiếu dưới lưng thật nóng bức. Tâm trạng bí bách, tôi đành vào nhà vệ sinh, lấy chậu nước đổ lên nền nhà. Vẫn chưa hết nóng, tôi cắp chiếc ghế nhỏ ngồi hóng gió dưới tán cây hoa quế trong sân.
Ngồi chưa bao lâu đã thấy Tiểu Ba và Đại Ba chạy đến hóng gió cùng. Rõ ràng họ cũng không thể ngủ được vì quá nóng. Rõ ràng họ cũng không thể ngủ được vì quá nóng. Ba chúng tôi tay cầm quạt giấy, vừa quạt vừa đuổi muỗi.
Vốn ưa nói nhiều, không lý nào họ lại không tán chuyện vào giờ khắc thích hợp như thế này. Tôi thích thú ngồi nghe họ kể ai đó trong Ủy ban vì cờ bạc mà bị song quy, trường trung học nào đó có thêm mấy cô giáo mới, thị trường thuốc lá sấy năm nay rất lạc quan…
“Nói đến vụ mua thuốc lá sấy của thị trấn chúng ta, không thể không kể chuyện này”, Đại Ba không phe phẩy quạt nữa, hào hứng nói: “Thuốc lá sấy năm nay chẳng phải bắt đầu thu mua từ tuần trước sao? Ủy ban thành phố tương đối coi trọng vụ này. Họ đã chọn ra một vài người từ các đơn vị cấp cao để hỗ trợ và giám sát việc thu mua thuốc lá sấy của thị trấn chúng ta. Tòa án bên ta chọn phó chánh án Tòa Hành chính, hai cậu đoán xem, Cục Công an chọn ai?”
Cục Công an? Tim tôi loạn nhịp, sao lại nhắc tới Cục Công an thế này?
“Ai?”, Tiểu Ba hỏi.
“Đội trưởng đội trinh sát, Lỗ Nguy.”
Aaaaaaaaaa!
Vừa nghĩ tới anh, họ đã nhắc đến anh rồi.
Âm hồn không rời mà!
Có điều, không phải vậy chứ, đội trinh sát là đội bận rộn nhất của Cục Công an mà? Đường đường là đội trưởng mà anh bị điều đến đây phụ trách giám sát thu mua thuốc lá sấy, hình như có gì đó bất thường?
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Ba đã hỏi.
Đại Ba tiếp tục phẩy quạt, nói: “Nghe nói anh ấy sắp bị giáng chức rồi”.
Bị giáng chức?
Chẳng phải anh là thanh niên trẻ tuổi tiền đồ xán lạn à? Sao có thể bị giáng chức được? Mới lên chức lãnh đạo chưa lâu mà?
Tập huấn diễn ra hai tháng trước, lúc đó nhìn thế nào cũng thấy anh giống một lãnh đạo trẻ tiền đồ rộng mờ, hơn nữa trong vụ bạo động, chẳn phải anh đã lập công sao? Mới đó thôi, sao đã bị điều về nông thôn thu mua thuốc lá sấy rồi?
“Nguyên nhân là gì?”, tôi và Tiểu Ba đồng thời lên tiếng.
“Ồ, Tiểu Khả cũng biết anh ấy à?”
“À, quen lúc đi tập huấn ấy mà.” Tôi phất quạt vù vù.
“Nghe nói là…” Đại Ba dẩu môi, trả lời với giọng khinh bỉ, “Nghe nói là tác phong không đàng hoàng”.
Tác phong không đàng hoàng?
Tôi sững người, cách nói đó nằm ngoài dự tính của tôi. Anh, Lỗ Nguy, sao có thể tác phong không đàng hoàng được?
“Đánh bạc à? Hay chơi gái? Hay tham ô?”, Tiểu Ba phấn khởi dò hỏi.
“Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi đấy nhé, có cô gái đến cơ quan anh ấy vừa khóc vừa làm loạn lên, thiếu mỗi việc treo cổ tự tử thôi, nói anh ấy chơi đã rồi đá cô ta.”
Chơi đã rồi đá…Lỗ Nguy dám làm thế sao?
Không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng, cái nóng mùa hè như tiêu tan trong chớp mắt. Đêm hè ánh trăng long lanh như nước, tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo như lạc vào động băng. Tôi mơ màng nghe thấy Tiểu Ba đang hỏi tiếp: “Cái này mà cơ quan cũng quản sao, lý do ấy mà cũng bị giáng chức?”
“Đương nhiên, vấn đề này liên quan đến bộ mặt của cả cơ quan chức năng mà. Chuyện mới trong tầm xử lý của đơn vị anh ấy thôi, nếu để Ủy ban Kiểm tra về nói chuyện, có lẽ anh ấy không chỉ bị giáng chức thôi đâu, mất chức cũng có khả năng…”
Xem ra là thật rồi, lời Đại Ba nói có lẽ là thật rồi.
Tôi run rẩy, nói: “Lạnh rồi, về ngủ thôi.”
“Có nhầm không? Mình đang nóng phát điên đây này.” Tiểu Ba hình như vẫn muốn kéo tôi lại tán phét, nhưng tôi cố chạy thật nhanh trốn về phòng.
Ngoài cửa sổ, Đại Ba còn nói gì đó với Tiểu Ba, tiếng ve râm ran át mất giọng nói của bọn họ. Hồi lâu sau, trong vườn chỉ còn lại tiếng ve não nề và thi thoảng vọng đến tiếng ếch kêu. Tôi vẫn trừng mắt, nhìn ánh trăng len qua song cửa sổ chiếu sáng một nửa căn phòng, trong đầu nghĩ toàn thứ linh tinh, tất cả đều liên quan đến Lỗ Nguy. Lúc hiểu ra mình đang nghĩ gì, tôi bất chợt phát hiện ra ngón tay mình khẽ chạm lên môi.
Tôi kéo chăn trùm đầuu, gào thét, sụp đổ rồi, lại mất ngủ rồi!
Tờ mờ sáng hôm sau, tôi vẫn chạy bộ dọc theo con đường nhựa. Do bọn Đại Ba nhắc đến vụ thu mua thuốc lá sấy, nên tôi chú ý hơn đến những chiếc xe chở thuốc lá các bác nông dân kéo đến điểm thu mua. Mỗi lần họ ngang qua, mùi thuốc lá lại xông lên mũi tôi. Thuốc lá sau khi được gia công sấy khô có mùi vị chẳng khác gì thuốc lá thành phẩm, không nồng lắm. Tôi thường dừng lại bên bờ hồ cách cơ quan hai kilomet, nghỉ một lát rồi mới quay về. Về đến cơ quan, cả người tôi đã ướt đẫm mồ hôi, mặt trời cũng chậm chạp nhô lên sau lưng. Mùa hè trời nhanh sáng, mỗi ngày tôi đều ra khỏi cửa sớm hơn hôm trước, nhưng lần nào về cũng thấy trên đường người xe nhộn nhịp, người chào hỏi tôi mỗi lúc một đông, tôi mỉm cười lướt qua họ.
Về nhà tắm rửa, sau đó thoải mái đến cơ quan, ở đây hơn nửa năm, tôi nghiệm ra rằng quy định về thời gian làm việc của Tòa án không mấy nghiêm ngặt. Ra khỏi giường thì đến văn phòng, ra khỏi văn phòng thì buổi trưa cũng không được nghỉ. Chánh án là người bận rộn vất vả nhất, thời gian làm việc nhiều nhất, do đó chẳng ai dám than phiền điều gì. Nhưng giờ đang vào mùa thu hoạch của người dân, các vụ án cũng ít đi, thế nên dù mỗi ngày chúng tôi đều phải ở văn phòng một thời gian dài, song cũng chỉ để uống trà ngồi quạt điện mà thôi, tương đối nhàn nhã. Riêng tôi thì không ngồi im được. Thấy tôi ảo não bật quạt số to nhất, chú Lâm đùa bảo: “Ân Khả, bây giờ là mùa gì?”
“Sắp vào thu rồi ạ.” Mùa hè đáng ghét mau hết sớm đi.
“Chú còn tưởng mùa xuân cơ đấy.” Nụ cười của chú Lâm trông thật xảo quyệt.
“Chú không thấy cháu nóng muốn chết đây ạ, mùa xuân sao có thể nóng như thế chứ?” Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi, không biết chú Lâm muốn nói gì?
Vẫn đang vùi đầu vào đống hồ sơ, đột nhiên chánh án phì cười một tiếng. Thật kỳ lạ, phải biết vị lãnh đạo này lúc nào cũng nghiêm mặt khó gần, hôm nay lại không nhịn nổi mà phì cười. Tôi chợt hiểu chú Lâm đang cười mình chỗ nào đó, bèn nổi cơn thịnh nộ cuộn báo ném về phía chú ấy. Chú Lâm sắp nghỉ hưu, ai cũng cung kính nể trọng chú ấy, nhưng tôi không cần biết, cứ lao ầm ầm khắp phòng đuổi theo chú. Lúc Lỗ Nguy đến, tôi bị bắt gặp đúng cảnh tượng này.
Được, đến nhanh lắm, hôm qua vừa nghe bị giáng chức, hôm nay đã đến thăm cơ quan tôi rồi, thật hiếm có.
Đi trước là Chánh án Hứa của Tòa Hành chính. Vừa vào đến cửa, chánh án đã túm lấy tôi “nghiêm túc” phê bình một trận. Tôi nhanh nhẹn mở ngăn tủ, lấy cốc dùng một lần, cho lá trà vào rồi bê đến chỗ bình nước nóng.
Chánh án Hứa đón lấy cốc trà, xoay xoay trên tay, bắt đầu nói cười. Lỗ Nguy dùng hai tay nhận cốc, đồng thời ném cho tôi nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai.
Tim tôi bất giác đập thình thịch. Nhìn bộ dạng thoải mái của Lỗ Nguy, hình như anh không bị ảnh hưởng của chuyện tác phong cá nhân có vấn đề, hoàn toàn khác với dáng điệu rầu rĩ trong tưởng tượng của tôi. Mới nghĩ đến đây, chánh án bỗng hỏi thẳng Lỗ Nguy.
“Sao cậu lại chạy đến đây thế này?”
Tôi quay sang nhìn Tiểu Ba, Tiểu Ba nhìn Đại Ba, Đại Ba ngượng ngùng cười với chánh án. Chánh án của chúng tôi ấy mà, cập nhật thông tin không kịp thời, vẫn cứ trêu chọc Lỗ Nguy.
Ngồi trên chiếc ghế lẽ ra tôi ngồi mới đúng, Lỗ Nguy uống trà cười nói: “Để giải quyết vấn đề cá nhân, không thể không đến được”.
Ồ…
Vẻ mặt của bọn Đại Ba như muốn nói thì ra là như thế!
Không chỉ bọn họ, trong lòng tôi cũng hơi buồn bã, hóa ra là như vậy thật. Tối hôm trước nghe Đại Ba kể, tôi còn có thể xem như là tin vỉa hè, không tin hết, nhưng hôm nay đích thân anh nói, trong lòng tôi không khỏi có chút thất vọng lạc lõng.
Lén liếc về phía Lỗ Nguy, anh cũng đang nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau, tôi luống cuống quay đi chỗ khác. Tôi thầm rủa xả trong lòng, nhìn trộm con trai là chuyện từ thời tiểu học trong học của tôi rồi, nhưng chưa bao giờ tôi nhìn thận trọng nghiêm túc như thế, cũng chưa có ai khiến tôi phải lúng túng như thế.
Tôi giận chính mình, sao lại bị Lỗ Nguy ảnh hưởng đến vậy chứ.
Vì sự đến thăm của Chánh án Hứa và mấy người họ, chánh án quyết định mời họ cơm trưa ngay tại phòng ăn nhỏ của chúng tôi, và nó được tính là bữa cơm công việc.
Nói đến phòng ăn nhỏ, chính là phòng sát vách phòng ngủ của tôi, đồ nấu nướng đầy đủ không thiếu thứ gì, nên việc làm bếp rất tiện lợi. Vấn đề là chúng tôi bắt buộc phải động tay động chân, bởi cán bộ cơ quan tôi ít, chi phí thuê một đầu bếp đủ để chúng tôi ăn cả tháng, nên thông thường sau khi rời khỏi Tòa án, mấy người chúng tôi lại cuống quít vo gạo nấu cơm trong cơn đói mờ mắt.
Tôi phụ trách tất cả công đoạn trừ nấu thức ăn. Không phải tôi không biết nấu, mà mùi vị và màu sắc món tôi làm ra không tốt cho lắm, bản thân cũng chẳng có tự tin làm bếp trưởng. Nhưng tôi cũng chẳng đến nỗi hoàn toàn không đứng được bếp. Lúc nào chỉ cần nấu một món, tôi sẽ đòi trổ tài bằng được.
Trưa nay có cả Chánh án Hứa và mấy người kia, tức là bọn tôi không thể chỉ làm hai món ăn, một bát canh như thường ngày được, không cần phải đủ gà lợn tôm cá, nhưng cũng phải bày đầy một bàn thức ăn. Vì thế còn chưa đến giờ, bọn tôi đã đi chuẩn bị mua đồ nấu cơm rồi.
Tiểu Ba lái xe ra khỏi chỗ để xe. Vừa ngồi ổn định trên ghế trước, tôi đã thấy Lỗ Nguy lao lên xe nhanh như sóc, cười lộ hàm răng trắng muốt, nói: “Tôi đi chợ cùng hai người”.
Tôi thắt chặt dây an toàn, sau đó quay người liếc về phía anh, anh đi chợ sao? Nói đùa, mẹ anh luôn miệng bảo: “Lỗ Nguy nhà bác ấy mà, cả tháng hiếm lắm mới ngồi ăn đàng hoàng cùng bố mẹ một bữa…”
Anh biết đi chợ? Quỷ mới tin!
Không tin là chính xác, thậm chí anh không phân biệt được cải thơm và cải thảo, tay chỉ con lươn miệng bảo: “Mua chạch về rán đi”.
Vừa xuống xe Tiểu Ba đã chạy tót lên quầy bán mía tán chuyện với cô bán mía. Lỗ Nguy một bước không rời cứ theo sau tôi. Tôi mua xong thứ gì, anh liền cầm thứ ấy. Chị bán đồ ăn lạnh cười mờ ám, hỏi: “Cô n mua nhiều rau thế để tiếp đón bạn trai à?”
“Hả? Không phải bạn trai, mà là đồng nghiệp.”
“Tòa án các cô có thêm anh chàng đẹp trai quá, kết hôn chưa thế?” Ánh mắt chị ấy sáng bừng như đèn pha.
“Không làm việc ở Tòa án đâu, anh ấy đến chỗ chúng ta làm việc thôi…”
Quầy tiếp theo!
Chú bán thịt lớn cười hỏi: “Tiểu Khả, bạn trai cháu hả?”
“Không phải, không phải, là đồng nghiệp ạ.”
“Đồng nghiệp cháu đẹp trai quá. Lấy cậu ta là xong…”
Trả tiền, tôi nhanh chóng giật phắt thịt lớn trên tay chú ấy, quầy tiếp theo, quầy tiếp theo…
“A! Ân Khả dẫn bạn trai đi chợ đấy à?”
“Không phải…” Tôi mới nói được nửa câu, bèn so vai, thôi mặc kệ! Đưa cần tây cho Lỗ Nguy, mở ví, trả tiền, quầy tiếp theo.
“Người trong chợ đều quen em sao?” Chợ hơi chật một chút, lại đông người, Lỗ Nguy thong thả tiến về trước.
“Vâng, ở đây hơn nửa năm rồi, hôm nào cũng đi chợ, lâu thành quen thôi.” Tôi ngồi xuống lật mớ rau lên xem có tươi không, và có phun thuốc trừ sâu không.
Tiểu Ba cắn khúc mía róc sẵn, không biết làm thế nào lại tìm thấy chúng tôi vội vàng chen tới. Thấy trên tay Lỗ Nguy bọc to bọc nhỏ, Tiểu Ba liền đỡ hộ, hớn hở nói: “Chà, hai người trông giống vợ chồng mới cưới quá.
Ôi, chết mất!
Tiểu Ba vẫn tiếp tục lẩm bẩm không ngừng: “Mặc dù Ân Khả vừa lười vừa không dễ đối phó, nhưng lại rất dễ bảo. Mặc dù cô ấy không biết nấu ăn, nhưng xào thịt bò ngon lắm. Ý, không mua thịt bò sao?”
Đương nhiên là không rồi. Đó là món duy nhất tôi biết làm mà. Thường ngày nếu mua thịt bò về, tôi sẽ phải đứng bếp, tôi vốn chẳng phải là người thích thể hiện, sao phải mua thịt bò chứ?
Tôi liếc Lỗ Nguy một cái, hứ, dù thế nào cũng không thể tỏ ra hiền thục đảm đang trước mặt anh được, hứ!
Lỗ Nguy lại cười, nói với Tiểu Ba: “Vậy chúng ta đi mua thịt bò, mua ở đâu thế?”
“Chỗ này này.” Họ nhanh chóng chui vào quầy thịt bò, bỏ lại tôi ngơ ngác ngồi trước quầy rau.
Tôi cắn môi nhìn họ rời đi, đột nhiên thấy rầu rĩ. Không sai, lúc các chú thím trong chợ cười bảo Lỗ Nguy là bạn trai tôi, ngoài xấu hổ, tôi còn hơi đắc ý. Nhưng, trong lúc đắc ý, lý trí lại tỉnh táo muốn kéo dài khoảng cách với Lỗ Nguy. Tôi chẳng biết có phải mình nghĩ nhiều quá hay không, có lẽ anh vốn không có tình ý gì với tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy phải duy trì khoảng cách với anh. Tôi không muốn có một ngày, tôi cũng lâm vào cảnh ngộ bị trêu đùa rồi bị ném bỏ. Nhưng mà, anh từng nói, hai đứa làm bạn, đối với một người đàn ông tác phong có vấn đề, tôi có nên xem xét không…
Trái tim rối bời, đến nỗi không nghĩ được gì khác, rất mâu thuẫn, lúc nào tôi cũng khiến mình mâu thuẫn như thế. Giữa đám đông chật chội, trong khu chợ ồn ào, tôi cứ ngồi trước quầy rau, dằn vặt mãi không thôi.
Không ngoài dự tính, món thịt bò xào do tôi đảm nhiệm. Tiểu Ba khoa trương nói thịt bò xào tôi làm có mùi vị rất đặc biệt mà không quán ăn nhà hàng nào ở đây sánh bằng, ngon tuyệt!
Vốn chẳng muốn cố tình trổ tài, nhưng khi thấy khuôn mặt Lỗ Nguy nhuốm nỗi kỳ vọng, tôi liền đắc ý rửa tay làm món sở trường của mình.
Món thịt bò nướng tôi học từ lãnh đạo đầu tiên của mình, học một lần đã biết làm. Dù vẫn sợ dầu ăn nóng, tư thế lật thịt vẫn lóng ngóng không quy luật, nhưng may mà món này tôi đã tinh thông, biết lúc nào thì cho gia vị, cho cái nào trước cái nào sau, cho bao nhiêu muối bao nhiêu dầu, nước trong nồi còn bao nhiêu thì đủ, lửa để thế nào thì vừa. Những công đoạn vụn vặt song không khó nhớ. Trải qua quá trình rèn luyện lâu dài, tôi vô cùng thành thục chế biến món ăn này. Tôi đã nấu được một món ngon đúng nghĩa.
Rất đỗi vui vẻ và đắc ý, tôi lấy muôi chọn một miếng thịt ăn thử, rất ngon, không vượt qua cũng chẳng hạ thấp trình độ bản thân, lại lấy muôi lật thịt thêm hai lần, lẽ ra tôi phải khó chịu vô cùng, thế nhưng chính tôi cũng bất ngờ vì mình còn mở miệng hát được nữa.
Đang lấy nước rửa nồi, Lỗ Nguy bất chợt tiến tới, bưng đĩa thịt đi. Tôi bê cái nồi đầy nước, thận trọng né anh. Anh nâng đĩa thịt bò xào ớt xanh đó lên ngửi.
Ngửi cái gì mà ngửi? Đang ngửi mùi thức ăn, hay mùi mồ hôi và dầu ăn bám trên người tôi đấy?
Anh vừa ra khỏi nhà bếp, tôi vội giơ tay lên ngửi, trời ơi, nồng nặc mùi dầu mỡ!
Bàn ăn của chúng tôi không lớn lắm, mọi người ngồi xuống cả thì có chút chật chội. Tôi không uống rượu, chỉ bê một bát cơm gắp đầy thức ăn vào rồi chui ra ngôi trên chiếc ghế ngoài hiên nhà bếp. Ai bảo Ân Khả tôi không có địa vị cơ chứ? Bao lâu nay họ ngoại nhà tôi vẫn thường trọng nam khinh nữ. Theo gia quy, đàn bà con gái không được ngồi bàn ăn cơm, vì thế mỗi lần có khách, bác dì tôi thường tự động không ngồi cùng mâm, gắp thức ăn vào bát rồi ngồi ăn bên cạnh. Thời đại bây giờ dù không còn trọng nam khinh nữ nữa, song mẹ tôi vẫn dạy, đứa trẻ biết điều sẽ không chiếm ghế ngồi trong bàn ăn lúc khách đông đúc.
Tôi nhai miếng cơm, đồng thời gặm nhấm lời dạy của mẹ. Tôi luôn là một đứa bé hiểu chuyện, nên đành ngồi co ro ăn cơm ngoài hiên vậy, mùi mồ hôi và dầu mỡ trên người nồng nặc cuộn vào nhau. Tôi chỉ làm theo tập tục của gia đình thôi, chỉ có thế.
“Khoản này còn được, chứ những cái khác mọi người đừng trông mong gì ở cô ấy…”
Tiếp tục nhai…
“Có biết nấm cứt trâu không? Cô ấy không biết…còn nâng niu như bảo bối đem về cơ quan đó.”
Nhai chậm lại…
“Lơ mơ khờ khạo lắm, chủ nhiệm Quỹ tín dụng mời cô ấy ăn cơm ba lần, mà cô ấy vẫn không nhớ mặt người ta…”
Ngậm cơm trong miệng, tôi quay đầu, họ đang nói ai?
“Vì thế mới nói nhiều tuổi rồi còn chưa lấy chồng là có nguyên do của nó…”
A, a, a, thật độc ác, hóa ra là đang nói tôi!
Tôi đang định bật dậy gầm rú, đột nhiên chánh án lên tiếng. Chánh án xưa nay vốn ít lời, ông đang nói, tôi nào dám chen vào nổi khùng chứ, đành chán nản ngồi xuống.
“Có điều cô bé rất lạc quan, cầu tiến và lương thiện.”
Ha ha, mắt tôi híp cả lại. Bình thường nghe người khác khen tôi rất xấu hổ, nhưng hôm nay được lãnh đạo nói thế, tôi lại vô cùng đắc ý. Lãnh đạo hài lòng với tôi, tức là tôi có tiền đồ.
“Sau này ai đó nỡ lấy phải cô bé, thực ra lại có phước đấy.”
Ái chà, trong lòng sướng rơn, chánh án của chúng tôi đúng là oai phong lẫm liệt, ha ha.
“Thời đại này, những cô gái biết thỏa mãn với cuộc sống ít lắm. Ân Khả hiểu rất rõ cái gì là biết đủ thường vui, không ham danh lợi, sống chừng mực an phận, nhưng ngày nào cũng vui phơi phới, hớn ha hớn hở như một đứa trẻ”, chú Lâm nói.
A, chú Lâm ơi, cháu sai rồi, chú là bậc tiền bối đáng kính đáng mến, nhẽ ra cháu không nên nghịch ngợm đuổi theo bắt nạt chú, cháu sai thật rồi!
“Nói như thế, cháu cũng thấy cô ấy tốt lắm, cháu không muốn sau này bên trên điều người khác đến thế chỗ cô ấy đâu…”
Tiểu Ba, Tiểu Ba ơi, thật cảm động.
“Cô gái tốt như vậy, cưới về không sai đi đâu được.”
Đúng, đúng, đúng, tôi cũng nghĩ thế đó. Bị ảnh hưởng bởi bọn họ, tôi cũng thấy mình thật giống bông hồng hiếm có trên thế gian, dù ở đâu vẫn rực rỡ đáng yêu.
Bát cơm trên tay còn hơn nửa, tôi chẳng ăn được nữa, lòng tràn đầy niềm cảm động và vui sướng.
“Vì thế Tiểu Lỗ có thể suy nghĩ chuyện kết duyên với Ân Khả của chúng tôi.”
“Cháu chính là…”
“Choang!”
Mọi người lập tức nghe thấy tiếng động cực lớn, bát cơm của tôi vỡ tan.
Tiểu Ba vội vã chạy ra, thấy tôi đứng chết lặng nhìn những mảnh sứ vỡ và cơm vương vãi trên đất, liền mắng: “Bọn này vừa nói tốt cho cậu được mấy câu, thế mà cậu lại gây chuyện, ngốc hết chỗ nói”.
Tôi lao vù đi tìm chổi, vội vàng quét dọn, hì hì đối phó với tiếng cười cợt chế giễu của họ. Đơm thêm ít cơm, ngồi bên cạnh bàn ăn, gắp món thịt bò xào chỉ còn vài cọng, tôi cười đùa những chuyện trên trời dưới bể với họ, chỉ cố tình không nhìn Lỗ Nguy.
Ăn xong tôi rửa bát, tiếng nước chảy tí tách, tôi lấy khăn rửa bát lau từng chiếc một, bọt trắng đầy bồn. Dù rửa bát hết sức phiền phức, nhưng nhìn đống bát đũa trắng tinh như mới được lôi ra từ bọt xà phòng, tôi cảm thấy rất thỏa mãn. Cánh tay đột nhiên bị kéo lên lưng chừng giữa không trung, trên tay vẫn bám đầy bọt, tôi quay đầu nhìn: Ra là Lỗ Nguy.
“Có chuyện này, anh thấy thay vì hỏi đồng nghiệp của em, thì hỏi em vẫn hơn”, anh nghiêm túc nói.
Nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của anh, tôi tự hỏi chuyện gì mà nghiêm trọng thế? Lúc ăn cơm không phải cười đùa dữ lắm sao?
“Cái gì?”, tôi thận trọng hỏi.
“Số di động của em.”
Hồi lâu tôi vẫn chưa định thần lại được, anh làm bộ nghiêm túc như thế hỏi số di động của tôi, tôi bỗng cảm thấy có chuyện gì đó từ mơ hồ chuyển dần sang rõ ràng.
Quay đầu nhìn đống bọt trong bồn, tôi đọc số di động cho anh. Thực ra tôi muốn hỏi, vì sao anh cần số di động của tôi, nhưng lại không dám mở lời. Tôi cũng muốn ra vẻ bướng bỉnh không cho anh số, song cũng lại chẳng dám.
Anh đọc lại lần hai, tôi gật đầu xác nhận, anh nói: “Anh nhớ rồi.”
Có lẽ anh còn muốn nói gì đó, nhưng Chánh án Hứa ở ngoài đang gọi, nên anh chỉ im lặng một lúc. Không chịu được bầu không khí yên lặng này, tôi bèn quay đầu định giục anh, thì bất chợt bắt gặp bộ dạng ngập ngừng vừa muốn nói vừa không dám nói của anh, nỗi thấp thỏm khi nãy trở thành cơn hoảng loạn trong tôi.
Cuối cùng, anh khẽ mím môi, quay đầu bước ra ngoài. Nhìn anh biến mất sau cánh cửa, tôi thẫn thờ hồi lâu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook